Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ?
Chương 6: Học tiếng chó sủa gì thế!
52.
Cảnh Minh nói: “Tôi thừa biết có lẽ anh sẽ không hiểu được nghề của tôi, tuy tôi viết truyện kiểu đó, nhưng không có nghĩa là chính bản thân tôi cũng ham thích cái đó.”
Hắn chỉ hút thuốc một hơi rồi dập lửa.
“Đó là nghề của tôi, không phải sở thích của tôi.”
Tốc độ nói chuyện của Cảnh Minh rất chậm, giờ phút này đây hắn đang ngồi ở chỗ nọ, nhưng thật ra vẫn mang vẻ nhàn nhã, phóng khoáng.
“Huống chi tôi chỉ là nuôi một con chim mà thôi, có thể con chim này có linh tính đấy, có thể nói chuyện đấy, cũng có suy nghĩ đấy, nhưng tôi có thể làm chuyện gì với một con chim được cơ chứ?”
“Với cả,” Cảnh Minh nói tiếp, “Tiểu thuyết của tôi vẫn bán ổn, cho nên anh không phải lo Tiểu Hồ đi theo tôi sẽ phải chịu ấm ức.”
Cảnh Minh đối mặt với Đề Bảo, đôi mắt hắn vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.
Đề Bảo sững người, mọi chuyện đã phát triển vượt qua tình hình của y mất rồi.
Y nhìn Đề Hồ với vẻ ngờ vực.
Đề Hồ đáp lại bằng một cái nhìn ngây thơ.
53.
Đề Bảo vẫn ôm một bụng nghi ngờ: “…” Mày chưa nói cho tên đó biết mày sắp biến hóa à?
Đề Hồ lúng ta lúng túng: “…” Em chin nhỗi.
Đề Bảo thừa thắng xông lên: “…” Thế tức là hắn nuôi mày như thú cưng ấy hả?
Mặt Đề Hồ có hơi xấu hổ: “…” Em chin nhỗi.
Đề Bảo trợn mắt: “…” Mày ngốc đấy à!
Đề Hồ mặt đỏ tai hồng: “…” Em chin nhỗi mà!
Đề Bảo cảm thấy nó sắp chết máy luôn rồi.
Cáu vờ nhờ.
Chơi game gặp phải đồng hội heo còn có thể dùng skill của chính y để gắng xoay chuyển tình thế, cải tử hoàn sinh, chứ gặp phải cái tên như Đề Hồ đây, lại còn là em trai y nữa thì chỉ có nước thở dài, thở dài, rồi lại thở dài mà thôi.
Ôi!
Bực quá!
Cảnh Minh bị bơ ngồi một bên, nhìn hai người đang trưng vẻ mặt hết sức đặc sắc thì thấy khó hiểu.
Mình rớt mạng rồi hả?
54.
Đề Bảo nhất thời không nói gì nữa.
Cho nên,
Không khí bị ngưng đọng.
55.
“Ờm,” Cảnh Minh phá vỡ sự im lặng đó trước, “Bây giờ ngài đây đã yên tâm chưa?”
Đề Bảo giờ đang sứt đầu mẻ trán, sao mà yên tâm cho được!
Chưa kể đến chuyện Cảnh Minh chỉ tưởng Đề Hồ là một con chim, thì cứ đợi mấy ngày sau nữa khi biến hóa, Đề Hồ trưởng thành rồi biến hóa mà xem, tuy đối với bọn y thì đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là một kiếp nạn không thể tránh khỏi.
Đề Hồ biến hóa phải trải qua nỗi đau đớn nặn xương nắn cốt một lần nữa, rất nhiều bồ nông đã không chịu được cái cảm giác ngàn dao xoáy vào tim ấy mà bỏ cuộc ngay trên con đường biến hóa.
Đương nhiên, từ bỏ việc biến hóa chẳng khác nào đang buông bỏ sinh mạng của mình, nhưng có kẻ hèn nào đến cả nỗi đớn đau khi biến hóa còn không chịu được thì dù có may mắn sống sót, gia tộc cũng sẽ không thừa nhận nữa.
Để mặc Đề Hồ biến hóa ở chỗ Cảnh Minh á, Đề Bảo thấy nực cười, đúng là kẻ ngốc nói sảng.
Y phải đưa thằng nhóc kia đi.
56.
Đề Bảo tóm một cái cánh của Đề Hồ, nói với Cảnh Minh: “Tôi đưa nó đi trước đã.”
Nói xong thì đi ra cửa.
Cảnh Minh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh còn lại.
Hai người giằng co nhau.
Đề Hồ bị kẹp ở giữa, trên đầu là một vòng chấm hỏi.
Ủa có chuyện gì vậy?
57.
Cảnh Minh: “Anh không được đưa nó đi.”
Để Bảo đã mất kiên nhẫn từ lâu, tên nhóc này còn dám nói cái kiểu vô lễ như thế với y, lúc này bèn kéo mạnh hơn: “Cậu nói thì không tính.”
Cảnh Minh thầm bảo sao tên này cục súc thế cơ chứ, bèn phản bác: “Không tính lời tôi nói thì chúng ta cùng hỏi Đề Hồ xem.”
Là người hiểu chuyện ghê!
Đề Hồ khẽ thở phào, cảm thấy hai người này cứ kéo nó nữa là nó sẽ biến hóa ngay mất.
“Em…” Đề Hồ vừa định nói gì đó, thấy cả hai đang giằng co thì cái giọng điệu nhẹ nhõm đó lại không cất lên nổi nữa.
Cảnh Minh đang mỉm cười nhìn cậu với vẻ hiền từ.
Đề Bảo đang mỉm cười nhìn cậu với vẻ hiền từ hơn nữa.
Anh Bảo Bảo!
Xin anh đừng cười nữa!
Em sợ nhắm!
58.
Đề Hồ nhắm mắt, hạ quyết tâm rồi giãy khỏi tay Đề Bảo, trốn ra sau lưng Cảnh Minh.
Đề Hồ nhắm chặt mắt, run lẩy bẩy: “Em, em thích Cảnh Minh!”
Dù có đang nhắm mắt thì nó vẫn tưởng tượng được ra bây giờ anh Bảo Bảo đang mang vẻ mặt gì.
“Tốt.” Đề Bảo nói.
“Hở?” Đề Hồ không thể tin được mở mắt ra.
Cảnh Minh vuốt lông Đề Hồ với tâm trạng cực kỳ tốt rồi nhìn về phía Đề Bảo, dù trong mắt Đề Bảo thì trông gợi đòn kinh khủng.
Đề Bảo khoanh tay đứng trước cửa, vênh mặt hất hàm nâng cằm Đề Hồ lên, “Nói mau, là loại thích gì?”
Đề Hồ đỏ mặt, không dám nhìn Cảnh Minh nữa, lắp bắp lí nhí đáp: “Thì, thì là, cái loại thích đó á…”
“Là loại thích nào?” Đề Bảo cất cao giọng.
Cảnh Minh trấn an Đề Hồ, nói với Đề Bảo: “Anh đừng to tiếng thế, dọa nó đấy.”
Đề Bảo cảm thấy sự nhẫn nại của y với cái tên nhà văn viết truyện sếch này đã sắp đến cực hạn.
59.
Vì vậy, y không định nhịn nữa.
Đề Bảo xắn tay áo bên trái lên.
“Anh Bảo Bảo!” Đề Hồ ngăn y lại, “Đừng xúc động!”
Đề Bảo xắn tay áo bên phải lên.
“Em nói, em nói mà!” Đề Hồ gào.
Đề Bảo khoanh tay tiếp tục xem kịch.
Cảnh Minh hoàn toàn không ý thức được rằng Đề Hồ vừa mới kéo sự sống chết của hắn từ tay anh nó về.
Hắn chỉ nhìn thấy lông chim của Đề Hồ lại chuyển hồng.
Lần này là hồng đậm.
Cứ như thiếu nữ ấy.
60.
Đề Hồ rúc cái đầu dài vào trong quần áo của Cảnh Minh, giọng nói rầu rĩ truyền tới: “Cảnh Minh, tui thích anh.”
Cảnh Minh lắng nghe lời thổ lộ mềm mại đó, trái tim đã tan chảy ra hết cả, “Ngoan, tao cũng thích mày.”
Đề Hồ ngẩng đầu lên, một người một chim mặt đối mặt đầy thâm tình.
Trong mắt Đề Hồ là nước chảy hoa đào, phong tình nguyệt ý.
Trong mắt Cảnh Minh là sự cưng chiều sâu sắc của một người chủ với chim cưng.
61.
Đề Bảo tự hỏi Đề Hồ mà biết sự thật thì có khóc ngàn dòng sông luôn không nhỉ.
“Mày không nói là loại thích nào thì sao tên kia biết được?” Đề Bảo nói với Đề Hồ.
Cảnh Minh không hiểu cho lắm: “Còn có thể là loại thích gì nữa?”
Đề Bảo nhìn Đề Hồ: “Là loại thích muốn làm thú cưng của hắn à?”
Đề Hồ nghĩ một lát rồi gật đầu, cảm thấy cũng đúng, “Có thể là thế ạ.”
Thấy sắc mặt anh Bảo Bảo của nó không được tốt cho lắm nên nó bổ sung thêm: “Cũng, cũng có thể làm thú cưng, nếu Cảnh Minh thích thì em sao cũng được hết.”
Đề Hồ vừa nói xong thì thấy gân xanh trên trán Đề Bảo sắp bùng nổ luôn, đành bổ sung tiếp nữa với vẻ khó hiểu: “Anh, anh xem này, em làm được mà, gâu?”
Đề Bảo: “…”
Đề Hồ: “Meo?”
Đề Bảo tát phăng: “Đậu má mày là một con chim đó? Học tiếng chó sủa gì thế!”
“Em xin lỗi, em suýt quên béng mất là bây giờ em chỉ là một chim thôi.” Đề Hồ áy náy đáp.
62.
Cảnh Minh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì hết.
“Mày cũng đừng gọi là Đề Hồ nữa,” Hơi thở Đề Bảo mong manh, “Gọi là heo luôn đi, ngu chết đi được.”
“Em xin lỗi mà, anh Bảo Bảo…”
Đề Bảo khoát tay, thầm nhủ thôi, y mệt rồi, mỏi rồi, nhọc rồi, không thiết yêu đương gì nữa.
Đề Bảo nghiêm mặt nói với Cảnh Minh: “Này nhóc, em trai tôi thích cậu, chẳng qua là vì…”
“Anh Bảo Bảo!” Đề Hồ bỗng dưng cắt ngang lời y.
Đề Bảo trưng vẻ mặt mờ mịt, “? Ủa có chuyện gì à?”
Nhìn vẻ mặt sợ sệt của Đề Hồ, chắc chắn là do sợ người đàn ông này sẽ đưa nó đi mất.
Tao hiểu mà!
Đề Hồ, mày yên tâm đi.
Cảnh Minh tao sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra đâu!
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm nó tử tế, cả hai tạm biệt nhau đi.” Cảnh Minh cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc.
Người này là loại cùng hung cực ác, chắc chắn không phải là một tên chủ tốt, Tiểu Hồ đi theo anh ta chắc chắn sẽ phải chịu tủi hờn.
Đã cả luống tuổi rồi mà còn bắt Tiểu Hồ phải gọi anh ta là “Anh”, đây là tình huống kỳ lạ gì vậy?
Cảnh Minh đột nhiên nghĩ đến cuốn sách mới của mình, mặt hắn đo đỏ, vùi mặt vào cánh bự của Đề Hồ.
Cảnh Minh nói: “Tôi thừa biết có lẽ anh sẽ không hiểu được nghề của tôi, tuy tôi viết truyện kiểu đó, nhưng không có nghĩa là chính bản thân tôi cũng ham thích cái đó.”
Hắn chỉ hút thuốc một hơi rồi dập lửa.
“Đó là nghề của tôi, không phải sở thích của tôi.”
Tốc độ nói chuyện của Cảnh Minh rất chậm, giờ phút này đây hắn đang ngồi ở chỗ nọ, nhưng thật ra vẫn mang vẻ nhàn nhã, phóng khoáng.
“Huống chi tôi chỉ là nuôi một con chim mà thôi, có thể con chim này có linh tính đấy, có thể nói chuyện đấy, cũng có suy nghĩ đấy, nhưng tôi có thể làm chuyện gì với một con chim được cơ chứ?”
“Với cả,” Cảnh Minh nói tiếp, “Tiểu thuyết của tôi vẫn bán ổn, cho nên anh không phải lo Tiểu Hồ đi theo tôi sẽ phải chịu ấm ức.”
Cảnh Minh đối mặt với Đề Bảo, đôi mắt hắn vừa sạch sẽ vừa trong trẻo.
Đề Bảo sững người, mọi chuyện đã phát triển vượt qua tình hình của y mất rồi.
Y nhìn Đề Hồ với vẻ ngờ vực.
Đề Hồ đáp lại bằng một cái nhìn ngây thơ.
53.
Đề Bảo vẫn ôm một bụng nghi ngờ: “…” Mày chưa nói cho tên đó biết mày sắp biến hóa à?
Đề Hồ lúng ta lúng túng: “…” Em chin nhỗi.
Đề Bảo thừa thắng xông lên: “…” Thế tức là hắn nuôi mày như thú cưng ấy hả?
Mặt Đề Hồ có hơi xấu hổ: “…” Em chin nhỗi.
Đề Bảo trợn mắt: “…” Mày ngốc đấy à!
Đề Hồ mặt đỏ tai hồng: “…” Em chin nhỗi mà!
Đề Bảo cảm thấy nó sắp chết máy luôn rồi.
Cáu vờ nhờ.
Chơi game gặp phải đồng hội heo còn có thể dùng skill của chính y để gắng xoay chuyển tình thế, cải tử hoàn sinh, chứ gặp phải cái tên như Đề Hồ đây, lại còn là em trai y nữa thì chỉ có nước thở dài, thở dài, rồi lại thở dài mà thôi.
Ôi!
Bực quá!
Cảnh Minh bị bơ ngồi một bên, nhìn hai người đang trưng vẻ mặt hết sức đặc sắc thì thấy khó hiểu.
Mình rớt mạng rồi hả?
54.
Đề Bảo nhất thời không nói gì nữa.
Cho nên,
Không khí bị ngưng đọng.
55.
“Ờm,” Cảnh Minh phá vỡ sự im lặng đó trước, “Bây giờ ngài đây đã yên tâm chưa?”
Đề Bảo giờ đang sứt đầu mẻ trán, sao mà yên tâm cho được!
Chưa kể đến chuyện Cảnh Minh chỉ tưởng Đề Hồ là một con chim, thì cứ đợi mấy ngày sau nữa khi biến hóa, Đề Hồ trưởng thành rồi biến hóa mà xem, tuy đối với bọn y thì đây là cơ hội ngàn năm có một, cũng là một kiếp nạn không thể tránh khỏi.
Đề Hồ biến hóa phải trải qua nỗi đau đớn nặn xương nắn cốt một lần nữa, rất nhiều bồ nông đã không chịu được cái cảm giác ngàn dao xoáy vào tim ấy mà bỏ cuộc ngay trên con đường biến hóa.
Đương nhiên, từ bỏ việc biến hóa chẳng khác nào đang buông bỏ sinh mạng của mình, nhưng có kẻ hèn nào đến cả nỗi đớn đau khi biến hóa còn không chịu được thì dù có may mắn sống sót, gia tộc cũng sẽ không thừa nhận nữa.
Để mặc Đề Hồ biến hóa ở chỗ Cảnh Minh á, Đề Bảo thấy nực cười, đúng là kẻ ngốc nói sảng.
Y phải đưa thằng nhóc kia đi.
56.
Đề Bảo tóm một cái cánh của Đề Hồ, nói với Cảnh Minh: “Tôi đưa nó đi trước đã.”
Nói xong thì đi ra cửa.
Cảnh Minh nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cánh còn lại.
Hai người giằng co nhau.
Đề Hồ bị kẹp ở giữa, trên đầu là một vòng chấm hỏi.
Ủa có chuyện gì vậy?
57.
Cảnh Minh: “Anh không được đưa nó đi.”
Để Bảo đã mất kiên nhẫn từ lâu, tên nhóc này còn dám nói cái kiểu vô lễ như thế với y, lúc này bèn kéo mạnh hơn: “Cậu nói thì không tính.”
Cảnh Minh thầm bảo sao tên này cục súc thế cơ chứ, bèn phản bác: “Không tính lời tôi nói thì chúng ta cùng hỏi Đề Hồ xem.”
Là người hiểu chuyện ghê!
Đề Hồ khẽ thở phào, cảm thấy hai người này cứ kéo nó nữa là nó sẽ biến hóa ngay mất.
“Em…” Đề Hồ vừa định nói gì đó, thấy cả hai đang giằng co thì cái giọng điệu nhẹ nhõm đó lại không cất lên nổi nữa.
Cảnh Minh đang mỉm cười nhìn cậu với vẻ hiền từ.
Đề Bảo đang mỉm cười nhìn cậu với vẻ hiền từ hơn nữa.
Anh Bảo Bảo!
Xin anh đừng cười nữa!
Em sợ nhắm!
58.
Đề Hồ nhắm mắt, hạ quyết tâm rồi giãy khỏi tay Đề Bảo, trốn ra sau lưng Cảnh Minh.
Đề Hồ nhắm chặt mắt, run lẩy bẩy: “Em, em thích Cảnh Minh!”
Dù có đang nhắm mắt thì nó vẫn tưởng tượng được ra bây giờ anh Bảo Bảo đang mang vẻ mặt gì.
“Tốt.” Đề Bảo nói.
“Hở?” Đề Hồ không thể tin được mở mắt ra.
Cảnh Minh vuốt lông Đề Hồ với tâm trạng cực kỳ tốt rồi nhìn về phía Đề Bảo, dù trong mắt Đề Bảo thì trông gợi đòn kinh khủng.
Đề Bảo khoanh tay đứng trước cửa, vênh mặt hất hàm nâng cằm Đề Hồ lên, “Nói mau, là loại thích gì?”
Đề Hồ đỏ mặt, không dám nhìn Cảnh Minh nữa, lắp bắp lí nhí đáp: “Thì, thì là, cái loại thích đó á…”
“Là loại thích nào?” Đề Bảo cất cao giọng.
Cảnh Minh trấn an Đề Hồ, nói với Đề Bảo: “Anh đừng to tiếng thế, dọa nó đấy.”
Đề Bảo cảm thấy sự nhẫn nại của y với cái tên nhà văn viết truyện sếch này đã sắp đến cực hạn.
59.
Vì vậy, y không định nhịn nữa.
Đề Bảo xắn tay áo bên trái lên.
“Anh Bảo Bảo!” Đề Hồ ngăn y lại, “Đừng xúc động!”
Đề Bảo xắn tay áo bên phải lên.
“Em nói, em nói mà!” Đề Hồ gào.
Đề Bảo khoanh tay tiếp tục xem kịch.
Cảnh Minh hoàn toàn không ý thức được rằng Đề Hồ vừa mới kéo sự sống chết của hắn từ tay anh nó về.
Hắn chỉ nhìn thấy lông chim của Đề Hồ lại chuyển hồng.
Lần này là hồng đậm.
Cứ như thiếu nữ ấy.
60.
Đề Hồ rúc cái đầu dài vào trong quần áo của Cảnh Minh, giọng nói rầu rĩ truyền tới: “Cảnh Minh, tui thích anh.”
Cảnh Minh lắng nghe lời thổ lộ mềm mại đó, trái tim đã tan chảy ra hết cả, “Ngoan, tao cũng thích mày.”
Đề Hồ ngẩng đầu lên, một người một chim mặt đối mặt đầy thâm tình.
Trong mắt Đề Hồ là nước chảy hoa đào, phong tình nguyệt ý.
Trong mắt Cảnh Minh là sự cưng chiều sâu sắc của một người chủ với chim cưng.
61.
Đề Bảo tự hỏi Đề Hồ mà biết sự thật thì có khóc ngàn dòng sông luôn không nhỉ.
“Mày không nói là loại thích nào thì sao tên kia biết được?” Đề Bảo nói với Đề Hồ.
Cảnh Minh không hiểu cho lắm: “Còn có thể là loại thích gì nữa?”
Đề Bảo nhìn Đề Hồ: “Là loại thích muốn làm thú cưng của hắn à?”
Đề Hồ nghĩ một lát rồi gật đầu, cảm thấy cũng đúng, “Có thể là thế ạ.”
Thấy sắc mặt anh Bảo Bảo của nó không được tốt cho lắm nên nó bổ sung thêm: “Cũng, cũng có thể làm thú cưng, nếu Cảnh Minh thích thì em sao cũng được hết.”
Đề Hồ vừa nói xong thì thấy gân xanh trên trán Đề Bảo sắp bùng nổ luôn, đành bổ sung tiếp nữa với vẻ khó hiểu: “Anh, anh xem này, em làm được mà, gâu?”
Đề Bảo: “…”
Đề Hồ: “Meo?”
Đề Bảo tát phăng: “Đậu má mày là một con chim đó? Học tiếng chó sủa gì thế!”
“Em xin lỗi, em suýt quên béng mất là bây giờ em chỉ là một chim thôi.” Đề Hồ áy náy đáp.
62.
Cảnh Minh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì hết.
“Mày cũng đừng gọi là Đề Hồ nữa,” Hơi thở Đề Bảo mong manh, “Gọi là heo luôn đi, ngu chết đi được.”
“Em xin lỗi mà, anh Bảo Bảo…”
Đề Bảo khoát tay, thầm nhủ thôi, y mệt rồi, mỏi rồi, nhọc rồi, không thiết yêu đương gì nữa.
Đề Bảo nghiêm mặt nói với Cảnh Minh: “Này nhóc, em trai tôi thích cậu, chẳng qua là vì…”
“Anh Bảo Bảo!” Đề Hồ bỗng dưng cắt ngang lời y.
Đề Bảo trưng vẻ mặt mờ mịt, “? Ủa có chuyện gì à?”
Nhìn vẻ mặt sợ sệt của Đề Hồ, chắc chắn là do sợ người đàn ông này sẽ đưa nó đi mất.
Tao hiểu mà!
Đề Hồ, mày yên tâm đi.
Cảnh Minh tao sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra đâu!
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm nó tử tế, cả hai tạm biệt nhau đi.” Cảnh Minh cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc.
Người này là loại cùng hung cực ác, chắc chắn không phải là một tên chủ tốt, Tiểu Hồ đi theo anh ta chắc chắn sẽ phải chịu tủi hờn.
Đã cả luống tuổi rồi mà còn bắt Tiểu Hồ phải gọi anh ta là “Anh”, đây là tình huống kỳ lạ gì vậy?
Cảnh Minh đột nhiên nghĩ đến cuốn sách mới của mình, mặt hắn đo đỏ, vùi mặt vào cánh bự của Đề Hồ.
Tác giả :
Mộng Trung Đại Chùy