Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 414: Tốn Phong kiếm phái và Ôn gia (2)
Một gã đệ tử Tốn Phong kiếm phái cười lạnh nói:
“Đám ngu ngốc Ôn gia còn cho rằng lần này có thể đạt được linh nhãn, thật tình không biết đại sư huynh ngươi đã sớm đả thông mắt, tai bốn khiếu, cho dù linh nhãn Ôn gia hay Trần đại tiểu thư đều là của đại sư huynh ngươi cả rồi.”
Ngũ Thanh Vân khinh thường cười cười:
“Ôn Thanh Hòa vài ngày trước còn kêu gào với ta, hôm nay bổn công tử sẽ giáo huấn hắn cách làm người, cho hắn biết rõ biết nhiều vũ kỹ loạn thất bát tao rất mạnh nhưng cảnh giới mới là trọng yếu nhất.”
Một đám võ giả Tốn Phong kiếm phái đều lấy lòng Ngũ Thanh Vân, qua một phú sau trưởng lão Thần Cung Cảnh hai bên lên đài, tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.
Tỷ thí trận đầu chính là đệ tử Ôn gia và đệ tử Tốn Phong kiếm phái hành lễ và đánh nhau kịch liệt, không tới mười phút sau là Ôn gia thắng.
Đệ tử Ôn gia không cần binh khí, vũ kỹ gia truyền Đại Triền Ti Thủ của bọn họ chuyên khắc chế vũ kỹ.
Tốn Phong kiếm phái có Tốn Phong kiếm pháp hơi có vẻ bình thản, chỉ có điều chiếm Tốn Phong sắc bén, kiếm pháp lạnh thấu xương, trong cùng cấp bậc hắn không thể thắng Ôn gia.
Thắng trận đầu tiên, lúc này người Ôn gia mừng rỡ, liên tục thua hai năm, những năm qua đệ tử Ôn gia khổ tu vũ kỹ, cho tới hôm nay đã tới thời điểm rửa nhục.
Trận chiến đấu thứ hai, hai tay tên đệ tử Ôn gia xuất thủ liên tục, Đại Triền Ti Thủ quấn quanh giống như tơ nhện, một khi bị hắn quấn lấy sẽ càng quấn càng chặt, thậm chí người sử dụng có chân khí cường đại sẽ trực tiếp xé nát binh khí đối phương.
Nhưng đệ tử Tốn Phong kiếm phái lại cười lạnh xem thường, kiếm quang như cuồng phong gào thét, kiếm thế cuồng bạo và kiếm cương tung hoành xe rách chân khí Đại Triền Ti Thủ của Ôn gia, làm cho hắn không ngừng lui về phía sau.
“Linh Khiếu Cảnh! Tốn Phong kiếm phái lại có đệ tử đột phá Linh Khiếu Cảnh!”
Cho dù là người Ôn gia hay đám võ giả đang xem cuộc chiến bên dưới đều ngạc nhiên, Tốn Phong kiếm phái lại nắm chắc bài như vậy, trong đệ tử thế hệ trẻ của bọn họ vậy mà xuất hiện hai tên võ giả Linh Khiếu Cảnh.
Bởi như vậy trận đấu này không cần xem nữa, Ôn gia thua chắc rồi, mọi người lại ném ánh mắt đống tình về phía Ôn gia.
Ôn gia so với Tốn Phong kiếm phái có được vũ kỹ lợi hại hơn nhiều nhưng Tốn Phong kiếm phái tu luyện là công pháp đạo gia công chính bình thả, tốc độ tu luyện tiến hành theo chất lượng, bình cảnh nhỏ hơn rất nhiều, nội công Ôn gia chỉ là tâm pháp nội công bình thường, không có gì thần kỳ.
Cho nên hai thế lực từ cảnh giới tu luyện đều là Tốn Phong kiếm phái cao hơn một bậc.
Trong cùng cấp bậc, đệ tử Ôn gia ỷ vào vũ kỹ có thể áp đảo đệ tử Tốn Phong kiếm phái một bậc, nếu như gặp người cảnh giới cao hơn, chút ưu thế từ vũ kỹ mang đến không thừa lại cái gì.
Quả nhiên đệ tử Ôn gia chèo chống trên đài không bao lâu và bị ép xuống lôi đài.
Hiện tại hai bên một thắng một thua, trận chiến thứ ba sẽ quyết thắng bại của hai bên, do Ôn gia đại thiếu gia Ôn Thanh Hòa đối chiến Tốn Phong kiếm phái thiếu chưởng môn Ngũ Thanh Vân.
Hai người leo lên lôi đài, Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
“Ôn Thanh Hòa, đừng quên mấy ngày hôm trước ngươi nói chuyện thế nào, nếu thua thì cách Thanh nhi xa một chút, đừng như con chó ghẻ dính bên người nàng.”
Ôn Thanh Hòa tướng mạo thanh tú, bởi vì quanh năm tu luyện trong Ôn gia nên lòng dạ nông cạn, nghe Ngũ Thanh Vân trào phúng như vậy lập tức giận dữ đỏ mặt.
“Ngươi nói ai là chó ghẻ? Có bản lĩnh hôm nay chúng ta đấu sinh tử không chết không thôi.”
Ngũ Thanh Vân nhún nhún vai nói:
“Tốt, ta không sao cả.”
Lúc này võ giả Thần Cung Cảnh hai bên có pâần không nhìn được, đều ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người không nói nhảm trên lôi đài, lập tức động thủ đi.
Nơi này có võ giả khác đang xem a, hai người các ngươi cãi nhau trên lôi đài còn ra thể thống gì.
Ôn Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, hắn đoạt xuất thủ trước và thi triển Đại Triền Ti Thủ tấn công Ngũ Thanh Vân.
Ôn gia sử dụng Đại Triền Ti Thủ nhìn như mềm mại nhưng vô cùng cứng cỏi, chỉ cần cuốn lấy đối phương, kình lực càng quấn càng nhiều, đối phương như con mồi rơi vào mạng nhện không thoát ra được.
Nhưng lúc này Ngũ Thanh Vân lại cười lạnh xem thường, hắn rút kiếm ra, cương khí màu xanh xuất hiện, Tốn Phong Đoạn, Liệt Phong Trảm!
Dưới thân kiếm, Ngũ Thanh Vân sử dụng kiếm phong chấn vỡ chân khí quấn quanh, Ngũ Thanh Vân trực tiếp cầm kiếm chém xuống, kiếm cương tung hoành, khí khí cuồng bạo thủ vững tới mức giọt nước không lọt, chỉ cần Ôn Thanh Hòa vừa sử dụng chân khí quấn quanh đều bị chém nát.
“Tai mắt bốn khiếu! Ngũ Thanh Vân đả thông bốn khiếu!”
Mọi người nơi này ngạc nhiên, khó trách Tốn Phong kiếm phái bình thản như vậy, thì ra Ngũ Thanh Vân lại đả thông tai mắt bốn khiếu.
“Đám ngu ngốc Ôn gia còn cho rằng lần này có thể đạt được linh nhãn, thật tình không biết đại sư huynh ngươi đã sớm đả thông mắt, tai bốn khiếu, cho dù linh nhãn Ôn gia hay Trần đại tiểu thư đều là của đại sư huynh ngươi cả rồi.”
Ngũ Thanh Vân khinh thường cười cười:
“Ôn Thanh Hòa vài ngày trước còn kêu gào với ta, hôm nay bổn công tử sẽ giáo huấn hắn cách làm người, cho hắn biết rõ biết nhiều vũ kỹ loạn thất bát tao rất mạnh nhưng cảnh giới mới là trọng yếu nhất.”
Một đám võ giả Tốn Phong kiếm phái đều lấy lòng Ngũ Thanh Vân, qua một phú sau trưởng lão Thần Cung Cảnh hai bên lên đài, tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.
Tỷ thí trận đầu chính là đệ tử Ôn gia và đệ tử Tốn Phong kiếm phái hành lễ và đánh nhau kịch liệt, không tới mười phút sau là Ôn gia thắng.
Đệ tử Ôn gia không cần binh khí, vũ kỹ gia truyền Đại Triền Ti Thủ của bọn họ chuyên khắc chế vũ kỹ.
Tốn Phong kiếm phái có Tốn Phong kiếm pháp hơi có vẻ bình thản, chỉ có điều chiếm Tốn Phong sắc bén, kiếm pháp lạnh thấu xương, trong cùng cấp bậc hắn không thể thắng Ôn gia.
Thắng trận đầu tiên, lúc này người Ôn gia mừng rỡ, liên tục thua hai năm, những năm qua đệ tử Ôn gia khổ tu vũ kỹ, cho tới hôm nay đã tới thời điểm rửa nhục.
Trận chiến đấu thứ hai, hai tay tên đệ tử Ôn gia xuất thủ liên tục, Đại Triền Ti Thủ quấn quanh giống như tơ nhện, một khi bị hắn quấn lấy sẽ càng quấn càng chặt, thậm chí người sử dụng có chân khí cường đại sẽ trực tiếp xé nát binh khí đối phương.
Nhưng đệ tử Tốn Phong kiếm phái lại cười lạnh xem thường, kiếm quang như cuồng phong gào thét, kiếm thế cuồng bạo và kiếm cương tung hoành xe rách chân khí Đại Triền Ti Thủ của Ôn gia, làm cho hắn không ngừng lui về phía sau.
“Linh Khiếu Cảnh! Tốn Phong kiếm phái lại có đệ tử đột phá Linh Khiếu Cảnh!”
Cho dù là người Ôn gia hay đám võ giả đang xem cuộc chiến bên dưới đều ngạc nhiên, Tốn Phong kiếm phái lại nắm chắc bài như vậy, trong đệ tử thế hệ trẻ của bọn họ vậy mà xuất hiện hai tên võ giả Linh Khiếu Cảnh.
Bởi như vậy trận đấu này không cần xem nữa, Ôn gia thua chắc rồi, mọi người lại ném ánh mắt đống tình về phía Ôn gia.
Ôn gia so với Tốn Phong kiếm phái có được vũ kỹ lợi hại hơn nhiều nhưng Tốn Phong kiếm phái tu luyện là công pháp đạo gia công chính bình thả, tốc độ tu luyện tiến hành theo chất lượng, bình cảnh nhỏ hơn rất nhiều, nội công Ôn gia chỉ là tâm pháp nội công bình thường, không có gì thần kỳ.
Cho nên hai thế lực từ cảnh giới tu luyện đều là Tốn Phong kiếm phái cao hơn một bậc.
Trong cùng cấp bậc, đệ tử Ôn gia ỷ vào vũ kỹ có thể áp đảo đệ tử Tốn Phong kiếm phái một bậc, nếu như gặp người cảnh giới cao hơn, chút ưu thế từ vũ kỹ mang đến không thừa lại cái gì.
Quả nhiên đệ tử Ôn gia chèo chống trên đài không bao lâu và bị ép xuống lôi đài.
Hiện tại hai bên một thắng một thua, trận chiến thứ ba sẽ quyết thắng bại của hai bên, do Ôn gia đại thiếu gia Ôn Thanh Hòa đối chiến Tốn Phong kiếm phái thiếu chưởng môn Ngũ Thanh Vân.
Hai người leo lên lôi đài, Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
“Ôn Thanh Hòa, đừng quên mấy ngày hôm trước ngươi nói chuyện thế nào, nếu thua thì cách Thanh nhi xa một chút, đừng như con chó ghẻ dính bên người nàng.”
Ôn Thanh Hòa tướng mạo thanh tú, bởi vì quanh năm tu luyện trong Ôn gia nên lòng dạ nông cạn, nghe Ngũ Thanh Vân trào phúng như vậy lập tức giận dữ đỏ mặt.
“Ngươi nói ai là chó ghẻ? Có bản lĩnh hôm nay chúng ta đấu sinh tử không chết không thôi.”
Ngũ Thanh Vân nhún nhún vai nói:
“Tốt, ta không sao cả.”
Lúc này võ giả Thần Cung Cảnh hai bên có pâần không nhìn được, đều ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người không nói nhảm trên lôi đài, lập tức động thủ đi.
Nơi này có võ giả khác đang xem a, hai người các ngươi cãi nhau trên lôi đài còn ra thể thống gì.
Ôn Thanh Hòa hừ lạnh một tiếng, hắn đoạt xuất thủ trước và thi triển Đại Triền Ti Thủ tấn công Ngũ Thanh Vân.
Ôn gia sử dụng Đại Triền Ti Thủ nhìn như mềm mại nhưng vô cùng cứng cỏi, chỉ cần cuốn lấy đối phương, kình lực càng quấn càng nhiều, đối phương như con mồi rơi vào mạng nhện không thoát ra được.
Nhưng lúc này Ngũ Thanh Vân lại cười lạnh xem thường, hắn rút kiếm ra, cương khí màu xanh xuất hiện, Tốn Phong Đoạn, Liệt Phong Trảm!
Dưới thân kiếm, Ngũ Thanh Vân sử dụng kiếm phong chấn vỡ chân khí quấn quanh, Ngũ Thanh Vân trực tiếp cầm kiếm chém xuống, kiếm cương tung hoành, khí khí cuồng bạo thủ vững tới mức giọt nước không lọt, chỉ cần Ôn Thanh Hòa vừa sử dụng chân khí quấn quanh đều bị chém nát.
“Tai mắt bốn khiếu! Ngũ Thanh Vân đả thông bốn khiếu!”
Mọi người nơi này ngạc nhiên, khó trách Tốn Phong kiếm phái bình thản như vậy, thì ra Ngũ Thanh Vân lại đả thông tai mắt bốn khiếu.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt