Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 22: Thứ 1
Dương Miên Miên hoàn toàn không biết cô đã bị La Bùi Bùi mật báo. Cô vẫn rất vui vẻ trở về nhà. Ngày mai cho dù thi đấu có thế nào cũng không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang rất tốt của cô, à nếu không phải nhìn thấy mặt của Hồ Dật Lâm còn tốt hơn.
So với hôm qua bầu trời trong xanh ngập tràn ánh nắng, thì hôm nay trời hơi âm u, từng cơn gió lạnh thổi qua, mọi người đều phải mặc thêm chiếc áo khoác đồng phục vừa dày vừa xấu. Thế nhưng chất liệu khá tốt, Dương Miên Miên vẫn thường xuyên mặc chiếc áo này trong suốt mùa đông.
8 giờ, hội thao bắt đầu, đầu tiên là trận chung kết chạy 100m, sau đó mới là 800m. Dương Miên Miên lấy số báo danh từ trong balo cài lên áo, rồi bước đến đường chạy.
Thầy Trương bước tới cười ha hả cổ vũ cô: “Cố lên! Thứ hạng không quan trọng. Có đăng ký là tốt lắm rồi!”
“Dạ!”
Dương Miên Miên cùng với các thí sinh khác chuẩn bị chạy, cô lấy tay vuốt tóc, phát hiện mình quên mang theo thun cột tóc, bây giờ vào lấy cũng đâu kịp, chị còn cách lấy tay cuộn cuộn.
“Nè!” Trương Xảo là một thành viên khá năng nổ trong lớp, xung phong đăng ký hạng mục 800m. Cô ta đưa đến một sợi chun.
Dương Miên Miên nhìn cô ta mấy giây, nhận lấy: “Cám ơn!”
“Không cần khách sáo!”, nói xong Trương Xảo cũng quay đầu sang hướng khác, biểu cảm khá lạnh nhạt.
Dương Miên Miên đến bây giờ cũng không thể hiểu nổi nữ sinh trong lớp cô nghĩ gì. Tự Tiểu Văn thì chẳng có lý do gì cũng ghét cô, Trương Xảo thì thái độ mờ mờ ám ám, nhiều khi có tranh cãi cùng Tự Tiểu Văn, có lúc dành cơ hội qua mặt người khác. Nhưng lại không nhắm vào Dương Miên Miên. Đối với chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề nói một câu.
Nói thẳng ra, so với Tự Tiểu Văn, Trương Xảo càng khó đoán hơn.
Lòng người quả nhiên là khó đoán.
Tiếng súng, xuất phát, chạy.
Dương Miên Miên không nhanh, không chậm, vừa chạy lại vừa nhìn cô bạn kia. Ngực cô ta quá lớn, lại còn chạy như điên, vừa chạy lại vừa phải lấy tay giữ.
Cô nhìn cô ta ít nhiều cũng có ước ao. Nghe nói, ăn nhiều đùi gà sẽ giúp phát triển, ăn vào sẽ làm nó to ra. Tuy rằng không biết thực hư ra sao. Có điều trong thời kỳ dậy thì ăn được càng nhiều đồ bổ càng tốt.
Dương Miên Miên lại càng thêm phiền muộn. Nhìn vào cỡ áo lót thèm muốn, thật là làm người ta tức chết.
Vòng thứ hai, hầu hết tất cả mọi người đã bắt đầu tăng tốc, Dương Miên Miên cũng chạy nhanh hơn, đồng thời vượt xa hơn các thí sinh khác nửa vòng.
Cuối cùng cô là người cán đích đầu tiên. Mấy nữ sinh muốn chạy đến nâng bổng cô lên. Cô sợ mất hồn, vội vàng né tránh. Bọn họ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Vài giây lúng túng qua đi, cô nhận từ trong tay bọn họ một chai nước: “Cám ơn!”
Bọn họ chưa kịp nhìn ra người mình muốn nhấc bổng lên là ai, liếc nhìn nhau, tự dưng thấy tay chân luống cuống. Tự Tiểu Văn đã nói: Ai kết bạn với Dương Miên Miên chính là đối đầu với cô. Cô là nữ sinh nổi tiếng nhất trường Nhất Trung, phía sau lại có gia đình hậu thuẫn, nên mọi người không ai dám nói bất cứ điều gì.
Kỳ thực không phải ai cũng ghét Dương Miên Miên, chỉ là tình bạn quá hời hợt. Lại ấn tượng bởi hành động của Dương Miên Miên khi vừa nhập học, dưới tình huống như vậy, lại càng không ai vì cô mà dám đắc tội với Tự Tiểu Văn.
Dương Miên Miên có thể lý giải vì sao các bạn ấy cư xử như vậy. Cô cùng các bạn chẳng qua là ngồi trong cùng một lớp, chẳng nói chuyện, như vậy gọi là tình bằng hữu thế nào được? Nên cô cũng không buồn, cũng chẳng thấy khốn khổ.
Trên thế giới này, không ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người được. Điều đó đối với cô quá xa xỉ, ngôi trường lớn thế này, ai sẽ đối tốt với cô vô điều kiện?
Cha mẹ còn không có, huống chi là người khác.
Dương Miên Miên đã sớm học được một điều là đừng mơ ước xa xôi.
Thầy Trương chạy đến, hỏi bằng giọng quan tâm: “Như thế nào rồi, mệt không, mau đến đây ngồi xuống.”
“Không mệt!”
Dương Miên Miên tiện tay, kéo chun buộc tóc, trả lại cho Trương Xảo. Quay đầu liền nhìn thấy những thí sinh khác đang thở hồng hộc, mặt tái xanh giống như sắp chết, cô quay đầu hỏi: “Có phải là có bánh mì ănkhông ạ?”
Cô hôm qua mới biết 10 giờ sáng và 3 giờ chiều trường học có bánh mì, còn có thêm 1 hộp sữa.
Thầy Trương dở khóc dở cười lấy hộp sữa, cùng bánh mì đưa cho cô. Dương Miên Miên nhận lấy, vài ba phút đã ăn hết sạch. Thầy Trương nhìn một hồi, phát hiện đúng là cô mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chạy 800m mà như đi chơi, không chút nào cực khổ.
Dương Miên Miên vừa ăn xong bánh mì, chưa kịp nghỉ một chút, đã bắt đầu lễ trao giải 800m.
Cô đứng dưới lá cờ nhận một huy chương vàng cùng một quyển tập khá đẹp. Sau đó lớp cô còn được cộng thêm 10 điểm thi đua. Đúng, giải nhất được cộng thêm 10 điểm còn được trao một chiếc cờ thưởng vinh dự.
Vừa lĩnh thưởng xong, cô chạy vào căn tin, bên trong cũng vắng người, chỉ có vài giáo viên. Cô ra quầy mua hai phần bánh củ cải, mùi vị khá ngon.
Ăn trưa xong, Dương Miên Miên lại đi kiếm chỗ ngủ trưa, Dương Miên Miên cảm thấy cuộc sống như thế này là quá tốt. Nếu không phải do tình thế ép buộc, cô cũng không muốn mỗi tối đi làm thêm đến tận khuya.
Cô không cần nhiều tiền, chỉ cần có đủ là tốt, trải qua những tháng ngày thoải mái mới là quan trọng. Đây là nguyên tắc sống của cô, bằng không với bản lĩnh của mình, nếu muốn kiếm bộn tiền thật chẳng có gì là khó.
Nhưng tiền nhiều, cuộc sống sẽ tốt hơn? Vậy cũng chưa chắc.
Bây giờ cô chỉ cần kiếm đủ tiền, sau đó sẽ nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi. Mỗi ngày ăn thật no, mượn hai quyển tiểu thuyết nằm xem, cuộc đời không biết có bao nhiêu thoải mái cùng sung sướng.
Buổi chiều là môn chạy vượt chướng ngại vật, Dương Miên Miên lại ngủ quên mất. Nếu không nhờ chiếc kèn đồng báo hiệu, chắc cô còn chưa tỉnh. Do đó, khi bước đến đường chạy cô vẫn còn dụi dụi mắt.
Chạy vượt chướng ngại vật bao gồm vượt rào cản, nhảy ngựa, lộn nhào, nhảy cao, cái thú vị của môn thi này là thi mà kết hợp nhiều hạng mục.
Trong mắt mọi người, Dương Miên Miên nhanh chóng những vượt qua những chướng ngại vật như trò chơi xếp gỗ của trẻ con. Có người bị vấp ngã dập mông, nhưng Dương Miên Miên lại nhẹ nhàng vượt lên, chạy về đích.
Thầy Trương cười tươi như hoa, không ngờ Dương Miên Miên còn có tài năng này, bỏ xa các đội khác. Mấy giáo viên nhìn đến ngây ngốc, giọng chua chát: “Đây là thí sinh lớp chuyên của thầy phải không?”
“Cũng là học sinh giỏi nhất!”, Thầy Trương thừa dịp khoe khoang, “Đứa học trò này học cũng giỏi, mà vận động cũng khỏe.”
Tuyệt đối đã nhặt được bảo bối! Thầy Trương cực kỳ sung sướng, đặc biệt đi đến quầy nước mua cho Dương Miên Miên một lon sữa Vượng Tử, giọng nói yêu chiều: “Miên Miên, em thật xuất sắc, lại được giải nhất kìa!”
Dương Miên Miên: “ …. Ha ha ha …”
Cô đương nhiên muốn hạng nhất, cô đã đi thi làm sao có thể đứng thứ hai? Bản thân cô còn thấy kiêu ngạo đây. ╭(╯^╰)╮
Chờ môn thi 400m chạy tiếp sức 2 người 3 chân kết thúc, sau đó là đến phần thi của các giáo viên. Đây chính là cao trào của Hội thao, tất cả mọi người đều hô to cổ vũ cho giáo viên của mình.
Dương Miên Miên vừa nhìn thấy không ai chú ý đến mình, liền lấy balo chạy.
Thời điểm cô vừa leo lên, bức tường thở dài bất đắc dĩ: “Miên Miên à, chị lại trốn học.”
“Ngày hôm nay là chủ nhật mà.” Dương Miên Miên đối với Đại hội Thể dục thể thao này không một chút hứng thú, “Đáng lẽ là chị được ở nhà cơ.”
Cô cả tuần chỉ mong chờ mấy ngày cuối tuần, ban ngày còn được nghỉ ngơi một chút. Vào thời khắc này, đều bị đảo lộn, cô mỗi ngày đều đã mệt muốn chết, cả ngày hôm nay còn vận động như vậy, tối lại lết tấm thân đi làm. Thật oan uổng quá đi!
Nếu như có thể, ai lại không muốn ngồi thảnh thơi trên ghế nhà trường, hưởng thụ quãng thời gian thanh xuân. Nhưng số mệnh của cô đã như vậy, không cha không mẹ, ủy khuất gì cũng chỉ mình cô chịu, mệt mỏi cũng phải tự mà bò về thôi.
Nghĩ đến đây, toàn thân cô như bị rút hết sức, dựa hẳn vào cổng sau trường học, ôm balo trong ngực, gương mặt đờ ra.
Cổng sau trường khá hẻo lánh, rất ít người qua lai. Dương Miên Miên ngồi một chút. Ép nước mắt ngược vào trong. Thầm nghĩ, không ai thương cô, vậy khóc có ích lợi chi? Khóc có cơm ăn không?
Cô cố gắng kìm nén, nhưng sao vẫn nghe thấy tiếng nức nở, cứ ngỡ mình nhịn không được cất tiếng khóc sao? Cô lau mắt.
“Kỳ lạ … mình có khóc đâu.” , xoay người tìm kiếm âm thanh phát ra.
Thanh âm từ chiếc Toyota, nó đang khóc không ngừng.
“Em làm sao vậy?” Dương Miên Miên hỏi.
Nó không nói lời nào, cứ khóc mãi, Dương Miên Miên đối xử với đồ vật có chút kiên trì hơn với con người: “Lốp xe chọc em sao? Hay cửa sổ bị người khác đập phá?”
Thế nhưng nó vẫn khóc thút thít, không trả lời một chữ.
Cô hỏi cây cột điên bên cạnh: “Xe của ai đây?”
“Là của một thầy giáo họ Hồ, người mới đến, dáng cao gầy, rất đẹp trai.” Cột điện rất hăng hái trả lời câu hỏi của cô.
Là Hồ Dật Lâm.
Dương Miên Miên ngẫm nghĩ, lại dâng lên bản tính hiếu kỳ, cô dứt khoát hỏi: “Tại sao em khóc, xảy ra chuyện gì?”
“Không … Không sao hết”, chiếc Toyota nhút nhát mở miệng, “Chị đừng hỏi, gì hết, chỉ cần tránh xa hắn ta là được rồi.”
Dương Miên Miên nhíu mày, cô lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này: “Tại sao chị phải tránh xa anh ta, anh ta làm gì sao?”
Chiếc xe nói bừa: “Hắn ta không cố ý, chỉ cần chị cách xa hắn ra thôi!”
Mặc kệ Dương Miên Miên hỏi thế nào, nó cũng chỉ trả lời lặp đi lặp lại mấy câu này, nửa chữ cũng không tiết lộ. Cô còn đang nghĩ cách thì Hồ Dật Lâm bước tới, vừa lúc thấy cô đang đứng bên cạnh chiếc xe của mình: “A! Dương Miên Miên!”
Cô giật mình, lập tức nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Trong đầu nhanh chóng tính toán, nét mặt vẫn duy trì vẻ ngạc nhiên: “Đây là xe của thầy?”
“Đúng! Có gì không?” Hồ Dật Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ bé của cô.
Dương Miên Miên ngừng một chút, giã bộ như đang lúng túng: “Không có chuyện gì” … giống như cô bé bị bắt trộm ăn vụng kẹo, mặt từ từ ửng đỏ, “Em chỉ thấy rất đẹp.”
Cô diễn giống thật. Dưới con mắt của Hồ Dật Lâm, cô gái trước mắt thật xinh đẹp, là da trắng hồng, gương mặt từ từ ửng lên, trông lại càng thêm rực rỡ.
Nếu như, trên mặt nhuộm toàn máu tươi, như thế thì tuyệt trần!
Anh ta nghĩ như vậy, khẽ mỉm cười: “Vậy, có muốn lên xe không, tôi đưa em đi một vòng?”
So với hôm qua bầu trời trong xanh ngập tràn ánh nắng, thì hôm nay trời hơi âm u, từng cơn gió lạnh thổi qua, mọi người đều phải mặc thêm chiếc áo khoác đồng phục vừa dày vừa xấu. Thế nhưng chất liệu khá tốt, Dương Miên Miên vẫn thường xuyên mặc chiếc áo này trong suốt mùa đông.
8 giờ, hội thao bắt đầu, đầu tiên là trận chung kết chạy 100m, sau đó mới là 800m. Dương Miên Miên lấy số báo danh từ trong balo cài lên áo, rồi bước đến đường chạy.
Thầy Trương bước tới cười ha hả cổ vũ cô: “Cố lên! Thứ hạng không quan trọng. Có đăng ký là tốt lắm rồi!”
“Dạ!”
Dương Miên Miên cùng với các thí sinh khác chuẩn bị chạy, cô lấy tay vuốt tóc, phát hiện mình quên mang theo thun cột tóc, bây giờ vào lấy cũng đâu kịp, chị còn cách lấy tay cuộn cuộn.
“Nè!” Trương Xảo là một thành viên khá năng nổ trong lớp, xung phong đăng ký hạng mục 800m. Cô ta đưa đến một sợi chun.
Dương Miên Miên nhìn cô ta mấy giây, nhận lấy: “Cám ơn!”
“Không cần khách sáo!”, nói xong Trương Xảo cũng quay đầu sang hướng khác, biểu cảm khá lạnh nhạt.
Dương Miên Miên đến bây giờ cũng không thể hiểu nổi nữ sinh trong lớp cô nghĩ gì. Tự Tiểu Văn thì chẳng có lý do gì cũng ghét cô, Trương Xảo thì thái độ mờ mờ ám ám, nhiều khi có tranh cãi cùng Tự Tiểu Văn, có lúc dành cơ hội qua mặt người khác. Nhưng lại không nhắm vào Dương Miên Miên. Đối với chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không hề nói một câu.
Nói thẳng ra, so với Tự Tiểu Văn, Trương Xảo càng khó đoán hơn.
Lòng người quả nhiên là khó đoán.
Tiếng súng, xuất phát, chạy.
Dương Miên Miên không nhanh, không chậm, vừa chạy lại vừa nhìn cô bạn kia. Ngực cô ta quá lớn, lại còn chạy như điên, vừa chạy lại vừa phải lấy tay giữ.
Cô nhìn cô ta ít nhiều cũng có ước ao. Nghe nói, ăn nhiều đùi gà sẽ giúp phát triển, ăn vào sẽ làm nó to ra. Tuy rằng không biết thực hư ra sao. Có điều trong thời kỳ dậy thì ăn được càng nhiều đồ bổ càng tốt.
Dương Miên Miên lại càng thêm phiền muộn. Nhìn vào cỡ áo lót thèm muốn, thật là làm người ta tức chết.
Vòng thứ hai, hầu hết tất cả mọi người đã bắt đầu tăng tốc, Dương Miên Miên cũng chạy nhanh hơn, đồng thời vượt xa hơn các thí sinh khác nửa vòng.
Cuối cùng cô là người cán đích đầu tiên. Mấy nữ sinh muốn chạy đến nâng bổng cô lên. Cô sợ mất hồn, vội vàng né tránh. Bọn họ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Vài giây lúng túng qua đi, cô nhận từ trong tay bọn họ một chai nước: “Cám ơn!”
Bọn họ chưa kịp nhìn ra người mình muốn nhấc bổng lên là ai, liếc nhìn nhau, tự dưng thấy tay chân luống cuống. Tự Tiểu Văn đã nói: Ai kết bạn với Dương Miên Miên chính là đối đầu với cô. Cô là nữ sinh nổi tiếng nhất trường Nhất Trung, phía sau lại có gia đình hậu thuẫn, nên mọi người không ai dám nói bất cứ điều gì.
Kỳ thực không phải ai cũng ghét Dương Miên Miên, chỉ là tình bạn quá hời hợt. Lại ấn tượng bởi hành động của Dương Miên Miên khi vừa nhập học, dưới tình huống như vậy, lại càng không ai vì cô mà dám đắc tội với Tự Tiểu Văn.
Dương Miên Miên có thể lý giải vì sao các bạn ấy cư xử như vậy. Cô cùng các bạn chẳng qua là ngồi trong cùng một lớp, chẳng nói chuyện, như vậy gọi là tình bằng hữu thế nào được? Nên cô cũng không buồn, cũng chẳng thấy khốn khổ.
Trên thế giới này, không ai vô duyên vô cớ đối tốt với một người được. Điều đó đối với cô quá xa xỉ, ngôi trường lớn thế này, ai sẽ đối tốt với cô vô điều kiện?
Cha mẹ còn không có, huống chi là người khác.
Dương Miên Miên đã sớm học được một điều là đừng mơ ước xa xôi.
Thầy Trương chạy đến, hỏi bằng giọng quan tâm: “Như thế nào rồi, mệt không, mau đến đây ngồi xuống.”
“Không mệt!”
Dương Miên Miên tiện tay, kéo chun buộc tóc, trả lại cho Trương Xảo. Quay đầu liền nhìn thấy những thí sinh khác đang thở hồng hộc, mặt tái xanh giống như sắp chết, cô quay đầu hỏi: “Có phải là có bánh mì ănkhông ạ?”
Cô hôm qua mới biết 10 giờ sáng và 3 giờ chiều trường học có bánh mì, còn có thêm 1 hộp sữa.
Thầy Trương dở khóc dở cười lấy hộp sữa, cùng bánh mì đưa cho cô. Dương Miên Miên nhận lấy, vài ba phút đã ăn hết sạch. Thầy Trương nhìn một hồi, phát hiện đúng là cô mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chạy 800m mà như đi chơi, không chút nào cực khổ.
Dương Miên Miên vừa ăn xong bánh mì, chưa kịp nghỉ một chút, đã bắt đầu lễ trao giải 800m.
Cô đứng dưới lá cờ nhận một huy chương vàng cùng một quyển tập khá đẹp. Sau đó lớp cô còn được cộng thêm 10 điểm thi đua. Đúng, giải nhất được cộng thêm 10 điểm còn được trao một chiếc cờ thưởng vinh dự.
Vừa lĩnh thưởng xong, cô chạy vào căn tin, bên trong cũng vắng người, chỉ có vài giáo viên. Cô ra quầy mua hai phần bánh củ cải, mùi vị khá ngon.
Ăn trưa xong, Dương Miên Miên lại đi kiếm chỗ ngủ trưa, Dương Miên Miên cảm thấy cuộc sống như thế này là quá tốt. Nếu không phải do tình thế ép buộc, cô cũng không muốn mỗi tối đi làm thêm đến tận khuya.
Cô không cần nhiều tiền, chỉ cần có đủ là tốt, trải qua những tháng ngày thoải mái mới là quan trọng. Đây là nguyên tắc sống của cô, bằng không với bản lĩnh của mình, nếu muốn kiếm bộn tiền thật chẳng có gì là khó.
Nhưng tiền nhiều, cuộc sống sẽ tốt hơn? Vậy cũng chưa chắc.
Bây giờ cô chỉ cần kiếm đủ tiền, sau đó sẽ nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi. Mỗi ngày ăn thật no, mượn hai quyển tiểu thuyết nằm xem, cuộc đời không biết có bao nhiêu thoải mái cùng sung sướng.
Buổi chiều là môn chạy vượt chướng ngại vật, Dương Miên Miên lại ngủ quên mất. Nếu không nhờ chiếc kèn đồng báo hiệu, chắc cô còn chưa tỉnh. Do đó, khi bước đến đường chạy cô vẫn còn dụi dụi mắt.
Chạy vượt chướng ngại vật bao gồm vượt rào cản, nhảy ngựa, lộn nhào, nhảy cao, cái thú vị của môn thi này là thi mà kết hợp nhiều hạng mục.
Trong mắt mọi người, Dương Miên Miên nhanh chóng những vượt qua những chướng ngại vật như trò chơi xếp gỗ của trẻ con. Có người bị vấp ngã dập mông, nhưng Dương Miên Miên lại nhẹ nhàng vượt lên, chạy về đích.
Thầy Trương cười tươi như hoa, không ngờ Dương Miên Miên còn có tài năng này, bỏ xa các đội khác. Mấy giáo viên nhìn đến ngây ngốc, giọng chua chát: “Đây là thí sinh lớp chuyên của thầy phải không?”
“Cũng là học sinh giỏi nhất!”, Thầy Trương thừa dịp khoe khoang, “Đứa học trò này học cũng giỏi, mà vận động cũng khỏe.”
Tuyệt đối đã nhặt được bảo bối! Thầy Trương cực kỳ sung sướng, đặc biệt đi đến quầy nước mua cho Dương Miên Miên một lon sữa Vượng Tử, giọng nói yêu chiều: “Miên Miên, em thật xuất sắc, lại được giải nhất kìa!”
Dương Miên Miên: “ …. Ha ha ha …”
Cô đương nhiên muốn hạng nhất, cô đã đi thi làm sao có thể đứng thứ hai? Bản thân cô còn thấy kiêu ngạo đây. ╭(╯^╰)╮
Chờ môn thi 400m chạy tiếp sức 2 người 3 chân kết thúc, sau đó là đến phần thi của các giáo viên. Đây chính là cao trào của Hội thao, tất cả mọi người đều hô to cổ vũ cho giáo viên của mình.
Dương Miên Miên vừa nhìn thấy không ai chú ý đến mình, liền lấy balo chạy.
Thời điểm cô vừa leo lên, bức tường thở dài bất đắc dĩ: “Miên Miên à, chị lại trốn học.”
“Ngày hôm nay là chủ nhật mà.” Dương Miên Miên đối với Đại hội Thể dục thể thao này không một chút hứng thú, “Đáng lẽ là chị được ở nhà cơ.”
Cô cả tuần chỉ mong chờ mấy ngày cuối tuần, ban ngày còn được nghỉ ngơi một chút. Vào thời khắc này, đều bị đảo lộn, cô mỗi ngày đều đã mệt muốn chết, cả ngày hôm nay còn vận động như vậy, tối lại lết tấm thân đi làm. Thật oan uổng quá đi!
Nếu như có thể, ai lại không muốn ngồi thảnh thơi trên ghế nhà trường, hưởng thụ quãng thời gian thanh xuân. Nhưng số mệnh của cô đã như vậy, không cha không mẹ, ủy khuất gì cũng chỉ mình cô chịu, mệt mỏi cũng phải tự mà bò về thôi.
Nghĩ đến đây, toàn thân cô như bị rút hết sức, dựa hẳn vào cổng sau trường học, ôm balo trong ngực, gương mặt đờ ra.
Cổng sau trường khá hẻo lánh, rất ít người qua lai. Dương Miên Miên ngồi một chút. Ép nước mắt ngược vào trong. Thầm nghĩ, không ai thương cô, vậy khóc có ích lợi chi? Khóc có cơm ăn không?
Cô cố gắng kìm nén, nhưng sao vẫn nghe thấy tiếng nức nở, cứ ngỡ mình nhịn không được cất tiếng khóc sao? Cô lau mắt.
“Kỳ lạ … mình có khóc đâu.” , xoay người tìm kiếm âm thanh phát ra.
Thanh âm từ chiếc Toyota, nó đang khóc không ngừng.
“Em làm sao vậy?” Dương Miên Miên hỏi.
Nó không nói lời nào, cứ khóc mãi, Dương Miên Miên đối xử với đồ vật có chút kiên trì hơn với con người: “Lốp xe chọc em sao? Hay cửa sổ bị người khác đập phá?”
Thế nhưng nó vẫn khóc thút thít, không trả lời một chữ.
Cô hỏi cây cột điên bên cạnh: “Xe của ai đây?”
“Là của một thầy giáo họ Hồ, người mới đến, dáng cao gầy, rất đẹp trai.” Cột điện rất hăng hái trả lời câu hỏi của cô.
Là Hồ Dật Lâm.
Dương Miên Miên ngẫm nghĩ, lại dâng lên bản tính hiếu kỳ, cô dứt khoát hỏi: “Tại sao em khóc, xảy ra chuyện gì?”
“Không … Không sao hết”, chiếc Toyota nhút nhát mở miệng, “Chị đừng hỏi, gì hết, chỉ cần tránh xa hắn ta là được rồi.”
Dương Miên Miên nhíu mày, cô lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này: “Tại sao chị phải tránh xa anh ta, anh ta làm gì sao?”
Chiếc xe nói bừa: “Hắn ta không cố ý, chỉ cần chị cách xa hắn ra thôi!”
Mặc kệ Dương Miên Miên hỏi thế nào, nó cũng chỉ trả lời lặp đi lặp lại mấy câu này, nửa chữ cũng không tiết lộ. Cô còn đang nghĩ cách thì Hồ Dật Lâm bước tới, vừa lúc thấy cô đang đứng bên cạnh chiếc xe của mình: “A! Dương Miên Miên!”
Cô giật mình, lập tức nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Trong đầu nhanh chóng tính toán, nét mặt vẫn duy trì vẻ ngạc nhiên: “Đây là xe của thầy?”
“Đúng! Có gì không?” Hồ Dật Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ bé của cô.
Dương Miên Miên ngừng một chút, giã bộ như đang lúng túng: “Không có chuyện gì” … giống như cô bé bị bắt trộm ăn vụng kẹo, mặt từ từ ửng đỏ, “Em chỉ thấy rất đẹp.”
Cô diễn giống thật. Dưới con mắt của Hồ Dật Lâm, cô gái trước mắt thật xinh đẹp, là da trắng hồng, gương mặt từ từ ửng lên, trông lại càng thêm rực rỡ.
Nếu như, trên mặt nhuộm toàn máu tươi, như thế thì tuyệt trần!
Anh ta nghĩ như vậy, khẽ mỉm cười: “Vậy, có muốn lên xe không, tôi đưa em đi một vòng?”
Tác giả :
Thanh Thanh Lục La Quần