Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 36: Mật thất
- Thiếu gia, phía trước không xa có một thôn trang, chúng ta đi trong thôn nhìn xem có chỗ nghỉ ngơi! - Thủ lĩnh Ảnh vệ lên tiếng.
- Ta đã biết, đi thôi. - Lăng Huyền Phong gật đầu nói, đây chính là nơi xảy ra nhiệm vụ.
Nhưng khi tới cách thôn trang đại khái vài trăm mét thì Lăng Huyền Phong cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Bầu không khí bất chợt trở nên âm u quỷ dị. ngột ngạt một cách khó hiểu. Cảnh vật xung quanh cũng làm hắn để ý. Càng tới gần thôn trang thì cây cối càng ít tươi tốt, nhiều cây có vẻ đã chết khô từ lâu. Chính thức làm hắn vô cùng cảnh giác là cho dù đã tới gần trưa, cây sào đứng bóng rồi mà trong thôn không có người. Một ngôi làng nhỏ, một khu dân cư cho dù hẻo lánh đến đâu cũng phải có một cái chợ cỡ nhỏ. Đằng này không có một cái gì hết. Gia súc gia cầm một con cũng không thấy.
- Tất cả đề phòng! Trong thôn này có bất thường!
Lăng Huyền Phong nghiêm mặt ra lệnh, sắc mặt hắn có chút khó coi. Nhiệm vụ lần này có vẻ không đơn giản. 3 Ảnh vệ phía sau cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, cũng nghe lời hắn mà rút vũ khí ra đề phòng. 4 người đều xuống ngựa để lại ngoài cửa thôn, sau đó từ từ đi vào. Lăng Huyền Phong càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Đi vào sâu trong thôn rồi mà một tiếng chó sủa cũng không nghe thấy. Các ngôi nhà thì cửa mở toang, bên trong tối đen như mực.
- Mục tỷ tỷ, nếu ta nhớ không lầm, thì đây chính là thôn Ngọa Đương, cách Ngọa Đương thành không xa, đáng lẽ phải có người ở mới đúng, hơn nữa là phải vô cùng nhộn nhịp. Như thế nào lại giống như bỏ hoang thế này.
Nữ Ảnh vệ cau mày. Lăng Huyền Phong nói đúng. Ngọa Đương thành, trước đây là một pháo đài của đế quốc, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc thì biến nó thành một tòa thành thị cho bách tính an cư lạc nghiệp. Nhưng vì tòa pháo đài xây dựng quá kiên cố, qua vài trăm năm vẫn không có dấu hiệu hao mòn, không thể đập tường thành đi được, mới biến khu đất trống bên cạnh thành thôn trang nhỏ để tránh tình trạng quá tải. Vài chục năm trở lại thì đây là một nơi sầm uất náo nhiệt, tuy rằng có nhỏ hơn Mặc Thủy thành. Đáng lẽ tình trạng không nên như vậy mới phải.
- Thiếu gia! Trong thôn không một bóng người, chúng ta có lẽ nên đi vào một trong những ngôi nhà kia nghỉ chân, sau đó đi vào thành. - Thủ lĩnh Ảnh vệ lên tiếng.
- Được, tạm thời vào trong kia nghỉ một lát, ta cũng có chút không chống đỡ được.
Lăng Huyền Phong suy nghĩ giây lát rồi đồng ý. Dù sao đứng ở ngoài mãi cũng không phải là biện pháp hay. Có lẽ cứ đi vào trong kia, may ra tìm được chút manh mối.
Cả 4 người đồng thời đi vào một ngôi nhà lớn nhất trong thôn. Khi mở cửa thì một luồn khí ẩm ướt ngột ngạt sộc thẳng vào mũi, kèm theo là một cỗ tanh tưởi không biết từ đâu ra. Nữ Ảnh vệ thì mặt mày nhăn nhó quay đi, cố gắng không để mình nôn thốc ra ngoài, 2 Ảnh vệ còn lại thì mặt nhăn như quả táo tàu, hương vị này thật là khó chịu. Nhưng khi cả 3 nhìn lại tam thiếu gia, thì thấy lông mày hắn nhíu lại một chút xong giãn ra, khí định thần nhàn, phong khinh vân đạm, coi như mùi hương vừa rồi không có gì cả. Cả 3 đều âm thầm bội phục, tâm tính như thế này một thiếu niên 15 16 tuổi bình thường làm sao có được.
- Đầu lĩnh, à quên, các ngươi tên gì, sau này tiện gọi hơn.
- Ta lên Lý Mục, là lão đại. Đây là lão nhị Trương Lâm, tứ muội họ Mục, ta cũng không biết tên thật của nàng, dù sao khi vào nhóm hộ vệ nàng cũng không báo ra danh phận của mình. Còn lão tứ tên Trương Phương, là đệ đệ của Trương Lâm.
Chỉ báo họ chứ không báo tên? Có lẽ vị Mụ tỷ này có bí mật gì đó không nói lên được, sau này sẽ tìm hiểu sau vậy.
- Được, Lý Mục bây giờ ngươi và Trương Lâm chia nhau ra tìm trong khu nhà này, may ra tìm được cái gì đó có chút manh mối, ta và Mục tỷ sẽ ở lại đây chờ.
- Rõ!
Lý Mục và Trương Lâm chia nhau ra tìm. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đổ vỡ, Lăng Huyền Phong day trán. Mấy tên này không làm việc nhẹ nhàng một chút nào sao? Lỗ mãng vậy? Thế méo nào lại có thể đi làm Ảnh vệ được đây. Toát mồ hôi! Con mẹ nó sau này đi ám sát có khi bị người phát hiện ra trước khi tiến tới mục tiêu cũng nên.
- Bẩm thiếu gia, chúng ta tìm khắp khu nhà trong, không có phát hiện gì. Vật dụng trong nhà bị bao phủ một lớp bụi khá dày, trông có vẻ như từ lâu đã không được dọn dẹp.
Lý Mục sau khi cùng Trương Lâm lục soát hết căn nhà cũng không tìm được gì đáng kể.
- Vậy nơi này có thư phòng không? Căn nhà rộng lớn như thế này, chủ nhân ắt hẳn không phải thường dân.
- Bẩm, có một thư phòng cũ, nhưng bên trong cũng chỉ có sách thường, không có gì đáng nói.
- Không đúng, thư phòng thường là nơi cất giấu nhiều thứ, có khi tìm được một bản nhật ký hay gì đó. Để ta tìm.
Nói liền, hắn liền bước tới thư phòng nhỏ bên cạnh gian chính. Bên trong giăng đầy mạng nhện, trên bàn phủ một lớp bụi dày đặc, có khi đến mấy tấc bụi liền. Lăng Huyền Phong tìm tòi một lát, không khỏi có chút thất vọng. Trong đây đích thực toàn là sách vở bình thường, bán đầy ngoài chợ, may ra cũng chỉ có một vài bức thư pháp, quyển sách thơ ca có chút giá trị mà thôi. Hắn vò đầu suy nghĩ, đích xác là mình đã bỏ qua một thứ gì đó. 3 Ảnh vệ thấy hắn tập trung suy nghĩ cũng không lên tiếng.
Nữ Ảnh vệ trông thấy hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ như vậy không khỏi có chút buồn cười. Bộ dáng của tiểu tử kia không giống một tên thiếu niên mới lớn chút nào, mà có vẻ giống như một trung niên già dặn thì đúng hơn. Nhưng mà, trông hắn chống cằm suy nghĩ như vậy, quả thực có chút đẹp trai ta... Mục cô nương suy nghĩ một lát rồi giật mình tỉnh táo. Ta đang suy nghĩ gì vậy, hình như vừa rồi mơ tưởng về hắn. Nàng bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng. May sao đang mang khăn che mặt không ai để ý thấy. Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng không khỏi thi thoảng đôi mỹ mâu lại hướng về phía hắn một lát.
- Thiếu gia, ngài đang tìm gì vậy? Dù sao chúng ta đi đến đây cũng chỉ là qua đường mà thôi, không lẽ ngài định tìm bí mật gì đó sao? - Mục cô nương thấy hắn ngồi lâu không nói, lên tiếng hỏi
Bí mật? Mật đạo? Hay là.... Đúng rồi! Là mật thất! Lăng Huyền Phong bừng tỉnh búng tay một cái. Hắn nhìn lại xung quanh. Kiếp trước khi xem phim cổ trang và chơi game kiếm hiệp, hắn thường thấy trong thư phòng của nhân vật trong phim hay có cơ quan mở ra mật đạo thông xuống lòng đất. Hắn hưng phấn lục lọi quanh phòng một lần nữa, chú ý mọi ngóc ngách, đồng thời ra lệnh:
- Các ngươi giúp ta mang hết đống sách này ra ngoài!
3 Ảnh vệ mơ màng không hiểu ý hắn muốn gì, nhưng lệnh của hắn thì vẫn phải nghe theo, đành hì hục mang tất cả sách vở có trong thư phòng mang ra ngoài. Lăng Huyền Phong cũng không rảnh rỗi, tham gia làm việc. Đột nhiên hắn chú ý tới một chiếc hộp để ở giá sách phía sau bàn. Bề ngoài thì có vẻ như là một chiếc hộp gỗ, nhưng khi chạm vào thì không thể nhấc ra. Sờ vào sâu đằng sau, hắn cảm thấy chiếc hộp này có một cái mấu lồi ra. Vô cùng hưng phấn, hắn xoay tròn chiếc hộp.
Két!!!!!
Trước sự kinh ngạc của 3 Ảnh vệ, chiếc tủ sách liền xoay qua một bên, hiện ra một thông đạo tối om.
- Oa ha ha! Không ngờ đúng là có mật đạo! Mục tỷ, ta yêu ngươi chết mất! - Lăng Huyền Phong phấn chấn cười lớn, hắn lao tới ôm Mục cô nương vào lòng, hôn lên má nàng 2 cái.
Lý Mục và Trương Lâm trợn tròn mắt. Thiếu gia đây là bị làm sao vậy? Tự nhiên nhảy lên như thằng động kinh, sau đó nhảy vào ôm hôn tứ muội? Nhưng làm cho bọn hắn phải há hốc miệng là tứ muội lại để cho hắn ôm, hơn nữa ánh mắt có vẻ mê ly. Khoan! Mê ly? Ta kháo! Con mẹ nó, ở Lăng Gia ai dám động vào nàng đều bị đánh cho không còn ra hình người. Nay tam thiếu ôm nàng, thậm chí thơm vào má nàng mà còn không bị làm sao? Trời ơi! Ngươi đánh chết ta đi.!
- Ngươi!..... - Mục cô nương sắc mặt đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên có nam nhân dám cả gan chạm vào người nàng. Ngày trước nếu có ai dám làm thế thì đảm bảo sau vài hơi thở tên đó sẽ biến thành đầu heo. Nhưng không hiểu sao khi bị hắn ôm vào thì nàng lại không có cảm giác phản cảm, ngược lại có chút hưởng thụ. Cho tới khi hắn thơm vào má nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, không dám đánh hắn, mà chỉ dãy dụa một lúc.
- Ách! Thứ lỗi thứ lỗi! Do ta hưng phấn quá, nàng đừng để ý.
- Ừm.
Thấy tứ muội hàng ngày sắc mặt lạnh như băng hôm nay lại biểu hiện ra tư thái tiểu nữ nhân làm cho 2 tên nam nhân Ảnh vệ trợn mắt cứng lưỡi. Lão nhị lớn gan bước lên hỏi:
- Uy! Ngươi có phải tứ muội của bọn ta không thế? Ngươi là ai?
- Nhị ca chết bầm! Ngươi hỏi lão nương câu đó ý tứ gì?
Mục đại tỷ nhe răng giơ vuốt... à nhầm trơn mắt lên nhìn tên nhị ca đáng đánh đòn này. Hôm nay lão nương cố gắng lắm mới thể hiện ra bộ mặt hiền thục thì lại bị tên ca ca không nên thân này phá hỏng chuyện tốt, xem về nhà ta thu thập ngươi như thế nào.
- Khụ! Khụ ta nói sai rồi. Hôm nay muội muội có vẻ hơi lạ, cho nên ta mới kì quái thôi.
- Ta không có việc gì, lo chuyện của huynh đi - Mục Ảnh vệ cắn răng trợn mắt lên hằm hè. Nếu như không có cái mạng che mặt thì có thể thấy rõ mặt nàng hồng như táo chín.
Lăng Huyền Phong khó hiểu nhìn 2 huynh muội bọn họ cãi nhau, lắc đầu. Đúng là kì quái, haizzz, kệ đi... Không lằng nhằng nữa, hắn cầm một cây đuốc rồi đi thẳng vào trong mật đạo. Có lẽ vì bịt kín quá lâu nên bên trong không khí có vẻ ngột ngạt, hắn phải đứng ngoài chờ một lúc cho không khí bên ngoài lùa vào rồi mới vào trong.
- Ta đã biết, đi thôi. - Lăng Huyền Phong gật đầu nói, đây chính là nơi xảy ra nhiệm vụ.
Nhưng khi tới cách thôn trang đại khái vài trăm mét thì Lăng Huyền Phong cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Bầu không khí bất chợt trở nên âm u quỷ dị. ngột ngạt một cách khó hiểu. Cảnh vật xung quanh cũng làm hắn để ý. Càng tới gần thôn trang thì cây cối càng ít tươi tốt, nhiều cây có vẻ đã chết khô từ lâu. Chính thức làm hắn vô cùng cảnh giác là cho dù đã tới gần trưa, cây sào đứng bóng rồi mà trong thôn không có người. Một ngôi làng nhỏ, một khu dân cư cho dù hẻo lánh đến đâu cũng phải có một cái chợ cỡ nhỏ. Đằng này không có một cái gì hết. Gia súc gia cầm một con cũng không thấy.
- Tất cả đề phòng! Trong thôn này có bất thường!
Lăng Huyền Phong nghiêm mặt ra lệnh, sắc mặt hắn có chút khó coi. Nhiệm vụ lần này có vẻ không đơn giản. 3 Ảnh vệ phía sau cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, cũng nghe lời hắn mà rút vũ khí ra đề phòng. 4 người đều xuống ngựa để lại ngoài cửa thôn, sau đó từ từ đi vào. Lăng Huyền Phong càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Đi vào sâu trong thôn rồi mà một tiếng chó sủa cũng không nghe thấy. Các ngôi nhà thì cửa mở toang, bên trong tối đen như mực.
- Mục tỷ tỷ, nếu ta nhớ không lầm, thì đây chính là thôn Ngọa Đương, cách Ngọa Đương thành không xa, đáng lẽ phải có người ở mới đúng, hơn nữa là phải vô cùng nhộn nhịp. Như thế nào lại giống như bỏ hoang thế này.
Nữ Ảnh vệ cau mày. Lăng Huyền Phong nói đúng. Ngọa Đương thành, trước đây là một pháo đài của đế quốc, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc thì biến nó thành một tòa thành thị cho bách tính an cư lạc nghiệp. Nhưng vì tòa pháo đài xây dựng quá kiên cố, qua vài trăm năm vẫn không có dấu hiệu hao mòn, không thể đập tường thành đi được, mới biến khu đất trống bên cạnh thành thôn trang nhỏ để tránh tình trạng quá tải. Vài chục năm trở lại thì đây là một nơi sầm uất náo nhiệt, tuy rằng có nhỏ hơn Mặc Thủy thành. Đáng lẽ tình trạng không nên như vậy mới phải.
- Thiếu gia! Trong thôn không một bóng người, chúng ta có lẽ nên đi vào một trong những ngôi nhà kia nghỉ chân, sau đó đi vào thành. - Thủ lĩnh Ảnh vệ lên tiếng.
- Được, tạm thời vào trong kia nghỉ một lát, ta cũng có chút không chống đỡ được.
Lăng Huyền Phong suy nghĩ giây lát rồi đồng ý. Dù sao đứng ở ngoài mãi cũng không phải là biện pháp hay. Có lẽ cứ đi vào trong kia, may ra tìm được chút manh mối.
Cả 4 người đồng thời đi vào một ngôi nhà lớn nhất trong thôn. Khi mở cửa thì một luồn khí ẩm ướt ngột ngạt sộc thẳng vào mũi, kèm theo là một cỗ tanh tưởi không biết từ đâu ra. Nữ Ảnh vệ thì mặt mày nhăn nhó quay đi, cố gắng không để mình nôn thốc ra ngoài, 2 Ảnh vệ còn lại thì mặt nhăn như quả táo tàu, hương vị này thật là khó chịu. Nhưng khi cả 3 nhìn lại tam thiếu gia, thì thấy lông mày hắn nhíu lại một chút xong giãn ra, khí định thần nhàn, phong khinh vân đạm, coi như mùi hương vừa rồi không có gì cả. Cả 3 đều âm thầm bội phục, tâm tính như thế này một thiếu niên 15 16 tuổi bình thường làm sao có được.
- Đầu lĩnh, à quên, các ngươi tên gì, sau này tiện gọi hơn.
- Ta lên Lý Mục, là lão đại. Đây là lão nhị Trương Lâm, tứ muội họ Mục, ta cũng không biết tên thật của nàng, dù sao khi vào nhóm hộ vệ nàng cũng không báo ra danh phận của mình. Còn lão tứ tên Trương Phương, là đệ đệ của Trương Lâm.
Chỉ báo họ chứ không báo tên? Có lẽ vị Mụ tỷ này có bí mật gì đó không nói lên được, sau này sẽ tìm hiểu sau vậy.
- Được, Lý Mục bây giờ ngươi và Trương Lâm chia nhau ra tìm trong khu nhà này, may ra tìm được cái gì đó có chút manh mối, ta và Mục tỷ sẽ ở lại đây chờ.
- Rõ!
Lý Mục và Trương Lâm chia nhau ra tìm. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng đổ vỡ, Lăng Huyền Phong day trán. Mấy tên này không làm việc nhẹ nhàng một chút nào sao? Lỗ mãng vậy? Thế méo nào lại có thể đi làm Ảnh vệ được đây. Toát mồ hôi! Con mẹ nó sau này đi ám sát có khi bị người phát hiện ra trước khi tiến tới mục tiêu cũng nên.
- Bẩm thiếu gia, chúng ta tìm khắp khu nhà trong, không có phát hiện gì. Vật dụng trong nhà bị bao phủ một lớp bụi khá dày, trông có vẻ như từ lâu đã không được dọn dẹp.
Lý Mục sau khi cùng Trương Lâm lục soát hết căn nhà cũng không tìm được gì đáng kể.
- Vậy nơi này có thư phòng không? Căn nhà rộng lớn như thế này, chủ nhân ắt hẳn không phải thường dân.
- Bẩm, có một thư phòng cũ, nhưng bên trong cũng chỉ có sách thường, không có gì đáng nói.
- Không đúng, thư phòng thường là nơi cất giấu nhiều thứ, có khi tìm được một bản nhật ký hay gì đó. Để ta tìm.
Nói liền, hắn liền bước tới thư phòng nhỏ bên cạnh gian chính. Bên trong giăng đầy mạng nhện, trên bàn phủ một lớp bụi dày đặc, có khi đến mấy tấc bụi liền. Lăng Huyền Phong tìm tòi một lát, không khỏi có chút thất vọng. Trong đây đích thực toàn là sách vở bình thường, bán đầy ngoài chợ, may ra cũng chỉ có một vài bức thư pháp, quyển sách thơ ca có chút giá trị mà thôi. Hắn vò đầu suy nghĩ, đích xác là mình đã bỏ qua một thứ gì đó. 3 Ảnh vệ thấy hắn tập trung suy nghĩ cũng không lên tiếng.
Nữ Ảnh vệ trông thấy hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ như vậy không khỏi có chút buồn cười. Bộ dáng của tiểu tử kia không giống một tên thiếu niên mới lớn chút nào, mà có vẻ giống như một trung niên già dặn thì đúng hơn. Nhưng mà, trông hắn chống cằm suy nghĩ như vậy, quả thực có chút đẹp trai ta... Mục cô nương suy nghĩ một lát rồi giật mình tỉnh táo. Ta đang suy nghĩ gì vậy, hình như vừa rồi mơ tưởng về hắn. Nàng bỗng chốc khuôn mặt đỏ bừng. May sao đang mang khăn che mặt không ai để ý thấy. Nàng cố gắng tỉnh táo lại, nhưng không khỏi thi thoảng đôi mỹ mâu lại hướng về phía hắn một lát.
- Thiếu gia, ngài đang tìm gì vậy? Dù sao chúng ta đi đến đây cũng chỉ là qua đường mà thôi, không lẽ ngài định tìm bí mật gì đó sao? - Mục cô nương thấy hắn ngồi lâu không nói, lên tiếng hỏi
Bí mật? Mật đạo? Hay là.... Đúng rồi! Là mật thất! Lăng Huyền Phong bừng tỉnh búng tay một cái. Hắn nhìn lại xung quanh. Kiếp trước khi xem phim cổ trang và chơi game kiếm hiệp, hắn thường thấy trong thư phòng của nhân vật trong phim hay có cơ quan mở ra mật đạo thông xuống lòng đất. Hắn hưng phấn lục lọi quanh phòng một lần nữa, chú ý mọi ngóc ngách, đồng thời ra lệnh:
- Các ngươi giúp ta mang hết đống sách này ra ngoài!
3 Ảnh vệ mơ màng không hiểu ý hắn muốn gì, nhưng lệnh của hắn thì vẫn phải nghe theo, đành hì hục mang tất cả sách vở có trong thư phòng mang ra ngoài. Lăng Huyền Phong cũng không rảnh rỗi, tham gia làm việc. Đột nhiên hắn chú ý tới một chiếc hộp để ở giá sách phía sau bàn. Bề ngoài thì có vẻ như là một chiếc hộp gỗ, nhưng khi chạm vào thì không thể nhấc ra. Sờ vào sâu đằng sau, hắn cảm thấy chiếc hộp này có một cái mấu lồi ra. Vô cùng hưng phấn, hắn xoay tròn chiếc hộp.
Két!!!!!
Trước sự kinh ngạc của 3 Ảnh vệ, chiếc tủ sách liền xoay qua một bên, hiện ra một thông đạo tối om.
- Oa ha ha! Không ngờ đúng là có mật đạo! Mục tỷ, ta yêu ngươi chết mất! - Lăng Huyền Phong phấn chấn cười lớn, hắn lao tới ôm Mục cô nương vào lòng, hôn lên má nàng 2 cái.
Lý Mục và Trương Lâm trợn tròn mắt. Thiếu gia đây là bị làm sao vậy? Tự nhiên nhảy lên như thằng động kinh, sau đó nhảy vào ôm hôn tứ muội? Nhưng làm cho bọn hắn phải há hốc miệng là tứ muội lại để cho hắn ôm, hơn nữa ánh mắt có vẻ mê ly. Khoan! Mê ly? Ta kháo! Con mẹ nó, ở Lăng Gia ai dám động vào nàng đều bị đánh cho không còn ra hình người. Nay tam thiếu ôm nàng, thậm chí thơm vào má nàng mà còn không bị làm sao? Trời ơi! Ngươi đánh chết ta đi.!
- Ngươi!..... - Mục cô nương sắc mặt đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên có nam nhân dám cả gan chạm vào người nàng. Ngày trước nếu có ai dám làm thế thì đảm bảo sau vài hơi thở tên đó sẽ biến thành đầu heo. Nhưng không hiểu sao khi bị hắn ôm vào thì nàng lại không có cảm giác phản cảm, ngược lại có chút hưởng thụ. Cho tới khi hắn thơm vào má nàng, nàng mới giật mình bừng tỉnh, không dám đánh hắn, mà chỉ dãy dụa một lúc.
- Ách! Thứ lỗi thứ lỗi! Do ta hưng phấn quá, nàng đừng để ý.
- Ừm.
Thấy tứ muội hàng ngày sắc mặt lạnh như băng hôm nay lại biểu hiện ra tư thái tiểu nữ nhân làm cho 2 tên nam nhân Ảnh vệ trợn mắt cứng lưỡi. Lão nhị lớn gan bước lên hỏi:
- Uy! Ngươi có phải tứ muội của bọn ta không thế? Ngươi là ai?
- Nhị ca chết bầm! Ngươi hỏi lão nương câu đó ý tứ gì?
Mục đại tỷ nhe răng giơ vuốt... à nhầm trơn mắt lên nhìn tên nhị ca đáng đánh đòn này. Hôm nay lão nương cố gắng lắm mới thể hiện ra bộ mặt hiền thục thì lại bị tên ca ca không nên thân này phá hỏng chuyện tốt, xem về nhà ta thu thập ngươi như thế nào.
- Khụ! Khụ ta nói sai rồi. Hôm nay muội muội có vẻ hơi lạ, cho nên ta mới kì quái thôi.
- Ta không có việc gì, lo chuyện của huynh đi - Mục Ảnh vệ cắn răng trợn mắt lên hằm hè. Nếu như không có cái mạng che mặt thì có thể thấy rõ mặt nàng hồng như táo chín.
Lăng Huyền Phong khó hiểu nhìn 2 huynh muội bọn họ cãi nhau, lắc đầu. Đúng là kì quái, haizzz, kệ đi... Không lằng nhằng nữa, hắn cầm một cây đuốc rồi đi thẳng vào trong mật đạo. Có lẽ vì bịt kín quá lâu nên bên trong không khí có vẻ ngột ngạt, hắn phải đứng ngoài chờ một lúc cho không khí bên ngoài lùa vào rồi mới vào trong.
Tác giả :
Dao Quang Lân Y