Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị
Chương 72 72 Bà Nội Kể Chuyện Trước Khi Ngủ 2
Không, bọn này không có ba ba nhìn thấy ghê như vậy, chú gì ơi có thể đổi cái thiết lập nhân vật một chút được không!
Các người chơi sôi nổi tỏ vẻ cự tuyệt trong lòng, nhưng mà ngoài mặt cũng chỉ có thể theo giả thiết trò chơi tiếp tục.
Trên mặt “ba ba” lộ ra một nụ cười không quá đối xứng, ông ta nỗ lực mở to con mắt nhỏ làm người ta hoài nghi phạm vi tầm nhìn của mà đánh giá người chơi, một bên nhìn một bên gật gật đầu, như là tuần tra ở chợ bán thức ăn đang nhìn thịt heo tươi mới vậy.
Ông ta đột nhiên đến gần một người chơi, người chơi bị ông tới gần mang vẻ mặt giãy giụa, rồi lại không dám cử động, chỉ có thể tận lực ngẩng đầu nhẫn nại.
Mũi ông ta gần như dí sát vào mặt người chơi kia, một bên ngửi ngửi một bên khen ngợi: “Ừ, được lắm, đứa trẻ tốt.”
Người chơi sắc mặt trắng bệch, lại một cử động cũng không dám, chỉ có thể tùy ý ông ta.
Tiếp theo ông ta lại đem mặt chuyển hướng sang một người chơi khác, sau một phen ngửi ngửi thì cười nói: “Con cũng là đứa bé tốt, bà nội nhất định sẽ thích con.”
Nhìn ông ta, tuy rằng cực lực muốn biểu hiện đến hiền lành một chút, nhưng mà kỹ thuật diễn này thực sự không ổn tí nào, trong lòng các người chơi đều có cảm giác điềm xấu.
Ánh mắt này, tư thế này, rõ ràng là bộ dáng đang nhìn món ăn chính trong bữa tối.
Lúc này, Vương Thái Địch lén lút để sát vào một chút, cậu nhóc nói khẽ với Tiêu Lam: “Anh nói xem, ba ba này tại sao có nhiều con không giống nhau như vậy, còn một đứa cũng không giống ổng? Ổng không cảm thấy đỉnh đầu mình hơi bị xanh rồi sao?”
Tiêu Lam cho cậu nhóc một ánh mắt bội phục: “Cậu nhanh như vậy đã nhập vai nhân vật rồi hở?”
“Em làm nóng người trước chứ bộ……” Vương Thái Địch vò đầu, “Anh không tới thích ứng một chút hả?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Anh đây tương đối muốn cho ông ta rõ ràng, rốt cuộc ai mới là ba ba.”
Vương Thái Địch: “……”
Không thể trêu vào, xã hội xã hội.
Gia hỏa tự xưng ba ba đi phía trước dẫn đường, cái mông mập mập uốn éo uốn éo, theo động tác ông ta, thịt đều đang run lên.
Trong rừng, đường nhỏ đen như mực vô cùng ảnh hưởng tầm mắt, còn có không ít vũng nước hòn đá chặn đường cũng không dễ đi, ông lại là dùng bước chân ngắn nhỏ đi đến nhanh như bay.
Các người chơi bảo trì một khoảng cách đi theo phía sau ông, bởi vì trên đường có rất nhiều chướng ngại, muốn đuổi kịp theo tốc độ của ông ta cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Mọi người đều đang trầm mặc lên đường, đột nhiên một người chơi nữ phía trước không nói một lời đột nhiên hít sâu một hơi.
Cô dừng bước chân, kinh nghi bất định mà nhìn phía sau mình, nhưng mà nơi đó cái gì cũng không có.
Cô lại đầu nhìn xung quanh mình, chỉ có cỏ cây sum xuê, tầng tầng che giấu cũng không biết bên trong đang cất giấu thứ gì.
Tiêu Lam hỏi cô: “Phát sinh chuyện gì?”
Người chơi nữ run rẩy ngón tay chỉ hướng phía sau mình: “Vừa nãy, có thứ gì đã sờ lưng tôi……”
Các người chơi sôi nổi nhìn sau lưng cô, có điều cái gì cũng không có.
Người chơi nữ có chút kinh hoảng: “Tôi không có nói dối, là thật đó…… Vừa nãy thật sự có thứ gì……”
Cốc Giang Khắc có chút không kiên nhẫn: “Đã đi vào đây rồi, phát sinh cái gì cũng không kỳ quái, có cái gì mà đại kinh tiểu quái, giờ cũng còn chưa nhìn thấy gì đâu.”
Hồ Nguyệt cũng phối hợp phát ra một tiếng cười nhạo.
Người chơi nữ nhất thời có chút lúng ta lúng túng, cô nhìn sang mọi người, cúi đầu.
Động tĩnh các người chơi cũng hấp dẫn “ba ba” dẫn đường phía trước, ông ta quay đầu lại: “Làm sao vậy, bọn nhỏ thân ái của ta?”
Thấy các người chơi không đáp lời cũng không tiếp tục đi về phía trước, trong giọng nói ông ta mang theo vài phần cảm giác nguy hiểm: “Chẳng lẽ…… Các con không muốn cùng ta đi thăm bà nội sao? Đứa trẻ không nghe lời chính là phải chịu trừng phạt.”
Rừng cây rậm rạp che đậy không ít ánh trăng, các người chơi giờ phút này thấy không rõ biểu cảm trên mặt ông ta, nhưng nghe thấy ngữ khí này thì rõ ràng, nếu kiên trì không đi tới, chỉ sợ chờ đợi bọn họ không phải là chuyện vui sướng gì.
Tiêu Lam nói với mọi người: “Đi thôi, phía trước còn có thứ càng muốn mạng hơn đang chờ chúng ta.”
Các người chơi cũng từ bỏ rối rắm nơi này rốt cuộc cất giấu cái gì, nói không chừng rừng rậm này còn có càng nhiều thứ không khoa học tồn tại, mà mấy người bọn họ mới là kẻ xâm nhập nơi này.
——
Đi suốt một hồi trong núi rừng, khi mấy người chơi sơ cấp đều có chút thở hổn hển, phía trước cuối cùng xuất hiện một căn nhà gỗ, nó cứ như vậy lẻ loi mà đứng sừng sững trong rừng rậm, xung quanh không có bất luận kiến trúc nào khác.
“Tới rồi, đây là nhà bà nội yêu dấu của các con.” Nói xong, “ba ba” liền tiến lên gõ vang cửa nhà gỗ.
“Kẽo kẹt……” Cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Cùng theo mà đến chính là nhắc nhở của hệ thống:
“Leng keng ——”
Giọng nói thuộc về bà nội vang lên: “Bé ngoan cũng không nên nghĩ đến chuyện trộm lấy chìa khóa trốn đi nha.”
Cửa hoàn toàn mở ra, xuất hiện ở phía sau cửa chính là bà nội đầu bạc so với “ba ba” trước đó còn lớn hơn một vòng, hai người đều là mắt nhỏ mặt dài nhọn không khác nhau là bao, hơn nữa thân hình gù lưng và có răng cửa, đều nhìn giống một con chuột lớn.
“Bà nội” lộ ra với người chơi hàm răng đen vàng: “Hoan nghênh các con, nhóm bé ngoan yêu dấu của ta.”
Bà ta mang theo tươi cười nghênh đón nhóm người chơi vào cửa, “ba ba” lại giống như nhân viên chuyển phát nhanh, đem nhóm người chơi là con mà thật ra lại là heo đưa đến đây xong bèn rời đi.
“Bà nội” cũng giống như “ba ba” trước đó, ngửi ngửi trên người các người chơi, tựa hồ là muốn nhớ kỹ mùi của bọn họ.
Nhưng khứu giác bà ta có vẻ chẳng ra gì, bởi vì có một người chơi do vận động thời gian dài, nên trên người đã xuất hiện mùi hôi nách nồng nàn, chỉ là bà ta lại ngửi đến vẻ mặt say mê, phảng phất như trên người người chơi kia chính là mùi thơm của gia vị vậy.
Ngửi qua các người chơi, “bà nội” lấy ra một cái chìa khóa màu đen, đem cửa khóa trái lại.
Sau khi khóa xong, bà ta thấy các người chơi đều theo bản năng nhìn về phía chìa khóa trong tay mình, “bà nội” nhếch miệng cười, tiếp theo há rộng miệng, trực tiếp nuốt chìa khóa vào.
Nuốt xong còn đi chẹp miệng một chút, bộ dáng có vẻ rất hưởng thụ.
“Hê hê hê, đi theo ta.” Nói xong, ba ta xoay người đi trước dẫn đường.
Hồ Nguyệt thở hốc vì kinh ngạc: “Cái này ——”
Những người chơi khác vốn dĩ đã rất túng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tiêu Lam duỗi tay đẩy đẩy cửa lớn đã đóng lại, không chút sứt mẻ, loại cảm giác này tương đối như là quy tắc trò chơi tỏa định, cũng không phải dùng thủ đoạn khác là có thể mở ra.
Cậu nương theo thân thể Lạc che đậy, mất một giây đồng hồ thử cạy khóa một chút, quả nhiên là không được.
“Này phải làm sao lấy ra?! Là làm thịt bà ta hay là đi canh WC?” Vương Thái Địch lặng lẽ tiến đến bên tai Tiêu Lam, “Tiêu Lam, anh biết đào bồn cầu không?”
Tiêu Lam hồi ức một chút kiếp sống làm công phong phú của mình: “Đừng nói…… Anh thật đúng là biết đó.”
Biểu cảm của hai người có chút nghiêm túc, chẳng lẽ phó bản này thật sự yêu cầu các người chơi đào bồn cầu mới có thể vượt qua? Có phải quá vô tình quá bá đạo quá vô cớ gây rối một chút rồi không……?
Tiêu Lam: “Anh chung quy cảm thấy Thế Giới Hàng Lâm hẳn là sẽ không ác sở thích quái ác như vậy đâu.”
Lạc nhẹ giọng mở miệng, cứu lại suy nghĩ càng ngày càng lệch của hai người: “Tôi đã nhìn chằm chằm vào yết hầu ba ta, phát hiện yết hầu cũng không nhúc nhích, hẳn là không nuốt vào chìa khóa.”
Tiêu Lam và Vương Thái Địch đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
——
Không dám trì hoãn lâu, bọn họ nhanh chóng đuổi kịp bước chân của “bà nội”.
Trong phòng rất tối, nhìn bà ta ăn mặc cũng không giống người thời xưa, nhưng trong phòng rõ ràng có chốt mở, lại không trang bị đèn điện, chỉ có một ít giá cắm nến mỏng manh tản ra ánh sáng yếu ớt, làm trong phòng có vẻ quỷ khí dày đặc.
“Bà nội” kéo dài tiếng bước chân đạp lên sàn nhà cũ xưa, phát ra âm thanh kẽo kẹt, tăng thêm cho căn nhà này một phần quỷ dị.
Bọn họ càng đi càng xuống phía dưới, độ ấm cũng bắt đầu thấp đi, có vẻ như đã tiến vào tầng ngầm.
Thông qua hành lang thật dài, “bà nội” đưa bọn họ tới một chỗ cửa sắt lớn khóa dày nặng, trên cửa sắt chỉ chừa một cái cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài.
Nói thật, loại phối trí này thấy thế nào cũng như là chỗ nhốt phạm nhân.
Trong lòng các người chơi có dự cảm không ổn.
“Bà nội” đẩy cửa ra, bà ta vươn tay với các người chơi ý bảo: “Tới đây, các bé ngoan của ta, tới phòng ngủ của các con rồi.”
Phía sau cửa là một hành lang u ám, hai bên hành lang đều có phân bố phòng, mỗi một gian phòng cũng là cửa sắt dày nặng kích cỡ nhỏ hơn một chút.
Sắc mặt mấy người chơi sơ cấp đã trắng bệch đến không hề có huyết sắc, bọn họ dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn những thứ gọi là phòng này, trên dưới toàn thân đều tràn ngập kháng cự.
Trên mặt “bà nội” hiện ra tươi cười, nụ cười kia có độ cung cực lớn, hoàn toàn bại lộ ra hàm răng đen vàng của bà ta: “Trong lòng các con còn có bà nội, bà nội rất vui.
Nhưng mà nha, dù các con là con cháu ta sủng ái nhất thì cũng cần phải tuân thủ theo quy tắc của ta.
Thứ nhất, buổi tối các con không thể rời phòng, nếu như bị bà nội bắt được, bà nội sẽ trừng phạt các con đó.
Thứ hai, chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải cùng nhau làm việc nhà, đúng hay không?
Thứ ba, mỗi ban đêm bà nội đều sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện, bảo đảm các con ngủ đến an an ổn ổn.
Thứ tư, bảo trì an tĩnh, bà nội ghét nhất con nít hài tử.”
Nụ cười quái dị chĩa về phía người chơi: “Các con, đã hiểu chưa?”
Các người chơi hai mặt nhìn nhau, tư thế này ai dám nói không hiểu chứ, chỉ có thể gật gật đầu.
“Bà nội” lộ ra một biểu cảm vừa lòng: “Mau đi chọn phòng các con thích đi, thích gian nào cũng được cả, bà nội chính là rất sủng ái các con.”
Rất có tư thế nếu ai không đi thì lấy kẻ đó làm món điểm tâm luôn.
Tiêu Lam đi vào hành lang phân bố phòng, phòng trong hành lang thoạt nhìn như phối trí phòng hai người, có hai cái giường thoạt nhìn rộng hơn bình thường một chút, mặt đất và vách tường trên phòng đều là đá lát cứng rắn.
Chỗ gần với trần nhà có một cửa sổ thông khí, bên trên cũng treo mấy cái ổ khóa lớn nặng nề, nhưng nhìn ra kích cỡ hẳn là có thể cho người từ bên trong nhảy ra được.
Các người chơi sôi nổi lựa chọn của mình, trừ bỏ Hồ Nguyệt và Cốc Giang Khắc là một phòng hai người ở ngoài, còn hai người chơi cũng lựa chọn ở cùng nhau, mặt khác có hai người lựa chọn một người một phòng.
Chỉ có ba người Tiêu Lam, Lạc, Vương Thái Địch có ý đồ tiến vào cùng một gian.
“Bà nội” đột nhiên mở miệng trước khi ba người tiến vào phòng: “Các con, tại sao ba đứa ở chung, là ghét bỏ phòng ngủ nhà bà nội không thoải mái sao?”
Ngữ khí có vài phần lành lạnh, hiển nhiên nếu bọn họ cho ra đáp án không thể làm bà ta vừa lòng, bà ta liền sẽ trừng phạt bọn họ.
Người chơi khác tiến vào phòng cũng nhịn không được thăm dò ra tới xem, chẳng lẽ nhanh vậy sẽ chết người ư?
Hồ Nguyệt càng mang vẻ mặt xem kịch vui, y ước gì Vương Thái Địch và đồng bạn cứ như vậy chết ở chỗ này, như vậy thì vừa hả giận cũng sẽ không đắc tội Vương Kha.
Dưới ánh mắt hoặc lo lắng hoặc sợ hãi hoặc vui sướng khi người gặp họa của mọi người, Tiêu Lam phất phất tay với “bà nội”, một bộ rất quen thuộc: “Bà nội, bà đã quên rồi sao? Bọn con là anh em sinh ba, từ nhỏ đến lớn đều là ngủ chung với nhau mà.”
Các người chơi: “……”
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua người mặt dày vô sỉ như thế.
Thần mẹ nó anh em sinh ba, ba đứa bây nhìn kiểu gì cũng không phải một bụng mẹ đi, bất luận là diện mạo hay là thân cao, đặc biệt còn có mái tóc màu nâu xoăn này, rõ ràng là trên gien đã không giống nhau rồi đó!
Vương Thái Địch cũng lộ ra biểu cảm kính nể, tốc độ nhập vai này của Tiêu Lam, quả thực so với cậu nhóc còn nhanh hơn, tình cảm no đủ, biểu hiện tự nhiên, quả thực giống như là thật sự nói chuyện với bà nội nhà mình vậy.
Cậu nhóc cũng phối hợp Tiêu Lam diễn xuất: “Đúng vậy bà nội, bọn con vẫn luôn là như vậy đó.”
“Bà nội” không biết là bị thao tác này lầy tới rồi, hay là cháu quá nhiều đã nhớ không rõ, bà ta có chút chần chờ nói: “Là…… Như vậy sao?”
Lạc đúng lúc mở miệng: “Bà nội, ngài nhìn kỹ xem, chúng con có phải lớn lên rất giống nhau không?”
Bọn họ trước đó đã chú ý tới, bất luận là “bà nội” hay là “ba ba”, thị lực có vẻ như đều rất không xong.
“Bà nội” mở to con mắt nhỏ có chút ít còn hơn không của mình, nhìn nửa ngày cũng không phân biệt ra được nhóm người trước mắt này ai là ai, chỉ có thể tùy ý gật gật đầu: “Được rồi, các con ngủ chung phải ngoan ngoãn, buổi tối không thể đùa giỡn nga.”
Tiêu Lam một bộ bé ngoan: “Ngài yên tâm đi, bọn con vẫn luôn rất ngoan mà.”
Các người chơi vây xem toàn bộ hành trình: “……”
Còn có loại thao tác này hở?.