Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Chương 120: Chỉ có người chết mới có thể bảo thủ bí mật (2)
“Biết nhiều như thế, ngươi cũng an tâm lên đường đi.”
“Nếu lúc trước ngươi hiệp trợ ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lựa chọn nữ nhân Tạ Chỉ Yến kia.”
“Nhớ kỹ, kiếp sau đứng thành hàng nên lựa chọn tốt, nếu không sẽ chết.”
Phương Đông Đình rất muốn nhìn bộ dạng hối hận hoảng hốt trên mặt Tô Tín, đáng tiếc Tô Tín biểu hiện không có chút biến hóa nào, hắn nói: “Nếu lúc trơớc ta lựa chọn ngươi, ngươi bây giờ thực không giết ta? Có thể bảo thủ bí mật chỉ có người chết, ta tin tưởng rất nhiều người cũng đồng ý lời này.”
Đương nhiên Tô Tín sẽ không tin chuyện ma quỷ của Phương Đông Đình, người có tính cách lương bạc trời sinh như vậy, cho tới bây giờ sẽ đặt lợi ích của mình lên đầu, làm sao có thể bởi vì mình đứng ề phía hắn, hắn mạo hiểm tiết lộ bí mật bảo tàng mà tha mạng cho hắn chứ?
Phương Đông Đình cố ý nói thế mà thôi, muốn xem Tô Tín xấu mặt trước khi giết.
Đáng tiếc Tô Tín làm việc không có hối hận.
Hối hận làm được cái gì? Sai là sai, hối hận có thể vãn hồi cái gì sao? Ghi nhớ giáo huấn, không được lại phạm, đây mới là việc quan trọng.
Bị Tô Tín khám phá ý đồ Phương Đông Đình rất không thoải mái, hắn cũng không nói nhảm với Tô Tín, trực tiếp cầm kiếm liền đánh tới.
Trường kiếm của hắn phóng thích hai chủng thủy hỏa, hai loại lực lượng này tương giao và trên thân kiếm ẩn ẩn có màu băng lam.
Thanh Thành kiếm phái có Thủy Hỏa đạo kiếm kỳ dị, một kiếm xen lẫn lực lượng khác nhau, đạo pháp tự nhiên, lại có thể sử dụng đạo kiếm diễn biến, có thể nói là kiếm đạo cực hạn đi theo hướng khác.
Nhưng thực lực bản thân Phương Đông Đình không đủ phát huy lực lượng một kiếm này tới mức tận cùng, lực lượng của hắn đầy đủ nhưng không hiểu áo nghĩa chân chính của kiếm này!
Lúc này thấy Thủy Hỏa đạo kiếm đâm tới, chẳng biết tại sao trong đầu Tô Tín lại xuất hiện cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật giao đấu với Phương Đông Đình.
Lúc trước Tô Tín liền cảm thấy Tạ Chỉ Yến không dùng bao nhiêu lực lượng liền áp chế Phương Đông Đình, mỗi một kiếm đều liệu địch tiên cơ, làm cho Phương Đông Đình căn bản không thể thi triển thế công chân chính
Tô Tín không biết Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật, kiếm của hắn cũng chỉ có một ưu điểm chính là: nhanh!
Du long kiếm mang theo tần suất kỳ dị chém vào thân kiếm của đối phương, phát ra âm thanh kiếm minh kỳ dị.
Phương Đông Đình ỷ vào lực lượng của mình đẩy du long kiếm ra xa nhưng kiếm thế của hắn dừng lại, kiếm chiêu kế tiếp cũng bị nghẹn làm hắn cực kỳ khó chịu.
Khoái kiếm của Tô Tín một kiếm lại tiếp một kiếm, không cầu giết địch, chỉ cầu ngăn cản thế công của Phương Đông Đình, qua hơn mười chiêu, song phương giao thủ rất ngắn.
Nếu người ngoài ở đây sẽ thấy tràng diện rất quen thuộc, vậy mà giống bảy phần tình cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật đối chiến Phương Đông Đình.
Mà lúc này Tô Tín cũng tiến vào cảnh giới kỳ diệu.
Kiếm của Phương Đông Đình, kiếm của mình, chân khí đạo kiếm dường như đang biến thành một với bản thân, đột nhiên một sợi tơ xuât hiện trước mặt Tô Tín.
Không nhìn thấy quy luật gì nhưng chải vuốt sẽ có cảm giác hàm xúc, thứ này gọi là kiếm đạo!
Trước kia Tô Tín giết địch đều truy cầu ba chữ: nhanh, chuẩn, độc.
Đương nhiên đó là vì đối thủ của hắn lúc trước không có cường giả, đối phó đám người Thường Ninh phủ nơi đây, phần lớn Tô Tín chỉ dùng khoái kiếm là có thể giải quyết, hắn không có thực lực tiếp xúc với võ đạo chân chính.
Thẳng đến khi Tạ Chỉ Yến, Phương Đông Đình tới đây, Tô Tín mới tính toán chính thức biết được võ công cường đại bên ngoài là thế nào, kiến thức cái gì mới là võ đạo.
Ếch ngồi đáy giếng không cách nào hiểu chân ý thế gian, chỉ có nhảy ra khỏi cái giếng mới nhìn thấy trời cao biển rộng, hiện tại Tô Tín là như thế.
Hệ thống cũng từng đã nói qua hệ thống đưa tặng 5% độ thuần thục chỉ là vì giúp Tô Tín quen thuộc vũ kỹ mà thôi, nhưng muốn chính thức phát huy uy lực của vũ kỹ vẫn cần Tô Tín tìm hiểu.
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh chỉ là khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, cho dù Tô Tín học được khoái kiếm thì hắn không thể là Kinh Vô Mệnh thứ hai.
Đương nhiên Tô Tín cũng không cần trở thành Kinh Vô Mệnh thứ hai, hắn chỉ muốn trở thành chính mình là được, khoái kiếm của hắn cũng không phải khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, mà là khoái kiếm thuộc về Tô Tín!
Khoái kiếm của Tô Tín có độ thuần thục 50% vẫn không tiến bộ, sau khi giao thủ mười chiêu ngắn ngủi, dộ thành thục của khoái kiếm đạt tới 90%!
Kiếm trong tay Tô Tín càng lúc càng nhanh, không giống lúc trước truy cầu nhanh, mà là mang theo vận luật nào đó, kiếm nhanh đến mức tận cùng là một loại đạo.
Phương Đông Đình càng đánh càng kinh hãi.
Lực lượng của hắn mạnh hơn Tô Tín gấp mấy chục lần nhưng giao thủ hơn mười chiêu với Tô Tín liền lâm vào hạ phong.
Hơn nữa lúc ban đầu hắn còn áp chế Tô Tín, càng về sau hắn cảm giác Tô Tín vậy mà bắt đầu áp chế hắn lại.
Lực lượng bản thân Tô Tín không có biến hóa, phát sinh biến hóa chỉ có kiếm chiêu của hắn mà thôi.
Cảm giác biệt khuất sinh ra trong nội tâm, Phương Đông Đình nhìn trạng thái của Tô Tín hiện tại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hãi hô lớn: “Đốn ngộ! Ngươi tiến vào cảnh giới đốn ngộ?”
“Nếu lúc trước ngươi hiệp trợ ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lựa chọn nữ nhân Tạ Chỉ Yến kia.”
“Nhớ kỹ, kiếp sau đứng thành hàng nên lựa chọn tốt, nếu không sẽ chết.”
Phương Đông Đình rất muốn nhìn bộ dạng hối hận hoảng hốt trên mặt Tô Tín, đáng tiếc Tô Tín biểu hiện không có chút biến hóa nào, hắn nói: “Nếu lúc trơớc ta lựa chọn ngươi, ngươi bây giờ thực không giết ta? Có thể bảo thủ bí mật chỉ có người chết, ta tin tưởng rất nhiều người cũng đồng ý lời này.”
Đương nhiên Tô Tín sẽ không tin chuyện ma quỷ của Phương Đông Đình, người có tính cách lương bạc trời sinh như vậy, cho tới bây giờ sẽ đặt lợi ích của mình lên đầu, làm sao có thể bởi vì mình đứng ề phía hắn, hắn mạo hiểm tiết lộ bí mật bảo tàng mà tha mạng cho hắn chứ?
Phương Đông Đình cố ý nói thế mà thôi, muốn xem Tô Tín xấu mặt trước khi giết.
Đáng tiếc Tô Tín làm việc không có hối hận.
Hối hận làm được cái gì? Sai là sai, hối hận có thể vãn hồi cái gì sao? Ghi nhớ giáo huấn, không được lại phạm, đây mới là việc quan trọng.
Bị Tô Tín khám phá ý đồ Phương Đông Đình rất không thoải mái, hắn cũng không nói nhảm với Tô Tín, trực tiếp cầm kiếm liền đánh tới.
Trường kiếm của hắn phóng thích hai chủng thủy hỏa, hai loại lực lượng này tương giao và trên thân kiếm ẩn ẩn có màu băng lam.
Thanh Thành kiếm phái có Thủy Hỏa đạo kiếm kỳ dị, một kiếm xen lẫn lực lượng khác nhau, đạo pháp tự nhiên, lại có thể sử dụng đạo kiếm diễn biến, có thể nói là kiếm đạo cực hạn đi theo hướng khác.
Nhưng thực lực bản thân Phương Đông Đình không đủ phát huy lực lượng một kiếm này tới mức tận cùng, lực lượng của hắn đầy đủ nhưng không hiểu áo nghĩa chân chính của kiếm này!
Lúc này thấy Thủy Hỏa đạo kiếm đâm tới, chẳng biết tại sao trong đầu Tô Tín lại xuất hiện cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật giao đấu với Phương Đông Đình.
Lúc trước Tô Tín liền cảm thấy Tạ Chỉ Yến không dùng bao nhiêu lực lượng liền áp chế Phương Đông Đình, mỗi một kiếm đều liệu địch tiên cơ, làm cho Phương Đông Đình căn bản không thể thi triển thế công chân chính
Tô Tín không biết Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật, kiếm của hắn cũng chỉ có một ưu điểm chính là: nhanh!
Du long kiếm mang theo tần suất kỳ dị chém vào thân kiếm của đối phương, phát ra âm thanh kiếm minh kỳ dị.
Phương Đông Đình ỷ vào lực lượng của mình đẩy du long kiếm ra xa nhưng kiếm thế của hắn dừng lại, kiếm chiêu kế tiếp cũng bị nghẹn làm hắn cực kỳ khó chịu.
Khoái kiếm của Tô Tín một kiếm lại tiếp một kiếm, không cầu giết địch, chỉ cầu ngăn cản thế công của Phương Đông Đình, qua hơn mười chiêu, song phương giao thủ rất ngắn.
Nếu người ngoài ở đây sẽ thấy tràng diện rất quen thuộc, vậy mà giống bảy phần tình cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật đối chiến Phương Đông Đình.
Mà lúc này Tô Tín cũng tiến vào cảnh giới kỳ diệu.
Kiếm của Phương Đông Đình, kiếm của mình, chân khí đạo kiếm dường như đang biến thành một với bản thân, đột nhiên một sợi tơ xuât hiện trước mặt Tô Tín.
Không nhìn thấy quy luật gì nhưng chải vuốt sẽ có cảm giác hàm xúc, thứ này gọi là kiếm đạo!
Trước kia Tô Tín giết địch đều truy cầu ba chữ: nhanh, chuẩn, độc.
Đương nhiên đó là vì đối thủ của hắn lúc trước không có cường giả, đối phó đám người Thường Ninh phủ nơi đây, phần lớn Tô Tín chỉ dùng khoái kiếm là có thể giải quyết, hắn không có thực lực tiếp xúc với võ đạo chân chính.
Thẳng đến khi Tạ Chỉ Yến, Phương Đông Đình tới đây, Tô Tín mới tính toán chính thức biết được võ công cường đại bên ngoài là thế nào, kiến thức cái gì mới là võ đạo.
Ếch ngồi đáy giếng không cách nào hiểu chân ý thế gian, chỉ có nhảy ra khỏi cái giếng mới nhìn thấy trời cao biển rộng, hiện tại Tô Tín là như thế.
Hệ thống cũng từng đã nói qua hệ thống đưa tặng 5% độ thuần thục chỉ là vì giúp Tô Tín quen thuộc vũ kỹ mà thôi, nhưng muốn chính thức phát huy uy lực của vũ kỹ vẫn cần Tô Tín tìm hiểu.
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh chỉ là khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, cho dù Tô Tín học được khoái kiếm thì hắn không thể là Kinh Vô Mệnh thứ hai.
Đương nhiên Tô Tín cũng không cần trở thành Kinh Vô Mệnh thứ hai, hắn chỉ muốn trở thành chính mình là được, khoái kiếm của hắn cũng không phải khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, mà là khoái kiếm thuộc về Tô Tín!
Khoái kiếm của Tô Tín có độ thuần thục 50% vẫn không tiến bộ, sau khi giao thủ mười chiêu ngắn ngủi, dộ thành thục của khoái kiếm đạt tới 90%!
Kiếm trong tay Tô Tín càng lúc càng nhanh, không giống lúc trước truy cầu nhanh, mà là mang theo vận luật nào đó, kiếm nhanh đến mức tận cùng là một loại đạo.
Phương Đông Đình càng đánh càng kinh hãi.
Lực lượng của hắn mạnh hơn Tô Tín gấp mấy chục lần nhưng giao thủ hơn mười chiêu với Tô Tín liền lâm vào hạ phong.
Hơn nữa lúc ban đầu hắn còn áp chế Tô Tín, càng về sau hắn cảm giác Tô Tín vậy mà bắt đầu áp chế hắn lại.
Lực lượng bản thân Tô Tín không có biến hóa, phát sinh biến hóa chỉ có kiếm chiêu của hắn mà thôi.
Cảm giác biệt khuất sinh ra trong nội tâm, Phương Đông Đình nhìn trạng thái của Tô Tín hiện tại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hãi hô lớn: “Đốn ngộ! Ngươi tiến vào cảnh giới đốn ngộ?”
Tác giả :
Phong Thất Nguyệt