Tôi Coi Các Người Như Anh Em
Chương 86
Đỗ Cửu cảm thấy chỗ này có hơi không công bằng, Tần Cửu Chiêu có mánh gian lận, cho dù là Trường Xuân Ti trên người y hay là hệ thống thì đều "cùng nhau cấu kết làm chuyện xấu" "chung một giuộc", dễ dàng cảm nhận được sự hiện diện của y mà y lại chỉ có thể dựa vào phán đoán, thiệt sự quá bất công.
Y gọi hồn hệ thống: "Mi dùng cách gì liên hệ với Tần Cửu Chiêu vậy? Có ám hiệu hay đồ vật linh tinh gì đó không? Mau lấy ra thử coi, đừng nói với ta là không có!"
Hệ thống lắc đầu: "Không có."
"Ồ!" Đỗ Cửu cười khẩy một tiếng, "Mi cảm thấy ta sẽ tin à?"
"Thiệt sự không có mà." Hệ thống cảm thấy bản thân thật ấm ức, nó bị Tần Cửu Chiêu bóc lột còn chưa đủ mà hiện giờ còn bị Đỗ Cửu chê nữa chứ, cặp chồng chồng này thật sự quá đáng! Nó muốn nghỉ việc!
"Không có thật à?" Thật ra Đỗ Cửu đang mồi nó, như vậy rồi mà cũng không moi ra được gì, nhìn cái kiểu này thì có vẻ đúng là không có thật.
"Không có!" Hệ thống cảm thấy ấm ức không chịu được, tức giận ném ra hai chữ sau đó không thèm ừ hử gì nữa.
"Được rồi." Đỗ Cửu biết mình quá đáng nên dịu giọng an ủi nó, "Là do ta quá nóng ruột, là ta nghi oan cho mi, ta xin lỗi mi nhé, xin lỗi nhiều."
Hệ thống ậm ừ mấy tiếng xem như tha thứ cho y.
Xem ra không thể lấy thói quen ăn uống ra để phân biệt ai là Tần Cửu Chiêu rồi, Đỗ Cửu chỉ có thể bỏ cuộc đổi sang cách khác.
Nhưng mà thứ như thói quen này không phải có thể nhìn ra ngay được mà chỉ có thể từ từ tiếp xúc cạnh bên rồi nhìn thôi.
Dùng cơm trưa xong Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế cũng cáo từ đi nghỉ trưa, tới khi qua giữa trưa mọi người mới trở ra xem thi đấu.
Trận đấu ban sáng chọn ra tứ cường, hiện giờ muốn từ tứ cường chọn ra hạng nhất.
Nga Mi và Võ Đang Đỗ Cửu đánh giá cao đều vào vòng trong, hai người còn lại một là đệ tử Hoa Sơn, người kia là chưởng môn một phái trung đẳng tuổi tác vừa đúng 45, cả đường đều dựa vào nội lực có được nhờ tuổi tác mà lọt vào tứ cường, nhưng mà cũng chỉ có thể dừng chân tại đây.
Môn phái lớn sở dĩ có thể trở thành phái lớn không phải dựa vào số đệ tử nhiều mà là do truyền thừa hoàn chỉnh, truyền thừa ấy bao gồm công pháp cực phẩm cùng sự dạy dỗ chính quy, hơn nữa phái lớn đương nhiên có lợi thế trong việc chọn lựa đệ tử nên rất dễ dàng chọn được những hạt giống tốt, lại bồi dưỡng thêm vào, cứ như vậy vun vén qua nhiều thế hệ mấy phái tầm trung và nhỏ không thể nào bì kịp.
Quả nhiên trong trận đấu đầu tiên vị chưởng môn đó đã bị loại, cuối cùng chỉ còn lại Võ Đang và Nga Mi đấu nhau.
Đệ tử trẻ tuổi của hai phái đều rất kích động, nhao nhao tiến lên vây xem, đặc biệt là đệ tử phái Nga Mi, dù gì thì đã lâu lắm rồi không có nữ minh chủ võ lâm, thậm chí nữ đệ tử trẻ tuổi phái Hằng Sơn cũng đứng lên cổ vũ cho Nga Mi.
Hắc thành chủ hơi cúi người về phía Đỗ Cửu, khóe miệng treo nụ cười nhẹ như đã đoán được từ trước: "Bạch thành chủ cũng đừng quên chuyện cá cược giữa hai ta, thắng thua sẽ thấy ngay đây thôi."
"Không quên." Đỗ Cửu liếc hắn một cái, tầm mắt lại trở về giữa sân, quan sát mười mấy giây rồi khẽ nhíu mày đáp, "Ta thua."
Dưới cái nhìn của y thì phản xạ trong chiến đấu của vị đệ tử Võ Đang kia hơi nhỉnh hơn vị của Nga Mi một chút, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không dốc hết sức, tựa như đang bận tâm chuyện gì vậy, cứ như thế thì sớm muộn gì người chiến thắng cũng sẽ là đệ tử phái Nga Mi.
Điều này làm y rất nghi ngờ.
Bởi vì võ công bản thân thâm hậu nên đương nhiên có thể nhìn ra được, nhưng Hắc thành chủ không biết võ thì làm sao lại đoán trúng được, thậm chí còn biết trước được kết quả nữa, xem ra trong này còn có nguyên nhân gì mà y không biết.
"Muốn biết tại sao à?" Hắc thành chủ xoa xoa cằm ngầm bảo y tới gần, Đỗ Cửu chần chừ một chốc rồi nghiêng tai sang.
Trên người Hắc thành chủ có mùi hương như trúc xanh tựa con người hắn vậy, nhìn như ôn hòa nhưng sự cứng cỏi lại được cất giấu bên trong. Bởi vì tựa lại gần nên có thể thấy rõ được sườn mặt hắn, thật ra ngũ quan của hắn cũng không ôn hòa mà ngược lại còn toát ra một chút ngang tàng sắc bén, chỉ là vì khí chất quá mạnh che đi bén nhọn khiến người ta cảm thấy hắn dịu dàng vô hại.
Nhưng Đỗ Cửu biết được cốt truyện cùng với ký ức của Bạch thành chủ hiểu rõ hắn cũng không vô hại như những gì thể hiện ra.
"Bởi vì..." Hắc thành chủ mở miệng, hơi thở khẽ phả vào tai Đỗ Cửu khiến mặt y thoáng qua một chút mất tự nhiên.
Hắc thành chủ cảm nhận được cảm xúc rất nhỏ này của y thì khẽ nhướng mày, lại nói tiếp: "Bởi vì đệ tử Võ Đang kia có ý với đệ tử Nga Mi, nhánh tình quấn quanh đương nhiên không nỡ nặng tay, mà đệ tử Nga Mi kia lại không bận lòng nên dĩ nhiên sẽ không nương tay, thắng bại có thể nhìn ra."
Đỗ Cửu nghe vậy dường như giờ này mới chú ý tới dáng vẻ hai người, nhìn thoáng qua đệ tử Nga Mi đúng thật là có vẻ ngoài như hoa như nguyệt, bởi vì luyện võ nên cũng không có dấu vết của thời gian, không thể nhìn ra được nàng đã hơn 30, mà đệ tử Võ Đang kia lại bình thường, cẩn thận nhìn kỹ thì thần thái và cử chỉ thật sự như lời Hắc thành chủ nói, rõ ràng có ý với đệ tử Nga Mi.
Đỗ Cửu thấy vậy bèn cau mày sau đó thầm lắc đầu, việc quan trọng như vậy mà lại rề rà vì chuyện nhi nữ tình riêng, tâm tính thế này thua cũng phải, nếu để người này thắng thì sao có thể đảm đương nổi trọng trách.
Mà trên thực tế đệ tử Võ Đang này đúng là thua thật, đệ tử Nga Mi bước lên ghế minh chủ võ lâm tên Du Hoài Vi, chính là mật thám do Nguyên Hòa đế an bài tới bảy phái lớn, lấy thân phận con gái chưởng môn một phái nhỏ bị ma môn hủy diệt, trọng thương chạy ra được đệ tử Nga Mi cứu, từ đó tiến vào Nga Mi tới nay cũng đã 10 năm.
Là vì minh chủ võ lâm hết sức phối hợp mà một loạt thủ đoạn phía sau của Nguyên Hòa đế mới có thể xuất ra được, cuối cùng nàng dẫn theo Nga Mi quy phục triều đình trở thành am ni cô của hoàng thất, là nơi thái hậu thái phi trong cung cùng các mệnh phụ cầu phúc tĩnh dưỡng, hương khói không ngừng.
Sau khi thân phận thật sự của Du Hoài Vi bại lộ khiến cho trên dưới võ lâm phẫn nộ, cái nhãn hồng nhan họa thủy, yêu nữ độc phụ gì đó rào rạt rơi lên người nàng, cho dù sau đó võ lâm bị dẹp yên thì vẫn có người xưng là đời sau tới Nga Mi tìm nàng trả thù.
Tiền căn hậu quả Du Hoài Vi trở thành thám tử trong cốt truyện cũng không nhắc tới, dù sau cũng là ký sự nên chỉ lấy góc nhìn của người xem ghi chép lại những gì xảy ra mà không miêu tả tỉ mỉ kỹ càng tâm lý của mỗi người.
Đỗ Cửu cũng không mấy tò mò, đơn giản thì chính là người có thù sâu hoặc là bị tẩy não khống chế gì đó, ngược lại còn khẽ xuýt xoa Nguyên Hòa đế có thể sắp xếp mật thám vào bảy phải lớn từ 10 năm trước, nói cách khác hắn ta vừa đối phó xong Nhiếp Chính Vương lấy lại quyền lực đã lập tức nghĩ tới chuyện ra tay với toàn bộ võ lâm rồi.
Mưu hoa âm thầm giăng tận 10 năm, sao có thể không thành công.
Giang hồ yên bình đã lâu lắm rồi, cũng an nhàn lâu chừng ấy năm thì làm sao chống đỡ được thế tới của kẻ thù đã chuẩn bị 10 năm.
Nhưng mà nói vậy thành Bạch Vân chắc hẳn cũng có mật thám Nguyên Hòa đế trà trộn vào, chỉ là sau này Bạch thành chủ quy phục quá dễ dàng nên cuối cùng cũng không cần xuất hiện, Đỗ Cửu cũng không biết là ai.
Nếu tính từ 10 năm trước, không kể tới dân chúng bình thường mà chỉ tính nha hoàn sai vặt đã ở 10 năm trong phủ cũng không hề ít, còn xét trong phạm vi gần thì nha hoàn Thanh Sương ở cạnh hầu hạ y vừa hay cũng tròn 10 năm.
Đỗ Cửu bỗng chốc có cảm giác rợn người, nếu thật sự Thanh Sương là mật thám thì kỹ thuật diễn và tâm lý quả thật quá vững, y cẩn thận lục lại trí nhớ vẫn không nhìn ra được chút vấn đề nào.
Y liếc nhìn Nguyên Hòa đế qua khóe mắt, thật sự khó mà nhìn ra một người có vẻ ngoài như cậu ấm ăn chơi giống Nguyên Hòa đế lòng dạ lại sâu tới vậy.
Vì vậy y có thêm một câu hỏi...
Quan hệ giữa Nguyên Hòa đế và Hắc thành chủ là thế nào.
Qua mấy lần tiếp xúc, trước kia còn cảm thấy Hắc thành chủ có ý với Nguyên Hòa đế nhưng y đi qua nhiều thế giới như vậy, hơn nữa hiện giờ bản thân đã hiểu được tình cảm nên càng hiểu một người khi thích một người sẽ có dáng vẻ thế nào, mà hiển nhiên Hắc thành chủ không như vậy.
Cho nên y đã hiểu lầm chuyện mà ký sự viết? Thật ra hai người chỉ đơn thuần là quân thần tương hợp vừa gặp đã thân? Nhưng y vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó, cứ thấy không ổn kiểu gì ấy.
Nhưng cho dù nói sao thì y dám chắc chắn quan hệ giữa hai người không đơn giản, hai kẻ bổ ra toàn màu đen vừa gặp đã tương thân tương ái, hình ảnh này nghĩ sao cũng cảm thấy đáng sợ hết hồn.
Chỗ này chắc chắn có mờ ám gì đó không thể cho người ta biết được.
Đỗ Cửu thầm có cảm giác rằng sở dĩ y không nhận ra được ai là Tần Cửu Chiêu có liên quan rất lớn tới chuyện không thể cho ai biết kia!
Đang lúc y thầm nghĩ thì trên sân truyền lại một đợt ồn ào, hóa ra là luận võ đã kết thúc rồi, đệ tử Nga Mi Du Hoài Vi giành được thắng lợi trở thành minh chủ võ lâm mới.
Đệ tử hai phái Nga Mi Hằng Sơn hoan hô, tiến lây vây quanh Du Hoài Vi.
Còn đệ tử Võ Đang không giấu nổi thất vọng, nhưng vẫn rất có phong độ chắp tay chúc mừng với người của Nga Mi.
Đỗ Cửu nhìn thoáng qua mấy chưởng môn phái lớn đối diện, quả nhiên mấy người công lực thâm hậu đều nhìn ra được chỗ không đúng, trong phút chốc bày ra đủ loại sắc mặt.
Lúc này quản gia nhanh chóng lên đài tuyên bố kết quả cùng nói lời tổng kết.
Đỗ Cửu cực kỳ lạnh nhạt đứng lên: "Kết thúc rồi, tại hạ cáo từ, các vị cứ tự nhiên." Ngừng một lát lại nhìn về phía Hắc thành chủ, "Cùng đi chứ?"
Hắc thành chủ thắng cược nên mặt mày tươi tắn: "Tất nhiên."
Đỗ Cửu bèn tiếp tới tự mình đẩy xe lăn giúp hắn, Nguyên Hòa đế phe phẩy quạt vui vẻ thoải mái bước theo.
Rời xa khỏi đám người Đỗ Cửu mới hỏi: "Chuyện gì?" Ý là chuyện thua cược phải đồng ý một việc kia là việc gì.
Hắc thành chủ ngồi đưa lưng về phía y nên y không nhìn thấy được vẻ mặt hắn, dường như hắn đang trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết trong lòng Bạch huynh đã có ai chưa?"
Đỗ Cửu: "..." Mấy lời này hình như y đã nghe rồi thì phải, nên đừng bảo sau đó cũng sẽ là câu "Ngươi ta thấy được không" chứ?
"Cũng không có." Cái kiểu trầm mê vào kiếm đạo không thể thoát như Bạch thành chủ thì người yêu là gì? Ăn được à?
Hắc thành chủ vội nói: "Nếu như vậy thì ta có một cô em họ, lâu nay mến mộ Bạch Huynh, không biết rằng huynh có thể tới thành Hắc Thổ với ta một chuyến gặp mặt nàng không?"
???
Đỗ Cửu sửng sốt, nếu y không hiểu lầm thì đây là đang làm mai à?
Dường như đoán được y sẽ ngơ ra, Hắc thành chủ giải thích thêm: "Bạch huynh không cần bận lòng nhiều, sức khỏe xá muội vốn yếu ớt nên không tiện ra ngoài, ta thấy nàng ấy cực kỳ tôn kính Bạch huynh mới nghĩ giúp nàng thôi, Bạch huynh chỉ cần gặp một lần là được rồi, còn về sau đó thì tất cả tùy duyên đi, xem như huynh tới thành Hắc Thổ du lịch một chuyến là được mà?"
Hù y giật cả mình.
Đỗ Cửu lập tức khẽ thở phào, y còn tưởng rằng hắn làm mai cho y thật đấy, tuy rằng biết được Tần Cửu Chiêu bị che lại chưa thức tỉnh nhưng chuyện như vậy vừa tòi ra đã khiến lòng y chả dễ chịu gì.
Suy cho cùng thì trong lòng y có tới 70% đã đoán Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu.
Nhưng mà lời mời này của Hắc thành chủ đến cũng đúng lúc, y đang lo làm sao để tiếp xúc với hai người nhiều hơn đây, cứ như vậy thì có thể quang minh chính đại đi theo bọn họ cùng một đường rồi.
Y ra vẻ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Được, khi nào lên đường?"
Hắc thành chủ quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ: "Hai ngày sau được chứ?"
"Được." Đỗ Cửu gật đầu.
Vì vậy hai ngày sau ba người Đỗ Cửu, Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế ngồi xe ngựa lên đường đi tới thành Hắc Thổ.
Y gọi hồn hệ thống: "Mi dùng cách gì liên hệ với Tần Cửu Chiêu vậy? Có ám hiệu hay đồ vật linh tinh gì đó không? Mau lấy ra thử coi, đừng nói với ta là không có!"
Hệ thống lắc đầu: "Không có."
"Ồ!" Đỗ Cửu cười khẩy một tiếng, "Mi cảm thấy ta sẽ tin à?"
"Thiệt sự không có mà." Hệ thống cảm thấy bản thân thật ấm ức, nó bị Tần Cửu Chiêu bóc lột còn chưa đủ mà hiện giờ còn bị Đỗ Cửu chê nữa chứ, cặp chồng chồng này thật sự quá đáng! Nó muốn nghỉ việc!
"Không có thật à?" Thật ra Đỗ Cửu đang mồi nó, như vậy rồi mà cũng không moi ra được gì, nhìn cái kiểu này thì có vẻ đúng là không có thật.
"Không có!" Hệ thống cảm thấy ấm ức không chịu được, tức giận ném ra hai chữ sau đó không thèm ừ hử gì nữa.
"Được rồi." Đỗ Cửu biết mình quá đáng nên dịu giọng an ủi nó, "Là do ta quá nóng ruột, là ta nghi oan cho mi, ta xin lỗi mi nhé, xin lỗi nhiều."
Hệ thống ậm ừ mấy tiếng xem như tha thứ cho y.
Xem ra không thể lấy thói quen ăn uống ra để phân biệt ai là Tần Cửu Chiêu rồi, Đỗ Cửu chỉ có thể bỏ cuộc đổi sang cách khác.
Nhưng mà thứ như thói quen này không phải có thể nhìn ra ngay được mà chỉ có thể từ từ tiếp xúc cạnh bên rồi nhìn thôi.
Dùng cơm trưa xong Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế cũng cáo từ đi nghỉ trưa, tới khi qua giữa trưa mọi người mới trở ra xem thi đấu.
Trận đấu ban sáng chọn ra tứ cường, hiện giờ muốn từ tứ cường chọn ra hạng nhất.
Nga Mi và Võ Đang Đỗ Cửu đánh giá cao đều vào vòng trong, hai người còn lại một là đệ tử Hoa Sơn, người kia là chưởng môn một phái trung đẳng tuổi tác vừa đúng 45, cả đường đều dựa vào nội lực có được nhờ tuổi tác mà lọt vào tứ cường, nhưng mà cũng chỉ có thể dừng chân tại đây.
Môn phái lớn sở dĩ có thể trở thành phái lớn không phải dựa vào số đệ tử nhiều mà là do truyền thừa hoàn chỉnh, truyền thừa ấy bao gồm công pháp cực phẩm cùng sự dạy dỗ chính quy, hơn nữa phái lớn đương nhiên có lợi thế trong việc chọn lựa đệ tử nên rất dễ dàng chọn được những hạt giống tốt, lại bồi dưỡng thêm vào, cứ như vậy vun vén qua nhiều thế hệ mấy phái tầm trung và nhỏ không thể nào bì kịp.
Quả nhiên trong trận đấu đầu tiên vị chưởng môn đó đã bị loại, cuối cùng chỉ còn lại Võ Đang và Nga Mi đấu nhau.
Đệ tử trẻ tuổi của hai phái đều rất kích động, nhao nhao tiến lên vây xem, đặc biệt là đệ tử phái Nga Mi, dù gì thì đã lâu lắm rồi không có nữ minh chủ võ lâm, thậm chí nữ đệ tử trẻ tuổi phái Hằng Sơn cũng đứng lên cổ vũ cho Nga Mi.
Hắc thành chủ hơi cúi người về phía Đỗ Cửu, khóe miệng treo nụ cười nhẹ như đã đoán được từ trước: "Bạch thành chủ cũng đừng quên chuyện cá cược giữa hai ta, thắng thua sẽ thấy ngay đây thôi."
"Không quên." Đỗ Cửu liếc hắn một cái, tầm mắt lại trở về giữa sân, quan sát mười mấy giây rồi khẽ nhíu mày đáp, "Ta thua."
Dưới cái nhìn của y thì phản xạ trong chiến đấu của vị đệ tử Võ Đang kia hơi nhỉnh hơn vị của Nga Mi một chút, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không dốc hết sức, tựa như đang bận tâm chuyện gì vậy, cứ như thế thì sớm muộn gì người chiến thắng cũng sẽ là đệ tử phái Nga Mi.
Điều này làm y rất nghi ngờ.
Bởi vì võ công bản thân thâm hậu nên đương nhiên có thể nhìn ra được, nhưng Hắc thành chủ không biết võ thì làm sao lại đoán trúng được, thậm chí còn biết trước được kết quả nữa, xem ra trong này còn có nguyên nhân gì mà y không biết.
"Muốn biết tại sao à?" Hắc thành chủ xoa xoa cằm ngầm bảo y tới gần, Đỗ Cửu chần chừ một chốc rồi nghiêng tai sang.
Trên người Hắc thành chủ có mùi hương như trúc xanh tựa con người hắn vậy, nhìn như ôn hòa nhưng sự cứng cỏi lại được cất giấu bên trong. Bởi vì tựa lại gần nên có thể thấy rõ được sườn mặt hắn, thật ra ngũ quan của hắn cũng không ôn hòa mà ngược lại còn toát ra một chút ngang tàng sắc bén, chỉ là vì khí chất quá mạnh che đi bén nhọn khiến người ta cảm thấy hắn dịu dàng vô hại.
Nhưng Đỗ Cửu biết được cốt truyện cùng với ký ức của Bạch thành chủ hiểu rõ hắn cũng không vô hại như những gì thể hiện ra.
"Bởi vì..." Hắc thành chủ mở miệng, hơi thở khẽ phả vào tai Đỗ Cửu khiến mặt y thoáng qua một chút mất tự nhiên.
Hắc thành chủ cảm nhận được cảm xúc rất nhỏ này của y thì khẽ nhướng mày, lại nói tiếp: "Bởi vì đệ tử Võ Đang kia có ý với đệ tử Nga Mi, nhánh tình quấn quanh đương nhiên không nỡ nặng tay, mà đệ tử Nga Mi kia lại không bận lòng nên dĩ nhiên sẽ không nương tay, thắng bại có thể nhìn ra."
Đỗ Cửu nghe vậy dường như giờ này mới chú ý tới dáng vẻ hai người, nhìn thoáng qua đệ tử Nga Mi đúng thật là có vẻ ngoài như hoa như nguyệt, bởi vì luyện võ nên cũng không có dấu vết của thời gian, không thể nhìn ra được nàng đã hơn 30, mà đệ tử Võ Đang kia lại bình thường, cẩn thận nhìn kỹ thì thần thái và cử chỉ thật sự như lời Hắc thành chủ nói, rõ ràng có ý với đệ tử Nga Mi.
Đỗ Cửu thấy vậy bèn cau mày sau đó thầm lắc đầu, việc quan trọng như vậy mà lại rề rà vì chuyện nhi nữ tình riêng, tâm tính thế này thua cũng phải, nếu để người này thắng thì sao có thể đảm đương nổi trọng trách.
Mà trên thực tế đệ tử Võ Đang này đúng là thua thật, đệ tử Nga Mi bước lên ghế minh chủ võ lâm tên Du Hoài Vi, chính là mật thám do Nguyên Hòa đế an bài tới bảy phái lớn, lấy thân phận con gái chưởng môn một phái nhỏ bị ma môn hủy diệt, trọng thương chạy ra được đệ tử Nga Mi cứu, từ đó tiến vào Nga Mi tới nay cũng đã 10 năm.
Là vì minh chủ võ lâm hết sức phối hợp mà một loạt thủ đoạn phía sau của Nguyên Hòa đế mới có thể xuất ra được, cuối cùng nàng dẫn theo Nga Mi quy phục triều đình trở thành am ni cô của hoàng thất, là nơi thái hậu thái phi trong cung cùng các mệnh phụ cầu phúc tĩnh dưỡng, hương khói không ngừng.
Sau khi thân phận thật sự của Du Hoài Vi bại lộ khiến cho trên dưới võ lâm phẫn nộ, cái nhãn hồng nhan họa thủy, yêu nữ độc phụ gì đó rào rạt rơi lên người nàng, cho dù sau đó võ lâm bị dẹp yên thì vẫn có người xưng là đời sau tới Nga Mi tìm nàng trả thù.
Tiền căn hậu quả Du Hoài Vi trở thành thám tử trong cốt truyện cũng không nhắc tới, dù sau cũng là ký sự nên chỉ lấy góc nhìn của người xem ghi chép lại những gì xảy ra mà không miêu tả tỉ mỉ kỹ càng tâm lý của mỗi người.
Đỗ Cửu cũng không mấy tò mò, đơn giản thì chính là người có thù sâu hoặc là bị tẩy não khống chế gì đó, ngược lại còn khẽ xuýt xoa Nguyên Hòa đế có thể sắp xếp mật thám vào bảy phải lớn từ 10 năm trước, nói cách khác hắn ta vừa đối phó xong Nhiếp Chính Vương lấy lại quyền lực đã lập tức nghĩ tới chuyện ra tay với toàn bộ võ lâm rồi.
Mưu hoa âm thầm giăng tận 10 năm, sao có thể không thành công.
Giang hồ yên bình đã lâu lắm rồi, cũng an nhàn lâu chừng ấy năm thì làm sao chống đỡ được thế tới của kẻ thù đã chuẩn bị 10 năm.
Nhưng mà nói vậy thành Bạch Vân chắc hẳn cũng có mật thám Nguyên Hòa đế trà trộn vào, chỉ là sau này Bạch thành chủ quy phục quá dễ dàng nên cuối cùng cũng không cần xuất hiện, Đỗ Cửu cũng không biết là ai.
Nếu tính từ 10 năm trước, không kể tới dân chúng bình thường mà chỉ tính nha hoàn sai vặt đã ở 10 năm trong phủ cũng không hề ít, còn xét trong phạm vi gần thì nha hoàn Thanh Sương ở cạnh hầu hạ y vừa hay cũng tròn 10 năm.
Đỗ Cửu bỗng chốc có cảm giác rợn người, nếu thật sự Thanh Sương là mật thám thì kỹ thuật diễn và tâm lý quả thật quá vững, y cẩn thận lục lại trí nhớ vẫn không nhìn ra được chút vấn đề nào.
Y liếc nhìn Nguyên Hòa đế qua khóe mắt, thật sự khó mà nhìn ra một người có vẻ ngoài như cậu ấm ăn chơi giống Nguyên Hòa đế lòng dạ lại sâu tới vậy.
Vì vậy y có thêm một câu hỏi...
Quan hệ giữa Nguyên Hòa đế và Hắc thành chủ là thế nào.
Qua mấy lần tiếp xúc, trước kia còn cảm thấy Hắc thành chủ có ý với Nguyên Hòa đế nhưng y đi qua nhiều thế giới như vậy, hơn nữa hiện giờ bản thân đã hiểu được tình cảm nên càng hiểu một người khi thích một người sẽ có dáng vẻ thế nào, mà hiển nhiên Hắc thành chủ không như vậy.
Cho nên y đã hiểu lầm chuyện mà ký sự viết? Thật ra hai người chỉ đơn thuần là quân thần tương hợp vừa gặp đã thân? Nhưng y vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó, cứ thấy không ổn kiểu gì ấy.
Nhưng cho dù nói sao thì y dám chắc chắn quan hệ giữa hai người không đơn giản, hai kẻ bổ ra toàn màu đen vừa gặp đã tương thân tương ái, hình ảnh này nghĩ sao cũng cảm thấy đáng sợ hết hồn.
Chỗ này chắc chắn có mờ ám gì đó không thể cho người ta biết được.
Đỗ Cửu thầm có cảm giác rằng sở dĩ y không nhận ra được ai là Tần Cửu Chiêu có liên quan rất lớn tới chuyện không thể cho ai biết kia!
Đang lúc y thầm nghĩ thì trên sân truyền lại một đợt ồn ào, hóa ra là luận võ đã kết thúc rồi, đệ tử Nga Mi Du Hoài Vi giành được thắng lợi trở thành minh chủ võ lâm mới.
Đệ tử hai phái Nga Mi Hằng Sơn hoan hô, tiến lây vây quanh Du Hoài Vi.
Còn đệ tử Võ Đang không giấu nổi thất vọng, nhưng vẫn rất có phong độ chắp tay chúc mừng với người của Nga Mi.
Đỗ Cửu nhìn thoáng qua mấy chưởng môn phái lớn đối diện, quả nhiên mấy người công lực thâm hậu đều nhìn ra được chỗ không đúng, trong phút chốc bày ra đủ loại sắc mặt.
Lúc này quản gia nhanh chóng lên đài tuyên bố kết quả cùng nói lời tổng kết.
Đỗ Cửu cực kỳ lạnh nhạt đứng lên: "Kết thúc rồi, tại hạ cáo từ, các vị cứ tự nhiên." Ngừng một lát lại nhìn về phía Hắc thành chủ, "Cùng đi chứ?"
Hắc thành chủ thắng cược nên mặt mày tươi tắn: "Tất nhiên."
Đỗ Cửu bèn tiếp tới tự mình đẩy xe lăn giúp hắn, Nguyên Hòa đế phe phẩy quạt vui vẻ thoải mái bước theo.
Rời xa khỏi đám người Đỗ Cửu mới hỏi: "Chuyện gì?" Ý là chuyện thua cược phải đồng ý một việc kia là việc gì.
Hắc thành chủ ngồi đưa lưng về phía y nên y không nhìn thấy được vẻ mặt hắn, dường như hắn đang trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết trong lòng Bạch huynh đã có ai chưa?"
Đỗ Cửu: "..." Mấy lời này hình như y đã nghe rồi thì phải, nên đừng bảo sau đó cũng sẽ là câu "Ngươi ta thấy được không" chứ?
"Cũng không có." Cái kiểu trầm mê vào kiếm đạo không thể thoát như Bạch thành chủ thì người yêu là gì? Ăn được à?
Hắc thành chủ vội nói: "Nếu như vậy thì ta có một cô em họ, lâu nay mến mộ Bạch Huynh, không biết rằng huynh có thể tới thành Hắc Thổ với ta một chuyến gặp mặt nàng không?"
???
Đỗ Cửu sửng sốt, nếu y không hiểu lầm thì đây là đang làm mai à?
Dường như đoán được y sẽ ngơ ra, Hắc thành chủ giải thích thêm: "Bạch huynh không cần bận lòng nhiều, sức khỏe xá muội vốn yếu ớt nên không tiện ra ngoài, ta thấy nàng ấy cực kỳ tôn kính Bạch huynh mới nghĩ giúp nàng thôi, Bạch huynh chỉ cần gặp một lần là được rồi, còn về sau đó thì tất cả tùy duyên đi, xem như huynh tới thành Hắc Thổ du lịch một chuyến là được mà?"
Hù y giật cả mình.
Đỗ Cửu lập tức khẽ thở phào, y còn tưởng rằng hắn làm mai cho y thật đấy, tuy rằng biết được Tần Cửu Chiêu bị che lại chưa thức tỉnh nhưng chuyện như vậy vừa tòi ra đã khiến lòng y chả dễ chịu gì.
Suy cho cùng thì trong lòng y có tới 70% đã đoán Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu.
Nhưng mà lời mời này của Hắc thành chủ đến cũng đúng lúc, y đang lo làm sao để tiếp xúc với hai người nhiều hơn đây, cứ như vậy thì có thể quang minh chính đại đi theo bọn họ cùng một đường rồi.
Y ra vẻ ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Được, khi nào lên đường?"
Hắc thành chủ quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ: "Hai ngày sau được chứ?"
"Được." Đỗ Cửu gật đầu.
Vì vậy hai ngày sau ba người Đỗ Cửu, Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế ngồi xe ngựa lên đường đi tới thành Hắc Thổ.
Tác giả :
Nghênh Dương