Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 88: Không nói quy củ (2)
“Huống hồ cho dù ta diệt Thanh Trúc Bang, đây cũng là việc của Thường Ninh phủ chúng ta, Trần tiền bối ngươi có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ Trần tiền bối ngươi quyết định gia nhập Tam Anh hội?
Trần Chiêu bị Tô Tín nói nghẹn lời, hắn lập tức cười lạnh nói: “Ta không gia nhập Tam Anh hội không quản được chuyện Thường Ninh phủ hay sao? Đời ta người trong giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình sẽ đi quản một chút, ngươi có thể làm thế nào?”
Trần Chiêu nói ra lời này có chút không có đạo lý, nói rõ dựa vào thực lực áp người.
Ta có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, cho nên ta có tư cách quản ngươi, Trần Chiêu nói gần nói xa cũng là ý này.
Nhưng lời này triệt để chọc giận tất cả người cầm quyền của Thường Ninh phủ.
Trong Thường Ninh phủ này, cho dù là Thần Phong Hội hay vẫn là Thiết Đao Hội, hoặc là Huyết Y Hội không tranh quyền thế, có lẽ bọn họ cũng có tranh đâu nhưng chỉ là tranh đấu cố định trong Thường Ninh phủ.
Nhưng hiện tại Mạnh Trường Hà không thể nghi ngờ đã đánh vỡ quy củ này, từ đó mọi người rất phản cảm.
Dù sao không ai muốn trên đầu của mình có một thái thượng hoàng giơ tay múa chân.
Đương nhiên ngoại trừ Giang Dương Bang, bọn họ còn ước gì Trần Chiêu đến Thường Ninh phủ khoa tay múa chân, khi đó ngăn cản Tô Tín mở rộng địa bàn, Giang Dương Bang bọn cũng sắp bị Tô Tín diệt rồi.
Lúc này ngay cả Tam Anh hội Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân cũng cảm thấy lúng túng.
Mạnh Trường Hà hành động như vậy không có thương lượng với bọn họ, hoàn toàn tự mình đưa ra quyết định, sau đó mời lão tổ tông tới.
Vốn điều này cũng bỏ đi, Mạnh Trường Hà muốn mượn Trần Chiêu báo thù chèn ép Tô Tín, thậm chí là giết chết Tô Tín, đối với Tam Anh hội mà nói đây không phải việc xấu.
Nhưng vấn đề mấu chốt là nhân phẩm của Trần Chiêu cũng quá thấp đi mà, vừa xuất hiện đã làm ra dáng vẻ cuồng ngạo bức người, trực tiếp đắc tội tất cả đại bang trong Thường Ninh phủ.
Ngươi thật cho rằng mình có cảnh giới Tiên Thiên là vô địch? Trong tam bang tứ hội có hơn mười vạn bang chúng, một người một miếng nước bọt cũng dìm chết ngươi.
Nội tâm Mạnh Trường Hà cũng thầm hận, hiện tại hắn xem như biết rõ vì sao sư phụ của mình hợp tác với gia hỏa này lại lụn bại như vậy.
Trần Chiêu có tính tình cuồng ngạo như thế, ai nguyện ý giao hàng hóa cho ngươi, ai nguyện ý làm ăn với ngươi?
Tô Tín ngồi trên ghế, hắn lạnh lùng nói: “Trần tiền bối, ngươi muốn quản như thế nào?”
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên sau lưng Trần Chiêu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, dựa theo ước định, kế tiếp Trần Chiêu nên giúp bọn họ đoạt địa bàn Thanh Trúc Bang trở lại.
Quả nhiên Trần Chiêu không có làm bọn họ thất vọng, nói: “Trong vòng một đêm nuốt địa bàn Thanh Trúc Bang, ngươi đúng là khẩu vị lớn, hiện tại ngoan ngoãn giao ra cho ta.”
Những người khác lập tức nhìn về phía Tô Tín.
Quả nhiên Trần Chiêu ngoan độc, câu nói đầu tiên muốn Tô Tín nhổ phun ra địa bàn ba phường thị.
Nhưng không phải trọng yếu nhất, hôm nay Tô Tín giao địa bàn ra, như vậy mặt mũi của hắn cũng mất sạch trong Thường Ninh phủ.
Vừa hao tâm tổn trí đánh chím địa bàn còn chưa ngồi nóng chỗ đã bị người ta cưỡng bức giao ra, không biệt khuất mới lạ.
Đương nhiên chuyện này bọn họ không muốn quản.
Những bang phái khác cũng chán ghét Trần Chiêu thái độ hung hăng càn quấy phá hư quy củ Thường Ninh phủ, nhưng hiện tại Trần Chiêu không phải nhắm vào bọn họ, bọn họ tự nhiên không vì Tô Tín mà đắc tội võ giả Tiên Thiên.
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tô Tín.
Ngươi nuốt Thanh Trúc Bang thì như thế nào? Kết quả còn không phải ngoan ngoãn phun ra hay sao?
Huống hồ ngươi còn giúp chúng ta danh chính ngôn thuận giết bang chủ khôi lỗi Ngụy Phong, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi a.
Tô Tín đứng lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói: “Trần tiền bối, ngươi đúng là uy phong nha, địa bàn ba phường thị ngươi bảo ta giao là ta phải giao?”
Vươn tay ra chỉ vào Trần Chiêu, Tô Tín mặt không biểu tình, nói: “Cho mặt mũi gọi ngươi một tiếng tiền bối, không cho mặt mũi thì ngươi tính là cái gì? Chuyện Thường Ninh phủ chúng ta tới phiên ngươi khoa tay múa chân sao?”
Hắn vừa nói ra lời này làm lầu bảy Thịnh Long lâu im lặng như tờ.
Đám người Trần Hoành nhìn Tô Tín giống như nhìn kẻ điên, dám chỉ vào võ giả Tiên Thiên nói ‘ ngươi tính là cái gì ’, Tô Tín điên hay sao?
Nội tâ Hạ Thiên lúc này âm thầm kêu tốt, đây là lời hắn muốn nói.
Lúc này sắc mặt Trần Chiêu rất đặc sắc, hắn tức giận tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Một tiểu bối tu luyện vài năm cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, chính mình thoái ẩn giang hồ vài chục năm, chẳng lẽ tiểu bối trong giang hồ đều cuồng vọng như thế sao?
“Hảo hảo hảo, rất tốt ah! Một tiểu bối giang hồ mà cuồng vọng như thế, lão phu hôm nay sẽ dạy ngươi một đạo lý, nói cho ngươi biết cái gì là kính sợ.”
Đột nhiên Trần Chiêu vỗ lên mặt bàn, cái bàn gỗ lim vàng quý giá bị đánh nát.
Sát cơ cường đại bộc phát, đám người Hạ Thiên lại biến sắc.
Võ giả Tiên Thiên ngưng tụ khí hải, nội lực vô cùng hùng hồn, thậm chí có thể đạt tới mức chân khí phóng ra ngoài, thực lực còn mạnh hơn Hậu Thiên đại viên mãn gấp mấy chục lần.
Loại chênh lệch này vô cùng to lớn, tuy nhiên trong truyền thuyết có võ giả Hậu Thiên chiến thắng võ giả Tiên Thiên, dù sao truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, tối thiểu bọn họ chưa từng gặp qua.
Trần Chiêu bị Tô Tín nói nghẹn lời, hắn lập tức cười lạnh nói: “Ta không gia nhập Tam Anh hội không quản được chuyện Thường Ninh phủ hay sao? Đời ta người trong giang hồ, nhìn thấy chuyện bất bình sẽ đi quản một chút, ngươi có thể làm thế nào?”
Trần Chiêu nói ra lời này có chút không có đạo lý, nói rõ dựa vào thực lực áp người.
Ta có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, cho nên ta có tư cách quản ngươi, Trần Chiêu nói gần nói xa cũng là ý này.
Nhưng lời này triệt để chọc giận tất cả người cầm quyền của Thường Ninh phủ.
Trong Thường Ninh phủ này, cho dù là Thần Phong Hội hay vẫn là Thiết Đao Hội, hoặc là Huyết Y Hội không tranh quyền thế, có lẽ bọn họ cũng có tranh đâu nhưng chỉ là tranh đấu cố định trong Thường Ninh phủ.
Nhưng hiện tại Mạnh Trường Hà không thể nghi ngờ đã đánh vỡ quy củ này, từ đó mọi người rất phản cảm.
Dù sao không ai muốn trên đầu của mình có một thái thượng hoàng giơ tay múa chân.
Đương nhiên ngoại trừ Giang Dương Bang, bọn họ còn ước gì Trần Chiêu đến Thường Ninh phủ khoa tay múa chân, khi đó ngăn cản Tô Tín mở rộng địa bàn, Giang Dương Bang bọn cũng sắp bị Tô Tín diệt rồi.
Lúc này ngay cả Tam Anh hội Đoạn Kiêu và Ninh Lạc Quân cũng cảm thấy lúng túng.
Mạnh Trường Hà hành động như vậy không có thương lượng với bọn họ, hoàn toàn tự mình đưa ra quyết định, sau đó mời lão tổ tông tới.
Vốn điều này cũng bỏ đi, Mạnh Trường Hà muốn mượn Trần Chiêu báo thù chèn ép Tô Tín, thậm chí là giết chết Tô Tín, đối với Tam Anh hội mà nói đây không phải việc xấu.
Nhưng vấn đề mấu chốt là nhân phẩm của Trần Chiêu cũng quá thấp đi mà, vừa xuất hiện đã làm ra dáng vẻ cuồng ngạo bức người, trực tiếp đắc tội tất cả đại bang trong Thường Ninh phủ.
Ngươi thật cho rằng mình có cảnh giới Tiên Thiên là vô địch? Trong tam bang tứ hội có hơn mười vạn bang chúng, một người một miếng nước bọt cũng dìm chết ngươi.
Nội tâm Mạnh Trường Hà cũng thầm hận, hiện tại hắn xem như biết rõ vì sao sư phụ của mình hợp tác với gia hỏa này lại lụn bại như vậy.
Trần Chiêu có tính tình cuồng ngạo như thế, ai nguyện ý giao hàng hóa cho ngươi, ai nguyện ý làm ăn với ngươi?
Tô Tín ngồi trên ghế, hắn lạnh lùng nói: “Trần tiền bối, ngươi muốn quản như thế nào?”
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên sau lưng Trần Chiêu đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, dựa theo ước định, kế tiếp Trần Chiêu nên giúp bọn họ đoạt địa bàn Thanh Trúc Bang trở lại.
Quả nhiên Trần Chiêu không có làm bọn họ thất vọng, nói: “Trong vòng một đêm nuốt địa bàn Thanh Trúc Bang, ngươi đúng là khẩu vị lớn, hiện tại ngoan ngoãn giao ra cho ta.”
Những người khác lập tức nhìn về phía Tô Tín.
Quả nhiên Trần Chiêu ngoan độc, câu nói đầu tiên muốn Tô Tín nhổ phun ra địa bàn ba phường thị.
Nhưng không phải trọng yếu nhất, hôm nay Tô Tín giao địa bàn ra, như vậy mặt mũi của hắn cũng mất sạch trong Thường Ninh phủ.
Vừa hao tâm tổn trí đánh chím địa bàn còn chưa ngồi nóng chỗ đã bị người ta cưỡng bức giao ra, không biệt khuất mới lạ.
Đương nhiên chuyện này bọn họ không muốn quản.
Những bang phái khác cũng chán ghét Trần Chiêu thái độ hung hăng càn quấy phá hư quy củ Thường Ninh phủ, nhưng hiện tại Trần Chiêu không phải nhắm vào bọn họ, bọn họ tự nhiên không vì Tô Tín mà đắc tội võ giả Tiên Thiên.
Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tô Tín.
Ngươi nuốt Thanh Trúc Bang thì như thế nào? Kết quả còn không phải ngoan ngoãn phun ra hay sao?
Huống hồ ngươi còn giúp chúng ta danh chính ngôn thuận giết bang chủ khôi lỗi Ngụy Phong, chúng ta còn phải cảm tạ ngươi a.
Tô Tín đứng lên, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói: “Trần tiền bối, ngươi đúng là uy phong nha, địa bàn ba phường thị ngươi bảo ta giao là ta phải giao?”
Vươn tay ra chỉ vào Trần Chiêu, Tô Tín mặt không biểu tình, nói: “Cho mặt mũi gọi ngươi một tiếng tiền bối, không cho mặt mũi thì ngươi tính là cái gì? Chuyện Thường Ninh phủ chúng ta tới phiên ngươi khoa tay múa chân sao?”
Hắn vừa nói ra lời này làm lầu bảy Thịnh Long lâu im lặng như tờ.
Đám người Trần Hoành nhìn Tô Tín giống như nhìn kẻ điên, dám chỉ vào võ giả Tiên Thiên nói ‘ ngươi tính là cái gì ’, Tô Tín điên hay sao?
Nội tâ Hạ Thiên lúc này âm thầm kêu tốt, đây là lời hắn muốn nói.
Lúc này sắc mặt Trần Chiêu rất đặc sắc, hắn tức giận tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Một tiểu bối tu luyện vài năm cũng dám nói chuyện với hắn như vậy, chính mình thoái ẩn giang hồ vài chục năm, chẳng lẽ tiểu bối trong giang hồ đều cuồng vọng như thế sao?
“Hảo hảo hảo, rất tốt ah! Một tiểu bối giang hồ mà cuồng vọng như thế, lão phu hôm nay sẽ dạy ngươi một đạo lý, nói cho ngươi biết cái gì là kính sợ.”
Đột nhiên Trần Chiêu vỗ lên mặt bàn, cái bàn gỗ lim vàng quý giá bị đánh nát.
Sát cơ cường đại bộc phát, đám người Hạ Thiên lại biến sắc.
Võ giả Tiên Thiên ngưng tụ khí hải, nội lực vô cùng hùng hồn, thậm chí có thể đạt tới mức chân khí phóng ra ngoài, thực lực còn mạnh hơn Hậu Thiên đại viên mãn gấp mấy chục lần.
Loại chênh lệch này vô cùng to lớn, tuy nhiên trong truyền thuyết có võ giả Hậu Thiên chiến thắng võ giả Tiên Thiên, dù sao truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, tối thiểu bọn họ chưa từng gặp qua.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt