Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 296: Ngươi nói ai hồ đồ? (2)
Giọng nói không lớn nhưng lại truyền rõ vào tai mỗi người nơi này giống như ngươi nọ đang nói bên tai.
Sắc mặt ba tên Tiên Thiên như Niếp Viễn biến sắc, đây là cao thủ.
Tô Tín đẩy đám người ra, hắn thản nhiên nói: “Chính ngươi nói ta dạy võ công là hồ đồ sao?”
Lúc này uy áp đáng sợ bao phủ trên người Lâm Vạn Thành, Tô Tín đi càng gần uy áp càng lớn, cuối cùng như thái sơn áp đỉnh bao phủ thân thể hắn, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Tô Tín đi đến trước mặt hắn, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lâm Vạn Thành: “Trả lời ta, có hay không?”
Bịch!
Rốt cuộc Lâm Vạn Thành không chịu nổi uy áp cường đại trực tiếp quỳ rạp xuống đất run rẩy không thôi.
Mặc dù hắn có cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn nhưng loại người này với Tô Tín mà nói nhỏ yếu như con kiến, tùy thời cũng có thể nghiền chết.
Từ khi xuất đạo đến nay, người đối địch với Tô TÍn không phải võ giả Tiên Thiên cũng là thanh niên tuấn kiệt nổi danh Nhân Bảng, một võ giả Hậu Thiên đại viên mãn thì có tư cách gì nói Tô Tín dạy võ công hồ đồ.
Lâm Thanh dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Tín.
Hắn vẫm cảm giác lão sư của mình rất lợi hại nhưng hắn bất thiện tại ngôn từ, vẫn không biết lão sư lợi hại ra sao.
Hiện tại nhìn thấy nhị thúc ngày bình thường diễu võ dương oai lại bị sư phụ dọa sợ quỳ xuống, so sánh với hắn, Lâm Thành cảm thấy thực lực lão sư cao tới đáng sợ.
Hắn là tiểu hài tử không nhìn ra cái gì nhưng võ giả phía dưới không giống.
Lâm Vạn Thành làm người bị người ta khinh thường nhưng hắn dù gì cũng là võ giả Hậu Thiên đại viên mãn, cho dù không có Niếp Viễn làm hậu thuẫn thì hắn cũng là nhân vật có số má tại Lăng Châu phủ, hiện tại hắn bị khí thế bức bách quỳ xuống, người tới kinh khủng cỡ nào?
Lúc này sắc mặt Niếp Viễn đen như đáy nồi.
Lâm Vạn Thành là con rể của hắn, kết quả hiện tại quỳ trước mặt người ta như chó chết, đây quả thực là đánh mặt hắn mà.
Niếp Viễn rút trường kiếm trong tay ra, hắn quát lớn: “Giả thần giả quỷ! Ngươi là người phương nào, cũng dám tới Lăng Châu phủ giương oai?”
Hắn không đề cập tới chính mình, hắn nói là cả Lăng Châu phủ, rõ ràng là muốn mượn thế, mượn lực lượng Lý Hạc Thanh và Khâu Minh.
Chút tâm tư của hắn làm sao gạt được Lý Hạc Thanh và Khâu Minh cơ chứ, nhưng bọn họ nghe Niếp Viễn nói như vậy vẫn rút binh khí ra đứng cạnh hắn.
Thực lực Lăng Châu phủ vốn yếu, cho nên mấy nhà bọn họ âm thầm ước định, chính bọn họ ngày bình thường ma sát thì ma sát, tranh đấu thì tranh đấu nhưng một khi xuất hiện kẻ địch bên ngoài sẽ liên thủ đối ngoại, hiện tại có Tô Tín xuất hiện nên bọn họ phải liên thủ với nhau.
Tô Tín nhướng mày, hừ lạnh nói: “Ồn ào!”
Hắn điểm một chỉ, một sợi tơ máu như vậy sống không ngừng vặn vẹo giữa không trung, nó không ngừng oanh kích Niếp Viễn.
Niếp Viễn có danh hiệu ‘ Bôn Lôi Kiếm ’, cũng không phải nói kiếm pháp của hắn, còn nói kiếm hắn nhanh như sấm sét.
Nhưng đáng tiếc kiếm của hắn không nhanh bằng Huyết Hà thần chỉ của Tô Tín.
Thời điểm này hắn không có rút kiếm ra, tơ máu đã gia tốc và trực tiếp xuyên qua mi tâm hắn, Niếp Viễn ngã xuống.
Đánh chết Niếp Viễn trong nháy mắt, hai người Khâu Minh và Lý Hạc Thanh bên cạnh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nghiền áp! Nghiền áp tuyệt đối!
Nhìn thấy một chiêu của Tô Tín, Lý Hạc Thanh và Khâu Minh lập tức không còn dũng khí đối chiến.
Đối phương và mình không phải người cùng cấp bậc, là hai thế giới khác nhau.
Khâu Minh là người cầm lái tiêu cục, cho dù lớn tuổi vẫn thường xuyên ra ngoài áp tiêu, tin tức của hắn tốt hơn người khác.
Nhìn thấy một chỉ Tô Tín đánh chết Niếp Viễn làm hắn nhớ lại cái gì đó, Khâu Minh cả kinh kêu lên: “Đó là Huyết Hà thần chỉ! Tô Tín! Ngươi là Tô Tín! Bài danh hai mươi ba Nhân Bảng, Huyết Kiếm Thần Chỉ Tô Tín!
Hắn vừa nói lời này làm người chung quanh xôn xao, tất cả mọi người dùng ánh mắt không dám tin nhìn Tô Tín.
Bế quan dưỡng thương hơn nửa năm, cái tên Tô Tín đã lâu không có xuất hiện trên giang hồ nhưng không có nghĩa người giang hồ sẽ quên hắn.
Phải nói mỗi võ giả bài danh top ba mươi Nhân Bảng là nhân vật không ai dám quên.
Huống chi lần trước Tô Tín lấy một địch bốn, vượt cấp đánh chết bốn tên võ giả Thần Cung Cảnh, chiến tích khủng bố này phát sinh cách Lăng Châu phủ không xa cho nên bọn họ càng có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng ấn tượng sâu sắc cũng không bằng bọn họ gặp được nhân vật truyền kỳ tại đây, Tô Tín xuất thân tán tu lại có thể sánh vai cùng trẻ tuổi tuấn kiệt của đại phái, bọn họ không ngờ hắn ẩn nấp trong Lăng Châu phủ lâu như vậy.
Sắc mặt ba tên Tiên Thiên như Niếp Viễn biến sắc, đây là cao thủ.
Tô Tín đẩy đám người ra, hắn thản nhiên nói: “Chính ngươi nói ta dạy võ công là hồ đồ sao?”
Lúc này uy áp đáng sợ bao phủ trên người Lâm Vạn Thành, Tô Tín đi càng gần uy áp càng lớn, cuối cùng như thái sơn áp đỉnh bao phủ thân thể hắn, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Tô Tín đi đến trước mặt hắn, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lâm Vạn Thành: “Trả lời ta, có hay không?”
Bịch!
Rốt cuộc Lâm Vạn Thành không chịu nổi uy áp cường đại trực tiếp quỳ rạp xuống đất run rẩy không thôi.
Mặc dù hắn có cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn nhưng loại người này với Tô Tín mà nói nhỏ yếu như con kiến, tùy thời cũng có thể nghiền chết.
Từ khi xuất đạo đến nay, người đối địch với Tô TÍn không phải võ giả Tiên Thiên cũng là thanh niên tuấn kiệt nổi danh Nhân Bảng, một võ giả Hậu Thiên đại viên mãn thì có tư cách gì nói Tô Tín dạy võ công hồ đồ.
Lâm Thanh dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Tín.
Hắn vẫm cảm giác lão sư của mình rất lợi hại nhưng hắn bất thiện tại ngôn từ, vẫn không biết lão sư lợi hại ra sao.
Hiện tại nhìn thấy nhị thúc ngày bình thường diễu võ dương oai lại bị sư phụ dọa sợ quỳ xuống, so sánh với hắn, Lâm Thành cảm thấy thực lực lão sư cao tới đáng sợ.
Hắn là tiểu hài tử không nhìn ra cái gì nhưng võ giả phía dưới không giống.
Lâm Vạn Thành làm người bị người ta khinh thường nhưng hắn dù gì cũng là võ giả Hậu Thiên đại viên mãn, cho dù không có Niếp Viễn làm hậu thuẫn thì hắn cũng là nhân vật có số má tại Lăng Châu phủ, hiện tại hắn bị khí thế bức bách quỳ xuống, người tới kinh khủng cỡ nào?
Lúc này sắc mặt Niếp Viễn đen như đáy nồi.
Lâm Vạn Thành là con rể của hắn, kết quả hiện tại quỳ trước mặt người ta như chó chết, đây quả thực là đánh mặt hắn mà.
Niếp Viễn rút trường kiếm trong tay ra, hắn quát lớn: “Giả thần giả quỷ! Ngươi là người phương nào, cũng dám tới Lăng Châu phủ giương oai?”
Hắn không đề cập tới chính mình, hắn nói là cả Lăng Châu phủ, rõ ràng là muốn mượn thế, mượn lực lượng Lý Hạc Thanh và Khâu Minh.
Chút tâm tư của hắn làm sao gạt được Lý Hạc Thanh và Khâu Minh cơ chứ, nhưng bọn họ nghe Niếp Viễn nói như vậy vẫn rút binh khí ra đứng cạnh hắn.
Thực lực Lăng Châu phủ vốn yếu, cho nên mấy nhà bọn họ âm thầm ước định, chính bọn họ ngày bình thường ma sát thì ma sát, tranh đấu thì tranh đấu nhưng một khi xuất hiện kẻ địch bên ngoài sẽ liên thủ đối ngoại, hiện tại có Tô Tín xuất hiện nên bọn họ phải liên thủ với nhau.
Tô Tín nhướng mày, hừ lạnh nói: “Ồn ào!”
Hắn điểm một chỉ, một sợi tơ máu như vậy sống không ngừng vặn vẹo giữa không trung, nó không ngừng oanh kích Niếp Viễn.
Niếp Viễn có danh hiệu ‘ Bôn Lôi Kiếm ’, cũng không phải nói kiếm pháp của hắn, còn nói kiếm hắn nhanh như sấm sét.
Nhưng đáng tiếc kiếm của hắn không nhanh bằng Huyết Hà thần chỉ của Tô Tín.
Thời điểm này hắn không có rút kiếm ra, tơ máu đã gia tốc và trực tiếp xuyên qua mi tâm hắn, Niếp Viễn ngã xuống.
Đánh chết Niếp Viễn trong nháy mắt, hai người Khâu Minh và Lý Hạc Thanh bên cạnh hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nghiền áp! Nghiền áp tuyệt đối!
Nhìn thấy một chiêu của Tô Tín, Lý Hạc Thanh và Khâu Minh lập tức không còn dũng khí đối chiến.
Đối phương và mình không phải người cùng cấp bậc, là hai thế giới khác nhau.
Khâu Minh là người cầm lái tiêu cục, cho dù lớn tuổi vẫn thường xuyên ra ngoài áp tiêu, tin tức của hắn tốt hơn người khác.
Nhìn thấy một chỉ Tô Tín đánh chết Niếp Viễn làm hắn nhớ lại cái gì đó, Khâu Minh cả kinh kêu lên: “Đó là Huyết Hà thần chỉ! Tô Tín! Ngươi là Tô Tín! Bài danh hai mươi ba Nhân Bảng, Huyết Kiếm Thần Chỉ Tô Tín!
Hắn vừa nói lời này làm người chung quanh xôn xao, tất cả mọi người dùng ánh mắt không dám tin nhìn Tô Tín.
Bế quan dưỡng thương hơn nửa năm, cái tên Tô Tín đã lâu không có xuất hiện trên giang hồ nhưng không có nghĩa người giang hồ sẽ quên hắn.
Phải nói mỗi võ giả bài danh top ba mươi Nhân Bảng là nhân vật không ai dám quên.
Huống chi lần trước Tô Tín lấy một địch bốn, vượt cấp đánh chết bốn tên võ giả Thần Cung Cảnh, chiến tích khủng bố này phát sinh cách Lăng Châu phủ không xa cho nên bọn họ càng có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng ấn tượng sâu sắc cũng không bằng bọn họ gặp được nhân vật truyền kỳ tại đây, Tô Tín xuất thân tán tu lại có thể sánh vai cùng trẻ tuổi tuấn kiệt của đại phái, bọn họ không ngờ hắn ẩn nấp trong Lăng Châu phủ lâu như vậy.
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt