Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 342: Nhân nghĩa hay không nhân nghĩa do ta nói mới tính (2)
Thượng Thanh quan hắn cũng xem như thế lực nhị lưu không nhỏ trong Tương Nam đạo, trong quan có hơn mười võ giả Thần Cung Cảnh, phía trên còn có trưởng lão Hóa Thần Cảnh giữ thể diện, tuy sắp già nhưng dư uy vẫn còn.
Thanh Mộc tán nhân thân là quán chủ Thượng Thanh quan, thực lực bản thân hắn tương đối mạnh trong võ giả Thần Cung Cảnh.
Đối mặt Tô Tín chém một kiếm, Thanh Mộc tán nhân lập tức vận dụng cương khí, Hỗn Nguyên cương khí ngưng tụ thành thất tinh thuẫn trước mặt, thất tinh liên châu tuần hoàn qua lại, là công pháp hộ thân đạo gia chính tông.
Tô Tín sử dụng Huyết Hà Thần Kiếm sinh ra huyết quang vặn vẹo, sát cơ phát diệt ngưng tụ vào trong đó, kiếm quang đỏ rực đánh vào thất tinh thuẫn trước người Thanh Mộc tán nhân, chân khí hộ thể bị phá, Thanh Mộc tán nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy một kiếm ủa Tô Tín sắp đâm vào ngực Thanh Mộc tán nhân, Lưu Kiêu đứng bên cạnh lập tức ra tay.
Ngón tay hắn hết sức nhỏ, màu da tinh tế tỉ mỉ, dường như không phải tay nam nhân, mà là tay của nữ nhân.
Nhưng lúc này tay hắn kết ấn quyết, cương khí đen kịt ngưng tụ thành một đóa hoa mai và điểm vào mũi kiếm của Tô Tín.
Trong nháy mắt cương khí và huyết khí va chạm với nhau, Lưu Kiêu biến sắc, thân thể hắn lui lại ba bước nhưng kiếm thế của Tô Tín không thay đổi.
Lưu Kiêu vội vàng ra tay lần nữa, hai tay của hắn như nhặt hoa, từng múi hoa đen kịt nở rộ và thay nhau oanh kích vào mũi kiếm Tô Tín, nó giống như đóa hoa tử vong nở rộ trong bóng tối.
Đây cũng là nguyên nhân Lưu Kiêu có thành danh ‘ Dạ Lưu Thủ ’, nền tản của hắn được truyền thừa Vạn Hoa Khai Quyết của phụ thân Lưu Thiên Phong.
Chỉ có điều Lưu Thiên Phóng ra tay hoa nở cả sảnh đường, ngàn vạn đóa hoa thuộc tính cương khí khác nhau nở rộ uy thế kinh thiên động địa, cuối cùng càng ngưng tụ thành Vô Tướng Hoa trong truyền thuyết.
Lưu Kiêu tu hành Vạn Hoa Khai Quyết chỉ mới nhập môn, hắn am hiểu nhất chính là sử dụng Dạ Lưu Hoa.
Mấy chục đóa Dạ Lưu Hoa nở rộ, lúc này mới miễn cưỡng ngăn được lực lượng một kiếm của Tô Tín, Lưu Kiêu lúc này mới lui về phía sau, tay phải của hắn đặt sau lưng, trên thực tế hắn đang che dấu sự thật cổ tay đang rách tả tơi.
“Ha ha, quả nhiên thực lực Tô huynh cường đại, tiểu đệ bội phục.”
Lưu Kiêu cười ha ha, thân thể hắn không tự chủ lui về phía sau một bước.
Hắn mới vừa xuất thủ cứu Thanh Mộc tán nhân chẳng qua thuận tiện thắng được hảo cảm của người trong Nhân Nghĩa Trang mà thôi.
Dù sao Nhân Nghĩa Trang có thanh thế to lớn tại Giang Nam, Kim Ngọc Lâu của hắn gần đây đang khuếch trương tại Giang Nam đạo, có quan hệ tốt với Nhân Nghĩa Trang cũng dễ làm việc hơn nhiều.
Nhưng nếu vì đánh tốt quan hệ với Nhân Nghĩa mà tử đấu với một cao thủ như Tô Tín, hắn chắc chắn không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhưng Lưu Kiêu không lên không có nghĩa người khác không lên.
Nhìn thấy Tô Tín một lời không hợp liền động thủ, võ giả trong đại sảnh tức giận.
Cả đám liên tục vỗ bàn gầm lên.
“Tiểu bối cuồng vọng!”
“Lý nào lại như vậy, Nhân Nghĩa Trang cũng không phải nơi Tô Tín ngươi giương oai.”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn đám người chung quanh.
“Đất trong thiên hạ là vương thổ, chẳng lẽ Nhân Nghĩa Trang các ngươi không phải đang ở trên lãnh thổ Đại Chu, Lục Phiến Môn còn không thể làm gì được hay sao?”
“Hôm nay ta nói rõ tại đây, ta phải tra Nhân Nghĩa Trang, nếu như ai dám đứng ra ngăn cản chính là ảnh hưởng công vụ của ta, lão lỗ mũi trâu này chính là vết xe đổ!”
Nghe hắn nói như vậy, vài tên võ giả lập tức xông lên, có một tên hừ lạnh và nói: “Cuồng vọng! Cho dù tổng bộ đầu Giang Nam đạo Kim Vũ Lâm cũng không dám nói.”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn tên nói chuyện, đều là Thần Cung Cảnh, hơn nữa thực lực không kém, hiển nhiên đều là cao thủ võ lâm hoặc người thế gia.
Thiết Dao Hoa rút đao muốn lên nhưng Tô Tín ngăn cản.
Ngày xưa đối mặt bốn tên Thần Cung Cảnh như Chúc Ngôn Tín, Tô Tín sử dụng át chủ bài mới liều lưỡng bại câu thương đánh chết bọn chúng.
Hiện tại đánh với sáu người cũng không phải khó khăn gì.
Trong phòng có ngàn vạn đạo kêếm quang xuất hiện, chỉ phong bắn ra bốn phía, trong đại sảnh cương khí bạo phát đáng sợ.
Tô Tín sử dụng Phong Thần Thối trong cự ly ngắn với tốc độ vô địch, xê dịch né tránh phối hợp khoái kiếm ép sáu tên Thần Cung Cảnh không ngẩng đầu lên được.
Nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mặt, đám người trong đại sảnh lúng túng.
Sáu người này đều là tiền bối giang hồ, mà Tô Tín chỉ là một tiểu bối mà thôi.
Kết quả sáu người vây công một người còn không làm gì được Tô Tín, ngược lại bị hắn đè đánh mất mặt không thôi.
Mất mặt là vây công, càng mất mặt chính là vây công còn không đánh lại người ta.
Mọi người nơi này có người muốn xông lên vây công Tô Tín, lại nghĩ mình có xông vào cũng không làm gì được người ta, trái lại còn làm môn phái mất mặt, bọn họ không dám lỗ mảng.
Cho nên nội tâm mọi người nghĩ như thế liền trơ mắt nhìn Tô Tín đánh sáu người không ngừng lui về phía sau, triệt để chiếm cứ thượng phong.
Thanh Mộc tán nhân thân là quán chủ Thượng Thanh quan, thực lực bản thân hắn tương đối mạnh trong võ giả Thần Cung Cảnh.
Đối mặt Tô Tín chém một kiếm, Thanh Mộc tán nhân lập tức vận dụng cương khí, Hỗn Nguyên cương khí ngưng tụ thành thất tinh thuẫn trước mặt, thất tinh liên châu tuần hoàn qua lại, là công pháp hộ thân đạo gia chính tông.
Tô Tín sử dụng Huyết Hà Thần Kiếm sinh ra huyết quang vặn vẹo, sát cơ phát diệt ngưng tụ vào trong đó, kiếm quang đỏ rực đánh vào thất tinh thuẫn trước người Thanh Mộc tán nhân, chân khí hộ thể bị phá, Thanh Mộc tán nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mắt thấy một kiếm ủa Tô Tín sắp đâm vào ngực Thanh Mộc tán nhân, Lưu Kiêu đứng bên cạnh lập tức ra tay.
Ngón tay hắn hết sức nhỏ, màu da tinh tế tỉ mỉ, dường như không phải tay nam nhân, mà là tay của nữ nhân.
Nhưng lúc này tay hắn kết ấn quyết, cương khí đen kịt ngưng tụ thành một đóa hoa mai và điểm vào mũi kiếm của Tô Tín.
Trong nháy mắt cương khí và huyết khí va chạm với nhau, Lưu Kiêu biến sắc, thân thể hắn lui lại ba bước nhưng kiếm thế của Tô Tín không thay đổi.
Lưu Kiêu vội vàng ra tay lần nữa, hai tay của hắn như nhặt hoa, từng múi hoa đen kịt nở rộ và thay nhau oanh kích vào mũi kiếm Tô Tín, nó giống như đóa hoa tử vong nở rộ trong bóng tối.
Đây cũng là nguyên nhân Lưu Kiêu có thành danh ‘ Dạ Lưu Thủ ’, nền tản của hắn được truyền thừa Vạn Hoa Khai Quyết của phụ thân Lưu Thiên Phong.
Chỉ có điều Lưu Thiên Phóng ra tay hoa nở cả sảnh đường, ngàn vạn đóa hoa thuộc tính cương khí khác nhau nở rộ uy thế kinh thiên động địa, cuối cùng càng ngưng tụ thành Vô Tướng Hoa trong truyền thuyết.
Lưu Kiêu tu hành Vạn Hoa Khai Quyết chỉ mới nhập môn, hắn am hiểu nhất chính là sử dụng Dạ Lưu Hoa.
Mấy chục đóa Dạ Lưu Hoa nở rộ, lúc này mới miễn cưỡng ngăn được lực lượng một kiếm của Tô Tín, Lưu Kiêu lúc này mới lui về phía sau, tay phải của hắn đặt sau lưng, trên thực tế hắn đang che dấu sự thật cổ tay đang rách tả tơi.
“Ha ha, quả nhiên thực lực Tô huynh cường đại, tiểu đệ bội phục.”
Lưu Kiêu cười ha ha, thân thể hắn không tự chủ lui về phía sau một bước.
Hắn mới vừa xuất thủ cứu Thanh Mộc tán nhân chẳng qua thuận tiện thắng được hảo cảm của người trong Nhân Nghĩa Trang mà thôi.
Dù sao Nhân Nghĩa Trang có thanh thế to lớn tại Giang Nam, Kim Ngọc Lâu của hắn gần đây đang khuếch trương tại Giang Nam đạo, có quan hệ tốt với Nhân Nghĩa Trang cũng dễ làm việc hơn nhiều.
Nhưng nếu vì đánh tốt quan hệ với Nhân Nghĩa mà tử đấu với một cao thủ như Tô Tín, hắn chắc chắn không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhưng Lưu Kiêu không lên không có nghĩa người khác không lên.
Nhìn thấy Tô Tín một lời không hợp liền động thủ, võ giả trong đại sảnh tức giận.
Cả đám liên tục vỗ bàn gầm lên.
“Tiểu bối cuồng vọng!”
“Lý nào lại như vậy, Nhân Nghĩa Trang cũng không phải nơi Tô Tín ngươi giương oai.”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn đám người chung quanh.
“Đất trong thiên hạ là vương thổ, chẳng lẽ Nhân Nghĩa Trang các ngươi không phải đang ở trên lãnh thổ Đại Chu, Lục Phiến Môn còn không thể làm gì được hay sao?”
“Hôm nay ta nói rõ tại đây, ta phải tra Nhân Nghĩa Trang, nếu như ai dám đứng ra ngăn cản chính là ảnh hưởng công vụ của ta, lão lỗ mũi trâu này chính là vết xe đổ!”
Nghe hắn nói như vậy, vài tên võ giả lập tức xông lên, có một tên hừ lạnh và nói: “Cuồng vọng! Cho dù tổng bộ đầu Giang Nam đạo Kim Vũ Lâm cũng không dám nói.”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn tên nói chuyện, đều là Thần Cung Cảnh, hơn nữa thực lực không kém, hiển nhiên đều là cao thủ võ lâm hoặc người thế gia.
Thiết Dao Hoa rút đao muốn lên nhưng Tô Tín ngăn cản.
Ngày xưa đối mặt bốn tên Thần Cung Cảnh như Chúc Ngôn Tín, Tô Tín sử dụng át chủ bài mới liều lưỡng bại câu thương đánh chết bọn chúng.
Hiện tại đánh với sáu người cũng không phải khó khăn gì.
Trong phòng có ngàn vạn đạo kêếm quang xuất hiện, chỉ phong bắn ra bốn phía, trong đại sảnh cương khí bạo phát đáng sợ.
Tô Tín sử dụng Phong Thần Thối trong cự ly ngắn với tốc độ vô địch, xê dịch né tránh phối hợp khoái kiếm ép sáu tên Thần Cung Cảnh không ngẩng đầu lên được.
Nhìn cảnh tượng chiến đấu trước mặt, đám người trong đại sảnh lúng túng.
Sáu người này đều là tiền bối giang hồ, mà Tô Tín chỉ là một tiểu bối mà thôi.
Kết quả sáu người vây công một người còn không làm gì được Tô Tín, ngược lại bị hắn đè đánh mất mặt không thôi.
Mất mặt là vây công, càng mất mặt chính là vây công còn không đánh lại người ta.
Mọi người nơi này có người muốn xông lên vây công Tô Tín, lại nghĩ mình có xông vào cũng không làm gì được người ta, trái lại còn làm môn phái mất mặt, bọn họ không dám lỗ mảng.
Cho nên nội tâm mọi người nghĩ như thế liền trơ mắt nhìn Tô Tín đánh sáu người không ngừng lui về phía sau, triệt để chiếm cứ thượng phong.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt