Tối Chung Lưu Phóng
Quyển 2 - Chương 42
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba Hoa tạm thời cậu ngoẻo ở đó đi, giờ là thời gian chen phiên ngoại vào.
Phiên ngoại này hoàn toàn không ăn nhập với nhạc dạo sâu lắng và ổn định của nguyên văn, nó chỉ là một cái phiên ngoại trường lớp không cân nhắc tới nhân tố hiện thực, thoải mái vui vẻ, không chịu trách nhiệm gì hết.
Nhưng mà xin mấy bạn hãy tin tui, đọc xong sẽ thấy bất ngờ.
Act 1
Đầu tiên, vong linh nào đó đầy máu sống lại.
Act 2
Ngày ấy trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Tùng Phong chắp tay đứng, dùng cái ánh mắt trách trời thương dân mà quét qua đám lính năm hai dưới trướng mình.
Khi mà ngài Tiểu đội trưởng trưng ra cái biểu cảm thân thương đáng kính đó, thì chỉ có ba khả năng:
Thứ nhất, có người sắp xúi quẩy rồi.
Thứ hai, có vài người sắp xúi quẩy rồi.
Thứ ba, tất cả mọi người sắp xúi quẩy rồi.
Xét thấy hôm nay trong mắt ngài Tiểu đội trưởng rưng rưng lệ, họ to gan phỏng đoán rất có thể là khả năng thứ ba.
Tiểu đội trưởng Tùng nói: “Một tháng tới, chúng ta phải đi huấn luyện quân sự cho đám sinh viên đại học năm nhất”
Act 3
Lương Thượng Quân – cái tên lỳ lợm khoái gây sự nhất lớp – thở phào nhẹ nhõm.
Anh cứ tưởng vụ mình kéo bè kéo lũ nửa đêm chơi mạt chược lộ tẩy rồi, mới nãy dọa anh sợ toát mồ hôi lạnh, vừa nghe là chuyện không liên quan tới mình, anh lập tức hớn hở đứng dậy:
“Báo cáo, xin hỏi chúng ta huấn luyện cho nam sinh hay nữ sinh vậy ạ?”
“Các anh muốn huấn luyện nam sinh hay nữ sinh?” Tùng Phong không trả lời thẳng, mà cười hỏi họ.
“Nữ!” Gần như tất cả mọi người đều hô ra đáp án nhất trí.
“Nam! Phải là nam!” Chỉ có mình Lương Thượng Quân là trung khí mười phần hô ra câu đó.
Anh lập tức lọt vào tầm mắt công kích của mọi người, kỹ năng cấp độ 2.
Tùng Phong cũng kinh ngạc: “Tại sao?”
Lương Thượng Quân hơi mắc cỡ nói: “Hồi năm nhất tui từng khiêu chiến sĩ quan huấn luyện của bọn tui, giành được kỷ lục vật tay thua 103 lần, nay tui muốn báo thù xã hội!”
Anh lại lọt vào tầm mắt công kích của mọi người, kỹ năng cấp 250, chỉ số bạo kích 100%.
Tùng Phong cười dịu dàng: “Tin tốt đây, lớp chúng ta sẽ huấn luyện nữ sinh”
Lương Thượng Quân ôm hận nghiến răng một tiếng.
Tùng Phong lại dịu dàng cười: “Được rồi, những người khác giải tán. Lương Thượng Quân cậu ở lại, viết cho tôi một bản kiểm điểm về việc kéo bè bài bạc, còn nữa, đem bộ bài mạt chược kia ra sung công”
Lương Thượng Quân khóc thành dòng sông.
Act 4
Rất nhanh mọi người đã nhận thức ra, có lẽ kỳ vọng của Lương Thượng Quân là chính xác.
Thiệt, họ thà bị nam sinh khiêu chiến vật tay cũng không muốn chịu đựng đủ loại tình trạng quỷ dị của mấy cô nữ sinh.
Tỷ như:
Một, xỉu nhu mì, yêu cầu sĩ quan nâng đỡ dịu dàng.
Hai, xỉu ngay đơ, sĩ quan căn bản tới đỡ không kịp.
Ba, bất cẩn đụng trúng nữ sinh, bị méc với Tiểu đội trưởng Tùng là “Quấy tối tình dục”.
Bốn, bất cẩn bị nữ sinh “Quấy rối tình dục”, chạy tới chỗ Thủ trưởng méc nhưng chả ai thèm tin.
Năm, khi chiến hữu mỉm cười với mình, không biết sao tự dưng xung quanh lại đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng.
Sáu, khi chiến hữu hát hò với mình, không biết sao xung quanh lại đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng.
Bảy, khi chiến hữu đánh nhau với mình, không biết sao xung quanh vẫn cứ đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng!
Act 5
Lương Thượng Quân dẫn dắt hai tốp nữ sinh nổi tiếng lỳ lợm y chang anh.
Đoán chừng là do Tùng Phong cố tình sắp xếp cho anh.
Ngày huấn luyện thứ 2, trong đội ngũ lẽ ra phải có 30 người giờ chỉ còn có 18 người.
Thế là Lương Thượng Quân bắt 18 người đứng thế lính phơi nắng gắt 2 tiếng, cho tới khi 12 người trốn tập kia về mới tha cho họ nghỉ ngơi, lúc này đã có 7 người té xỉu.
Anh cố gắng hòa ái hỏi 12 người nọ: “Mẹ bà mấy cô làm gì vậy? Bố còn tưởng mấy cô ngỏm trong đêm hết rồi! Không ngờ còn có mặt mũi đứng trước mặt bố? Hả? Nhìn thấy chưa, 7 cô nằm bên kia chính là hậu quả của các cô!”
“Báo cáo sĩ quan! Chúng tôi vắng mặt là có nguyên do!” Nữ sinh dẫn đầu vội giải thích.
“Nguyên nhân gì? Nói!”
“Khoai tây chiên trong siêu thị đại hạ giá!”
Act 6
Năm đó, trên sân huyến luyện quân sự nọ truyền nhau một câu thơ thế này:
Khoai tây siêu thị đại hạ giá.
Từ đó quân vương nghỉ tảo triều.
Act 7
Thật ra chuyện mang đủ sắc thái truyền kỳ nhất không phải vụ khoai tây siêu thị.
Hôm ấy mấy nữ sinh mang giày cao gót dạo phố ăn khoai tây chiên, lúc về mang luôn giày cao gót đi huấn luyện.
Dọc đường huấn luyện phát sinh nhiều sự cố trẹo chân, thậm chí còn có một nữ sinh bị kẹt gót giày trên nắp cống, chưa bước được một bước đã té u đầu.
Từ đó Lương Thượng Quân nhận được rất nhiều gợi ý.
Anh phát huy trọn vẹn cái danh hiệu “Lỳ lợm” sáng chói của mình, mặc kệ N cái điều cấm M cái chú ý của Thủ trưởng định ra…Anh bắt toàn bộ nữ sinh bên mình phải mang giày cao gót huấn luyện.
Anh đã thành công!
Anh đã sáng lập ra đội ngũ kỳ tích mang giày cao gót đi đều bước đầu tiên trong lịch sử duyệt binh!
Đồng thời cũng sáng lập kỳ tích sĩ quan bị phạt viết kiểm điểm hai chục ngàn chữ trong vòng bốn tiếng!
Act 8
Tùng Phong cùng anh viết kiểm điểm.
Xoa trán than thở, dở khóc dở cười.
Act 9
Ngày đó trời trong gió mát, vạn dặm không mây.
Được trường quân đội 313 mớm lời, Kỷ Sách đã tiến hành một cuộc giao dịch.
Phe giao dịch là một cái Company Trung Đông, hắn theo Vương Bân bay tới Afghanistan, vốn tưởng người đón sẽ là một người Ả Rập râu ria trùm khăn, ai ngờ cuối cùng ngồi trên bàn đàm phán lại là một người đàn ông giống hắn.
Bảo “Giống” cũng không phải chỉ tướng mạo kế thừa con cháu Viêm Hoàng, mà còn là mùi vị.
Cái loại mùi vị từng đạo mạo nghiêm trang, từng ngắc ngoải hơi tàn, từng giết chóc cũng đã từng vinh quang.
Trong tư liệu trên tay hắn, người đó tên là “Bland”, tuy nhiên khi tự giới thiệu thì người đó dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Chào cậu, tôi là Lục Tu, thuộc quân bị Assmann”
Act 10
Giao dịch chỉ tiến hành được một nửa.
Đó là một thiết bị thông tin hóa chiến tranh cần phần mềm máy tính đặc biệt mới chạy được, Kỷ Sách nhận được vật phẩm rồi nhưng chưa nhận được kỹ thuật chủ chốt, nên sau đó tạm thời mắc cạn.
Cũng không phải trong quá trình giao dịch gặp phải xung đột gì, chẳng qua là vì ngài Lục kia phải lâm thời về nước vì một nguyên do nào đó, “Về nước” mà y nói nghĩa là về Trung Quốc. Bởi vì thời gian giao dịch còn rất dư dả, nên sau khi đàm phán xong, hai phe mới quyết định về Trung Quốc bàn tiếp một nửa giao dịch còn lại.
Địa điểm “Bàn tiếp” có hơi kỳ quặc, là trong một căn nhà trọ của giáo sư trường cao đẳng nào đó.
Ngài Lục kia giải thích thế này: “À, con chip quăng ở đó quên mang theo rồi, cậu theo tôi đi lấy nhé”
Act 11
Dù cảm thấy đối phương hẳn là không có động cơ bất lương gì, nhưng Kỷ Sách sợ y giở trò, nên vẫn mang súng theo.
Con chip được tìm thấy trên cái tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Ngay lúc hai người đang ký kết hợp đồng và kết toán khoản tiền còn lại, thì đột nhiên trong phòng khách truyền ra tiếng con gái.
“Tần Thuật tui nói cho ông nghe, cái ông sĩ quan của bọn tui đúng biến thái, dám kêu bọn tui mang giày cao gót tham gia duyệt binh! Ông nói coi có phải não ổng có vấn đề rồi hông!”
“Ờ, ừ” Một thanh niên ậm ừ đáp lời, trong miệng hình như đang ăn gì đó.
Sau đó cậu ta mở cửa phòng.
Kỷ Sách phản xạ có điều kiện chỉa súng nhắm ngay cửa.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác huyệt thái dương mình bị người ta chỉa súng vào.
Cửa kêu rầm một tiếng, thanh niên tên Tần Thuật kia nhốt cô gái đang than vãn ngoài phòng. Cô gái hoảng sợ la hét cào cửa, thanh niên cầm một hộp mì xào im lặng nhìn chằm chằm hai người cầm súng.
Lục Tu nói: “Hiểu lầm, người mình”
Act 12
Thanh niên vừa ăn mì vừa hỏi Kỷ Sách: “Tới lấy chip hả?”
Kỷ Sách hạ súng xuống.
Act 13
Mấy ngày sau, hàng hóa và tài khoản của cuộc giao dịch này rốt cuộc thanh toán xong.
Kỷ Sách từ biệt căn phòng trọ giáo sư kia, lúc sắp đi ngài Lục nói với hắn: “Thực ra tôi rất muốn đánh với cậu một trận”
Hắn cười: “Tôi cũng vậy”
Bởi mới nói quân khốn kiếp thường hợp cạ nhau.
Act 14
Trong hai ngày qua lại ở trường cao đẳng đó, Kỷ Sách thỉnh thoảng sẽ chú ý tới đám sinh viên đang huấn luyện quân sự dưới thao trường.
Tít đằng xa, hắn trông thấy một sĩ quan có rất nhiều nam sinh bao quanh, hình như đang chơi vật tay. Tiếng hò hét cổ động liên tục không dứt, sĩ quan kia thậm chí còn hơi ức hiếp sinh viên, trận nào cũng thắng, rất đắc ý.
Ngày cuối rời đi, vừa khéo ngay lúc duyệt binh kết thúc kỳ học quân sự tượng trưng.
Tít đằng xa, hắn trông thấy một trận vuông đang mang giày cao gót bước kiểu ngỗng, cả sân duyệt binh đầu tiên là im phăng phắc, sau đó sục sôi lên, có thể thấy được mặt mày Hiệu trưởng và Thủ trưởng phụ trách huấn luyện nhất định sẽ đen như đít nồi.
Bước kiểu ngỗng (goose step)
Bên tai vang lên lời nói của cô gái nọ: “Ông sĩ quan của tụi tui cực biến thái…”
Phì, Kỷ Sách cười phá lên.
Trên đời này còn có người thú vị tới vậy sao?
Phách lối, thoải mái, ngông cuồng. Có chút hư hỏng, cũng có chút ngốc nghếch.
Y hệt như một tia nắng trời quang khiến người ta yêu thích.
Act 15
Có lẽ đây mới là khởi đầu chân chính giữa Kỷ Lương.
Lúc đó họ đã lướt qua nhau.
Ai cũng không nhớ rõ, nhưng tháng năm đã chứng kiến tất cả.
Ba Hoa tạm thời cậu ngoẻo ở đó đi, giờ là thời gian chen phiên ngoại vào.
Phiên ngoại này hoàn toàn không ăn nhập với nhạc dạo sâu lắng và ổn định của nguyên văn, nó chỉ là một cái phiên ngoại trường lớp không cân nhắc tới nhân tố hiện thực, thoải mái vui vẻ, không chịu trách nhiệm gì hết.
Nhưng mà xin mấy bạn hãy tin tui, đọc xong sẽ thấy bất ngờ.
Act 1
Đầu tiên, vong linh nào đó đầy máu sống lại.
Act 2
Ngày ấy trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Tùng Phong chắp tay đứng, dùng cái ánh mắt trách trời thương dân mà quét qua đám lính năm hai dưới trướng mình.
Khi mà ngài Tiểu đội trưởng trưng ra cái biểu cảm thân thương đáng kính đó, thì chỉ có ba khả năng:
Thứ nhất, có người sắp xúi quẩy rồi.
Thứ hai, có vài người sắp xúi quẩy rồi.
Thứ ba, tất cả mọi người sắp xúi quẩy rồi.
Xét thấy hôm nay trong mắt ngài Tiểu đội trưởng rưng rưng lệ, họ to gan phỏng đoán rất có thể là khả năng thứ ba.
Tiểu đội trưởng Tùng nói: “Một tháng tới, chúng ta phải đi huấn luyện quân sự cho đám sinh viên đại học năm nhất”
Act 3
Lương Thượng Quân – cái tên lỳ lợm khoái gây sự nhất lớp – thở phào nhẹ nhõm.
Anh cứ tưởng vụ mình kéo bè kéo lũ nửa đêm chơi mạt chược lộ tẩy rồi, mới nãy dọa anh sợ toát mồ hôi lạnh, vừa nghe là chuyện không liên quan tới mình, anh lập tức hớn hở đứng dậy:
“Báo cáo, xin hỏi chúng ta huấn luyện cho nam sinh hay nữ sinh vậy ạ?”
“Các anh muốn huấn luyện nam sinh hay nữ sinh?” Tùng Phong không trả lời thẳng, mà cười hỏi họ.
“Nữ!” Gần như tất cả mọi người đều hô ra đáp án nhất trí.
“Nam! Phải là nam!” Chỉ có mình Lương Thượng Quân là trung khí mười phần hô ra câu đó.
Anh lập tức lọt vào tầm mắt công kích của mọi người, kỹ năng cấp độ 2.
Tùng Phong cũng kinh ngạc: “Tại sao?”
Lương Thượng Quân hơi mắc cỡ nói: “Hồi năm nhất tui từng khiêu chiến sĩ quan huấn luyện của bọn tui, giành được kỷ lục vật tay thua 103 lần, nay tui muốn báo thù xã hội!”
Anh lại lọt vào tầm mắt công kích của mọi người, kỹ năng cấp 250, chỉ số bạo kích 100%.
Tùng Phong cười dịu dàng: “Tin tốt đây, lớp chúng ta sẽ huấn luyện nữ sinh”
Lương Thượng Quân ôm hận nghiến răng một tiếng.
Tùng Phong lại dịu dàng cười: “Được rồi, những người khác giải tán. Lương Thượng Quân cậu ở lại, viết cho tôi một bản kiểm điểm về việc kéo bè bài bạc, còn nữa, đem bộ bài mạt chược kia ra sung công”
Lương Thượng Quân khóc thành dòng sông.
Act 4
Rất nhanh mọi người đã nhận thức ra, có lẽ kỳ vọng của Lương Thượng Quân là chính xác.
Thiệt, họ thà bị nam sinh khiêu chiến vật tay cũng không muốn chịu đựng đủ loại tình trạng quỷ dị của mấy cô nữ sinh.
Tỷ như:
Một, xỉu nhu mì, yêu cầu sĩ quan nâng đỡ dịu dàng.
Hai, xỉu ngay đơ, sĩ quan căn bản tới đỡ không kịp.
Ba, bất cẩn đụng trúng nữ sinh, bị méc với Tiểu đội trưởng Tùng là “Quấy tối tình dục”.
Bốn, bất cẩn bị nữ sinh “Quấy rối tình dục”, chạy tới chỗ Thủ trưởng méc nhưng chả ai thèm tin.
Năm, khi chiến hữu mỉm cười với mình, không biết sao tự dưng xung quanh lại đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng.
Sáu, khi chiến hữu hát hò với mình, không biết sao xung quanh lại đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng.
Bảy, khi chiến hữu đánh nhau với mình, không biết sao xung quanh vẫn cứ đầy ánh mắt phấn khích và sung sướng!
Act 5
Lương Thượng Quân dẫn dắt hai tốp nữ sinh nổi tiếng lỳ lợm y chang anh.
Đoán chừng là do Tùng Phong cố tình sắp xếp cho anh.
Ngày huấn luyện thứ 2, trong đội ngũ lẽ ra phải có 30 người giờ chỉ còn có 18 người.
Thế là Lương Thượng Quân bắt 18 người đứng thế lính phơi nắng gắt 2 tiếng, cho tới khi 12 người trốn tập kia về mới tha cho họ nghỉ ngơi, lúc này đã có 7 người té xỉu.
Anh cố gắng hòa ái hỏi 12 người nọ: “Mẹ bà mấy cô làm gì vậy? Bố còn tưởng mấy cô ngỏm trong đêm hết rồi! Không ngờ còn có mặt mũi đứng trước mặt bố? Hả? Nhìn thấy chưa, 7 cô nằm bên kia chính là hậu quả của các cô!”
“Báo cáo sĩ quan! Chúng tôi vắng mặt là có nguyên do!” Nữ sinh dẫn đầu vội giải thích.
“Nguyên nhân gì? Nói!”
“Khoai tây chiên trong siêu thị đại hạ giá!”
Act 6
Năm đó, trên sân huyến luyện quân sự nọ truyền nhau một câu thơ thế này:
Khoai tây siêu thị đại hạ giá.
Từ đó quân vương nghỉ tảo triều.
Act 7
Thật ra chuyện mang đủ sắc thái truyền kỳ nhất không phải vụ khoai tây siêu thị.
Hôm ấy mấy nữ sinh mang giày cao gót dạo phố ăn khoai tây chiên, lúc về mang luôn giày cao gót đi huấn luyện.
Dọc đường huấn luyện phát sinh nhiều sự cố trẹo chân, thậm chí còn có một nữ sinh bị kẹt gót giày trên nắp cống, chưa bước được một bước đã té u đầu.
Từ đó Lương Thượng Quân nhận được rất nhiều gợi ý.
Anh phát huy trọn vẹn cái danh hiệu “Lỳ lợm” sáng chói của mình, mặc kệ N cái điều cấm M cái chú ý của Thủ trưởng định ra…Anh bắt toàn bộ nữ sinh bên mình phải mang giày cao gót huấn luyện.
Anh đã thành công!
Anh đã sáng lập ra đội ngũ kỳ tích mang giày cao gót đi đều bước đầu tiên trong lịch sử duyệt binh!
Đồng thời cũng sáng lập kỳ tích sĩ quan bị phạt viết kiểm điểm hai chục ngàn chữ trong vòng bốn tiếng!
Act 8
Tùng Phong cùng anh viết kiểm điểm.
Xoa trán than thở, dở khóc dở cười.
Act 9
Ngày đó trời trong gió mát, vạn dặm không mây.
Được trường quân đội 313 mớm lời, Kỷ Sách đã tiến hành một cuộc giao dịch.
Phe giao dịch là một cái Company Trung Đông, hắn theo Vương Bân bay tới Afghanistan, vốn tưởng người đón sẽ là một người Ả Rập râu ria trùm khăn, ai ngờ cuối cùng ngồi trên bàn đàm phán lại là một người đàn ông giống hắn.
Bảo “Giống” cũng không phải chỉ tướng mạo kế thừa con cháu Viêm Hoàng, mà còn là mùi vị.
Cái loại mùi vị từng đạo mạo nghiêm trang, từng ngắc ngoải hơi tàn, từng giết chóc cũng đã từng vinh quang.
Trong tư liệu trên tay hắn, người đó tên là “Bland”, tuy nhiên khi tự giới thiệu thì người đó dùng tiếng Trung lưu loát nói: “Chào cậu, tôi là Lục Tu, thuộc quân bị Assmann”
Act 10
Giao dịch chỉ tiến hành được một nửa.
Đó là một thiết bị thông tin hóa chiến tranh cần phần mềm máy tính đặc biệt mới chạy được, Kỷ Sách nhận được vật phẩm rồi nhưng chưa nhận được kỹ thuật chủ chốt, nên sau đó tạm thời mắc cạn.
Cũng không phải trong quá trình giao dịch gặp phải xung đột gì, chẳng qua là vì ngài Lục kia phải lâm thời về nước vì một nguyên do nào đó, “Về nước” mà y nói nghĩa là về Trung Quốc. Bởi vì thời gian giao dịch còn rất dư dả, nên sau khi đàm phán xong, hai phe mới quyết định về Trung Quốc bàn tiếp một nửa giao dịch còn lại.
Địa điểm “Bàn tiếp” có hơi kỳ quặc, là trong một căn nhà trọ của giáo sư trường cao đẳng nào đó.
Ngài Lục kia giải thích thế này: “À, con chip quăng ở đó quên mang theo rồi, cậu theo tôi đi lấy nhé”
Act 11
Dù cảm thấy đối phương hẳn là không có động cơ bất lương gì, nhưng Kỷ Sách sợ y giở trò, nên vẫn mang súng theo.
Con chip được tìm thấy trên cái tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Ngay lúc hai người đang ký kết hợp đồng và kết toán khoản tiền còn lại, thì đột nhiên trong phòng khách truyền ra tiếng con gái.
“Tần Thuật tui nói cho ông nghe, cái ông sĩ quan của bọn tui đúng biến thái, dám kêu bọn tui mang giày cao gót tham gia duyệt binh! Ông nói coi có phải não ổng có vấn đề rồi hông!”
“Ờ, ừ” Một thanh niên ậm ừ đáp lời, trong miệng hình như đang ăn gì đó.
Sau đó cậu ta mở cửa phòng.
Kỷ Sách phản xạ có điều kiện chỉa súng nhắm ngay cửa.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác huyệt thái dương mình bị người ta chỉa súng vào.
Cửa kêu rầm một tiếng, thanh niên tên Tần Thuật kia nhốt cô gái đang than vãn ngoài phòng. Cô gái hoảng sợ la hét cào cửa, thanh niên cầm một hộp mì xào im lặng nhìn chằm chằm hai người cầm súng.
Lục Tu nói: “Hiểu lầm, người mình”
Act 12
Thanh niên vừa ăn mì vừa hỏi Kỷ Sách: “Tới lấy chip hả?”
Kỷ Sách hạ súng xuống.
Act 13
Mấy ngày sau, hàng hóa và tài khoản của cuộc giao dịch này rốt cuộc thanh toán xong.
Kỷ Sách từ biệt căn phòng trọ giáo sư kia, lúc sắp đi ngài Lục nói với hắn: “Thực ra tôi rất muốn đánh với cậu một trận”
Hắn cười: “Tôi cũng vậy”
Bởi mới nói quân khốn kiếp thường hợp cạ nhau.
Act 14
Trong hai ngày qua lại ở trường cao đẳng đó, Kỷ Sách thỉnh thoảng sẽ chú ý tới đám sinh viên đang huấn luyện quân sự dưới thao trường.
Tít đằng xa, hắn trông thấy một sĩ quan có rất nhiều nam sinh bao quanh, hình như đang chơi vật tay. Tiếng hò hét cổ động liên tục không dứt, sĩ quan kia thậm chí còn hơi ức hiếp sinh viên, trận nào cũng thắng, rất đắc ý.
Ngày cuối rời đi, vừa khéo ngay lúc duyệt binh kết thúc kỳ học quân sự tượng trưng.
Tít đằng xa, hắn trông thấy một trận vuông đang mang giày cao gót bước kiểu ngỗng, cả sân duyệt binh đầu tiên là im phăng phắc, sau đó sục sôi lên, có thể thấy được mặt mày Hiệu trưởng và Thủ trưởng phụ trách huấn luyện nhất định sẽ đen như đít nồi.
Bước kiểu ngỗng (goose step)
Bên tai vang lên lời nói của cô gái nọ: “Ông sĩ quan của tụi tui cực biến thái…”
Phì, Kỷ Sách cười phá lên.
Trên đời này còn có người thú vị tới vậy sao?
Phách lối, thoải mái, ngông cuồng. Có chút hư hỏng, cũng có chút ngốc nghếch.
Y hệt như một tia nắng trời quang khiến người ta yêu thích.
Act 15
Có lẽ đây mới là khởi đầu chân chính giữa Kỷ Lương.
Lúc đó họ đã lướt qua nhau.
Ai cũng không nhớ rõ, nhưng tháng năm đã chứng kiến tất cả.
Tác giả :
Hà Hán