Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 274: Triêu Thiên Nhất Côn, Nhất Côn Triêu Thiên (2)
Thân thể Thượng Quan Ngạn Khanh như du long biến ảo thân ảnh khắp nơi, không ngờ là một môn thân pháp cao thâm.
Nhưng sau khi Tô Tín sử dụng một côn ‘ tứ đại hung ’ liền tạo thành gió lốc khủng bố đánh bay Thượng Quan Ngạn Khanh hơn mười trượng.
Côn ảnh rơi xuống, Tào Chính An là võ giả Thần Cung Cảnh nhưng hắn xuất thân tán tu, luận thực lực còn không mạnh hơn đám người Tiêu Ma Vân bao nhiêu.
Một côn khí thế vô song giáng xuống, hắn muốn chạy nhưng côn ảnh như ảnh tùy hình, cuối cùng bộc phát lực lượng khủng bố nện vào ngực hắn!
Tào Chính An không cam lòng vung vẩy hai tay nhưng Tô Tín lại cầm côn quét ngang, huyết vụ đầy trời bắn tung tóe, những thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh và cả kiếm khôi bị đánh nát bấy.
Tô Tín cầm côn đứng đó, lực lượng Triêu Thiên Nhất Côn biến mất nhưng khí thế trên người hắn như thần ma giáng lâm.
Thượng Quan Ngạn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, không phải bị thương, mà là bị tức giận thổ huyết.
Tuy hắn bị Triêu Thiên Nhất Côn của Tô Tín đánh bay nhưng hắn sử dụng bí pháp Thượng Quan thế gia hộ thân, hắn bị thương không tính là nghiêm trọng.
Tô Tín cuối cùng đánh chết Tào Chính An cũng không tính, lại thuận tiện đánh chết toàn bộ thủ hạ của hắn, hành động này là nguyên nhân Thượng Quan Ngạn Khanh tức giận thổ huyết.
Thủ hạ của hắn ít nhất, mỗi người Tiêu Ma Vân và Địch Vân Phi đều có hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, vì cái gì lại giết thủ hạ của hắn?
Đương nhiên Tô Tín không cố ý nhắm vào Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn chỉ giết đám thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi đánh chết những người kia, trong đầu Tô Tín có âm thanh hệ thống vang lên.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: chính đạo công địch, đạt được 800 điểm giá trị phản phái.”
Tô Tín nhận được nhiệm vụ chính đạo công địch khi còn ở Thường Ninh phủ, khi đó Tô Tín chỉ giết một mình Phương Đông Đình nên kiếm được 200 điểm giá trị phản phái.
Nhiệm vụ này có thời hạn một năm, về sau Tô Tín đến thành Thương Sơn, bởi vì đổi thân phận hơn nữa hạn chế quá nhiều, không thật ra tay giết người, hiện tại rốt cục tìm được cơ hội.
Thủ hạ Tiêu Ma Vân cùng Địch Vân Phi mạnh nhưng bọn họ xuất thân tán tu và tiểu thế lực tại Tương Nam, căn bản không tính là danh môn chính phái.
Đám thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh xuất thân không có gì đặc biệt nhưng dầu gì cũng xem như xuất thân chính phái, trên danh nghĩa là như vậy.
Tô Tín một hơi đánh chết bảy, tám người, vừa vặn hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trong một năm.
Đám người Tiêu Ma Vân sợ hãi nhìn Tô Tín, ánh mắt còn mang theo khủng hoảng.
Bọn họ vẫn cho rằng võ công mạnh nhất của Tô Tín chính là kiếm pháp, là chỉ pháp, nhưng không nghĩ tới hôm nay Tô Tín ra tay lại dùng côn pháp.
Trên người gia hỏa này còn có bao nhiêu át chủ bài chưa sử dụng?
Vừa nghĩ tới một côn khủng bố vừa rồi, Triêu Thiên Nhất Côn sinh ra khí thế tận trời, Tiêu Ma Vân lập tức run rẩy.
Hắn cho rằng trên đời này không ai có khí thế bằng sư phụ Kim Khả Tín khi sử dụng ‘ Bất Nhị Đao ’, hôm nay gặp được Tô Tín hắn mới biết cái gì mới là khí thế.
Ngày xưa Mễ Thương Khung đã từng lợi dụng một côn này đánh chết cao thủ Bạch đạo, ‘ thiên cơ ’ long đầu Trương Tam Phụ, cho dù thành viên tổ chức thiên cơ có hận hắn nhưng không ai dám vọng động một bước.
Hiện tại tô tín cũng như thế.
Dưới uy thế Triêu Thiên Nhất Côn, bốn người Địch Vân Phi mạnh nhất đã một chết ba tổn thương, đám thủ hạ còn lại vừa chống cự kiếm khôi vừa sợ hãi nhìn Tô Tín, không ai dám vọng động một bước.
Lúc này Tạ Chỉ Yến cũng hấp thu toàn bộ kiếm ý trong kiếm hoàn, Tô Tín nhìn sang nàng, hai người trực tiếp quay người rời đi, đám người Tiêu Ma Vân không dám nói nhảm một câu.
Sau khi ra khỏi lăng tẩm, Tô Tín liền ném bàn long côn đi.
Sau khi không có Triêu Thiên Nhất Côn, cây côn này chính là phế vật.
Sắc mặt Tô Tín biến thành tái nhợt, vừa rồi sử dụng Triêu Thiên Nhất Côn đã tiêu hao bảy thành nội lực, loại này tiêu hao này không phải lớn.
Trên đoạn đường hai người quay về, Tạ Chỉ Yến lúc này mới nghi hoặc nhìn Tô Tín: “Ta phát hiện trên người ngươi có không ít bí mật, có lẽ ngươi chưa từng học qua côn pháp, nhưng ngươi vừa rồi sử dụng một côn kia khí têế ngập trời, uy lực của nó còn mạnh hơn cả Phục Ma Côn của thủ tọa giới luật đường Thiếu Lâm tự.”
Không đợi Tô Tín trả lời, Tạ Chỉ Yến liền nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình, việc này rất bình thường, hôm nay đa tạ nguoi, nếu không có ngươi ngăn cản bọn chúng, bọn chúng tuyệt đối không cho phép ta thuận lợi hấp thu kiếm hoàn như vậy.”
Tô Tín cười cười nói: “Không cần đa tạ, lần trước ngươi giúp ta đại ân tại Thường Ninh phủ, hẳn là ta đa tạ ngươi mới đúng.”
“Chuyện Tương Nam đã giải quyết xong, ngươi chuẩn bị đi Trung Nguyên sao?”
Tạ Chỉ Yến hỏi.
Tô Tín gật đầu nói: “Thượng Quan Ngạn Khanh gây ra trò cười to như vậy, bọn chúng cũng không còn mặt mũi chơi trò tranh đấu với nhau, cho nên ta chuẩn bị trực tiếp khởi hành đi Trung Nguyên.”
Vẻ mặt Tạ Chỉ Yến nghiêm túc nói:
“Nếu như ngươi đi Trung Nguyên nhất định phải cẩn thận một người, lần này ngươi giết một thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh liền có phiền toái không nhỏ a.”
Nhưng sau khi Tô Tín sử dụng một côn ‘ tứ đại hung ’ liền tạo thành gió lốc khủng bố đánh bay Thượng Quan Ngạn Khanh hơn mười trượng.
Côn ảnh rơi xuống, Tào Chính An là võ giả Thần Cung Cảnh nhưng hắn xuất thân tán tu, luận thực lực còn không mạnh hơn đám người Tiêu Ma Vân bao nhiêu.
Một côn khí thế vô song giáng xuống, hắn muốn chạy nhưng côn ảnh như ảnh tùy hình, cuối cùng bộc phát lực lượng khủng bố nện vào ngực hắn!
Tào Chính An không cam lòng vung vẩy hai tay nhưng Tô Tín lại cầm côn quét ngang, huyết vụ đầy trời bắn tung tóe, những thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh và cả kiếm khôi bị đánh nát bấy.
Tô Tín cầm côn đứng đó, lực lượng Triêu Thiên Nhất Côn biến mất nhưng khí thế trên người hắn như thần ma giáng lâm.
Thượng Quan Ngạn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, không phải bị thương, mà là bị tức giận thổ huyết.
Tuy hắn bị Triêu Thiên Nhất Côn của Tô Tín đánh bay nhưng hắn sử dụng bí pháp Thượng Quan thế gia hộ thân, hắn bị thương không tính là nghiêm trọng.
Tô Tín cuối cùng đánh chết Tào Chính An cũng không tính, lại thuận tiện đánh chết toàn bộ thủ hạ của hắn, hành động này là nguyên nhân Thượng Quan Ngạn Khanh tức giận thổ huyết.
Thủ hạ của hắn ít nhất, mỗi người Tiêu Ma Vân và Địch Vân Phi đều có hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, vì cái gì lại giết thủ hạ của hắn?
Đương nhiên Tô Tín không cố ý nhắm vào Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn chỉ giết đám thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi đánh chết những người kia, trong đầu Tô Tín có âm thanh hệ thống vang lên.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: chính đạo công địch, đạt được 800 điểm giá trị phản phái.”
Tô Tín nhận được nhiệm vụ chính đạo công địch khi còn ở Thường Ninh phủ, khi đó Tô Tín chỉ giết một mình Phương Đông Đình nên kiếm được 200 điểm giá trị phản phái.
Nhiệm vụ này có thời hạn một năm, về sau Tô Tín đến thành Thương Sơn, bởi vì đổi thân phận hơn nữa hạn chế quá nhiều, không thật ra tay giết người, hiện tại rốt cục tìm được cơ hội.
Thủ hạ Tiêu Ma Vân cùng Địch Vân Phi mạnh nhưng bọn họ xuất thân tán tu và tiểu thế lực tại Tương Nam, căn bản không tính là danh môn chính phái.
Đám thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh xuất thân không có gì đặc biệt nhưng dầu gì cũng xem như xuất thân chính phái, trên danh nghĩa là như vậy.
Tô Tín một hơi đánh chết bảy, tám người, vừa vặn hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh trong một năm.
Đám người Tiêu Ma Vân sợ hãi nhìn Tô Tín, ánh mắt còn mang theo khủng hoảng.
Bọn họ vẫn cho rằng võ công mạnh nhất của Tô Tín chính là kiếm pháp, là chỉ pháp, nhưng không nghĩ tới hôm nay Tô Tín ra tay lại dùng côn pháp.
Trên người gia hỏa này còn có bao nhiêu át chủ bài chưa sử dụng?
Vừa nghĩ tới một côn khủng bố vừa rồi, Triêu Thiên Nhất Côn sinh ra khí thế tận trời, Tiêu Ma Vân lập tức run rẩy.
Hắn cho rằng trên đời này không ai có khí thế bằng sư phụ Kim Khả Tín khi sử dụng ‘ Bất Nhị Đao ’, hôm nay gặp được Tô Tín hắn mới biết cái gì mới là khí thế.
Ngày xưa Mễ Thương Khung đã từng lợi dụng một côn này đánh chết cao thủ Bạch đạo, ‘ thiên cơ ’ long đầu Trương Tam Phụ, cho dù thành viên tổ chức thiên cơ có hận hắn nhưng không ai dám vọng động một bước.
Hiện tại tô tín cũng như thế.
Dưới uy thế Triêu Thiên Nhất Côn, bốn người Địch Vân Phi mạnh nhất đã một chết ba tổn thương, đám thủ hạ còn lại vừa chống cự kiếm khôi vừa sợ hãi nhìn Tô Tín, không ai dám vọng động một bước.
Lúc này Tạ Chỉ Yến cũng hấp thu toàn bộ kiếm ý trong kiếm hoàn, Tô Tín nhìn sang nàng, hai người trực tiếp quay người rời đi, đám người Tiêu Ma Vân không dám nói nhảm một câu.
Sau khi ra khỏi lăng tẩm, Tô Tín liền ném bàn long côn đi.
Sau khi không có Triêu Thiên Nhất Côn, cây côn này chính là phế vật.
Sắc mặt Tô Tín biến thành tái nhợt, vừa rồi sử dụng Triêu Thiên Nhất Côn đã tiêu hao bảy thành nội lực, loại này tiêu hao này không phải lớn.
Trên đoạn đường hai người quay về, Tạ Chỉ Yến lúc này mới nghi hoặc nhìn Tô Tín: “Ta phát hiện trên người ngươi có không ít bí mật, có lẽ ngươi chưa từng học qua côn pháp, nhưng ngươi vừa rồi sử dụng một côn kia khí têế ngập trời, uy lực của nó còn mạnh hơn cả Phục Ma Côn của thủ tọa giới luật đường Thiếu Lâm tự.”
Không đợi Tô Tín trả lời, Tạ Chỉ Yến liền nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình, việc này rất bình thường, hôm nay đa tạ nguoi, nếu không có ngươi ngăn cản bọn chúng, bọn chúng tuyệt đối không cho phép ta thuận lợi hấp thu kiếm hoàn như vậy.”
Tô Tín cười cười nói: “Không cần đa tạ, lần trước ngươi giúp ta đại ân tại Thường Ninh phủ, hẳn là ta đa tạ ngươi mới đúng.”
“Chuyện Tương Nam đã giải quyết xong, ngươi chuẩn bị đi Trung Nguyên sao?”
Tạ Chỉ Yến hỏi.
Tô Tín gật đầu nói: “Thượng Quan Ngạn Khanh gây ra trò cười to như vậy, bọn chúng cũng không còn mặt mũi chơi trò tranh đấu với nhau, cho nên ta chuẩn bị trực tiếp khởi hành đi Trung Nguyên.”
Vẻ mặt Tạ Chỉ Yến nghiêm túc nói:
“Nếu như ngươi đi Trung Nguyên nhất định phải cẩn thận một người, lần này ngươi giết một thủ hạ của Thượng Quan Ngạn Khanh liền có phiền toái không nhỏ a.”
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt