Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 202 Phiên Ngoại 1 Ngôi nhà ma ám (3)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau đó Tiêu Lam không nói chuyện với quỷ trong phòng nữa, đối phương ra vẻ cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, trong phòng lại lâm vào im lặng.
Cả trong phòng giống như chỉ có một mình Tiêu Lam vậy.
Nhưng Tiêu Lam rất rõ ràng, hiện tại trong phòng, chỉ có thể gọi là "người" chỉ có một, mấy cái kia nghĩ như thế nào cũng không thể là người được.
Cậu vội vàng tắm rửa một cái, hôm nay vẫn chưa dọn dẹp khu giường ngủ, Tiêu Lam lại nằm trên sô pha chuẩn bị ngủ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, đầu óc cậu nhúc nhích một cái, nói một câu với không khí: "Ngủ ngon."
Bên trong phòng là một mảnh tối đen, cũng không có vang lên âm thanh gì.
Vào lúc Tiêu Lam nghĩ chắc mình sẽ không được đáp lại, bỗng nhiên có một cơn gió thổi bay bức màn, gió rất nhẹ dịu, không biết kia là một cơn gió hay là một câu "ngủ ngon" mà cậu không nghe thấy được.
Vài ngày sau, Tiêu Lam tiếp tục cuộc sống làm công của mình.
Nhưng trải qua đòn hiểm trong ngày đầu tiên đi làm, mấy ngày nay cậu học ngoan, thừa dịp trời còn sáng là sớm về nhà rồi, không còn gặp phải loại chuyện bị nữ quỷ đuổi theo một đường nữa.
Vì thế, hiệu suất làm việc của cậu còn tăng lên, được các đàn anh đàn chị đích khích lệ.
Nhưng lúc còn trong ca làm, cậu vẫn sẽ có chút bất an.
Nhưng người trong văn phòng thật sự nhiều, hơi người nhiều làm cho người ta không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa không có phát sinh thêm sự kiện ma quỷ gì, cậu cũng dần dần yên lòng.
Đại khái, gặp phải nữ quỷ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn đi. Người bình thường tăng ca nào có dễ dàng nhìn thấy quỷ như vậy chứ.
Thời gian nhoáng lên, nháy mắt tới tuần thứ năm.
Tên ngớ ngẩn Tiêu Lam vốn dĩ tưởng có thể nghỉ ngơi, kết quả thật đáng buồn lại lên thêm một cấp, nhận được tin tức cuối tuần phải tăng ca.
Theo đó mà đến còn có một chén chicken soup vị tẩy - não, đại khái nói là phải coi công ty là nhà mình, vì xây dựng ngôi nhà của chúng ta, mỗi người đều phải cố gắng và trả giá vân vân.
Kiến thức qua bản thân của tư bản rồi, Tiêu Lam sẽ không bị lừa dối nữa.
Phi, nhân viên coi công ty là nhà, nhưng công ty có coi nhân viên là người sao?
Mặc dù đang phun tào trong lòng, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm.
Ngày hôm sau, Tiêu Lam vẫn rời giường đi làm, nhưng do vì tăng ca nên thời gian linh hoạt hơn, không cần đúng giờ điểm danh giống như bình thường.
Lúc ra cửa, Tiêu Lam lại gặp ông cụ Trương đang đứng thay bóng đèn trên hành lang.
Sau khi chào hỏi ông xong, Tiêu Lam bỗng nhiên nghĩ tới chuyện liên quan đến phòng 712 mà mình đang ở, quỷ trong phòng đến tột cùng là ai? Có lẽ ông cụ Trương sẽ biết gì đó không chừng.
Tiêu Lam hỏi: "Ngài biết 712 trước kia từng phát sinh chuyện gì không ạ? Sao lại để phòng trống không lâu như vậy ạ?"
Ông cụ Trương một bên đổi bóng đèn một bên nói chuyện phiếm: "712 à… Ông nghe nói trước kia phòng đó là một người đàn ông ở, sau đó có một ngày đã không thấy tăm hơi đâu, nhưng tiền nhà thì vẫn trả đúng kỳ."
Tiêu Lam nói: "Không thấy ạ? Người nọ là xảy ra chuyện gì sao?"
Ông cụ Trương liếc nhìn Tiêu Lam một cái: "Nhóc con, cháu lo lắng mình vào ở nhà có ma à?"
Tiêu Lam nghĩ thầm, không phải lo lắng ông ơi, cháu đã xác định chính mình vào ở nhà ma rồi.
Cậu hỏi: "Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì nên căn hộ này mới có thể để không lâu như vậy chứ ạ?"
Ông cụ Trương nở nụ cười: "Này thật đúng là không có, người nọ nghe nói là tự mình đi, lúc đi còn có người nhìn thấy, nhưng ai cũng không biết sao cậu ta đi nữa. Có lẽ người ta chính là có tiền, bên này ở chán rồi không muốn trở về thì sao."
"Vậy ông biết người nọ tên gọi là gì không ạ?" Tiêu Lam hỏi.
Ông cụ Trương lại lắc lắc đầu: "Đó đều là chuyện mười năm trước rồi, khi đó quản lý nhà trọ cũng không phải là ông ông đều là nghe một hộ gia đình cũ nói lại thôi, bây giờ có thể cũng không ai nhớ rõ người nọ là ai nữa."
Tạm biệt ông cụ Trương, Tiêu Lam hướng về thang máy đi đến.
Có lẽ cậu có thể hỏi chủ cho thuê nhà trước đây rốt cuộc là ai ở phòng này, nhưng…. Chủ cho thuê nhà thật sự nói cho cậu biết ư?
Hơn nữa, tuy rằng cậu có chút để ý với quỷ ở 712, nhưng mà đối phương thật sự muốn cho cậu biết thân phận của hắn sao? Xuất phát từ tôn trọng có phải không cần hỏi kĩ tuốt tuồn tuột ra không?
Đến thang máy, Tiêu Lam phát hiện còn có một chàng trai cũng đứng ở trước cửa thang máy.
Người nọ tóc đen, dáng người cao ngất, hai chân thon dài, trên người mặc áo sơmi quần tây đen, hắn tùy ý đứng ở nơi đó, tư thái có vẻ tao nhã vô cùng.
Nghe được tiếng bước chân, chàng trai chờ thang máy quay đầu lại, lộ ra gương mặt siêu cấp đẹp trai.
Thấy Tiêu Lam, hắn mỉm cười chào hỏi một tiếng: "Xin chào, cậu là hộ gia đình mới đến à?"
Tiêu Lam gật gật đầu với hắn: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Lam, là cuối tuần trước mới đến đây."
Chàng trai vươn tay với cậu: "Tôi là Phí Lạc, là một họa sĩ, đã ở đây rất lâu rồi."
Tiêu Lam vươn tay bắt tay hắn, không nghĩ tới người này nhìn qua thân cao chân dài, tay cũng rất lạnh.
Chẳng lẽ đây là người có thể hàn mà mẹ từng nói? Không nghĩ tới bất luận nam nữ cũng có tật xấu này nha.
Hôm nay thang máy tới rất chậm, hai người cũng bèn nói chuyện phiếm lên.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, Tiêu Lam biết được Phí Lạc bình thường thích đọc sách.
Hắn gần như cái gì cũng xem, dựa theo cách nói của Phí Lạc, sách các loại đề tài đều rất thú vị, hơn nữa trong quá trình đọc có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ linh cảm sáng tác của hắn.
Như thế làm cho Tiêu Lam nhớ tới kệ sách trong phòng của mình kia, Phí Lạc hẳn là sẽ rất thích mớ sách này.
Nhưng mà nghĩ đến đó là thuộc về gì gì đó nguyên hộ gia đình ở đây, người ta còn đã cứu mạng cậu, Tiêu Lam cũng không thể không biết xấu hổ lấy sách ra làm thuận nước giong thuyền tạo mối quan hệ được.
Bỗng nhiên, Phí Lạc chuyển đề tài: "Cậu cảm thấy hứng thú với mấy sự kiện ma quỷ thần quái sao?"
Tiêu Lam suy nghĩ: "Trước kia là không có hứng thú, gần đây thì không xác định."
Phí Lạc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Tốt nhất là đừng cảm thấy hứng thú quá với chị này, nếu không rất dễ dàng bị bọn chúng bám theo đấy."
Không đợi Tiêu Lam tiếp tục tán gẫu, thang máy đã tới rồi.
Tiêu Lam còn phải đi làm nên bước vào thang máy, nhưng Phí Lạc lại không cùng tiến vào.
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Lam, Phí Lạc nói: "Tôi đang chờ thang máy để lên lầu chứ không đi xuống, muốn lên trên tìm một người bạn."
"Ồ, vậy hẹn gặp anh sau." Tiêu Lam nói xong, ấn nút lầu một.
"Hẹn gặp lại." Giọng nói Phí Lạc rơi xuống, cửa thang máy cũng chậm rãi đóng lại.
Đi vào công ty, Tiêu Lam lúc này mới phát hiện hóa ra không phải tất cả mọi người đều phải tăng ca.
Trong văn phòng chỉ còn thưa thớt ngồi vài người.
Bọn họ nhìn qua đều mang vẻ mặt ủ rũ, vào ngày mà tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, trở thành người được ông trời lựa chọn tăng ca cũng không phải là chuyện làm người ta khoái trá gì.
Tuy cảm thấy buồn bực, nhưng nhóm người trời chọn này vẫn không thể không tiếp tục làm việc.
Tiêu Lam đang in ấn một ít tư liệu.
Quá trình in ấn máy móc lại nhàm chán, làm người ta không lên tinh thần nổi.
Đang lúc Tiêu Lam lấy tay cầm tư liệu mới in xong, bỗng nhiên một bàn tay cứng ngắc lạnh như băng mạnh mẽ vươn ra từ máy in, gắt gao bắt lấy cổ tay cậu.
Trên bàn tay kia còn giữ móng tay màu đỏ rất dài, tạo thành bóng ma tâm lý khắc sâu cho Tiêu Lam.
Tiêu Lam bị động tĩnh này làm hoảng sợ, theo bản năng thu tay lại.
Không nghĩ tới tay được thu vô cùng thuận lợi, căn bản không cảm giác được bị sức mạnh nào cản trở.
Tiêu Lam lại nhìn sang, quanh máy in hết thảy như thường, không có bàn tay nào thình lình xông ra, tư liệu cậu in xong còn thành thành thật thật đứng yên tại chỗ.
Tựa như tất cả vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Tiêu Lam nghi hoặc mà đem tầm mắt chuyển qua cổ tay mình, lại phát hiện một dấu tay chưa biến mất trên đó, dấu vết những ngón tay đều thấy rõ ràng.
Đó cũng không phải là ảo giác.
Tiêu Lam cảm giác trong lòng nặng trịch, xem ra nữ quỷ kia lại tìm tới cậu rồi.
Cậu cảm thấy chính mình thật sự quá xui xẻo, chỉ cần tăng ca một cái là sẽ gặp được vị tiểu thư quỷ này, cậu tăng ca cũng đã thảm lắm rồi, kết quả nữ quỷ còn muốn đối xử với cậu như vậy.
Tiêu Lam vội vàng thu hồi tư liệu trở lại chỗ ngồi, cậu cố gắng trấn định một chút cảm xúc, khiến chính mình kéo lực chú ý lại công việc.
Nhưng nhìn chằm chằm máy tính suốt vài phút, trong đầu cậu vẫn là cái tay vừa mới xuất hiện kia.
Không có biện pháp, Tiêu Lam tính toán uống ly nước lạnh để tĩnh tâm hơn một chút.
Cậu bưng ly lên đi đến phòng trà nước.
Phòng trà nước hôm nay rất yên lặng, bởi vì nhóm đồng nghiệp nhiệt tình yêu thương bà tám có một phần lớn đều không đi làm, còn lại muốn nói chuyện phiếm cũng là có tâm không có lực.
Tiêu Lam tùy tiện lấy ly nước, cầm ly ngắm nhìn ngoài cửa sổ, hy vọng có thể làm mình thả lỏng hơn một chút.
Thành phố ngoài cửa sổ vẫn phồn hoa như trước, bởi vì cuối tuần nên trên đường có rất nhiều người, nhìn thấy mười phần náo nhiệt.
Tiêu Lam một bên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một bên giơ ly lên.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm giác môi mịn đụng phải cái gì đó.
Vừa mỏng vừa dài, vô cùng mềm mại, cũng cảm giác như chạm vào một loại thực vật.
Nước trong miệng cũng bỗng nhiên xuất hiện một mùi quỷ dị, làm cho cậu ngửi thấy cảm giác ghê tởm một trận, gần như muốn nôn ra.
Tiêu Lam vội vàng đẩy ly nước ra xa xa.
Cậu chịu đựng ghê tởm nhìn về nước trong ly, chỉ thấy nước vốn dĩ trong suốt, hiện tại lại vẩn đục như nước sông, bên trong còn có mấy sợi tóc trôi nổi lơ lửng.
Tiêu Lam thấy mà da đầu run lên, vừa rồi cậu suýt chút nữa là uống xong thứ này rồi!
Trời mới biết uống cái thứ này xong sẽ cái dạng gì.
Cậu vội vàng đi đến bồn rửa bên cạnh, trực tiếp đem đổ hết nguyên ly nước vào trong bồn.
Tiếp theo cậu mở vòi nước ra, quan sát thấy nước không có vấn đề thì bắt đầu điên cuồng mà súc miệng, qua một hồi mới rửa sạch được cảm giác quái dị trên môi mình.
Làm xong hết thảy, Tiêu Lam xanh mặt bên cạnh bồn rửa, cảm giác đầu mình cũng sắp vỡ ra.
Sao nữ quỷ còn chưa đi nữa?
Cậu là một tên ngơ ngơ mới vào làm, ngay cả thành phố này cũng mới đến lần đầu, với nữ quỷ có thể nói là không oán không thù, tại sao đối phương lại theo dõi cậu?
Động tĩnh vừa rồi của Tiêu Lam cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Một đồng nghiệp tóc húi cua mặc đồ công sở, nhìn qua rất nghiêm túc đi về phía cậu: "Cậu làm sao vậy?"
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người nọ là quản lý hạng mục của mình, cậu vội vàng nói: "Chào quản lý, em không sao ạ."
Quản lý hạng mục đánh giá cậu một chút, "Cậu là thực tập sinh mới tới, Tiêu Lam đi?"
Tiêu Lam nói: "Đúng vậy."
Biểu cảm quản lý hạng mục trở nên có chút quái dị, mày anh ta nhíu chặt lại, nhìn Tiêu Lam như nhìn một đống rác rưởi: "Chỗ cậu đang ngồi bây giờ trước kia cũng có một thực tập sinh ngồi."
Tiêu Lam có chút nghi hoặc, tại sao quản lý phải nói chuyện này với cậu, chẳng lẽ là đang nói nếu cậu không cố gắng làm việc sẽ biến thành tiền nhiệm sao?
Quản lý hạng mục không chờ cậu trả lời, tự nói chuyện tiếp: "Tôi nhớ rõ đó là một cô gái xinh đẹp, không ít đồng nghiệp nam đều lén thảo luận về cô ta. Cô ta thì cả ngày chỉ biết nhàn hạ ở phòng trà nước, còn trang điểm tỉ mỉ như muốn đi làm ngôi sao vậy. Đáng ghét nhất chính là, hai tuần trước đột nhiên bỏ chạy lấy người, thậm chí ngay cả thủ tục tạm rời cương vị làm việc cũng không xin phép."
Anh ta ghét bỏ nhìn Tiêu Lam: "Hừ, nếu cậu cũng như vậy, vẫn nên sớm một chút từ chức đi, quả thực là lãng phí thời gian của tôi."
Quản lý hạng mục gõ đầu người mới xong, tiêu sái rời đi cũng không quay đầu lại.
Tiêu Lam nghe xong lời này lại cảm giác trong lòng lành lạnh.
Không phải bởi vì đối phương nói còn ẩn hàm ý cảnh cáo, mà là thời gian nữ thực tập sinh kia biến mất.
Hai tuần trước, vừa vặn là lúc cậu mới nhận việc, đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho cô ngay cả thủ tục tạm rời cương vị làm việc cũng chưa đưa?
Tiêu Lam nhịn không được nhớ tới chuyện drama ngày đầu tiên đi làm nghe được.
Chẳng lẽ đây chính là người đã nhảy lầu trước đó nhắc đến?
Nhưng như vậy càng kỳ quái, khi đó mình còn chưa đến thành phố này nữa, thậm chí cả offer đều là sau mới lấy được, sao nữ quỷ lại bám vào cậu?
Chẳng lẽ chính là bởi vì có đàn ông thúi ngồi ngay chỗ ngồi này của mình?
Không đến mức đi....
Tiêu Lam vừa nghĩ, vừa không yên lòng đi ra khỏi phòng trà nước.
Không nghĩ tới thế mà đụng phải một người.
"Thật xin lỗi." Tiêu Lam đứng lại xin lỗi, cậu cảm thấy trạng thái hôm nay của mình sắp suy nhược thần kinh rồi.
"Không sao không sao." Người bị cậu đụng vào thật ra lại không tức giận.
Đó là một ông chú mặc đồ vest rộng thùng thình, tròn tròn mập mạp, hói đầu, đang tươi cười hiền lành nhìn cậu: "Cháu là không thoải mái sao?"
Vừa rồi mới trải qua quản lý hạng mục chanh chua, ông chú này quả thực làm cho Tiêu Lam cảm nhận được ấm áp như gió mùa xuân.
Nhưng Tiêu Lam cũng đâu thể nói chuyện mình gặp quỷ ra, cậu chỉ có thể nói: "Không sao ạ, nghỉ ngơi là tốt rồi."
Ông chú nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lam không tốt lắm, nói: "Người trẻ tuổi biết cố gắng là chuyện tốt, nhưng phải chú ý thân thể chứ. Nếu thân thể không tốt thì xin nghỉ vài ngày cũng không có việc gì, muốn thì nói thẳng với quản lý hạng mục của cháu là chú cho cháu nghỉ, đừng lo lắng."
Tiêu Lam có hơi ngốc ra: "Ngài là…?"
Ông chú nở nụ cười: "Ha ha, chú là ông chủ của cháu đó. Bình thường nhân viên tụ họp cuối tháng đều là do chú chủ trì, cháu chưa thấy qua chú, chắc chắn là tháng này mới tới à?"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Dạ, cháu mới đến tuần này."
Ông chủ nhìn thấy Tiêu Lam tựa hồ hiểu được chuyện gì, ông đè thấp giọng xuống hỏi: "Cháu không phải là nghe được lời đồn gì, bị dọa tới rồi đấy chứ?"
Tiêu Lam: "......"
Cậu đây là nên trả lời có hay không đây?
Cảm thấy chọn cái nào cũng có nguy cơ bị sa thải hết….
Ông chủ mặt mày hiểu rõ: "Không thể nào, đều là nhóm nhân viên tám chuyện thôi."
Nói xong ông ta từ đâu đó lấy ra một cái bùa hộ mệnh nhét vào tay Tiêu Lam: "Nếu sợ hãi thì cái này cho cháu nè, rong lời nói, bùa hộ mệnh này trước giờ chú vẫn luôn mang theo bên người, nghe nói là đại sư khai quang rồi đó."
Tiêu Lam vội vàng từ chối: "Không được, này rất quý trọng, cháu không thể nhận ạ."
Ông chủ lắc đầu: "Không sao, mẹ chú tin mấy thứ này, bà ấy cứ mua cho chú, chú cũng không biết nên cứ để vậy, nhưng là thà rằng tin là có chứ đừng nghĩ là không thôi."
"Hơn nữa, mỗi một nhân viên đều là tài sản quý giá nhất của công ty, các cháu tốt thì công ty mới có thể tốt. Cháu cũng đừng ngại, nhà của chú còn có nhiều lắm, nếu dùng ổn thì hôm nào… hôm nào chú đổi cái khác cho."
Gặp ông chủ mình đã nói đến nước này, Tiêu Lam cũng chỉ có thể nhận lấy.
Sau khi cảm ơn ông chủ rồi, hai người mỗi người đi một ngả, Tiêu Lam đi về lại chỗ làm việc của mình.
Từ khi cậu đi vào này công ty tới nay, ông chủ xem như người dễ ở chung nhất mà cậu gặp được, không nghĩ tới ông chủ thế mà lại quan tâm nhân viên vậy, như thế làm cậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Sau khi có bùa hộ mệnh rồi, cũng không biết có phải an ủi tâm lý hay không, Tiêu Lam quả thật không gặp lại nữ quỷ kia nữa.
Không có nữ quỷ quấy nhiễu, công việc sau đó cuối cùng cậu cũng có thể an tâm tiếp tục.
Nhưng bởi vì trước đó chậm trễ một đoạn thời gian, Tiêu Lam hôm nay tuy rằng cố gắng đuổi tiến độ, nhưng chờ khi cậu xử lý hoàn toàn công việc trên đầu rồi, trời vẫn đã tối.
Tiêu Lam có phần không yên lòng rời khỏi văn phòng.
Trên đường cậu nhịn không được lấy bùa hộ mệnh ra nắm chặt, đại khái là bùa hộ mệnh thật sự hữu hiệu, một đường rời công ty đều rất thuận lợi, không lại nghe được tiếng giày cao gót làm da đầu cậu run lên nữa.
Nhìn thấy nhà trọ xuất hiện trước mắt, Tiêu Lam rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu ấn nút thang máy, có lẽ là được ông cụ Trương sửa chữa qua, đèn thang máy hôm nay cũng không hỏng, nhìn qua ngoại trừ cũ một chút ra thì cực kỳ bình thường.
Tiêu Lam tiến vào thang máy, ấn nút lầu 7.
Rất nhanh, cảm giác thang máy vận hành xuất hiện, Tiêu Lam một bên xem di động một bên chờ thang máy mở cửa.
Nhưng qua một hồi cậu cũng không đợi được động tĩnh mở cửa.
Đến lầu 7 cần lâu như vậy sao?
Tiêu Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ thang máy lại hư nữa?
Kết quả cậu lại thấy được hình ảnh làm cả người chợt lạnh lẽo ——
Tầng hiển thị trên bảng thang máy biểu hiện rõ ràng là "-2".
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Lam, thong thả biến thành "-3", sau đó là"-4", hơn nữa còn tại một đường đi xuống.
Tiêu Lam cảm giác chính mình tựa như bị người ta đóng gói ném đi nam cực sinh tồn hoang dã, cả người đều lạnh thấu xương.
Tòa nhà này…. Căn bản là không có hầm ngầm mà!
Cậu đây là đang đi về hướng nào?
Tiêu Lam muốn ấn lầu 1* một lần nữa, nhưng cái nút không có chút phản ứng nào, cậu lại thử ấn xuống nút chuông trò chuyện khẩn cấp, vẫn không có phản ứng.
(*lầu 1 bên đó tức là tầng trệt bên mình nhé)
Giờ khắc này, Tiêu Lam bị nhốt trong thang máy chật chội, cảm giác tim mình đang đập gia tốc.
Hoàn cảnh nguy hiểm cao độ trong phim kinh dị, uy lực quả nhiên danh bất hư truyền.
Còn may hôm nay Tiêu Lam uống ít nước, bằng không quả thực cậu có thể trải nghiệm cảm giác tè ra quần.
Tiêu Lam lần thứ hai nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, hy vọng nó có thể đại triển thần uy.
Đại khái là thần tiên cũng tan ca rồi, lúc này đây bùa hộ mệnh cũng không có phát huy ra công hiệu như trước.
Giây tiếp theo, buồng thang máy liền lâm vào một mảnh tối đen, hết thảy âm thanh đều ngừng lại, chính là tiếng vang thang máy vận hành.
Tại trong bóng tối không tiếng động này, quả thực muốn người ta quên đi chính mình ở phương nào.
Bỗng nhiên, một đôi tay cứng ngắc lạnh như băng hung hăng bóp lấy cổ Tiêu Lam.
Tiêu Lam có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay mảnh khảnh và móng tay dài bén nhọn, cảm giác này vô cùng quen thuộc, đây là ——
Nữ quỷ hôm qua kia.
Bàn tay nữ quỷ càng ngày càng dùng sức, gần như muốn bẻ gãy cổ cậu.
Cùng theo mà đến còn có cái loại lạnh lẽo giống như đến từ chỗ sâu trong địa ngục.
Tiêu Lam liều mạng phản kháng, ý đồ gỡ ra bàn tay nhìn như thanh tú bình thường lại có thể so với sắt đá này.
Nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt, Tiêu Lam cảm giác tóc nữ quỷ ẩm ướt lạnh như băng không ngừng quét lên mặt, lên cánh tay cậu, ma xát ra một trận xúc cảm làm cho người ta nổi da gà.
Trong lúc giãy giụa, bùa hộ mệnh vốn bị cậu nắm trong tay bị đánh rơi trên mặt đất.
Tiêu Lam cũng không có công phu kiểm tra, xem ra lúc ông chú mua đồ vật này nọ bị lừa rồi, cái gì mà được đại sư khai quang, bùa hộ mệnh này căn bản là vô ích.
Tiêu Lam cảm giác lồng ngực của mình sắp nổ tung, mạch máu trong đầu cũng sắp sửa vỡ ra đến nơi.
Cậu đứng thẳng không xong, lảo đảo vài bước.
Ngay vào thời điểm Tiêu Lam cảm giác hôm nay có khi mình phải công đạo luôn ở trong này, đèn thang máy bỗng nhiên sáng, nữ quỷ trên cổ cũng nháy mắt biến mất.
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Lam liều mạng ho khan, gian nan hấp thu lấy không khí.
Còn không chờ trong lòng cậu dâng lên niềm vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.
Tiêu Lam vốn đã chịu đủ kinh hoàng, bị động tĩnh này làm hoảng sợ.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, thì thấy được Phí Lạc đang đứng trước cửa thang máy.
Phí Lạc vẫn như trước nhìn thấy, một thân đồ đen, dáng người cao ngất tư thái tao nhã, cùng xuất hiện với hắn còn có ngọn đèn bên ngoài thang máy.
Tiêu Lam nhìn thấy mặt Phí Lạc, cảm giác đối phương quả thực đẹp trai đến không có thiên lý.
Đặc biệt giờ phút này giống như cả người đều là mang ánh sáng thánh khiết, cái loại gắn cánh vào là có thể lên trời luôn được ấy.
Phí Lạc tựa hồ có chút nghi hoặc: "Sao cậu vẫn đứng ở lầu 1, còn không ấn phím vậy?"
Tiêu Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, dừng lại như có chút vô ý nhìn nhìn.
Cậu nhìn đến sau lưng Phí Lạc, quả thật là lầu 1 không sai.
Cậu lại quay đầu nhìn về phía nút thang máy.
Trên nút đều bám đầy bụi bặm, vừa nãy cậu ấn nút lầu 7 và thang máy một đường xuống phía dưới đều giống như là một cơn ảo giác.
Kỳ thật cậu vẫn đều đứng ở lầu 1 không hề nhúc nhích.
Tiêu Lam nhịn không được sờ sờ cổ mình, chẳng lẽ vừa rồi bị bóp cổ cũng là ảo giác sao?
Phí Lạc bỗng nhiên nhíu mày lại: "Cậu mang đến cái gì không sạch sẽ à?"
Tiêu Lam có chút nghi hoặc, vẫn không khỏi tự kiểm tra bản thân.
Lúc này, khóe mắt cậu đảo đến bùa hộ mệnh vừa nãy rơi xuống đất.
Lúc nãy giãy giụa không biết khi nào cậu đã dẫm lên nó, phá hủy lớp vỏ ngoài của bùa hộ mệnh.
Bên trong đang lộ ra một nhúm tóc dài màu đen.
Hết chương 202.
Sau đó Tiêu Lam không nói chuyện với quỷ trong phòng nữa, đối phương ra vẻ cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, trong phòng lại lâm vào im lặng.
Cả trong phòng giống như chỉ có một mình Tiêu Lam vậy.
Nhưng Tiêu Lam rất rõ ràng, hiện tại trong phòng, chỉ có thể gọi là "người" chỉ có một, mấy cái kia nghĩ như thế nào cũng không thể là người được.
Cậu vội vàng tắm rửa một cái, hôm nay vẫn chưa dọn dẹp khu giường ngủ, Tiêu Lam lại nằm trên sô pha chuẩn bị ngủ.
Trước khi đi vào giấc ngủ, đầu óc cậu nhúc nhích một cái, nói một câu với không khí: "Ngủ ngon."
Bên trong phòng là một mảnh tối đen, cũng không có vang lên âm thanh gì.
Vào lúc Tiêu Lam nghĩ chắc mình sẽ không được đáp lại, bỗng nhiên có một cơn gió thổi bay bức màn, gió rất nhẹ dịu, không biết kia là một cơn gió hay là một câu "ngủ ngon" mà cậu không nghe thấy được.
Vài ngày sau, Tiêu Lam tiếp tục cuộc sống làm công của mình.
Nhưng trải qua đòn hiểm trong ngày đầu tiên đi làm, mấy ngày nay cậu học ngoan, thừa dịp trời còn sáng là sớm về nhà rồi, không còn gặp phải loại chuyện bị nữ quỷ đuổi theo một đường nữa.
Vì thế, hiệu suất làm việc của cậu còn tăng lên, được các đàn anh đàn chị đích khích lệ.
Nhưng lúc còn trong ca làm, cậu vẫn sẽ có chút bất an.
Nhưng người trong văn phòng thật sự nhiều, hơi người nhiều làm cho người ta không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa không có phát sinh thêm sự kiện ma quỷ gì, cậu cũng dần dần yên lòng.
Đại khái, gặp phải nữ quỷ chỉ là một chuyện ngoài ý muốn đi. Người bình thường tăng ca nào có dễ dàng nhìn thấy quỷ như vậy chứ.
Thời gian nhoáng lên, nháy mắt tới tuần thứ năm.
Tên ngớ ngẩn Tiêu Lam vốn dĩ tưởng có thể nghỉ ngơi, kết quả thật đáng buồn lại lên thêm một cấp, nhận được tin tức cuối tuần phải tăng ca.
Theo đó mà đến còn có một chén chicken soup vị tẩy - não, đại khái nói là phải coi công ty là nhà mình, vì xây dựng ngôi nhà của chúng ta, mỗi người đều phải cố gắng và trả giá vân vân.
Kiến thức qua bản thân của tư bản rồi, Tiêu Lam sẽ không bị lừa dối nữa.
Phi, nhân viên coi công ty là nhà, nhưng công ty có coi nhân viên là người sao?
Mặc dù đang phun tào trong lòng, nhưng công việc nên làm vẫn phải làm.
Ngày hôm sau, Tiêu Lam vẫn rời giường đi làm, nhưng do vì tăng ca nên thời gian linh hoạt hơn, không cần đúng giờ điểm danh giống như bình thường.
Lúc ra cửa, Tiêu Lam lại gặp ông cụ Trương đang đứng thay bóng đèn trên hành lang.
Sau khi chào hỏi ông xong, Tiêu Lam bỗng nhiên nghĩ tới chuyện liên quan đến phòng 712 mà mình đang ở, quỷ trong phòng đến tột cùng là ai? Có lẽ ông cụ Trương sẽ biết gì đó không chừng.
Tiêu Lam hỏi: "Ngài biết 712 trước kia từng phát sinh chuyện gì không ạ? Sao lại để phòng trống không lâu như vậy ạ?"
Ông cụ Trương một bên đổi bóng đèn một bên nói chuyện phiếm: "712 à… Ông nghe nói trước kia phòng đó là một người đàn ông ở, sau đó có một ngày đã không thấy tăm hơi đâu, nhưng tiền nhà thì vẫn trả đúng kỳ."
Tiêu Lam nói: "Không thấy ạ? Người nọ là xảy ra chuyện gì sao?"
Ông cụ Trương liếc nhìn Tiêu Lam một cái: "Nhóc con, cháu lo lắng mình vào ở nhà có ma à?"
Tiêu Lam nghĩ thầm, không phải lo lắng ông ơi, cháu đã xác định chính mình vào ở nhà ma rồi.
Cậu hỏi: "Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì nên căn hộ này mới có thể để không lâu như vậy chứ ạ?"
Ông cụ Trương nở nụ cười: "Này thật đúng là không có, người nọ nghe nói là tự mình đi, lúc đi còn có người nhìn thấy, nhưng ai cũng không biết sao cậu ta đi nữa. Có lẽ người ta chính là có tiền, bên này ở chán rồi không muốn trở về thì sao."
"Vậy ông biết người nọ tên gọi là gì không ạ?" Tiêu Lam hỏi.
Ông cụ Trương lại lắc lắc đầu: "Đó đều là chuyện mười năm trước rồi, khi đó quản lý nhà trọ cũng không phải là ông ông đều là nghe một hộ gia đình cũ nói lại thôi, bây giờ có thể cũng không ai nhớ rõ người nọ là ai nữa."
Tạm biệt ông cụ Trương, Tiêu Lam hướng về thang máy đi đến.
Có lẽ cậu có thể hỏi chủ cho thuê nhà trước đây rốt cuộc là ai ở phòng này, nhưng…. Chủ cho thuê nhà thật sự nói cho cậu biết ư?
Hơn nữa, tuy rằng cậu có chút để ý với quỷ ở 712, nhưng mà đối phương thật sự muốn cho cậu biết thân phận của hắn sao? Xuất phát từ tôn trọng có phải không cần hỏi kĩ tuốt tuồn tuột ra không?
Đến thang máy, Tiêu Lam phát hiện còn có một chàng trai cũng đứng ở trước cửa thang máy.
Người nọ tóc đen, dáng người cao ngất, hai chân thon dài, trên người mặc áo sơmi quần tây đen, hắn tùy ý đứng ở nơi đó, tư thái có vẻ tao nhã vô cùng.
Nghe được tiếng bước chân, chàng trai chờ thang máy quay đầu lại, lộ ra gương mặt siêu cấp đẹp trai.
Thấy Tiêu Lam, hắn mỉm cười chào hỏi một tiếng: "Xin chào, cậu là hộ gia đình mới đến à?"
Tiêu Lam gật gật đầu với hắn: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Lam, là cuối tuần trước mới đến đây."
Chàng trai vươn tay với cậu: "Tôi là Phí Lạc, là một họa sĩ, đã ở đây rất lâu rồi."
Tiêu Lam vươn tay bắt tay hắn, không nghĩ tới người này nhìn qua thân cao chân dài, tay cũng rất lạnh.
Chẳng lẽ đây là người có thể hàn mà mẹ từng nói? Không nghĩ tới bất luận nam nữ cũng có tật xấu này nha.
Hôm nay thang máy tới rất chậm, hai người cũng bèn nói chuyện phiếm lên.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, Tiêu Lam biết được Phí Lạc bình thường thích đọc sách.
Hắn gần như cái gì cũng xem, dựa theo cách nói của Phí Lạc, sách các loại đề tài đều rất thú vị, hơn nữa trong quá trình đọc có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ linh cảm sáng tác của hắn.
Như thế làm cho Tiêu Lam nhớ tới kệ sách trong phòng của mình kia, Phí Lạc hẳn là sẽ rất thích mớ sách này.
Nhưng mà nghĩ đến đó là thuộc về gì gì đó nguyên hộ gia đình ở đây, người ta còn đã cứu mạng cậu, Tiêu Lam cũng không thể không biết xấu hổ lấy sách ra làm thuận nước giong thuyền tạo mối quan hệ được.
Bỗng nhiên, Phí Lạc chuyển đề tài: "Cậu cảm thấy hứng thú với mấy sự kiện ma quỷ thần quái sao?"
Tiêu Lam suy nghĩ: "Trước kia là không có hứng thú, gần đây thì không xác định."
Phí Lạc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Tốt nhất là đừng cảm thấy hứng thú quá với chị này, nếu không rất dễ dàng bị bọn chúng bám theo đấy."
Không đợi Tiêu Lam tiếp tục tán gẫu, thang máy đã tới rồi.
Tiêu Lam còn phải đi làm nên bước vào thang máy, nhưng Phí Lạc lại không cùng tiến vào.
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Lam, Phí Lạc nói: "Tôi đang chờ thang máy để lên lầu chứ không đi xuống, muốn lên trên tìm một người bạn."
"Ồ, vậy hẹn gặp anh sau." Tiêu Lam nói xong, ấn nút lầu một.
"Hẹn gặp lại." Giọng nói Phí Lạc rơi xuống, cửa thang máy cũng chậm rãi đóng lại.
Đi vào công ty, Tiêu Lam lúc này mới phát hiện hóa ra không phải tất cả mọi người đều phải tăng ca.
Trong văn phòng chỉ còn thưa thớt ngồi vài người.
Bọn họ nhìn qua đều mang vẻ mặt ủ rũ, vào ngày mà tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, trở thành người được ông trời lựa chọn tăng ca cũng không phải là chuyện làm người ta khoái trá gì.
Tuy cảm thấy buồn bực, nhưng nhóm người trời chọn này vẫn không thể không tiếp tục làm việc.
Tiêu Lam đang in ấn một ít tư liệu.
Quá trình in ấn máy móc lại nhàm chán, làm người ta không lên tinh thần nổi.
Đang lúc Tiêu Lam lấy tay cầm tư liệu mới in xong, bỗng nhiên một bàn tay cứng ngắc lạnh như băng mạnh mẽ vươn ra từ máy in, gắt gao bắt lấy cổ tay cậu.
Trên bàn tay kia còn giữ móng tay màu đỏ rất dài, tạo thành bóng ma tâm lý khắc sâu cho Tiêu Lam.
Tiêu Lam bị động tĩnh này làm hoảng sợ, theo bản năng thu tay lại.
Không nghĩ tới tay được thu vô cùng thuận lợi, căn bản không cảm giác được bị sức mạnh nào cản trở.
Tiêu Lam lại nhìn sang, quanh máy in hết thảy như thường, không có bàn tay nào thình lình xông ra, tư liệu cậu in xong còn thành thành thật thật đứng yên tại chỗ.
Tựa như tất cả vừa mới phát sinh chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Tiêu Lam nghi hoặc mà đem tầm mắt chuyển qua cổ tay mình, lại phát hiện một dấu tay chưa biến mất trên đó, dấu vết những ngón tay đều thấy rõ ràng.
Đó cũng không phải là ảo giác.
Tiêu Lam cảm giác trong lòng nặng trịch, xem ra nữ quỷ kia lại tìm tới cậu rồi.
Cậu cảm thấy chính mình thật sự quá xui xẻo, chỉ cần tăng ca một cái là sẽ gặp được vị tiểu thư quỷ này, cậu tăng ca cũng đã thảm lắm rồi, kết quả nữ quỷ còn muốn đối xử với cậu như vậy.
Tiêu Lam vội vàng thu hồi tư liệu trở lại chỗ ngồi, cậu cố gắng trấn định một chút cảm xúc, khiến chính mình kéo lực chú ý lại công việc.
Nhưng nhìn chằm chằm máy tính suốt vài phút, trong đầu cậu vẫn là cái tay vừa mới xuất hiện kia.
Không có biện pháp, Tiêu Lam tính toán uống ly nước lạnh để tĩnh tâm hơn một chút.
Cậu bưng ly lên đi đến phòng trà nước.
Phòng trà nước hôm nay rất yên lặng, bởi vì nhóm đồng nghiệp nhiệt tình yêu thương bà tám có một phần lớn đều không đi làm, còn lại muốn nói chuyện phiếm cũng là có tâm không có lực.
Tiêu Lam tùy tiện lấy ly nước, cầm ly ngắm nhìn ngoài cửa sổ, hy vọng có thể làm mình thả lỏng hơn một chút.
Thành phố ngoài cửa sổ vẫn phồn hoa như trước, bởi vì cuối tuần nên trên đường có rất nhiều người, nhìn thấy mười phần náo nhiệt.
Tiêu Lam một bên nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một bên giơ ly lên.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm giác môi mịn đụng phải cái gì đó.
Vừa mỏng vừa dài, vô cùng mềm mại, cũng cảm giác như chạm vào một loại thực vật.
Nước trong miệng cũng bỗng nhiên xuất hiện một mùi quỷ dị, làm cho cậu ngửi thấy cảm giác ghê tởm một trận, gần như muốn nôn ra.
Tiêu Lam vội vàng đẩy ly nước ra xa xa.
Cậu chịu đựng ghê tởm nhìn về nước trong ly, chỉ thấy nước vốn dĩ trong suốt, hiện tại lại vẩn đục như nước sông, bên trong còn có mấy sợi tóc trôi nổi lơ lửng.
Tiêu Lam thấy mà da đầu run lên, vừa rồi cậu suýt chút nữa là uống xong thứ này rồi!
Trời mới biết uống cái thứ này xong sẽ cái dạng gì.
Cậu vội vàng đi đến bồn rửa bên cạnh, trực tiếp đem đổ hết nguyên ly nước vào trong bồn.
Tiếp theo cậu mở vòi nước ra, quan sát thấy nước không có vấn đề thì bắt đầu điên cuồng mà súc miệng, qua một hồi mới rửa sạch được cảm giác quái dị trên môi mình.
Làm xong hết thảy, Tiêu Lam xanh mặt bên cạnh bồn rửa, cảm giác đầu mình cũng sắp vỡ ra.
Sao nữ quỷ còn chưa đi nữa?
Cậu là một tên ngơ ngơ mới vào làm, ngay cả thành phố này cũng mới đến lần đầu, với nữ quỷ có thể nói là không oán không thù, tại sao đối phương lại theo dõi cậu?
Động tĩnh vừa rồi của Tiêu Lam cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Một đồng nghiệp tóc húi cua mặc đồ công sở, nhìn qua rất nghiêm túc đi về phía cậu: "Cậu làm sao vậy?"
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện người nọ là quản lý hạng mục của mình, cậu vội vàng nói: "Chào quản lý, em không sao ạ."
Quản lý hạng mục đánh giá cậu một chút, "Cậu là thực tập sinh mới tới, Tiêu Lam đi?"
Tiêu Lam nói: "Đúng vậy."
Biểu cảm quản lý hạng mục trở nên có chút quái dị, mày anh ta nhíu chặt lại, nhìn Tiêu Lam như nhìn một đống rác rưởi: "Chỗ cậu đang ngồi bây giờ trước kia cũng có một thực tập sinh ngồi."
Tiêu Lam có chút nghi hoặc, tại sao quản lý phải nói chuyện này với cậu, chẳng lẽ là đang nói nếu cậu không cố gắng làm việc sẽ biến thành tiền nhiệm sao?
Quản lý hạng mục không chờ cậu trả lời, tự nói chuyện tiếp: "Tôi nhớ rõ đó là một cô gái xinh đẹp, không ít đồng nghiệp nam đều lén thảo luận về cô ta. Cô ta thì cả ngày chỉ biết nhàn hạ ở phòng trà nước, còn trang điểm tỉ mỉ như muốn đi làm ngôi sao vậy. Đáng ghét nhất chính là, hai tuần trước đột nhiên bỏ chạy lấy người, thậm chí ngay cả thủ tục tạm rời cương vị làm việc cũng không xin phép."
Anh ta ghét bỏ nhìn Tiêu Lam: "Hừ, nếu cậu cũng như vậy, vẫn nên sớm một chút từ chức đi, quả thực là lãng phí thời gian của tôi."
Quản lý hạng mục gõ đầu người mới xong, tiêu sái rời đi cũng không quay đầu lại.
Tiêu Lam nghe xong lời này lại cảm giác trong lòng lành lạnh.
Không phải bởi vì đối phương nói còn ẩn hàm ý cảnh cáo, mà là thời gian nữ thực tập sinh kia biến mất.
Hai tuần trước, vừa vặn là lúc cậu mới nhận việc, đã xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho cô ngay cả thủ tục tạm rời cương vị làm việc cũng chưa đưa?
Tiêu Lam nhịn không được nhớ tới chuyện drama ngày đầu tiên đi làm nghe được.
Chẳng lẽ đây chính là người đã nhảy lầu trước đó nhắc đến?
Nhưng như vậy càng kỳ quái, khi đó mình còn chưa đến thành phố này nữa, thậm chí cả offer đều là sau mới lấy được, sao nữ quỷ lại bám vào cậu?
Chẳng lẽ chính là bởi vì có đàn ông thúi ngồi ngay chỗ ngồi này của mình?
Không đến mức đi....
Tiêu Lam vừa nghĩ, vừa không yên lòng đi ra khỏi phòng trà nước.
Không nghĩ tới thế mà đụng phải một người.
"Thật xin lỗi." Tiêu Lam đứng lại xin lỗi, cậu cảm thấy trạng thái hôm nay của mình sắp suy nhược thần kinh rồi.
"Không sao không sao." Người bị cậu đụng vào thật ra lại không tức giận.
Đó là một ông chú mặc đồ vest rộng thùng thình, tròn tròn mập mạp, hói đầu, đang tươi cười hiền lành nhìn cậu: "Cháu là không thoải mái sao?"
Vừa rồi mới trải qua quản lý hạng mục chanh chua, ông chú này quả thực làm cho Tiêu Lam cảm nhận được ấm áp như gió mùa xuân.
Nhưng Tiêu Lam cũng đâu thể nói chuyện mình gặp quỷ ra, cậu chỉ có thể nói: "Không sao ạ, nghỉ ngơi là tốt rồi."
Ông chú nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lam không tốt lắm, nói: "Người trẻ tuổi biết cố gắng là chuyện tốt, nhưng phải chú ý thân thể chứ. Nếu thân thể không tốt thì xin nghỉ vài ngày cũng không có việc gì, muốn thì nói thẳng với quản lý hạng mục của cháu là chú cho cháu nghỉ, đừng lo lắng."
Tiêu Lam có hơi ngốc ra: "Ngài là…?"
Ông chú nở nụ cười: "Ha ha, chú là ông chủ của cháu đó. Bình thường nhân viên tụ họp cuối tháng đều là do chú chủ trì, cháu chưa thấy qua chú, chắc chắn là tháng này mới tới à?"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Dạ, cháu mới đến tuần này."
Ông chủ nhìn thấy Tiêu Lam tựa hồ hiểu được chuyện gì, ông đè thấp giọng xuống hỏi: "Cháu không phải là nghe được lời đồn gì, bị dọa tới rồi đấy chứ?"
Tiêu Lam: "......"
Cậu đây là nên trả lời có hay không đây?
Cảm thấy chọn cái nào cũng có nguy cơ bị sa thải hết….
Ông chủ mặt mày hiểu rõ: "Không thể nào, đều là nhóm nhân viên tám chuyện thôi."
Nói xong ông ta từ đâu đó lấy ra một cái bùa hộ mệnh nhét vào tay Tiêu Lam: "Nếu sợ hãi thì cái này cho cháu nè, rong lời nói, bùa hộ mệnh này trước giờ chú vẫn luôn mang theo bên người, nghe nói là đại sư khai quang rồi đó."
Tiêu Lam vội vàng từ chối: "Không được, này rất quý trọng, cháu không thể nhận ạ."
Ông chủ lắc đầu: "Không sao, mẹ chú tin mấy thứ này, bà ấy cứ mua cho chú, chú cũng không biết nên cứ để vậy, nhưng là thà rằng tin là có chứ đừng nghĩ là không thôi."
"Hơn nữa, mỗi một nhân viên đều là tài sản quý giá nhất của công ty, các cháu tốt thì công ty mới có thể tốt. Cháu cũng đừng ngại, nhà của chú còn có nhiều lắm, nếu dùng ổn thì hôm nào… hôm nào chú đổi cái khác cho."
Gặp ông chủ mình đã nói đến nước này, Tiêu Lam cũng chỉ có thể nhận lấy.
Sau khi cảm ơn ông chủ rồi, hai người mỗi người đi một ngả, Tiêu Lam đi về lại chỗ làm việc của mình.
Từ khi cậu đi vào này công ty tới nay, ông chủ xem như người dễ ở chung nhất mà cậu gặp được, không nghĩ tới ông chủ thế mà lại quan tâm nhân viên vậy, như thế làm cậu cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Sau khi có bùa hộ mệnh rồi, cũng không biết có phải an ủi tâm lý hay không, Tiêu Lam quả thật không gặp lại nữ quỷ kia nữa.
Không có nữ quỷ quấy nhiễu, công việc sau đó cuối cùng cậu cũng có thể an tâm tiếp tục.
Nhưng bởi vì trước đó chậm trễ một đoạn thời gian, Tiêu Lam hôm nay tuy rằng cố gắng đuổi tiến độ, nhưng chờ khi cậu xử lý hoàn toàn công việc trên đầu rồi, trời vẫn đã tối.
Tiêu Lam có phần không yên lòng rời khỏi văn phòng.
Trên đường cậu nhịn không được lấy bùa hộ mệnh ra nắm chặt, đại khái là bùa hộ mệnh thật sự hữu hiệu, một đường rời công ty đều rất thuận lợi, không lại nghe được tiếng giày cao gót làm da đầu cậu run lên nữa.
Nhìn thấy nhà trọ xuất hiện trước mắt, Tiêu Lam rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu ấn nút thang máy, có lẽ là được ông cụ Trương sửa chữa qua, đèn thang máy hôm nay cũng không hỏng, nhìn qua ngoại trừ cũ một chút ra thì cực kỳ bình thường.
Tiêu Lam tiến vào thang máy, ấn nút lầu 7.
Rất nhanh, cảm giác thang máy vận hành xuất hiện, Tiêu Lam một bên xem di động một bên chờ thang máy mở cửa.
Nhưng qua một hồi cậu cũng không đợi được động tĩnh mở cửa.
Đến lầu 7 cần lâu như vậy sao?
Tiêu Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ thang máy lại hư nữa?
Kết quả cậu lại thấy được hình ảnh làm cả người chợt lạnh lẽo ——
Tầng hiển thị trên bảng thang máy biểu hiện rõ ràng là "-2".
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Lam, thong thả biến thành "-3", sau đó là"-4", hơn nữa còn tại một đường đi xuống.
Tiêu Lam cảm giác chính mình tựa như bị người ta đóng gói ném đi nam cực sinh tồn hoang dã, cả người đều lạnh thấu xương.
Tòa nhà này…. Căn bản là không có hầm ngầm mà!
Cậu đây là đang đi về hướng nào?
Tiêu Lam muốn ấn lầu 1* một lần nữa, nhưng cái nút không có chút phản ứng nào, cậu lại thử ấn xuống nút chuông trò chuyện khẩn cấp, vẫn không có phản ứng.
(*lầu 1 bên đó tức là tầng trệt bên mình nhé)
Giờ khắc này, Tiêu Lam bị nhốt trong thang máy chật chội, cảm giác tim mình đang đập gia tốc.
Hoàn cảnh nguy hiểm cao độ trong phim kinh dị, uy lực quả nhiên danh bất hư truyền.
Còn may hôm nay Tiêu Lam uống ít nước, bằng không quả thực cậu có thể trải nghiệm cảm giác tè ra quần.
Tiêu Lam lần thứ hai nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, hy vọng nó có thể đại triển thần uy.
Đại khái là thần tiên cũng tan ca rồi, lúc này đây bùa hộ mệnh cũng không có phát huy ra công hiệu như trước.
Giây tiếp theo, buồng thang máy liền lâm vào một mảnh tối đen, hết thảy âm thanh đều ngừng lại, chính là tiếng vang thang máy vận hành.
Tại trong bóng tối không tiếng động này, quả thực muốn người ta quên đi chính mình ở phương nào.
Bỗng nhiên, một đôi tay cứng ngắc lạnh như băng hung hăng bóp lấy cổ Tiêu Lam.
Tiêu Lam có thể rõ ràng cảm nhận được ngón tay mảnh khảnh và móng tay dài bén nhọn, cảm giác này vô cùng quen thuộc, đây là ——
Nữ quỷ hôm qua kia.
Bàn tay nữ quỷ càng ngày càng dùng sức, gần như muốn bẻ gãy cổ cậu.
Cùng theo mà đến còn có cái loại lạnh lẽo giống như đến từ chỗ sâu trong địa ngục.
Tiêu Lam liều mạng phản kháng, ý đồ gỡ ra bàn tay nhìn như thanh tú bình thường lại có thể so với sắt đá này.
Nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt, Tiêu Lam cảm giác tóc nữ quỷ ẩm ướt lạnh như băng không ngừng quét lên mặt, lên cánh tay cậu, ma xát ra một trận xúc cảm làm cho người ta nổi da gà.
Trong lúc giãy giụa, bùa hộ mệnh vốn bị cậu nắm trong tay bị đánh rơi trên mặt đất.
Tiêu Lam cũng không có công phu kiểm tra, xem ra lúc ông chú mua đồ vật này nọ bị lừa rồi, cái gì mà được đại sư khai quang, bùa hộ mệnh này căn bản là vô ích.
Tiêu Lam cảm giác lồng ngực của mình sắp nổ tung, mạch máu trong đầu cũng sắp sửa vỡ ra đến nơi.
Cậu đứng thẳng không xong, lảo đảo vài bước.
Ngay vào thời điểm Tiêu Lam cảm giác hôm nay có khi mình phải công đạo luôn ở trong này, đèn thang máy bỗng nhiên sáng, nữ quỷ trên cổ cũng nháy mắt biến mất.
"Khụ khụ khụ..." Tiêu Lam liều mạng ho khan, gian nan hấp thu lấy không khí.
Còn không chờ trong lòng cậu dâng lên niềm vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.
Tiêu Lam vốn đã chịu đủ kinh hoàng, bị động tĩnh này làm hoảng sợ.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, thì thấy được Phí Lạc đang đứng trước cửa thang máy.
Phí Lạc vẫn như trước nhìn thấy, một thân đồ đen, dáng người cao ngất tư thái tao nhã, cùng xuất hiện với hắn còn có ngọn đèn bên ngoài thang máy.
Tiêu Lam nhìn thấy mặt Phí Lạc, cảm giác đối phương quả thực đẹp trai đến không có thiên lý.
Đặc biệt giờ phút này giống như cả người đều là mang ánh sáng thánh khiết, cái loại gắn cánh vào là có thể lên trời luôn được ấy.
Phí Lạc tựa hồ có chút nghi hoặc: "Sao cậu vẫn đứng ở lầu 1, còn không ấn phím vậy?"
Tiêu Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, dừng lại như có chút vô ý nhìn nhìn.
Cậu nhìn đến sau lưng Phí Lạc, quả thật là lầu 1 không sai.
Cậu lại quay đầu nhìn về phía nút thang máy.
Trên nút đều bám đầy bụi bặm, vừa nãy cậu ấn nút lầu 7 và thang máy một đường xuống phía dưới đều giống như là một cơn ảo giác.
Kỳ thật cậu vẫn đều đứng ở lầu 1 không hề nhúc nhích.
Tiêu Lam nhịn không được sờ sờ cổ mình, chẳng lẽ vừa rồi bị bóp cổ cũng là ảo giác sao?
Phí Lạc bỗng nhiên nhíu mày lại: "Cậu mang đến cái gì không sạch sẽ à?"
Tiêu Lam có chút nghi hoặc, vẫn không khỏi tự kiểm tra bản thân.
Lúc này, khóe mắt cậu đảo đến bùa hộ mệnh vừa nãy rơi xuống đất.
Lúc nãy giãy giụa không biết khi nào cậu đã dẫm lên nó, phá hủy lớp vỏ ngoài của bùa hộ mệnh.
Bên trong đang lộ ra một nhúm tóc dài màu đen.
Hết chương 202.
Tác giả :
Bách Đường