Tối Cường Triệu Hoán Sư
Chương 117
Tưởng Hàm thấy sự tình đã hòa hoãn không sai biệt lắm, hắn đi đến trước mặt đội phó Trần Trần, hỏi, “Nói, nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Vị đội phó kia vội vàng khai ra toàn bộ sự việc, “… Thực lực Tuyết Nhận tiến bộ quá nhanh, đội trưởng cho rằng bọn họ bị dị ma phụ thể, cho nên muốn chúng ta bắt bọn họ… Dây chuyền Long Nha áp mọi người không thở nổi, chúng ta vội vàng cùng hồn sư Tuyết Nhận cùng đội săn ma chiến đấu, bên đội trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không rõ ràng lắm…”
Khi Tưởng Hàm đang hỏi thì Trần Vũ cũng lập tức sai người nâng Trần Trần dậy, mang về trong đội ngũ.
Đội phó cũng không thêm mắm dặm muối vào việc đã xảy ra, nói đều rất khách quan, thẳng đến hắn nói xong, Tưởng Hàm thấy Tuyết Nhận cùng đội săn ma không phản đối, hắn lập tức nói: “Xem ra là một chuyện hiểu lầm. Ta nghĩ các ngươi đại khái cũng đoán được tình huống những ngày gần đây của Ngự Hồn điện, dị ma cùng ma thú không ngừng tập kích hồn sư nhân loại, đặc biệt dị ma, biết ăn vào trong thân thể hồn sư nhân loại, ngụy trang thành hồn sư nhân loại tới lừa chúng ta, sau khi bị dị ma bình thường phụ thể thì có thể phát huy toàn bộ thực lực của vị hồn sư này, Vương hồn sư thì tương đối phiền toái, trừ ma khí cùng thói quen tính cách vân vân không phù hợp ra, những điểm khác cơ bản không có gì khác biệt với hồn sư nhân loại. Dưới tình huống như vậy, đội tuần tra phải cực kỳ nghiêm túc cẩn thận mới được, là trách nhiệm, xin các vị thông cảm.”
Tưởng Hàm nói xong, ánh mắt nhìn nhìn cũng là phía Trang Dịch. Thông qua một kích vừa rồi của Trần Vũ, Tưởng Hàm rất rõ ràng thấy rõ địa vị của Trang Dịch này, Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc cũng không phải kẻ ngốc, hồn sư cấp sáu này có thể có địa vị thuộc hàng đứng đầu trong đội ngũ hồn sư có thực lực bình quân mạnh như vậy, nhất định có chỗ độc đáo của hắn.
Trang Dịch cùng Tưởng Hàm nhìn nhau hai giây, nói: “Nếu đã nói thông suốt, chúng ta đây có thể rời đi rồi?”
“Không dối gạt các vị, tình huống Ngự Hồn điện hiện tại khẩn cấp, Thần tích chi tường bị phá hỏng, dị ma cùng ma thú tiến hành tập kích từ các góc độ, hồn sư bên trong tổn hao rất lớn, hơn nữa lại không thể bổ sung, còn tiếp tục như vậy, Ngự Hồn điện chỉ sợ sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Một khi Ngự Hồn điện bị phá, toàn bộ Tây Bắc đều sẽ rơi vào tay giặc, bao gồm thành thị nơi học viện Ellen cùng vài học viện nhỏ kia, sợ là đều không bảo đảm.” Tưởng Hàm thành khẩn nói.
Muốn giữ bọn họ bán mạng cho Ngự Hồn điện?
Trang Dịch tự nhiên không có khả năng sẽ bị vài ba câu của Tưởng Hàm nói động, hắn đang muốn từ chối, đúng lúc này, thanh âm của Trần Vũ truyền đến: “Không thể thả những người này đi!”
Trần Vũ kiểm tra xong tình huống của Trần Trần, xoay người nhìn chằm chằm đám Trang Dịch nói: “Các ngươi làm gì Trần Trần?”
Trang Dịch biết có lẽ Trần Vũ đã phát hiện dị ma trong cơ thể Trần Trần, thấy Trần Vũ không nói thẳng ra, thậm chí ngay cả tại chỗ giúp Trần Trần ép dị ma ra ngoài cũng không chịu, lập tức biết hắn không muốn đưa tới càng nhiều phiền toái. Biết được Trần Vũ kiêng kị, Trang Dịch làm bộ không nghe hiểu lời Trần Vũ nói, nói: “Hắn tấn công chúng ta, chúng ta dùng hồn lực phản công lại, còn có thể làm cái gì.”
“Nói bậy!” Trần Vũ thấy hồn sư cấp sáu như Trang Dịch mà khi đối mặt hắn lại tuyệt đối không khách khí, trong lòng hắn giận giữ, nhưng lại nghĩ đến tình huống khi ra tay lúc nãy, kỳ thực Trần Vũ cũng không ngốc, chỉ là tất cả thông minh cùng ngụy trang của hắn đều chỉ bày ra trước mặt người mạnh hơn hắn, khi đối mặt với loại người không bối cảnh thực lực lại bình thường như Trang Dịch, Trần Vũ sẽ không tự giác thấy rõ, thấy Tưởng Hàm cũng quay đầu theo dõi hắn, Trần Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Tình huống của Trần Trần không thích hợp, hai kẻ làm bị thương hắn các ngươi lại đây xem một chút.”
“Hai người chúng ta ai cũng là chiến hồn sư, chỉ biết đả thương người, không biết trị liệu.” Trang Dịch nói thẳng.
Trần Vũ tức giận đến nắm tay kêu răng rắc, Lôi Tu thấy thế, trực tiếp đứng trước mặt Trang Dịch, ngăn cản hơn phân nửa thân thể Trang Dịch, để tránh Trần Vũ đột nhiên ra tay làm Trang Dịch bị thương.
“Trần Vũ, Trần Trần bị thương thì dẫn hắn trở về trị liệu nhanh một chút, ở lại nơi này lâu, đối với Trần Trần mà nói cũng không làm nên chuyện gì.” Tưởng Hàm nói với Trần Vũ.
Trần Vũ cúi đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng xoay người đi về phía Trần Trần.
Đúng lúc này, Trần Trần miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trong tấn công của dị ma, thấy mọi người nâng hắn muốn đi, Trần Trần vội vàng run run môi: “Chờ… Chờ…”
Trần Vũ thấy Trần Trần tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Làm sao vậy, ngươi muốn nói cái gì?”
“Long… Nha…”
“Cái gì?” Thanh âm Trần Trần mơ hồ không rõ, Trần Vũ nghe không rõ ràng lắm, đành phải cúi người kề sát vào Trần Trần.
Trần Trần há miệng, đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên, một luồng khí đen phun ra từ miệng Trần Trần, bắn lên mặt Trần Vũ, sau đó muốn chui vào mi tâm Trần Vũ!
“Dị ma!” Tưởng Hàm kêu lên sợ hãi, ra tay không chút do dự, đòn tấn công đi thẳng hướng Trần Trần.
Dị ma trong cơ thể Trần Trần chỉ có cấp bốn cấp năm, cấp bậc không cao, chỉ là số lượng nhiều chút nên hơi phiền toái, ngay cả Trần Trần chúng nó cũng không thể bắt, huống chi Trần Vũ. Trần Vũ vội vàng đánh tan dị ma, còn chưa kịp tức giận đã cảm thấy phía sau có một cảm giác nguy hiểm chợt đánh úp lại, có thể trở thành chiến hồn sư, Trần Vũ tự nhiên không phải chỉ đơn thuần có thiên phú. Hắn lập tức phóng ra hồn lực phòng ngự, tuy rằng miễn cưỡng đỡ công kích của Tưởng Hàm, nhưng bởi vì quá mức vội vàng, thân thể lập tức bị công kích chấn động làm lui ra sau bốn năm bước, trực tiếp đè lên người Trần Trần!
Thủ hạ của Trần Vũ ở bên cạnh cả kinh, vội vàng chạy tới nâng hai vị hồn sư dậy.
Sau khi Trần Vũ đứng lên, lập tức trừng Tưởng Hàm: “Tưởng Hàm, ngươi làm gì?!”
Lúc này quần áo vốn sạch sẽ của Trần Vũ vì vừa mới ngã sấp xuống mà bị cọ đất, trái một mảnh phải một mảnh đen xì, mái tóc vốn chải vuốt tỉ mỉ cũng có chút rối loạn, bởi vì thẹn quá thành giận, mặt hắn có chút đỏ lên, hổn hển chờ Tưởng Hàm giải thích.
Tưởng Hàm vội vàng khoát tay áo: “Ta vừa mới nhìn thấy dị ma tấn công ngươi, cho nên mới không nhịn được…”
Lý do này của Tưởng Hàm thì ai cũng không tìm ra được sai lầm, Trần Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nói hắn cái gì.
Tưởng Hàm thấy thế, không vì Trần Vũ không so đo mà hời hợt cho qua chuyện này, hắn nói: “Trần Trần bị dị ma phụ thể?”
Lời nói của Tưởng Hàm vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.
“Không có!” Trần Vũ nói, “Trong cơ thể hắn là có dị ma, nhưng chỉ có cấp bốn cấp năm, bởi vì số lượng tương đối nhiều, Trần Trần lại bị thương, tạm thời không thể giết chết chúng nó, Trần Trần là hồn sư cấp bảy, tuyệt đối sẽ không bị những dị ma này khống chế.”
“Thì ra chính mình bị dị ma bám vào người, còn đi oan uổng người a.” Mạc Vi An không sợ phiền phức nói, “Còn muốn lấy chúng ta làm chiến công, hồn sư Trần gia thật sự là đánh một bàn tình tốt.”
Trần Vũ bị Mạc Vi An châm chọc, sắc mặt xanh mét, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi kia của Trần Trần, lại không phản bác được, rất sợ nhiều lời thì sai nhiều, Trần Vũ quay đầu nói với Tưởng Hàm: “Hôm nay khi Trần Trần đi ra tuần tra thì vẫn là bình thường, dị ma này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn cần đợi điều tra, ta mang Trần Trần về trị liệu trước, Tưởng Hàm, chuyện tình kế tiếp liền giao cho ngươi, ta sẽ bẩm báo chi tiết chuyện này cho gia chủ.”
Một câu cuối cùng hiển nhiên mang theo vài phần cảnh cáo không rõ ràng, Tưởng Hàm nhìn Trần Vũ mang theo người của hắn rời đi, trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét, chẳng qua khi đối mặt đám Trang Dịch lại lập tức che giấu tia cảm xúc này đi, hắn nói: “Các vị, lời Trần Vũ nói các vị cũng nghe được. Hơn nữa dị ma cùng ma thú bên ngoài chỉ sợ sẽ có động tĩnh lớn, các ngươi sau đó rời đi Ngự Hồn điện sẽ rất nguy hiểm. Thấy các ngươi mỗi người đều phong trần mệt mỏi, có lẽ ở ngoài Thần tích chi tường cũng chịu không ít khổ, không bằng ở lại Ngự Hồn điện nghỉ ngơi mấy ngày, vừa điều chỉnh trạng thái, đợi lượt tấn công lần này của dị ma cùng ma thú qua đi, sau đó lại rời đi cũng không muộn. Về phần lời ta nói lúc trước, các vị coi như giải trí là được rồi. Ngự Hồn điện chưa bao giờ miễn cưỡng ai làm bất cứ chuyện gì, các vị có thể yên tâm nghỉ ngơi ở Ngự Hồn điện, ta đại biểu Ngự Hồn điện hoan nghênh các vị.”
Trang Dịch nhìn khuôn mặt rất giống Tưởng Tuyên của Tưởng Hàm, từ trên người Tưởng Hàm cùng Tưởng Ninh là có thể nhìn ra được phương thức giáo dục của Tưởng gia hẳn là coi như tương đối bình thường, lúc trước Tưởng Tuyên là bị làm sao lại bỏ qua không cần Tưởng gia tốt đẹp mà chạy tới trong nhà kẻ thù nhận cha nuôi, kết quả hình thành cho bản thân cái loại tính cách cùng chỉ số thông minh này.
Trong lời Tưởng Hàm nói có tiến có lùi, thái độ thành khẩn giọng điệu chân thành, làm cho người ta không tìm ra lỗi lầm, hơn nữa đám Trang Dịch vừa mới gặp phải động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng người ra mặt chỉ là hồn sư cấp tám, nhưng Trang Dịch tin bên trong Ngự Hồn điện khẳng định có hồn sư càng mạnh hơn chú ý bọn họ.
Đột nhiên, tâm tư Trang Dịch khẽ động, nghĩ tới di thư của Tưởng Ninh cùng với cái mảnh nhỏ màu vàng để trong không gian kia.
Trong lòng thở dài một hơi, xem ra hắn đã định sẵn là nhất định phải đến Ngự Hồn điện một chuyến, sau khi Trang Dịch cân nhắc lợi hại vài lần, nhìn khuôn mặt mỏi mệt của các đội viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma, nói: “Được.”
Thấy Trang Dịch đáp ứng rõ ràng như vậy, Tưởng Hàm còn chuẩn bị không ít lời thao thao bất tuyệt nhất thời sửng sốt, hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, thân thiết lại không mất lễ nghi mời đám Trang Dịch đi vào trận pháp phòng ngự của Ngự Hồn điện.
Chờ khi Tưởng Hàm sắp xếp xong cho hơn 300 người bọn họ, trời đã sớm sáng choang, Tưởng Hàm thậm chí còn phái người đưa chút điểm tâm sáng cho bọn họ. Bởi vì Ngự Hồn điện bị cô lập, vật tư càng ngày càng bần cùng, thức ăn cũng dần trở nên khan hiếm, đồ bọn họ chiêu đãi đám Trang Dịch đừng nói đến tinh mỹ, số lượng cũng không nhiều lắm.
Nhưng đối với đội săn ma cùng Tuyết Nhận ngày ngày bôn ba bên ngoài, mỗi ngày ăn các loại thịt ma thú khó ăn qua ngày mà nói, hoàn toàn là món ngon mĩ vị! Sau khi xác định không độc, tất cả mọi người vùi đầu đau khổ mà ăn.
Trang Dịch một hơi ăn phân nửa, còn lại một chút có chút luyến tiếc ăn, liền chậm rãi nhâm nhi thưởng thức, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Lôi Tu chưa động đến một miếng, Trang Dịch nói: “Ăn nhanh đi, còn thất thần cái gì.”
“Không muốn ăn.” Lôi Tu ôn nhu nhìn Trang Dịch, “Ngươi giúp ta ăn đi.”
Trang Dịch nhìn đồ ăn Lôi Tu đẩy tới, nhất thời sửng sốt. Lấy hiểu biết của hắn với Lôi Tu, khẩu vị của người này còn lớn hơn hắn, từ nhỏ đã tham ăn muốn chết, lúc trước khi mới gặp Lôi Tu lần đầu tiên, con hổ con nho nhỏ nhát gan kia, vẫn là sau khi nhìn thấy đồ ăn mới lộ ra biểu tình đặc biệt khác, sau đó mỗi lần đến giờ ăn cơm, Lôi Tu sẽ đúng giờ dùng móng vuốt dùng tần suất đặc thù vỗ vỗ hắn, giục cơm với hắn…
Là khi nào thì Lôi Tu bắt đầu không giục cơm… Từ sau khi biến thành người, hình như Lôi Tu càng ngày càng ít vòi vĩnh với hắn, càng nhiều thời điểm đều là Lôi Tu trầm mặc đứng ở phía sau hắn, tùy ý hắn làm bất cứ quyết định gì, Lôi Tu đều ủng hộ vô điều kiện…
Bất tri bất giác nghĩ xa, Trang Dịch chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn đồ ăn, trong đầu chua chua lại mềm mềm, hắn một tay gắp lên một cây rau, không nói hai lờ nhét vào miệng Lôi Tu: “Ăn!”
Thấy Lôi Tu hơi hơi nhíu mày, Trang Dịch thả nhẹ thanh âm: “Cùng ăn với ta.”
Lôi Tu liếc mắt nhìn Trang Dịch một cái, thấy chính Trang Dịch ăn một miếng, sau đó lại bón cho hắn một miếng, giống như khi còn bé lúc trước vậy, khóe miệng hắn ngậm ý cười, dứt khoát một tay chống cằm, đối mặt Trang Dịch, chờ Trang Dịch bón cho.
Thành viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma ngồi bên cạnh cùng đối diện Trang Dịch đều liếc nhau, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu ăn cơm của mình, đúng lúc này, Mạc Vi An đi đến bên cạnh Trương Thừa Lạc, mở to mắt nhìn hắn, cười nói: “Học trưởng, cùng ăn với ta đi.”
Hơn nửa tháng này, giữa đội săn ma cùng Tuyết Nhận, không thể nghi ngờ, quan hệ giữa Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc là tốt nhất, dù sao hai người cũng cùng xuất thân thế gia chiến hồn sư, lại cùng tốt nghiệp Bardon, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau, tuy rằng tính cách ngoài mặt hoàn toàn khác nhau, nội tâm lại có chút tương tự, bởi vậy ngược lại rất có tiếng nói chung.
Lúc này, Trương Thừa Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ của Mạc Vi An, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa, cùng Mạc Vi An đối diện hai giây, thấy Mạc Vi An còn bám riết không tha mà nhìn mình, Trương Thừa Lạc lập tức gắp một hóng tỏi nhét vào miệng Mạc Vi An.
Mạc Vi An: “!”
Lương An vẻ mặt phức tạp nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu, sau khi hắn đã xác nhận thân phận Trang Dịch, hắn không khỏi bắt đầu phỏng đoán thân phận Lôi Tu, hắn có thể xác định bản thân lúc trước chưa từng gặp Lôi Tu, cho dù là người lớn lên có chút tương tự Lôi Tu cũng chưa thấy qua. Nhưng hắn chính là cảm thấy được nam nhân này rất quen thuộc… Cố tình hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra!
Đúng lúc này, nhất bát cơm nhỏ được đặt vào trong tay Lương An, Lương An nghiêng đầu nhìn, thấy bát cơm kia đã bị ăn hơn nửa, còn lại một chút, nhìn qua giống như là ngàn bớt vạn bớt cố gắng mọi cách, cuối cùng để lại một chút, Lương An nhìn theo bát cơm kia lên trên, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của Nhiễm Hành: “Ngươi mỗi ngày phải chạy tới chạy đi phân phối tài nguyên cùng đồ ăn cho mọi người, tiêu hao nhiều, ăn nhiều một chút đi.”
Lương An giật mình. Hắn phục vụ người bên cạnh đã thành bản năng, không chỉ là thói quen của hắn, người bên cạnh cũng hoàn toàn tập mãi thành thói quen.
Đã lâu… Không có ai quan tâm hắn như vậy…
Lương An nhẹ nhàng cười, nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hắn nói xong, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói với Nhiễm Hành: “Về sau có thứ tốt, trừ hồn sư cấp cao ra, cho ngươi trước.”
Mặt Nhiễm Hành càng đỏ hơn, mặt nóng quả thực muốn đốt cháy: về sau a…
Điểm tâm sáng mỹ mãn ăn xong, bọn họ đi tới nơi Ngự Hồn điện chuẩn bị cho bọn họ nghỉ ngơi. Bọn họ được sắp xếp trong một thiên điện của Ngự Hồn điện, sau khi đi qua một hành lang thật dài, thông qua một cánh cửa chung, không gian bên trong rất lớn, lại được chia làm từng gian phòng nghỉ nhỏ, bình thường hai người ở một phòng, nhìn ra được loại thiết kế này vốn chính là nhằm vào đội ngũ hồn sư.
Trang Dịch vô cùng vừa lòng với nơi nghỉ ngơi như thế này, mọi người cách rất gần, nhưng lẫn nhau lại vẫn có không gian riêng tư, hắn để tất cả mọi người nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó vì đảm bảo mọi người an toàn khi nghỉ ngơi, Trang Dịch không tin tưởng Ngự Hồn điện, tự mình bố trí trận pháp ở bên cạnh mỗi người, trận pháp này là học ở hội phòng ma lúc trước, chỉ cần cảm ứng được hồn lực là có thể lập tức báo nguy.
Chờ làm xong tất cả, Trang Dịch cũng đã cực kỳ buồn ngủ, hắn ở cùng phòng với Lôi Tu, hơn nữa là phòng bên ngoài cùng, cùng Lôi Tu chậm rãi đi về phía phòng ngủ, Trang Dịch đang muốn tựa vào trên người Lôi Tu, để cho Lôi Tu đỡ hắn trở về, đúng lúc này, cánh cửa chung bị gõ vang, Lôi Tu để Trang Dịch tiếp tục từng bước chậm như rùa, hắn thì rất nhanh đi đến trước cửa, mở cửa ra, cũng không quan tâm người đứng bên ngoài là ai, giơ ra bộ mặt lạnh như băng, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Hiển nhiên Tưởng Hàm là vội vã chạy tới, trên trán toát mồ hôi nóng lấm tấm, khi nhìn thấy Lôi Tu lộ ra bộ mặt lạnh này, Tưởng Hàm hoảng sợ, chỉ cảm thấy sau lưng không khỏi phát lạnh, hắn ngây người hai giây mới phản ứng lại, cố gắng khởi động khí thế Vương hồn sư cấp tám của mình, ngẩng đầu nói với Lôi Tu: “Đội trưởng đội ngũ hồn sư của các ngươi ở đây không, ta có chuyện tìm hắn.”
“Chính là ta.” Lôi Tu nói.
“Ngươi?” Tưởng Hàm nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn ra được, trong đoàn Lôi Tu thì Trương Thừa Lạc cấp bậc cao nhất, tiếp theo là Mạc Vi An, nếu không cũng là người mặc dù thực lực thấp lại được mọi người tôn trọng bảo vệ kia, về phần nam nhân trước mặt này, tuy rằng làm cho người ta phát lạnh, nhưng nhìn tình hình lúc trước, cảm giác tồn tại không mạnh.
“Có chuyện?” Lôi Tu nhìn chằm chằm Tưởng Hàm nói.
Phía sau lưng Tưởng Hàm lại một lần phát lạnh. Thân thể hắn không dấu vết run run lên, trong lòng thầm mắng hôm nay thật sự là tà môn, nhưng mà ở ngoài mặt hắn không biểu hiện sự bất thường của mình ra, Tưởng Hàm nói: “Vậy ngươi gọi Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An cùng Lôi Y kia đi cùng ta một chuyến. Ngự Hồn điện có ba vị hồn sư cấp tám đỉnh phong muốn thấy các ngươi.”
Đối với hồn sư mà nói, càng về sau càng khó tiến thêm. Mỗi giai trong một cấp cũng càng trở nên quan trọng. Tỷ như Tưởng Hàm cùng Trần Vũ, tuy rằng là Vương hồn sư cấp tám, lại hoàn toàn không thể so sánh cùng đỉnh phong, nguyên nhân vì như thế, lúc này hắn nói tới hồn sư cấp tám đỉnh phong, trong lời nói mới có tôn kính không che giấu được.
Vị đội phó kia vội vàng khai ra toàn bộ sự việc, “… Thực lực Tuyết Nhận tiến bộ quá nhanh, đội trưởng cho rằng bọn họ bị dị ma phụ thể, cho nên muốn chúng ta bắt bọn họ… Dây chuyền Long Nha áp mọi người không thở nổi, chúng ta vội vàng cùng hồn sư Tuyết Nhận cùng đội săn ma chiến đấu, bên đội trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không rõ ràng lắm…”
Khi Tưởng Hàm đang hỏi thì Trần Vũ cũng lập tức sai người nâng Trần Trần dậy, mang về trong đội ngũ.
Đội phó cũng không thêm mắm dặm muối vào việc đã xảy ra, nói đều rất khách quan, thẳng đến hắn nói xong, Tưởng Hàm thấy Tuyết Nhận cùng đội săn ma không phản đối, hắn lập tức nói: “Xem ra là một chuyện hiểu lầm. Ta nghĩ các ngươi đại khái cũng đoán được tình huống những ngày gần đây của Ngự Hồn điện, dị ma cùng ma thú không ngừng tập kích hồn sư nhân loại, đặc biệt dị ma, biết ăn vào trong thân thể hồn sư nhân loại, ngụy trang thành hồn sư nhân loại tới lừa chúng ta, sau khi bị dị ma bình thường phụ thể thì có thể phát huy toàn bộ thực lực của vị hồn sư này, Vương hồn sư thì tương đối phiền toái, trừ ma khí cùng thói quen tính cách vân vân không phù hợp ra, những điểm khác cơ bản không có gì khác biệt với hồn sư nhân loại. Dưới tình huống như vậy, đội tuần tra phải cực kỳ nghiêm túc cẩn thận mới được, là trách nhiệm, xin các vị thông cảm.”
Tưởng Hàm nói xong, ánh mắt nhìn nhìn cũng là phía Trang Dịch. Thông qua một kích vừa rồi của Trần Vũ, Tưởng Hàm rất rõ ràng thấy rõ địa vị của Trang Dịch này, Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc cũng không phải kẻ ngốc, hồn sư cấp sáu này có thể có địa vị thuộc hàng đứng đầu trong đội ngũ hồn sư có thực lực bình quân mạnh như vậy, nhất định có chỗ độc đáo của hắn.
Trang Dịch cùng Tưởng Hàm nhìn nhau hai giây, nói: “Nếu đã nói thông suốt, chúng ta đây có thể rời đi rồi?”
“Không dối gạt các vị, tình huống Ngự Hồn điện hiện tại khẩn cấp, Thần tích chi tường bị phá hỏng, dị ma cùng ma thú tiến hành tập kích từ các góc độ, hồn sư bên trong tổn hao rất lớn, hơn nữa lại không thể bổ sung, còn tiếp tục như vậy, Ngự Hồn điện chỉ sợ sẽ càng ngày càng nguy hiểm. Một khi Ngự Hồn điện bị phá, toàn bộ Tây Bắc đều sẽ rơi vào tay giặc, bao gồm thành thị nơi học viện Ellen cùng vài học viện nhỏ kia, sợ là đều không bảo đảm.” Tưởng Hàm thành khẩn nói.
Muốn giữ bọn họ bán mạng cho Ngự Hồn điện?
Trang Dịch tự nhiên không có khả năng sẽ bị vài ba câu của Tưởng Hàm nói động, hắn đang muốn từ chối, đúng lúc này, thanh âm của Trần Vũ truyền đến: “Không thể thả những người này đi!”
Trần Vũ kiểm tra xong tình huống của Trần Trần, xoay người nhìn chằm chằm đám Trang Dịch nói: “Các ngươi làm gì Trần Trần?”
Trang Dịch biết có lẽ Trần Vũ đã phát hiện dị ma trong cơ thể Trần Trần, thấy Trần Vũ không nói thẳng ra, thậm chí ngay cả tại chỗ giúp Trần Trần ép dị ma ra ngoài cũng không chịu, lập tức biết hắn không muốn đưa tới càng nhiều phiền toái. Biết được Trần Vũ kiêng kị, Trang Dịch làm bộ không nghe hiểu lời Trần Vũ nói, nói: “Hắn tấn công chúng ta, chúng ta dùng hồn lực phản công lại, còn có thể làm cái gì.”
“Nói bậy!” Trần Vũ thấy hồn sư cấp sáu như Trang Dịch mà khi đối mặt hắn lại tuyệt đối không khách khí, trong lòng hắn giận giữ, nhưng lại nghĩ đến tình huống khi ra tay lúc nãy, kỳ thực Trần Vũ cũng không ngốc, chỉ là tất cả thông minh cùng ngụy trang của hắn đều chỉ bày ra trước mặt người mạnh hơn hắn, khi đối mặt với loại người không bối cảnh thực lực lại bình thường như Trang Dịch, Trần Vũ sẽ không tự giác thấy rõ, thấy Tưởng Hàm cũng quay đầu theo dõi hắn, Trần Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Tình huống của Trần Trần không thích hợp, hai kẻ làm bị thương hắn các ngươi lại đây xem một chút.”
“Hai người chúng ta ai cũng là chiến hồn sư, chỉ biết đả thương người, không biết trị liệu.” Trang Dịch nói thẳng.
Trần Vũ tức giận đến nắm tay kêu răng rắc, Lôi Tu thấy thế, trực tiếp đứng trước mặt Trang Dịch, ngăn cản hơn phân nửa thân thể Trang Dịch, để tránh Trần Vũ đột nhiên ra tay làm Trang Dịch bị thương.
“Trần Vũ, Trần Trần bị thương thì dẫn hắn trở về trị liệu nhanh một chút, ở lại nơi này lâu, đối với Trần Trần mà nói cũng không làm nên chuyện gì.” Tưởng Hàm nói với Trần Vũ.
Trần Vũ cúi đầu suy nghĩ vài giây, cuối cùng xoay người đi về phía Trần Trần.
Đúng lúc này, Trần Trần miễn cưỡng tỉnh táo lại từ trong tấn công của dị ma, thấy mọi người nâng hắn muốn đi, Trần Trần vội vàng run run môi: “Chờ… Chờ…”
Trần Vũ thấy Trần Trần tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Làm sao vậy, ngươi muốn nói cái gì?”
“Long… Nha…”
“Cái gì?” Thanh âm Trần Trần mơ hồ không rõ, Trần Vũ nghe không rõ ràng lắm, đành phải cúi người kề sát vào Trần Trần.
Trần Trần há miệng, đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên, một luồng khí đen phun ra từ miệng Trần Trần, bắn lên mặt Trần Vũ, sau đó muốn chui vào mi tâm Trần Vũ!
“Dị ma!” Tưởng Hàm kêu lên sợ hãi, ra tay không chút do dự, đòn tấn công đi thẳng hướng Trần Trần.
Dị ma trong cơ thể Trần Trần chỉ có cấp bốn cấp năm, cấp bậc không cao, chỉ là số lượng nhiều chút nên hơi phiền toái, ngay cả Trần Trần chúng nó cũng không thể bắt, huống chi Trần Vũ. Trần Vũ vội vàng đánh tan dị ma, còn chưa kịp tức giận đã cảm thấy phía sau có một cảm giác nguy hiểm chợt đánh úp lại, có thể trở thành chiến hồn sư, Trần Vũ tự nhiên không phải chỉ đơn thuần có thiên phú. Hắn lập tức phóng ra hồn lực phòng ngự, tuy rằng miễn cưỡng đỡ công kích của Tưởng Hàm, nhưng bởi vì quá mức vội vàng, thân thể lập tức bị công kích chấn động làm lui ra sau bốn năm bước, trực tiếp đè lên người Trần Trần!
Thủ hạ của Trần Vũ ở bên cạnh cả kinh, vội vàng chạy tới nâng hai vị hồn sư dậy.
Sau khi Trần Vũ đứng lên, lập tức trừng Tưởng Hàm: “Tưởng Hàm, ngươi làm gì?!”
Lúc này quần áo vốn sạch sẽ của Trần Vũ vì vừa mới ngã sấp xuống mà bị cọ đất, trái một mảnh phải một mảnh đen xì, mái tóc vốn chải vuốt tỉ mỉ cũng có chút rối loạn, bởi vì thẹn quá thành giận, mặt hắn có chút đỏ lên, hổn hển chờ Tưởng Hàm giải thích.
Tưởng Hàm vội vàng khoát tay áo: “Ta vừa mới nhìn thấy dị ma tấn công ngươi, cho nên mới không nhịn được…”
Lý do này của Tưởng Hàm thì ai cũng không tìm ra được sai lầm, Trần Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể nói hắn cái gì.
Tưởng Hàm thấy thế, không vì Trần Vũ không so đo mà hời hợt cho qua chuyện này, hắn nói: “Trần Trần bị dị ma phụ thể?”
Lời nói của Tưởng Hàm vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.
“Không có!” Trần Vũ nói, “Trong cơ thể hắn là có dị ma, nhưng chỉ có cấp bốn cấp năm, bởi vì số lượng tương đối nhiều, Trần Trần lại bị thương, tạm thời không thể giết chết chúng nó, Trần Trần là hồn sư cấp bảy, tuyệt đối sẽ không bị những dị ma này khống chế.”
“Thì ra chính mình bị dị ma bám vào người, còn đi oan uổng người a.” Mạc Vi An không sợ phiền phức nói, “Còn muốn lấy chúng ta làm chiến công, hồn sư Trần gia thật sự là đánh một bàn tình tốt.”
Trần Vũ bị Mạc Vi An châm chọc, sắc mặt xanh mét, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi kia của Trần Trần, lại không phản bác được, rất sợ nhiều lời thì sai nhiều, Trần Vũ quay đầu nói với Tưởng Hàm: “Hôm nay khi Trần Trần đi ra tuần tra thì vẫn là bình thường, dị ma này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn cần đợi điều tra, ta mang Trần Trần về trị liệu trước, Tưởng Hàm, chuyện tình kế tiếp liền giao cho ngươi, ta sẽ bẩm báo chi tiết chuyện này cho gia chủ.”
Một câu cuối cùng hiển nhiên mang theo vài phần cảnh cáo không rõ ràng, Tưởng Hàm nhìn Trần Vũ mang theo người của hắn rời đi, trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét, chẳng qua khi đối mặt đám Trang Dịch lại lập tức che giấu tia cảm xúc này đi, hắn nói: “Các vị, lời Trần Vũ nói các vị cũng nghe được. Hơn nữa dị ma cùng ma thú bên ngoài chỉ sợ sẽ có động tĩnh lớn, các ngươi sau đó rời đi Ngự Hồn điện sẽ rất nguy hiểm. Thấy các ngươi mỗi người đều phong trần mệt mỏi, có lẽ ở ngoài Thần tích chi tường cũng chịu không ít khổ, không bằng ở lại Ngự Hồn điện nghỉ ngơi mấy ngày, vừa điều chỉnh trạng thái, đợi lượt tấn công lần này của dị ma cùng ma thú qua đi, sau đó lại rời đi cũng không muộn. Về phần lời ta nói lúc trước, các vị coi như giải trí là được rồi. Ngự Hồn điện chưa bao giờ miễn cưỡng ai làm bất cứ chuyện gì, các vị có thể yên tâm nghỉ ngơi ở Ngự Hồn điện, ta đại biểu Ngự Hồn điện hoan nghênh các vị.”
Trang Dịch nhìn khuôn mặt rất giống Tưởng Tuyên của Tưởng Hàm, từ trên người Tưởng Hàm cùng Tưởng Ninh là có thể nhìn ra được phương thức giáo dục của Tưởng gia hẳn là coi như tương đối bình thường, lúc trước Tưởng Tuyên là bị làm sao lại bỏ qua không cần Tưởng gia tốt đẹp mà chạy tới trong nhà kẻ thù nhận cha nuôi, kết quả hình thành cho bản thân cái loại tính cách cùng chỉ số thông minh này.
Trong lời Tưởng Hàm nói có tiến có lùi, thái độ thành khẩn giọng điệu chân thành, làm cho người ta không tìm ra lỗi lầm, hơn nữa đám Trang Dịch vừa mới gặp phải động tĩnh lớn như vậy, tuy rằng người ra mặt chỉ là hồn sư cấp tám, nhưng Trang Dịch tin bên trong Ngự Hồn điện khẳng định có hồn sư càng mạnh hơn chú ý bọn họ.
Đột nhiên, tâm tư Trang Dịch khẽ động, nghĩ tới di thư của Tưởng Ninh cùng với cái mảnh nhỏ màu vàng để trong không gian kia.
Trong lòng thở dài một hơi, xem ra hắn đã định sẵn là nhất định phải đến Ngự Hồn điện một chuyến, sau khi Trang Dịch cân nhắc lợi hại vài lần, nhìn khuôn mặt mỏi mệt của các đội viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma, nói: “Được.”
Thấy Trang Dịch đáp ứng rõ ràng như vậy, Tưởng Hàm còn chuẩn bị không ít lời thao thao bất tuyệt nhất thời sửng sốt, hắn rất nhanh phục hồi tinh thần, thân thiết lại không mất lễ nghi mời đám Trang Dịch đi vào trận pháp phòng ngự của Ngự Hồn điện.
Chờ khi Tưởng Hàm sắp xếp xong cho hơn 300 người bọn họ, trời đã sớm sáng choang, Tưởng Hàm thậm chí còn phái người đưa chút điểm tâm sáng cho bọn họ. Bởi vì Ngự Hồn điện bị cô lập, vật tư càng ngày càng bần cùng, thức ăn cũng dần trở nên khan hiếm, đồ bọn họ chiêu đãi đám Trang Dịch đừng nói đến tinh mỹ, số lượng cũng không nhiều lắm.
Nhưng đối với đội săn ma cùng Tuyết Nhận ngày ngày bôn ba bên ngoài, mỗi ngày ăn các loại thịt ma thú khó ăn qua ngày mà nói, hoàn toàn là món ngon mĩ vị! Sau khi xác định không độc, tất cả mọi người vùi đầu đau khổ mà ăn.
Trang Dịch một hơi ăn phân nửa, còn lại một chút có chút luyến tiếc ăn, liền chậm rãi nhâm nhi thưởng thức, lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Lôi Tu chưa động đến một miếng, Trang Dịch nói: “Ăn nhanh đi, còn thất thần cái gì.”
“Không muốn ăn.” Lôi Tu ôn nhu nhìn Trang Dịch, “Ngươi giúp ta ăn đi.”
Trang Dịch nhìn đồ ăn Lôi Tu đẩy tới, nhất thời sửng sốt. Lấy hiểu biết của hắn với Lôi Tu, khẩu vị của người này còn lớn hơn hắn, từ nhỏ đã tham ăn muốn chết, lúc trước khi mới gặp Lôi Tu lần đầu tiên, con hổ con nho nhỏ nhát gan kia, vẫn là sau khi nhìn thấy đồ ăn mới lộ ra biểu tình đặc biệt khác, sau đó mỗi lần đến giờ ăn cơm, Lôi Tu sẽ đúng giờ dùng móng vuốt dùng tần suất đặc thù vỗ vỗ hắn, giục cơm với hắn…
Là khi nào thì Lôi Tu bắt đầu không giục cơm… Từ sau khi biến thành người, hình như Lôi Tu càng ngày càng ít vòi vĩnh với hắn, càng nhiều thời điểm đều là Lôi Tu trầm mặc đứng ở phía sau hắn, tùy ý hắn làm bất cứ quyết định gì, Lôi Tu đều ủng hộ vô điều kiện…
Bất tri bất giác nghĩ xa, Trang Dịch chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn đồ ăn, trong đầu chua chua lại mềm mềm, hắn một tay gắp lên một cây rau, không nói hai lờ nhét vào miệng Lôi Tu: “Ăn!”
Thấy Lôi Tu hơi hơi nhíu mày, Trang Dịch thả nhẹ thanh âm: “Cùng ăn với ta.”
Lôi Tu liếc mắt nhìn Trang Dịch một cái, thấy chính Trang Dịch ăn một miếng, sau đó lại bón cho hắn một miếng, giống như khi còn bé lúc trước vậy, khóe miệng hắn ngậm ý cười, dứt khoát một tay chống cằm, đối mặt Trang Dịch, chờ Trang Dịch bón cho.
Thành viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma ngồi bên cạnh cùng đối diện Trang Dịch đều liếc nhau, sau đó bất đắc dĩ cúi đầu ăn cơm của mình, đúng lúc này, Mạc Vi An đi đến bên cạnh Trương Thừa Lạc, mở to mắt nhìn hắn, cười nói: “Học trưởng, cùng ăn với ta đi.”
Hơn nửa tháng này, giữa đội săn ma cùng Tuyết Nhận, không thể nghi ngờ, quan hệ giữa Mạc Vi An cùng Trương Thừa Lạc là tốt nhất, dù sao hai người cũng cùng xuất thân thế gia chiến hồn sư, lại cùng tốt nghiệp Bardon, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau, tuy rằng tính cách ngoài mặt hoàn toàn khác nhau, nội tâm lại có chút tương tự, bởi vậy ngược lại rất có tiếng nói chung.
Lúc này, Trương Thừa Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ của Mạc Vi An, biểu tình trên mặt không có chút biến hóa, cùng Mạc Vi An đối diện hai giây, thấy Mạc Vi An còn bám riết không tha mà nhìn mình, Trương Thừa Lạc lập tức gắp một hóng tỏi nhét vào miệng Mạc Vi An.
Mạc Vi An: “!”
Lương An vẻ mặt phức tạp nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu, sau khi hắn đã xác nhận thân phận Trang Dịch, hắn không khỏi bắt đầu phỏng đoán thân phận Lôi Tu, hắn có thể xác định bản thân lúc trước chưa từng gặp Lôi Tu, cho dù là người lớn lên có chút tương tự Lôi Tu cũng chưa thấy qua. Nhưng hắn chính là cảm thấy được nam nhân này rất quen thuộc… Cố tình hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra!
Đúng lúc này, nhất bát cơm nhỏ được đặt vào trong tay Lương An, Lương An nghiêng đầu nhìn, thấy bát cơm kia đã bị ăn hơn nửa, còn lại một chút, nhìn qua giống như là ngàn bớt vạn bớt cố gắng mọi cách, cuối cùng để lại một chút, Lương An nhìn theo bát cơm kia lên trên, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ lên của Nhiễm Hành: “Ngươi mỗi ngày phải chạy tới chạy đi phân phối tài nguyên cùng đồ ăn cho mọi người, tiêu hao nhiều, ăn nhiều một chút đi.”
Lương An giật mình. Hắn phục vụ người bên cạnh đã thành bản năng, không chỉ là thói quen của hắn, người bên cạnh cũng hoàn toàn tập mãi thành thói quen.
Đã lâu… Không có ai quan tâm hắn như vậy…
Lương An nhẹ nhàng cười, nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hắn nói xong, nghĩ nghĩ, thấp giọng nói với Nhiễm Hành: “Về sau có thứ tốt, trừ hồn sư cấp cao ra, cho ngươi trước.”
Mặt Nhiễm Hành càng đỏ hơn, mặt nóng quả thực muốn đốt cháy: về sau a…
Điểm tâm sáng mỹ mãn ăn xong, bọn họ đi tới nơi Ngự Hồn điện chuẩn bị cho bọn họ nghỉ ngơi. Bọn họ được sắp xếp trong một thiên điện của Ngự Hồn điện, sau khi đi qua một hành lang thật dài, thông qua một cánh cửa chung, không gian bên trong rất lớn, lại được chia làm từng gian phòng nghỉ nhỏ, bình thường hai người ở một phòng, nhìn ra được loại thiết kế này vốn chính là nhằm vào đội ngũ hồn sư.
Trang Dịch vô cùng vừa lòng với nơi nghỉ ngơi như thế này, mọi người cách rất gần, nhưng lẫn nhau lại vẫn có không gian riêng tư, hắn để tất cả mọi người nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó vì đảm bảo mọi người an toàn khi nghỉ ngơi, Trang Dịch không tin tưởng Ngự Hồn điện, tự mình bố trí trận pháp ở bên cạnh mỗi người, trận pháp này là học ở hội phòng ma lúc trước, chỉ cần cảm ứng được hồn lực là có thể lập tức báo nguy.
Chờ làm xong tất cả, Trang Dịch cũng đã cực kỳ buồn ngủ, hắn ở cùng phòng với Lôi Tu, hơn nữa là phòng bên ngoài cùng, cùng Lôi Tu chậm rãi đi về phía phòng ngủ, Trang Dịch đang muốn tựa vào trên người Lôi Tu, để cho Lôi Tu đỡ hắn trở về, đúng lúc này, cánh cửa chung bị gõ vang, Lôi Tu để Trang Dịch tiếp tục từng bước chậm như rùa, hắn thì rất nhanh đi đến trước cửa, mở cửa ra, cũng không quan tâm người đứng bên ngoài là ai, giơ ra bộ mặt lạnh như băng, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi.
Hiển nhiên Tưởng Hàm là vội vã chạy tới, trên trán toát mồ hôi nóng lấm tấm, khi nhìn thấy Lôi Tu lộ ra bộ mặt lạnh này, Tưởng Hàm hoảng sợ, chỉ cảm thấy sau lưng không khỏi phát lạnh, hắn ngây người hai giây mới phản ứng lại, cố gắng khởi động khí thế Vương hồn sư cấp tám của mình, ngẩng đầu nói với Lôi Tu: “Đội trưởng đội ngũ hồn sư của các ngươi ở đây không, ta có chuyện tìm hắn.”
“Chính là ta.” Lôi Tu nói.
“Ngươi?” Tưởng Hàm nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn ra được, trong đoàn Lôi Tu thì Trương Thừa Lạc cấp bậc cao nhất, tiếp theo là Mạc Vi An, nếu không cũng là người mặc dù thực lực thấp lại được mọi người tôn trọng bảo vệ kia, về phần nam nhân trước mặt này, tuy rằng làm cho người ta phát lạnh, nhưng nhìn tình hình lúc trước, cảm giác tồn tại không mạnh.
“Có chuyện?” Lôi Tu nhìn chằm chằm Tưởng Hàm nói.
Phía sau lưng Tưởng Hàm lại một lần phát lạnh. Thân thể hắn không dấu vết run run lên, trong lòng thầm mắng hôm nay thật sự là tà môn, nhưng mà ở ngoài mặt hắn không biểu hiện sự bất thường của mình ra, Tưởng Hàm nói: “Vậy ngươi gọi Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An cùng Lôi Y kia đi cùng ta một chuyến. Ngự Hồn điện có ba vị hồn sư cấp tám đỉnh phong muốn thấy các ngươi.”
Đối với hồn sư mà nói, càng về sau càng khó tiến thêm. Mỗi giai trong một cấp cũng càng trở nên quan trọng. Tỷ như Tưởng Hàm cùng Trần Vũ, tuy rằng là Vương hồn sư cấp tám, lại hoàn toàn không thể so sánh cùng đỉnh phong, nguyên nhân vì như thế, lúc này hắn nói tới hồn sư cấp tám đỉnh phong, trong lời nói mới có tôn kính không che giấu được.
Tác giả :
Hà Lam