Tội + Cộng Sự
Chương 30: Say rượu rồi sao?
Diệp Phi chỉ có một cái đầu, tinh lực hữu hạn, đành phải giao vụ án phanh thây cho lão Lưu toàn quyền phụ trách, còn anh và Tổ chuyên án 5.3 lại một lần nữa chạy tới tra khám hiện trường.
Tìm thấy thi thể của Phó Hạ Viêm là điều ngoài ý muốn, cũng rất có khả năng là kế hoạch lập sẵn.
Khó trách tìm kiếm khắp cả nước không thấy bóng dáng Phó Hạ Viêm, hắn đã là một xác chết, bị vùi lấp trong một nghĩa trang ngoại thành Bắc Kinh. Cảnh sát sao có thể nghĩ tới việc đào mộ tìm người?
Rạng sáng hôm nay có người báo nguy, nói nhìn thấy tên Phó Hạ Viêm trên bia mộ, cảnh sát hỏi danh tính người nọ, người nọ không muốn tiết lộ, chỉ nói trước đây đã từng đọc lệnh truy nã Phó Hạ Viêm, đang tảo mộ người thân thì vô tình phát hiện bia mộ của hắn. Người báo án nghe giọng như phụ nữ lớn tuổi. Nhưng nam hay nữ không cần truy cứu, vì hiện nay kỹ thuật đổi giọng đã lên tới trình độ thật giả khó phân.
Lão Vương nhận được báo án thì gọi cho Diệp Phi đầu tiên, nhưng điện thoại của Diệp Phi tắt máy, vì thế cùng cảnh sát Tổ chuyên án đến thẳng nghĩa địa ngoại thành nọ, quả nhiên tìm thấy bia mộ Phó Hạ Viêm.
Nhóm cảnh sát tại đó lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “Lật nắp quan tài khám nghiệm tử thi”.
Trong quan tài đong đầy Formalin, Phó Hạ Viêm bị ngâm chính giữa, thân thể to lớn trần trụi, vẻ mặt trông rất bình an.
Qua kiểm nghiệm pháp y, Phó Hạ Viêm đã chết hơn hai tháng, thi thể của hắn được Formalin giữ tươi. Trên người hắn trừ một số vết sẹo năm xưa thì không có vết thương mới, xương và nội tạng cũng nguyên vẹn, nguyên nhân tử vong lại khiến người ta bất ngờ, trong não hắn có một khối u ác tính, khối u nứt toác, dẫn đến cái chết của hắn.
Nói cách khác, án 5.3 ngay từ đầu đã không liên quan gì đến Phó Hạ Viêm, cả anh và Bạch Minh Ngữ đều sai, hơn nữa còn sai trầm trọng. Nếu hung thủ không phải Phó Hạ Viêm thì là ai? Là người gửi thư cho anh sao?
Nếu đúng là hắn, thì hiển nhiên hắn nhằm vào cảnh sát. Rốt cuộc thì hắn là ai? Mục đích của hắn là gì? Hắn và Phó Hạ Viêm đã chết có quan hệ gì? Hắn là kẻ đứng sau vụ trọng án năm xưa sao?
Không, hẳn là không, kẻ đứng sau năm đó nhất định phải hi vọng vụ này chìm xuống, chứ không phải gióng trống khua chiêng đào bới ra, thách thức năng lực của cảnh sát. Hắn muốn khiêu chiến ai? Diệp Phi? Tống cục trưởng? Hay là toàn bộ cơ quan cảnh sát?
Hoặc là hắn chỉ muốn mượn tay cảnh sát để lôi kẻ đứng sau vụ án năm đó ra ánh sáng?
Quá nhiều nghi vấn, quá ít manh mối, một đôi mắt ẩn chứa sự thật vẫn chăm chú dõi theo họ, khiến cho cả Tổ chuyên án lâm vào bất an.
Diệp Phi hạ lệnh phong tỏa tin tức, bảo đảm chuyện này không truyền đến tai Tống Thế Bác. Nghe nói dạo này sức khỏe ông không được tốt, để ông biết, phỏng chừng ông nhảy sông luôn. Cũng khó trách Tống Thế Bác nóng nảy, án 5.3 không phá được, đừng nói mũ cánh chuồn của Tống Thế Bác, có lẽ cả vị trí đội trưởng đội Trinh sát hình sự của Diệp Phi cũng khó lòng ngồi yên.
※
Lúc Bạch Minh Ngữ đến Đội hình sự tìm Diệp Phi, Tổ chuyên án đang mở hội nghị.
“Không phải chứ? Thức trắng hai ngày đêm rồi mà hôm nay vẫn tiếp tục à? Các anh không muốn sống nữa à?” Bạch Minh Ngữ đứng trước cửa phòng họp nói.
Hai ngày nay Bạch Minh Ngữ gần như ngủ lại đội, mọi người đã thân thuộc với cậu em không gì không làm được này của Diệp Phi. Nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, Quan Tiểu Đông chỉ hận không thể gục đầu vào vai cậu khóc lóc, thảm thiết nói, “Nếu vụ này không phá được, bọn anh sẽ bị đá đít hết, cần quái gì sống nữa?!”
“Nói bậy ít thôi, quấy nhiễu dân tâm.” Lão Vương lấy tư liệu quật đầu Quan Tiểu Đông.
Quan Tiểu Đông nhỏ giọng than thở, “Đúng là thế mà, còn không cho người ta nói.”
“Anh Phi, mời em ăn cơm đi, em đói bụng.” Thấy Diệp Phi đi ra, Bạch Minh Ngữ vội vàng nghênh đón.
Giọng nói thanh thoát mà ung dung của Bạch Minh Ngữ tuy rằng không hợp với không khí hiện tại, nhưng Diệp Phi nghe mà nhẹ cả người. Anh cũng rất muốn một mình ăn cơm với Bạch Minh Ngữ, nhưng hiện tại đầu óc anh tràn ngập chi tiết vụ án Phó Hạ Viêm, thật sự không còn tâm trạng ấy, bèn gọi các tổ viên, “Mọi người cũng mệt rồi, tối nay tôi mời bữa lẩu, ăn xong về nghỉ ngơi một đêm cho khỏe.”
Diệp Phi nghĩ mọi người cùng ăn còn có thể bàn tiếp vụ án. Bạch Minh Ngữ mấy ngày nay vẫn chưa nêu ý kiến. Diệp Phi nhận thấy cậu đã có ý tưởng mới, phỏng chừng đang nghiền ngẫm rồi? Tối nay nhân tiện hỏi cậu xem sao.
Cả đội 8 người ngồi một phòng trong nhà hàng, gọi đầy bàn thức ăn. Ai cũng biết Diệp Phi nhiều tiền, anh đã mời thì tội gì không xả láng? Quan Tiểu Đông gọi hai chai rượu Ngũ Lương, ba chai rượu Sherry năm 92 bản giới hạn, riêng tiền rượu đã hơn một vạn (>34 triệu), đắt gấp mười lần đồ ăn. Đương nhiên, ngoại trừ Quan Tiểu Đông và Diệp Phi cũng có chút hiểu biết về rượu thì không ai biết giá trị của Sherry.
Diệp Phi từ trước tới nay không có khái niệm tiền tài, chỉ cần nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được thì anh không so đo giá thành, miễn là thoải mái và vui vẻ. Nhưng nhìn lão Vương cầm chai Sherry hơn ba ngàn đồng tu ừng ực, Diệp Phi cũng xanh mặt. Không phải tiếc tiền mà là tiếc rượu, rượu ngon như thế sao lại uống kiểu đó?!
“Tuyết Hoa gọi điện báo ngày mai sẽ về.” Diệp Phi ghé sát lão Vương, kín đáo lấy chai Sherry trong tay gã về, tự rót cho mình một ly.
“Sao thế, không tra nữa à?” Lão Vương lấy một chai Sherry khác, hô vọng ra ngoài, “Phục vụ ơi, cái mở nắp chai đâu?”
Diệp Phi đờ mặt, nghĩ bụng, thôi… cho gã uống vậy.
“Tất nhiên có tra nữa. Lần này Tuyết Hoa sẽ đưa một người về cùng.” Diệp Phi đáp, nâng ly định nhấp một ngụm rượu, nhưng cái ly chẳng hiểu đã biến mất từ lúc nào, Diệp Phi ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn suốt năm giây rồi máy móc quay sang nhìn Bạch Minh Ngữ ngồi bên cạnh. Bạch Minh Ngữ đang ngửa cổ uống ly rượu của anh, hầu kết chuyển động trên chiếc cổ mảnh mai theo từng động tác cậu nuốt xuống, thật sự là gợi cảm không nói nên lời, đã thế còn đáng cmn ghét không thể tả.
“Hả? Đưa ai về?” Lão Vương hỏi.
Bạch Minh Ngữ uống hết rượu thì đặt ly xuống bàn, ‘Khà’ một tiếng như người sành rượu, còn nói thầm một câu, “Cái khỉ gì vậy, khó uống.” Nói xong thì rót ly nước súc miệng, ăn vài miếng rau xà lách.
Ha! Nhóc con này dũng cảm quá nhỉ…
“Đội trưởng đội cảnh sát Lệ Dương, tên gọi Triển Tường.” Diệp Phi nói. Ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt Bạch Minh Ngữ, chuyển sang nhìn ly rượu rỗng trên bàn, tìm kiếm dấu môi rất nhạt của Bạch Minh Ngữ trên vành ly. Giờ uống vào đây… có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?
“Hắn tới làm gì?” Lão Vương rót một ly rượu đầy.
Phương thức uống rượu của Lão Vương làm Diệp Phi không khỏi tặc lưỡi, anh lại vội vàng “cướp” chai Sherry mới về, rót đầy ly của mình, “Phối hợp điều tra vụ án Phó Hạ Viêm.”
“Cấp trên đồng ý à?” Lão Vương lấy lại chai rượu, dốc lên tu một hơi dài, sau đó cười hềnh hệch, “Rượu này chả ngon bằng rượu Ngũ Lương, chả ai thích uống, nếu không sợ phí thì tôi cũng chẳng uống đâu.”
Đờ… Ông nói thật hay đùa?
Diệp Phi nổi gân trán, lại cướp chai rượu trong tay lão Vương về, “Ừ, nghe nói Triển Tường đệ trình báo cáo, Cục cảnh sát tỉnh Y đã ra công văn.” Lần này anh đặt chai bên tay trái, cười nói, “Không thích thì uống Ngũ Lương đi, tôi thích rượu vang, để chai này tôi uống.”
“Aizz! Sao không nói sớm!” Lão Vương sẵng giọng.
Quan Tiểu Đông đột ngột kêu lên, “Anh Phi, chai rượu đấy Vương đại ca liếm rồi, anh không sợ uống phải nước miếng ổng à?” Nói xong thì lập tức ăn một bàn tay của lão Vương.
“Uống nhiều quá hả mày?” Lão Vương tức giận mắng, “Chính sự không nói, toàn nói mấy cái vớ vẩn!”
Quan Tiểu Đông bĩu môi, tất cả bật cười.
Lại nhìn Diệp Phi, mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Lời Quan Tiểu Đông vừa nói giúp anh tỉnh táo lại hoàn toàn. Hóa ra lúc nãy Bạch Minh Ngữ uống nước miếng của lão Vương, một ngụm nhỏ của anh đúng là chẳng đáng gì.
Thấy Bạch Minh Ngữ ăn lẩu đến đỏ hồng cả mặt, mồ hôi ướt đẫm, mọi người đùa cợt hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu. Diệp Phi bất giác áy náy và hổ thẹn vô cùng. Diệp Phi, người ta vẫn là trẻ con! Mẹ kiếp mày đứng đắn chút được không? Sao lại sa đọa đến mức ấy?!
Diệp Phi lau mặt, chỉnh lại cảm xúc. Đổi ly mới, rót rượu Ngũ Lương, tiếp tục nói chuyện vụ án với lão Vương.
Thời gian kế tiếp Diệp Phi gần như không cách nào tập trung bàn chuyện với lão Vương, bởi vì Bạch Minh Ngữ cứ liên lục cướp rượu của anh để uống. Diệp Phi dở khóc dở cười, thầm nhủ nhóc này sao lại như trẻ con thế? Sao không rót riêng một ly? Sao cứ lấy của anh thế?
Nghĩ thì nghĩ, anh vẫn không thể khuyên cậu ngừng uống. Thôi, miễn cậu vui là được. Dù sao cậu dựa dẫm vào anh cũng là điều anh mong muốn.
Diệp Phi liệt kê những điếm đáng ngờ mấu chốt của vụ án, đám cảnh sát uống đến mụ mị ba phần, đầu óc lại trở nên linh hoạt khác hẳn ngày thường, nhiệt liệt thảo luận vấn đề Diệp Phi đưa ra.
“Hay là hung thủ và Phó Hạ Viêm có quan hệ rất tốt? Tại sao trong mấy người chết, chỉ mình Phó Hạ Viêm là dễ coi nhất? Lại còn được chôn cất dựng bia.”
“Anh nói đúng, chắc chắn quan hệ không bình thường, bằng không sao phải báo thù cho hắn?”
“Sao cậu xác định được hung thủ báo thù cho Phó Hạ Viêm chứ không phải lợi dụng hắn vì mục đích nào đó? Có khi chính hung thủ mới có thù với những người đã chết, tôi cảm giác vẫn còn một vụ án khác có liên quan đến vụ 5.3.”
…
Mỗi người một câu, tất cả đều xoay quanh quan hệ của Phó Hạ Viêm và hung thủ, Diệp Phi thì suy nghĩ về một vấn đề khác, đó chính là phương thức giết người của hung thủ.
Trước kia Diệp Phi không để tâm nhiều đến chuyện này, mãi tới khi phát hiện Phó Hạ Viêm đã chết, Diệp Phi mới nhận ra một điều rất bất ngờ, và cũng rất ngu xuẩn.
Vụ án thứ nhất và thứ hai, phương pháp giết người của hung thủ hoàn toàn thống nhất, mà người chết thứ ba là Quách Văn Cường chỉ có vài phần tương tự với hai nạn nhân kia, bởi vì hoa văn lượn sóng trên ngực hắn là bút tích của cùng một người, nên cảnh sát chỉ tập trung chú ý vào hung thủ gây án, mà xem nhẹ vấn đề liệu phương thức tử vong của nạn nhân thứ ba có mang ý nghĩa đặc biệt nào hay không. Mãi tới nạn nhân thứ tư, cũng chính là nghi phạm Phó Hạ Viêm, cách thức tử vong hoàn toàn bất đồng mới nhắc nhở Diệp Phi điều này.
Bên cạnh Quách Văn Cường không có quần áo gấp chỉnh tề, tạo hình Tần Cối tạ tội cũng khác hẳn tạo hình Jesus trên Thập tự của hai nạn nhân trước. Bất hợp lý! Phương thức giết người vừa hoàn mỹ vừa kín đáo như vậy, tại sao không tiếp tục tiến hành? Chẳng lẽ… Hai người đầu tiên mới là nhân vật chính? Quách Văn Cường và Phó Hạ Viêm đều không phải đối tượng trả thù của hung thủ? Thậm chí hai người này còn có quan hệ sâu sắc với hung thủ?
Tại sao Quách Văn Cường cần phải xin lỗi? Chữ “Oan” trên tấm biển là kêu oan cho ai? Phó Hạ Viêm? Hay là hung thủ?
Cánh cửa lớn chắn trước mặt Diệp Phi, khiến anh buộc phải dừng bước trên con đường truy tìm đáp án, không thể đi tiếp, hiện tại anh cần một manh mối, phải tìm được chìa khóa, sau đó mở khóa, mới có thể đến gần hung thủ.
“Phó Hạ Viêm vừa chết thì anh nhận được thư của hung thủ, rõ ràng hung thủ cố ý muốn cảnh sát tìm được Phó Hạ Viêm, người báo án rất có thể chính là hung thủ.”
Âm thanh lười biếng của Bạch Minh Ngữ kéo Diệp Phi ra khỏi mớ bòng bong suy luận, Diệp Phi gật đầu, “Điểm này bọn anh cũng đã suy xét rồi, còn điều tra rồi nữa, dãy số người nọ gọi tới là từ buồng điện thoại công cộng gần nghĩa trang. Đoạn đường ấy không có camera, hỏi thăm dân cư xung quanh cũng không tìm được manh mối giá trị nào.”
“Thực ra không phải em muốn nói cái này.” Bạch Minh Ngữ cười cười, cầm ly rượu trong tay Diệp Phi uống một ngụm, “Em khá quan tâm là, đúng vào ngày xảy ra vụ án phanh thây, Phó Hạ Viêm bị cảnh sát truy lùng hai năm không thấy đột nhiên xuất hiện, hung thủ giấu mặt đã lâu cũng đột nhiên xuất hiện, hôm đó là ngày hoàng đạo gì sao? Hoặc là, có tình huống gì đó phát sinh nên hắn mới phải làm như vậy? Không lẽ hắn đang tập trung vào mục tiêu kế tiếp sao?”
Diệp Phi ngẩn người, nghe Bạch Minh Ngữ nhắc tới, ngẫm lại đúng là tình cờ thật! Nhưng mà, nhóc này hình như uống hơi nhiều rồi thì phải?
“Cậu nghĩ án phanh thây có liên quan đến Phó Hạ Viêm sao?” Lão Vương xen mồm, gã hoàn toàn không thấy hai vụ án này có liên quan gì với nhau.
Bạch Minh Ngữ một tay chống cằm, mắt khép hờ, nhẹ giọng nói, “Trước khi bắt được hung thủ, chuyện gì cũng có khả năng.”
Diệp Phi cảm giác Bạch Minh Ngữ không bình thường, vội vàng cướp ly rượu về, ân cần hỏi, “Tiểu Ngữ này, em say hả?”
“Say? Ha ha, làm gì có, em vẫn uống được… Hức…” Nấc một cái, khuôn mặt cậu hồng lên, cảm giác hơi choáng váng.
Chết! Say thật rồi! Hỏng hỏng, phải đưa cậu về nhanh.
Diệp Phi vội vàng nói, “Tôi thấy mọi người uống cũng nhiều rồi đấy, hôm nay đến đây thôi, ai cũng mệt lắm rồi, đêm nay về nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chúng ta bàn tiếp.”
“Đúng đúng, về thôi, vợ tôi nhắn mấy cái tin rồi.” Lão Vương nhìn nhìn Bạch Minh Ngữ, cười nói, “Nhóc này tửu lượng kém thế? Sao lại say thế này?”
Bạch Minh Ngữ chỉ thấy tức cười, “Tôi không say mà, chỉ hơi choáng thôi.” Có lẽ uống hơi nhiều, nhưng còn lâu mới say, thân thể của cậu, người khác thì biết cái gì?
“Người say đều nói mình không say, chứng tỏ nhóc say thật rồi.” Có cảnh sát viên cười nói.
Ha ha, logic ngốc nghếch gì thế?! Tôi uống bao nhiêu chẳng lẽ tôi không biết sao? Bạch Minh Ngữ trong lòng thầm mắng.
Diệp Phi nóng ruột lắm rồi, mẹ nó, sớm biết thế này đã không cho cậu uống, Kiều Minh Phong mà biết chắc đến tận cửa chửi anh té tát! Còn cả Phùng Quế Chi, để Phùng Quế Chi thấy thì biết ăn nói ra sao? Sắp ba mươi rồi, thế này mà cũng dám tự nhận làm anh người ta? Để em trai còn vị thành niên uống say khướt thế này có đuối lý không?
“Còn nói không say, anh không đỡ chắc em múa Ương Ca được đấy.” Bạch Minh Ngữ quá nặng, Diệp Phi chỉ có thể khoác tay cậu qua vai mình, ôm eo dìu cậu ra khỏi nhà hàng.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày, cảm giác dạ dày quặn lên, “Anh Phi, em khó chịu quá…”
“Ráng chịu một lúc, về nhà cho em uống canh giải rượu là khỏi. Hôm nay anh sơ ý quá, không nên để em uống nhiều thế, aizzz, anh cứ tưởng em uống giỏi lắm chứ.” Diệp Phi ngả ghế phụ lái xuống, để Bạch Minh Ngữ nằm lên trên.
“… Lần đầu tiên em uống rượu đấy.” Bạch Minh Ngữ thở hổn hển, nhỏ giọng than thở.
“Lần đầu tiên mà dám uống nhiều thế? Em đần à? Trí thông minh bình thường của em đâu rồi?” Diệp Phi ngoài miệng quở trách, nhưng trong lòng khó chịu lắm rồi, nhìn Bạch Minh Ngữ khổ sở, Diệp Phi chỉ hận không thể chịu đựng thay cho cậu.
“Anh đã hứa với em là kiêng rượu…” Bạch Minh Ngữ càng nói càng nhỏ, nhỏ đến nỗi Diệp Phi không nghe được cậu nói cái gì.
Diệp Phi vội vàng nghiêng tai sang, muốn nghe cậu nói, nhưng hơi thở ấm nóng từ mũi Bạch Minh Ngữ kích thích anh. Anh nuốt nước miếng, mím môi nhìn Bạch Minh Ngữ, cảm giác cả người mình nóng phừng phừng, đốt cháy luôn chiếc ô tô này được.
Thân dưới lập tức có phản ứng, chuông báo động trong lòng Diệp Phi reo vang, bỏ mẹ, xong đời rồi!
Diệp Phi chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, đấu tranh tâm lý mất vài ba phút, cuối cùng nghiến răng quay đầu, khởi động máy, vội vã phóng xe đi.
Ra tới đầu đường Diệp Phi mới nhớ mình chưa thắt dây an toàn cho Bạch Minh Ngữ, bèn vội vàng dừng xe thắt cho cậu, bởi vì lại tiếp xúc gần gũi với Bạch Minh Ngữ, sức kiềm chế yếu ớt của anh vỡ vụn hoàn toàn, ham muốn và khát khao ngập lên trong đầu.
Diệp Phi chậm rãi ghé sát vào môi Bạch Minh Ngữ, chần chừ không dám hạ miệng. Mặt mũi anh ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Ngữ, anh chỉ muốn hôn em một cái thôi, em xem có được không?
Còn chưa hôn mà Diệp Phi đã cảm thấy mình sắp trụy tim đột tử.
Anh thật sự không ngờ mình lại thích nhóc con này đến thế, thích đến chính anh cũng kinh hoàng.
Hiện giờ anh đang phải đối mặt với hai sự lựa chọn đơn giản nhất, mà cũng khó khăn nhất cuộc đời… Hôn hay không hôn?
Nực cười, Diệp Phi, mày sống 29 năm rồi mà vẫn phải rối rắm vấn đề này sao? Mày có phải đàn ông nữa không? Vả lại mày cũng có phải quân tử quái đâu, vờ vịt thanh cao làm cái mẹ gì?
Nói thì nói vậy, nhưng Bạch Minh Ngữ vẫn còn vị thành niên! Nếu em nó đã trưởng thành, anh đây chắc chắn chẳng nói hai lời hôn ngay một miếng.
Diệp Phi hết ghé vào lại lùi ra, hết ghé vào lại lùi ra, cuối cùng chính anh cũng bắt đầu khinh bỉ mình. Vừa tự chửi mình “Ngu ngốc”, vừa chu miệng quyết hi sinh. Mẹ nó! Hôm nay ông quyết làm cầm thú, hôn một miếng, chịu trách nhiệm với mi cả đời, được chưa?
“Anh làm gì thế?”
Giọng Bạch Minh Ngữ đột ngột vang lên, Diệp Phi giật bắn mình, cả người cứng đờ ngay trong tư thế gần gũi rất mờ ám.
Tìm thấy thi thể của Phó Hạ Viêm là điều ngoài ý muốn, cũng rất có khả năng là kế hoạch lập sẵn.
Khó trách tìm kiếm khắp cả nước không thấy bóng dáng Phó Hạ Viêm, hắn đã là một xác chết, bị vùi lấp trong một nghĩa trang ngoại thành Bắc Kinh. Cảnh sát sao có thể nghĩ tới việc đào mộ tìm người?
Rạng sáng hôm nay có người báo nguy, nói nhìn thấy tên Phó Hạ Viêm trên bia mộ, cảnh sát hỏi danh tính người nọ, người nọ không muốn tiết lộ, chỉ nói trước đây đã từng đọc lệnh truy nã Phó Hạ Viêm, đang tảo mộ người thân thì vô tình phát hiện bia mộ của hắn. Người báo án nghe giọng như phụ nữ lớn tuổi. Nhưng nam hay nữ không cần truy cứu, vì hiện nay kỹ thuật đổi giọng đã lên tới trình độ thật giả khó phân.
Lão Vương nhận được báo án thì gọi cho Diệp Phi đầu tiên, nhưng điện thoại của Diệp Phi tắt máy, vì thế cùng cảnh sát Tổ chuyên án đến thẳng nghĩa địa ngoại thành nọ, quả nhiên tìm thấy bia mộ Phó Hạ Viêm.
Nhóm cảnh sát tại đó lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác “Lật nắp quan tài khám nghiệm tử thi”.
Trong quan tài đong đầy Formalin, Phó Hạ Viêm bị ngâm chính giữa, thân thể to lớn trần trụi, vẻ mặt trông rất bình an.
Qua kiểm nghiệm pháp y, Phó Hạ Viêm đã chết hơn hai tháng, thi thể của hắn được Formalin giữ tươi. Trên người hắn trừ một số vết sẹo năm xưa thì không có vết thương mới, xương và nội tạng cũng nguyên vẹn, nguyên nhân tử vong lại khiến người ta bất ngờ, trong não hắn có một khối u ác tính, khối u nứt toác, dẫn đến cái chết của hắn.
Nói cách khác, án 5.3 ngay từ đầu đã không liên quan gì đến Phó Hạ Viêm, cả anh và Bạch Minh Ngữ đều sai, hơn nữa còn sai trầm trọng. Nếu hung thủ không phải Phó Hạ Viêm thì là ai? Là người gửi thư cho anh sao?
Nếu đúng là hắn, thì hiển nhiên hắn nhằm vào cảnh sát. Rốt cuộc thì hắn là ai? Mục đích của hắn là gì? Hắn và Phó Hạ Viêm đã chết có quan hệ gì? Hắn là kẻ đứng sau vụ trọng án năm xưa sao?
Không, hẳn là không, kẻ đứng sau năm đó nhất định phải hi vọng vụ này chìm xuống, chứ không phải gióng trống khua chiêng đào bới ra, thách thức năng lực của cảnh sát. Hắn muốn khiêu chiến ai? Diệp Phi? Tống cục trưởng? Hay là toàn bộ cơ quan cảnh sát?
Hoặc là hắn chỉ muốn mượn tay cảnh sát để lôi kẻ đứng sau vụ án năm đó ra ánh sáng?
Quá nhiều nghi vấn, quá ít manh mối, một đôi mắt ẩn chứa sự thật vẫn chăm chú dõi theo họ, khiến cho cả Tổ chuyên án lâm vào bất an.
Diệp Phi hạ lệnh phong tỏa tin tức, bảo đảm chuyện này không truyền đến tai Tống Thế Bác. Nghe nói dạo này sức khỏe ông không được tốt, để ông biết, phỏng chừng ông nhảy sông luôn. Cũng khó trách Tống Thế Bác nóng nảy, án 5.3 không phá được, đừng nói mũ cánh chuồn của Tống Thế Bác, có lẽ cả vị trí đội trưởng đội Trinh sát hình sự của Diệp Phi cũng khó lòng ngồi yên.
※
Lúc Bạch Minh Ngữ đến Đội hình sự tìm Diệp Phi, Tổ chuyên án đang mở hội nghị.
“Không phải chứ? Thức trắng hai ngày đêm rồi mà hôm nay vẫn tiếp tục à? Các anh không muốn sống nữa à?” Bạch Minh Ngữ đứng trước cửa phòng họp nói.
Hai ngày nay Bạch Minh Ngữ gần như ngủ lại đội, mọi người đã thân thuộc với cậu em không gì không làm được này của Diệp Phi. Nhìn thấy Bạch Minh Ngữ, Quan Tiểu Đông chỉ hận không thể gục đầu vào vai cậu khóc lóc, thảm thiết nói, “Nếu vụ này không phá được, bọn anh sẽ bị đá đít hết, cần quái gì sống nữa?!”
“Nói bậy ít thôi, quấy nhiễu dân tâm.” Lão Vương lấy tư liệu quật đầu Quan Tiểu Đông.
Quan Tiểu Đông nhỏ giọng than thở, “Đúng là thế mà, còn không cho người ta nói.”
“Anh Phi, mời em ăn cơm đi, em đói bụng.” Thấy Diệp Phi đi ra, Bạch Minh Ngữ vội vàng nghênh đón.
Giọng nói thanh thoát mà ung dung của Bạch Minh Ngữ tuy rằng không hợp với không khí hiện tại, nhưng Diệp Phi nghe mà nhẹ cả người. Anh cũng rất muốn một mình ăn cơm với Bạch Minh Ngữ, nhưng hiện tại đầu óc anh tràn ngập chi tiết vụ án Phó Hạ Viêm, thật sự không còn tâm trạng ấy, bèn gọi các tổ viên, “Mọi người cũng mệt rồi, tối nay tôi mời bữa lẩu, ăn xong về nghỉ ngơi một đêm cho khỏe.”
Diệp Phi nghĩ mọi người cùng ăn còn có thể bàn tiếp vụ án. Bạch Minh Ngữ mấy ngày nay vẫn chưa nêu ý kiến. Diệp Phi nhận thấy cậu đã có ý tưởng mới, phỏng chừng đang nghiền ngẫm rồi? Tối nay nhân tiện hỏi cậu xem sao.
Cả đội 8 người ngồi một phòng trong nhà hàng, gọi đầy bàn thức ăn. Ai cũng biết Diệp Phi nhiều tiền, anh đã mời thì tội gì không xả láng? Quan Tiểu Đông gọi hai chai rượu Ngũ Lương, ba chai rượu Sherry năm 92 bản giới hạn, riêng tiền rượu đã hơn một vạn (>34 triệu), đắt gấp mười lần đồ ăn. Đương nhiên, ngoại trừ Quan Tiểu Đông và Diệp Phi cũng có chút hiểu biết về rượu thì không ai biết giá trị của Sherry.
Diệp Phi từ trước tới nay không có khái niệm tiền tài, chỉ cần nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được thì anh không so đo giá thành, miễn là thoải mái và vui vẻ. Nhưng nhìn lão Vương cầm chai Sherry hơn ba ngàn đồng tu ừng ực, Diệp Phi cũng xanh mặt. Không phải tiếc tiền mà là tiếc rượu, rượu ngon như thế sao lại uống kiểu đó?!
“Tuyết Hoa gọi điện báo ngày mai sẽ về.” Diệp Phi ghé sát lão Vương, kín đáo lấy chai Sherry trong tay gã về, tự rót cho mình một ly.
“Sao thế, không tra nữa à?” Lão Vương lấy một chai Sherry khác, hô vọng ra ngoài, “Phục vụ ơi, cái mở nắp chai đâu?”
Diệp Phi đờ mặt, nghĩ bụng, thôi… cho gã uống vậy.
“Tất nhiên có tra nữa. Lần này Tuyết Hoa sẽ đưa một người về cùng.” Diệp Phi đáp, nâng ly định nhấp một ngụm rượu, nhưng cái ly chẳng hiểu đã biến mất từ lúc nào, Diệp Phi ngơ ngác nhìn bàn tay trống trơn suốt năm giây rồi máy móc quay sang nhìn Bạch Minh Ngữ ngồi bên cạnh. Bạch Minh Ngữ đang ngửa cổ uống ly rượu của anh, hầu kết chuyển động trên chiếc cổ mảnh mai theo từng động tác cậu nuốt xuống, thật sự là gợi cảm không nói nên lời, đã thế còn đáng cmn ghét không thể tả.
“Hả? Đưa ai về?” Lão Vương hỏi.
Bạch Minh Ngữ uống hết rượu thì đặt ly xuống bàn, ‘Khà’ một tiếng như người sành rượu, còn nói thầm một câu, “Cái khỉ gì vậy, khó uống.” Nói xong thì rót ly nước súc miệng, ăn vài miếng rau xà lách.
Ha! Nhóc con này dũng cảm quá nhỉ…
“Đội trưởng đội cảnh sát Lệ Dương, tên gọi Triển Tường.” Diệp Phi nói. Ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt Bạch Minh Ngữ, chuyển sang nhìn ly rượu rỗng trên bàn, tìm kiếm dấu môi rất nhạt của Bạch Minh Ngữ trên vành ly. Giờ uống vào đây… có tính là hôn gián tiếp không nhỉ?
“Hắn tới làm gì?” Lão Vương rót một ly rượu đầy.
Phương thức uống rượu của Lão Vương làm Diệp Phi không khỏi tặc lưỡi, anh lại vội vàng “cướp” chai Sherry mới về, rót đầy ly của mình, “Phối hợp điều tra vụ án Phó Hạ Viêm.”
“Cấp trên đồng ý à?” Lão Vương lấy lại chai rượu, dốc lên tu một hơi dài, sau đó cười hềnh hệch, “Rượu này chả ngon bằng rượu Ngũ Lương, chả ai thích uống, nếu không sợ phí thì tôi cũng chẳng uống đâu.”
Đờ… Ông nói thật hay đùa?
Diệp Phi nổi gân trán, lại cướp chai rượu trong tay lão Vương về, “Ừ, nghe nói Triển Tường đệ trình báo cáo, Cục cảnh sát tỉnh Y đã ra công văn.” Lần này anh đặt chai bên tay trái, cười nói, “Không thích thì uống Ngũ Lương đi, tôi thích rượu vang, để chai này tôi uống.”
“Aizz! Sao không nói sớm!” Lão Vương sẵng giọng.
Quan Tiểu Đông đột ngột kêu lên, “Anh Phi, chai rượu đấy Vương đại ca liếm rồi, anh không sợ uống phải nước miếng ổng à?” Nói xong thì lập tức ăn một bàn tay của lão Vương.
“Uống nhiều quá hả mày?” Lão Vương tức giận mắng, “Chính sự không nói, toàn nói mấy cái vớ vẩn!”
Quan Tiểu Đông bĩu môi, tất cả bật cười.
Lại nhìn Diệp Phi, mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Lời Quan Tiểu Đông vừa nói giúp anh tỉnh táo lại hoàn toàn. Hóa ra lúc nãy Bạch Minh Ngữ uống nước miếng của lão Vương, một ngụm nhỏ của anh đúng là chẳng đáng gì.
Thấy Bạch Minh Ngữ ăn lẩu đến đỏ hồng cả mặt, mồ hôi ướt đẫm, mọi người đùa cợt hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của cậu. Diệp Phi bất giác áy náy và hổ thẹn vô cùng. Diệp Phi, người ta vẫn là trẻ con! Mẹ kiếp mày đứng đắn chút được không? Sao lại sa đọa đến mức ấy?!
Diệp Phi lau mặt, chỉnh lại cảm xúc. Đổi ly mới, rót rượu Ngũ Lương, tiếp tục nói chuyện vụ án với lão Vương.
Thời gian kế tiếp Diệp Phi gần như không cách nào tập trung bàn chuyện với lão Vương, bởi vì Bạch Minh Ngữ cứ liên lục cướp rượu của anh để uống. Diệp Phi dở khóc dở cười, thầm nhủ nhóc này sao lại như trẻ con thế? Sao không rót riêng một ly? Sao cứ lấy của anh thế?
Nghĩ thì nghĩ, anh vẫn không thể khuyên cậu ngừng uống. Thôi, miễn cậu vui là được. Dù sao cậu dựa dẫm vào anh cũng là điều anh mong muốn.
Diệp Phi liệt kê những điếm đáng ngờ mấu chốt của vụ án, đám cảnh sát uống đến mụ mị ba phần, đầu óc lại trở nên linh hoạt khác hẳn ngày thường, nhiệt liệt thảo luận vấn đề Diệp Phi đưa ra.
“Hay là hung thủ và Phó Hạ Viêm có quan hệ rất tốt? Tại sao trong mấy người chết, chỉ mình Phó Hạ Viêm là dễ coi nhất? Lại còn được chôn cất dựng bia.”
“Anh nói đúng, chắc chắn quan hệ không bình thường, bằng không sao phải báo thù cho hắn?”
“Sao cậu xác định được hung thủ báo thù cho Phó Hạ Viêm chứ không phải lợi dụng hắn vì mục đích nào đó? Có khi chính hung thủ mới có thù với những người đã chết, tôi cảm giác vẫn còn một vụ án khác có liên quan đến vụ 5.3.”
…
Mỗi người một câu, tất cả đều xoay quanh quan hệ của Phó Hạ Viêm và hung thủ, Diệp Phi thì suy nghĩ về một vấn đề khác, đó chính là phương thức giết người của hung thủ.
Trước kia Diệp Phi không để tâm nhiều đến chuyện này, mãi tới khi phát hiện Phó Hạ Viêm đã chết, Diệp Phi mới nhận ra một điều rất bất ngờ, và cũng rất ngu xuẩn.
Vụ án thứ nhất và thứ hai, phương pháp giết người của hung thủ hoàn toàn thống nhất, mà người chết thứ ba là Quách Văn Cường chỉ có vài phần tương tự với hai nạn nhân kia, bởi vì hoa văn lượn sóng trên ngực hắn là bút tích của cùng một người, nên cảnh sát chỉ tập trung chú ý vào hung thủ gây án, mà xem nhẹ vấn đề liệu phương thức tử vong của nạn nhân thứ ba có mang ý nghĩa đặc biệt nào hay không. Mãi tới nạn nhân thứ tư, cũng chính là nghi phạm Phó Hạ Viêm, cách thức tử vong hoàn toàn bất đồng mới nhắc nhở Diệp Phi điều này.
Bên cạnh Quách Văn Cường không có quần áo gấp chỉnh tề, tạo hình Tần Cối tạ tội cũng khác hẳn tạo hình Jesus trên Thập tự của hai nạn nhân trước. Bất hợp lý! Phương thức giết người vừa hoàn mỹ vừa kín đáo như vậy, tại sao không tiếp tục tiến hành? Chẳng lẽ… Hai người đầu tiên mới là nhân vật chính? Quách Văn Cường và Phó Hạ Viêm đều không phải đối tượng trả thù của hung thủ? Thậm chí hai người này còn có quan hệ sâu sắc với hung thủ?
Tại sao Quách Văn Cường cần phải xin lỗi? Chữ “Oan” trên tấm biển là kêu oan cho ai? Phó Hạ Viêm? Hay là hung thủ?
Cánh cửa lớn chắn trước mặt Diệp Phi, khiến anh buộc phải dừng bước trên con đường truy tìm đáp án, không thể đi tiếp, hiện tại anh cần một manh mối, phải tìm được chìa khóa, sau đó mở khóa, mới có thể đến gần hung thủ.
“Phó Hạ Viêm vừa chết thì anh nhận được thư của hung thủ, rõ ràng hung thủ cố ý muốn cảnh sát tìm được Phó Hạ Viêm, người báo án rất có thể chính là hung thủ.”
Âm thanh lười biếng của Bạch Minh Ngữ kéo Diệp Phi ra khỏi mớ bòng bong suy luận, Diệp Phi gật đầu, “Điểm này bọn anh cũng đã suy xét rồi, còn điều tra rồi nữa, dãy số người nọ gọi tới là từ buồng điện thoại công cộng gần nghĩa trang. Đoạn đường ấy không có camera, hỏi thăm dân cư xung quanh cũng không tìm được manh mối giá trị nào.”
“Thực ra không phải em muốn nói cái này.” Bạch Minh Ngữ cười cười, cầm ly rượu trong tay Diệp Phi uống một ngụm, “Em khá quan tâm là, đúng vào ngày xảy ra vụ án phanh thây, Phó Hạ Viêm bị cảnh sát truy lùng hai năm không thấy đột nhiên xuất hiện, hung thủ giấu mặt đã lâu cũng đột nhiên xuất hiện, hôm đó là ngày hoàng đạo gì sao? Hoặc là, có tình huống gì đó phát sinh nên hắn mới phải làm như vậy? Không lẽ hắn đang tập trung vào mục tiêu kế tiếp sao?”
Diệp Phi ngẩn người, nghe Bạch Minh Ngữ nhắc tới, ngẫm lại đúng là tình cờ thật! Nhưng mà, nhóc này hình như uống hơi nhiều rồi thì phải?
“Cậu nghĩ án phanh thây có liên quan đến Phó Hạ Viêm sao?” Lão Vương xen mồm, gã hoàn toàn không thấy hai vụ án này có liên quan gì với nhau.
Bạch Minh Ngữ một tay chống cằm, mắt khép hờ, nhẹ giọng nói, “Trước khi bắt được hung thủ, chuyện gì cũng có khả năng.”
Diệp Phi cảm giác Bạch Minh Ngữ không bình thường, vội vàng cướp ly rượu về, ân cần hỏi, “Tiểu Ngữ này, em say hả?”
“Say? Ha ha, làm gì có, em vẫn uống được… Hức…” Nấc một cái, khuôn mặt cậu hồng lên, cảm giác hơi choáng váng.
Chết! Say thật rồi! Hỏng hỏng, phải đưa cậu về nhanh.
Diệp Phi vội vàng nói, “Tôi thấy mọi người uống cũng nhiều rồi đấy, hôm nay đến đây thôi, ai cũng mệt lắm rồi, đêm nay về nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai chúng ta bàn tiếp.”
“Đúng đúng, về thôi, vợ tôi nhắn mấy cái tin rồi.” Lão Vương nhìn nhìn Bạch Minh Ngữ, cười nói, “Nhóc này tửu lượng kém thế? Sao lại say thế này?”
Bạch Minh Ngữ chỉ thấy tức cười, “Tôi không say mà, chỉ hơi choáng thôi.” Có lẽ uống hơi nhiều, nhưng còn lâu mới say, thân thể của cậu, người khác thì biết cái gì?
“Người say đều nói mình không say, chứng tỏ nhóc say thật rồi.” Có cảnh sát viên cười nói.
Ha ha, logic ngốc nghếch gì thế?! Tôi uống bao nhiêu chẳng lẽ tôi không biết sao? Bạch Minh Ngữ trong lòng thầm mắng.
Diệp Phi nóng ruột lắm rồi, mẹ nó, sớm biết thế này đã không cho cậu uống, Kiều Minh Phong mà biết chắc đến tận cửa chửi anh té tát! Còn cả Phùng Quế Chi, để Phùng Quế Chi thấy thì biết ăn nói ra sao? Sắp ba mươi rồi, thế này mà cũng dám tự nhận làm anh người ta? Để em trai còn vị thành niên uống say khướt thế này có đuối lý không?
“Còn nói không say, anh không đỡ chắc em múa Ương Ca được đấy.” Bạch Minh Ngữ quá nặng, Diệp Phi chỉ có thể khoác tay cậu qua vai mình, ôm eo dìu cậu ra khỏi nhà hàng.
Bạch Minh Ngữ nhíu mày, cảm giác dạ dày quặn lên, “Anh Phi, em khó chịu quá…”
“Ráng chịu một lúc, về nhà cho em uống canh giải rượu là khỏi. Hôm nay anh sơ ý quá, không nên để em uống nhiều thế, aizzz, anh cứ tưởng em uống giỏi lắm chứ.” Diệp Phi ngả ghế phụ lái xuống, để Bạch Minh Ngữ nằm lên trên.
“… Lần đầu tiên em uống rượu đấy.” Bạch Minh Ngữ thở hổn hển, nhỏ giọng than thở.
“Lần đầu tiên mà dám uống nhiều thế? Em đần à? Trí thông minh bình thường của em đâu rồi?” Diệp Phi ngoài miệng quở trách, nhưng trong lòng khó chịu lắm rồi, nhìn Bạch Minh Ngữ khổ sở, Diệp Phi chỉ hận không thể chịu đựng thay cho cậu.
“Anh đã hứa với em là kiêng rượu…” Bạch Minh Ngữ càng nói càng nhỏ, nhỏ đến nỗi Diệp Phi không nghe được cậu nói cái gì.
Diệp Phi vội vàng nghiêng tai sang, muốn nghe cậu nói, nhưng hơi thở ấm nóng từ mũi Bạch Minh Ngữ kích thích anh. Anh nuốt nước miếng, mím môi nhìn Bạch Minh Ngữ, cảm giác cả người mình nóng phừng phừng, đốt cháy luôn chiếc ô tô này được.
Thân dưới lập tức có phản ứng, chuông báo động trong lòng Diệp Phi reo vang, bỏ mẹ, xong đời rồi!
Diệp Phi chăm chú nhìn Bạch Minh Ngữ, đấu tranh tâm lý mất vài ba phút, cuối cùng nghiến răng quay đầu, khởi động máy, vội vã phóng xe đi.
Ra tới đầu đường Diệp Phi mới nhớ mình chưa thắt dây an toàn cho Bạch Minh Ngữ, bèn vội vàng dừng xe thắt cho cậu, bởi vì lại tiếp xúc gần gũi với Bạch Minh Ngữ, sức kiềm chế yếu ớt của anh vỡ vụn hoàn toàn, ham muốn và khát khao ngập lên trong đầu.
Diệp Phi chậm rãi ghé sát vào môi Bạch Minh Ngữ, chần chừ không dám hạ miệng. Mặt mũi anh ướt đẫm mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Ngữ, anh chỉ muốn hôn em một cái thôi, em xem có được không?
Còn chưa hôn mà Diệp Phi đã cảm thấy mình sắp trụy tim đột tử.
Anh thật sự không ngờ mình lại thích nhóc con này đến thế, thích đến chính anh cũng kinh hoàng.
Hiện giờ anh đang phải đối mặt với hai sự lựa chọn đơn giản nhất, mà cũng khó khăn nhất cuộc đời… Hôn hay không hôn?
Nực cười, Diệp Phi, mày sống 29 năm rồi mà vẫn phải rối rắm vấn đề này sao? Mày có phải đàn ông nữa không? Vả lại mày cũng có phải quân tử quái đâu, vờ vịt thanh cao làm cái mẹ gì?
Nói thì nói vậy, nhưng Bạch Minh Ngữ vẫn còn vị thành niên! Nếu em nó đã trưởng thành, anh đây chắc chắn chẳng nói hai lời hôn ngay một miếng.
Diệp Phi hết ghé vào lại lùi ra, hết ghé vào lại lùi ra, cuối cùng chính anh cũng bắt đầu khinh bỉ mình. Vừa tự chửi mình “Ngu ngốc”, vừa chu miệng quyết hi sinh. Mẹ nó! Hôm nay ông quyết làm cầm thú, hôn một miếng, chịu trách nhiệm với mi cả đời, được chưa?
“Anh làm gì thế?”
Giọng Bạch Minh Ngữ đột ngột vang lên, Diệp Phi giật bắn mình, cả người cứng đờ ngay trong tư thế gần gũi rất mờ ám.
Tác giả :
Phi Hùng