Tội + Cộng Sự
Chương 10: Cùng phá án
Quản lý ký túc bị gọi đến, vừa nhìn thấy cảnh sát đã sợ sệt. Đúng vậy, có ai không sợ cảnh sát? Nhưng cũng đâu cần sợ đến mức đó?
Khuôn mặt bà tròn trịa, nhìn rất phúc hậu, nhưng nụ cười khá gượng gạo, hai tay lúng túng nắm lấy quần, hỏi, “Đồng chí cảnh sát tìm tôi có chuyện gì thế? Vụ án kia không liên quan gì đến tôi hết! Ngài xem tôi từng này tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Bác đừng lo, chỉ gọi bác đến giải trình một lát thôi.” Diệp Phi nói.
“À, thế ngài hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết!” Quản lý ký túc ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng tinh thần không hề lơi lỏng, bà mở to mắt, vô thức nuốt nước miếng.
Diệp Phi nhìn bà hoảng sợ thiếu điều xuất huyết não, bèn ra hiệu cho Bạch Minh Ngữ đi rót chén nước, Bạch Minh Ngữ ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ giọng, “Dì ơi, di đừng căng thẳng, chỉ hỏi dì đêm ngày 14 tới rạng sáng ngày 15, dì có rời khỏi ký túc xá nữ hoặc rời khỏi phòng văn thư không thôi mà.”
Quản lý ký túc nhìn thấy cậu là sinh viên trong trường, đã quen mặt, nên cũng bình tĩnh lại, bà lau mồ hôi, đáp, “Không, tôi vẫn ở trong phòng văn thư dưới tầng một mà.”
“Bác chắc chứ?” Diệp Phi hỏi.
“Chắc.”
“Vậy bác có thấy ai khả nghi bước vào không?”
“Không.”
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nhìn nhau, Bạch Minh Ngữ đặt tay lên trên mu bàn tay quản lý, tay bà rất lạnh, Bạch Minh Ngữ dùng bàn tay ấm áp của mình cọ cọ tay bà, cười nói, “Dì ơi, nước ta có một tội gọi là ‘Tội bao che’, tuy không nặng, nhưng bị phát hiện thì cũng phải ngồi tù ít nhất hai ba năm, con biết con trai dì cũng học trường mình, nếu để bạn bè biết mẹ anh ấy ngồi tù, sau này anh ấy sao dám ngẩng đầu nhìn ai trong trường nữa?”
Quản lý thót bụng, thiếu điều sợ phát khóc, thầm nói nhóc con này bề ngoài hiền lành, tươi cười ngoan ngoãn, sao lại nói năng đáng sợ như thế? Bà vội vàng xua tay, thảm thiết kêu lên, “Trời ơi! Tôi thật sự không liên quan gì đến vụ án mà! Cái gì mà tội bao che? Nào đâu có chứ!”
“Vậy tại sao dì phải nói dối?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
Bé con này, cậu mới là cảnh sát, còn anh chỉ là phông nền thôi hả? Diệp Phi vốn định ngăn Bạch Minh Ngữ lại, làm quá như vậy, sau này bị quản lý trù dập thì sao, nhưng nghe Bạch Minh Ngữ nói xong, anh lại nhịn xuống, anh rất muốn biết Bạch Minh Ngữ làm cách nào kết luận quản lý nói dối, mà qua phản ứng của bà, rõ ràng là cậu đã đoán đúng.
“Tôi, tôi không nói dối mà…” Bà quay mặt đi, ấp úng.
Bạch Minh Ngữ lấy trong túi ra một chiếc khăn vuông in hình hoa nhỏ, “Đây là của dì phải không?”
Quản lý sửng sốt, “A! Của tôi, sao lại ở chỗ cậu?”
Bạch Minh Ngữ đưa khăn cho bà, “Sau 11 giờ 30 phút tối ngày 14, ký túc xá nữ đóng cửa chính, nhưng dì không ngồi trong phòng văn thư, mà dì đến ký túc xá nam, đúng không?”
Bà kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, “Sao cậu biết?”
Bạch Minh Ngữ cười cười, “Con trai dì nói cho con biết.”
Quản lý tức khắc xìu xuống như một trái bóng xì hơi, không còn sức tiếp tục nói dối. Diệp Phi nhìn mà sốt ruột, hỏi sao lại thế, lúc này bà mới khai thật.
Nguyên lai, tối ngày 14, quản lý mang cặp lồng đựng sủi cảo từ nhà đi, gói kỹ bằng khăn vải, sau khi đến thay ca, vốn định gọi con trai tới ký túc xá nữ lấy, nhưng lúc ấy đã hơn 11 giờ, ký túc xá nam cũng đã đóng cửa, bà vội quá, chủ yếu vì sợ sủi cảo hỏng mất. Chồng mất sớm, thu nhập trong nhà chỉ phụ thuộc vào một mình bà, được ăn vài miếng sủi cảo cũng không dễ dàng gì, con trai ngày nào cũng ăn cải trắng ở căng-tin, bà xót xa lắm. Hôm ấy vất vả lắm bà mới quyết định vung tiền mua một cân thịt về gói sủi cảo, bà nghĩ dù thế nào cũng phải cho con ăn thịt, vì thế mới gọi cho con, bảo con mở cửa sổ, thả dây thừng xuống, chờ bà mang qua.
Lúc ấy đã 11 giờ 40 phút, bà lấy hết sức bình sinh chạy từ ký túc xá nữ đến ký túc xá nam, buộc cặp lồng vào dây thừng cho con trai kéo lên.
Cả chuyến đi tổng cộng không mất tới mười phút, khi bà trở lại ký túc xá nữ, thấy cửa chính khép hờ, nhất thời cũng không nhớ ra trước lúc đi mình có khóa cửa không, thế là bỏ qua luôn. Ai ngờ sáng hôm sau lại xảy ra án mạng kinh khủng như thế, nhớ lại cánh cửa khép hờ đên trước, đoán rằng tên sát nhân đã lẻn vào lúc bà rời đi. Sở dĩ bà không báo với cảnh sát, là vì bà biết mình đã tự tiện bỏ bê công việc, nếu để hội đồng nhà trường phát hiện, công việc khó khăn lắm mới kiếm được này chắc chắn không còn, con trai bà vẫn phải đi học cơ mà. Vì thế bà đành nghiến răng, quyết định giấu chuyện này trong bụng.
Nhưng dù sao bà cũng không được học hành nhiều, suy xét vấn đề cũng thiếu chu toàn, chỉ lo lắng về phía mình mà quên béng mất phía con trai. Bạch Minh Ngữ cũng là hôm sau vô tình nhìn thấy sủi cảo còn dư của con trai bà, cảm giác sủi cảo thơm đặc biệt, tự nhiên thèm ăn, thế là cùng ăn vài miếng, lúc tán gẫu mới biết chuyện này.
Đến giờ Diệp Phi mới hiểu, hóa ra Bạch Minh Ngữ đã sớm biết đêm đó quản lý ký túc không có mặt một khoảng thời gian, cậu vừa ra câu đố cho anh, lại dùng ‘tội bao che’ hù dọa bà, ép bà tự nói ra sự thật.
Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, đột nhiên cảm thấy hơi giận.
“Hai người đừng nói chuyện này cho hiệu trưởng được không? Lần sau tôi không dám nữa! Cả nhà tôi chỉ trông vào mình tôi, công việc này quan trọng với tôi lắm.” Quản lý kéo tay Diệp Phi, khẩn cầu.
Diệp Phi vỗ vai bà, trấn an, “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ lưu giữ manh mối bác cung cấp trong biên bản, hồ sơ vụ án đều được bảo mật.”
Bà vẫn không yên tâm, đi một lát lại quay về nhìn Diệp Phi, lúc tới chỗ rẽ, bà nhỏ giọng nói, “Thế thì, ngày mai tôi làm sủi cảo cho hai người nếm thử, sủi cảo tôi làm ngon lắm, con tôi thích nhất là ăn sủi cảo tôi làm.”
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nhìn bà, nhất thời không biết nói gì.
※
Ngay sau đó, Diệp Phi dặn lão Lưu cử vài người điều tra toàn bộ nam giới trong trường có chiều cao 170-175 centimet, có quần đen, giày đen và tất đỏ. Giáo viên và sinh viên đều phải tra, còn phải hỏi nhân viên đêm đó có nhìn thấy kẻ khả nghi nào hoạt động gần ký túc xá nữ không. Thực ra hai điều kiện đầu tiên Diệp Phi đưa ra đều rất phổ biến, đại đa số đàn ông Trung Quốc đều cao trong phạm vi này. Hơn nữa cũng giống phụ nữ trước những ngày ấy đều phải có băng vệ sinh, đàn ông khắp thiên hạ đều phải có quần đen giày đen. Nhưng tất đỏ thì không phải người nào cũng có! Đàn ông kiểu gì mà lại đi tất đỏ bên trong giày đen và quần đen chứ?
Lão Lưu nghĩ, bản thân mình chắc chắn sẽ không đi tất đỏ, tại sao ư? Gã có kinh nghiệm rồi! Ngoại trừ năm tuổi, người nhà mua cho đôi tất đỏ không thể không đi, đi một lần rồi cũng chẳng đi lại, hoặc bảo vợ nhét vào góc ngăn tủ, hoặc cởi ra ném luôn vào thùng rác, hay là tất bẩn tích cóp cả đống, hết cái đi, vớ bừa một đôi thì trúng ngay đôi tất đỏ gã ghét nhất.
Bị bắt điều tra cái này, lão Lưu rất không hài lòng, nhưng vẫn phải cùng các anh em tìm tòi khắp cả trường. Cuối cùng tra ra có 11 sinh viên nam, 48 giáo viên nam có tất đỏ. Lại mất cả ngày hôm sau thẩm vấn những người này, không một ai có động cơ và thời gian gây án.
Được rồi, điều tra tất thối coi như công cốc!
Mọi người thầm thì với nhau, đây là Diệp Phi cố tình “đì” lão Lưu, ai bảo lão Lưu hay đi dép lê trong văn phòng?
Căn cứ theo kết quả điều tra hiện có, lộ trình gây án của thủ phạm đã rõ ràng, sau khi ký túc xá tắt đèn đóng cửa, hung thủ nhân lúc quản lý không có mặt, lẻn vào nấp trong một góc kín, chờ mọi người ngủ say thì mò lên tầng ba. Quản Thiến nói khóa phòng 311 không tốt, dùng thẻ ngân hàng cũng quẹt mở được, nên hung thủ dễ dàng tiến vào phòng. Đầu tiên, hắn chặt đầu nữ sinh thứ nhất, khiến cô không thể phát ra âm thanh, tử vong ngay lập tức, sau đó giết chết một nữ sinh khác. Khi đó nữ sinh bị giết cuối cùng hẳn là đã tỉnh, mơ màng ngồi dậy, nhưng chưa kịp phản ứng thì cũng bị hung thủ chém chết.
Sau khi sát hại ba nữ sinh, hung thủ bắt đầu phá hủy thi thể của cả ba. Bởi vì cửa sổ các phòng đều có lưới bảo vệ, không thể cắt đứt để bỏ trốn, nên sau khi hành hung, hắn rời khỏi phòng 311, vào toilet, trèo lên vách ngăn, định đào thoát từ cửa sổ trên mái, không ngờ bị Uông Manh nửa đêm đi WC nhìn thấy. Hắn không sát hại Uông Manh, ngoại trừ vội vàng chạy trốn, còn có thể là do hắn hành hung có mục đích, chỉ nhằm vào ba nữ sinh phòng 311. Từ cách hắn điên cuồng phá hoại thi thể, suy ra hắn giết người để báo thù hoặc giết người vì tình, không phải giết người cướp của. Bởi vì trên cửa phòng đều dán tên sinh viên, hung thủ chắc chắn phải biết tên ít nhất một người trong số ba nạn nhân, nên dễ dàng tập trung vào phòng 311.
Hắn nhảy xuống từ cửa sổ, bởi vì dưới đất có cỏ dại tươi tốt, chắc hẳn không bị thương nặng, nếu không hắn không thể trèo qua bờ tường cao bằng hai người lớn. Dưới chân tường có một đống gạch thi công không dùng tới, trùng hợp lại trở thành công cụ đào thoát cho hung thủ.
Nhưng rốt cuộc là giết người báo thù hay giết người vì tình, vẫn cần nhân viên điều tra truy tìm quan hệ xã hội của ba nạn nhân, công việc này nặng nề, lại hết sức phức tạp, nên tiến triển rất chậm, chỉ có điều một ngày sau khi Diệp Phi tiếp nhận vụ án này, cũng chính là ngày thứ năm sau khi án mạng xảy ra, Diệp Phi đã nhận được lịch sử duyệt web và các tin nhắn trên mạng, cùng với tư liệu xã hội của ba người bị hại.
Nữ sinh tử vong đầu tiên (Tạm goi là người bị hại thứ nhất, tính theo thứ tự), Hàn Nguyệt, là người Thành Đô, Tứ Xuyên, sinh ra trong một gia đình trung lưu, tính cách hoạt bát, khuôn mặt thanh tú, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, lên đại học thì càng mãnh liệt, các mối quan hệ của cô cũng rất phức tạp, qua lại với rất nhiều kiểu người, vì thế công tác điều tra loại trừ của cảnh sát cũng thêm phần khó khăn, trải qua vài ngày vẫn chưa phát hiện kẻ nào có động cơ và thời gian gây án.
Người bị hại thứ hai, Lưu Tiêu Tiêu, người Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, cha mẹ đều làm công tác giáo dục, cha là hiệu trưởng, mẹ là giáo viên trung học, gia đình khá giả, lại thuộc dòng dõi thư hương, nên tính cách thanh cao, ngoại hình và tác phong cũng khác hẳn người bình thường. Cô qua lại mập mờ với ông chủ lớn một công ty nước ngoài, sau khi điều tra, xác nhận hai người đã có quan hệ mờ ám, nhưng ông chủ nọ cung cấp bằng chứng ngoại phạm rất xác thực, loại bỏ hiềm nghi. Thường ngày Lưu Tiêu Tiêu rất kiêu ngạo, các mối quan hệ cũng rất ít, điều tra tương đối dễ dàng, nhưng những người cùng xuất hiện với cô trước vụ án đều không có hiềm nghi.
Người bị hại thứ ba, Thân Tiểu Á. Người Bắc Kinh, cha là một quan chức cấp cao. Thân Tiểu Á là con một, được chiều chuộng từ nhỏ, tính cách kiêu kỳ, ương bướng, mạnh mẽ, khả năng tổ chức và tuyên truyền đều xuất chúng, là đoàn trưởng đoàn kịch đại học Y. Thường ngày cô rất thẳng thắn, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nên cũng làm mất lòng không ít người. Cảnh sát điều tra phát hiện, hầu như tất cả đều có động cơ có gây án. Điều tra quan hệ của ba người Thân Tiểu Á tốn rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được ai có thời gian gây án.
Từ camera theo dõi, sáng sớm ngày 14, Thân Tiểu Á lái xe Mini Cooper chở ba bạn cùng phòng rời khỏi trường, theo lời Quản Thiến, ba người hẹn nhau đi dạo phố, đến chiều thì ai cũng có việc riêng nên tách ra, vì vậy thời gian trở về trường của từng người không giống nhau. Quản Thiến và mấy người bạn đi sàn nhảy, chơi đến rạng sáng mới về, tuy bị nhà trường xử phạt, nhưng cũng nhờ vậy mà tránh được một kiếp.
Trong văn phòng tuy mát mẻ, nhưng Diệp Phi bị hai vụ trọng án đè lên đầu đến vã mồ hôi. Anh vùi mặt vào báo cáo vụ “7.15”, tập trung tới mất khái niệm thời gian và không gian, đặt mình vào hiện trường, cố gắng tái hiện cảnh tượng gây án. Tại hiện trường, anh tự phân liệt thành nhiều người, đứng ở góc độ của người chết hoặc hung thủ, sắm vai những người khác nhau, hy vọng có thể khai thác tâm lý tội phạm chân thật nhất.
Đây là một quá trình gian nan và khổ sở, anh không khỏi nghĩ, ai có thể thực sự đứng từ lập trường của hung thủ để mô phỏng quá trình gây án mà không tự biến mình thành một tên giết người hoặc tâm lý bất thường chứ?
Thử nghĩ, một người nắm rõ thủ đoạn gây án của hung thủ, nếu không làm cảnh sát mà đi phạm tội thì đáng sợ cỡ nào? Diệp Phi thật sự chẳng dám nghĩ.
Cho nên, câu nói “Một cảnh sát giỏi cũng có thể là một tội phạm cao siêu” tuy dễ nghe, nhưng kỳ thật không ai có thể thực sự làm được như vậy, chung quy lý luận và thực tiễn vẫn có sự chệnh lệch, đại đa số thời điểm, cảnh sát phá án đều dựa trên kinh nghiệm và một số quy luật nhất định, căn cứ vào những quy luật nọ cùng với chứng cứ đi kèm để phá án chính là một loại rập khuôn, cũng là một loại thói quen, vì vậy trên thực tế, quá trình cảnh sát điều tra phá án không hề kỳ diệu như trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết, hầu hết đều nhàm chán và rất thiếu tính sáng tạo, thậm chí tới khi có kết quả, mọi người sẽ cảm thấy vụ án đơn giản đến khó tin, cho dù để đạt được kết quả ấy, một đám cảnh sát đã phải cần cù cố gắng mấy tháng, thậm chí vài năm.
Chẳng biết tại sao, anh lại nghĩ đến Bạch Minh Ngữ, nhóc con này làm quá trình phá án trở nên thú vị hơn nhiều.
Diệp Phi nâng cằm, chăm chú nhìn báo cáo trống trơn tới xuất thần.
※
Buổi tối, Bạch Minh Ngữ lấy đèn pin ra bãi đỗ xe bên ngoài trường, đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng dừng lại trước xe của Thân Tiểu Á. Cậu cúi xuống, đưa tay sờ sờ vết xước trên thân xe, đang tập trung suy nghĩ, phía trước thình lình xuất hiện một mái tóc đen dài che kín tầm mắt cậu. Bạch Minh Ngữ thót tim, ngã phịch xuống đất, đằng sau xui xẻo thế nào lại có chướng ngại vật, cậu ngửa đầu nhìn lên, ánh đèn pin trùng khớp chiếu vào một khuôn mặt trắng bệch, cô gái cúi đầu nhìn cậu, không khác gì ma nữ trong phim kinh dị.
“MA A A A!” Bạch Minh Ngữ hét toáng.
Cậu nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy, phía sau lại truyền đến tiếng gọi yếu ớt của một nữ sinh, “Bạch Minh Ngữ…”
Bạch Minh Ngữ quay đầu nhìn lại, cô gái có vẻ rất tổn thương. Thế là cậu vòng về, khom lưng chín mươi độ mới nhìn thẳng được vào cô, cậu nhìn mặt cô, mỉm cười, “Đùa chị thôi mà! Trên đời làm gì có ma nào xinh đẹp thế này?”
Uông Manh đỏ mặt, ngượng ngùng cười.
Bạch Minh Ngữ thấy cô cười, tim mới thôi đánh trống. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi, “Muộn thế này chị còn đến đây làm gì?”
“Tìm em.”
“Tìm em? Làm gì?”
“Chị biết hung thủ là ai rồi…”
Khuôn mặt bà tròn trịa, nhìn rất phúc hậu, nhưng nụ cười khá gượng gạo, hai tay lúng túng nắm lấy quần, hỏi, “Đồng chí cảnh sát tìm tôi có chuyện gì thế? Vụ án kia không liên quan gì đến tôi hết! Ngài xem tôi từng này tuổi rồi, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Bác đừng lo, chỉ gọi bác đến giải trình một lát thôi.” Diệp Phi nói.
“À, thế ngài hỏi đi, tôi sẽ trả lời hết!” Quản lý ký túc ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng tinh thần không hề lơi lỏng, bà mở to mắt, vô thức nuốt nước miếng.
Diệp Phi nhìn bà hoảng sợ thiếu điều xuất huyết não, bèn ra hiệu cho Bạch Minh Ngữ đi rót chén nước, Bạch Minh Ngữ ngồi xuống bên cạnh bà, nhẹ giọng, “Dì ơi, di đừng căng thẳng, chỉ hỏi dì đêm ngày 14 tới rạng sáng ngày 15, dì có rời khỏi ký túc xá nữ hoặc rời khỏi phòng văn thư không thôi mà.”
Quản lý ký túc nhìn thấy cậu là sinh viên trong trường, đã quen mặt, nên cũng bình tĩnh lại, bà lau mồ hôi, đáp, “Không, tôi vẫn ở trong phòng văn thư dưới tầng một mà.”
“Bác chắc chứ?” Diệp Phi hỏi.
“Chắc.”
“Vậy bác có thấy ai khả nghi bước vào không?”
“Không.”
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nhìn nhau, Bạch Minh Ngữ đặt tay lên trên mu bàn tay quản lý, tay bà rất lạnh, Bạch Minh Ngữ dùng bàn tay ấm áp của mình cọ cọ tay bà, cười nói, “Dì ơi, nước ta có một tội gọi là ‘Tội bao che’, tuy không nặng, nhưng bị phát hiện thì cũng phải ngồi tù ít nhất hai ba năm, con biết con trai dì cũng học trường mình, nếu để bạn bè biết mẹ anh ấy ngồi tù, sau này anh ấy sao dám ngẩng đầu nhìn ai trong trường nữa?”
Quản lý thót bụng, thiếu điều sợ phát khóc, thầm nói nhóc con này bề ngoài hiền lành, tươi cười ngoan ngoãn, sao lại nói năng đáng sợ như thế? Bà vội vàng xua tay, thảm thiết kêu lên, “Trời ơi! Tôi thật sự không liên quan gì đến vụ án mà! Cái gì mà tội bao che? Nào đâu có chứ!”
“Vậy tại sao dì phải nói dối?” Bạch Minh Ngữ hỏi.
Bé con này, cậu mới là cảnh sát, còn anh chỉ là phông nền thôi hả? Diệp Phi vốn định ngăn Bạch Minh Ngữ lại, làm quá như vậy, sau này bị quản lý trù dập thì sao, nhưng nghe Bạch Minh Ngữ nói xong, anh lại nhịn xuống, anh rất muốn biết Bạch Minh Ngữ làm cách nào kết luận quản lý nói dối, mà qua phản ứng của bà, rõ ràng là cậu đã đoán đúng.
“Tôi, tôi không nói dối mà…” Bà quay mặt đi, ấp úng.
Bạch Minh Ngữ lấy trong túi ra một chiếc khăn vuông in hình hoa nhỏ, “Đây là của dì phải không?”
Quản lý sửng sốt, “A! Của tôi, sao lại ở chỗ cậu?”
Bạch Minh Ngữ đưa khăn cho bà, “Sau 11 giờ 30 phút tối ngày 14, ký túc xá nữ đóng cửa chính, nhưng dì không ngồi trong phòng văn thư, mà dì đến ký túc xá nam, đúng không?”
Bà kinh ngạc nhìn Bạch Minh Ngữ, “Sao cậu biết?”
Bạch Minh Ngữ cười cười, “Con trai dì nói cho con biết.”
Quản lý tức khắc xìu xuống như một trái bóng xì hơi, không còn sức tiếp tục nói dối. Diệp Phi nhìn mà sốt ruột, hỏi sao lại thế, lúc này bà mới khai thật.
Nguyên lai, tối ngày 14, quản lý mang cặp lồng đựng sủi cảo từ nhà đi, gói kỹ bằng khăn vải, sau khi đến thay ca, vốn định gọi con trai tới ký túc xá nữ lấy, nhưng lúc ấy đã hơn 11 giờ, ký túc xá nam cũng đã đóng cửa, bà vội quá, chủ yếu vì sợ sủi cảo hỏng mất. Chồng mất sớm, thu nhập trong nhà chỉ phụ thuộc vào một mình bà, được ăn vài miếng sủi cảo cũng không dễ dàng gì, con trai ngày nào cũng ăn cải trắng ở căng-tin, bà xót xa lắm. Hôm ấy vất vả lắm bà mới quyết định vung tiền mua một cân thịt về gói sủi cảo, bà nghĩ dù thế nào cũng phải cho con ăn thịt, vì thế mới gọi cho con, bảo con mở cửa sổ, thả dây thừng xuống, chờ bà mang qua.
Lúc ấy đã 11 giờ 40 phút, bà lấy hết sức bình sinh chạy từ ký túc xá nữ đến ký túc xá nam, buộc cặp lồng vào dây thừng cho con trai kéo lên.
Cả chuyến đi tổng cộng không mất tới mười phút, khi bà trở lại ký túc xá nữ, thấy cửa chính khép hờ, nhất thời cũng không nhớ ra trước lúc đi mình có khóa cửa không, thế là bỏ qua luôn. Ai ngờ sáng hôm sau lại xảy ra án mạng kinh khủng như thế, nhớ lại cánh cửa khép hờ đên trước, đoán rằng tên sát nhân đã lẻn vào lúc bà rời đi. Sở dĩ bà không báo với cảnh sát, là vì bà biết mình đã tự tiện bỏ bê công việc, nếu để hội đồng nhà trường phát hiện, công việc khó khăn lắm mới kiếm được này chắc chắn không còn, con trai bà vẫn phải đi học cơ mà. Vì thế bà đành nghiến răng, quyết định giấu chuyện này trong bụng.
Nhưng dù sao bà cũng không được học hành nhiều, suy xét vấn đề cũng thiếu chu toàn, chỉ lo lắng về phía mình mà quên béng mất phía con trai. Bạch Minh Ngữ cũng là hôm sau vô tình nhìn thấy sủi cảo còn dư của con trai bà, cảm giác sủi cảo thơm đặc biệt, tự nhiên thèm ăn, thế là cùng ăn vài miếng, lúc tán gẫu mới biết chuyện này.
Đến giờ Diệp Phi mới hiểu, hóa ra Bạch Minh Ngữ đã sớm biết đêm đó quản lý ký túc không có mặt một khoảng thời gian, cậu vừa ra câu đố cho anh, lại dùng ‘tội bao che’ hù dọa bà, ép bà tự nói ra sự thật.
Diệp Phi nhìn Bạch Minh Ngữ, đột nhiên cảm thấy hơi giận.
“Hai người đừng nói chuyện này cho hiệu trưởng được không? Lần sau tôi không dám nữa! Cả nhà tôi chỉ trông vào mình tôi, công việc này quan trọng với tôi lắm.” Quản lý kéo tay Diệp Phi, khẩn cầu.
Diệp Phi vỗ vai bà, trấn an, “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ lưu giữ manh mối bác cung cấp trong biên bản, hồ sơ vụ án đều được bảo mật.”
Bà vẫn không yên tâm, đi một lát lại quay về nhìn Diệp Phi, lúc tới chỗ rẽ, bà nhỏ giọng nói, “Thế thì, ngày mai tôi làm sủi cảo cho hai người nếm thử, sủi cảo tôi làm ngon lắm, con tôi thích nhất là ăn sủi cảo tôi làm.”
Diệp Phi và Bạch Minh Ngữ nhìn bà, nhất thời không biết nói gì.
※
Ngay sau đó, Diệp Phi dặn lão Lưu cử vài người điều tra toàn bộ nam giới trong trường có chiều cao 170-175 centimet, có quần đen, giày đen và tất đỏ. Giáo viên và sinh viên đều phải tra, còn phải hỏi nhân viên đêm đó có nhìn thấy kẻ khả nghi nào hoạt động gần ký túc xá nữ không. Thực ra hai điều kiện đầu tiên Diệp Phi đưa ra đều rất phổ biến, đại đa số đàn ông Trung Quốc đều cao trong phạm vi này. Hơn nữa cũng giống phụ nữ trước những ngày ấy đều phải có băng vệ sinh, đàn ông khắp thiên hạ đều phải có quần đen giày đen. Nhưng tất đỏ thì không phải người nào cũng có! Đàn ông kiểu gì mà lại đi tất đỏ bên trong giày đen và quần đen chứ?
Lão Lưu nghĩ, bản thân mình chắc chắn sẽ không đi tất đỏ, tại sao ư? Gã có kinh nghiệm rồi! Ngoại trừ năm tuổi, người nhà mua cho đôi tất đỏ không thể không đi, đi một lần rồi cũng chẳng đi lại, hoặc bảo vợ nhét vào góc ngăn tủ, hoặc cởi ra ném luôn vào thùng rác, hay là tất bẩn tích cóp cả đống, hết cái đi, vớ bừa một đôi thì trúng ngay đôi tất đỏ gã ghét nhất.
Bị bắt điều tra cái này, lão Lưu rất không hài lòng, nhưng vẫn phải cùng các anh em tìm tòi khắp cả trường. Cuối cùng tra ra có 11 sinh viên nam, 48 giáo viên nam có tất đỏ. Lại mất cả ngày hôm sau thẩm vấn những người này, không một ai có động cơ và thời gian gây án.
Được rồi, điều tra tất thối coi như công cốc!
Mọi người thầm thì với nhau, đây là Diệp Phi cố tình “đì” lão Lưu, ai bảo lão Lưu hay đi dép lê trong văn phòng?
Căn cứ theo kết quả điều tra hiện có, lộ trình gây án của thủ phạm đã rõ ràng, sau khi ký túc xá tắt đèn đóng cửa, hung thủ nhân lúc quản lý không có mặt, lẻn vào nấp trong một góc kín, chờ mọi người ngủ say thì mò lên tầng ba. Quản Thiến nói khóa phòng 311 không tốt, dùng thẻ ngân hàng cũng quẹt mở được, nên hung thủ dễ dàng tiến vào phòng. Đầu tiên, hắn chặt đầu nữ sinh thứ nhất, khiến cô không thể phát ra âm thanh, tử vong ngay lập tức, sau đó giết chết một nữ sinh khác. Khi đó nữ sinh bị giết cuối cùng hẳn là đã tỉnh, mơ màng ngồi dậy, nhưng chưa kịp phản ứng thì cũng bị hung thủ chém chết.
Sau khi sát hại ba nữ sinh, hung thủ bắt đầu phá hủy thi thể của cả ba. Bởi vì cửa sổ các phòng đều có lưới bảo vệ, không thể cắt đứt để bỏ trốn, nên sau khi hành hung, hắn rời khỏi phòng 311, vào toilet, trèo lên vách ngăn, định đào thoát từ cửa sổ trên mái, không ngờ bị Uông Manh nửa đêm đi WC nhìn thấy. Hắn không sát hại Uông Manh, ngoại trừ vội vàng chạy trốn, còn có thể là do hắn hành hung có mục đích, chỉ nhằm vào ba nữ sinh phòng 311. Từ cách hắn điên cuồng phá hoại thi thể, suy ra hắn giết người để báo thù hoặc giết người vì tình, không phải giết người cướp của. Bởi vì trên cửa phòng đều dán tên sinh viên, hung thủ chắc chắn phải biết tên ít nhất một người trong số ba nạn nhân, nên dễ dàng tập trung vào phòng 311.
Hắn nhảy xuống từ cửa sổ, bởi vì dưới đất có cỏ dại tươi tốt, chắc hẳn không bị thương nặng, nếu không hắn không thể trèo qua bờ tường cao bằng hai người lớn. Dưới chân tường có một đống gạch thi công không dùng tới, trùng hợp lại trở thành công cụ đào thoát cho hung thủ.
Nhưng rốt cuộc là giết người báo thù hay giết người vì tình, vẫn cần nhân viên điều tra truy tìm quan hệ xã hội của ba nạn nhân, công việc này nặng nề, lại hết sức phức tạp, nên tiến triển rất chậm, chỉ có điều một ngày sau khi Diệp Phi tiếp nhận vụ án này, cũng chính là ngày thứ năm sau khi án mạng xảy ra, Diệp Phi đã nhận được lịch sử duyệt web và các tin nhắn trên mạng, cùng với tư liệu xã hội của ba người bị hại.
Nữ sinh tử vong đầu tiên (Tạm goi là người bị hại thứ nhất, tính theo thứ tự), Hàn Nguyệt, là người Thành Đô, Tứ Xuyên, sinh ra trong một gia đình trung lưu, tính cách hoạt bát, khuôn mặt thanh tú, từ nhỏ đã có không ít người theo đuổi, lên đại học thì càng mãnh liệt, các mối quan hệ của cô cũng rất phức tạp, qua lại với rất nhiều kiểu người, vì thế công tác điều tra loại trừ của cảnh sát cũng thêm phần khó khăn, trải qua vài ngày vẫn chưa phát hiện kẻ nào có động cơ và thời gian gây án.
Người bị hại thứ hai, Lưu Tiêu Tiêu, người Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, cha mẹ đều làm công tác giáo dục, cha là hiệu trưởng, mẹ là giáo viên trung học, gia đình khá giả, lại thuộc dòng dõi thư hương, nên tính cách thanh cao, ngoại hình và tác phong cũng khác hẳn người bình thường. Cô qua lại mập mờ với ông chủ lớn một công ty nước ngoài, sau khi điều tra, xác nhận hai người đã có quan hệ mờ ám, nhưng ông chủ nọ cung cấp bằng chứng ngoại phạm rất xác thực, loại bỏ hiềm nghi. Thường ngày Lưu Tiêu Tiêu rất kiêu ngạo, các mối quan hệ cũng rất ít, điều tra tương đối dễ dàng, nhưng những người cùng xuất hiện với cô trước vụ án đều không có hiềm nghi.
Người bị hại thứ ba, Thân Tiểu Á. Người Bắc Kinh, cha là một quan chức cấp cao. Thân Tiểu Á là con một, được chiều chuộng từ nhỏ, tính cách kiêu kỳ, ương bướng, mạnh mẽ, khả năng tổ chức và tuyên truyền đều xuất chúng, là đoàn trưởng đoàn kịch đại học Y. Thường ngày cô rất thẳng thắn, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nên cũng làm mất lòng không ít người. Cảnh sát điều tra phát hiện, hầu như tất cả đều có động cơ có gây án. Điều tra quan hệ của ba người Thân Tiểu Á tốn rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được ai có thời gian gây án.
Từ camera theo dõi, sáng sớm ngày 14, Thân Tiểu Á lái xe Mini Cooper chở ba bạn cùng phòng rời khỏi trường, theo lời Quản Thiến, ba người hẹn nhau đi dạo phố, đến chiều thì ai cũng có việc riêng nên tách ra, vì vậy thời gian trở về trường của từng người không giống nhau. Quản Thiến và mấy người bạn đi sàn nhảy, chơi đến rạng sáng mới về, tuy bị nhà trường xử phạt, nhưng cũng nhờ vậy mà tránh được một kiếp.
Trong văn phòng tuy mát mẻ, nhưng Diệp Phi bị hai vụ trọng án đè lên đầu đến vã mồ hôi. Anh vùi mặt vào báo cáo vụ “7.15”, tập trung tới mất khái niệm thời gian và không gian, đặt mình vào hiện trường, cố gắng tái hiện cảnh tượng gây án. Tại hiện trường, anh tự phân liệt thành nhiều người, đứng ở góc độ của người chết hoặc hung thủ, sắm vai những người khác nhau, hy vọng có thể khai thác tâm lý tội phạm chân thật nhất.
Đây là một quá trình gian nan và khổ sở, anh không khỏi nghĩ, ai có thể thực sự đứng từ lập trường của hung thủ để mô phỏng quá trình gây án mà không tự biến mình thành một tên giết người hoặc tâm lý bất thường chứ?
Thử nghĩ, một người nắm rõ thủ đoạn gây án của hung thủ, nếu không làm cảnh sát mà đi phạm tội thì đáng sợ cỡ nào? Diệp Phi thật sự chẳng dám nghĩ.
Cho nên, câu nói “Một cảnh sát giỏi cũng có thể là một tội phạm cao siêu” tuy dễ nghe, nhưng kỳ thật không ai có thể thực sự làm được như vậy, chung quy lý luận và thực tiễn vẫn có sự chệnh lệch, đại đa số thời điểm, cảnh sát phá án đều dựa trên kinh nghiệm và một số quy luật nhất định, căn cứ vào những quy luật nọ cùng với chứng cứ đi kèm để phá án chính là một loại rập khuôn, cũng là một loại thói quen, vì vậy trên thực tế, quá trình cảnh sát điều tra phá án không hề kỳ diệu như trong phim ảnh hoặc tiểu thuyết, hầu hết đều nhàm chán và rất thiếu tính sáng tạo, thậm chí tới khi có kết quả, mọi người sẽ cảm thấy vụ án đơn giản đến khó tin, cho dù để đạt được kết quả ấy, một đám cảnh sát đã phải cần cù cố gắng mấy tháng, thậm chí vài năm.
Chẳng biết tại sao, anh lại nghĩ đến Bạch Minh Ngữ, nhóc con này làm quá trình phá án trở nên thú vị hơn nhiều.
Diệp Phi nâng cằm, chăm chú nhìn báo cáo trống trơn tới xuất thần.
※
Buổi tối, Bạch Minh Ngữ lấy đèn pin ra bãi đỗ xe bên ngoài trường, đi tới đi lui vài vòng, cuối cùng dừng lại trước xe của Thân Tiểu Á. Cậu cúi xuống, đưa tay sờ sờ vết xước trên thân xe, đang tập trung suy nghĩ, phía trước thình lình xuất hiện một mái tóc đen dài che kín tầm mắt cậu. Bạch Minh Ngữ thót tim, ngã phịch xuống đất, đằng sau xui xẻo thế nào lại có chướng ngại vật, cậu ngửa đầu nhìn lên, ánh đèn pin trùng khớp chiếu vào một khuôn mặt trắng bệch, cô gái cúi đầu nhìn cậu, không khác gì ma nữ trong phim kinh dị.
“MA A A A!” Bạch Minh Ngữ hét toáng.
Cậu nhảy dựng lên, xoay người bỏ chạy, phía sau lại truyền đến tiếng gọi yếu ớt của một nữ sinh, “Bạch Minh Ngữ…”
Bạch Minh Ngữ quay đầu nhìn lại, cô gái có vẻ rất tổn thương. Thế là cậu vòng về, khom lưng chín mươi độ mới nhìn thẳng được vào cô, cậu nhìn mặt cô, mỉm cười, “Đùa chị thôi mà! Trên đời làm gì có ma nào xinh đẹp thế này?”
Uông Manh đỏ mặt, ngượng ngùng cười.
Bạch Minh Ngữ thấy cô cười, tim mới thôi đánh trống. Cậu đứng thẳng dậy, nhìn quanh bốn phía, tò mò hỏi, “Muộn thế này chị còn đến đây làm gì?”
“Tìm em.”
“Tìm em? Làm gì?”
“Chị biết hung thủ là ai rồi…”
Tác giả :
Phi Hùng