Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu
Chương 69-1: Phiên ngoại 2 (thượng)
Khi chữ ‘Hai người’ này mở ra, hai người yêu nhau sẽ có mảnh trời riêng của mình, cùng ở chung một thế giới. Mỗi sáng tỉnh dậy, không gì hạnh phúc hơn bằng việc nằm trong lòng người mình yêu.
Mặt trời sáng sớm kích động leo lên cao, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa, Tôn Hối nhìn cái rèm cửa trắng tinh kia không hề có bất kì tác dụng gì. Tôn Hối cứ như vậy bị ánh nắng ‘Đâm’ tỉnh, lúc trước khi còn ngủ một mình, anh luôn nằm quay lưng lại với cửa sổ nên không có vấn đề gì, kể từ khi ngủ chung với Hà Nại, ngoại trừ ngày đầu tiên bị nghẹn đến uể oải nên chẳng có cảm giác gì, thì bắt đầu từ ngày thứ hai, chỉ cần mặt trời ló dạng thì anh đã tự động tỉnh dậy.
Người ta nói chim non dậy sớm có trùng ăn, nhưng có lẽ Hà Nại không thích như vậy, nên không muốn dậy sớm, có điều… Nhìn thấy Hà Nại quấn chặt mình như thế, cũng không tồi, nếu em ấy dậy sớm chắc chắn mình sẽ không có cái ưu đãi này.
Tôn Hối cúi đầu hôn tóc Hà Nại, nghe được mùi dầu gội tản ra trên tóc Hà Nại như mùi tóc của mình, Tôn Hối đột nhiên có cảm giác như anh đã đánh dấu ấn của mình lên người Hà Nại. Tôn Hối dời người xuống, dùng Hà Nại để che chắng ánh nắng chói chan kia, dán trán mình lên trán Hà Nại, nhắm hai mắt lại.
Muốn ngủ nhưng không ngủ tiếp được, nhưng mà giả bộ ngủ cũng phải che ánh sáng lại mới giả bộ được a, đằng này vừa nhắm mắt lại liền thấy một mảnh sáng chói như đường đi lên thiên đường.
Dựa sát nhau như vậy, nếu không ăn được thì hôn a, xem như là an ủi. Tôn Hối nhắm mắt chồm tới, ân, mũi có hơi vướng víu.
Hà Nại vốn ngủ rất ngon, cậu mơ về năm sáu năm trước mình được ăn bánh kem, nhưng ăn được một nửa thì môi bỗng nhiên ngứa ngứa. Hà Nại cho là môi bị dính kem, nên lè lưỡi liếm liếm. Quả nhiên không còn ngứa, hai mắt cậu sáng quắc, vui vẻ nhìn cái bánh ga tô cao như ngọn núi nhỏ, đang định ăn tiếp, thì một tên quỷ nhỏ không biết từ đâu chui ra,nhìn Hà Nại quát lên: “Bánh ga tô này là của ta! Mi dám ăn bánh ngọt của ta!”
“Tôi không có!” Tiểu Hà Nại lập tức nói.
Tên quỷ nhỏ hung ác nói: “Ta nói có là có! Đem bánh mi ăn trả lại cho ta!”
“Tôi…” Tiểu Hà Nại còn muốn phản bác, tên quỷ nhỏ kia đã nhào lên gặm môi của cậu, thậm chí còn vói lưỡi vào miệng cậu. Tiểu Hà Nại bỗng phát hiện tay chân mình không động đậy được, trong lòng trở nên gấp gáp —— vất vả lắm mới ăn được bánh, bây giờ lại bị cướp đi, nhưng bánh ga tô ăn rất ngon a, không được! Tuyệt đối không để bị cướp đi! Cho nên Tiểu Hà Nại quyết nhanh chóng quyết định, há miệng cắn xuống một cái.
Bên tai truyền đến tiếng hừ nhẹ, tên quỷ nhỏ trước mắt đột nhiên biến mất, Tiểu Hà Nại cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, men theo âm thanh, cậu tò mò mở mắt ra. Nhìn thấy khuôn mặt to đùng của ai kia, Hà Nại mới nhớ ra âm thanh đó là của Tôn Hối.
Thì ra là trời đã sáng, Hà Nại hít sâu một hơi, khoang mũi tràn ngập mùi hương của Tôn Hối. Mỗi người đều có một mùi vị riêng biệt, sống lâu trong một gian phòng, cho dù có dọn dẹp bao nhiêu thì gian phòng vẫn còn mùi vị của chủ nhân nó. Chủ nhân gian phòng sẽ không phát hiện ra, nhưng khi người khác bước vào sẽ nghe thấy một mùi vị đặc biệt.
Không liên quan đến việc có nghe thấy hay không, vấn đề là chỉ có độc nhất mùi vị của chủ nhân căn phòng, hòa với mùi dầu gội, kem cạo râu, sữa tắm và mùi hương tự nhiên có sẵn trên người.
Hiện tại Tôn Hối không ngửi thấy mùi vị gì trong phòng, chỉ có Hà Nại nằm sát bên anh mới nghe thấy, mỗi tối Tôn Hối ôm cậu, cảm nhận được khí tức của anh, cả người đều cảm thấy an tâm, rất nhanh liền ngủ say. Sáng sớm thừa lúc Tôn Hối chưa tỉnh dậy, Hà Nại hầu như ngày nào cũng ở trong lòng anh cọ đi cọ lại, cọ tới cọ lui, lưu luyến hơi ấm của anh, không muốn rời khỏi ngực Tôn Hối đi làm điểm tâm chút nào.
Hôm nay dậy sớm hơn một chút, tâm trạng Hà Nại rất tốt nhưng không chui rúc trong ngực anh nữa, mà lập tức rời giường. Tôn Hối nhất định sẽ không biết, hôm nay là…
Hà Nại vừa leo xuống giường, Tôn Hối liền che miệng lại, nhe răng chợn mắt, cũng may anh rút lưỡi về kịp, chỉ bị cắn xước da một xíu, không xảy ra án mạng. Xem ra, hôm trộm lúc Hà Nại ngủ say thực sự rất nguy hiểm!
Tôn Hối biết tình hình kinh tế của Hà Nại gặp trục trặc, hơn nữa dù anh có đưa tiền cho Hà Nại, cậu cũng liều mạng không muốn, nên anh mới tận lực mua thức ăn về, ít ra Hà Nại không cần phải tự đi mua. Chỉ cần mỗi ngày đem tủ lạnh nhồi đầy, Hà Nại cũng sẽ không cần mua thêm cái gì cả. Vốn là Tôn Hối muốn giành luôn phần làm bữa sáng nhưng Hà Nại không có việc gì làm vẻ mặt lại tự trách, kết quả hôm sau thức dậy, trời chưa sáng đã mò dậy đi làm điểm tâm. Hai người giành nhau mấy ngày, cuối cùng Tôn Hối đành để cho Hà Nại làm, vì không muốn cậu tiếp tục suy nghĩ, tự ti, nên cho cậu làm chút chuyện để trong lòng cậu thoải mái một chút, hơn nữa, Tôn Hối vẫn luôn cảm thấy như vậy rất giống một gia đình, hai người bọn họ là một gia đình a.
Tuy Hà Nại đảm nhận luôn bữa tối, nhưng chỉ cần Tôn Hối không bận bịu công việc anh sẽ cùng Hà Nại làm cơm. Quãng thời gian tốt đẹp để bồi dưỡng tình cảm, anh làm sao có thể bỏ qua được.
Mặc dù bây giờ Hà Nại rất thích Tôn Hối, thậm chí nhìn qua còn thấy cậu rất thích thân mật với anh, nhưng mà Tôn Hối biết, Hà Nại chưa mở hết nội tâm mình với anh. Có lẽ Hà Nại vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, cho nên cậu chưa bao giờ kể về quá khứ của cậu cho anh nghe, cũng chưa từng nói về người nhà của cậu. Không phải là Tôn Hối muốn thăm dò Hà Nại, nhưng là buổi tối, chỉ cần Tôn Hối rời giường một tí, khi chờ về liền nhìn thấy Hà Nại co rúm thành một đòan chui rút trong chăn, như là sợ hãi cái gì đó, hỏi thì Hà Nại không chịu nói. Anh cũng không cưỡng ép Hà Nại phải nói ra, chỉ hi vọng có một ngày Hà Nại tự nói cho anh nghe, để cho anh và Hà Nại cùng nhau chịu đựng.
Bởi vì yêu Nà Nại nên muốn biết những gì cậu đã phải trải qua, cũng bởi vì yêu Hà Nại nên mới không đi hỏi han từ những người khác, mà nỗ lực để Hà Nại tin tưởng mình, hi vọng đến một ngày Hà Nại có thể hoàn toàn chấp nhận mình.
Tôn Hối là bác sĩ, chỉ cần một cú điện thoại quan trọng thì phải lập tức đến bệnh viện. Hơn nữa trực ca đêm là không thể tránh khỏi, nhưng vừa nghĩ tới phải để Hà Nại ở nhà một mình, anh liền cảm thấy phi thường lo lắng. Vậy nên lúc không có chuyện gì Tôn Hối sẽ gọi điện cho cậu, hai người mỗi người một câu cho đến khi Hà Nại ngủ mất. Tiền điện thoại của Tôn Hối chà xát mấy lần liền tăng vọt đến đáng thương, nhưng chỉ cần Hà Nại không chê anh phiền là được rồi, Hà Nại bên kia tất nhiên là nghe nói miễn phí a.
Cứ như vậy đến hai ngày cuối thuần, tuy chỉ là ngày nghỉ ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Tôn Hối có một loại ảo giác, giống như đã ở cùng Hà Nại cả đời, đặc biệt vui vẻ, đặc biệt hạnh phúc, cũng đặc biệt sợ, sợ một ngày nào đó hạnh phúc cứ như thế vuột khỏi tay. Mỗi ngày Tôn Hối đều nghĩ, hôm qua Hà Nại đã làm gì, nghĩ hôm nay nên làm gì cho Hà Nại được vui vẻ, nghĩ xem có phải khi Hà Nại gặp khó khăn gì đều tự mình giải quyết, thà để bản thân gặp phiền phức cũng không để ảnh hưởng tới anh.
Nhưng mấy ngày nay, Tôn Hối phát hiện Hà Nại thường không nói lời nào, sắc mặt cô đơn hiu quạnh. Đôi lúc quay lại nhìn cậu, chợt thây lông mày cậu nhíu chặt lại, khuôn mặt đầy vẻ không muốn, chẳng lẽ Hà Nại muốn trở về “Chính đạo”… Muốn rời khỏi anh?
Trên đời này may mắn là có loại người không quan trọng tiền tài, không cần biết đạo đức của họ có tốt hay không, bởi vì đối với họ mà nói, có làm giàu trong xã hội hám tiền này hay không cũng không cần thiết.
Mà may mắn nhất của cuộc đời là gặp được một người như vậy, cho dù người này không có tiền, không có xe, có quyền thế hay không không quan trọng, chỉ cần có người đó là được rồi; mà may mắn nhất chính là, người đó cũng quan tâm yêu thích bạn.
Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, công việc của Tôn Hối cũng đã hoàn thành. Hai người đã lâu không đi cùng nhau, lúc bận rộn, ngoại trừ kiên trì đưa Hà Nại đi làm, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi được. Bận bịu một trận, đúng là làm người ta phiền muộn, rốt cục thức ăn trong tủ lạnh cũng đã vơi đi không ít, hiện tại tiện đường có lẽ là nên đi mua. Nhưng mà lúc này, trên chiến trường của căn phòng, vẫn là đem tấm rèm cửa màu trắng thay đi.
“Em thích cái nào?” Tôn Hối chỉ vào các loại rèm cửa lãng mạn hỏi Hà Nại.
Hà Nại nhìn xung quanh một chút, thấy không có bao nhiêu người, mới yên lòng hỏi: “Tại sao lại muốn đổi rèm cửa? Rèm cửa trong nhà rất đẹp mà.”
“Buổi sáng chói mắt quá, đổi một cái khác màu đậm hơn, hơn nữa màu trắng giặt giũ rất phiền phức.”
Cũng bởi vì là màu trắng, nên Hà Nại muốn giặt bằng tay, Tôn Hối nhìn thấy rất đau lòng a.
Nghe Tôn Hối ý muốn ném cái rèm cửa đi, Hà Nại lại cảm thấy không nỡ, nói: “Hay chúng ta đổi chỗ là được, em dậy rất sớm.”
“Anh phải nằm đối diện cửa sổ mới ngủ được, không đỗi chỗ được.” Tôn Hối nói dối, nhìn Hà Nại chu mỏ, tiếp tục nói: “Em cũng vậy, không muốn em dậy sớm như thế.”
“Không sao mà, chỉ dậy sớm có mấy phút thôi.” Hà Nại sợ bị Tôn Hối phát hiện là mình dậy sớm chỉ vì muốn làm nũng cọ cọ ngực anh, nên quay đầu không dám nhìn Tôn Hối.
Tôn Hối thở dài, phản ứng tự nhiên vào buổi sáng anh không thể khống chế được, nếu Hà Nại cảm thấy không thích, vậy anh cũng không nhắc lại, “Kia, em thích kiểu nào?”
“Cái nào cũng đẹp, anh thích kiểu nào?”
Tôn Hối thở dài, “Vậy anh hỏi em, em thích màu gì?”
“Thích màu gì?” Hà Nại suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không có màu gì đặc biệt thích, chỉ là có hơi hơi thích màu cam hơn, nhìn rất ấm áp.”
“Vậy thì chọn màu cam đi.” Tôn Hối lập tức đem những gì Hà Nại vừa nói ghi nhớ vào đầu, màu cam nhìn qua đúng là tương đối ấm áp.
“Nhất định phải đổi rèm cửa sao?” Hà Nại vẫn không cam tâm hỏi.
Tôn Hối kiên định nói: “Ừa, phải đổi.”
“… Vậy cũng tốt.” Hà Nại tâm lý bắt đầu tính toán xem cái rèm cửa kia có thể làm được cái gì, liền nhìn thấy Tôn Hối đi tìm nhân viên phục vụ, thực sự muốn mua cái rèm cửa màu cam: “Vậy anh thích màu gì? Hay là mua màu anh thích đi.”
Tôn Hối quay đầu lại cười nói: “Anh cũng thích màu cam.”
Mua rèm cửa sổ xong, hai người liền đến siêu thị mua sắm.
Hai người bọn họ đi dạo trong siêu thị đúng là một loại tình huống quỷ dị, hai mắt Hà Nại chăm chú nhìn khu giảm giá, ngay cả những sản phẩm có giá bình dân cũng phải nhìn xem có giảm giá hay không, hơn nữa trong lòng nhanh chóng tính toán, chỉ cần giá cả mắc một chút, sẽ không nằm trong phạm vi cân nhắc. Mà bên này, Tôn Hối một mạch nghĩ coi có cái gì ngon thì mua cho Hà Nại ăn thử, à, cái kia Hà Nại sẽ thích, a, cái này cũng rất hợp với Hà Nại, ân, cái đó Hà Nại nhất định rất thích luôn.
Đi một hồi, Hà Nại cảm thấy những món Tôn Hối chọn quá đắt, cực khổ đem tụi nó đuổi về vị trí ban đầu; mà Tôn Hối thì thừa dịp Hà Nại loay hoay không để ý, liền lén lút lấy thêm mấy món mà Hà Nại có khả năng sẽ thích. Còn những món mà Hà Nại chọn, chỉ cần không sát hạn sử dụng, Tôn Hối sẽ không phản đối, những món mà Hà Nại đem trả lại chỗ cũ anh cũng không ngăn cản, Hà Nại cao hứng là tốt rồi.
Ít nhất thì bây giờ Hà Nại không đòi trả tiền nữa, mỗi ngày Hà Nại đều giúp anh tiết kiệm, còn xông pha chiến đấu để anh không bị ép giá, không phải chịu thiệt thòi lại tốn nhiều tiền. Hà Nại chung quy vẫn là vì anh mà suy nghĩ, như vậy mới là chung sống. Nhìn Hà Nại đem tùm lum thứ trả về chỗ cũ, Tôn Hối càng nhìn trong lòng càng ấm áp. Mặc dù bọn họ không thể kết hôn trong nước, với lại hai người bọn họ cũng chưa tới trình độ có thể kết hôn, nhưng mà ít nhất phải phấn đấu trở thành một gia đình.
“A!! Sao anh lại lấy loại bánh quy này! Đấy là hàng nhập khẩu, rất đắt đó!” Hà Nại nhìn thấy trong xe đẩy có hơn ba bịch bánh quy nhập khẩu, bao bì đều viết bằng tiếng anh nên cậu xem không hiểu, “Em biết có loại bánh quy khác ăn rất ngon, cũng rất rẻ! Cái này em đi trả lại chỗ cũ!!”
“Được. Anh ở quầy thu ngân chờ em.”
“Biết, biết.” Hà Nại tính tính, nếu đổi lại loại bánh quy khác có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nha, thực sự là cao hứng không thôi a.
Hà Nại ôm bánh quy đi, Tôn Hối nhìn lưng cậu cười rộ lên, đẩy xe đi tới bên cạnh quầy thu ngân. Đưa một cái hộp ra: “Tính cái này trước đi, lát nữa bạn tôi lại sẽ tính tiền tiếp.”
“Được.”
Lúc Hà Nại quay lại, nhìn thấy Tôn Hối đang tính tiền, liền ba chân bốn cẳng chạy lại, “Chờ đã, để em nhìn lại một chút.”
“Ân, đang chờ em đấy. Chỉ là đem mì ăn liền em chọn tính tiền trước thôi.” Tôn Hối cười cười, còn đặc biệt lấy mì từ trong túi xốp đưa cho Hà Nại nhìn, sau đó liền cất lại, tỉ mỉ che lại cái hộp dưới cùng, nếu để cho Hà Nại nhìn thấy chắc chắn sẽ không cho anh mua, nhất định sẽ đòi trả lại kệ hàng.
Sau đó, Hà Nại từ trong xe đẩy lấy ra hai cái quần lót, hài lòng nhìn Tôn Hối tính tiền. Hai người hai tay cầm đầy túi nhựa, trong bãi đậu xe im lặng vắng vẻ, Tôn Hối nhân cơ hội hôn mặt Hà Nại một cái, ôn nhu nói: “Về nhà thôi.”
“Ừm.” Hà Nại ngẩng đầu cười với anh, hôm qua nghe Tôn Hối nói không bận việc gì cả, còn nói sẽ bồi cậu một ngày, cho nên từ hôm qua tới giờ Hà Nại đặc biệt vui vẻ.
Tôn Hối xoa xoa đầu Hà Nại, hi vọng hai người bọn họ có thể cùng nhau cả đời, hi vọng Hà Nại cả đời đều có thể vui vẻ cười đùa, như vậy anh mới có thể hạnh phúc nở nụ cười.
May mắn là chữ ‘nhưng’ chính là chữ ‘tân’ ở trên có nhiều hơn một chữ, và may mắn là, cho dù có khó khăn cũng phải đem người này nâng niu trong ngực làm cho người ấy hạnh phúc, mà có một người để bạn yêu thương, đó cũng là hạnh phúc.
Mặt trời sáng sớm kích động leo lên cao, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa, Tôn Hối nhìn cái rèm cửa trắng tinh kia không hề có bất kì tác dụng gì. Tôn Hối cứ như vậy bị ánh nắng ‘Đâm’ tỉnh, lúc trước khi còn ngủ một mình, anh luôn nằm quay lưng lại với cửa sổ nên không có vấn đề gì, kể từ khi ngủ chung với Hà Nại, ngoại trừ ngày đầu tiên bị nghẹn đến uể oải nên chẳng có cảm giác gì, thì bắt đầu từ ngày thứ hai, chỉ cần mặt trời ló dạng thì anh đã tự động tỉnh dậy.
Người ta nói chim non dậy sớm có trùng ăn, nhưng có lẽ Hà Nại không thích như vậy, nên không muốn dậy sớm, có điều… Nhìn thấy Hà Nại quấn chặt mình như thế, cũng không tồi, nếu em ấy dậy sớm chắc chắn mình sẽ không có cái ưu đãi này.
Tôn Hối cúi đầu hôn tóc Hà Nại, nghe được mùi dầu gội tản ra trên tóc Hà Nại như mùi tóc của mình, Tôn Hối đột nhiên có cảm giác như anh đã đánh dấu ấn của mình lên người Hà Nại. Tôn Hối dời người xuống, dùng Hà Nại để che chắng ánh nắng chói chan kia, dán trán mình lên trán Hà Nại, nhắm hai mắt lại.
Muốn ngủ nhưng không ngủ tiếp được, nhưng mà giả bộ ngủ cũng phải che ánh sáng lại mới giả bộ được a, đằng này vừa nhắm mắt lại liền thấy một mảnh sáng chói như đường đi lên thiên đường.
Dựa sát nhau như vậy, nếu không ăn được thì hôn a, xem như là an ủi. Tôn Hối nhắm mắt chồm tới, ân, mũi có hơi vướng víu.
Hà Nại vốn ngủ rất ngon, cậu mơ về năm sáu năm trước mình được ăn bánh kem, nhưng ăn được một nửa thì môi bỗng nhiên ngứa ngứa. Hà Nại cho là môi bị dính kem, nên lè lưỡi liếm liếm. Quả nhiên không còn ngứa, hai mắt cậu sáng quắc, vui vẻ nhìn cái bánh ga tô cao như ngọn núi nhỏ, đang định ăn tiếp, thì một tên quỷ nhỏ không biết từ đâu chui ra,nhìn Hà Nại quát lên: “Bánh ga tô này là của ta! Mi dám ăn bánh ngọt của ta!”
“Tôi không có!” Tiểu Hà Nại lập tức nói.
Tên quỷ nhỏ hung ác nói: “Ta nói có là có! Đem bánh mi ăn trả lại cho ta!”
“Tôi…” Tiểu Hà Nại còn muốn phản bác, tên quỷ nhỏ kia đã nhào lên gặm môi của cậu, thậm chí còn vói lưỡi vào miệng cậu. Tiểu Hà Nại bỗng phát hiện tay chân mình không động đậy được, trong lòng trở nên gấp gáp —— vất vả lắm mới ăn được bánh, bây giờ lại bị cướp đi, nhưng bánh ga tô ăn rất ngon a, không được! Tuyệt đối không để bị cướp đi! Cho nên Tiểu Hà Nại quyết nhanh chóng quyết định, há miệng cắn xuống một cái.
Bên tai truyền đến tiếng hừ nhẹ, tên quỷ nhỏ trước mắt đột nhiên biến mất, Tiểu Hà Nại cảm thấy âm thanh này thật quen thuộc, men theo âm thanh, cậu tò mò mở mắt ra. Nhìn thấy khuôn mặt to đùng của ai kia, Hà Nại mới nhớ ra âm thanh đó là của Tôn Hối.
Thì ra là trời đã sáng, Hà Nại hít sâu một hơi, khoang mũi tràn ngập mùi hương của Tôn Hối. Mỗi người đều có một mùi vị riêng biệt, sống lâu trong một gian phòng, cho dù có dọn dẹp bao nhiêu thì gian phòng vẫn còn mùi vị của chủ nhân nó. Chủ nhân gian phòng sẽ không phát hiện ra, nhưng khi người khác bước vào sẽ nghe thấy một mùi vị đặc biệt.
Không liên quan đến việc có nghe thấy hay không, vấn đề là chỉ có độc nhất mùi vị của chủ nhân căn phòng, hòa với mùi dầu gội, kem cạo râu, sữa tắm và mùi hương tự nhiên có sẵn trên người.
Hiện tại Tôn Hối không ngửi thấy mùi vị gì trong phòng, chỉ có Hà Nại nằm sát bên anh mới nghe thấy, mỗi tối Tôn Hối ôm cậu, cảm nhận được khí tức của anh, cả người đều cảm thấy an tâm, rất nhanh liền ngủ say. Sáng sớm thừa lúc Tôn Hối chưa tỉnh dậy, Hà Nại hầu như ngày nào cũng ở trong lòng anh cọ đi cọ lại, cọ tới cọ lui, lưu luyến hơi ấm của anh, không muốn rời khỏi ngực Tôn Hối đi làm điểm tâm chút nào.
Hôm nay dậy sớm hơn một chút, tâm trạng Hà Nại rất tốt nhưng không chui rúc trong ngực anh nữa, mà lập tức rời giường. Tôn Hối nhất định sẽ không biết, hôm nay là…
Hà Nại vừa leo xuống giường, Tôn Hối liền che miệng lại, nhe răng chợn mắt, cũng may anh rút lưỡi về kịp, chỉ bị cắn xước da một xíu, không xảy ra án mạng. Xem ra, hôm trộm lúc Hà Nại ngủ say thực sự rất nguy hiểm!
Tôn Hối biết tình hình kinh tế của Hà Nại gặp trục trặc, hơn nữa dù anh có đưa tiền cho Hà Nại, cậu cũng liều mạng không muốn, nên anh mới tận lực mua thức ăn về, ít ra Hà Nại không cần phải tự đi mua. Chỉ cần mỗi ngày đem tủ lạnh nhồi đầy, Hà Nại cũng sẽ không cần mua thêm cái gì cả. Vốn là Tôn Hối muốn giành luôn phần làm bữa sáng nhưng Hà Nại không có việc gì làm vẻ mặt lại tự trách, kết quả hôm sau thức dậy, trời chưa sáng đã mò dậy đi làm điểm tâm. Hai người giành nhau mấy ngày, cuối cùng Tôn Hối đành để cho Hà Nại làm, vì không muốn cậu tiếp tục suy nghĩ, tự ti, nên cho cậu làm chút chuyện để trong lòng cậu thoải mái một chút, hơn nữa, Tôn Hối vẫn luôn cảm thấy như vậy rất giống một gia đình, hai người bọn họ là một gia đình a.
Tuy Hà Nại đảm nhận luôn bữa tối, nhưng chỉ cần Tôn Hối không bận bịu công việc anh sẽ cùng Hà Nại làm cơm. Quãng thời gian tốt đẹp để bồi dưỡng tình cảm, anh làm sao có thể bỏ qua được.
Mặc dù bây giờ Hà Nại rất thích Tôn Hối, thậm chí nhìn qua còn thấy cậu rất thích thân mật với anh, nhưng mà Tôn Hối biết, Hà Nại chưa mở hết nội tâm mình với anh. Có lẽ Hà Nại vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, cho nên cậu chưa bao giờ kể về quá khứ của cậu cho anh nghe, cũng chưa từng nói về người nhà của cậu. Không phải là Tôn Hối muốn thăm dò Hà Nại, nhưng là buổi tối, chỉ cần Tôn Hối rời giường một tí, khi chờ về liền nhìn thấy Hà Nại co rúm thành một đòan chui rút trong chăn, như là sợ hãi cái gì đó, hỏi thì Hà Nại không chịu nói. Anh cũng không cưỡng ép Hà Nại phải nói ra, chỉ hi vọng có một ngày Hà Nại tự nói cho anh nghe, để cho anh và Hà Nại cùng nhau chịu đựng.
Bởi vì yêu Nà Nại nên muốn biết những gì cậu đã phải trải qua, cũng bởi vì yêu Hà Nại nên mới không đi hỏi han từ những người khác, mà nỗ lực để Hà Nại tin tưởng mình, hi vọng đến một ngày Hà Nại có thể hoàn toàn chấp nhận mình.
Tôn Hối là bác sĩ, chỉ cần một cú điện thoại quan trọng thì phải lập tức đến bệnh viện. Hơn nữa trực ca đêm là không thể tránh khỏi, nhưng vừa nghĩ tới phải để Hà Nại ở nhà một mình, anh liền cảm thấy phi thường lo lắng. Vậy nên lúc không có chuyện gì Tôn Hối sẽ gọi điện cho cậu, hai người mỗi người một câu cho đến khi Hà Nại ngủ mất. Tiền điện thoại của Tôn Hối chà xát mấy lần liền tăng vọt đến đáng thương, nhưng chỉ cần Hà Nại không chê anh phiền là được rồi, Hà Nại bên kia tất nhiên là nghe nói miễn phí a.
Cứ như vậy đến hai ngày cuối thuần, tuy chỉ là ngày nghỉ ngắn ngủi, nhưng lại làm cho Tôn Hối có một loại ảo giác, giống như đã ở cùng Hà Nại cả đời, đặc biệt vui vẻ, đặc biệt hạnh phúc, cũng đặc biệt sợ, sợ một ngày nào đó hạnh phúc cứ như thế vuột khỏi tay. Mỗi ngày Tôn Hối đều nghĩ, hôm qua Hà Nại đã làm gì, nghĩ hôm nay nên làm gì cho Hà Nại được vui vẻ, nghĩ xem có phải khi Hà Nại gặp khó khăn gì đều tự mình giải quyết, thà để bản thân gặp phiền phức cũng không để ảnh hưởng tới anh.
Nhưng mấy ngày nay, Tôn Hối phát hiện Hà Nại thường không nói lời nào, sắc mặt cô đơn hiu quạnh. Đôi lúc quay lại nhìn cậu, chợt thây lông mày cậu nhíu chặt lại, khuôn mặt đầy vẻ không muốn, chẳng lẽ Hà Nại muốn trở về “Chính đạo”… Muốn rời khỏi anh?
Trên đời này may mắn là có loại người không quan trọng tiền tài, không cần biết đạo đức của họ có tốt hay không, bởi vì đối với họ mà nói, có làm giàu trong xã hội hám tiền này hay không cũng không cần thiết.
Mà may mắn nhất của cuộc đời là gặp được một người như vậy, cho dù người này không có tiền, không có xe, có quyền thế hay không không quan trọng, chỉ cần có người đó là được rồi; mà may mắn nhất chính là, người đó cũng quan tâm yêu thích bạn.
Vừa vặn hôm nay là chủ nhật, công việc của Tôn Hối cũng đã hoàn thành. Hai người đã lâu không đi cùng nhau, lúc bận rộn, ngoại trừ kiên trì đưa Hà Nại đi làm, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi được. Bận bịu một trận, đúng là làm người ta phiền muộn, rốt cục thức ăn trong tủ lạnh cũng đã vơi đi không ít, hiện tại tiện đường có lẽ là nên đi mua. Nhưng mà lúc này, trên chiến trường của căn phòng, vẫn là đem tấm rèm cửa màu trắng thay đi.
“Em thích cái nào?” Tôn Hối chỉ vào các loại rèm cửa lãng mạn hỏi Hà Nại.
Hà Nại nhìn xung quanh một chút, thấy không có bao nhiêu người, mới yên lòng hỏi: “Tại sao lại muốn đổi rèm cửa? Rèm cửa trong nhà rất đẹp mà.”
“Buổi sáng chói mắt quá, đổi một cái khác màu đậm hơn, hơn nữa màu trắng giặt giũ rất phiền phức.”
Cũng bởi vì là màu trắng, nên Hà Nại muốn giặt bằng tay, Tôn Hối nhìn thấy rất đau lòng a.
Nghe Tôn Hối ý muốn ném cái rèm cửa đi, Hà Nại lại cảm thấy không nỡ, nói: “Hay chúng ta đổi chỗ là được, em dậy rất sớm.”
“Anh phải nằm đối diện cửa sổ mới ngủ được, không đỗi chỗ được.” Tôn Hối nói dối, nhìn Hà Nại chu mỏ, tiếp tục nói: “Em cũng vậy, không muốn em dậy sớm như thế.”
“Không sao mà, chỉ dậy sớm có mấy phút thôi.” Hà Nại sợ bị Tôn Hối phát hiện là mình dậy sớm chỉ vì muốn làm nũng cọ cọ ngực anh, nên quay đầu không dám nhìn Tôn Hối.
Tôn Hối thở dài, phản ứng tự nhiên vào buổi sáng anh không thể khống chế được, nếu Hà Nại cảm thấy không thích, vậy anh cũng không nhắc lại, “Kia, em thích kiểu nào?”
“Cái nào cũng đẹp, anh thích kiểu nào?”
Tôn Hối thở dài, “Vậy anh hỏi em, em thích màu gì?”
“Thích màu gì?” Hà Nại suy nghĩ một chút, nói: “Cũng không có màu gì đặc biệt thích, chỉ là có hơi hơi thích màu cam hơn, nhìn rất ấm áp.”
“Vậy thì chọn màu cam đi.” Tôn Hối lập tức đem những gì Hà Nại vừa nói ghi nhớ vào đầu, màu cam nhìn qua đúng là tương đối ấm áp.
“Nhất định phải đổi rèm cửa sao?” Hà Nại vẫn không cam tâm hỏi.
Tôn Hối kiên định nói: “Ừa, phải đổi.”
“… Vậy cũng tốt.” Hà Nại tâm lý bắt đầu tính toán xem cái rèm cửa kia có thể làm được cái gì, liền nhìn thấy Tôn Hối đi tìm nhân viên phục vụ, thực sự muốn mua cái rèm cửa màu cam: “Vậy anh thích màu gì? Hay là mua màu anh thích đi.”
Tôn Hối quay đầu lại cười nói: “Anh cũng thích màu cam.”
Mua rèm cửa sổ xong, hai người liền đến siêu thị mua sắm.
Hai người bọn họ đi dạo trong siêu thị đúng là một loại tình huống quỷ dị, hai mắt Hà Nại chăm chú nhìn khu giảm giá, ngay cả những sản phẩm có giá bình dân cũng phải nhìn xem có giảm giá hay không, hơn nữa trong lòng nhanh chóng tính toán, chỉ cần giá cả mắc một chút, sẽ không nằm trong phạm vi cân nhắc. Mà bên này, Tôn Hối một mạch nghĩ coi có cái gì ngon thì mua cho Hà Nại ăn thử, à, cái kia Hà Nại sẽ thích, a, cái này cũng rất hợp với Hà Nại, ân, cái đó Hà Nại nhất định rất thích luôn.
Đi một hồi, Hà Nại cảm thấy những món Tôn Hối chọn quá đắt, cực khổ đem tụi nó đuổi về vị trí ban đầu; mà Tôn Hối thì thừa dịp Hà Nại loay hoay không để ý, liền lén lút lấy thêm mấy món mà Hà Nại có khả năng sẽ thích. Còn những món mà Hà Nại chọn, chỉ cần không sát hạn sử dụng, Tôn Hối sẽ không phản đối, những món mà Hà Nại đem trả lại chỗ cũ anh cũng không ngăn cản, Hà Nại cao hứng là tốt rồi.
Ít nhất thì bây giờ Hà Nại không đòi trả tiền nữa, mỗi ngày Hà Nại đều giúp anh tiết kiệm, còn xông pha chiến đấu để anh không bị ép giá, không phải chịu thiệt thòi lại tốn nhiều tiền. Hà Nại chung quy vẫn là vì anh mà suy nghĩ, như vậy mới là chung sống. Nhìn Hà Nại đem tùm lum thứ trả về chỗ cũ, Tôn Hối càng nhìn trong lòng càng ấm áp. Mặc dù bọn họ không thể kết hôn trong nước, với lại hai người bọn họ cũng chưa tới trình độ có thể kết hôn, nhưng mà ít nhất phải phấn đấu trở thành một gia đình.
“A!! Sao anh lại lấy loại bánh quy này! Đấy là hàng nhập khẩu, rất đắt đó!” Hà Nại nhìn thấy trong xe đẩy có hơn ba bịch bánh quy nhập khẩu, bao bì đều viết bằng tiếng anh nên cậu xem không hiểu, “Em biết có loại bánh quy khác ăn rất ngon, cũng rất rẻ! Cái này em đi trả lại chỗ cũ!!”
“Được. Anh ở quầy thu ngân chờ em.”
“Biết, biết.” Hà Nại tính tính, nếu đổi lại loại bánh quy khác có thể tiết kiệm rất nhiều tiền nha, thực sự là cao hứng không thôi a.
Hà Nại ôm bánh quy đi, Tôn Hối nhìn lưng cậu cười rộ lên, đẩy xe đi tới bên cạnh quầy thu ngân. Đưa một cái hộp ra: “Tính cái này trước đi, lát nữa bạn tôi lại sẽ tính tiền tiếp.”
“Được.”
Lúc Hà Nại quay lại, nhìn thấy Tôn Hối đang tính tiền, liền ba chân bốn cẳng chạy lại, “Chờ đã, để em nhìn lại một chút.”
“Ân, đang chờ em đấy. Chỉ là đem mì ăn liền em chọn tính tiền trước thôi.” Tôn Hối cười cười, còn đặc biệt lấy mì từ trong túi xốp đưa cho Hà Nại nhìn, sau đó liền cất lại, tỉ mỉ che lại cái hộp dưới cùng, nếu để cho Hà Nại nhìn thấy chắc chắn sẽ không cho anh mua, nhất định sẽ đòi trả lại kệ hàng.
Sau đó, Hà Nại từ trong xe đẩy lấy ra hai cái quần lót, hài lòng nhìn Tôn Hối tính tiền. Hai người hai tay cầm đầy túi nhựa, trong bãi đậu xe im lặng vắng vẻ, Tôn Hối nhân cơ hội hôn mặt Hà Nại một cái, ôn nhu nói: “Về nhà thôi.”
“Ừm.” Hà Nại ngẩng đầu cười với anh, hôm qua nghe Tôn Hối nói không bận việc gì cả, còn nói sẽ bồi cậu một ngày, cho nên từ hôm qua tới giờ Hà Nại đặc biệt vui vẻ.
Tôn Hối xoa xoa đầu Hà Nại, hi vọng hai người bọn họ có thể cùng nhau cả đời, hi vọng Hà Nại cả đời đều có thể vui vẻ cười đùa, như vậy anh mới có thể hạnh phúc nở nụ cười.
May mắn là chữ ‘nhưng’ chính là chữ ‘tân’ ở trên có nhiều hơn một chữ, và may mắn là, cho dù có khó khăn cũng phải đem người này nâng niu trong ngực làm cho người ấy hạnh phúc, mà có một người để bạn yêu thương, đó cũng là hạnh phúc.
Tác giả :
Lâm Tịch Ẩn