Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 418: Lực lượng thù hận (2)
Tiếng nổ lớn lại xuất hiện, khối đá vụn lớn rơi xuống, cả vách núi bị Tô Tín sử dụng Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng đánh sập một nửa.
Tô Tín kéo Ôn Thanh Hòa lui về phía sau tránh bị những đá vụn kia ảnh hưởng tới.
Ôn Thanh Hòa trợn mắt há hốc mồm không dám tin vào mắt mình, Tô Tín cười hỏi:
“Hiện tại ngươi cho rằng lực lượng thù hận không lớn sao?”
Ôn Thanh Hòa đã hoàn toàn khiếp sợ, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ một quyền một chưởng dùng lực lượng thù hận lại có thể bộc phát uy năng mạnh như vậy.
Nếu như lúc ở lôi đài hắn có thể sử dụng Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng, Ngũ Thanh Vân căn bản không đỡ nổi một quyền.
Khiếp sợ qua đi, Ôn Thanh Hòa mừng rỡ như điên, hắn kéo tay áo Tô Tín và hỏi:
“Tiền bối, ngươi chuẩn bị dạy ta hai chiêu này sao?”
Tô Tín gật gật đầu, hắn còn cười vui vẻ khó lường:
“Đúng vậy, ta chuẩn bị truyền hai chiêu vũ kỹ này cho ngươi, chúng có thể phóng thích lực lượng thù hận trong lòng ngươi lên mức lớn nhât, đồng thời ta chỉ truyền hai chiêu này cho người có thù hận trong lòng.”
Kết quả chỉ một buổi chiều, Ôn Thanh Hòa đã theo Tô Tín học tập này hai chiêu Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng.
Thời điểm mặt trời ngã về tây, Tô Tín nói:
“Được rồi, ngươi có thể trở về đi, buổi trưa ngày mai có thể đi tới nơi này học tập.”
Ôn Thanh Hòa do dự nói:
“Tiền bối, chuyện ta học tập hai chiêu vũ kỹ của ngươi có thể nói với phụ thân không?”
Tô Tín không có trả lời mà là hỏi ngược lại:
“Ngươi có muốn học xong sau đó đi báo thù Ngũ Thanh Vân hay không?”
Ôn Thanh Hòa nói:
“Dĩ nhiên muốn!”
Tô Tín nói:
“Ngươi cho rằng ngươi nói với phụ thân ngươi biết, hắn sẽ cho phép ngươi động thủ với Ngũ Thanh Vân sao?”
Ôn Thanh Hòa suy nghĩ sau đó ủ rũ.
Phụ thân hắn bình thường rất cưng chiều hắn nhưng cưng chiều cũng có hạn độ, hắn sẽ không cho phép Ôn Thanh Hòa xằng bậ, ảnh hưởng đến lợi ích Ôn gia.
Ôn gia chỉ có ma sát nhỏ với Tốn Phong kiếm phái mà thôi, nếu như Ôn Thanh Hòa ra tay, cho dù là Ôn Thanh Hòa bị thương hay Ngũ Thanh Vân bị thương, hai thế lực khó tránh khỏi sẽ động thủ với nhau, lúc này được không bù mất.
Trọng yếu nhất nếu như Ôn gia cường thế cũng bỏ đi, dù sao đánh nhau người ăn thiệt thòi chính là bọn họ.
Vấn đề là hiện tại Ôn gia yếu thế, Tốn Phong kiếm phái có thực lực mạnh hơn Ôn gia một bậc.
Đây mới là nguyên nhân Ngũ Thanh Vân dám ra tay độc ác với Ôn Thanh Hòa, bởi vì cho dù có đánh nhau, Tốn Phong kiếm phái cũng không sợ.
Nghĩ tới đây Ôn Thanh Hòa quyết định không nói việc này cho phụ thân biết.
Trước khi đi Ôn Thanh Hòa nghĩ tới cái gì đó, hắn nói với Tô Tín:
“Đúng rồi tiền bối, ta còn không có hỏi danh hào của ngài.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Tên chỉ là ngoại vật, ta và ngươi có duyên gặp nhau, ta dạy ngươi hai chiêu này xong sẽ rời đi, cần gì so đo một cái tên chứ? Ngươi nên gọi ta là tiền bối là được.”
Ôn Thanh Hòa lập tức kính nể Tô Tín vô hạn, lúc trước hắn còn hoài nghi vị tiền bối này lòng mang làm loạn, hiện tại hắn cảm thấy suy nghĩ như vậy thật đáng xấu hổ.
Sau khi cáo biệt Tô Tín, Ôn Thanh Hòa liền trực tiếp rời đi, Tô Tín cũng rời đi, trên mặt hắn nở nụ cười nghiền ngẫm.
Ôn Thanh Hòa trở lại Ôn gia, Ôn gia chủ Ôn Minh Ngự nghe được tin tức liền chạy tới.
Lúc trước hắn nghe tin Ôn Thanh Hòa sau tỷ thí liền rời đi một mình nên lo lắng.
Cho dù nơi này là Giang Nam phủ, là nội địa Trung Nguyên, On Thanh Hòa cũng có tu vi Linh Khiếu Cảnh cho nên hắn không phái người đi tìm, chỉ hi vọng Ôn Thanh Hòa đi ra phát tiết tâm tình sau đó sẽ tốt hơn một ít.
Mẫu thân Ôn Thanh Hòa chết sớm nhưng Ôn Minh Ngự vẫn không cưới thêm người nào, có thể nói tình cảm sâu đậm.
Hơn nữa đứa con của hắn, Ôn Minh Ngự càng tận tâm tận lực bồi dưỡng, nhưng đáng tiếc Ôn Thanh Hòa lòng dạ quá nông cạn, sau khi bị Ngũ Thanh Vân trào phúng liền kích thích lớn như vậy.
Chờ Ôn Minh Ngự nhìn thấy Ôn Thanh Hòa không có việc gì quay về thì hắn thở ra một hơi, an ủi một câu:
“Thanh Hòa, không cần lo lắng, linh nhãn thua thì thua, trước kia không có linh nhãn thì Ôn gia còn không phải vẫn tu luyện được hay sao?”
“Về phần nữ nhân thì đừng có buồn, ta cố ý cho người đi tìm nữ tử không tệ, trong đó có con gái cốc chủ Thiên Phong Cốc tuổi vừa mười tám, dung mạo xinh đẹp, tuyệt đối tốt hơn nữ nhân Trần gia là tiểu gia tộc bất nhập lưu kia.”
Vẻ mặt Ôn Thanh Hòa hơi thay đổi, hắn nói:
“Không, ta đời này chỉ ưa thích một mình Trần Thanh Nhi, phụ thân ngươi không cần phải xen vào chuyện này, sớm muộn gì ta sẽ dùng thực lực của mình đoạt Thanh Nhi trở lại!”
Nói xong Ôn Thanh Hòa liền trực tiếp vung tay đóng cửa ở trong phòng mình.
Nhìn thấy thái độ của Ôn Thanh Hòa như vậy, Ôn Minh Ngự đau đầu không thôi.
Hắn bảo hộ nhi tử quá tốt, làm cho tâm tính Ôn Thanh Hòa không xứng với thực lực cực kỳ nghiêm trọng, như vậy tương lai hắn khẳng định sẽ ăn thiệt thòi.
Hơn nữa Ôn Thanh Hòa có tính tình si tình di truyền từ hắn, kết quả bây giờ thành phiền toái.
Nếu là nữ nhân khác còn dễ nói, nhưng hiện tại nữ nhân Trần gia đã bị Tốn Phong kiếm phái hạ sính lễ, cho dù hắn muốn ra mặt hóa giải thì Tốn Phong kiếm phái cũng sẽ không đáp ứng, nguyên nhân không đơn thuần là nữ nhân, còn quan hệ tới mặt mũi Tốn Phong kiếm phái.
Ôn Minh Ngự thở dài một hơi, quay người rời đi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tô Tín kéo Ôn Thanh Hòa lui về phía sau tránh bị những đá vụn kia ảnh hưởng tới.
Ôn Thanh Hòa trợn mắt há hốc mồm không dám tin vào mắt mình, Tô Tín cười hỏi:
“Hiện tại ngươi cho rằng lực lượng thù hận không lớn sao?”
Ôn Thanh Hòa đã hoàn toàn khiếp sợ, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ một quyền một chưởng dùng lực lượng thù hận lại có thể bộc phát uy năng mạnh như vậy.
Nếu như lúc ở lôi đài hắn có thể sử dụng Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng, Ngũ Thanh Vân căn bản không đỡ nổi một quyền.
Khiếp sợ qua đi, Ôn Thanh Hòa mừng rỡ như điên, hắn kéo tay áo Tô Tín và hỏi:
“Tiền bối, ngươi chuẩn bị dạy ta hai chiêu này sao?”
Tô Tín gật gật đầu, hắn còn cười vui vẻ khó lường:
“Đúng vậy, ta chuẩn bị truyền hai chiêu vũ kỹ này cho ngươi, chúng có thể phóng thích lực lượng thù hận trong lòng ngươi lên mức lớn nhât, đồng thời ta chỉ truyền hai chiêu này cho người có thù hận trong lòng.”
Kết quả chỉ một buổi chiều, Ôn Thanh Hòa đã theo Tô Tín học tập này hai chiêu Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng.
Thời điểm mặt trời ngã về tây, Tô Tín nói:
“Được rồi, ngươi có thể trở về đi, buổi trưa ngày mai có thể đi tới nơi này học tập.”
Ôn Thanh Hòa do dự nói:
“Tiền bối, chuyện ta học tập hai chiêu vũ kỹ của ngươi có thể nói với phụ thân không?”
Tô Tín không có trả lời mà là hỏi ngược lại:
“Ngươi có muốn học xong sau đó đi báo thù Ngũ Thanh Vân hay không?”
Ôn Thanh Hòa nói:
“Dĩ nhiên muốn!”
Tô Tín nói:
“Ngươi cho rằng ngươi nói với phụ thân ngươi biết, hắn sẽ cho phép ngươi động thủ với Ngũ Thanh Vân sao?”
Ôn Thanh Hòa suy nghĩ sau đó ủ rũ.
Phụ thân hắn bình thường rất cưng chiều hắn nhưng cưng chiều cũng có hạn độ, hắn sẽ không cho phép Ôn Thanh Hòa xằng bậ, ảnh hưởng đến lợi ích Ôn gia.
Ôn gia chỉ có ma sát nhỏ với Tốn Phong kiếm phái mà thôi, nếu như Ôn Thanh Hòa ra tay, cho dù là Ôn Thanh Hòa bị thương hay Ngũ Thanh Vân bị thương, hai thế lực khó tránh khỏi sẽ động thủ với nhau, lúc này được không bù mất.
Trọng yếu nhất nếu như Ôn gia cường thế cũng bỏ đi, dù sao đánh nhau người ăn thiệt thòi chính là bọn họ.
Vấn đề là hiện tại Ôn gia yếu thế, Tốn Phong kiếm phái có thực lực mạnh hơn Ôn gia một bậc.
Đây mới là nguyên nhân Ngũ Thanh Vân dám ra tay độc ác với Ôn Thanh Hòa, bởi vì cho dù có đánh nhau, Tốn Phong kiếm phái cũng không sợ.
Nghĩ tới đây Ôn Thanh Hòa quyết định không nói việc này cho phụ thân biết.
Trước khi đi Ôn Thanh Hòa nghĩ tới cái gì đó, hắn nói với Tô Tín:
“Đúng rồi tiền bối, ta còn không có hỏi danh hào của ngài.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Tên chỉ là ngoại vật, ta và ngươi có duyên gặp nhau, ta dạy ngươi hai chiêu này xong sẽ rời đi, cần gì so đo một cái tên chứ? Ngươi nên gọi ta là tiền bối là được.”
Ôn Thanh Hòa lập tức kính nể Tô Tín vô hạn, lúc trước hắn còn hoài nghi vị tiền bối này lòng mang làm loạn, hiện tại hắn cảm thấy suy nghĩ như vậy thật đáng xấu hổ.
Sau khi cáo biệt Tô Tín, Ôn Thanh Hòa liền trực tiếp rời đi, Tô Tín cũng rời đi, trên mặt hắn nở nụ cười nghiền ngẫm.
Ôn Thanh Hòa trở lại Ôn gia, Ôn gia chủ Ôn Minh Ngự nghe được tin tức liền chạy tới.
Lúc trước hắn nghe tin Ôn Thanh Hòa sau tỷ thí liền rời đi một mình nên lo lắng.
Cho dù nơi này là Giang Nam phủ, là nội địa Trung Nguyên, On Thanh Hòa cũng có tu vi Linh Khiếu Cảnh cho nên hắn không phái người đi tìm, chỉ hi vọng Ôn Thanh Hòa đi ra phát tiết tâm tình sau đó sẽ tốt hơn một ít.
Mẫu thân Ôn Thanh Hòa chết sớm nhưng Ôn Minh Ngự vẫn không cưới thêm người nào, có thể nói tình cảm sâu đậm.
Hơn nữa đứa con của hắn, Ôn Minh Ngự càng tận tâm tận lực bồi dưỡng, nhưng đáng tiếc Ôn Thanh Hòa lòng dạ quá nông cạn, sau khi bị Ngũ Thanh Vân trào phúng liền kích thích lớn như vậy.
Chờ Ôn Minh Ngự nhìn thấy Ôn Thanh Hòa không có việc gì quay về thì hắn thở ra một hơi, an ủi một câu:
“Thanh Hòa, không cần lo lắng, linh nhãn thua thì thua, trước kia không có linh nhãn thì Ôn gia còn không phải vẫn tu luyện được hay sao?”
“Về phần nữ nhân thì đừng có buồn, ta cố ý cho người đi tìm nữ tử không tệ, trong đó có con gái cốc chủ Thiên Phong Cốc tuổi vừa mười tám, dung mạo xinh đẹp, tuyệt đối tốt hơn nữ nhân Trần gia là tiểu gia tộc bất nhập lưu kia.”
Vẻ mặt Ôn Thanh Hòa hơi thay đổi, hắn nói:
“Không, ta đời này chỉ ưa thích một mình Trần Thanh Nhi, phụ thân ngươi không cần phải xen vào chuyện này, sớm muộn gì ta sẽ dùng thực lực của mình đoạt Thanh Nhi trở lại!”
Nói xong Ôn Thanh Hòa liền trực tiếp vung tay đóng cửa ở trong phòng mình.
Nhìn thấy thái độ của Ôn Thanh Hòa như vậy, Ôn Minh Ngự đau đầu không thôi.
Hắn bảo hộ nhi tử quá tốt, làm cho tâm tính Ôn Thanh Hòa không xứng với thực lực cực kỳ nghiêm trọng, như vậy tương lai hắn khẳng định sẽ ăn thiệt thòi.
Hơn nữa Ôn Thanh Hòa có tính tình si tình di truyền từ hắn, kết quả bây giờ thành phiền toái.
Nếu là nữ nhân khác còn dễ nói, nhưng hiện tại nữ nhân Trần gia đã bị Tốn Phong kiếm phái hạ sính lễ, cho dù hắn muốn ra mặt hóa giải thì Tốn Phong kiếm phái cũng sẽ không đáp ứng, nguyên nhân không đơn thuần là nữ nhân, còn quan hệ tới mặt mũi Tốn Phong kiếm phái.
Ôn Minh Ngự thở dài một hơi, quay người rời đi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt