Tôi, Còn Có Thể Cứu Vãn Một Chút Không?
Chương 97 Ngoại truyện 7
(1) Ai là Chu Chu?
Ở thế giới này, lần đầu tiên Tô Vân Cảnh nhắc đến cái nickname Chu Chu này với Phó Hàn Chu là khi anh bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện, vì muốn xác nhận Phó Hàn Chu có bị mất trí nhớ hay không nên cậu mới gọi.
Lần thứ hai Tô Vân Cảnh gọi Phó Hàn Chu là Chu Chu là một tháng sau khi anh chuyển trường đến đây.
Phó Hàn Chu chuyển đến trường Trung học số 3 Trấn Định, lại lần nữa trở thành bạn cùng bàn của Tô Vân Cảnh.
Lúc vừa mới chuyển đến, thái độ Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng anh có thể chủ động đến đây chứng tỏ Tô Vân Cảnh vẫn có chút đặc biệt.
Có điều lúc này Phó Kiều Kiều vẫn đang trong giai đoạn ngạo kiều, theo thời gian ở chung trở nên nhiều hơn, Tô Vân Cảnh lại còn cực kỳ quan tâm tới anh, Phó Hàn Chu mới dần dần cởi bỏ phòng bị, thái độ cũng không còn kiêu căng như trước kia nữa.
Một buổi tối nào đó, Tô Vân Cảnh đang ngủ say rồi đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Hàn Chu.
Nghe đối phương nói mình đang ở ngoài cửa, Tô Vân Cảnh liền lập tức tỉnh cả ngủ, cậu xỏ dép lê vào liên vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Phó Hàn Chu đến tìm cậu trễ thế này, rất có khả năng là lại phát bệnh rồi.
Tô Vân Cảnh mở cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy Phó Hàn Chu với bộ dạng tràn đầy nhếch nhác.
Hai ngày nay nhiệt độ đang xuống thấp, đã vậy còn mưa mấy ngày liên tiếp, mái tóc đen của Phó Hàn Chu đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, nước vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, lăn vào cái cổ thon dài kia.
Trên hàng lông mi dày cũng đọng lại từng hạt nước li ti, bộ quần áo ngủ màu xám tro đã ướt nhẹp dính chặt trên người anh.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với bờ môi run rẩy kia của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cực kỳ đau lòng mà kéo anh vào nhà.
“Cậu c0i quần áo ướt ra trước đi.” Tô Vân Cảnh lột áo khoác ngoài của Phó Hàn Chu ra: “Tôi đi lấy khăn lông.”
Thấy Tô Vân Cảnh muốn đi, mí mắt Phó Hàn Chu liền giật một cái, anh đột nhiên giữ chặt lấy tay Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại, hàng lông mi dài của Phó Hàn Chu hơi run rẩy, khiến những hạt nước đang bám bên trên liền chảy vào trong mắt, cũng chảy vào trong lòng Tô Vân Cảnh, để lại từng vệt nước ướt đẫm trong tim cậu.
“Tôi không rời đi đâu, tôi đi lấy khăn lông lau nước trên người cho cậu mà.” Tô Vân Cảnh dịu dàng mà vén mái tóc đang ướt đẫm của Phó Hàn Chu ra sau đầu.
Nhưng Phó Hàn Chu vẫn nắm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh, con ngươi đã co rụt đến cực hạn, sắc mặt cũng trắng bệch như người bệnh.
Nhiệt độ truyền đến từ tay Tô Vân Cảnh khiến anh cảm thấy cực kỳ yên tâm, vì vậy không nhịn được mà càng nắm chặt hơn.
Phó Hàn Chu không cho cậu đi, Tô Vân Cảnh liền không đi nữa, cậu dùng quần áo đã giặt sạch của mình kiên nhẫn tỉ mỉ lau nước trên mái tóc anh.
Phó Hàn Chu lại xuất hiện ảo giác, Tô Vân Cảnh tìm một bộ đồ ngủ của mình, sau khi mặc xong cho anh liền nhét thân thể lạnh ngắt của Phó Hàn Chu vào trong ổ chăn.
Vẫn luôn dỗ dành cho đến nửa đêm Phó Hàn Chu mới yên tâm mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bị người nằm trong chăn không an phận đẩy tới đẩy lui, Tô Vân Cảnh liền gắng sức mà hé mắt ra.
Thấy Phó Hàn Chu phiên bản trẻ tuổi, cậu mơ hồ tưởng rằng mình đang nằm mơ, vì vậy Tô Vân Cảnh liền vô thức ôm chặt lấy người bên cạnh mình: “Chu Chu, đừng quậy nữa.”
Đôi mắt Phó Hàn Chu thoáng trở nên sắc bén, anh thò đầu ra khỏi chăn, trầm giọng hỏi: “Ai là Chu Chu?”
Lần này Tô Vân Cảnh đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, cậu có hơi không được tự nhiên nói: “Chu có nghĩa là thuyền, đây là nickname mà tôi lén đặt cho cậu đấy, khụ, ngại quá.”
Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng trong đôi mắt đang cụp xuống kia lại tràn đầy vẻ u ám.
Mười phút sau, mẹ Tô liền ở ngoài cửa giục Tô Vân Cảnh dậy ăn sáng.
Lúc Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng nhau đi ra, thấy trong phòng con trai đột nhiên xuất hiện thêm một người, mẹ Tô liền bị dọa cho giật mình.
“Đây là bạn học con, tên Phó Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh soạn ra một bài nói dối: “Cậu ấy quên đem chìa khóa nhà, ba mẹ lại không sống ở đây nên đến đây ở nhờ một đêm.”
Phó Hàn Chu lễ phép mà gật đầu một cái với mẹ Tô: “Chào dì ạ.”
Mẹ Tô dò xét Phó Hàn Chu một lát, cứ có cảm giác hơi quen mắt, nhưng bà nhất thời lại không nhớ ra được, ngược lại càng nhìn lại càng thấy anh rất đẹp trai.
“Ngồi đi ngồi đi.” Mẹ Tô nhiệt tình tiếp đãi người bạn học cực kỳ xinh đẹp này của Tô Vân Cảnh: “Con muốn ăn gì, thời gian vẫn còn sớm, dì làm riêng một món cho con.”
Tô Vân Cảnh: …
Khuôn mặt này quả nhiên là đi đến đâu cũng không gặp trở ngại.
Người thân trước kia của Tô Vân Cảnh, ngoại trừ Văn Yến Lai ra thì đều thích Phó Hàn Chu, giờ ngay cả mẹ cậu cũng không tránh khỏi.
(2) Giấm tinh vẫn là giấm tinh ngày xưa
Phó Hàn Chu không ở lại trường, Thẩm Niên Ôn thuê một căn phòng ở gần trường học cho anh.
Sau khi anh quen thuộc với Tô Vân Cảnh rồi, cơ hội cho anh ở lại nhà họ Tô là nhờ Thẩm Niên Ôn giúp ba Tô Vân Cảnh giải quyết vấn đề công việc.
Mẹ Tô là giáo viên ngữ văn cấp hai, ba Tô là lập trình viên, Thẩm Niên Ôn giới thiệu ông tới công ty của bạn mình, lương thưởng đãi ngộ đều cực kỳ tốt.
Vì cảm ơn sự giúp đỡ của Thẩm Niên Ôn, lại thêm Tô Vân Cảnh ở bên quạt gió thổi lửa, mẹ Tô nghe nói bây giờ Phó Hàn Chu đang một mình thuê nhà bên ngoài thì bảo anh dọn đến đây ở luôn.
Ngày thứ hai khi Phó Hàn Chu đến đây ở vừa hay là thứ bảy, em họ con dì nhỏ của Tô Vân Cảnh là Cao Vân Vân đến nhà mượn sách.
Cao Vân Vân sắp lên lớp chín, nên đến nhà Tô Vân Cảnh mượn sách lớp chín cùng với ghi chép học tập.
Những thứ này mẹ Tô đã sớm thu thập xong hết rồi, đều cố ý để lại cho Cao Vân Vân.
Quan hệ anh em giữa hai người vẫn luôn rất tốt, lúc đến Cao Vân Vân không hề lớn tiếng, cô muốn dọa Tô Vân Cảnh một cái, vì vậy liền đứng trước cửa phòng Tô Vân Cảnh nghe ngóng một hồi, sau đó mới đột nhiên đẩy mạnh cửa phòng ra gọi cậu: “Anh…”
Nhìn thấy Phó Hàn Chu trong phòng Tô Vân Cảnh, đôi mắt Cao Vân Vân liền trợn to lên, âm cuối cũng mềm dần lại: “Anh… Anh.”
Cao Vân Vân nhã nhặn dịu dàng mà vén tóc ra sau tai, trong một giây liền biến thành em gái ngọt ngào, dịu dàng gọi Tô Vân Cảnh: “Anh, hai người đang làm bài tập hả, có phải em đã quấy rầy hai người không?”
Tô Vân Cảnh: …
Tầm mắt Phó Hàn Chu quét qua người Cao Vân Vân sau đó rơi vào trên người Tô Vân Cảnh, cái nhìn này phải nói là nặng tựa ngàn cân, vai Tô Vân Cảnh cũng sắp gãy luôn rồi.
Cao Vân Vân ở lại nhà Tô Vân Cảnh ăn cơm trưa, cả một ngày này cứ anh dài anh ngắn, kêu tới mức mí mắt Tô Vân Cảnh giật mạnh liên hồi, ánh mắt sau lưng cứ như kim châm, đâm cho Tô Vân Cảnh đứng ngồi không yên.
Tô Vân Cảnh: ‘Xin nữ thí chủ đường niệm kinh nữa, niệm nữa là anh của thí chủ sẽ bị siêu độ luôn mất.’
Đợi Cao Vân Vân đi rồi, cửa phòng vừa đóng, Phó Hàn Chu liền cụp mắt xuống, sắc mặt âm u, gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Ai cũng có thể gọi cậu là anh à?”
Tô Vân Cảnh chống đỡ áp lực giải thích: “Ngày thường con bé đều gọi tôi là anh, hôm nay là bởi vì thấy cậu đẹp trai nên mới muốn tỏ ra ngoan ngoãn một chút thôi.”
Chuyện này cũng phải trách cậu.
Nhiều năm chưa được thấy một Phó Hàn Chu tràn đầy trẻ trung như vậy, hai người họ lúc này lại hoàn toàn trong sáng, khiến trong lòng Tô Vân Cảnh cứ ngứa ngáy liên tục, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nhỏ của họ, Phó Hàn Chu mềm mại gọi cậu là anh.
Lúc đó ‘Anh’ chính là ‘Anh’, không có ý nghĩa gì khác.
Vậy nên mới ngày trước Tô Vân Cảnh mới giống như hồi nhỏ mà chọc Phó Hàn Chu, bảo anh gọi mình là ‘Anh’ thì sẽ cho anh ở lại nhà mình.
Ai ngờ giấm tinh vẫn là giấm tinh ngày xưa, anh vẫn luôn cực kỳ so đo với cái xưng hô này.
Phó Hàn Chu không chỉ so đo, mà từ đó về sau chuyện gì anh cũng bắt đầu so đo.
Hôm sau lúc đến tiệm sách mua đề luyện thi, trên đường về đi ngang qua một cửa tiệm, thấy gấu bông trong đó, Tô Vân Cảnh muốn dỗ dành anh nên đã kéo Phó Hàn Chu vào trong rồi mua một con gấu bông tặng anh.
Phó Hàn Chu rất nghiêm túc mà hỏi: “Chỉ mua cho một mình tôi, người khác không có đúng không?”
Tô Vân Cảnh: “… Chỉ mua cho một mình cậu thôi.”
Lúc này Phó Hàn Chu mới vừa ý mà ôm con gấu ra khỏi cửa hàng quà tặng.
Tô Vân Cảnh dẫn anh đi uống trà sữa, Phó Hàn Chu cũng muốn hỏi có phải chỉ đi uống trà sữa với một mình anh thôi không.
Cho dù Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đơn độc làm chuyện gì, anh cũng muốn hỏi một câu có phải chỉ từng làm với một mình anh thôi không, câu này cũng sắp thành câu cửa miệng của Phó Hàn Chu luôn rồi.
Chuyện gì cũng hỏi, chuyện gì cũng phải so đo thiệt hơn, chuyện gì cũng tràn đầy h4m muốn chiếm hữu.
Tô Vân Cảnh rất rõ ràng đã cảm nhận được sự bất an của Phó Hàn Chu, cậu không biết loại bất an này là do đâu, rõ ràng lần này cậu chưa từng bỏ lại anh mà rời đi mà.
Có một ngày Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu liên tục hỏi rất nhiều lần, cuối cùng cậu cũng nhịn không được nữa mà kề lại gần cắn mạnh lên môi Phó Hàn Chu một cái.
“Trong lòng tôi chỉ có cậu thôi, chuyện có liên quan đến cậu tôi sẽ không chia sẻ cùng người khác. Hiểu chưa? Rõ ràng chưa?”
Thấy Phó Hàn Chu sững sờ nhìn mình, Tô Vân Cảnh mới ý thức được lần này mình an ủi hơi quá rồi.
Trước kia Phó Hàn Chu rất thích kiểu này của cậu, nhưng bây giờ thì không chắc nữa, dù sao đối phương cũng chưa từng biểu lộ ra ý tứ phương diện đó với cậu.
Tô Vân Cảnh vừa muốn hòa hoãn bầu không khí thì Phó Hàn Chu lại đột nhiên đè mạnh cậu lên giường, hôn lung tung lên miệng Tô Vân Cảnh.
Nụ hôn của Phó Hàn Chu rất ngây ngô, không có bất cứ kỹ thuật gì, giống một con dã thú đã đè nén từ lâu cuối cùng cũng bộc phát hết được tình cảm của mình ra.
Anh hút lấy nước bọt của Tô Vân Cảnh, muốn hoàn toàn chiếm lấy con người trước mặt này, biến cậu thành của mình.
Ý thức được tình hình ngày càng không đúng, Tô Vân Cảnh né trái né phải tránh khỏi Phó Hàn Chu: “Hàn Chu, từ từ, từ từ đã…”
Bởi vì Tô Vân Cảnh cự tuyệt, Phó Hàn Chu phát ra tiếng nức nở như một con dã thú nhỏ, anh khó chịu mà vùi mình vào hõm cổ Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh ân cần dạy dỗ con dã thú nhỏ này: “Bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, có một số chuyện phải trưởng thành mới làm được.”
Phó Hàn Chu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen kịt như được bao phủ bởi một lớp sương mù, tràn đầy mê mang mà nhìn cậu, giống như không biết chuyện mà phải lớn lên mới được làm kia rốt cuộc là chuyện gì.
Tô Vân Cảnh: …
Không phải chứ, không phải chứ, Chu Chu của lúc này lại loại đơn thuần tới mức này luôn hả?
Lúc Phó Hàn Chu động lòng với cậu, vừa lúc là mười bảy tuổi, cái tuổi tình cảm mơ hồ, nhưng lúc đó Tô Vân Cảnh không biết tình cảm của anh, cũng không chú ý tới sự bất thường của anh.
Lúc biết được tình cảm của anh thì Phó Hàn Chu đã trưởng thành, trong đầu đều là ý tưởng đồi trụy này.
Tuy giáo dục về phương diện này ở trong nước vẫn còn rất hạn chế, nhưng trẻ con tuổi này, thứ nên hiểu thì đều hiểu, không nên hiểu ít nhiều cũng hiểu được một chút.
Phó Hàn Chu có tình huống đặc thù, anh thật sự từng có một đoạn thời gian cực kỳ đơn thuần, tuy hiểu ra muộn, nhưng ph4t dục lại rất tốt.
Tô Vân Cảnh ngượng ngùng mà bịt kín mặt mình lại, không được tự nhiên nói: “Cậu… Tự mình giải quyết đi.”
Ở chung với Phó Hàn Chu lâu như vậy, chuyện gì Tô Vân Cảnh cũng đã trải qua, nhưng đối diện với Phó Hàn Chu trước mắt đây, cũng không biết tại sao, cậu cứ luôn cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
(3)Trưởng thành
Phó Kiều Kiều phiên bản đơn thuần vẫn luôn khiến Tô Vân Cảnh thấy không quen lắm.
Nhưng đàn ông học cái xấu rất nhanh, Phó Hàn Chu phiên bản này tồn tại trong thời gian rất ngắn, rất mau liền tiến vào một giai đoạn khác.
Tô Vân Cảnh có giới hạn của mình, mặc kệ đối phương làm nũng thế nào cậu cũng kiên quyết ‘tự mình ra tay cơm no áo ấm’.
Bởi vì Tô Vân Cảnh nghi ngờ cái gọi là ‘thế giới hiện thực’ này rất có khả năng cũng là một bộ tiểu thuyết khác.
Tuy có lẽ bọn họ đều là người qua đường, nhưng Tô Vân Cảnh không muốn đem lại ảnh hưởng không tốt gì cho trẻ vị thành niên, vì vậy cậu luôn tích cực hưởng ứng hiệu lệnh ‘quét sạch đồi trụy’ của quốc gia.
Học sinh mà, bổn phận là phải học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên.
Tô Vân Cảnh cấp bậc vương giả dẫn theo tuyển thủ Phó Hàn Chu cấp bậc thanh đồng nỗ lực phấn đấu một năm trên con đường thi đại học quan trọng nhất trong đời này, cuối cùng cả hai đều thi đỗ vào học phủ đệ nhất thủ đô.
Tại thế giới này sinh nhật của Phó Hàn Chu vẫn là ngày mười tháng chín, vào sinh nhật mười tám tuổi của anh, hai người họ đang học năm hai đại học.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu sống ngoài trường học, tuy mỗi ngày đều ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng vẫn chưa từng bước qua ranh giới đỏ kia.
Hôm nay cuối cùng Phó Hàn Chu cũng mười tám rồi, anh trưởng thành rồi, vì vậy sau khi ăn cơm xong Phó Hàn Chu liền hưng phấn mà lôi Tô Vân Cảnh lên giường.
Vì ngày này mà Phó Hàn Chu đã phải nhẫn nại chờ đợi hơn một năm, nhưng vừa lên tới giường, Tô Vân Cảnh liền đem chăn bông trùm lên người anh, bắt đầu phổ cập tri thức cho anh.
“Trưởng thành là chỉ ngày thứ hai sau hôm sinh nhật, ngày mai anh mới được coi là một người trưởng thành, hôm nay vẫn là vị thành niên, vậy nên ngủ đi.”
Phó Hàn Chu bị Tô Vân Cảnh cuộn lại thành một cái kén, sau khi nghe Tô Vân Cảnh nói xong, lông mi của anh không vui mà cụp xuống.
“Có chuyện gì ngày mai rồi nói.” Tô Vân Cảnh tắt đèn, ôm lấy cục cưng kén tằm: “Nhắm mắt, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tô Vân Cảnh vỗ nhẹ sau lưng anh, nhưng Phó Hàn Chu không hề bị vỗ cho ngủ mà ngược lại Tô Vân Cảnh đã ngủ mất.
Khi cậu tỉnh dậy lần nữa là bị Phó Hàn Chu hôn cho tỉnh.
Tô Vân Cảnh vẫn còn buồn ngủ mà nhìn Phó Hàn Chu: “Không phải bảo anh ngoan ngoãn ngủ rồi sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Hàn Chu banh chặt: “Đã qua mười hai giờ, anh trưởng thành rồi.”
Tô Vân Cảnh liếc đồng hồ điện tử ở đầu giường một cái, vừa được mười hai giờ lẻ năm giây, giờ vặn lại đồng hồ được không nhỉ?
Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Vân Cảnh lại tiếp tục thuyết lý: “Đúng là anh đã trưởng thành rồi, nhưng chúng ta không thể cho người ta một loại nhận thức rằng mười tám tuổi là có thể lập tức…”
Lời thuyết lý của cậu còn chưa nói xong thì những lời còn lại đã bị Phó Hàn Chu chặn lại.
Trong thế giới tiểu thuyết, lần đầu tiên của hai người họ là vào lúc Phó Hàn Chu đang phát bệnh.
Lúc này trạng thái tinh thần của Phó Hàn Chu rất tốt, tuy ngày thường anh luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt hơn tuổi tác thật, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên.
Nhất là khi đối mặt với Tô Vân Cảnh, lúc này hơi thở tươi tắn lại càng rõ ràng hơn.
Xong chuyện, Phó Hàn Chu liền kề sát vào người Tô Vân Cảnh, không phải dùng chóp mũi cọ cậu, thì chính là chui vào hõm cổ cậu ngửi mùi cơ thể của cậu, Tô Vân Cảnh có thể rõ ràng cảm nhận được sự vui vẻ và hưng phấn của anh.
Thấy Tô Vân Cảnh buồn ngủ tới mức mắt mở không ra, anh muốn cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng niềm vui sướng về mặt tinh thần lại khiến anh nhịn không được muốn giày vò cậu thêm lần nữa.
Phó Hàn Chu cắn cắn gặm gặm trên cằm Tô Vân Cảnh, anh dùng sức rất nhẹ.
Tô Vân Cảnh cứ cảm thấy ngứa ngứa nhột nhột, cậu ôm lấy Phó Hàn Chu đang không an phận, khàn giọng nói: “Ngủ sớm đi.”
Phó Hàn Chu lập tức liền yên tĩnh lại.
Nhưng cũng chỉ yên tĩnh được năm phút, cái đầu của anh lại nhịn không được thò lại chỗ cổ Tô Vân Cảnh, ngửi ngửi, lại bắt đầu hôn lên.
Lúc này Phó Hàn Chu giống hệt như một con ác long đang canh giữ số châu báu của mình, nó luôn không ngừng từng chút từng chút mà đếm bảo tàng của mình, bởi vì như vậy sẽ khiến cho nó có một loại cảm giác thỏa mãn cùng cực.
Tô Vân Cảnh mệt đến mức đại não đã hoàn toàn tắt máy, cho dù Phó Hàn Chu có ở bên cạnh giày vò thì cậu cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Lúc sắp ngủ, người bên cạnh lại kề vào vai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Ai là Chu Chu?”
Tô Vân Cảnh mơ mơ hồ hồ đáp: “Là anh.”
Người ở bên tai vẫn không chịu bỏ qua, lại hỏi: “Anh là Chu Chu sao?”
Lần này Tô Vân Cảnh tỉnh ngủ luôn, bởi vì tình trạng bệnh của Phó Hàn Chu, nhiều năm nay cho dù buồn ngủ đến mức nào, chỉ cần anh phát bệnh thì Tô Vân Cảnh đều có thể tỉnh táo ngay trong vòng một giây.
Trạng thái tinh thần của Phó Hàn Chu lúc này vẫn rất ổn, nhưng anh cứ hỏi đi hỏi lại mãi nên Tô Vân Cảnh liền bắt đầu coi trọng chuyện này.
Cậu không hề mở mắt ra mà chỉ ôm lấy Phó Hàn Chu: “Anh là Chu Chu, Phó Hàn Chu chính là Chu Chu.”
Phó Hàn Chu có được đáp án liền không giày vò cậu nữa mà lăn đến bên vai Tô Vân Cảnh, để cậu được ngủ yên.
Đợi khi Tô Vân Cành ngủ rồi Phó Hàn Chu mới vùi mặt mình vào hõm cổ Tô Vân Cảnh, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cậu.
Chu Chu, thật sự là đang gọi anh sao?
(4) Rốt cuộc ai là Chu Chu?
Không có chuyện Tô Vân Cảnh qua đời k1ch thích nên lần này tình trạng bệnh của Phó Hàn Chu rất ổn định, có Tô Vân Cảnh ở bên cạnh anh, một năm anh cũng không phát bệnh được mấy lần.
Nhưng mỗi lần phát bệnh, Phó Hàn Chu cứ luôn hỏi Tô Vân Cảnh một câu hỏi, ai là Chu Chu?
Trước kia là vì sợ những thứ anh đang có được hiện tại đều chỉ là một giấc mơ, vậy nên lúc tinh thần xảy ra vấn đề, anh đều lo Tô Vân Cảnh sẽ rời đi.
Còn lần này không có nỗi lo về việc Tô Vân Cảnh sẽ rời đi, Phó Hàn Chu lại rối rắm vấn đề ai là Chu Chu.
Anh là một người cực kỳ mẫn cảm, từ một số việc vặt không đáng kể, anh liền có thể cảm giác được có gì đó không đúng.
Có một đoạn thời gian Phó Hàn Chu vẫn luôn so đo mình có phải là duy nhất hay không, chính là bởi vì anh nhạy bén mà cảm nhận được sự kỳ lạ kia.
Thấy Phó Hàn Chu để ý cái xưng hô ‘Chu Chu’ này như vậy, Tô Vân Cảnh cũng do dự rất lâu, cuối cùng quyết định tiết lộ quá khứ của hai người cho anh biết.
Tuy lần này hệ thống không nói với cậu việc không được nói cho Phó Hàn Chu biết chuyện xuyên sách, nhưng vì an toàn, Tô Vân Cảnh cũng không nói rõ hết với Phó Hàn Chu.
Sau khi tìm được một buổi trưa rảnh rỗi, cậu ở nhà kể cho Phó Hàn Chu nghe một câu chuyện.
“Ngày xưa có người đánh cá trẻ tuổi, lúc chèo thuyền ra biển đánh cá không cẩn thận bị rơi xuống biển, đợi khi cậu ta bò lên bờ lại phát hiện bản thân đã đến một thế giới tràn đầy xa lạ.”
“Vì muốn tìm đường về nhà, cậu ta đi qua khắp nơi trên thế giới này, sau đó gặp được một tiểu vương tử. Tiểu vương tử sống một mình trên tòa tháp cao, anh ấy cực kỳ cô độc cao ngạo, mãi cho đến khi người đánh cá xông vào tòa tháp cao kia.”
“… Bọn họ sống hạnh phúc bên nhau rất lâu, sau khi tiểu vương tử qua đời, người đánh cá liền đưa tiểu vương tử đến bờ biển, muốn cùng anh ấy chôn thân trong biển.”
“Nhưng người đánh cá rơi vào trong biển lại không chết, cậu ta lại quay về thế giới hiện thực, còn biến trở lại dáng vẻ lúc thiếu niên, sau đó cậu ta lại gặp lại tiểu vương tử của mình.”
“Tuy tiểu vương tử đã không còn ký ức của hai người, nhưng trải qua một đoạn thời gian sống chung, anh ấy vẫn yêu người đánh cá kia, sau đó đã hạnh phúc chung sống với người đánh cá kia rất lâu rất lâu.”
Tô Vân Cảnh kể xong câu chuyện này, Phó Hàn Chu liền im lặng rất lâu.
Cả nửa ngày sau, cuối cùng anh cũng mở miệng, nhưng câu nói đầu tiên lại là: “Sau này đừng gọi anh là Chu Chu nữa.”
“Tại sao?” Tô Vân Cảnh nghẹn họng sững sờ, cậu còn tưởng rằng Phó Hàn Chu nghe hiểu câu chuyện này xong thì sẽ thích kết cục đoàn viên mỹ mãn của nó.
Phó Hàn Chu không vui: “Không vì sao hết.”
Tô Vân Cảnh thử nói lý với anh: “Tiểu vương tử ở thế giới kia cùng với tiểu vương tử ở thế giới hiện thực là một người, người đánh cá từ đầu tới cuối đều chỉ thích một mình tiểu vương tử, chứ không phải do khuôn mặt tương tự.”
Phó Hàn Chu: “Mặc kệ bọn họ có phải là một người hay không, người đánh cá chỉ có thể thích tiểu vương tử ở thế giới hiện thực nhất.”
Tô Vân Cảnh cạn lời, huyệt thái dương của cậu giật giật liên hồi.
Rõ ràng Phó Hàn Chu đã nghe hiểu câu chuyện này, anh còn hỏi Tô Vân Cảnh rất nhiều câu hỏi, như người đánh cá kia đã sống cùng tiểu vương tử thế giới kia bao nhiêu năm, cách thức sống chung giữa hai người họ, những chuyện họ đã từng làm cùng nhau.
Đối với phần lớn người mà nói, loại tình yêu kiếp trước kiếp này thế này cực kỳ khiến người ta xúc động, cứ như duyên trời tác hợp, số kiếp định sẵn, nhưng Phó Hàn Chu lại là nhóm người thuộc số ít cực ít kia.
Anh chỉ muốn Tô Vân Cảnh yêu mình, kiếp trước cũng được, kiếp sau cũng được, chỉ cần là người tranh giành tình yêu của Tô Vân Cảnh với anh, Phó Hàn Chu đều không thích, cho dù người đó cũng là anh.
Kiếp trước anh và Tô Vân Cảnh sống với nhau bao nhiêu năm, thì kiếp này ít đi một phút một giây Phó Hàn Chu cũng không cam tâm.
Kiếp trước Tô Vân Cảnh yêu anh bao nhiêu, kiếp này dù chỉ ít đi một phần anh cũng sẽ ghen ghét.
Cho dù kiếp này gọi ít đi một tiếng ‘anh ơi’, Phó Hàn Chu cũng không chịu, anh so đo tính toán mỗi phần tình yêu của Tô Vân Cảnh, đã vậy còn cực kỳ nghiêm túc mà ghen với chính mình.
Cơn ghen của Phó Hàn Chu vĩnh viễn đều có thể lật đổ tưởng tượng của Tô Vân Cảnh, anh đã giỏi ghen với người khác, nhưng ghen với mình lại còn giỏi hơn.
Bởi vì đối với Tô Vân Cảnh mà nói, người khác chỉ là tình thân hoặc tình bạn, hai loại này không giống tình yêu, không cách nào so sánh được.
Bây giờ có thể đem ra so sánh rồi, hay lắm, hoàn toàn là dốc sức mà so đo.
Người đương sự là Tô Vân Cảnh tỏ vẻ, cậu, rất, hối, hận, hối hận bản thân lắm miệng, kể chuyện gì chứ, sống yên lành không tốt sao?
Dẫn đến bây giờ Phó Hàn Chu cứ luôn bám lấy Tô Vân Cảnh hỏi, người cậu thích nhất là ai.
Rõ ràng là một người mà, dù sao trên thế giới này cũng không thể tìm được người thứ hai giỏi ghen tuông như Phó Hàn Chu nữa.
Tiểu vương tử thế giới kia là anh, tiểu vương tử hiện thực cũng là anh, nhưng anh cứ nhất quyết phải phân cho ra tý sửu dần mão.
Sau cùng Tô Vân Cảnh đã triệt để tỉnh ngộ rồi, đừng hỏi, hỏi thì chính là phải dỗ dành tiểu tổ tông hiện tại đã, người ở hiện tại vĩnh viễn đều là tốt nhất.
Tô Vân Cảnh cực kỳ chắc chắn: “Thích anh, em thích anh nhất.”
Phó Hàn Chu tủi thân mà cọ cọ Tô Vân Cảnh: “Đừng nhớ tới người khác, phải thích anh, chỉ có thể thích anh thôi.”
Tô Vân Cảnh bất lực mà sờ sờ cái ót của anh: “Không có ai khác, chỉ có anh.”
Phó Hàn Chu không nói gì, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
“Này này này?” Tô Vân Cảnh ý thức được không đúng lắm: “Anh làm gì đấy hả?”
Phó Hàn Chu nâng mắt lên, dùng đôi đồng tử đen láy nhìn cậu: “Em phải chứng minh, em tốt với anh nhiều hơn rất nhiều so với anh ta.”
Tô Vân Cảnh: … Nói một câu hoa mỹ về Phó Kiều Kiều, anh luôn luôn có thể tranh về lợi ích lớn nhất cho mình.
Phó Hàn Chu nghiêm túc ghen với chính bản thân mình, dốc sức so đo với chính bản thân mình, mỗi ngày đều khiến Tô Vân Cảnh khóc không ra nước mắt.
May mà Phó giấm tinh này không có ký ức trước kia, chứ nếu như có, anh chắc chắn sẽ ghen chết chính bản thân mình mất, đương nhiên trước khi ghen đến chết, còn phải giày vò Tô Vân Cảnh chết trước đã.
Ở thế giới này, lần đầu tiên Tô Vân Cảnh nhắc đến cái nickname Chu Chu này với Phó Hàn Chu là khi anh bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện, vì muốn xác nhận Phó Hàn Chu có bị mất trí nhớ hay không nên cậu mới gọi.
Lần thứ hai Tô Vân Cảnh gọi Phó Hàn Chu là Chu Chu là một tháng sau khi anh chuyển trường đến đây.
Phó Hàn Chu chuyển đến trường Trung học số 3 Trấn Định, lại lần nữa trở thành bạn cùng bàn của Tô Vân Cảnh.
Lúc vừa mới chuyển đến, thái độ Phó Hàn Chu đối với Tô Vân Cảnh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng anh có thể chủ động đến đây chứng tỏ Tô Vân Cảnh vẫn có chút đặc biệt.
Có điều lúc này Phó Kiều Kiều vẫn đang trong giai đoạn ngạo kiều, theo thời gian ở chung trở nên nhiều hơn, Tô Vân Cảnh lại còn cực kỳ quan tâm tới anh, Phó Hàn Chu mới dần dần cởi bỏ phòng bị, thái độ cũng không còn kiêu căng như trước kia nữa.
Một buổi tối nào đó, Tô Vân Cảnh đang ngủ say rồi đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Hàn Chu.
Nghe đối phương nói mình đang ở ngoài cửa, Tô Vân Cảnh liền lập tức tỉnh cả ngủ, cậu xỏ dép lê vào liên vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Phó Hàn Chu đến tìm cậu trễ thế này, rất có khả năng là lại phát bệnh rồi.
Tô Vân Cảnh mở cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy Phó Hàn Chu với bộ dạng tràn đầy nhếch nhác.
Hai ngày nay nhiệt độ đang xuống thấp, đã vậy còn mưa mấy ngày liên tiếp, mái tóc đen của Phó Hàn Chu đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, nước vẫn còn đang nhỏ giọt xuống, lăn vào cái cổ thon dài kia.
Trên hàng lông mi dày cũng đọng lại từng hạt nước li ti, bộ quần áo ngủ màu xám tro đã ướt nhẹp dính chặt trên người anh.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với bờ môi run rẩy kia của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cực kỳ đau lòng mà kéo anh vào nhà.
“Cậu c0i quần áo ướt ra trước đi.” Tô Vân Cảnh lột áo khoác ngoài của Phó Hàn Chu ra: “Tôi đi lấy khăn lông.”
Thấy Tô Vân Cảnh muốn đi, mí mắt Phó Hàn Chu liền giật một cái, anh đột nhiên giữ chặt lấy tay Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh quay đầu lại, hàng lông mi dài của Phó Hàn Chu hơi run rẩy, khiến những hạt nước đang bám bên trên liền chảy vào trong mắt, cũng chảy vào trong lòng Tô Vân Cảnh, để lại từng vệt nước ướt đẫm trong tim cậu.
“Tôi không rời đi đâu, tôi đi lấy khăn lông lau nước trên người cho cậu mà.” Tô Vân Cảnh dịu dàng mà vén mái tóc đang ướt đẫm của Phó Hàn Chu ra sau đầu.
Nhưng Phó Hàn Chu vẫn nắm chặt lấy tay Tô Vân Cảnh, con ngươi đã co rụt đến cực hạn, sắc mặt cũng trắng bệch như người bệnh.
Nhiệt độ truyền đến từ tay Tô Vân Cảnh khiến anh cảm thấy cực kỳ yên tâm, vì vậy không nhịn được mà càng nắm chặt hơn.
Phó Hàn Chu không cho cậu đi, Tô Vân Cảnh liền không đi nữa, cậu dùng quần áo đã giặt sạch của mình kiên nhẫn tỉ mỉ lau nước trên mái tóc anh.
Phó Hàn Chu lại xuất hiện ảo giác, Tô Vân Cảnh tìm một bộ đồ ngủ của mình, sau khi mặc xong cho anh liền nhét thân thể lạnh ngắt của Phó Hàn Chu vào trong ổ chăn.
Vẫn luôn dỗ dành cho đến nửa đêm Phó Hàn Chu mới yên tâm mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bị người nằm trong chăn không an phận đẩy tới đẩy lui, Tô Vân Cảnh liền gắng sức mà hé mắt ra.
Thấy Phó Hàn Chu phiên bản trẻ tuổi, cậu mơ hồ tưởng rằng mình đang nằm mơ, vì vậy Tô Vân Cảnh liền vô thức ôm chặt lấy người bên cạnh mình: “Chu Chu, đừng quậy nữa.”
Đôi mắt Phó Hàn Chu thoáng trở nên sắc bén, anh thò đầu ra khỏi chăn, trầm giọng hỏi: “Ai là Chu Chu?”
Lần này Tô Vân Cảnh đã hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, cậu có hơi không được tự nhiên nói: “Chu có nghĩa là thuyền, đây là nickname mà tôi lén đặt cho cậu đấy, khụ, ngại quá.”
Phó Hàn Chu không nói gì, nhưng trong đôi mắt đang cụp xuống kia lại tràn đầy vẻ u ám.
Mười phút sau, mẹ Tô liền ở ngoài cửa giục Tô Vân Cảnh dậy ăn sáng.
Lúc Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu cùng nhau đi ra, thấy trong phòng con trai đột nhiên xuất hiện thêm một người, mẹ Tô liền bị dọa cho giật mình.
“Đây là bạn học con, tên Phó Hàn Chu.” Tô Vân Cảnh soạn ra một bài nói dối: “Cậu ấy quên đem chìa khóa nhà, ba mẹ lại không sống ở đây nên đến đây ở nhờ một đêm.”
Phó Hàn Chu lễ phép mà gật đầu một cái với mẹ Tô: “Chào dì ạ.”
Mẹ Tô dò xét Phó Hàn Chu một lát, cứ có cảm giác hơi quen mắt, nhưng bà nhất thời lại không nhớ ra được, ngược lại càng nhìn lại càng thấy anh rất đẹp trai.
“Ngồi đi ngồi đi.” Mẹ Tô nhiệt tình tiếp đãi người bạn học cực kỳ xinh đẹp này của Tô Vân Cảnh: “Con muốn ăn gì, thời gian vẫn còn sớm, dì làm riêng một món cho con.”
Tô Vân Cảnh: …
Khuôn mặt này quả nhiên là đi đến đâu cũng không gặp trở ngại.
Người thân trước kia của Tô Vân Cảnh, ngoại trừ Văn Yến Lai ra thì đều thích Phó Hàn Chu, giờ ngay cả mẹ cậu cũng không tránh khỏi.
(2) Giấm tinh vẫn là giấm tinh ngày xưa
Phó Hàn Chu không ở lại trường, Thẩm Niên Ôn thuê một căn phòng ở gần trường học cho anh.
Sau khi anh quen thuộc với Tô Vân Cảnh rồi, cơ hội cho anh ở lại nhà họ Tô là nhờ Thẩm Niên Ôn giúp ba Tô Vân Cảnh giải quyết vấn đề công việc.
Mẹ Tô là giáo viên ngữ văn cấp hai, ba Tô là lập trình viên, Thẩm Niên Ôn giới thiệu ông tới công ty của bạn mình, lương thưởng đãi ngộ đều cực kỳ tốt.
Vì cảm ơn sự giúp đỡ của Thẩm Niên Ôn, lại thêm Tô Vân Cảnh ở bên quạt gió thổi lửa, mẹ Tô nghe nói bây giờ Phó Hàn Chu đang một mình thuê nhà bên ngoài thì bảo anh dọn đến đây ở luôn.
Ngày thứ hai khi Phó Hàn Chu đến đây ở vừa hay là thứ bảy, em họ con dì nhỏ của Tô Vân Cảnh là Cao Vân Vân đến nhà mượn sách.
Cao Vân Vân sắp lên lớp chín, nên đến nhà Tô Vân Cảnh mượn sách lớp chín cùng với ghi chép học tập.
Những thứ này mẹ Tô đã sớm thu thập xong hết rồi, đều cố ý để lại cho Cao Vân Vân.
Quan hệ anh em giữa hai người vẫn luôn rất tốt, lúc đến Cao Vân Vân không hề lớn tiếng, cô muốn dọa Tô Vân Cảnh một cái, vì vậy liền đứng trước cửa phòng Tô Vân Cảnh nghe ngóng một hồi, sau đó mới đột nhiên đẩy mạnh cửa phòng ra gọi cậu: “Anh…”
Nhìn thấy Phó Hàn Chu trong phòng Tô Vân Cảnh, đôi mắt Cao Vân Vân liền trợn to lên, âm cuối cũng mềm dần lại: “Anh… Anh.”
Cao Vân Vân nhã nhặn dịu dàng mà vén tóc ra sau tai, trong một giây liền biến thành em gái ngọt ngào, dịu dàng gọi Tô Vân Cảnh: “Anh, hai người đang làm bài tập hả, có phải em đã quấy rầy hai người không?”
Tô Vân Cảnh: …
Tầm mắt Phó Hàn Chu quét qua người Cao Vân Vân sau đó rơi vào trên người Tô Vân Cảnh, cái nhìn này phải nói là nặng tựa ngàn cân, vai Tô Vân Cảnh cũng sắp gãy luôn rồi.
Cao Vân Vân ở lại nhà Tô Vân Cảnh ăn cơm trưa, cả một ngày này cứ anh dài anh ngắn, kêu tới mức mí mắt Tô Vân Cảnh giật mạnh liên hồi, ánh mắt sau lưng cứ như kim châm, đâm cho Tô Vân Cảnh đứng ngồi không yên.
Tô Vân Cảnh: ‘Xin nữ thí chủ đường niệm kinh nữa, niệm nữa là anh của thí chủ sẽ bị siêu độ luôn mất.’
Đợi Cao Vân Vân đi rồi, cửa phòng vừa đóng, Phó Hàn Chu liền cụp mắt xuống, sắc mặt âm u, gần như cắn răng nghiến lợi nói: “Ai cũng có thể gọi cậu là anh à?”
Tô Vân Cảnh chống đỡ áp lực giải thích: “Ngày thường con bé đều gọi tôi là anh, hôm nay là bởi vì thấy cậu đẹp trai nên mới muốn tỏ ra ngoan ngoãn một chút thôi.”
Chuyện này cũng phải trách cậu.
Nhiều năm chưa được thấy một Phó Hàn Chu tràn đầy trẻ trung như vậy, hai người họ lúc này lại hoàn toàn trong sáng, khiến trong lòng Tô Vân Cảnh cứ ngứa ngáy liên tục, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nhỏ của họ, Phó Hàn Chu mềm mại gọi cậu là anh.
Lúc đó ‘Anh’ chính là ‘Anh’, không có ý nghĩa gì khác.
Vậy nên mới ngày trước Tô Vân Cảnh mới giống như hồi nhỏ mà chọc Phó Hàn Chu, bảo anh gọi mình là ‘Anh’ thì sẽ cho anh ở lại nhà mình.
Ai ngờ giấm tinh vẫn là giấm tinh ngày xưa, anh vẫn luôn cực kỳ so đo với cái xưng hô này.
Phó Hàn Chu không chỉ so đo, mà từ đó về sau chuyện gì anh cũng bắt đầu so đo.
Hôm sau lúc đến tiệm sách mua đề luyện thi, trên đường về đi ngang qua một cửa tiệm, thấy gấu bông trong đó, Tô Vân Cảnh muốn dỗ dành anh nên đã kéo Phó Hàn Chu vào trong rồi mua một con gấu bông tặng anh.
Phó Hàn Chu rất nghiêm túc mà hỏi: “Chỉ mua cho một mình tôi, người khác không có đúng không?”
Tô Vân Cảnh: “… Chỉ mua cho một mình cậu thôi.”
Lúc này Phó Hàn Chu mới vừa ý mà ôm con gấu ra khỏi cửa hàng quà tặng.
Tô Vân Cảnh dẫn anh đi uống trà sữa, Phó Hàn Chu cũng muốn hỏi có phải chỉ đi uống trà sữa với một mình anh thôi không.
Cho dù Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đơn độc làm chuyện gì, anh cũng muốn hỏi một câu có phải chỉ từng làm với một mình anh thôi không, câu này cũng sắp thành câu cửa miệng của Phó Hàn Chu luôn rồi.
Chuyện gì cũng hỏi, chuyện gì cũng phải so đo thiệt hơn, chuyện gì cũng tràn đầy h4m muốn chiếm hữu.
Tô Vân Cảnh rất rõ ràng đã cảm nhận được sự bất an của Phó Hàn Chu, cậu không biết loại bất an này là do đâu, rõ ràng lần này cậu chưa từng bỏ lại anh mà rời đi mà.
Có một ngày Tô Vân Cảnh bị Phó Hàn Chu liên tục hỏi rất nhiều lần, cuối cùng cậu cũng nhịn không được nữa mà kề lại gần cắn mạnh lên môi Phó Hàn Chu một cái.
“Trong lòng tôi chỉ có cậu thôi, chuyện có liên quan đến cậu tôi sẽ không chia sẻ cùng người khác. Hiểu chưa? Rõ ràng chưa?”
Thấy Phó Hàn Chu sững sờ nhìn mình, Tô Vân Cảnh mới ý thức được lần này mình an ủi hơi quá rồi.
Trước kia Phó Hàn Chu rất thích kiểu này của cậu, nhưng bây giờ thì không chắc nữa, dù sao đối phương cũng chưa từng biểu lộ ra ý tứ phương diện đó với cậu.
Tô Vân Cảnh vừa muốn hòa hoãn bầu không khí thì Phó Hàn Chu lại đột nhiên đè mạnh cậu lên giường, hôn lung tung lên miệng Tô Vân Cảnh.
Nụ hôn của Phó Hàn Chu rất ngây ngô, không có bất cứ kỹ thuật gì, giống một con dã thú đã đè nén từ lâu cuối cùng cũng bộc phát hết được tình cảm của mình ra.
Anh hút lấy nước bọt của Tô Vân Cảnh, muốn hoàn toàn chiếm lấy con người trước mặt này, biến cậu thành của mình.
Ý thức được tình hình ngày càng không đúng, Tô Vân Cảnh né trái né phải tránh khỏi Phó Hàn Chu: “Hàn Chu, từ từ, từ từ đã…”
Bởi vì Tô Vân Cảnh cự tuyệt, Phó Hàn Chu phát ra tiếng nức nở như một con dã thú nhỏ, anh khó chịu mà vùi mình vào hõm cổ Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh ân cần dạy dỗ con dã thú nhỏ này: “Bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, có một số chuyện phải trưởng thành mới làm được.”
Phó Hàn Chu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen kịt như được bao phủ bởi một lớp sương mù, tràn đầy mê mang mà nhìn cậu, giống như không biết chuyện mà phải lớn lên mới được làm kia rốt cuộc là chuyện gì.
Tô Vân Cảnh: …
Không phải chứ, không phải chứ, Chu Chu của lúc này lại loại đơn thuần tới mức này luôn hả?
Lúc Phó Hàn Chu động lòng với cậu, vừa lúc là mười bảy tuổi, cái tuổi tình cảm mơ hồ, nhưng lúc đó Tô Vân Cảnh không biết tình cảm của anh, cũng không chú ý tới sự bất thường của anh.
Lúc biết được tình cảm của anh thì Phó Hàn Chu đã trưởng thành, trong đầu đều là ý tưởng đồi trụy này.
Tuy giáo dục về phương diện này ở trong nước vẫn còn rất hạn chế, nhưng trẻ con tuổi này, thứ nên hiểu thì đều hiểu, không nên hiểu ít nhiều cũng hiểu được một chút.
Phó Hàn Chu có tình huống đặc thù, anh thật sự từng có một đoạn thời gian cực kỳ đơn thuần, tuy hiểu ra muộn, nhưng ph4t dục lại rất tốt.
Tô Vân Cảnh ngượng ngùng mà bịt kín mặt mình lại, không được tự nhiên nói: “Cậu… Tự mình giải quyết đi.”
Ở chung với Phó Hàn Chu lâu như vậy, chuyện gì Tô Vân Cảnh cũng đã trải qua, nhưng đối diện với Phó Hàn Chu trước mắt đây, cũng không biết tại sao, cậu cứ luôn cảm thấy mình rất không biết xấu hổ.
(3)Trưởng thành
Phó Kiều Kiều phiên bản đơn thuần vẫn luôn khiến Tô Vân Cảnh thấy không quen lắm.
Nhưng đàn ông học cái xấu rất nhanh, Phó Hàn Chu phiên bản này tồn tại trong thời gian rất ngắn, rất mau liền tiến vào một giai đoạn khác.
Tô Vân Cảnh có giới hạn của mình, mặc kệ đối phương làm nũng thế nào cậu cũng kiên quyết ‘tự mình ra tay cơm no áo ấm’.
Bởi vì Tô Vân Cảnh nghi ngờ cái gọi là ‘thế giới hiện thực’ này rất có khả năng cũng là một bộ tiểu thuyết khác.
Tuy có lẽ bọn họ đều là người qua đường, nhưng Tô Vân Cảnh không muốn đem lại ảnh hưởng không tốt gì cho trẻ vị thành niên, vì vậy cậu luôn tích cực hưởng ứng hiệu lệnh ‘quét sạch đồi trụy’ của quốc gia.
Học sinh mà, bổn phận là phải học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên.
Tô Vân Cảnh cấp bậc vương giả dẫn theo tuyển thủ Phó Hàn Chu cấp bậc thanh đồng nỗ lực phấn đấu một năm trên con đường thi đại học quan trọng nhất trong đời này, cuối cùng cả hai đều thi đỗ vào học phủ đệ nhất thủ đô.
Tại thế giới này sinh nhật của Phó Hàn Chu vẫn là ngày mười tháng chín, vào sinh nhật mười tám tuổi của anh, hai người họ đang học năm hai đại học.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu sống ngoài trường học, tuy mỗi ngày đều ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng vẫn chưa từng bước qua ranh giới đỏ kia.
Hôm nay cuối cùng Phó Hàn Chu cũng mười tám rồi, anh trưởng thành rồi, vì vậy sau khi ăn cơm xong Phó Hàn Chu liền hưng phấn mà lôi Tô Vân Cảnh lên giường.
Vì ngày này mà Phó Hàn Chu đã phải nhẫn nại chờ đợi hơn một năm, nhưng vừa lên tới giường, Tô Vân Cảnh liền đem chăn bông trùm lên người anh, bắt đầu phổ cập tri thức cho anh.
“Trưởng thành là chỉ ngày thứ hai sau hôm sinh nhật, ngày mai anh mới được coi là một người trưởng thành, hôm nay vẫn là vị thành niên, vậy nên ngủ đi.”
Phó Hàn Chu bị Tô Vân Cảnh cuộn lại thành một cái kén, sau khi nghe Tô Vân Cảnh nói xong, lông mi của anh không vui mà cụp xuống.
“Có chuyện gì ngày mai rồi nói.” Tô Vân Cảnh tắt đèn, ôm lấy cục cưng kén tằm: “Nhắm mắt, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tô Vân Cảnh vỗ nhẹ sau lưng anh, nhưng Phó Hàn Chu không hề bị vỗ cho ngủ mà ngược lại Tô Vân Cảnh đã ngủ mất.
Khi cậu tỉnh dậy lần nữa là bị Phó Hàn Chu hôn cho tỉnh.
Tô Vân Cảnh vẫn còn buồn ngủ mà nhìn Phó Hàn Chu: “Không phải bảo anh ngoan ngoãn ngủ rồi sao?”
Khuôn mặt đẹp trai của Phó Hàn Chu banh chặt: “Đã qua mười hai giờ, anh trưởng thành rồi.”
Tô Vân Cảnh liếc đồng hồ điện tử ở đầu giường một cái, vừa được mười hai giờ lẻ năm giây, giờ vặn lại đồng hồ được không nhỉ?
Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Vân Cảnh lại tiếp tục thuyết lý: “Đúng là anh đã trưởng thành rồi, nhưng chúng ta không thể cho người ta một loại nhận thức rằng mười tám tuổi là có thể lập tức…”
Lời thuyết lý của cậu còn chưa nói xong thì những lời còn lại đã bị Phó Hàn Chu chặn lại.
Trong thế giới tiểu thuyết, lần đầu tiên của hai người họ là vào lúc Phó Hàn Chu đang phát bệnh.
Lúc này trạng thái tinh thần của Phó Hàn Chu rất tốt, tuy ngày thường anh luôn bày ra dáng vẻ lạnh nhạt hơn tuổi tác thật, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên.
Nhất là khi đối mặt với Tô Vân Cảnh, lúc này hơi thở tươi tắn lại càng rõ ràng hơn.
Xong chuyện, Phó Hàn Chu liền kề sát vào người Tô Vân Cảnh, không phải dùng chóp mũi cọ cậu, thì chính là chui vào hõm cổ cậu ngửi mùi cơ thể của cậu, Tô Vân Cảnh có thể rõ ràng cảm nhận được sự vui vẻ và hưng phấn của anh.
Thấy Tô Vân Cảnh buồn ngủ tới mức mắt mở không ra, anh muốn cho cậu nghỉ ngơi thật tốt, nhưng niềm vui sướng về mặt tinh thần lại khiến anh nhịn không được muốn giày vò cậu thêm lần nữa.
Phó Hàn Chu cắn cắn gặm gặm trên cằm Tô Vân Cảnh, anh dùng sức rất nhẹ.
Tô Vân Cảnh cứ cảm thấy ngứa ngứa nhột nhột, cậu ôm lấy Phó Hàn Chu đang không an phận, khàn giọng nói: “Ngủ sớm đi.”
Phó Hàn Chu lập tức liền yên tĩnh lại.
Nhưng cũng chỉ yên tĩnh được năm phút, cái đầu của anh lại nhịn không được thò lại chỗ cổ Tô Vân Cảnh, ngửi ngửi, lại bắt đầu hôn lên.
Lúc này Phó Hàn Chu giống hệt như một con ác long đang canh giữ số châu báu của mình, nó luôn không ngừng từng chút từng chút mà đếm bảo tàng của mình, bởi vì như vậy sẽ khiến cho nó có một loại cảm giác thỏa mãn cùng cực.
Tô Vân Cảnh mệt đến mức đại não đã hoàn toàn tắt máy, cho dù Phó Hàn Chu có ở bên cạnh giày vò thì cậu cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Lúc sắp ngủ, người bên cạnh lại kề vào vai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Ai là Chu Chu?”
Tô Vân Cảnh mơ mơ hồ hồ đáp: “Là anh.”
Người ở bên tai vẫn không chịu bỏ qua, lại hỏi: “Anh là Chu Chu sao?”
Lần này Tô Vân Cảnh tỉnh ngủ luôn, bởi vì tình trạng bệnh của Phó Hàn Chu, nhiều năm nay cho dù buồn ngủ đến mức nào, chỉ cần anh phát bệnh thì Tô Vân Cảnh đều có thể tỉnh táo ngay trong vòng một giây.
Trạng thái tinh thần của Phó Hàn Chu lúc này vẫn rất ổn, nhưng anh cứ hỏi đi hỏi lại mãi nên Tô Vân Cảnh liền bắt đầu coi trọng chuyện này.
Cậu không hề mở mắt ra mà chỉ ôm lấy Phó Hàn Chu: “Anh là Chu Chu, Phó Hàn Chu chính là Chu Chu.”
Phó Hàn Chu có được đáp án liền không giày vò cậu nữa mà lăn đến bên vai Tô Vân Cảnh, để cậu được ngủ yên.
Đợi khi Tô Vân Cành ngủ rồi Phó Hàn Chu mới vùi mặt mình vào hõm cổ Tô Vân Cảnh, nhẹ nhàng cắn lên vành tai cậu.
Chu Chu, thật sự là đang gọi anh sao?
(4) Rốt cuộc ai là Chu Chu?
Không có chuyện Tô Vân Cảnh qua đời k1ch thích nên lần này tình trạng bệnh của Phó Hàn Chu rất ổn định, có Tô Vân Cảnh ở bên cạnh anh, một năm anh cũng không phát bệnh được mấy lần.
Nhưng mỗi lần phát bệnh, Phó Hàn Chu cứ luôn hỏi Tô Vân Cảnh một câu hỏi, ai là Chu Chu?
Trước kia là vì sợ những thứ anh đang có được hiện tại đều chỉ là một giấc mơ, vậy nên lúc tinh thần xảy ra vấn đề, anh đều lo Tô Vân Cảnh sẽ rời đi.
Còn lần này không có nỗi lo về việc Tô Vân Cảnh sẽ rời đi, Phó Hàn Chu lại rối rắm vấn đề ai là Chu Chu.
Anh là một người cực kỳ mẫn cảm, từ một số việc vặt không đáng kể, anh liền có thể cảm giác được có gì đó không đúng.
Có một đoạn thời gian Phó Hàn Chu vẫn luôn so đo mình có phải là duy nhất hay không, chính là bởi vì anh nhạy bén mà cảm nhận được sự kỳ lạ kia.
Thấy Phó Hàn Chu để ý cái xưng hô ‘Chu Chu’ này như vậy, Tô Vân Cảnh cũng do dự rất lâu, cuối cùng quyết định tiết lộ quá khứ của hai người cho anh biết.
Tuy lần này hệ thống không nói với cậu việc không được nói cho Phó Hàn Chu biết chuyện xuyên sách, nhưng vì an toàn, Tô Vân Cảnh cũng không nói rõ hết với Phó Hàn Chu.
Sau khi tìm được một buổi trưa rảnh rỗi, cậu ở nhà kể cho Phó Hàn Chu nghe một câu chuyện.
“Ngày xưa có người đánh cá trẻ tuổi, lúc chèo thuyền ra biển đánh cá không cẩn thận bị rơi xuống biển, đợi khi cậu ta bò lên bờ lại phát hiện bản thân đã đến một thế giới tràn đầy xa lạ.”
“Vì muốn tìm đường về nhà, cậu ta đi qua khắp nơi trên thế giới này, sau đó gặp được một tiểu vương tử. Tiểu vương tử sống một mình trên tòa tháp cao, anh ấy cực kỳ cô độc cao ngạo, mãi cho đến khi người đánh cá xông vào tòa tháp cao kia.”
“… Bọn họ sống hạnh phúc bên nhau rất lâu, sau khi tiểu vương tử qua đời, người đánh cá liền đưa tiểu vương tử đến bờ biển, muốn cùng anh ấy chôn thân trong biển.”
“Nhưng người đánh cá rơi vào trong biển lại không chết, cậu ta lại quay về thế giới hiện thực, còn biến trở lại dáng vẻ lúc thiếu niên, sau đó cậu ta lại gặp lại tiểu vương tử của mình.”
“Tuy tiểu vương tử đã không còn ký ức của hai người, nhưng trải qua một đoạn thời gian sống chung, anh ấy vẫn yêu người đánh cá kia, sau đó đã hạnh phúc chung sống với người đánh cá kia rất lâu rất lâu.”
Tô Vân Cảnh kể xong câu chuyện này, Phó Hàn Chu liền im lặng rất lâu.
Cả nửa ngày sau, cuối cùng anh cũng mở miệng, nhưng câu nói đầu tiên lại là: “Sau này đừng gọi anh là Chu Chu nữa.”
“Tại sao?” Tô Vân Cảnh nghẹn họng sững sờ, cậu còn tưởng rằng Phó Hàn Chu nghe hiểu câu chuyện này xong thì sẽ thích kết cục đoàn viên mỹ mãn của nó.
Phó Hàn Chu không vui: “Không vì sao hết.”
Tô Vân Cảnh thử nói lý với anh: “Tiểu vương tử ở thế giới kia cùng với tiểu vương tử ở thế giới hiện thực là một người, người đánh cá từ đầu tới cuối đều chỉ thích một mình tiểu vương tử, chứ không phải do khuôn mặt tương tự.”
Phó Hàn Chu: “Mặc kệ bọn họ có phải là một người hay không, người đánh cá chỉ có thể thích tiểu vương tử ở thế giới hiện thực nhất.”
Tô Vân Cảnh cạn lời, huyệt thái dương của cậu giật giật liên hồi.
Rõ ràng Phó Hàn Chu đã nghe hiểu câu chuyện này, anh còn hỏi Tô Vân Cảnh rất nhiều câu hỏi, như người đánh cá kia đã sống cùng tiểu vương tử thế giới kia bao nhiêu năm, cách thức sống chung giữa hai người họ, những chuyện họ đã từng làm cùng nhau.
Đối với phần lớn người mà nói, loại tình yêu kiếp trước kiếp này thế này cực kỳ khiến người ta xúc động, cứ như duyên trời tác hợp, số kiếp định sẵn, nhưng Phó Hàn Chu lại là nhóm người thuộc số ít cực ít kia.
Anh chỉ muốn Tô Vân Cảnh yêu mình, kiếp trước cũng được, kiếp sau cũng được, chỉ cần là người tranh giành tình yêu của Tô Vân Cảnh với anh, Phó Hàn Chu đều không thích, cho dù người đó cũng là anh.
Kiếp trước anh và Tô Vân Cảnh sống với nhau bao nhiêu năm, thì kiếp này ít đi một phút một giây Phó Hàn Chu cũng không cam tâm.
Kiếp trước Tô Vân Cảnh yêu anh bao nhiêu, kiếp này dù chỉ ít đi một phần anh cũng sẽ ghen ghét.
Cho dù kiếp này gọi ít đi một tiếng ‘anh ơi’, Phó Hàn Chu cũng không chịu, anh so đo tính toán mỗi phần tình yêu của Tô Vân Cảnh, đã vậy còn cực kỳ nghiêm túc mà ghen với chính mình.
Cơn ghen của Phó Hàn Chu vĩnh viễn đều có thể lật đổ tưởng tượng của Tô Vân Cảnh, anh đã giỏi ghen với người khác, nhưng ghen với mình lại còn giỏi hơn.
Bởi vì đối với Tô Vân Cảnh mà nói, người khác chỉ là tình thân hoặc tình bạn, hai loại này không giống tình yêu, không cách nào so sánh được.
Bây giờ có thể đem ra so sánh rồi, hay lắm, hoàn toàn là dốc sức mà so đo.
Người đương sự là Tô Vân Cảnh tỏ vẻ, cậu, rất, hối, hận, hối hận bản thân lắm miệng, kể chuyện gì chứ, sống yên lành không tốt sao?
Dẫn đến bây giờ Phó Hàn Chu cứ luôn bám lấy Tô Vân Cảnh hỏi, người cậu thích nhất là ai.
Rõ ràng là một người mà, dù sao trên thế giới này cũng không thể tìm được người thứ hai giỏi ghen tuông như Phó Hàn Chu nữa.
Tiểu vương tử thế giới kia là anh, tiểu vương tử hiện thực cũng là anh, nhưng anh cứ nhất quyết phải phân cho ra tý sửu dần mão.
Sau cùng Tô Vân Cảnh đã triệt để tỉnh ngộ rồi, đừng hỏi, hỏi thì chính là phải dỗ dành tiểu tổ tông hiện tại đã, người ở hiện tại vĩnh viễn đều là tốt nhất.
Tô Vân Cảnh cực kỳ chắc chắn: “Thích anh, em thích anh nhất.”
Phó Hàn Chu tủi thân mà cọ cọ Tô Vân Cảnh: “Đừng nhớ tới người khác, phải thích anh, chỉ có thể thích anh thôi.”
Tô Vân Cảnh bất lực mà sờ sờ cái ót của anh: “Không có ai khác, chỉ có anh.”
Phó Hàn Chu không nói gì, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
“Này này này?” Tô Vân Cảnh ý thức được không đúng lắm: “Anh làm gì đấy hả?”
Phó Hàn Chu nâng mắt lên, dùng đôi đồng tử đen láy nhìn cậu: “Em phải chứng minh, em tốt với anh nhiều hơn rất nhiều so với anh ta.”
Tô Vân Cảnh: … Nói một câu hoa mỹ về Phó Kiều Kiều, anh luôn luôn có thể tranh về lợi ích lớn nhất cho mình.
Phó Hàn Chu nghiêm túc ghen với chính bản thân mình, dốc sức so đo với chính bản thân mình, mỗi ngày đều khiến Tô Vân Cảnh khóc không ra nước mắt.
May mà Phó giấm tinh này không có ký ức trước kia, chứ nếu như có, anh chắc chắn sẽ ghen chết chính bản thân mình mất, đương nhiên trước khi ghen đến chết, còn phải giày vò Tô Vân Cảnh chết trước đã.
Tác giả :
Sách Mã Thính Phong