Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 135
Đi ra khỏi tiểu thế giới của Thôn Thiên Cự Ưng, trở lại trong trận pháp phân loại ngự hồn thú, Trang Dịch nhìn lại, liền thấy tiểu thế giới vốn nuôi nhốt Thôn Thiên Cự Ưng theo nó rời đi thì trận pháp cũng dần dần hóa giải, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy.
Trang Dịch xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi trận pháp nuôi nhốt ngự hồn thú, lại một lần nữa nhìn thấy nhân viên bãi nuôi thú, đối phương thấy Trang Dịch lại có thể ra ngoài nhanh như vậy, kinh ngạc nói: “Thu phục thành công không?” Ma thú càng mạnh thì quá trình thu phục lại càng khó khăn, ma thú cấp bảy đã là một loại cấp cao, không chỉ có thực lực, quan trọng hơn là chúng nó có trí tuệ, so với ma thú cấp thấp thì khó làm hơn nhiều.
Từ lúc Trang Dịch đi vào đến lúc đi ra còn chưa đến một giờ, hơn nữa nhìn Trang Dịch toàn thân hồn lực đầy đủ, hiển nhiên còn tu luyện xong ở bên trong rồi, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất mới đi ra, là người trông coi bãi nuôi thú, thường xuyên thấy những người trong Ngự Hồn điện kia đi vào thu phục ma thú, lúc này so sánh với Trang Dịch, vậy mà người Ngự Hồn điện còn chậm hơn một chút, điều này khiến nhân viên bãi nuôi thú không thể không hoảng.
“Ừ.” Trang Dịch gật gật đầu.
“Chúc mừng.” Đối phương rất nhanh phục hồi tinh thần cười nói, “Vậy tiếp theo chính là chiến hồn thú, tuy rằng cùng là cấp bảy, nhưng chiến hồn thú nguy hiểm hơn ngự hồn thú nhiều, trưởng lão đã từng nói, trận pháp bên trong cũng phải cẩn thận.”
“Cảm ơn.” Trang Dịch nói, thấy trận pháp nuôi nhốt chiến hồn thú mở ra thì lập tức nhấc chân bước vào.
Cũng là một hành lang do trận pháp tạo thành, bốn phía lơ lửng mấy trăm ô vuông nuôi nhốt chiến hồn thú, từng có kinh nghiệm thu phục ngự hồn thú lúc trước, động tác lần này của Trang Dịch nhanh chóng hơn, không ngừng thả ra tinh thần lực tiến hành giao tiếp với các ma thú, nhưng khiến người bất đắc dĩ chính là, tuy rằng lần này ma thú có phản ứng dung hòa với tinh thần lực của Trang Dịch nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn chỉ có thể miễn cưỡng coi là có cảm ứng, ma thú như vậy cho dù thu phục lại, nhưng vì độ phù hợp không đủ cao nên cũng không thể đủ để phát huy thực lực chân chính của cả hai bên.
Vì thế Trang Dịch không thể không thu hồi tinh thần lực hết lần này đến lần khác, đi sát qua mấy chủng loại ma thú mà hắn còn rất vừa lòng kia.
Chớp mắt đã qua một giờ, Trang Dịch không có chút nôn nóng nào, hắn kiên nhẫn mười phần quan sát bốn phía, dần dần, Trang Dịch phát hiện một tia dị thường, hắn dừng chân lại, nín thở để ý bốn phía, vài phút đồng hồ sau, Trang Dịch kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn tỉ mỉ đánh giá ô vuông lơ lửng ở bốn phía một chút, sau đó điều khiển hồn lực theo ngón tay hắn điểm động trên không trung, hoa văn trận pháp phức tạp hình thành, nhanh chóng dung hợp với đại trận nơi này.
Trang Dịch có thể chữa trị đại trận phòng ngự của Ngự Hồn điện, trận pháp này cũng là một trong các trận pháp của Ngự Hồn điện, tự nhiên không làm khó được hắn. Chẳng qua lúc này Trang Dịch không phải đang phá trận, mà là điều tra.
Mấy chục giây sau, Trang Dịch thu hồn lực lại, quay đầu hơi kinh ngạc nhìn một hướng ở bên trái. Từ vị trí hắn đang đứng nhìn lại, bốn phía dường như không có bất cứ khác thường nào.
Trang Dịch rời bước chân, từng bước từng bước đi về cái hướng ở bên trái kia.
Theo hắn càng đi vào sâu, hiện tượng lạ của những ô vuông lơ lửng bốn phía cũng càng ngày càng hiện ra rõ ràng.
Nơi này là bên trong trận pháp chăn nuôi chiến hồn thú, bởi vì mỗi một hồn thú đều được nuôi nhốt ở trong một ô vuông ảo trận, bởi vậy bình thường mà nói, những ô vuông này là cố định vị trí. Nhưng những ô vuông tiểu thế giới quanh thân Trang Dịch hiện tại, lại vô thức thoát khỏi vị trí ban đầu, thống nhất cùng dịch chuyển về phía sau một chút.
Điều này dẫn tới phía trước bọn họ nhiều ra một khoảng đất trống. Ô vuông dịch chuyển về phía sau càng nhiều, mảnh đất trống này có diện tích càng lớn.
Trận pháp bãi nuôi thú này nối liền với Ngự Hồn điện, có toàn bộ đại trận phòng ngự làm hậu thuẫn mới dẫn đến trận pháp vẫn có thể luôn duy trì, nếu chỉ một mình nó tồn tại mà nói, bị cải tạo như thế này sợ là đã sớm sụp đổ.
Nhưng mà cho dù là như thế, nếu lại vẫn tiếp tục như vậy, trận pháp sớm hay muộn cũng sẽ vỡ ra, tuy rằng sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn cho tổng thể đại trận phòng ngự, nhưng nhiều chiến hồn thú như vậy, đầy đủ cho Ngự Hồn điện đau đầu.
Chỉ là, Trang Dịch vô cùng tò mò, là cái gì làm cho trận pháp sinh ra dị tượng như vậy.
Dựa vào hiểu biết đối với trận pháp, cho dù gặp phải cái gì nguy hiểm thì Trang Dịch cũng có thể nhanh chóng dung nhập vào trong trận pháp tự bảo vệ mình, hắn đi dọc theo hướng ngược lại với chiều di chuyển của những ô vuông này, cuối cùng khi hắn đi đến mảnh đất trống kia, nhìn ô vuông tiểu thế giới lơ lửng ở trung tâm, Trang Dịch nhất thời ngẩn ra.
Trung tâm mảnh đất chỉ có một ô vuông này ngạo nghễ độc lập trôi lững lờ, đầu sỏ dẫn đến dị tượng bốn phía, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Ma thú có thể xuyên thấu ô vuông tiểu thế giới nuôi nhốt nó gây ảnh hưởng đến trận pháp, còn đẩy tất cả các ô vuông tiểu thế giới mà ma thú khác sinh tồn ở bốn phía ra, có thể thấy được ma thú được nuôi nhốt ở trung tâm này mạnh mẽ ra sao.
Trang Dịch sinh ra tò mò với con ma thú này, hắn điều động hồn lực toàn thân, không chỉ có hồn thú tùy thời đợi lệnh, Trang Dịch còn vừa thành lập liên hệ với trận pháp vừa đi đến ô vuông tiểu thế giới ở trung tâm.
Bên trong ô vuông tiểu thế giới vì có ảo trận nên một khi bước chân vào thì sẽ cảm thấy trời đất rộng lớn vô hạn, nhưng người đứng ở ngoài phạm vi ô vuông tiểu thế giới lại nhìn một lượt là hết cảnh tượng bên trong đó, đồng thời cũng chiếu ra hình ảnh của ma thú bên trong, giúp hồn sư tăng thêm các mặt có thể thấy rõ chủng loại ma thú, cùng ma thú thành lập liên tiếp tinh thần.
Khi thấy rõ ma thú cấp bảy hùng bá một phương này có dáng vẻ ra sao, Trang Dịch nhất thời sửng sốt.
Đó là một con hồ điệp độc cực kỳ xinh đẹp, toàn thân nó lấy màu đen làm chủ, bên trong cánh mơ hồ tản ra ánh sáng kim lục, theo nó bay lượn, đường vân ngang màu vàng lục ở cánh trước lưu động giống như cuộn sóng, cùng với đường vân vàng lam ở cánh sau chiếu rọi lẫn nhau, nhìn kỹ thì phần đuôi của nó còn kéo dài sợi kim tuyến màu lam lục, theo động tác lượn vòng trong bụi hoa của nó, tuy rằng toàn thân màu đen làm cho người ta sinh ra sợ hãi, nhưng ánh sáng màu lục lưu chuyển loang loáng, thoạt nhìn vừa tao nhã lại thần bí, giống như mê hoặc không ngừng hấp dẫn tầm mắt người, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy…
Đột nhiên, toàn thân Trang Dịch giật một cái, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, Trang Dịch chợt phục hồi tinh thần, khi phát hiện hắn vậy mà lại vô thức đi đến trước mặt tiểu thế giới, chỉ kém một bước thôi là sẽ bước vào lãnh thổ của hồ điệp này, Trang Dịch cả kinh, liên tục rút lui ba bước, sau đó mới hoảng hồn nhìn con hồ điệp vẫn đang nhẹ nhàng đập cánh này.
Ảo thuật đáng sợ, độc tố trí mạng, còn có đôi cánh xinh đẹp làm người ta ngạt thở này —— cường giả đứng đầu trong ma thú cấp bảy: Lục Mang Thúy Phượng Điệp!
Trang Dịch nhìn thấy tư liệu của Lục Mang Thúy Phượng Điệp ở trong thư viện khi còn ở học viên Bardon, căn cứ trên sách ghi lại, loài ma thú này được khen là độc tiên tử trong các loài ma thú hình điệp. Lúc chúng nó ấp từ trong trứng ra, vừa sinh ra đã là ấu trùng màu đen cấp bốn, giỏi sử dụng mùi hôi tiến hành tấn công, theo ấu trùng lớn dần lên, hóa thành nhu trùng màu xanh biếc, trừ mùi hôi ra chúng còn bắt đầu dần dần sử dụng ảo thuật, trở thành ma trùng cấp năm có được hai loại phương pháp tấn công.
Sau đó là giai đoạn hóa nhộng nguy hiểm nhất, ở trong quá trình này, Lục Mang Thúy Phượng Điệp sẽ trực tiếp từ cấp năm tiến hóa lên cấp bảy, lợi ích cao đi cùng nguy hiểm cao làm cho trên 95% Lục Mang Thúy Phượng Điệp chết đi trong quá trình hóa nhộng.
Đương nhiên, ngược lại, một khi thành công, Lục Mang Thúy Phượng Điệp sau khi hóa nhộng sẽ vượt xa ma thú cùng cấp, ảo thuật cùng độc thuật là thủ đoạn chúng nó giỏi nhất, cho dù chúng nó cao nhất chỉ có thể sinh trưởng tới cấp bảy, nhưng sức chiến đấu phát ra thực sự lại hoàn toàn có thể giết chết đối thủ cùng cấp trong một giây, thậm chí có thể so cao thấp với ma thú cấp tám một trận!
Đáng tiếc số lượng loài Lục Mang Thúy Phượng Điệp này cực kỳ hiếm hoi, theo số liệu thống kê không hoàn toàn, đại lục Ade đến nay hiện có không quá hai mươi con Lục Mang Thúy Phượng Điệp, học viên Bardon mặc dù có ghi chép liên quan đến loài bướm này, lại không có duyên chăn nuôi, có thể thấy được trình độ quý hiếm của chúng.
Không thể ngờ được hôm nay lại có thể gặp được chủng loại hiếm thấy nhất ở Ngự Hồn điện.
Trang Dịch dần dần tỉnh táo lại, hắn đứng ở một nơi khá xa cẩn thận quan sát Lục Mang Thúy Phượng Điệp, không thể không thừa nhận, hắn động tâm.
Hồn thú đầu tiên trong đời này của Trang Dịch chính là ma thú hình điệp – Tam Sinh Điệp, chính là nó mang đến cho Trang Dịch kỹ năng chuyển dời này, tuy rằng nhìn qua thì vô cùng yếu, không thích hợp với bất cứ loại hình hồn thú nào, nhưng chuyển đổi năng lượng của nó lại mang đến cho Trang Dịch cùng Lôi Tu ưu đãi rất lớn, sau đó là chủy thủ do Khô Diệp Kiệp Điệp biến ảo thành cùng kỹ năng ẩn nấp hơi thở cũng giúp cho Trang Dịch rất nhiều.
Hiện giờ Lục Mang Thúy Phượng Điệp trước mặt Trang Dịch đây, ảo thuật cùng độc thuật này đều là thuộc tính Trang Dịch đã có được trong khi thu phục các ma thú trước, cực kỳ thích hợp bản thân Trang Dịch, trừ điểm này ra, Thôn Thiên Cự Ưng chủ phòng ngự, Hướng Âm Quỳ có tác dụng phụ trợ tấn công tầm xa, như vậy, một khi thu phục con Lục Mang Thúy Phượng Điệp này, kết hợp cùng Hướng Âm Quỳ thì quả thực chính là cộng sự tuyệt hảo.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trang Dịch đã xảy ra biến hóa rất nhỏ, hắn thử phóng thích tinh thần lực về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp. Lục Mang Thúy Phượng Điệp đang bay múa dừng lại đứng lặng yên ở trên một gốc hoa nhỏ, đối với tinh thần lực của Trang Dịch, nó không hề chống lại, tùy ý Trang Dịch điều tra tình huống của nó.
Cái cảm giác phù hợp kia vọt lên cao trong lòng, đôi mắt Trang Dịch sáng lên, hắn liếc nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp thật sâu, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Lấy tốc độ nhanh nhất bày ra cho mình một trận pháp phòng ngự ở cách đó không xa, Trang Dịch khoanh chân ngồi xuống, lấy Hướng Âm Quỳ vẫn luôn đặt ở trong không gian ra.
Đối mặt với Lục Mang Thúy Phượng Điệp dám khiêu chiến ma thú cấp tám, Trang Dịch tự nhiên không có khả năng cứ như vậy mà tùy tiện đi vào, hắn đã thu phục Thôn Thiên Cự Ưng rồi, lúc này chính là thời cơ tốt để thu phục Hướng Âm Quỳ, hai hồn thú cộng thêm hồn lực cùng tinh thần lực vượt xa hồn sư cấp bảy bình thường của bản thân Trang Dịch, cùng với một số đòn sát thủ đang cất giấu, Trang Dịch tin hắn vẫn có khả năng bắt được con Lục Mang Thúy Phượng Điệp này.
Nghĩ như vậy, Trang Dịch nhắm mắt lại, tinh thần lực chậm rãi giao hòa với Hướng Âm Quỳ.
Lúc trước Hướng Âm Quỳ là tự nguyện trở thành hồn thú của Trang Dịch, từ sau khi Trang Dịch ra khỏi Liệt cốc đã trôi qua mấy tháng, Hướng Âm Quỳ mỗi ngày bị đè nén ở trong không gian tinh thần của Trang Dịch, cũng sắp mọc cỏ mốc meo lên rồi, thấy Trang Dịch cuối cùng cũng đến cấp bảy, Hướng Âm Quỳ miễn bàn có bao nhiêu kích động, thậm chí còn vui vẻ hơn bản thân Trang Dịch.
Quá trình thu phục Hướng Âm Quỳ cực kỳ thuận lợi, hơn nữa tốn thời gian cực ngắn, sau khi tinh thần lực của Trang Dịch cùng Hướng Âm Quỳ dung hòa, Hướng Âm Quỳ lập tức khẩn cấp dung nhập thân thể Trang Dịch, tiến vào không gian tinh thần của hắn, cuối cùng dựng đứng ở trong cột sáng đại biểu phụ hồn sư, cùng Thôn Thiên Cự Ưng xa xa nhìn nhau.
Ba hệ hồn thú đã thu phục được hai, Trang Dịch chỉ cảm thấy không gian tinh thần hơi căng, loại cảm giác này không chỉ không khó chịu, ngược lại làm toàn thân hắn sảng khoái như tràn ngập sức mạnh, điều chỉnh hồn lực trong cơ thể đến trạng thái cao nhất, lúc này Trang Dịch mới mở mắt, kiên định đi về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp.
Bước vào trong tiểu thế giới của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, đập vào mắt chính là chim hót hoa thơm đầy trời, những đóa hoa xinh đẹp đủ màu sắc nở rộ muôn hồng nghìn tía làm nổi bật lên cành lá xanh biếc, vô số hồ điệp màu xanh đen bay lượn trên không trung, bay múa giống như dải lụa màu tối, mà con hồ điệp dẫn đầu là lớn nhất, đôi cánh mở ra đường kính ước chừng có khoảng 1m, theo cánh nó chớp động, ánh huỳnh quang xanh đen dập dờn quanh thân, đẹp đến say lòng người.
Trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia ca ngợi, hắn đứng ở đàng xa nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp bay về phía mình, không có bất cứ tránh né nào, Trang Dịch trước triệu hồi Thôn Thiên Cự Ưng ra, hóa thành một phòng ngự chắc chắn ở quanh người, sau đó Tử Tinh Hoàng Điểu cùng Hướng Âm Quỳ cũng vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị đánh ra.
Thấy Lục Mang Thúy Phượng Điệp đã càng ngày càng gần, Trang Dịch ngừng thở, đôi mắt chăm chú nhìn nó, nhưng mà Lục Mang Thúy Phượng Điệp đã cách Trang Dịch khoảng cách không đến 1m, hắn vẫn như trước không cảm ứng được chút chấn động hồn lực nào trên người nó.
Mãi cho đến khi Lục Mang Thúy Phượng Điệp thật lớn mang theo nghìn vạn hồ điệp nhỏ xuyên ngang qua thân thể Trang Dịch giống như ảo ảnh, Trang Dịch kinh ngạc, trong nháy mắt tiếp theo, trên mặt Trang Dịch hiện lên vẻ kinh hãi ——
Tất cả đều là giả, tất cả trước mắt này, những chim hót hoa thơm kia, những hồ điệp lớn nhỏ kia, toàn bộ đều là ảo ảnh đối phương chế tạo cho hắn!
Trong khoảnh khắc Trang Dịch hiểu được kia, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm trải rộng toàn thân, hàn ý xâm nhập đến xương tủy, sát khí mãnh liệt khiến cả người Trang Dịch cứng đờ, hồn lực trong cơ thể chợt bộc phát ra, tất cả sức mạnh triệu hoán sư phóng thích không chút giữ lại, hai hồn thú cấp bảy đều được triệu hoán ra, đứng ở hai bên trái phải Trang Dịch, Hướng Âm Quỳ phụ trợ Thôn Thiên Cự Ưng tăng mạnh phòng ngự cho Trang Dịch, giờ phút này, ảo ảnh trước mặt Trang Dịch cuối cùng cũng biến mất!
Một con hồ điệp mở rộng đôi cánh ước chừng 2m, lúc này đang sít sao dính trước người Trang Dịch, bị lồng phòng ngự của Thôn Thiên Cự Ưng cùng Hướng Âm Quỳ ngăn cản, Lục Mang Thúy Phượng Điệp không thể chạm vào thân thể Trang Dịch, nhưng xuyên thấu qua vòng phòng hộ bán trong suốt này, thân thể cực lớn của Lục Mang Thúy Phượng Điệp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Trang Dịch, trừ đôi cánh với sắc thái thần bí thanh nhã làm say lòng người kia ra, cái bụng xù lông cùng với miệng của nó dính chặt ở chỗ không đến 1m ngay trước mặt Trang Dịch, dáng vẻ dữ tợn của côn trùng sau khi phóng to nhất thời làm Trang Dịch sợ đến hít ngược một hơi khí lạnh.
Vừa lúc đó, Trang Dịch cảm nhận được một tầm mắt dừng ở trên người hắn.
Hắn nhìn cặp mắt kép đang gắt gao nhìn mình chằm chằm mình của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, Trang Dịch chậm rãi tỉnh táo lại, nhẹ giọng mở miệng “Ngươi không phá được phòng ngự của ta.”
Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhìn chằm chằm Trang Dịch, không nói gì.
“Độc tố không vào được, ảo thuật cũng bị ta loại bỏ, hồn lực của ta dồi dào hơn hồn sư bình thường, ngươi không thể thương tổn được ra…” Trang Dịch nói những điều này, lại thôi động khí thế của Thôn Thiên Cự Ưng cùng Hướng Âm Quỳ, khí tức mạnh mẽ của hai hồn thú cấp bảy quét ngang về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp, hai sợi râu thật dài trên đầu Lục Mang Thúy Phượng Điệp chợt động, ngay sau đó, sát khí của nó đột nhiên tăng lên, giống như một mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào đầu Trang Dịch!
Trang Dịch không ngờ Lục Mang Thúy Phượng Điệp lại có thể không nói hai lời mà tiếp tục bắt đầu tấn công một lần nữa, hắn bị đau nhíu nhíu mày, cùng lúc đó, một cảm giác choáng váng kéo tới, Trang Dịch mở mắt ra nhìn, Lục Mang Thúy Phượng Điệp đang bao vây trước mặt hắn dường như đang chậm rãi hoạt động thân thể, không biết có phải do động tác của nó quá nhanh hay không mà Trang Dịch lại thấy được tầng tầng tàn ảnh.
Không đúng, là ảo giác!
Ở đây chỗ nào cũng có ảo thuật nhúng tay vào khiến Trang Dịch đau đầu không thôi, dùng sức cắn lên đầu lưỡi một cái, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, đau đớn trên thân thể giúp Trang Dịch miễn cưỡng khôi phục một tia thanh minh, hắn nhìn chăm chú nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp ghé vào trên người mình một lát, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau khi Trang Dịch thu liễm hơi thở của hai hồn thú cấp bảy, lực tấn công của Lục Mang Thúy Phượng Điệp với hắn lập tức giảm bớt không ít, nhưng ảo thuật vẫn còn nguyên.
Trang Dịch thấy thế thì không lại làm đàm phán miệng vô vị nữa, ngược lại lợi dụng hai hồn thú cấp bảy dùng đủ loại cách thức để thăm dò đối phương.
Chịu đựng đòn tấn công không ngừng của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, Trang Dịch dùng tròn ba phút đồng hồ cẩn thận thăm dò cùng nghiên cứu đối phương, sau khi xác định nghi hoặc trong lòng, Trang Dịch lập tức điều khiển Hướng Âm Quỳ đến trước mặt, nhị hoa mở ra giống như một cái chậu lớn, vô số hạt hoa rậm rạp dày đặc nhúc nhích, theo ảo thuật của Lục Mang Thúy Phượng Điệp đánh úp lại một lần nữa, hạt hoa cũng giống như viên đạn bắn ra điên cuồng, bùm bùm bùm bắn trúng bụng Lục Mang Thúy Phượng Điệp, sau đó chợt nổ tung.
Tấn công rời rạc tuy không thể mang đến thương tổn chân chính cho Lục Mang Thúy Phượng Điệp, lại chấn động thân thể nó, tạo thành phiền toái nhất định.
Ngay sau đó, ánh mắt tập trung trên người Trang Dịch lập tức biến mất, ngược lại lại ngưng tụ trên người Hướng Âm Quỳ!
Hướng Âm Quỳ là hồn thú của Trang Dịch, nó bị Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhìn chằm chằm, Trang Dịch tự nhiên có thể cảm giác được, xác thực phỏng đoán trong lòng, Trang Dịch thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu không chút hoang mang bài binh bố trận.
Tăng khí thế của Hướng Âm Quỳ lên đến đỉnh cao để làm bia ngắm, không ngừng quấy rầy Lục Mang Thúy Phượng Điệp hấp dẫn lực chú ý của nó, Trang Dịch thì ở bên cạnh lợi dụng các loại phương pháp dần dần suy yếu sức mạnh của Lục Mang Thúy Phượng Điệp.
Bởi vì Trang Dịch vừa mới bước vào cấp bảy không lâu, lại đồng thời triệu hoán hai hồn thú cấp bảy, đã tương đối gắng sức, bởi vậy cũng không lại thả hồn thú cấp sáu ra nữa, phối hợp với Thôn Thiên Cự Ưng chậm rãi từng bước xâm chiếm hồn lực của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, vì không để Lục Mang Thúy Phượng Điệp đặt lực chú ý lên người mình, Trang Dịch vừa tấn công còn vừa phải khống chế sức mạnh, không thể không cẩn thận.
Chỉ chớp mắt, một nửa giờ đã qua đi.
Hướng Âm Quỳ từ đầu đến cuối đều là một bia ngắm đủ tư cách, khiến Lục Mang Thúy Phượng Điệp không rảnh mà bận tâm đến Trang Dịch, nhưng để chống đỡ ma thú cấp bảy này, một đường hấp dẫn lực chú ý của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, theo thời gian trôi qua từng chút một, hồn thú bên người Trang Dịch từ Thôn Thiên Cự Ưng biến thành Tử Tinh Hoàng Điểu, biến thành Khô Diệp Kiệp Điệp, cuối cùng thậm chí biến trở về Tam Sinh Điệp, cứ như thế, hồn lực trong cơ thể Trang Dịch mới miễn cưỡng không bị hao hết.
Đến khi Lục Mang Thúy Phượng Điệp rốt cuộc ý thức được rằng nó đã dây dưa với nhân loại kia rất lâu, đã đến lúc nguy hiểm với tính mạng nó thì đã quá muộn, Trang Dịch thấy nó đập cánh muốn trốn, nhanh chóng đuổi theo, ngăn ở trước mặt Lục Mang Thúy Phượng Điệp, sau đó phóng xuất tinh thần lực, giống như lần đầu tiên nhìn thấy con hồ điệp này vậy, giao hòa cùng tinh thần lực của nó.
Lục Mang Thúy Phượng Điệp vẫn không hề chống cự tinh thần lực của Trang Dịch như trước, nó lơ lửng ở giữa không trung, mắt kép thật lớn mê mang nhìn Trang Dịch, Trang Dịch thấy thế, cắn răng đột nhiên tăng mạnh khí thế, tinh thần lực mạnh hơn người thường của triệu hoán sư rốt cuộc khiến Lục Mang Thúy Phượng Điệp thần phục, sau khi nhìn thấy con hồ điệp thật lớn này hóa thành hồn thú đi vào trong cơ thể, trở thành hồn thú trên cột sáng chiến hồn sư của mình, Trang Dịch thở ra một hơi, không chút hình tượng ngồi trên mặt đất, mệt đến tê liệt cả người.
Có thể thu phục một ma thú mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối có thành phần vận may ở bên trong.
Cho đến giờ Trang Dịch tiếp xúc với ma thú trên cấp bảy rất nhiều, bất luận là thực vật động vật hay là côn trùng đều gặp được không ít, bởi vì trên cấp bảy có trí tuệ, cho nên cảm xúc dao động thường thường đều tương đối rõ ràng, nhưng mà Lục Mang Thúy Phượng Điệp hôm nay, rõ ràng thực lực mạnh mẽ hơn ma thú cấp bảy bình thường, cảm xúc lại đặc biệt mỏng manh.
Trang Dịch chính là nhìn thấu điểm này không đúng cho nên mới bắt đầu tiến hành thăm dò, quả nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mặc dù ma thú này có sát khí cùng lực tấn công cực mạnh, lại tất cả đều dựa vào bản năng mà làm việc.
Vì thế hắn liền lập một kế hoạch, thật sự dựa vào nghị lực chậm rãi cọ sát với đối phương, cuối cùng lấy được thắng lợi.
Thế giới này là công bằng, Lục Mang Thúy Phượng Điệp tuy rằng mạnh mẽ hơn ma thú cùng cấp, thậm chí có thể so sánh với ma thú cấp tám, nhưng tuyệt đối không thể phá bỏ trận pháp giam cầm ma thú cấp bảy này, chỉ có thể khiến toàn bộ tiểu thế giới ở bốn phía lui lại, chế tạo một không gian độc lập cho chính mình.
Khả năng duy nhất chính là, con ma thú này biến dị, có được sức mạnh vượt ra khỏi cấp bảy, tiếp nhận cực hạn mà loài này có thể chịu đựng, cuối cùng làm cho nó mất đi thần chí, trở thành ma thú chiến đấu nhờ vào bản năng, cũng cho Trang Dịch cơ hội này để thu phục được nó.
Lúc này đây, Trang Dịch ở lại trong tiểu thế giới của Lục Mang Thúy Phượng Điệp tròn hai giờ mới hoàn toàn khôi phục.
Từ trong tiểu thế giới đi ra, nhìn ô vuông lơ lửng ở trung tâm biến mất, lại nhìn trận pháp lộn xộn ở bốn phía, nghĩ đến lời dặn của trưởng lão nhờ nhân viên bãi nuôi thú dặn hắn, Trang Dịch chịu đựng mệt nhọc, cắn răng lại dùng thời gian hơn một giờ, từng bước từng bước, từ từ di chuyển mấy ô vuông kia trở về chỗ cũ.
Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Trang Dịch mệt đến không đứng thẳng được, hắn thở hồng hộc đi ra khỏi trận pháp chiến hồn sư, ngẩng đầu nhìn một cái mới phát hiện bầu trời bên ngoài vậy mà đã tối đen rồi.
Khi nhân viên bãi nuôi thú nhìn thấy Trang Dịch chậm rãi đi ra khỏi trận pháp, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn Trang Dịch: “Ngươi… ngươi…”
“Làm sao vậy?” Trang Dịch nghi hoặc nhìn nhân viên bãi nuôi thú.
“Ngươi thu phục Lục Mang Thúy Phượng Điệp?!” Nhân viên bãi nuôi thú thanh âm hoảng sợ nói.
“Làm sao ngươi biết?” Tất cả những chuyện xảy ra bên trong trận pháp, người ở ngoài dưới tình huống không đi vào là tuyệt đối không biết, đó cũng là lý do Trang Dịch dám dùng ba hệ hồn thú của hắn ở bên trong, lúc này thấy nhân viên bãi nuôi thú chưa đi vào điều tra đã biết hắn thu phục hồn thú, Trang Dịch lập tức hỏi.
Trang Dịch xoay người đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi trận pháp nuôi nhốt ngự hồn thú, lại một lần nữa nhìn thấy nhân viên bãi nuôi thú, đối phương thấy Trang Dịch lại có thể ra ngoài nhanh như vậy, kinh ngạc nói: “Thu phục thành công không?” Ma thú càng mạnh thì quá trình thu phục lại càng khó khăn, ma thú cấp bảy đã là một loại cấp cao, không chỉ có thực lực, quan trọng hơn là chúng nó có trí tuệ, so với ma thú cấp thấp thì khó làm hơn nhiều.
Từ lúc Trang Dịch đi vào đến lúc đi ra còn chưa đến một giờ, hơn nữa nhìn Trang Dịch toàn thân hồn lực đầy đủ, hiển nhiên còn tu luyện xong ở bên trong rồi, điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất mới đi ra, là người trông coi bãi nuôi thú, thường xuyên thấy những người trong Ngự Hồn điện kia đi vào thu phục ma thú, lúc này so sánh với Trang Dịch, vậy mà người Ngự Hồn điện còn chậm hơn một chút, điều này khiến nhân viên bãi nuôi thú không thể không hoảng.
“Ừ.” Trang Dịch gật gật đầu.
“Chúc mừng.” Đối phương rất nhanh phục hồi tinh thần cười nói, “Vậy tiếp theo chính là chiến hồn thú, tuy rằng cùng là cấp bảy, nhưng chiến hồn thú nguy hiểm hơn ngự hồn thú nhiều, trưởng lão đã từng nói, trận pháp bên trong cũng phải cẩn thận.”
“Cảm ơn.” Trang Dịch nói, thấy trận pháp nuôi nhốt chiến hồn thú mở ra thì lập tức nhấc chân bước vào.
Cũng là một hành lang do trận pháp tạo thành, bốn phía lơ lửng mấy trăm ô vuông nuôi nhốt chiến hồn thú, từng có kinh nghiệm thu phục ngự hồn thú lúc trước, động tác lần này của Trang Dịch nhanh chóng hơn, không ngừng thả ra tinh thần lực tiến hành giao tiếp với các ma thú, nhưng khiến người bất đắc dĩ chính là, tuy rằng lần này ma thú có phản ứng dung hòa với tinh thần lực của Trang Dịch nhiều hơn một chút, nhưng phần lớn chỉ có thể miễn cưỡng coi là có cảm ứng, ma thú như vậy cho dù thu phục lại, nhưng vì độ phù hợp không đủ cao nên cũng không thể đủ để phát huy thực lực chân chính của cả hai bên.
Vì thế Trang Dịch không thể không thu hồi tinh thần lực hết lần này đến lần khác, đi sát qua mấy chủng loại ma thú mà hắn còn rất vừa lòng kia.
Chớp mắt đã qua một giờ, Trang Dịch không có chút nôn nóng nào, hắn kiên nhẫn mười phần quan sát bốn phía, dần dần, Trang Dịch phát hiện một tia dị thường, hắn dừng chân lại, nín thở để ý bốn phía, vài phút đồng hồ sau, Trang Dịch kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn tỉ mỉ đánh giá ô vuông lơ lửng ở bốn phía một chút, sau đó điều khiển hồn lực theo ngón tay hắn điểm động trên không trung, hoa văn trận pháp phức tạp hình thành, nhanh chóng dung hợp với đại trận nơi này.
Trang Dịch có thể chữa trị đại trận phòng ngự của Ngự Hồn điện, trận pháp này cũng là một trong các trận pháp của Ngự Hồn điện, tự nhiên không làm khó được hắn. Chẳng qua lúc này Trang Dịch không phải đang phá trận, mà là điều tra.
Mấy chục giây sau, Trang Dịch thu hồn lực lại, quay đầu hơi kinh ngạc nhìn một hướng ở bên trái. Từ vị trí hắn đang đứng nhìn lại, bốn phía dường như không có bất cứ khác thường nào.
Trang Dịch rời bước chân, từng bước từng bước đi về cái hướng ở bên trái kia.
Theo hắn càng đi vào sâu, hiện tượng lạ của những ô vuông lơ lửng bốn phía cũng càng ngày càng hiện ra rõ ràng.
Nơi này là bên trong trận pháp chăn nuôi chiến hồn thú, bởi vì mỗi một hồn thú đều được nuôi nhốt ở trong một ô vuông ảo trận, bởi vậy bình thường mà nói, những ô vuông này là cố định vị trí. Nhưng những ô vuông tiểu thế giới quanh thân Trang Dịch hiện tại, lại vô thức thoát khỏi vị trí ban đầu, thống nhất cùng dịch chuyển về phía sau một chút.
Điều này dẫn tới phía trước bọn họ nhiều ra một khoảng đất trống. Ô vuông dịch chuyển về phía sau càng nhiều, mảnh đất trống này có diện tích càng lớn.
Trận pháp bãi nuôi thú này nối liền với Ngự Hồn điện, có toàn bộ đại trận phòng ngự làm hậu thuẫn mới dẫn đến trận pháp vẫn có thể luôn duy trì, nếu chỉ một mình nó tồn tại mà nói, bị cải tạo như thế này sợ là đã sớm sụp đổ.
Nhưng mà cho dù là như thế, nếu lại vẫn tiếp tục như vậy, trận pháp sớm hay muộn cũng sẽ vỡ ra, tuy rằng sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn cho tổng thể đại trận phòng ngự, nhưng nhiều chiến hồn thú như vậy, đầy đủ cho Ngự Hồn điện đau đầu.
Chỉ là, Trang Dịch vô cùng tò mò, là cái gì làm cho trận pháp sinh ra dị tượng như vậy.
Dựa vào hiểu biết đối với trận pháp, cho dù gặp phải cái gì nguy hiểm thì Trang Dịch cũng có thể nhanh chóng dung nhập vào trong trận pháp tự bảo vệ mình, hắn đi dọc theo hướng ngược lại với chiều di chuyển của những ô vuông này, cuối cùng khi hắn đi đến mảnh đất trống kia, nhìn ô vuông tiểu thế giới lơ lửng ở trung tâm, Trang Dịch nhất thời ngẩn ra.
Trung tâm mảnh đất chỉ có một ô vuông này ngạo nghễ độc lập trôi lững lờ, đầu sỏ dẫn đến dị tượng bốn phía, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Ma thú có thể xuyên thấu ô vuông tiểu thế giới nuôi nhốt nó gây ảnh hưởng đến trận pháp, còn đẩy tất cả các ô vuông tiểu thế giới mà ma thú khác sinh tồn ở bốn phía ra, có thể thấy được ma thú được nuôi nhốt ở trung tâm này mạnh mẽ ra sao.
Trang Dịch sinh ra tò mò với con ma thú này, hắn điều động hồn lực toàn thân, không chỉ có hồn thú tùy thời đợi lệnh, Trang Dịch còn vừa thành lập liên hệ với trận pháp vừa đi đến ô vuông tiểu thế giới ở trung tâm.
Bên trong ô vuông tiểu thế giới vì có ảo trận nên một khi bước chân vào thì sẽ cảm thấy trời đất rộng lớn vô hạn, nhưng người đứng ở ngoài phạm vi ô vuông tiểu thế giới lại nhìn một lượt là hết cảnh tượng bên trong đó, đồng thời cũng chiếu ra hình ảnh của ma thú bên trong, giúp hồn sư tăng thêm các mặt có thể thấy rõ chủng loại ma thú, cùng ma thú thành lập liên tiếp tinh thần.
Khi thấy rõ ma thú cấp bảy hùng bá một phương này có dáng vẻ ra sao, Trang Dịch nhất thời sửng sốt.
Đó là một con hồ điệp độc cực kỳ xinh đẹp, toàn thân nó lấy màu đen làm chủ, bên trong cánh mơ hồ tản ra ánh sáng kim lục, theo nó bay lượn, đường vân ngang màu vàng lục ở cánh trước lưu động giống như cuộn sóng, cùng với đường vân vàng lam ở cánh sau chiếu rọi lẫn nhau, nhìn kỹ thì phần đuôi của nó còn kéo dài sợi kim tuyến màu lam lục, theo động tác lượn vòng trong bụi hoa của nó, tuy rằng toàn thân màu đen làm cho người ta sinh ra sợ hãi, nhưng ánh sáng màu lục lưu chuyển loang loáng, thoạt nhìn vừa tao nhã lại thần bí, giống như mê hoặc không ngừng hấp dẫn tầm mắt người, tựa như nhìn thế nào cũng không đủ vậy…
Đột nhiên, toàn thân Trang Dịch giật một cái, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, Trang Dịch chợt phục hồi tinh thần, khi phát hiện hắn vậy mà lại vô thức đi đến trước mặt tiểu thế giới, chỉ kém một bước thôi là sẽ bước vào lãnh thổ của hồ điệp này, Trang Dịch cả kinh, liên tục rút lui ba bước, sau đó mới hoảng hồn nhìn con hồ điệp vẫn đang nhẹ nhàng đập cánh này.
Ảo thuật đáng sợ, độc tố trí mạng, còn có đôi cánh xinh đẹp làm người ta ngạt thở này —— cường giả đứng đầu trong ma thú cấp bảy: Lục Mang Thúy Phượng Điệp!
Trang Dịch nhìn thấy tư liệu của Lục Mang Thúy Phượng Điệp ở trong thư viện khi còn ở học viên Bardon, căn cứ trên sách ghi lại, loài ma thú này được khen là độc tiên tử trong các loài ma thú hình điệp. Lúc chúng nó ấp từ trong trứng ra, vừa sinh ra đã là ấu trùng màu đen cấp bốn, giỏi sử dụng mùi hôi tiến hành tấn công, theo ấu trùng lớn dần lên, hóa thành nhu trùng màu xanh biếc, trừ mùi hôi ra chúng còn bắt đầu dần dần sử dụng ảo thuật, trở thành ma trùng cấp năm có được hai loại phương pháp tấn công.
Sau đó là giai đoạn hóa nhộng nguy hiểm nhất, ở trong quá trình này, Lục Mang Thúy Phượng Điệp sẽ trực tiếp từ cấp năm tiến hóa lên cấp bảy, lợi ích cao đi cùng nguy hiểm cao làm cho trên 95% Lục Mang Thúy Phượng Điệp chết đi trong quá trình hóa nhộng.
Đương nhiên, ngược lại, một khi thành công, Lục Mang Thúy Phượng Điệp sau khi hóa nhộng sẽ vượt xa ma thú cùng cấp, ảo thuật cùng độc thuật là thủ đoạn chúng nó giỏi nhất, cho dù chúng nó cao nhất chỉ có thể sinh trưởng tới cấp bảy, nhưng sức chiến đấu phát ra thực sự lại hoàn toàn có thể giết chết đối thủ cùng cấp trong một giây, thậm chí có thể so cao thấp với ma thú cấp tám một trận!
Đáng tiếc số lượng loài Lục Mang Thúy Phượng Điệp này cực kỳ hiếm hoi, theo số liệu thống kê không hoàn toàn, đại lục Ade đến nay hiện có không quá hai mươi con Lục Mang Thúy Phượng Điệp, học viên Bardon mặc dù có ghi chép liên quan đến loài bướm này, lại không có duyên chăn nuôi, có thể thấy được trình độ quý hiếm của chúng.
Không thể ngờ được hôm nay lại có thể gặp được chủng loại hiếm thấy nhất ở Ngự Hồn điện.
Trang Dịch dần dần tỉnh táo lại, hắn đứng ở một nơi khá xa cẩn thận quan sát Lục Mang Thúy Phượng Điệp, không thể không thừa nhận, hắn động tâm.
Hồn thú đầu tiên trong đời này của Trang Dịch chính là ma thú hình điệp – Tam Sinh Điệp, chính là nó mang đến cho Trang Dịch kỹ năng chuyển dời này, tuy rằng nhìn qua thì vô cùng yếu, không thích hợp với bất cứ loại hình hồn thú nào, nhưng chuyển đổi năng lượng của nó lại mang đến cho Trang Dịch cùng Lôi Tu ưu đãi rất lớn, sau đó là chủy thủ do Khô Diệp Kiệp Điệp biến ảo thành cùng kỹ năng ẩn nấp hơi thở cũng giúp cho Trang Dịch rất nhiều.
Hiện giờ Lục Mang Thúy Phượng Điệp trước mặt Trang Dịch đây, ảo thuật cùng độc thuật này đều là thuộc tính Trang Dịch đã có được trong khi thu phục các ma thú trước, cực kỳ thích hợp bản thân Trang Dịch, trừ điểm này ra, Thôn Thiên Cự Ưng chủ phòng ngự, Hướng Âm Quỳ có tác dụng phụ trợ tấn công tầm xa, như vậy, một khi thu phục con Lục Mang Thúy Phượng Điệp này, kết hợp cùng Hướng Âm Quỳ thì quả thực chính là cộng sự tuyệt hảo.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trang Dịch đã xảy ra biến hóa rất nhỏ, hắn thử phóng thích tinh thần lực về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp. Lục Mang Thúy Phượng Điệp đang bay múa dừng lại đứng lặng yên ở trên một gốc hoa nhỏ, đối với tinh thần lực của Trang Dịch, nó không hề chống lại, tùy ý Trang Dịch điều tra tình huống của nó.
Cái cảm giác phù hợp kia vọt lên cao trong lòng, đôi mắt Trang Dịch sáng lên, hắn liếc nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp thật sâu, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Lấy tốc độ nhanh nhất bày ra cho mình một trận pháp phòng ngự ở cách đó không xa, Trang Dịch khoanh chân ngồi xuống, lấy Hướng Âm Quỳ vẫn luôn đặt ở trong không gian ra.
Đối mặt với Lục Mang Thúy Phượng Điệp dám khiêu chiến ma thú cấp tám, Trang Dịch tự nhiên không có khả năng cứ như vậy mà tùy tiện đi vào, hắn đã thu phục Thôn Thiên Cự Ưng rồi, lúc này chính là thời cơ tốt để thu phục Hướng Âm Quỳ, hai hồn thú cộng thêm hồn lực cùng tinh thần lực vượt xa hồn sư cấp bảy bình thường của bản thân Trang Dịch, cùng với một số đòn sát thủ đang cất giấu, Trang Dịch tin hắn vẫn có khả năng bắt được con Lục Mang Thúy Phượng Điệp này.
Nghĩ như vậy, Trang Dịch nhắm mắt lại, tinh thần lực chậm rãi giao hòa với Hướng Âm Quỳ.
Lúc trước Hướng Âm Quỳ là tự nguyện trở thành hồn thú của Trang Dịch, từ sau khi Trang Dịch ra khỏi Liệt cốc đã trôi qua mấy tháng, Hướng Âm Quỳ mỗi ngày bị đè nén ở trong không gian tinh thần của Trang Dịch, cũng sắp mọc cỏ mốc meo lên rồi, thấy Trang Dịch cuối cùng cũng đến cấp bảy, Hướng Âm Quỳ miễn bàn có bao nhiêu kích động, thậm chí còn vui vẻ hơn bản thân Trang Dịch.
Quá trình thu phục Hướng Âm Quỳ cực kỳ thuận lợi, hơn nữa tốn thời gian cực ngắn, sau khi tinh thần lực của Trang Dịch cùng Hướng Âm Quỳ dung hòa, Hướng Âm Quỳ lập tức khẩn cấp dung nhập thân thể Trang Dịch, tiến vào không gian tinh thần của hắn, cuối cùng dựng đứng ở trong cột sáng đại biểu phụ hồn sư, cùng Thôn Thiên Cự Ưng xa xa nhìn nhau.
Ba hệ hồn thú đã thu phục được hai, Trang Dịch chỉ cảm thấy không gian tinh thần hơi căng, loại cảm giác này không chỉ không khó chịu, ngược lại làm toàn thân hắn sảng khoái như tràn ngập sức mạnh, điều chỉnh hồn lực trong cơ thể đến trạng thái cao nhất, lúc này Trang Dịch mới mở mắt, kiên định đi về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp.
Bước vào trong tiểu thế giới của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, đập vào mắt chính là chim hót hoa thơm đầy trời, những đóa hoa xinh đẹp đủ màu sắc nở rộ muôn hồng nghìn tía làm nổi bật lên cành lá xanh biếc, vô số hồ điệp màu xanh đen bay lượn trên không trung, bay múa giống như dải lụa màu tối, mà con hồ điệp dẫn đầu là lớn nhất, đôi cánh mở ra đường kính ước chừng có khoảng 1m, theo cánh nó chớp động, ánh huỳnh quang xanh đen dập dờn quanh thân, đẹp đến say lòng người.
Trong mắt Trang Dịch hiện lên một tia ca ngợi, hắn đứng ở đàng xa nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp bay về phía mình, không có bất cứ tránh né nào, Trang Dịch trước triệu hồi Thôn Thiên Cự Ưng ra, hóa thành một phòng ngự chắc chắn ở quanh người, sau đó Tử Tinh Hoàng Điểu cùng Hướng Âm Quỳ cũng vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị đánh ra.
Thấy Lục Mang Thúy Phượng Điệp đã càng ngày càng gần, Trang Dịch ngừng thở, đôi mắt chăm chú nhìn nó, nhưng mà Lục Mang Thúy Phượng Điệp đã cách Trang Dịch khoảng cách không đến 1m, hắn vẫn như trước không cảm ứng được chút chấn động hồn lực nào trên người nó.
Mãi cho đến khi Lục Mang Thúy Phượng Điệp thật lớn mang theo nghìn vạn hồ điệp nhỏ xuyên ngang qua thân thể Trang Dịch giống như ảo ảnh, Trang Dịch kinh ngạc, trong nháy mắt tiếp theo, trên mặt Trang Dịch hiện lên vẻ kinh hãi ——
Tất cả đều là giả, tất cả trước mắt này, những chim hót hoa thơm kia, những hồ điệp lớn nhỏ kia, toàn bộ đều là ảo ảnh đối phương chế tạo cho hắn!
Trong khoảnh khắc Trang Dịch hiểu được kia, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm trải rộng toàn thân, hàn ý xâm nhập đến xương tủy, sát khí mãnh liệt khiến cả người Trang Dịch cứng đờ, hồn lực trong cơ thể chợt bộc phát ra, tất cả sức mạnh triệu hoán sư phóng thích không chút giữ lại, hai hồn thú cấp bảy đều được triệu hoán ra, đứng ở hai bên trái phải Trang Dịch, Hướng Âm Quỳ phụ trợ Thôn Thiên Cự Ưng tăng mạnh phòng ngự cho Trang Dịch, giờ phút này, ảo ảnh trước mặt Trang Dịch cuối cùng cũng biến mất!
Một con hồ điệp mở rộng đôi cánh ước chừng 2m, lúc này đang sít sao dính trước người Trang Dịch, bị lồng phòng ngự của Thôn Thiên Cự Ưng cùng Hướng Âm Quỳ ngăn cản, Lục Mang Thúy Phượng Điệp không thể chạm vào thân thể Trang Dịch, nhưng xuyên thấu qua vòng phòng hộ bán trong suốt này, thân thể cực lớn của Lục Mang Thúy Phượng Điệp hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Trang Dịch, trừ đôi cánh với sắc thái thần bí thanh nhã làm say lòng người kia ra, cái bụng xù lông cùng với miệng của nó dính chặt ở chỗ không đến 1m ngay trước mặt Trang Dịch, dáng vẻ dữ tợn của côn trùng sau khi phóng to nhất thời làm Trang Dịch sợ đến hít ngược một hơi khí lạnh.
Vừa lúc đó, Trang Dịch cảm nhận được một tầm mắt dừng ở trên người hắn.
Hắn nhìn cặp mắt kép đang gắt gao nhìn mình chằm chằm mình của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, Trang Dịch chậm rãi tỉnh táo lại, nhẹ giọng mở miệng “Ngươi không phá được phòng ngự của ta.”
Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhìn chằm chằm Trang Dịch, không nói gì.
“Độc tố không vào được, ảo thuật cũng bị ta loại bỏ, hồn lực của ta dồi dào hơn hồn sư bình thường, ngươi không thể thương tổn được ra…” Trang Dịch nói những điều này, lại thôi động khí thế của Thôn Thiên Cự Ưng cùng Hướng Âm Quỳ, khí tức mạnh mẽ của hai hồn thú cấp bảy quét ngang về phía Lục Mang Thúy Phượng Điệp, hai sợi râu thật dài trên đầu Lục Mang Thúy Phượng Điệp chợt động, ngay sau đó, sát khí của nó đột nhiên tăng lên, giống như một mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào đầu Trang Dịch!
Trang Dịch không ngờ Lục Mang Thúy Phượng Điệp lại có thể không nói hai lời mà tiếp tục bắt đầu tấn công một lần nữa, hắn bị đau nhíu nhíu mày, cùng lúc đó, một cảm giác choáng váng kéo tới, Trang Dịch mở mắt ra nhìn, Lục Mang Thúy Phượng Điệp đang bao vây trước mặt hắn dường như đang chậm rãi hoạt động thân thể, không biết có phải do động tác của nó quá nhanh hay không mà Trang Dịch lại thấy được tầng tầng tàn ảnh.
Không đúng, là ảo giác!
Ở đây chỗ nào cũng có ảo thuật nhúng tay vào khiến Trang Dịch đau đầu không thôi, dùng sức cắn lên đầu lưỡi một cái, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng, đau đớn trên thân thể giúp Trang Dịch miễn cưỡng khôi phục một tia thanh minh, hắn nhìn chăm chú nhìn Lục Mang Thúy Phượng Điệp ghé vào trên người mình một lát, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau khi Trang Dịch thu liễm hơi thở của hai hồn thú cấp bảy, lực tấn công của Lục Mang Thúy Phượng Điệp với hắn lập tức giảm bớt không ít, nhưng ảo thuật vẫn còn nguyên.
Trang Dịch thấy thế thì không lại làm đàm phán miệng vô vị nữa, ngược lại lợi dụng hai hồn thú cấp bảy dùng đủ loại cách thức để thăm dò đối phương.
Chịu đựng đòn tấn công không ngừng của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, Trang Dịch dùng tròn ba phút đồng hồ cẩn thận thăm dò cùng nghiên cứu đối phương, sau khi xác định nghi hoặc trong lòng, Trang Dịch lập tức điều khiển Hướng Âm Quỳ đến trước mặt, nhị hoa mở ra giống như một cái chậu lớn, vô số hạt hoa rậm rạp dày đặc nhúc nhích, theo ảo thuật của Lục Mang Thúy Phượng Điệp đánh úp lại một lần nữa, hạt hoa cũng giống như viên đạn bắn ra điên cuồng, bùm bùm bùm bắn trúng bụng Lục Mang Thúy Phượng Điệp, sau đó chợt nổ tung.
Tấn công rời rạc tuy không thể mang đến thương tổn chân chính cho Lục Mang Thúy Phượng Điệp, lại chấn động thân thể nó, tạo thành phiền toái nhất định.
Ngay sau đó, ánh mắt tập trung trên người Trang Dịch lập tức biến mất, ngược lại lại ngưng tụ trên người Hướng Âm Quỳ!
Hướng Âm Quỳ là hồn thú của Trang Dịch, nó bị Lục Mang Thúy Phượng Điệp nhìn chằm chằm, Trang Dịch tự nhiên có thể cảm giác được, xác thực phỏng đoán trong lòng, Trang Dịch thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu không chút hoang mang bài binh bố trận.
Tăng khí thế của Hướng Âm Quỳ lên đến đỉnh cao để làm bia ngắm, không ngừng quấy rầy Lục Mang Thúy Phượng Điệp hấp dẫn lực chú ý của nó, Trang Dịch thì ở bên cạnh lợi dụng các loại phương pháp dần dần suy yếu sức mạnh của Lục Mang Thúy Phượng Điệp.
Bởi vì Trang Dịch vừa mới bước vào cấp bảy không lâu, lại đồng thời triệu hoán hai hồn thú cấp bảy, đã tương đối gắng sức, bởi vậy cũng không lại thả hồn thú cấp sáu ra nữa, phối hợp với Thôn Thiên Cự Ưng chậm rãi từng bước xâm chiếm hồn lực của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, vì không để Lục Mang Thúy Phượng Điệp đặt lực chú ý lên người mình, Trang Dịch vừa tấn công còn vừa phải khống chế sức mạnh, không thể không cẩn thận.
Chỉ chớp mắt, một nửa giờ đã qua đi.
Hướng Âm Quỳ từ đầu đến cuối đều là một bia ngắm đủ tư cách, khiến Lục Mang Thúy Phượng Điệp không rảnh mà bận tâm đến Trang Dịch, nhưng để chống đỡ ma thú cấp bảy này, một đường hấp dẫn lực chú ý của Lục Mang Thúy Phượng Điệp, theo thời gian trôi qua từng chút một, hồn thú bên người Trang Dịch từ Thôn Thiên Cự Ưng biến thành Tử Tinh Hoàng Điểu, biến thành Khô Diệp Kiệp Điệp, cuối cùng thậm chí biến trở về Tam Sinh Điệp, cứ như thế, hồn lực trong cơ thể Trang Dịch mới miễn cưỡng không bị hao hết.
Đến khi Lục Mang Thúy Phượng Điệp rốt cuộc ý thức được rằng nó đã dây dưa với nhân loại kia rất lâu, đã đến lúc nguy hiểm với tính mạng nó thì đã quá muộn, Trang Dịch thấy nó đập cánh muốn trốn, nhanh chóng đuổi theo, ngăn ở trước mặt Lục Mang Thúy Phượng Điệp, sau đó phóng xuất tinh thần lực, giống như lần đầu tiên nhìn thấy con hồ điệp này vậy, giao hòa cùng tinh thần lực của nó.
Lục Mang Thúy Phượng Điệp vẫn không hề chống cự tinh thần lực của Trang Dịch như trước, nó lơ lửng ở giữa không trung, mắt kép thật lớn mê mang nhìn Trang Dịch, Trang Dịch thấy thế, cắn răng đột nhiên tăng mạnh khí thế, tinh thần lực mạnh hơn người thường của triệu hoán sư rốt cuộc khiến Lục Mang Thúy Phượng Điệp thần phục, sau khi nhìn thấy con hồ điệp thật lớn này hóa thành hồn thú đi vào trong cơ thể, trở thành hồn thú trên cột sáng chiến hồn sư của mình, Trang Dịch thở ra một hơi, không chút hình tượng ngồi trên mặt đất, mệt đến tê liệt cả người.
Có thể thu phục một ma thú mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối có thành phần vận may ở bên trong.
Cho đến giờ Trang Dịch tiếp xúc với ma thú trên cấp bảy rất nhiều, bất luận là thực vật động vật hay là côn trùng đều gặp được không ít, bởi vì trên cấp bảy có trí tuệ, cho nên cảm xúc dao động thường thường đều tương đối rõ ràng, nhưng mà Lục Mang Thúy Phượng Điệp hôm nay, rõ ràng thực lực mạnh mẽ hơn ma thú cấp bảy bình thường, cảm xúc lại đặc biệt mỏng manh.
Trang Dịch chính là nhìn thấu điểm này không đúng cho nên mới bắt đầu tiến hành thăm dò, quả nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện ra, mặc dù ma thú này có sát khí cùng lực tấn công cực mạnh, lại tất cả đều dựa vào bản năng mà làm việc.
Vì thế hắn liền lập một kế hoạch, thật sự dựa vào nghị lực chậm rãi cọ sát với đối phương, cuối cùng lấy được thắng lợi.
Thế giới này là công bằng, Lục Mang Thúy Phượng Điệp tuy rằng mạnh mẽ hơn ma thú cùng cấp, thậm chí có thể so sánh với ma thú cấp tám, nhưng tuyệt đối không thể phá bỏ trận pháp giam cầm ma thú cấp bảy này, chỉ có thể khiến toàn bộ tiểu thế giới ở bốn phía lui lại, chế tạo một không gian độc lập cho chính mình.
Khả năng duy nhất chính là, con ma thú này biến dị, có được sức mạnh vượt ra khỏi cấp bảy, tiếp nhận cực hạn mà loài này có thể chịu đựng, cuối cùng làm cho nó mất đi thần chí, trở thành ma thú chiến đấu nhờ vào bản năng, cũng cho Trang Dịch cơ hội này để thu phục được nó.
Lúc này đây, Trang Dịch ở lại trong tiểu thế giới của Lục Mang Thúy Phượng Điệp tròn hai giờ mới hoàn toàn khôi phục.
Từ trong tiểu thế giới đi ra, nhìn ô vuông lơ lửng ở trung tâm biến mất, lại nhìn trận pháp lộn xộn ở bốn phía, nghĩ đến lời dặn của trưởng lão nhờ nhân viên bãi nuôi thú dặn hắn, Trang Dịch chịu đựng mệt nhọc, cắn răng lại dùng thời gian hơn một giờ, từng bước từng bước, từ từ di chuyển mấy ô vuông kia trở về chỗ cũ.
Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Trang Dịch mệt đến không đứng thẳng được, hắn thở hồng hộc đi ra khỏi trận pháp chiến hồn sư, ngẩng đầu nhìn một cái mới phát hiện bầu trời bên ngoài vậy mà đã tối đen rồi.
Khi nhân viên bãi nuôi thú nhìn thấy Trang Dịch chậm rãi đi ra khỏi trận pháp, hắn trợn mắt há mồm mà nhìn Trang Dịch: “Ngươi… ngươi…”
“Làm sao vậy?” Trang Dịch nghi hoặc nhìn nhân viên bãi nuôi thú.
“Ngươi thu phục Lục Mang Thúy Phượng Điệp?!” Nhân viên bãi nuôi thú thanh âm hoảng sợ nói.
“Làm sao ngươi biết?” Tất cả những chuyện xảy ra bên trong trận pháp, người ở ngoài dưới tình huống không đi vào là tuyệt đối không biết, đó cũng là lý do Trang Dịch dám dùng ba hệ hồn thú của hắn ở bên trong, lúc này thấy nhân viên bãi nuôi thú chưa đi vào điều tra đã biết hắn thu phục hồn thú, Trang Dịch lập tức hỏi.
Tác giả :
Hà Lam