Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 154: Phương thức xuất hiện tiêu sái (2)
Yến Khuynh Tuyết lo lắng an nguy của A Nhượng cũng thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Tô Tín còn mang theo ý vị khác.
Nàng từng có mộng tưởng thiếu nữ, mộng tưởng có thiếu niên hiệp sĩ anh tuấn mang theo trường kiếm và nàng lưu lạc giang hồ xa xăm.
Đáng tiếc đó chỉ là mộng tượng lúc còn nhỏ thôi, trong hiện thực chỉ có hàng rào cây xanh dỗ dành nàng, chỉ có Lương bá che mưa chắn gió cho nàng lớn lên, Tô Tín xuất hiện đối với Yến Khuynh Tuyết chẳng khác gì mộng tưởng.
Nhìn Tô Tín thu kiếm, Yến Trọng Hằng lúc này thở ra một hơi.
Thời điểm kiếm gác lên cổ hắn vừa rồi, hắn thật có cảm giác có sát cơ lạnh lẽo xâm nhập vào tâm thần, dường như sau đó hắn sẽ bị cắt đứt cổ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Yến Trọng Hằng khàn khàn hỏi một câu.
Hắn không tin người trẻ tuổi có thể dùng một kiếm đánh bại mình là người vô danh.
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Ta là người nhìn thây chuyện bất bình nên đứng ra quản. Ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, không quen nhìn đám đại nam nhân các ngươi ức hiếp một nữ tử yếu ớt..”
“Đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.”
“Một đám người các ngươi suốt ngày chỉ biết xu nịnh âm mưu quỷ kế, khi nhục một nữ tử yếu ớt có cảm thấy xấu hổ hay không?”
“Nhớ kỹ, ta là Mạnh Thanh Trạch, mấy ngày nay ta sẽ ở lại trong thành Thương Sơn, các ngươi muốn báo thù cứ tìm tới là được, ngươi tới bao nhiêu, Mạnh Thanh Trạch ta sẽ tiếp bao nhiêu.”
Nói xong Tô Tín quay người nhảy xuống lôi đài, đám người tự động nhường đường cho hắn đi, ánh mắt tất cả mọi người cả kinh nhìn Tô Tín.
Đặc biệt lúc Tô Tín nói câu: đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.
Những lời này quả thực đã đi vào tâm khảm bọn họ, cho dù những võ giả xuất thân tán tu hay đệ tử danh môn, tin tưởng bọn họ lúc còn trẻ đều có mong muốn như vậy.
“Chỉ có điều gặp càng nhiều, nhận thức lợi ích ghê tơm càng nhiều, dần dần mộng tưởng lúc trước cũng mai một trong tâm bọn họ.”
Phương Hạo nhìn Tô Tín với ánh mắt kích động.
“Bà mẹ nó! Thì ra là cao thủ huynh ah, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ huynh chờ ta một chút.”
Lúc này trên phong vân lôi, sắc mặt Yến Trọng Hằng biến thành khó coi, sắc mặt đám người Yến Thư Hằng cũng không tốt hơn chút nào.
Tô Tín nói là nói Yến Trọng Hằng nhưng chẳng khác gì mắng cả bọn họ vào.
Vừa rồi khí thế Tô Tín quá mạnh, một chiêu đánh bại Yến Trọng Hằng làm nội tâm bọn họ kinh hãi, cũng quên đi nơi này là thành Thương Sơn, là địa bàn của bọn họ.
Hiện tại bọn họ muốn gây phiền toái với Tô Tín, đáng tiếc người ta đã đi, nghe khẩu khí của hắn dường như ở lại trong thành Thương Sơn vài ngày, cho nên bọn họ muốn báo thù phải suy nghĩ kỹ hơn.
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, đám thủ hạ của hắn mang theo đám người Phiền Qua trọng thương theo cùng.
Đám Yến Hoàng Cửu bên kia cũng nhanh chóng trở về, bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn.
Đoán chừng không cần tới ngày mai, chuyện xảy ra trên phong vân lôi sẽ truyền khắp cả thành Thương Sơn, bọn họ cũng thành trò cười trong mắt dân chúng.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, A Nhượng đi xuống lôi đài, hắn hổ thẹn với Yến Khuynh Tuyết: “Thực xin lỗi tiểu thư, là ta quá vô dụng.”
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Không có sao, kỳ thật ngươi không cần đi lên, bị bọn chúng mắng vài câu cũng không có mất miếng thịt nào.”
A Nhượng nói: “Ta thật không quen nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.”
Lương bá lắc đầu: “Tiểu tử ngươi còn quá trẻ, không chịu nổi kích thích.”
Tiểu nha hoàn nói: “Đúng vậy, nếu Nhượng đại ca ngươi tu luyện tới mức của Mạnh thiếu hiệp vừa rồi thì có thể nói như vậy.”
Nói xong ánh mắt nha hoàn tỏa sáng như sao trời: “Vị Mạnh thiếu hiệp kia vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Nếu ta có thể cưỡi ngựa theo hắn lưu lạc giang hồ thì quá tốt.”
A Nhượng buồn bã nói: “Vậy chờ ngươi học được cưỡi ngựa rồi nói sau, ngươi học cưỡi ngựa cả một năm nhưng không học được thì làm sao thúc ngựa lưu lạc giang hồ.”
Nha hoàn nghiến răng nghiến lợi giẫm chân A Nhượng một cái.
Lương bá quát lớn: “Đi, đi, hai người các ngươi đừng làm rộn, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào.”
Nghe Lương bá quát lớn như thế làm hai người A Nhượng trung thực.
Lương bá quay người nói với Yến Khuynh Tuyết: “Tiểu thư, Mạnh Thanh Trạch xuất hiện đối với chúng ta mà nói là kỳ ngộ, chúng ta phải mời chào người này gia nhập chúng ta.”
“Ý của Lương bá là?”
Lương bá trầm giọng nói: “Nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch, chỉ cần có thể thành công mời chào Mạnh Thanh Trạch, chúng ta không những có thể tự bảo vệ mình, thậm chí có cơ hội cướp vị trí người thừa kế thành chủ.”
Nàng từng có mộng tưởng thiếu nữ, mộng tưởng có thiếu niên hiệp sĩ anh tuấn mang theo trường kiếm và nàng lưu lạc giang hồ xa xăm.
Đáng tiếc đó chỉ là mộng tượng lúc còn nhỏ thôi, trong hiện thực chỉ có hàng rào cây xanh dỗ dành nàng, chỉ có Lương bá che mưa chắn gió cho nàng lớn lên, Tô Tín xuất hiện đối với Yến Khuynh Tuyết chẳng khác gì mộng tưởng.
Nhìn Tô Tín thu kiếm, Yến Trọng Hằng lúc này thở ra một hơi.
Thời điểm kiếm gác lên cổ hắn vừa rồi, hắn thật có cảm giác có sát cơ lạnh lẽo xâm nhập vào tâm thần, dường như sau đó hắn sẽ bị cắt đứt cổ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Yến Trọng Hằng khàn khàn hỏi một câu.
Hắn không tin người trẻ tuổi có thể dùng một kiếm đánh bại mình là người vô danh.
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Ta là người nhìn thây chuyện bất bình nên đứng ra quản. Ta chẳng qua là người qua đường mà thôi, không quen nhìn đám đại nam nhân các ngươi ức hiếp một nữ tử yếu ớt..”
“Đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.”
“Một đám người các ngươi suốt ngày chỉ biết xu nịnh âm mưu quỷ kế, khi nhục một nữ tử yếu ớt có cảm thấy xấu hổ hay không?”
“Nhớ kỹ, ta là Mạnh Thanh Trạch, mấy ngày nay ta sẽ ở lại trong thành Thương Sơn, các ngươi muốn báo thù cứ tìm tới là được, ngươi tới bao nhiêu, Mạnh Thanh Trạch ta sẽ tiếp bao nhiêu.”
Nói xong Tô Tín quay người nhảy xuống lôi đài, đám người tự động nhường đường cho hắn đi, ánh mắt tất cả mọi người cả kinh nhìn Tô Tín.
Đặc biệt lúc Tô Tín nói câu: đại trượng phu phải tự cường, nên khoái ý ân cừu, hoành đao bá nghiệp, tiếu ngạo giang hồ.
Những lời này quả thực đã đi vào tâm khảm bọn họ, cho dù những võ giả xuất thân tán tu hay đệ tử danh môn, tin tưởng bọn họ lúc còn trẻ đều có mong muốn như vậy.
“Chỉ có điều gặp càng nhiều, nhận thức lợi ích ghê tơm càng nhiều, dần dần mộng tưởng lúc trước cũng mai một trong tâm bọn họ.”
Phương Hạo nhìn Tô Tín với ánh mắt kích động.
“Bà mẹ nó! Thì ra là cao thủ huynh ah, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, cao thủ huynh chờ ta một chút.”
Lúc này trên phong vân lôi, sắc mặt Yến Trọng Hằng biến thành khó coi, sắc mặt đám người Yến Thư Hằng cũng không tốt hơn chút nào.
Tô Tín nói là nói Yến Trọng Hằng nhưng chẳng khác gì mắng cả bọn họ vào.
Vừa rồi khí thế Tô Tín quá mạnh, một chiêu đánh bại Yến Trọng Hằng làm nội tâm bọn họ kinh hãi, cũng quên đi nơi này là thành Thương Sơn, là địa bàn của bọn họ.
Hiện tại bọn họ muốn gây phiền toái với Tô Tín, đáng tiếc người ta đã đi, nghe khẩu khí của hắn dường như ở lại trong thành Thương Sơn vài ngày, cho nên bọn họ muốn báo thù phải suy nghĩ kỹ hơn.
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng quay người rời đi, đám thủ hạ của hắn mang theo đám người Phiền Qua trọng thương theo cùng.
Đám Yến Hoàng Cửu bên kia cũng nhanh chóng trở về, bọn họ hôm nay mất mặt quá lớn.
Đoán chừng không cần tới ngày mai, chuyện xảy ra trên phong vân lôi sẽ truyền khắp cả thành Thương Sơn, bọn họ cũng thành trò cười trong mắt dân chúng.
Đợi đến lúc tất cả mọi người rời đi, A Nhượng đi xuống lôi đài, hắn hổ thẹn với Yến Khuynh Tuyết: “Thực xin lỗi tiểu thư, là ta quá vô dụng.”
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Không có sao, kỳ thật ngươi không cần đi lên, bị bọn chúng mắng vài câu cũng không có mất miếng thịt nào.”
A Nhượng nói: “Ta thật không quen nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.”
Lương bá lắc đầu: “Tiểu tử ngươi còn quá trẻ, không chịu nổi kích thích.”
Tiểu nha hoàn nói: “Đúng vậy, nếu Nhượng đại ca ngươi tu luyện tới mức của Mạnh thiếu hiệp vừa rồi thì có thể nói như vậy.”
Nói xong ánh mắt nha hoàn tỏa sáng như sao trời: “Vị Mạnh thiếu hiệp kia vừa rồi thật sự quá đẹp trai! Nếu ta có thể cưỡi ngựa theo hắn lưu lạc giang hồ thì quá tốt.”
A Nhượng buồn bã nói: “Vậy chờ ngươi học được cưỡi ngựa rồi nói sau, ngươi học cưỡi ngựa cả một năm nhưng không học được thì làm sao thúc ngựa lưu lạc giang hồ.”
Nha hoàn nghiến răng nghiến lợi giẫm chân A Nhượng một cái.
Lương bá quát lớn: “Đi, đi, hai người các ngươi đừng làm rộn, cũng không nhìn bây giờ là lúc nào.”
Nghe Lương bá quát lớn như thế làm hai người A Nhượng trung thực.
Lương bá quay người nói với Yến Khuynh Tuyết: “Tiểu thư, Mạnh Thanh Trạch xuất hiện đối với chúng ta mà nói là kỳ ngộ, chúng ta phải mời chào người này gia nhập chúng ta.”
“Ý của Lương bá là?”
Lương bá trầm giọng nói: “Nhất định phải mời chào Mạnh Thanh Trạch, chỉ cần có thể thành công mời chào Mạnh Thanh Trạch, chúng ta không những có thể tự bảo vệ mình, thậm chí có cơ hội cướp vị trí người thừa kế thành chủ.”
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt