Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu
Chương 34: Tiểu thụ vô tri bị áp đảo…
Hà Nại đột nhiên nhớ tới trên người mình còn dính nước, bởi vì kèm theo một chút máu, nên sẽ có mùi tanh, mặc dù đã khô, nhưng mùi này vẫn có khả năng dính lên người Tôn Hối. Hà Nại vội vã đẩy Tôn Hối ra, thấy Tôn Hối kinh ngạc, lập tức giải thích: “Trên người em rất dơ, em đi tắm trước đã…”
“Được.” Tôn Hối gật đầu, Hà Nại mới đi được hai bước, Tôn Hối liền đuổi theo kéo tay Hà Nại lại, tràn ngập áy náy nói: “Để em chờ lâu như vậy, xin lỗi.”
Nỗi bất an lúc trước lập tức bay sạch, trong nháy mắt biến thành yêu thương vô tận. Tôn Hối a, Hà Nại bỗng dưng cảm thấy, phảng phất hai mươi mấy năm qua, cậu sống tới tận bây giờ là để chờ đợi sự xuất hiện của người này, hôm nay chỉ đợi có mấy tiếng, thì có đáng là gì.
“Ừm.” Hà Nại ôn nhu cười rộ lên, cậu chưa từng cười như vậy, không phải vì cao hứng, cũng không phải vì buồn cười, càng không cười giả tạo, mà là vì tràn ngập yêu thương đối với người trước mắt, yêu thương đó theo máu lẫn sâu vào từng tế bào, đây là loại cảm giác mà Hà Nại chưa từng trải qua. Tự nhiên như thế, trên mặt che kín bởi nụ cười, nụ cười này không chỉ có ‘Được Yêu’, mà còn là ‘Yêu’ nữa.
Hạnh phúc cũng không phải chỉ có ‘Được Yêu’ mới cảm nhận được. Trên thực tế, yêu một người sẽ dễ dàng tìm thấy cảm giác hạnh phúc hơn. Một chuyện nhỏ nhặt, một câu nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt, cũng có thể trở thành cội nguồn của hạnh phúc.
Hà Nại sống nhiều năm như vậy, không có người nào đối xử tốt với cậu, càng không có ai thích cậu. Thậm chí Hà Tiêu cũng chỉ vì lợi dụng Hà Nại mà thôi, hạnh phúc ngắn ngủi bị phá hủy, thế giới này đối với Hà Nại giống như một cuộn phim truyền hình cũ —— chỉ có hai màu trắng đen. Không ai tốt với Hà Nại, nên cậu cũng không đối tốt với ai, ngay cả bản thân mình cũng không. Tiền đủ để mình sống là được rồi, Hà Tiêu muốn cậu sẽ đưa, bà ta dù có hơi xấu, nhưng vẫn chứng minh được trên thế giới này cậu không cô độc một mình.
Sau đó Tôn Hối xuất hiện, người này giống như ở trong biển người mênh mông bắt được Hà Nại, người này đối xử tốt với cậu, người này còn nói yêu cậu. Một người như vậy Hà Nại làm sao có thể không động tâm được, giới tính không quan trọng, chỉ cần là Tôn Hối là được. Yêu anh hạnh phúc như thế, Hà Nại cũng muốn đối tốt với anh, muốn thành người tốt với anh nhất trên thế giới.
Mãi đến khi tắm xong ý cười của Hà Nại vẫn chưa tắt, Hà Nại cùng Tôn Hối ăn cơm, rửa bát, cẩn thận lắng nghe giọng nói của anh, nhìn chằm chằm anh, trong lòng tràn đầy từng chút từng chút một.
Tôn Hối tắm xong, từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Hà Nại lăn lộn trên ghế sô pha, nụ cười tươi rói sáng lạn như mê hoặc người khác. Nhớ tới chuyện kia, Tôn Hối quyết tâm hôm nay không để cho Hà Nại dễ dàng qua được ải.
Hà Nại thấy Tôn Hối đi tới, định khen cái ghế sô pha này vô cùng thoải mái, liền bị Tôn Hối đè xuống. Còn chưa kịp nói, liền bị Tôn Hối ngăn lại. Hơn nữa cái tay xấu xa của anh luồn vào trong quần áo Hà Nại, vuốt ve từ bụng lên tới ngực, thỉnh thoảng còn đùa bỡn hai đầu vú của cậu, làm cho Hà Nại mắc cỡ không biết nên làm gì bây giờ.
Tôn Hối thâm tình hôn đến khi Hà Nại thở hồng hộc, nằm trên người Hà Nại, bởi vì tình dục mà giọng nói có chút khàn khàn: “Chúng ta làm đi”
“Ừm.” Giọng nói của Tôn Hối làm cả người Hà Nại ngứa ngáy, hơn nữa hiện tại, bất luận Tôn Hối muốn cái gì Hà Nại cũng sẽ đáp ứng.
Tôn Hối nghe được Hà nại đồng ý, trong lòng vui mừng không thôi, tiếp tục cúi đầu hôn cậu, tay anh cũng lớn gan hơn sờ xuống dưới, kéo quần lót của Hà Nại xuống, mò tay vào trong. Hà Nại lúc đầu là giật mình, nhưng lập tức liền thả lỏng. Trên TV cũng là mò mẫn sờ tới sờ lui, sau đó mới cùng nhau đi ngủ. Sờ sờ lẫn nhau a…
Hà Nại học theo Tôn Hối, đem tay mò vào quần anh. Tôn Hối kinh ngạc nhìn Hà Nại một cái, giơ tay cởi quần áo của mình, sau đó cởi đến quần áo Hà Nại, Hà Nại sốt sắng muốn cùng anh phối hợp, Tôn Hối thấy vậy liền cười rộ lên, ôn nhu nói: “Cởi quần.”
“Ồ.” Hà Nại xưa nay chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ biết là trên TV hai người hình như đều phải cởi sạch, nên khi Tôn Hối nói, cậu lập tức cởi quần ra ngay.
Tôn Hối nhìn Hà Nại thẳng thắng như vậy, huynh đệ của anh lập tức nóng nảy rục rịch, kiên nhẫn của anh rất nhanh bị đánh gục. Hà Nại còn chưa rõ chuyện gì, liền cảm giác được Tôn Hối đang nắm lấy kê kê của mình, “Anh, anh làm gì vậy?”
“Làm tình a.” Tôn Hối khiêu khích nói. (Thăn kiuuuu Shuurinchi đã giúp tớ nhá. Ô ôn, người ta yêu cậu chết mất (꒦໊ྀʚ꒦໊ི )♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱)
“Em… Em không phải nói cái này, cái…” Hà Nại bị anh sờ cả người đều tê rần, lực chú ý của cậu lập tức chuyển xuống dưới, hơi thở gấp gáp “Em, em… Tay…”
“Thoải mái đi a~” Tôn Hối nói kéo hai chân Hà Nại ra.
Hà Nại không hiểu Tôn Hối đang làm gì, Hà Nại cũng đã xem trên TV, nhưng thực tế cậu lại không biết làm như thế nào, lại nói trên TV đều là một nam một nữ, cậu chưa từng nghĩ tới nam nam…Nên Hà Nại xem xem Tôn hối làm như thếnào, sau đó cố gắng phối hợp với anh. Hơn nữa Tôn Hối vẫn luôn kích thích cậu, làm cho Hà Nại đặc biệt có cảm giác kì quái, cả người đều trở nên hưng phấn, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
Tôn Hối nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Hà Nại, yêu thương cười rộ lên, cấp tốc cầm lấy gel bôi trơn quẹt lên tiểu huyệt của Hà Nại.
Cảm giác lãnh lẽo kéo một chút tri giác của Hà Nại trở về, cậu nổ lực ngẩng đầu nhìn xuống dưới.
“Đừng sợ, thả lỏng một chút.” Tôn Hối động viên nói.
Hà Nại gật gật đầu: “Ừm.”
Tôn Hối làm như vậy khiến cho Hà Nại càng thêm ngượng ngùng, nhưng Tôn Hối vẫn luôn ôn nhu chỉ dẫn, nên Hà Nại ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Hồi nãy cũng đã làm những thứ xấu hổ rồi, bây giờ thêm một cái nữa cũng không sao, chỉ có điều, làm tình hình như có hơi … Hơi quái dị lại còn có chút đau.
Tôn Hối tán thưởng nói: “Được ba ngón tay rồi, em thật giỏi!”
Hà Nại không rõ những lời Tôn Hối nói, chỉ là âm thầm ghi nhớ từng bước, sau này sẽ không cần Tôn Hối tốn công như vậy…
Tay Tôn Hối đột nhiên rời khỏi tiểu huyệt, từng tia gió lạnh thừa dịp thổi vào, làm cho Hà Nại không thoải mái uốn éo. Tôn Hối đột nhiên đỡ lấy eo cậu, nói: “Đừng nhúc nhích, thả lỏng.”
Hà Nại cảm thấy cả người mình đã tương đối thả lỏng, trong lúc còn mơ mơ màng màng, bỗng nhiên một cơn đau cực đại kéo tới tới, đau đến khóe mắt cậu rớt nước mắt “A!!! Anh nhét cái gì vào vậy!!”
Hà Nại nỗ lực ngẩng đầu nhìn xuống, không nhìn còn đỡ, đằng này nhìn đến rõ mồn một làm cậu muốn rớt xuống ghế sô pha. Này, cái này… Trên ti vi không có chiếu a!
“Thả lỏng, không sao đâu.”
Tôn Hối nhịn rất lâu rồi nên không để ý đến sắc mặt Hà Nại, có trời mới biết hôm qua anh nhẫn nại đến mức nào. Tôn Hối đỡ lấy eo Hà Nại, mặc dù trong lòng anh vẫn luôn nhắc nhở mình phải ôn nhu, nhưng dần dần Tôn Hối không khống chế được, cuối cùng biến thành cái dạng gì anh cũng không dám nghĩ tới.
Hà Nại chỉ cảm thấy một luồn sức mạnh nỏng bỏng không ngừng xỏ xuyên mình, phía sau truyền đến cảm giác xé rách mãnh liệt, Hà Nại đau đến nổi nói không ra lời, rên rỉ vài tiếng liền ngất đi.
Chờ đến khi Tôn Hối phóng thích, nằm nhòai lên người Hà Nại mới phát hiện cậu đang ngủ, anh ôm chầm lấy Hà Nại, liếm liếm môi cậu, ôm Hà Nại nằm thêm chút nữa mới bế cậu vào phòng tắm. Mặc dù mình vẫn còn muốn Hà Nại, nhưng đây là lần đầu tiên của em ấy, không thể quá đáng.
Trong phòng tắm, Tôn Hối mới nhận ra hình như chỉ có mình là thoải mái, Hà Nại có vẻ như không HIGH lắm, sợ là không phải vì mệt nên mới ngủ, mà là bị ngất đi. Tôn Hối đau lòng tắm cho cậu, nhìn tiểu huyệt của Hà Nại từ tử chảy ra tinh dịch trắng đục, cũng may là Tôn hối vẫn còn đau lòng Hà Nại, nên đành bỏ qua cái ý nghĩ kia, lúc nãy khi chà rửa, Hà Nại hơi hơi cau mày, nếu như làm nữa không biết sẽ ra cái dạng gì.
Hôm sau lúc Hà Nại tỉnh dậy, Tôn Hối đã rời giường, cậu vừa ngồi dậy thắt lưng lập tức đau sót. Hà Nại vén chăn lên nhìn, cư nhiên mình cái gì cũng không mặc… Nhớ tới đêm qua, Hà Nại còn có chút thẹn thùng, lại có chút buồn bực. Sao lại có người thích làm chuyện này chứ, má nó, đau chết luôn!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hà Nại hoảng loạn mặc quần lót vào, vừa mói cầm lấy cái quần dài thì Tôn Hối đã bước vào.
Tôn Hối tiến vào nhìn thấy Hà Nại đã tỉnh, cao hứng đi tới, “Chào buổi sáng ~ em không sao chứ?”
“Ừm.” Hà Nại vội vàng đứng dậy mặc quần, phía sau có cảm giác phi thường không thoải mái, chân cũng mềm nhũn.
Tôn Hối nhìn thấy Hà Nại không sao mới yên lòng, cười nói: “Anh đã làm điểm tâm, em ăn nhiều một chút.”
Lúc mới tỉnh dậy thì có hơi dỗi Tôn Hối, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, nay cả một điểm tức giận cũng mất tiêu. Hà Nại tăm tối tự nghĩ, có lẽ trên phim bọn họ cũng phải trải qua như mình, cũng không thể trách Tôn Hối, nhưng mà thực sự rất đau, lát nữa phải thương lượng với anh ấy. Cố gắng tiết chế một chút…
Vừa ngồi xuống ghế, đau đớn liền xộc lên, giống như tiểu huyệt có cái gì đó đang cắm vào, Hà Nại mấy lần thay đổi trọng tâm vẫn không thấy thoải mái,… Tại sao hôm qua lại không thấy cái ghế này cứng như vậy chứ.
Tôn Hối rất nhanh phát hiện ra Hà Nại đang xoay tới xoay lui trên ghế, liền lấy lòng đưa đến một tấm đệm vừa dạy vừa mềm mại. Lần này Hà Nại rốt cục cũng được thoải mái, cười cười với Tôn Hối, quả nhiên là Tôn Hối đối tốt với mình nhất!!
Trước khi đi làm, Tôn Hối trở về phòng tìm điện thoại.
Hà Nại đứng ở cửa một chút, thấy Tôn Hối chưa đi ra liền lấy tay chạm vào phía sau, cả người lập tức căng cứng, vẫn còn rất đau a.
Vừa vặn Tôn Hối từ trong phòng bước ra nhìn thấy cảnh này, mặt Hà Nại đỏ bừng, để che dấu lúng túng đành giả vờ mở cửa đi ra ngoài.
Ai ngờ Tôn Hối ôm lấy cậu, sẵn tay đóng cửa lại, ôn nhu hỏi: “Còn đau?”
“Không, không đau!” Hà Nại xoay người muốn chui ra khỏi ngực anh.
Một tay của Tôn Hối lập tức ôm cậu lại, “Xin lỗi.”
Nói, một cái tay khác để ở xương cụt của Hà Nại, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu.
Hà Nại vốn muốn nói mình không sao, ai ngờ bị anh xoa xoa thì muốn bạo phát, nhưng kỹ thuật của Tôn Hối rất tốt, xoa xoa mấy cái liền muốn hết đau, nhưng lại có loại cảm giác tê dại như hôm qua. Không biết từ khi nào, Hà Nại phát hiện Tôn Hối đang cúi đầu nhìn mình, cười một cách quỷ dị, còn mình thì nhào vào người Tôn Hối, nắm lấy quần áo anh, hơn nữa, chết tiệt nhất là cậu còn đong đưa mông đón theo ý hùa của anh!
Trời ạ! Mình bị gì thế này!! Hà Nại kinh hãi biến sắc, vội vã đẩy tay Tôn Hối ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
Tôn Hối có chút bận tâm: “Hay là em xin nghĩ một ngày đi, ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không muốn, em không đau chút nào!” Hà Nại lập tức nói.
Tôn Hối vẫn không yên lòng: “Em không nên miễn cưỡng, cứ nói bị bệnh, anh sẽ cấpgiấy cho em ~ “
“Không cần! Em không sao cả! Cực kỳ tốt! Thân thể vô cùng khỏe mạnh!” Hà Nại sốt sắng nói, chỉ lo Tôn Hối không cho mình đi làm.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Hà Nại, rốt cục Tôn Hối cùng Hà Nại cả người đỏ như tôm luộc đi ra ngoài. Trên đường đến bãi đậu xe, Hà Nại theo sau Tôn Hối, vẫn luôn duy trì khoảng cách, bởi vì đi gần Tôn Hối, Hà Nại sẽ có cảm giác tê rần kì quái.
“Buổi tối anh tới đón em.” Hà Nại xuống xe trước, Tôn Hối kéo cậu lại nói.
Mặt Hà Nại chưa kịp hết hồng lại tiếp tục ửng đỏ, hoang mang nói: “Đừng đến! Không nên tới! Không cho đến!”
Tôn Hối cho là Hà Nại sợ bị người khác nhìn thấy, liền nói sẽ đến gần công ty đợi cậu, thế nhưng Hà Nại vẫn không chịu đáp ứng, mãi đến cuối cùng hai người vẫn không chung suy nghĩ.
Nhưng Hà Nại không nghĩ tới, hôm nay Tôn Hối đến đón cậu, nhưng lại…
“Được.” Tôn Hối gật đầu, Hà Nại mới đi được hai bước, Tôn Hối liền đuổi theo kéo tay Hà Nại lại, tràn ngập áy náy nói: “Để em chờ lâu như vậy, xin lỗi.”
Nỗi bất an lúc trước lập tức bay sạch, trong nháy mắt biến thành yêu thương vô tận. Tôn Hối a, Hà Nại bỗng dưng cảm thấy, phảng phất hai mươi mấy năm qua, cậu sống tới tận bây giờ là để chờ đợi sự xuất hiện của người này, hôm nay chỉ đợi có mấy tiếng, thì có đáng là gì.
“Ừm.” Hà Nại ôn nhu cười rộ lên, cậu chưa từng cười như vậy, không phải vì cao hứng, cũng không phải vì buồn cười, càng không cười giả tạo, mà là vì tràn ngập yêu thương đối với người trước mắt, yêu thương đó theo máu lẫn sâu vào từng tế bào, đây là loại cảm giác mà Hà Nại chưa từng trải qua. Tự nhiên như thế, trên mặt che kín bởi nụ cười, nụ cười này không chỉ có ‘Được Yêu’, mà còn là ‘Yêu’ nữa.
Hạnh phúc cũng không phải chỉ có ‘Được Yêu’ mới cảm nhận được. Trên thực tế, yêu một người sẽ dễ dàng tìm thấy cảm giác hạnh phúc hơn. Một chuyện nhỏ nhặt, một câu nói, thậm chí chỉ là một ánh mắt, cũng có thể trở thành cội nguồn của hạnh phúc.
Hà Nại sống nhiều năm như vậy, không có người nào đối xử tốt với cậu, càng không có ai thích cậu. Thậm chí Hà Tiêu cũng chỉ vì lợi dụng Hà Nại mà thôi, hạnh phúc ngắn ngủi bị phá hủy, thế giới này đối với Hà Nại giống như một cuộn phim truyền hình cũ —— chỉ có hai màu trắng đen. Không ai tốt với Hà Nại, nên cậu cũng không đối tốt với ai, ngay cả bản thân mình cũng không. Tiền đủ để mình sống là được rồi, Hà Tiêu muốn cậu sẽ đưa, bà ta dù có hơi xấu, nhưng vẫn chứng minh được trên thế giới này cậu không cô độc một mình.
Sau đó Tôn Hối xuất hiện, người này giống như ở trong biển người mênh mông bắt được Hà Nại, người này đối xử tốt với cậu, người này còn nói yêu cậu. Một người như vậy Hà Nại làm sao có thể không động tâm được, giới tính không quan trọng, chỉ cần là Tôn Hối là được. Yêu anh hạnh phúc như thế, Hà Nại cũng muốn đối tốt với anh, muốn thành người tốt với anh nhất trên thế giới.
Mãi đến khi tắm xong ý cười của Hà Nại vẫn chưa tắt, Hà Nại cùng Tôn Hối ăn cơm, rửa bát, cẩn thận lắng nghe giọng nói của anh, nhìn chằm chằm anh, trong lòng tràn đầy từng chút từng chút một.
Tôn Hối tắm xong, từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Hà Nại lăn lộn trên ghế sô pha, nụ cười tươi rói sáng lạn như mê hoặc người khác. Nhớ tới chuyện kia, Tôn Hối quyết tâm hôm nay không để cho Hà Nại dễ dàng qua được ải.
Hà Nại thấy Tôn Hối đi tới, định khen cái ghế sô pha này vô cùng thoải mái, liền bị Tôn Hối đè xuống. Còn chưa kịp nói, liền bị Tôn Hối ngăn lại. Hơn nữa cái tay xấu xa của anh luồn vào trong quần áo Hà Nại, vuốt ve từ bụng lên tới ngực, thỉnh thoảng còn đùa bỡn hai đầu vú của cậu, làm cho Hà Nại mắc cỡ không biết nên làm gì bây giờ.
Tôn Hối thâm tình hôn đến khi Hà Nại thở hồng hộc, nằm trên người Hà Nại, bởi vì tình dục mà giọng nói có chút khàn khàn: “Chúng ta làm đi”
“Ừm.” Giọng nói của Tôn Hối làm cả người Hà Nại ngứa ngáy, hơn nữa hiện tại, bất luận Tôn Hối muốn cái gì Hà Nại cũng sẽ đáp ứng.
Tôn Hối nghe được Hà nại đồng ý, trong lòng vui mừng không thôi, tiếp tục cúi đầu hôn cậu, tay anh cũng lớn gan hơn sờ xuống dưới, kéo quần lót của Hà Nại xuống, mò tay vào trong. Hà Nại lúc đầu là giật mình, nhưng lập tức liền thả lỏng. Trên TV cũng là mò mẫn sờ tới sờ lui, sau đó mới cùng nhau đi ngủ. Sờ sờ lẫn nhau a…
Hà Nại học theo Tôn Hối, đem tay mò vào quần anh. Tôn Hối kinh ngạc nhìn Hà Nại một cái, giơ tay cởi quần áo của mình, sau đó cởi đến quần áo Hà Nại, Hà Nại sốt sắng muốn cùng anh phối hợp, Tôn Hối thấy vậy liền cười rộ lên, ôn nhu nói: “Cởi quần.”
“Ồ.” Hà Nại xưa nay chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ biết là trên TV hai người hình như đều phải cởi sạch, nên khi Tôn Hối nói, cậu lập tức cởi quần ra ngay.
Tôn Hối nhìn Hà Nại thẳng thắng như vậy, huynh đệ của anh lập tức nóng nảy rục rịch, kiên nhẫn của anh rất nhanh bị đánh gục. Hà Nại còn chưa rõ chuyện gì, liền cảm giác được Tôn Hối đang nắm lấy kê kê của mình, “Anh, anh làm gì vậy?”
“Làm tình a.” Tôn Hối khiêu khích nói. (Thăn kiuuuu Shuurinchi đã giúp tớ nhá. Ô ôn, người ta yêu cậu chết mất (꒦໊ྀʚ꒦໊ི )♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱)
“Em… Em không phải nói cái này, cái…” Hà Nại bị anh sờ cả người đều tê rần, lực chú ý của cậu lập tức chuyển xuống dưới, hơi thở gấp gáp “Em, em… Tay…”
“Thoải mái đi a~” Tôn Hối nói kéo hai chân Hà Nại ra.
Hà Nại không hiểu Tôn Hối đang làm gì, Hà Nại cũng đã xem trên TV, nhưng thực tế cậu lại không biết làm như thế nào, lại nói trên TV đều là một nam một nữ, cậu chưa từng nghĩ tới nam nam…Nên Hà Nại xem xem Tôn hối làm như thếnào, sau đó cố gắng phối hợp với anh. Hơn nữa Tôn Hối vẫn luôn kích thích cậu, làm cho Hà Nại đặc biệt có cảm giác kì quái, cả người đều trở nên hưng phấn, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
Tôn Hối nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Hà Nại, yêu thương cười rộ lên, cấp tốc cầm lấy gel bôi trơn quẹt lên tiểu huyệt của Hà Nại.
Cảm giác lãnh lẽo kéo một chút tri giác của Hà Nại trở về, cậu nổ lực ngẩng đầu nhìn xuống dưới.
“Đừng sợ, thả lỏng một chút.” Tôn Hối động viên nói.
Hà Nại gật gật đầu: “Ừm.”
Tôn Hối làm như vậy khiến cho Hà Nại càng thêm ngượng ngùng, nhưng Tôn Hối vẫn luôn ôn nhu chỉ dẫn, nên Hà Nại ngoan ngoãn nghe theo lời anh. Hồi nãy cũng đã làm những thứ xấu hổ rồi, bây giờ thêm một cái nữa cũng không sao, chỉ có điều, làm tình hình như có hơi … Hơi quái dị lại còn có chút đau.
Tôn Hối tán thưởng nói: “Được ba ngón tay rồi, em thật giỏi!”
Hà Nại không rõ những lời Tôn Hối nói, chỉ là âm thầm ghi nhớ từng bước, sau này sẽ không cần Tôn Hối tốn công như vậy…
Tay Tôn Hối đột nhiên rời khỏi tiểu huyệt, từng tia gió lạnh thừa dịp thổi vào, làm cho Hà Nại không thoải mái uốn éo. Tôn Hối đột nhiên đỡ lấy eo cậu, nói: “Đừng nhúc nhích, thả lỏng.”
Hà Nại cảm thấy cả người mình đã tương đối thả lỏng, trong lúc còn mơ mơ màng màng, bỗng nhiên một cơn đau cực đại kéo tới tới, đau đến khóe mắt cậu rớt nước mắt “A!!! Anh nhét cái gì vào vậy!!”
Hà Nại nỗ lực ngẩng đầu nhìn xuống, không nhìn còn đỡ, đằng này nhìn đến rõ mồn một làm cậu muốn rớt xuống ghế sô pha. Này, cái này… Trên ti vi không có chiếu a!
“Thả lỏng, không sao đâu.”
Tôn Hối nhịn rất lâu rồi nên không để ý đến sắc mặt Hà Nại, có trời mới biết hôm qua anh nhẫn nại đến mức nào. Tôn Hối đỡ lấy eo Hà Nại, mặc dù trong lòng anh vẫn luôn nhắc nhở mình phải ôn nhu, nhưng dần dần Tôn Hối không khống chế được, cuối cùng biến thành cái dạng gì anh cũng không dám nghĩ tới.
Hà Nại chỉ cảm thấy một luồn sức mạnh nỏng bỏng không ngừng xỏ xuyên mình, phía sau truyền đến cảm giác xé rách mãnh liệt, Hà Nại đau đến nổi nói không ra lời, rên rỉ vài tiếng liền ngất đi.
Chờ đến khi Tôn Hối phóng thích, nằm nhòai lên người Hà Nại mới phát hiện cậu đang ngủ, anh ôm chầm lấy Hà Nại, liếm liếm môi cậu, ôm Hà Nại nằm thêm chút nữa mới bế cậu vào phòng tắm. Mặc dù mình vẫn còn muốn Hà Nại, nhưng đây là lần đầu tiên của em ấy, không thể quá đáng.
Trong phòng tắm, Tôn Hối mới nhận ra hình như chỉ có mình là thoải mái, Hà Nại có vẻ như không HIGH lắm, sợ là không phải vì mệt nên mới ngủ, mà là bị ngất đi. Tôn Hối đau lòng tắm cho cậu, nhìn tiểu huyệt của Hà Nại từ tử chảy ra tinh dịch trắng đục, cũng may là Tôn hối vẫn còn đau lòng Hà Nại, nên đành bỏ qua cái ý nghĩ kia, lúc nãy khi chà rửa, Hà Nại hơi hơi cau mày, nếu như làm nữa không biết sẽ ra cái dạng gì.
Hôm sau lúc Hà Nại tỉnh dậy, Tôn Hối đã rời giường, cậu vừa ngồi dậy thắt lưng lập tức đau sót. Hà Nại vén chăn lên nhìn, cư nhiên mình cái gì cũng không mặc… Nhớ tới đêm qua, Hà Nại còn có chút thẹn thùng, lại có chút buồn bực. Sao lại có người thích làm chuyện này chứ, má nó, đau chết luôn!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hà Nại hoảng loạn mặc quần lót vào, vừa mói cầm lấy cái quần dài thì Tôn Hối đã bước vào.
Tôn Hối tiến vào nhìn thấy Hà Nại đã tỉnh, cao hứng đi tới, “Chào buổi sáng ~ em không sao chứ?”
“Ừm.” Hà Nại vội vàng đứng dậy mặc quần, phía sau có cảm giác phi thường không thoải mái, chân cũng mềm nhũn.
Tôn Hối nhìn thấy Hà Nại không sao mới yên lòng, cười nói: “Anh đã làm điểm tâm, em ăn nhiều một chút.”
Lúc mới tỉnh dậy thì có hơi dỗi Tôn Hối, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, nay cả một điểm tức giận cũng mất tiêu. Hà Nại tăm tối tự nghĩ, có lẽ trên phim bọn họ cũng phải trải qua như mình, cũng không thể trách Tôn Hối, nhưng mà thực sự rất đau, lát nữa phải thương lượng với anh ấy. Cố gắng tiết chế một chút…
Vừa ngồi xuống ghế, đau đớn liền xộc lên, giống như tiểu huyệt có cái gì đó đang cắm vào, Hà Nại mấy lần thay đổi trọng tâm vẫn không thấy thoải mái,… Tại sao hôm qua lại không thấy cái ghế này cứng như vậy chứ.
Tôn Hối rất nhanh phát hiện ra Hà Nại đang xoay tới xoay lui trên ghế, liền lấy lòng đưa đến một tấm đệm vừa dạy vừa mềm mại. Lần này Hà Nại rốt cục cũng được thoải mái, cười cười với Tôn Hối, quả nhiên là Tôn Hối đối tốt với mình nhất!!
Trước khi đi làm, Tôn Hối trở về phòng tìm điện thoại.
Hà Nại đứng ở cửa một chút, thấy Tôn Hối chưa đi ra liền lấy tay chạm vào phía sau, cả người lập tức căng cứng, vẫn còn rất đau a.
Vừa vặn Tôn Hối từ trong phòng bước ra nhìn thấy cảnh này, mặt Hà Nại đỏ bừng, để che dấu lúng túng đành giả vờ mở cửa đi ra ngoài.
Ai ngờ Tôn Hối ôm lấy cậu, sẵn tay đóng cửa lại, ôn nhu hỏi: “Còn đau?”
“Không, không đau!” Hà Nại xoay người muốn chui ra khỏi ngực anh.
Một tay của Tôn Hối lập tức ôm cậu lại, “Xin lỗi.”
Nói, một cái tay khác để ở xương cụt của Hà Nại, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu.
Hà Nại vốn muốn nói mình không sao, ai ngờ bị anh xoa xoa thì muốn bạo phát, nhưng kỹ thuật của Tôn Hối rất tốt, xoa xoa mấy cái liền muốn hết đau, nhưng lại có loại cảm giác tê dại như hôm qua. Không biết từ khi nào, Hà Nại phát hiện Tôn Hối đang cúi đầu nhìn mình, cười một cách quỷ dị, còn mình thì nhào vào người Tôn Hối, nắm lấy quần áo anh, hơn nữa, chết tiệt nhất là cậu còn đong đưa mông đón theo ý hùa của anh!
Trời ạ! Mình bị gì thế này!! Hà Nại kinh hãi biến sắc, vội vã đẩy tay Tôn Hối ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng.
Tôn Hối có chút bận tâm: “Hay là em xin nghĩ một ngày đi, ở nhà nghỉ ngơi.”
“Không muốn, em không đau chút nào!” Hà Nại lập tức nói.
Tôn Hối vẫn không yên lòng: “Em không nên miễn cưỡng, cứ nói bị bệnh, anh sẽ cấpgiấy cho em ~ “
“Không cần! Em không sao cả! Cực kỳ tốt! Thân thể vô cùng khỏe mạnh!” Hà Nại sốt sắng nói, chỉ lo Tôn Hối không cho mình đi làm.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Hà Nại, rốt cục Tôn Hối cùng Hà Nại cả người đỏ như tôm luộc đi ra ngoài. Trên đường đến bãi đậu xe, Hà Nại theo sau Tôn Hối, vẫn luôn duy trì khoảng cách, bởi vì đi gần Tôn Hối, Hà Nại sẽ có cảm giác tê rần kì quái.
“Buổi tối anh tới đón em.” Hà Nại xuống xe trước, Tôn Hối kéo cậu lại nói.
Mặt Hà Nại chưa kịp hết hồng lại tiếp tục ửng đỏ, hoang mang nói: “Đừng đến! Không nên tới! Không cho đến!”
Tôn Hối cho là Hà Nại sợ bị người khác nhìn thấy, liền nói sẽ đến gần công ty đợi cậu, thế nhưng Hà Nại vẫn không chịu đáp ứng, mãi đến cuối cùng hai người vẫn không chung suy nghĩ.
Nhưng Hà Nại không nghĩ tới, hôm nay Tôn Hối đến đón cậu, nhưng lại…
Tác giả :
Lâm Tịch Ẩn