Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 86
Bởi vì vết thương sau lưng Lôi Tu vừa sâu lại dài, bất luận chuyển dời đến vị trí nào cũng không thích hợp, Trang Dịch dứt khoát để vết thương đó sau lưng hắn, sau đó mỗi ngày đúng giờ giúp hắn thay thuốc.
Ba ngày sau, thấy vết thương của Lôi Tu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, hồn lực của Trang Dịch cũng dần khôi phục lại, mặc dù lần này bị thương không nhỏ, hồn lực trong cơ thể bị ép khô nhiều lần, thậm chí còn nhảy xuống Liệt cốc cửu tử nhất sinh, nhưng sau khi khôi phục hoàn toàn, Trang Dịch ngạc nhiên phát hiện, hồn lực của hắn lại có tinh tiến, đạt tới cấp năm đỉnh phong, cách cấp sáu chỉ có một bước ngắn.
Phải biết khi được nghỉ đông, Trang Dịch mới vừa vặn đột phá cấp năm mà thôi, hiện giờ mới qua một tháng đã đến cấp năm đỉnh phong, nghĩ đến chiến đấu lớn nhỏ trong một tháng này, Trang Dịch không khỏi cảm thán, quả nhiên chiến đấu là phương thức kích thích tiềm lực tốt nhất, mặc dù nguy hiểm, nhưng một khi sống sót, có đầy đủ thời gian tu dưỡng, thực lực sẽ có thể tiến bộ vượt bậc.
Nhưng mà mặc dù thăng cấp nhanh chóng là chuyện tốt, nhưng từ trước đến nay Trang Dịch luôn cẩn thận với việc tu luyện, sau khi hồn lực khôi phục, mỗi ngày trừ giúp Lôi Tu xử lý vết thương, thời gian còn lại phần lớn dùng để tu luyện, củng cố thực lực, miễn cho sau này đột phá cấp sáu phát sinh ra một vài vấn đề ngoài ý muốn không cần thiết.
Với bộ dạng đang trầm mê trong tu luyện của Trang Dịch, Lôi Tu đã sớm tập mãi thành quen, những lúc này trước kia hắn đều ghé vào bên cạnh Trang Dịch dùng thân thể vòng quanh hắn, sau đó tu luyện cùng nhau, hiện tại biến thành hình người, tự nhiên cả tư thế cũng thay đổi, thấy Trang Dịch ngồi một bên nhắm mắt lại cảm ứng hồn lực trong cơ thể, sau đó bắt đầu chuyên chú tu luyện, Lôi Tu liền ôm chăn mền ôm lấy Trang Dịch từ phía sau, một đôi tay giữ eo Trang Dịch, cằm chống trên bờ vai hắn, nhìn vành tai trắng nõn cùng khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Trang Dịch, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ sát một chút.
Trang Dịch bị cử động của hắn làm cho có chút bất đắc dĩ, thế nhưng sơn động lạnh lẽo, hai người không dựa sát gần vào nhau, một mình Trang Dịch ngồi lâu, thân thể cứng giống như khối băng.
Mà Lôi Tu vừa vặn trái ngược với hắn, Lôi Tu là ma thú biến thành, tố chất thân thể vốn đã tốt hơn Trang Dịch, huống chi hắn đã vượt qua cấp sáu, thân thể trải qua hồn lực cải tạo, năng lực chống cự rét lạnh mạnh hơn Trang Dịch nhiều, dù cả ngày hắn đều không mặc quần áo, thân thể cũng vô cùng ấm áp, bây giờ lại ôm hắn từ phía sau, sau lưng Trang Dịch ấm áp dễ chịu, thấy Lôi Tu không làm những cử động khiến cho người ta lúng túng kia, Trang Dịch cũng tùy hắn làm.
Chớp mắt ba bốn ngày lại trôi qua, đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt trong không gian của Trang Dịch không tiêu hao bao nhiêu, nước lại không còn nhiều, bọn họ đợi ở trong sơn động này gần một tuần, cũng tĩnh dưỡng không sai biệt lắm, Trang Dịch quyết định hôm nay rời khỏi nơi này.
Lôi Tu không có bất kỳ dị nghị gì với quyết định của Trang Dịch, chẳng qua khi Trang Dịch lấy bộ y phục lớn nhất trong không gian của hắn ra cho Lôi Tu, Lôi Tu lập tức nhẹ nhàng nhướn mày.
“Trong sơn động có chăn mền đắp thì không sao, sau khi ra ngoài mà không có quần áo chống lạnh, ngươi sẽ rất lạnh.” Trang Dịch nghiêm túc nói với Lôi Tu, “Bây giờ ngươi không phải là một con hổ, mà là người, người đều phải mặc quần áo.”
Lôi Tu là dã thú đã quen, bảo hắn đắp chăn thì cũng được, dù sao mỗi đêm ngủ cùng Trang Dịch vẫn đều đắp, hắn cũng quen, nhưng mà lại chết sống không chịu mặc quần áo, lúc trước vết thương sau lưng còn chưa tốt lên, Trang Dịch cũng mặc kệ hắn thế nào thì tùy, nhưng hôm nay vết thương đã đóng vảy, bọn họ lại phải rời nơi này, Lôi Tu xích lỏa chung quy không quá giống bình thường, cho nên hôm nay Trang Dịch quyết định, nhất định phải làm cho hắn mặc vào.
Lôi Tu thấy vẻ mặt Trang Dịch như vậy, cũng biết hôm nay không mặc không được, bất đắc dĩ nhận quần áo nhanh chóng mặc lên đóng cúc, nhưng mà sau khi mặc xong, bất luận là quần hay áo đều ngắn một đoạn, đồng thời bởi vì hình thể Lôi Tu cường tráng hơn Trang Dịch một chút, quần áo mặc trên người Trang Dịch rất vừa vặn, mặc trên người hắn thì có chút chật, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn kia, thoạt nhìn có chút chẳng ra làm sao.
Chẳng qua bản thân Lôi Tu cũng không ý thức được một điểm không dễ nhìn này, hắn chỉ cảm thấy quần áo sít sao trói buộc trên thân thể, tứ chi đều không giương ra được, khó chịu muốn chết, không tự chủ giật giật thân thể, cuối cùng Lôi Tu quyết định cởi bỏ mấy nút áo trước ngực, mặc dù vẫn không quá thoải mái, nhưng tôi xấu cũng hô hấp trôi chảy hơn.
Trang Dịch nhìn dáng người cao to cân xứng của Lôi Tu, còn có cơ ngực hơi hơi lộ ra kia, hít sâu vài cái, nghiêng đầu sang chỗ khác quyết định cái gì cũng không nói.
Tính toán tuổi, qua sang năm hắn vừa đầy 19, có lẽ vẫn có thể cao lên, so với kiếp trước, kiếp này Trang Dịch được ăn uống tốt, đã cao hơn trong trí nhớ rất nhiều, cho nên ăn đồ bổ vẫn có tác dụng, Trang Dịch quyết định nếu như có thể ra ngoài mà nói, nhất định phải ăn nhiều thứ tăng trưởng chiều cao, người khác thì không sao, nhưng thế nào cũng phải ngang hàng Lôi Tu, miễn cho mỗi ngày bị hắn ôm vào ngực giống như ôm gà con vậy.
Mặc dù quần áo chật, nhưng may mà giày miễn cưỡng đeo được, chân Lôi Tu lớn hơn Trang Dịch một chút, thả lỏng dây giày là có thể được, sau khi thu thập sạch sẽ tất cả đồ đạc trong sơn động cất vào không gian, Trang Dịch cùng Lôi Tu cùng đi ra phía cửa động.
Càng đi ra ngoài, tia sáng càng sáng, Trang Dịch cùng Lôi Tu kề vai sát cánh đi tới, từ sau khi hắn rơi xuống, còn chưa từng thấy đáy Liệt cốc là cái dạng gì, cuối cùng bây giờ cũng thấy, trong lòng có chút tò mò lại có chút khẩn trương.
Khi hoàn toàn đi ra ngoài sơn động, thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhất thời, Trang Dịch giật mình.
Chiếu vào mắt chính là một mảng cây nấm phát sáng, thể tích cực kỳ khổng lồ, cây lớn cao khoảng gần 2m, mũ nấm hình ô xòe căng ra, giống như một cái ô lớn, ngược lại, cây nhỏ chỉ bằng loại nấm bình thường, trong đó dùng cây nấm làm chủ, từ thân nấm đến mũ nấm, từng cây đều tản ra chút ánh sáng trắng, mặc dù ánh sáng cực kỳ yếu ớt, nhưng bởi vì số lượng lớn, đưa mắt nhìn ra xa thì tất cả đều là một biển cây nấm, từng điểm từng điểm ánh sáng hội tụ cùng một chỗ, vô cùng vô tận, một ánh mắt không nhìn thấy bờ, giống như toàn bộ thế giới dưới lòng đất đều bị loài thực vật này chiếm lĩnh, sau đó mới chiếu sáng bốn phía.
Sau khi Trang Dịch phục hồi tinh thần, may mắn đầu tiên chính là mặc dù những cây nấm này đều là ma thú thực vật, nhưng mà phần lớn chấn động hồn lực của từng cá thể đều cực kỳ yếu, chỉ có một tia nhỏ, trong đó có một số cây nấm lớn thì hồn lực chấn động mạnh hơn một chút, nhưng mà cũng đều không đến nơi đến chốn, cho nên mặc dù nhiều ma thú thực vật liền thành một mảnh như vậy nhìn rất khủng bố, nhưng cấp bậc này miễn cưỡng ở trong phạm vi Trang Dịch có thể tiếp nhận.
Hắn nhìn mảng nấm phát sáng lớn này vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Căn cứ đồng hồ của Trang Dịch biểu hiện, hiện giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng mà hắn ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu một mảnh đen nhánh, không chỉ không nhìn thấy cái gì, đồng thời vì ánh sáng loài nấm phát ra vô cùng yếu ớt, phạm vi chiếu sáng không quá 10m, cho nên Trang Dịch thậm chí chỉ có thể nhìn rõ những thứ trong phạm vi 10m trở lại.
Dò xét tất cả bốn phía một lần, Trang Dịch không thể không bội phục Lôi Tu có thể tìm được cái sơn động này, thật sự là rất lợi hại.
Phạm vi mà loài nấm này bao trùm cực kỳ rộng, cố tình phạm vi chiếu sáng lại chỉ có 10m, dù là Trang Dịch vừa từ cửa động đi tới, chỉ cần đi ra thêm vài bước đã không nhìn thấy đường đi ra, sau đó trước mắt là một mảng thực vật rối mắt, rất nhanh sẽ bị lạc phương hướng, càng đừng nói tìm được nơi ẩn nấp, nhưng là ngày đó Lôi Tu bị thương vậy mà có thể mang theo hắn đang hôn mê đi tới, thậm chí còn tìm được sơn động có thể nghỉ ngơi, chỉ riêng điểm ấy đã mạnh hơn Trang Dịch không biết bao nhiêu lần.
Muốn rời đi từ nơi này thì phải xuyên qua mảng thực vật nấm này, Lôi Tu không chỉ có cảm giác phương hướng rất mạnh, hơn nữa ngũ giác cũng theo cấp bậc tăng lên mà càng thêm nhạy cảm, lúc trước khi rơi xuống, Lôi Tu từng nghe được cách đó không xa có tiếng nước chảy, nhưng mà lúc ấy vội vã trị liệu cho Trang Dịch, cho nên lựa chọn sơn động gần hơn.
Mà mục đích chuyến này của Trang Dịch cùng Lôi Tu, chính là trở lại nơi bọn họ rơi xuống, sau đó tìm kiếm phương hướng mà tiếng nước chảy truyền tới.
Nếu như có thể tìm được nước chảy mà nói, đi dọc theo nước chảy, xác suất tìm được đường ra là rất lớn!
Cẩn thận cùng Lôi Tu bước vào bên trong rừng nấm, trong nháy mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu bước vào mảnh đất này, những cây nấm sinh trưởng tự nhiên kia giống như cảm ứng được có sinh mệnh lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng nó, ào ào không gió tự động, đặc biệt là một số nấm có mũ lớn, có những cái lay động thân thể, cũng không biết đang biểu đạt cái gì.
Lôi Tu thấy thế, có lẽ hắn biết rõ hành động này của đám nấm đại biểu cho cái gì, lập tức ngưng tụ hồn lực trong cơ thể, sau đó duỗi tay trái, một quả cầu điện màu tím nho nhỏ chuyển động phía trên bàn tay hắn, phát ra tiếng xẹt xẹt, hiển nhiên ánh sáng của quả cầu này chói mắt hơn đám nấm kia nhiều, đám cây nấm kia cảm nhận được động tác của Lôi Tu, thân thể cứng đờ, su đó lập tức nhanh chóng lay động mũ nấm, động tác co rút mắt thường có thể thấy được, giống như bị Lôi Tu hù dọa sợ vậy…
Ma thú thực vật không đến cấp một mà có thể làm ra cử động nhân tính hóa, hơn nữa lại trên phạm vi lớn như vậy, lập tức khiến Trang Dịch trợn mắt há mồm, Lôi Tu bên cạnh thấy nhóm nấm thức thời, chậm rãi thu hồn lực lại. Trang Dịch thấy thế, lập tức hỏi: “Lôi Tu, những cây nấm này có che giấu thực lực hay không?”
“Không có.” Lôi Tu lập tức nói.
“Ma thú thực vật không đến cấp một vậy mà đã quá thông minh, quả nhiên là dưới đáy vực sâu Liệt cốc sao.” Trang Dịch lẩm bẩm nói, “Đúng rồi, chúng rất sợ ngươi, ngươi từng chiến đấu với chúng?”
Lôi Tu nhẹ gật đầu: “Lúc chúng ta vừa rơi xuống, chúng muốn dùng đất chôn chúng ta, ta ra tay dạy dỗ chúng một trận.”
Chuyện này lúc trước Lôi Tu cũng không nói cho hắn… biết là Lôi Tu không muốn hắn lo lắng, Trang Dịch liếc nhìn Lôi Tu một cái, không hỏi nhiều hơn nữa.
Có lẽ mấy ngày trước đám cây nấm kia bị Lôi Tu đánh ác, cho nên một đường này đi lên, một vài cây nấm lớn cảm nhận được Lôi Tu đến gần, lập tức nhao nhao thu mũ nấm lại, như vậy nhất thời giảm đi không ít phiền toái cho Lôi Tu cùng Trang Dịch, không có cái gì cản trở, bước chân của bọn họ càng đi càng nhanh.
Nhưng mà sau khi đi được một khoảng cách, Trang Dịch chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề, đi lên càng ngày càng tốn sức, hắn kéo Lôi Tu tạm dừng lại, cúi đầu xuống nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bởi vì bùn đất dưới chân cực kỳ ẩm ướt đầy tính dính, một chân giẫm lên, giày lập tức lún xuống dưới không ít sau khi giơ lên, đế giày lập tức bị bùn đất dính vào, vì vậy sau khi càng đi nhiều thì hai chân càng thêm nặng.
Giày của Trang Dịch cùng Lôi Tu có tính chất đặc biệt, theo lý mà nói thì bùn đất bình thường không bám lên được, nhưng mà Trang Dịch nhìn chất nhầy hơi mờ trong đất bùn, cảm giác hình như đã gặp qua thứ này ở đâu đó, không giống như là đột nhiên có, ngược lại giống như chất do cái gì thải ra…
Ngay lúc này, Lôi Tu cúi đầu xuống nói vào bên tai Trang Dịch: “Có cái gì đó đang lại gần chúng ta.”
Lôi Tu nói chuyện, khí nóng phun lên vành tai Trang Dịch, tai hắn nóng lên, vội vàng nghiêng đầu hơi tránh đi, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, mắt thường nhìn thấy tất cả đều là loài nấm phát sáng, rối cả mắt, căn bản không nhìn thấy cái gì tới gần, nhưng mà đã được Lôi Tu nhắc nhở, Trang Dịch tỉ mỉ cảm ứng, xác thực cảm nhận được bốn phía trừ chấn động hồn lực của ma thú thực vật ra, còn mơ hồ có chấn động của những sinh vật khác trộn lẫn bên trong, chấn động này cực kỳ giống chấn động của ma thú thực vật, một cái không chú ý cũng sẽ bị xem nhẹ mà bỏ qua.
Từ từ, vẻ mặt Trang Dịch ngưng trọng lại, bởi vì sau khi tỉ mỉ cảm ứng, hắn phát hiện, theo từng giây từng phút trôi qua, những thứ nấp ở trong bóng tối kia hình như càng ngày càng nhiều, hơn nữa mơ hồ có xu thế vây quanh hắn cùng Lôi Tu.
Rõ ràng cảm thấy những thứ kia cách bọn họ không xa, hơn nữa số lượng cực lớn, nhưng là Trang Dịch sống chết không nhìn thấy hình dạng của chúng nó, làm cho hắn không thể nào ra tay.
Trang Dịch cùng Lôi Tu đành phải tiếp tục đi, bầy những thứ kia cũng di động theo sau bọn họ, Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, hai người đều đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Lại đi khoảng 10 phút, giày càng ngày càng nặng chậm rãi ảnh hưởng đến tốc độ của Trang Dịch cùng Lôi Tu, đồng thời, hồn lực của những thứ bao quanh bọn họ kia càng trở nên mạnh mẽ, cảm thấy chúng ngày càng tới gần, đặc biệt là bên trái có lẽ đã ẩn giấu một ma thú có thực lực tương đối mạnh, hồn lực chấn động rõ ràng hơn các phương hướng khác nhiều, Trang Dịch cùng Lôi Tu nhanh chóng điều động hồn lực, trúc đào của Trang Dịch thả ra trước, xoay tròn ở giữa không trung, đóa hoa cùng lá cây phân biệt vỗ một số cây nấm lớn hơn bên cạnh lệch sang một chút, chướng ngại vật bị dời đi từng cái, tầm mắt lập tức trở nên rộng rãi hơn, dưới sự quét dọn của hơn 10 gốc trúc đào, rốt cuộc, cái thứ đang ẩn nấp kia triệt để bại lộ trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu.
Nhìn con ốc sên cao chừng hơn 2m, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng như những cây nấm cách đó không xa, Trang Dịch lập tức sững sờ, cũng đã lập tức hiểu vì sao lúc trước hắn nhìn thấy bùn đất lại cảm thấy không đúng.
Dịch nhờn hơi mờ trong đất bùn rõ ràng là thứ ốc sên tiết ra, đất bùn bình thường cho dù có ẩm ướt cũng rất khó có thể có cái thứ này, mặc dù Trang Dịch cảm thấy chất nhầy trong đất bùn hết sức quen thuộc, lại có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến cái thứ mai phục bọn họ lại có thể là một đám ốc sên!
Tính cách ma thú ốc sên bình thường cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, bởi vì bình thường là ăn chay, cho nên chưa từng thử mai phục hoặc đi săn nhân loại, ngược lại có không ít hồn sư đánh chủ ý lên ốc sên, hy vọng thu phục ốc sên có lực phòng ngự cực mạnh làm hồn thú, Trang Dịch chưa từng gặp qua ma thú ốc sên, hiểu biết về nó đều đến từ trong sách, cho nên phản xạ có điều kiện mà xếp nó vào ma thú vô hại, nhưng mà bây giờ nhìn con ốc sên kia hùng hổ lao về phía hắn cùng Lôi Tu, lúc này Trang Dịch mới giật mình, nơi này chính là dưới đáy vực sâu Liệt cốc, quanh năm không thấy mặt trời, ngay cả nấm cấp một cũng trở nên quỷ dị như vậy, ốc sên biết ăn người cũng không là gì.
Theo con ốc sên lớn nhất này bại lộ, những con ốc sên mai phục ở phụ cận kia cũng không ẩn nấp nữa, lập tức tăng tốc độ bò đến, theo chúng nó bò đi, cái vỏ trên lưng đụng phải những cây nấm sinh trưởng trên mặt đất, nhất thời đụng chúng nó lắc lư lắc lư, đưa mắt nhìn giống như gợn sóng lay động, mà Trang Dịch cùng Lôi Tu, chính là trung tâm hội tụ của những gợn sóng này!
Trang Dịch nhìn thấy ốc sên phục kích bọn họ ở phụ cận có chút ít giật mình, Lôi Tu lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy con ốc sên lớn nhất kia há miệng với bọn họ, hơn 2 vạn cái răng chằng chịt dày đặc làm da đầu người ta tê dại, Lôi Tu thấy thế, không nói hai, một tia sét bổ về phía nó.
Mặc dù động tác của ốc sên kia chậm hơn ma thú bình thường, nhưng mà râu trên đầu nó lại cực kỳ nhạy cảm với hồn lực, khi lúc vẫn đang điều động hồn lực chuẩn bị tấn công, ốc sên giống như biết trước Lôi Tu muốn công kích nó, khi lôi điện của Lôi Tu đánh đến nó, ốc sên cũng co vào trong vỏ của mình, cái vỏ kia có lực phòng ngự rất mạnh, lôi điện của Lôi Tu bổ vào bên trên, vậy mà chỉ tạo thành một cái lỗ nhỏ nhợt nhạt, đối với ốc sên mà nói quả thực là không đến nơi đến chốn.
Sau lần Lôi Tu tấn công đầu tiên không làm hại đến nó, con ốc sên kia thò ra một cái râu, rung rung hai cái về phía Lôi Tu giống như cười nhạo hắn, sau đó lại rút về rất nhanh.
Lôi Tu thấy thế, ánh mắt màu đỏ sậm có chút nhíu lại: “Ma thú cấp năm. Tốc độ chậm chạp, lực công kích bình thường, sức khôi phục cùng lực phòng ngự rất mạnh, nhất là cái vỏ kia, có thể chịu được lực tấn công cao hơn nó một cấp.”
Cao hơn một cấp? Trang Dịch nghe vậy nhướn mày, Lôi Tu là cấp bảy, bắt con ốc sên này hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà ốc sên lại trốn như vậy, muốn giết chết chỉ sợ cần tốn khá nhiều công sức.
Trang Dịch đưa mắt nhìn về phía đàn ốc sên đang cách bọn họ ngày một gần, tốc độ của những con ốc sên này rất chậm, lực tấn công cũng không mạnh, cho nên chỉ cần đánh ra một đường khỏi phạm vi chúng nó bao vây, sẽ có thể bỏ qua chúng nó, bằng không một khi bị vây vào, dựa vào số lượng cùng lực phòng ngự của chúng, muốn chạy trốn sẽ tương đối phiền toái.
Trang Dịch nói ngắn gọn ý tưởng của mình với Lôi Tu một lần, cũng bổ sung vào cuối cùng: “Đúng rồi, ốc sên sợ ánh sáng trắng.”
“Tốt.” Lôi Tu nhìn con ốc sên chậm rãi chui từ trong vỏ ra kia, nhẹ gật đầu, sau đó đứng trước mặt Trang Dịch, nhanh chóng điều động hồn lực trong cơ thể, khi thấy ốc sên lại lùi về trong vỏ lần nữa, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia sáng lạnh, lôi quang ngưng tụ trước người hắn, hơn nữa càng lúc càng lớn, ánh sáng của cầu điện màu tím lập tức bao trùm lấy những cây nấm đang tản mát ra ánh sáng trắng, dưới sự phụ trợ của lôi quang mạnh mẽ, tất cả bốn phía có vẻ đặc biệt ảm đạm, bởi vì Trang Dịch đứng sau lưng Lôi Tu, được hồn lực của Lôi Tu bao quanh, cho nên không nhìn thấy lôi điện chói mắt, thế nhưng những con ốc sên kia lại có chút không chịu nổi.
Khi cầu điện ngưng tụ đến đường kính khoảng một mét, lực lôi điện cuồn cuộn chạy quanh thành hình cầu, thoạt nhìn tràn đầy lực bùng nổ, cực kỳ nguy hiểm. Hai nắm tay Lôi Tu chợt thu lại, cầu điện nhảy lên cao đến giữa không trung dưới sự điều khiển của hắn, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà bùng nổ, hồn lực ẩn chứa bên trong lập tức thúc đẩy lôi điện dùng tốc độ ánh sáng khuếch tán ra bốn phía, dùng Trang Dịch cùng Lôi Tu làm trung tâm, trên trăm luồng sấm sét đùng đùng rung động trên đỉnh đầu, bóng tối trong phạm vi ngàn mét đều bị lôi quang chiếu sáng!
Đám ốc sên quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong lòng đất nào có từng thấy lôi quang chói mắt nóng bỏng như vậy, ánh sáng cả đời chúng nhìn thấy chính là ánh sáng mà những cây nấm này tỏa ra mà thôi, vì có lợi cho bản thân săn mồi, thân thể đám ốc sên này cũng ngụy trang đồng bộ với loài nấm, lúc này chợt bị lôi quang của Lôi Tu kích thích tới, đám ốc sên phát ra thanh âm đau đớn, sau đó giãy dụa thân thể, nhao nhao chui vào trong vỏ đi trốn.
Lôi quang của Lôi Tu xác thực không thể nào kéo dài được, không đến một lúc sau nó đã chậm rãi biến mất. Đàn ốc sên thấy thế, lại nhao nhao chui từ trong vỏ ra, sau đó tiếp tục tiến lên, phương pháp tấn công của chúng nó rất đơn giản, khi đối thủ sử dụng chiêu thức mạnh mẽ, chúng sẽ lợi dụng lực phòng ngự cực mạnh của mình mà trốn đi, mà khi kẻ thù tấn công mệt, chúng nó lại chui ra, dùng chiến thuật biển người, vây quanh đối thủ, đánh không chết ngươi thì cũng có thể vây ngươi, gạo hết đạn sạch, không đến vài ngày, con mồi tự nhiên chết đi, đám ốc sên có thể ăn no nê rồi.
Lôi Tu giống như đã sớm đoán trước được đám ốc sên tính toán như vậy, thấy ốc sên lại tới gần lần nữa, mấy quả cầu điện lại hình thành trước mặt Lôi Tu.
Lôi quang chói mắt vừa rồi nhất thời làm đám ốc sên lòng còn sợ hãi, thấy Lôi Tu còn thừa sức tiếp tục bùng nổ, đám ốc sên lập tức không nhanh không chậm tiếp tục chui vào, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo qua đi lại chui ra.
Lôi Tu giống như không nhìn thấy đàn ốc sên mờ ám, quả cầu điện hắn làm ra lần này không có ánh sáng chói mắt như lần thứ nhất, hồn lực ẩn chứa bên trong cũng ít hơn rất nhiều, Lôi Tu chia quả cầu này thành hơn trăm quả cầu nhỏ, sau đó thừa dịp đám ốc sên này nhát gan chui trong vỏ, không nhanh không chậm mà đưa cầu điện từng bước từng bước bay đến phụ cận trước mặt ốc sên, lơ lửng bên ngoài vỏ chúng nó, một khi ốc sên chui ra lập tức nổ bùm lên cho chúng nó xem…
Trang Dịch chú ý tới, quả cầu Lôi Tu để lơ lửng ở trên đầu con ốc sên lớn nhất kia rõ ràng là đã được gia công, lôi điện bên trong được áp súc, bên ngoài lại được hắn cố ý bao bọc một tầng hồn lực nhàn nhạt, đối với Lôi Tu cấp bảy mà nói, muốn hoàn thành loại ngụy trang này lừa gạt một ốc sên cấp năm, quả thực dễ dàng.
Con ốc sên lớn nhất cuộn mình trốn trong vỏ vài giây đồng hồ, nó cảm ứng thông qua râu thấy hồn lực ở bên ngoài chấn động không mạnh, không tạo thành uy hiếp quá lớn với nó, vì vậy dũng cảm nhô đầu ra muốn lại khiêu khích Lôi Tu lần nữa, kết quả Lôi Tu thấy thế, lập tức không khách khí điều khiển cầu điện bùng nổ trong khoảng cách gần, không chỉ suýt mù mắt ốc sên, mà lôi điện cực kỳ có lực công kích được áp súc bên trong cũng không khách khí thuận theo thân thể ốc sên mà dạo một vòng.
Ốc sên là ma thú thuộc tính thủy, bị lôi điện chạy qua một vòng như vậy, toàn thân lập tức tê rần, dù lực phòng ngự của nó có mạnh nữa, thân thể không thể nhúc nhích mà co lại để chui vào trong vỏ thì cũng vô dụng, thân thể mềm mại của nó cứng ngắc, cặp mắt nhỏ giấu đằng sau hoảng sợ nhìn Lôi Tu.
Lôi Tu giật giật khóe miệng với nó một cái.
Đây là hình ảnh cuối cùng mà con ốc sên lớn này thấy được trong đời này.
Ốc sên lớn dẫn đầu đã bị điện thành ốc sên khô, nhóm ốc sên mai phục bốn phía vốn nhát gan, lúc này lập tức bị dọa vỡ gan, dù có cảm thấy quả cầu lơ lửng ở bên ngoài thân thể không có lực uy hiếp gì, chúng cũng không dám thò đầu ra lần nữa, Lôi Tu thấy thế, cực kỳ thỏa mãn, quay đầu nói với Trang Dịch: “Chúng ta đi thôi.”
Trang Dịch nhìn Lôi Tu bỏ ra trước sau không đến 5 phút thời gian đã đánh một đám ốc sên khó giải quyết thành dễ bảo, tình hình đánh ra một con đường máu vốn đã chuẩn bị sẵn lại càng hoàn toàn không thấy bóng dáng, nhìn Lôi Tu không đỏ mặt không thở mạnh, ngay cả hồn lực trong cơ thể cũng cực kỳ dồi dào, căn bản không dùng hết bao nhiêu, Trang Dịch thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Vì sao cái loại cảm giác thất bại cùng loại với lớn lên không cao bằng Lôi Tu lại quỷ dị xuất hiện, ừ, nhất định là ảo giác…
Ba ngày sau, thấy vết thương của Lôi Tu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, hồn lực của Trang Dịch cũng dần khôi phục lại, mặc dù lần này bị thương không nhỏ, hồn lực trong cơ thể bị ép khô nhiều lần, thậm chí còn nhảy xuống Liệt cốc cửu tử nhất sinh, nhưng sau khi khôi phục hoàn toàn, Trang Dịch ngạc nhiên phát hiện, hồn lực của hắn lại có tinh tiến, đạt tới cấp năm đỉnh phong, cách cấp sáu chỉ có một bước ngắn.
Phải biết khi được nghỉ đông, Trang Dịch mới vừa vặn đột phá cấp năm mà thôi, hiện giờ mới qua một tháng đã đến cấp năm đỉnh phong, nghĩ đến chiến đấu lớn nhỏ trong một tháng này, Trang Dịch không khỏi cảm thán, quả nhiên chiến đấu là phương thức kích thích tiềm lực tốt nhất, mặc dù nguy hiểm, nhưng một khi sống sót, có đầy đủ thời gian tu dưỡng, thực lực sẽ có thể tiến bộ vượt bậc.
Nhưng mà mặc dù thăng cấp nhanh chóng là chuyện tốt, nhưng từ trước đến nay Trang Dịch luôn cẩn thận với việc tu luyện, sau khi hồn lực khôi phục, mỗi ngày trừ giúp Lôi Tu xử lý vết thương, thời gian còn lại phần lớn dùng để tu luyện, củng cố thực lực, miễn cho sau này đột phá cấp sáu phát sinh ra một vài vấn đề ngoài ý muốn không cần thiết.
Với bộ dạng đang trầm mê trong tu luyện của Trang Dịch, Lôi Tu đã sớm tập mãi thành quen, những lúc này trước kia hắn đều ghé vào bên cạnh Trang Dịch dùng thân thể vòng quanh hắn, sau đó tu luyện cùng nhau, hiện tại biến thành hình người, tự nhiên cả tư thế cũng thay đổi, thấy Trang Dịch ngồi một bên nhắm mắt lại cảm ứng hồn lực trong cơ thể, sau đó bắt đầu chuyên chú tu luyện, Lôi Tu liền ôm chăn mền ôm lấy Trang Dịch từ phía sau, một đôi tay giữ eo Trang Dịch, cằm chống trên bờ vai hắn, nhìn vành tai trắng nõn cùng khuôn mặt nghiêng tuấn tú của Trang Dịch, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ sát một chút.
Trang Dịch bị cử động của hắn làm cho có chút bất đắc dĩ, thế nhưng sơn động lạnh lẽo, hai người không dựa sát gần vào nhau, một mình Trang Dịch ngồi lâu, thân thể cứng giống như khối băng.
Mà Lôi Tu vừa vặn trái ngược với hắn, Lôi Tu là ma thú biến thành, tố chất thân thể vốn đã tốt hơn Trang Dịch, huống chi hắn đã vượt qua cấp sáu, thân thể trải qua hồn lực cải tạo, năng lực chống cự rét lạnh mạnh hơn Trang Dịch nhiều, dù cả ngày hắn đều không mặc quần áo, thân thể cũng vô cùng ấm áp, bây giờ lại ôm hắn từ phía sau, sau lưng Trang Dịch ấm áp dễ chịu, thấy Lôi Tu không làm những cử động khiến cho người ta lúng túng kia, Trang Dịch cũng tùy hắn làm.
Chớp mắt ba bốn ngày lại trôi qua, đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt trong không gian của Trang Dịch không tiêu hao bao nhiêu, nước lại không còn nhiều, bọn họ đợi ở trong sơn động này gần một tuần, cũng tĩnh dưỡng không sai biệt lắm, Trang Dịch quyết định hôm nay rời khỏi nơi này.
Lôi Tu không có bất kỳ dị nghị gì với quyết định của Trang Dịch, chẳng qua khi Trang Dịch lấy bộ y phục lớn nhất trong không gian của hắn ra cho Lôi Tu, Lôi Tu lập tức nhẹ nhàng nhướn mày.
“Trong sơn động có chăn mền đắp thì không sao, sau khi ra ngoài mà không có quần áo chống lạnh, ngươi sẽ rất lạnh.” Trang Dịch nghiêm túc nói với Lôi Tu, “Bây giờ ngươi không phải là một con hổ, mà là người, người đều phải mặc quần áo.”
Lôi Tu là dã thú đã quen, bảo hắn đắp chăn thì cũng được, dù sao mỗi đêm ngủ cùng Trang Dịch vẫn đều đắp, hắn cũng quen, nhưng mà lại chết sống không chịu mặc quần áo, lúc trước vết thương sau lưng còn chưa tốt lên, Trang Dịch cũng mặc kệ hắn thế nào thì tùy, nhưng hôm nay vết thương đã đóng vảy, bọn họ lại phải rời nơi này, Lôi Tu xích lỏa chung quy không quá giống bình thường, cho nên hôm nay Trang Dịch quyết định, nhất định phải làm cho hắn mặc vào.
Lôi Tu thấy vẻ mặt Trang Dịch như vậy, cũng biết hôm nay không mặc không được, bất đắc dĩ nhận quần áo nhanh chóng mặc lên đóng cúc, nhưng mà sau khi mặc xong, bất luận là quần hay áo đều ngắn một đoạn, đồng thời bởi vì hình thể Lôi Tu cường tráng hơn Trang Dịch một chút, quần áo mặc trên người Trang Dịch rất vừa vặn, mặc trên người hắn thì có chút chật, phối hợp với khuôn mặt anh tuấn kia, thoạt nhìn có chút chẳng ra làm sao.
Chẳng qua bản thân Lôi Tu cũng không ý thức được một điểm không dễ nhìn này, hắn chỉ cảm thấy quần áo sít sao trói buộc trên thân thể, tứ chi đều không giương ra được, khó chịu muốn chết, không tự chủ giật giật thân thể, cuối cùng Lôi Tu quyết định cởi bỏ mấy nút áo trước ngực, mặc dù vẫn không quá thoải mái, nhưng tôi xấu cũng hô hấp trôi chảy hơn.
Trang Dịch nhìn dáng người cao to cân xứng của Lôi Tu, còn có cơ ngực hơi hơi lộ ra kia, hít sâu vài cái, nghiêng đầu sang chỗ khác quyết định cái gì cũng không nói.
Tính toán tuổi, qua sang năm hắn vừa đầy 19, có lẽ vẫn có thể cao lên, so với kiếp trước, kiếp này Trang Dịch được ăn uống tốt, đã cao hơn trong trí nhớ rất nhiều, cho nên ăn đồ bổ vẫn có tác dụng, Trang Dịch quyết định nếu như có thể ra ngoài mà nói, nhất định phải ăn nhiều thứ tăng trưởng chiều cao, người khác thì không sao, nhưng thế nào cũng phải ngang hàng Lôi Tu, miễn cho mỗi ngày bị hắn ôm vào ngực giống như ôm gà con vậy.
Mặc dù quần áo chật, nhưng may mà giày miễn cưỡng đeo được, chân Lôi Tu lớn hơn Trang Dịch một chút, thả lỏng dây giày là có thể được, sau khi thu thập sạch sẽ tất cả đồ đạc trong sơn động cất vào không gian, Trang Dịch cùng Lôi Tu cùng đi ra phía cửa động.
Càng đi ra ngoài, tia sáng càng sáng, Trang Dịch cùng Lôi Tu kề vai sát cánh đi tới, từ sau khi hắn rơi xuống, còn chưa từng thấy đáy Liệt cốc là cái dạng gì, cuối cùng bây giờ cũng thấy, trong lòng có chút tò mò lại có chút khẩn trương.
Khi hoàn toàn đi ra ngoài sơn động, thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, nhất thời, Trang Dịch giật mình.
Chiếu vào mắt chính là một mảng cây nấm phát sáng, thể tích cực kỳ khổng lồ, cây lớn cao khoảng gần 2m, mũ nấm hình ô xòe căng ra, giống như một cái ô lớn, ngược lại, cây nhỏ chỉ bằng loại nấm bình thường, trong đó dùng cây nấm làm chủ, từ thân nấm đến mũ nấm, từng cây đều tản ra chút ánh sáng trắng, mặc dù ánh sáng cực kỳ yếu ớt, nhưng bởi vì số lượng lớn, đưa mắt nhìn ra xa thì tất cả đều là một biển cây nấm, từng điểm từng điểm ánh sáng hội tụ cùng một chỗ, vô cùng vô tận, một ánh mắt không nhìn thấy bờ, giống như toàn bộ thế giới dưới lòng đất đều bị loài thực vật này chiếm lĩnh, sau đó mới chiếu sáng bốn phía.
Sau khi Trang Dịch phục hồi tinh thần, may mắn đầu tiên chính là mặc dù những cây nấm này đều là ma thú thực vật, nhưng mà phần lớn chấn động hồn lực của từng cá thể đều cực kỳ yếu, chỉ có một tia nhỏ, trong đó có một số cây nấm lớn thì hồn lực chấn động mạnh hơn một chút, nhưng mà cũng đều không đến nơi đến chốn, cho nên mặc dù nhiều ma thú thực vật liền thành một mảnh như vậy nhìn rất khủng bố, nhưng cấp bậc này miễn cưỡng ở trong phạm vi Trang Dịch có thể tiếp nhận.
Hắn nhìn mảng nấm phát sáng lớn này vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Căn cứ đồng hồ của Trang Dịch biểu hiện, hiện giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng mà hắn ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu một mảnh đen nhánh, không chỉ không nhìn thấy cái gì, đồng thời vì ánh sáng loài nấm phát ra vô cùng yếu ớt, phạm vi chiếu sáng không quá 10m, cho nên Trang Dịch thậm chí chỉ có thể nhìn rõ những thứ trong phạm vi 10m trở lại.
Dò xét tất cả bốn phía một lần, Trang Dịch không thể không bội phục Lôi Tu có thể tìm được cái sơn động này, thật sự là rất lợi hại.
Phạm vi mà loài nấm này bao trùm cực kỳ rộng, cố tình phạm vi chiếu sáng lại chỉ có 10m, dù là Trang Dịch vừa từ cửa động đi tới, chỉ cần đi ra thêm vài bước đã không nhìn thấy đường đi ra, sau đó trước mắt là một mảng thực vật rối mắt, rất nhanh sẽ bị lạc phương hướng, càng đừng nói tìm được nơi ẩn nấp, nhưng là ngày đó Lôi Tu bị thương vậy mà có thể mang theo hắn đang hôn mê đi tới, thậm chí còn tìm được sơn động có thể nghỉ ngơi, chỉ riêng điểm ấy đã mạnh hơn Trang Dịch không biết bao nhiêu lần.
Muốn rời đi từ nơi này thì phải xuyên qua mảng thực vật nấm này, Lôi Tu không chỉ có cảm giác phương hướng rất mạnh, hơn nữa ngũ giác cũng theo cấp bậc tăng lên mà càng thêm nhạy cảm, lúc trước khi rơi xuống, Lôi Tu từng nghe được cách đó không xa có tiếng nước chảy, nhưng mà lúc ấy vội vã trị liệu cho Trang Dịch, cho nên lựa chọn sơn động gần hơn.
Mà mục đích chuyến này của Trang Dịch cùng Lôi Tu, chính là trở lại nơi bọn họ rơi xuống, sau đó tìm kiếm phương hướng mà tiếng nước chảy truyền tới.
Nếu như có thể tìm được nước chảy mà nói, đi dọc theo nước chảy, xác suất tìm được đường ra là rất lớn!
Cẩn thận cùng Lôi Tu bước vào bên trong rừng nấm, trong nháy mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu bước vào mảnh đất này, những cây nấm sinh trưởng tự nhiên kia giống như cảm ứng được có sinh mệnh lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng nó, ào ào không gió tự động, đặc biệt là một số nấm có mũ lớn, có những cái lay động thân thể, cũng không biết đang biểu đạt cái gì.
Lôi Tu thấy thế, có lẽ hắn biết rõ hành động này của đám nấm đại biểu cho cái gì, lập tức ngưng tụ hồn lực trong cơ thể, sau đó duỗi tay trái, một quả cầu điện màu tím nho nhỏ chuyển động phía trên bàn tay hắn, phát ra tiếng xẹt xẹt, hiển nhiên ánh sáng của quả cầu này chói mắt hơn đám nấm kia nhiều, đám cây nấm kia cảm nhận được động tác của Lôi Tu, thân thể cứng đờ, su đó lập tức nhanh chóng lay động mũ nấm, động tác co rút mắt thường có thể thấy được, giống như bị Lôi Tu hù dọa sợ vậy…
Ma thú thực vật không đến cấp một mà có thể làm ra cử động nhân tính hóa, hơn nữa lại trên phạm vi lớn như vậy, lập tức khiến Trang Dịch trợn mắt há mồm, Lôi Tu bên cạnh thấy nhóm nấm thức thời, chậm rãi thu hồn lực lại. Trang Dịch thấy thế, lập tức hỏi: “Lôi Tu, những cây nấm này có che giấu thực lực hay không?”
“Không có.” Lôi Tu lập tức nói.
“Ma thú thực vật không đến cấp một vậy mà đã quá thông minh, quả nhiên là dưới đáy vực sâu Liệt cốc sao.” Trang Dịch lẩm bẩm nói, “Đúng rồi, chúng rất sợ ngươi, ngươi từng chiến đấu với chúng?”
Lôi Tu nhẹ gật đầu: “Lúc chúng ta vừa rơi xuống, chúng muốn dùng đất chôn chúng ta, ta ra tay dạy dỗ chúng một trận.”
Chuyện này lúc trước Lôi Tu cũng không nói cho hắn… biết là Lôi Tu không muốn hắn lo lắng, Trang Dịch liếc nhìn Lôi Tu một cái, không hỏi nhiều hơn nữa.
Có lẽ mấy ngày trước đám cây nấm kia bị Lôi Tu đánh ác, cho nên một đường này đi lên, một vài cây nấm lớn cảm nhận được Lôi Tu đến gần, lập tức nhao nhao thu mũ nấm lại, như vậy nhất thời giảm đi không ít phiền toái cho Lôi Tu cùng Trang Dịch, không có cái gì cản trở, bước chân của bọn họ càng đi càng nhanh.
Nhưng mà sau khi đi được một khoảng cách, Trang Dịch chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề, đi lên càng ngày càng tốn sức, hắn kéo Lôi Tu tạm dừng lại, cúi đầu xuống nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện bởi vì bùn đất dưới chân cực kỳ ẩm ướt đầy tính dính, một chân giẫm lên, giày lập tức lún xuống dưới không ít sau khi giơ lên, đế giày lập tức bị bùn đất dính vào, vì vậy sau khi càng đi nhiều thì hai chân càng thêm nặng.
Giày của Trang Dịch cùng Lôi Tu có tính chất đặc biệt, theo lý mà nói thì bùn đất bình thường không bám lên được, nhưng mà Trang Dịch nhìn chất nhầy hơi mờ trong đất bùn, cảm giác hình như đã gặp qua thứ này ở đâu đó, không giống như là đột nhiên có, ngược lại giống như chất do cái gì thải ra…
Ngay lúc này, Lôi Tu cúi đầu xuống nói vào bên tai Trang Dịch: “Có cái gì đó đang lại gần chúng ta.”
Lôi Tu nói chuyện, khí nóng phun lên vành tai Trang Dịch, tai hắn nóng lên, vội vàng nghiêng đầu hơi tránh đi, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, mắt thường nhìn thấy tất cả đều là loài nấm phát sáng, rối cả mắt, căn bản không nhìn thấy cái gì tới gần, nhưng mà đã được Lôi Tu nhắc nhở, Trang Dịch tỉ mỉ cảm ứng, xác thực cảm nhận được bốn phía trừ chấn động hồn lực của ma thú thực vật ra, còn mơ hồ có chấn động của những sinh vật khác trộn lẫn bên trong, chấn động này cực kỳ giống chấn động của ma thú thực vật, một cái không chú ý cũng sẽ bị xem nhẹ mà bỏ qua.
Từ từ, vẻ mặt Trang Dịch ngưng trọng lại, bởi vì sau khi tỉ mỉ cảm ứng, hắn phát hiện, theo từng giây từng phút trôi qua, những thứ nấp ở trong bóng tối kia hình như càng ngày càng nhiều, hơn nữa mơ hồ có xu thế vây quanh hắn cùng Lôi Tu.
Rõ ràng cảm thấy những thứ kia cách bọn họ không xa, hơn nữa số lượng cực lớn, nhưng là Trang Dịch sống chết không nhìn thấy hình dạng của chúng nó, làm cho hắn không thể nào ra tay.
Trang Dịch cùng Lôi Tu đành phải tiếp tục đi, bầy những thứ kia cũng di động theo sau bọn họ, Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, hai người đều đã làm xong chuẩn bị chiến đấu.
Lại đi khoảng 10 phút, giày càng ngày càng nặng chậm rãi ảnh hưởng đến tốc độ của Trang Dịch cùng Lôi Tu, đồng thời, hồn lực của những thứ bao quanh bọn họ kia càng trở nên mạnh mẽ, cảm thấy chúng ngày càng tới gần, đặc biệt là bên trái có lẽ đã ẩn giấu một ma thú có thực lực tương đối mạnh, hồn lực chấn động rõ ràng hơn các phương hướng khác nhiều, Trang Dịch cùng Lôi Tu nhanh chóng điều động hồn lực, trúc đào của Trang Dịch thả ra trước, xoay tròn ở giữa không trung, đóa hoa cùng lá cây phân biệt vỗ một số cây nấm lớn hơn bên cạnh lệch sang một chút, chướng ngại vật bị dời đi từng cái, tầm mắt lập tức trở nên rộng rãi hơn, dưới sự quét dọn của hơn 10 gốc trúc đào, rốt cuộc, cái thứ đang ẩn nấp kia triệt để bại lộ trước mặt Trang Dịch cùng Lôi Tu.
Nhìn con ốc sên cao chừng hơn 2m, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng như những cây nấm cách đó không xa, Trang Dịch lập tức sững sờ, cũng đã lập tức hiểu vì sao lúc trước hắn nhìn thấy bùn đất lại cảm thấy không đúng.
Dịch nhờn hơi mờ trong đất bùn rõ ràng là thứ ốc sên tiết ra, đất bùn bình thường cho dù có ẩm ướt cũng rất khó có thể có cái thứ này, mặc dù Trang Dịch cảm thấy chất nhầy trong đất bùn hết sức quen thuộc, lại có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến cái thứ mai phục bọn họ lại có thể là một đám ốc sên!
Tính cách ma thú ốc sên bình thường cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, bởi vì bình thường là ăn chay, cho nên chưa từng thử mai phục hoặc đi săn nhân loại, ngược lại có không ít hồn sư đánh chủ ý lên ốc sên, hy vọng thu phục ốc sên có lực phòng ngự cực mạnh làm hồn thú, Trang Dịch chưa từng gặp qua ma thú ốc sên, hiểu biết về nó đều đến từ trong sách, cho nên phản xạ có điều kiện mà xếp nó vào ma thú vô hại, nhưng mà bây giờ nhìn con ốc sên kia hùng hổ lao về phía hắn cùng Lôi Tu, lúc này Trang Dịch mới giật mình, nơi này chính là dưới đáy vực sâu Liệt cốc, quanh năm không thấy mặt trời, ngay cả nấm cấp một cũng trở nên quỷ dị như vậy, ốc sên biết ăn người cũng không là gì.
Theo con ốc sên lớn nhất này bại lộ, những con ốc sên mai phục ở phụ cận kia cũng không ẩn nấp nữa, lập tức tăng tốc độ bò đến, theo chúng nó bò đi, cái vỏ trên lưng đụng phải những cây nấm sinh trưởng trên mặt đất, nhất thời đụng chúng nó lắc lư lắc lư, đưa mắt nhìn giống như gợn sóng lay động, mà Trang Dịch cùng Lôi Tu, chính là trung tâm hội tụ của những gợn sóng này!
Trang Dịch nhìn thấy ốc sên phục kích bọn họ ở phụ cận có chút ít giật mình, Lôi Tu lại không nghĩ nhiều như vậy, thấy con ốc sên lớn nhất kia há miệng với bọn họ, hơn 2 vạn cái răng chằng chịt dày đặc làm da đầu người ta tê dại, Lôi Tu thấy thế, không nói hai, một tia sét bổ về phía nó.
Mặc dù động tác của ốc sên kia chậm hơn ma thú bình thường, nhưng mà râu trên đầu nó lại cực kỳ nhạy cảm với hồn lực, khi lúc vẫn đang điều động hồn lực chuẩn bị tấn công, ốc sên giống như biết trước Lôi Tu muốn công kích nó, khi lôi điện của Lôi Tu đánh đến nó, ốc sên cũng co vào trong vỏ của mình, cái vỏ kia có lực phòng ngự rất mạnh, lôi điện của Lôi Tu bổ vào bên trên, vậy mà chỉ tạo thành một cái lỗ nhỏ nhợt nhạt, đối với ốc sên mà nói quả thực là không đến nơi đến chốn.
Sau lần Lôi Tu tấn công đầu tiên không làm hại đến nó, con ốc sên kia thò ra một cái râu, rung rung hai cái về phía Lôi Tu giống như cười nhạo hắn, sau đó lại rút về rất nhanh.
Lôi Tu thấy thế, ánh mắt màu đỏ sậm có chút nhíu lại: “Ma thú cấp năm. Tốc độ chậm chạp, lực công kích bình thường, sức khôi phục cùng lực phòng ngự rất mạnh, nhất là cái vỏ kia, có thể chịu được lực tấn công cao hơn nó một cấp.”
Cao hơn một cấp? Trang Dịch nghe vậy nhướn mày, Lôi Tu là cấp bảy, bắt con ốc sên này hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà ốc sên lại trốn như vậy, muốn giết chết chỉ sợ cần tốn khá nhiều công sức.
Trang Dịch đưa mắt nhìn về phía đàn ốc sên đang cách bọn họ ngày một gần, tốc độ của những con ốc sên này rất chậm, lực tấn công cũng không mạnh, cho nên chỉ cần đánh ra một đường khỏi phạm vi chúng nó bao vây, sẽ có thể bỏ qua chúng nó, bằng không một khi bị vây vào, dựa vào số lượng cùng lực phòng ngự của chúng, muốn chạy trốn sẽ tương đối phiền toái.
Trang Dịch nói ngắn gọn ý tưởng của mình với Lôi Tu một lần, cũng bổ sung vào cuối cùng: “Đúng rồi, ốc sên sợ ánh sáng trắng.”
“Tốt.” Lôi Tu nhìn con ốc sên chậm rãi chui từ trong vỏ ra kia, nhẹ gật đầu, sau đó đứng trước mặt Trang Dịch, nhanh chóng điều động hồn lực trong cơ thể, khi thấy ốc sên lại lùi về trong vỏ lần nữa, trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia sáng lạnh, lôi quang ngưng tụ trước người hắn, hơn nữa càng lúc càng lớn, ánh sáng của cầu điện màu tím lập tức bao trùm lấy những cây nấm đang tản mát ra ánh sáng trắng, dưới sự phụ trợ của lôi quang mạnh mẽ, tất cả bốn phía có vẻ đặc biệt ảm đạm, bởi vì Trang Dịch đứng sau lưng Lôi Tu, được hồn lực của Lôi Tu bao quanh, cho nên không nhìn thấy lôi điện chói mắt, thế nhưng những con ốc sên kia lại có chút không chịu nổi.
Khi cầu điện ngưng tụ đến đường kính khoảng một mét, lực lôi điện cuồn cuộn chạy quanh thành hình cầu, thoạt nhìn tràn đầy lực bùng nổ, cực kỳ nguy hiểm. Hai nắm tay Lôi Tu chợt thu lại, cầu điện nhảy lên cao đến giữa không trung dưới sự điều khiển của hắn, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mà bùng nổ, hồn lực ẩn chứa bên trong lập tức thúc đẩy lôi điện dùng tốc độ ánh sáng khuếch tán ra bốn phía, dùng Trang Dịch cùng Lôi Tu làm trung tâm, trên trăm luồng sấm sét đùng đùng rung động trên đỉnh đầu, bóng tối trong phạm vi ngàn mét đều bị lôi quang chiếu sáng!
Đám ốc sên quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong lòng đất nào có từng thấy lôi quang chói mắt nóng bỏng như vậy, ánh sáng cả đời chúng nhìn thấy chính là ánh sáng mà những cây nấm này tỏa ra mà thôi, vì có lợi cho bản thân săn mồi, thân thể đám ốc sên này cũng ngụy trang đồng bộ với loài nấm, lúc này chợt bị lôi quang của Lôi Tu kích thích tới, đám ốc sên phát ra thanh âm đau đớn, sau đó giãy dụa thân thể, nhao nhao chui vào trong vỏ đi trốn.
Lôi quang của Lôi Tu xác thực không thể nào kéo dài được, không đến một lúc sau nó đã chậm rãi biến mất. Đàn ốc sên thấy thế, lại nhao nhao chui từ trong vỏ ra, sau đó tiếp tục tiến lên, phương pháp tấn công của chúng nó rất đơn giản, khi đối thủ sử dụng chiêu thức mạnh mẽ, chúng sẽ lợi dụng lực phòng ngự cực mạnh của mình mà trốn đi, mà khi kẻ thù tấn công mệt, chúng nó lại chui ra, dùng chiến thuật biển người, vây quanh đối thủ, đánh không chết ngươi thì cũng có thể vây ngươi, gạo hết đạn sạch, không đến vài ngày, con mồi tự nhiên chết đi, đám ốc sên có thể ăn no nê rồi.
Lôi Tu giống như đã sớm đoán trước được đám ốc sên tính toán như vậy, thấy ốc sên lại tới gần lần nữa, mấy quả cầu điện lại hình thành trước mặt Lôi Tu.
Lôi quang chói mắt vừa rồi nhất thời làm đám ốc sên lòng còn sợ hãi, thấy Lôi Tu còn thừa sức tiếp tục bùng nổ, đám ốc sên lập tức không nhanh không chậm tiếp tục chui vào, chờ đợi đợt tấn công tiếp theo qua đi lại chui ra.
Lôi Tu giống như không nhìn thấy đàn ốc sên mờ ám, quả cầu điện hắn làm ra lần này không có ánh sáng chói mắt như lần thứ nhất, hồn lực ẩn chứa bên trong cũng ít hơn rất nhiều, Lôi Tu chia quả cầu này thành hơn trăm quả cầu nhỏ, sau đó thừa dịp đám ốc sên này nhát gan chui trong vỏ, không nhanh không chậm mà đưa cầu điện từng bước từng bước bay đến phụ cận trước mặt ốc sên, lơ lửng bên ngoài vỏ chúng nó, một khi ốc sên chui ra lập tức nổ bùm lên cho chúng nó xem…
Trang Dịch chú ý tới, quả cầu Lôi Tu để lơ lửng ở trên đầu con ốc sên lớn nhất kia rõ ràng là đã được gia công, lôi điện bên trong được áp súc, bên ngoài lại được hắn cố ý bao bọc một tầng hồn lực nhàn nhạt, đối với Lôi Tu cấp bảy mà nói, muốn hoàn thành loại ngụy trang này lừa gạt một ốc sên cấp năm, quả thực dễ dàng.
Con ốc sên lớn nhất cuộn mình trốn trong vỏ vài giây đồng hồ, nó cảm ứng thông qua râu thấy hồn lực ở bên ngoài chấn động không mạnh, không tạo thành uy hiếp quá lớn với nó, vì vậy dũng cảm nhô đầu ra muốn lại khiêu khích Lôi Tu lần nữa, kết quả Lôi Tu thấy thế, lập tức không khách khí điều khiển cầu điện bùng nổ trong khoảng cách gần, không chỉ suýt mù mắt ốc sên, mà lôi điện cực kỳ có lực công kích được áp súc bên trong cũng không khách khí thuận theo thân thể ốc sên mà dạo một vòng.
Ốc sên là ma thú thuộc tính thủy, bị lôi điện chạy qua một vòng như vậy, toàn thân lập tức tê rần, dù lực phòng ngự của nó có mạnh nữa, thân thể không thể nhúc nhích mà co lại để chui vào trong vỏ thì cũng vô dụng, thân thể mềm mại của nó cứng ngắc, cặp mắt nhỏ giấu đằng sau hoảng sợ nhìn Lôi Tu.
Lôi Tu giật giật khóe miệng với nó một cái.
Đây là hình ảnh cuối cùng mà con ốc sên lớn này thấy được trong đời này.
Ốc sên lớn dẫn đầu đã bị điện thành ốc sên khô, nhóm ốc sên mai phục bốn phía vốn nhát gan, lúc này lập tức bị dọa vỡ gan, dù có cảm thấy quả cầu lơ lửng ở bên ngoài thân thể không có lực uy hiếp gì, chúng cũng không dám thò đầu ra lần nữa, Lôi Tu thấy thế, cực kỳ thỏa mãn, quay đầu nói với Trang Dịch: “Chúng ta đi thôi.”
Trang Dịch nhìn Lôi Tu bỏ ra trước sau không đến 5 phút thời gian đã đánh một đám ốc sên khó giải quyết thành dễ bảo, tình hình đánh ra một con đường máu vốn đã chuẩn bị sẵn lại càng hoàn toàn không thấy bóng dáng, nhìn Lôi Tu không đỏ mặt không thở mạnh, ngay cả hồn lực trong cơ thể cũng cực kỳ dồi dào, căn bản không dùng hết bao nhiêu, Trang Dịch thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Vì sao cái loại cảm giác thất bại cùng loại với lớn lên không cao bằng Lôi Tu lại quỷ dị xuất hiện, ừ, nhất định là ảo giác…
Tác giả :
Hà Lam