Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào tin nhắn này rất lâu.
Ký ức về Văn Từ đã phai nhạt từ lâu, trong lòng hắn còn lại một chút chua xót và tiếc nuối, nhưng thời gian trôi qua, ham muốn mơ hồ đó dường như không còn đủ để cảm xúc của hắn dâng trào.
Chỉ là dù sao cũng là người hắn thích nhiều năm như vậy, nói trong lòng hắn tâm như nước lặng cũng là không đúng.
Hắn không muốn nghĩ về việc Văn Từ trở về Xuyên Hải, sau này hắn nên như thế nào, đối với hắn, hiện tại cả hai chẳng liên quan gì đến nhau.
Văn Từ có kế hoạch sự nghiệp và lý tưởng sống của riêng mình, bây giờ cậu ấy chỉ muốn liên lạc với những người bạn cũ của mình khi trở về Xuyên Hải, đó là điều bình thường.
Hàn Thiệu Chu ném điện thoại xuống gối, kéo Mạt Minh ôm vào lòng.
Mạt Minh lúc ngủ say vô cùng ngoan ngoãn, Hàn Thiệu Chu hôn thật sâu, trong giấc mơ cậu ấy nhíu mày, Hàn Thiệu Chu không nhịn được lại ôm cậu vào lòng.
Với tình yêu nhỏ bé yếu đuối như vậy, thật lãng phí cuộc đời khi nghĩ về những điều tầm thường khác.
Liên quan đến chuyện nghi ngờ Mạt Minh từ chối giới thiệu hắn tối nay, Hàn Thiệu Chu đã mất hai phút để suy nghĩ về điều đó, hắn cảm thấy chính mình không cho Mạt Minh danh phận nên Mạt Minh mới giữ bí mật về mối quan hệ của mình với bạn bè cậu ấy.
Nói một cách chính xác, hắn bây giờ là chủ nhân của Mạt Minh, không phải bạn trai của cậu ấy.
Cuối cùng, Hàn Thiệu Chu cảm thấy vấn đề là do chính mình.
Vào ngày sinh nhật của cậu, Hàn Thiệu Chu vẫn rời khỏi thành phố đi công tác vào sáng sớm.
Mạt Minh nghĩ rằng Hàn Thiệu Chu sẽ không trở lại, dự định buổi tối sẽ đến đoàn kịch xem biểu diễn, nhân tiện đến thăm sư phụ, nhưng đến buổi chiều, Hàn Thiệu Chu gọi điện thoại bảo cậu đi đến quán bar của Triệu Thành. Bạn bè của hắn sẽ ở đó lúc 7 giờ tối nay để tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, hắn sẽ đi thẳng đến quán bar sau khi xuống máy bay và sẽ đến muộn hơn họ một chút.
“Em đừng lo lắng, bọn họ đều là bạn của anh mấy năm nay, em lần trước đều đã gặp qua.” Tuy rằng hắn có không ít bạn bè, nhưng lần này tụ tập đều là những người bạn tốt.
“Anh Chu, em…” Mạt Minh do dự, “Em sẽ đợi anh trở về, chúng ta hãy ở nhà, em sẽ nấu món ăn anh thích”.
“Em lo lắng phải không?” Hàn Thiếu Chu cười, “Đừng lo, chỉ là một vài người bạn của anh thôi. Chỉ là cùng nhau uống rượu, nhân tiện cũng để cho em thân thiết với bọn họ, sau này thuận tiện đưa em đi dự tiệc hơn”.
Đây cũng coi như quà sinh nhật cho Mạt Minh của Hàn Thiệu Chu, là một bất ngờ nhỏ.
Anh cũng biết, so với những món trang sức đắt giá kia, sự công nhận Mạt Minh trước mặt người khác mới là điều Mạt Minh mong muốn nhất.
Còn Mạt Minh thì lại làm sao, đó cũng cách hắn cưng chiều tiểu tình nhân rất nhiều rồi.
Hàn Thiệu Chu vội vàng lên máy bay, không cùng Mạt Minh nói chuyện quá lâu.
Cúp điện thoại xong, Mạt Minh khẽ thở dài.
Người đàn ông này chưa từng làm nhiều điều phiền toái như vậy trước đây.
Buổi tối, Mạt Minh thay quần áo, đi tới quán bar của Triệu Thành, trước đây cậu đã từng đến một lần, nên quen thuộc đường đi.
Khi Mạt Minh bước vào quán bar, Triệu Thành mỉm cười, giơ tay chào hỏi: “Tiểu Mạt, em còn nhớ anh không?”
“Em nhớ.” Mạt Minh ngoan ngoãn gật đầu, “Anh Triệu.”
Triệu Thành mỉm cười sáng lạn hơn: “Đi, chúng ta vào phòng trước, Lão Hàn chắc cũng nhanh chóng đến thôi”.
Triệu Thành đã được Hàn Thiệu Chu gửi gắm vào sáng sớm nay là phải đáp ứng Mạt Minh trước tiên, để sau khi bước vào quán bar, Mạt Minh sẽ không gặp phải những kẻ gây rối.
“Cậu ấy nhút nhát, tính cách mềm yếu, hiếm khi lui tới nơi như vậy. Đừng để người lạ tùy tiện nói chuyện với cậu ấy”. Hàn Thiệu Chu nghiêm mặt nói với Triệu Thành. Anh cũng tin tưởng Triệu Thành và Tần Hựu, nếu không thì dù chuyến bay đến muộn cũng để Mạt Minh chờ hắn rồi mới cùng nhau tới.
“Ừ, đừng lo lắng, tôi sẽ không để bông hoa trắng của cậu rụng một cánh nào.”
Ấn tượng của Triệu Thành về Mạt Minh thực ra khá tốt, vẻ ngoài đẹp, tính tình lại ôn hòa, không gây ác cảm cho người khác. Chính là phần lông mày kia có hai phần giống với Văn Từ, làm cho hắn phải thất thần. Hắn tưởng tượng người anh em tốt của mình đối với Mạt Minh yêu thương, mà lại nhìn thấy hình ảnh một người khác qua gương mặt này, cảm thấy cảm giác này không nói nên lời.
Phòng riêng VIP trang trí rất sang trọng, khác hẳn với không khí khói thuốc mù mịt của những phòng riêng khác, trong phòng này không có khói thuốc, ánh đèn dịu nhẹ, hương rượu quyện với hương gỗ cảm giác rất dễ chịu.
Chỉ có ba người ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ, ăn mặc giản dị nhưng điềm đạm.
Triệu Thành dẫn Mạt Minh đi vào, vỗ tay cười: “Tôi đưa Tiểu Mạt đến đây rồi, tôi sẽ đợi Tiểu Dương và Lão Hàn.”
Tần Hựu và Giang Hề trước đây đã gặp Mạt Minh, Triệu Thành trực tiếp đi qua hai người bọn họ giới thiệu cho Mạt Minh người khác, Thái Triệu.
Triệu Thành chưa kịp nói gì, Thái Triệu đã ngạc nhiên nhìn Mạt Minh: “Mạt Minh, là em sao.”
Mạt Minh cũng sững sờ: “Đạo diễn Thái”
“Thái Triệu, anh biết Mạt Minh?” Triệu Thành ngạc nhiên hỏi.
Thái Triệu dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên, Mạt Minh là nam diễn viên số 2 trong bộ phim cuối cùng của tôi, cái này Thiệu Chu thật là… hắn không nói với tôi một tiếng”.
Thái Gia là một tập đoàn về ngành dệt may với rất nhiều chi nhánh trải khắp nơi ở trong nước, nhưng Thái Triệu lại không theo sự sắp đặt của gia đình nối nghiệp kinh doanh, hắn ta học biên đạo múa trong trường đại học, nhưng khi bước chân vào ngành giải trí lại trở thành đạo diễn. Mấy năm qua vững bước đi lên, hiện tại đã trở thành đạo diễn nổi tiếng, có rất nhiều diễn viên muốn được cộng tác cùng hắn. Hắn ở ngoài là người đàn ông hài hước, không câu nệ tiểu tiết* nhưng trong công việc, hắn rất cố chấp và vô cùng nghiêm túc.
*câu nệ tiểu tiết: xử lí thiếu linh hoạt, cứ rập khuôn theo cái đã định sẵn cả những chi tiết nhỏ.
“Thật là trùng hợp” Triệu Thành nói, “Vậy đâu cần phải giới thiệu? Đều là người quen.”
“Mạt Minh, lại đây ngồi đi.” Tần Hựu chậm rãi nói, “Vì em là người của Thiệu Chu, em đương nhiên cũng là bạn bè của chúng ta, đừng quá để ý.”
Mạt Minh gật đầu, cũng thực sự thoải mái… bạn bè của Hàn Thiệu Chu quả nhiên đều là người tốt.
Thái Triệu nhìn Mạt Minh, trầm ngâm hỏi: “Triệu Thành nói em cùng Thiệu Chu đã ở bên nhau ba năm, tại sao Thiệu Chu còn không có cho em chút tài nguyên nha?”
“Là tại em lười biếng.” Mạt Minh cười đáp lại.
Thái Triệu lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta cùng nhau làm việc mấy tháng, tôi còn không hiểu em sao? Em có thể chịu đựng gian khổ, thấu tình đạt lý, diễn xuất tốt. Nói thật, nếu bộ phim này không phải là Tôn Triều được công ty đầu tư trọng điểm, tôi đã muốn thay đổi em thành diễn viên chính, em so với hắn ưu tú hơn nhiều”.
“Nhìn thật không ra, Mạt Minh lại là người ưu tú như vậy” Triệu Thành nhìn Mạt Minh cười nói: “Lão Thái rất hiếm khi khen người khác như thế này”.
“Đúng rồi, Mạt Minh, em đã quyết định tiếp theo sẽ đi đóng phim nào chưa?” “Thái Triệu hỏi.
“Em sẽ có một chương trình giải trí vào đầu tháng sau”.
“Tại sao em lại muốn tham gia một chương trình giải trí? Các chương trình giải trí tiêu tốn rất nhiều năng lượng của các diễn viên. Công ty quản lý của em muốn làm gì vậy? Sao không nhân cơ hội này tiếp tục cho em tham gia một bộ phim mới?” Kỹ năng hiện tại của em phù hợp ở đoàn làm phim mài dũa hơn” Thái Triệu kích động nói: “Em là diễn viên của Tinh Từ, chẳng lẽ Thiệu Chu không giúp gì cho em sao? Lại cứ để công ty làm lỡ mọi thứ của em như vậy?”
Mạt Minh định giải thích không phải như vậy, Triệu Thành vỗ vai Thái Triệu cười nói: “Có thể là Lão Hàn không muốn Mạt Minh quá mệt mỏi thôi”.
‘Vậy trước đây khi theo đuổi Văn Từ, sao cậu ta lại ra tay hào phóng như vậy?” Thái Triệu nói:”Hận không thể mang tất cả tài nguyên tốt trên thế giới để cho Văn Từ lựa chọn”.
Thái Triệu nói xong, vẻ mặt Triệu Thành sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mạt Minh cũng không có phản ứng, yên lặng đặt tay lên đùi, nhìn Thái Triệu nói giống như một học sinh ngoan.
Thái Triệu cũng nhận ra trước mặt Mạt Minh không thích hợp khi nói những điều này, có vẻ như muốn châm ngòi ly gián* nên lập tức chuyển chủ đề: “Không sao, Mạt Minh, về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác với nhau”. Hắn không phải thuận miệng nói ra, trong lòng đích xác đã có tính toán.
*Châm ngòi ly gián: công kích người khác gây nghi ngờ, chia rẽ nhau.
Mạt Minh tại đây không muốn từ chối lòng tốt của Thái Triệu, gật đầu nói: “Cảm ơn Giám đốc Thái”.
Mấy người tán gẫu một hồi, cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Em xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Người đàn ông đi vào, vuốt lại đầu tóc, trông giản dị nhưng tràn đầy sức sống, so với Triệu Thành thì trẻ hơn, mặc áo khoác Denim với quần túi hộp, mỉm cười và xin lỗi ngay khi bước vào cửa.
Áo Denim
Phía sau người đàn ông là một người phụ nữ trang điểm tinh tế.
Triệu Thành dựa vào ghế sô pha thậm chí còn không đứng dậy, nghiêng người và mỉm cười với người đàn ông: “Thật phong độ, Tiểu Dương, lại muốn chúng ta phải đợi lâu như vậy.”
“Xin lỗi anh Triệu, là thật kẹt xe… Để em giới thiệu bạn với mọi người. Đây là bạn gái của em, Hi Hi”.
Dương Quan xem như là người vào sau cùng của nhóm của Hàn Thiệu Chu và Tần Hựu, kỳ thật cũng không phải là thành viên của nhóm. Triệu Thành và những người khác tụ tập cũng không muốn gọi Tiểu Dương đến, bởi vì Tiểu Dương còn trẻ, mọi chuyện đều xử lý theo cảm tính, nếu không phải Dương gia có quan hệ với Hàn gia, Dương lão gia muốn nhờ Hàn Thiệu Chu để ý đế đứa cháu trai này, bọn họ căn bản sẽ không thèm để ý đến cậu ta.
Vốn dĩ hôm nay Hàn Thiệu Chu không hề gọi điện cho Dương Quan, bản thân Dương Quan là muốn tìm Triệu Thành và những người khác đi uống rượu, tình cờ biết được có một cuộc tụ tập nhỏ mà Hàn Thiệu Chu là người chủ trì nên muốn tham gia, Triệu Thành cũng không có coi trọng hắn, dù sao ngày thường dù hắn có tụ tập cùng, ai cũng không để ý đến hắn.
Nhưng nhìn thấy Dương Quan mang bạn gái tới, sắc mặt của tất cả mọi người đều không tốt lắm.
Cô gái tên Hi Hi mặc chiếc váy Denim đen xám, thân hình không được đẹp, vén mái tóc buông xõa sang hai bên tai, lịch sự chào mọi người.
“Ngồi đi.” Giang Hề vẫn luôn không nói nhiều, bất mãn nói.
Sau khi ngồi xuống, Dương Quan liền chú ý tới Mạt Minh ngồi ở chính giữa, sửng sốt một chút.
Triệu Thành mở miệng: “Đây là Tiểu Minh, người của Lão Hàn, Tiểu Minh, đây là Tiểu Dương.”
Dương Quan tùy cơ ứng biến mà đến, Triệu Thành cũng không giải thích nhiều chuyện cho hắn, cho nên hắn liền không hiểu ý nghĩa câu nói “người của Lão Hàn” của Triệu Thành, hắn chỉ là nghĩ một đàn em bạn của Hàn Thiệu Chu, cho nên tự nhiên chào hỏi Mạt Minh, rồi quay đầu lại tập trung vào bạn gái nhỏ của mình.
“Hi Hi, để anh giới thiệu mọi người với em, đây là…”
Dương Quan giới thiệu chi tiết mọi người với Thẩm Hi Hi, cuối cùng giới thiệu về Thái Triệu. Trong lời nói cũng muốn ám chỉ một chút Thẩm Hi Hi muốn gia mắt giới giải trí, hiện tại thông qua bạn trai muốn kết nối quan hệ.
Mọi người ngoài mặt khá lịch sự, nhưng đối với ý đồ quá rõ ràng của một người ngoài đều cảm thấy khó chịu.
Dương Quan cảm giác mọi người không quá quan tâm đến bạn gái mình, cũng không nóng vội, hắng giọng một cái, cười sâu xa nói: “Kỳ thực, Hi Hi cũng là người nhà với chúng ta. Cô ấy là em họ của anh Văn Từ”.
Mọi người đều giật mình, sắc mặt mỗi người thay đổi ở các mức độ khác nhau.
Thẩm Hi Hi mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ, bên tai một sợi tóc rơi xuống, Thẩm Hi Hi đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc sang bên tai: “Em đã từng nghe anh Văn Từ nhắc đến mọi người, vẫn luôn…”
“Cái gì, Tiểu Minh, em không uống gì sao? “Triệu Thành đột nhiên ngắt lời Thẩm Hi Hi hỏi Mạt Minh,” Nếu em không thích những loại rượu này, để anh kêu người lấy đồ uống khác cho em”.
Đề tài đột nhiên chuyển sang Mạt Minh, Mạt Minh nhìn chằm chằm bàn rượu đến phát ngốc, nghe vậy cậu cũng không kịp phản ứng: “Không cần phiền đến Anh Triệu, em có thể uống giống mọi người”.
“Ơ, Lão Hàn này cũng thật là, sao giờ này vẫn chưa tới?”Triệu Thành cầm điện thoại kiểm tra thời gian.
“Đúng rồi Mạt Minh, Thiệu Chu nói hôm nay là sinh nhật của em” Tần Hựu cầm ly rượu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Tần.”
Thẩm Hi Hi, người bị bỏ rơi, nhìn có chút khó chịu, mím chặt khóe môi, bí mật nhéo vòng eo bạn trai của nàng.
“Đúng rồi” Dương Quan dường như rất vô tình nói với mọi người, “Hi Hi nói với tôi rằng gia đình anh Văn Từ sẽ chuyển về Xuyên Hải, các anh biết chưa?”.
Mọi người: “…”
“Mọi người về sau có thể thường xuyên gặp mặt, không biết anh Hàn có biết tin tức này không, nếu biết được, anh ấy nhất định sẽ rất vui. “
Giang Hề chậm rãi nói:” Trước kia thời điểm Văn Từ ở cùng chúng ta, em hình như lúc đó vẫn còn ở nước Y đọc sách. Cái câu “thường xuyên gặp mặt” này là từ đâu ra?”.
“Anh Giang, đừng để ý đến những chi tiết này. Văn Từ là người mà anh Hàn thích, và em họ của anh Văn Từ lại là bạn gái của em. Vòng đi vòng lại cuối cùng chẳng phải là người một nhà”.
“Em im miệng đi”Triệu Thành không thể chịu nổi. Hắn thật sự hối hận khi để Dương Quan, một kẻ ngớ ngẩn tham dự buổi tụ tập này. Anh lặng lẽ liếc nhìn Mạt Minh, và nói,” Cái gì mà anh Hàn thích, Văn Từ đã kết hôn, em có thể đừng nói nữa được không”.
Dương Quan nhìn có chút vô tội:” Anh Hàn sau khi anh Văn Từ kết hôn vẫn luôn một mình, cái này chẳng phải là vì anh Văn Từ sao, lại nói, cho các anh biết một chuyện…”
Trước cái nhìn trừng trừng của Triệu Thành như muốn nói “Con mẹ nó ngươi có thể câm miệng lại không đồ ngốc này” Dương Quan nở nụ cười vô cùng thần bí: “Anh Văn Từ cùng Cao Sâm đã ly hôn”.
Trừ Tần Hựu lúc trước cùng Hàn Thiệu Chu tham gia tiệc rượu, nghe từ Thẩm Bội Linh trong miệng nói ra, những người còn lại đều là vẻ mặt sửng sốt.
Triệu Thành ngay cả tức giận cũng quên, mở miệng: “Cái…Cái gì?”
“Không ngờ tới, anh Hàn trước đây nói chờ anh Văn Từ ly hôn, cuối cùng anh ấy thật sự chờ được”.
Mọi người: “…”
Mạt Minh khẽ cúi đầu, tò mò nhìn ly rượu trong tay, mới uống một ngụm nhỏ, vị ngon đến bất ngờ.
Độ cồn thấp, hương vị trái cây nồng đậm.
Nếu đêm nay uống thêm vài ly nữa chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào tin nhắn này rất lâu.
Ký ức về Văn Từ đã phai nhạt từ lâu, trong lòng hắn còn lại một chút chua xót và tiếc nuối, nhưng thời gian trôi qua, ham muốn mơ hồ đó dường như không còn đủ để cảm xúc của hắn dâng trào.
Chỉ là dù sao cũng là người hắn thích nhiều năm như vậy, nói trong lòng hắn tâm như nước lặng cũng là không đúng.
Hắn không muốn nghĩ về việc Văn Từ trở về Xuyên Hải, sau này hắn nên như thế nào, đối với hắn, hiện tại cả hai chẳng liên quan gì đến nhau.
Văn Từ có kế hoạch sự nghiệp và lý tưởng sống của riêng mình, bây giờ cậu ấy chỉ muốn liên lạc với những người bạn cũ của mình khi trở về Xuyên Hải, đó là điều bình thường.
Hàn Thiệu Chu ném điện thoại xuống gối, kéo Mạt Minh ôm vào lòng.
Mạt Minh lúc ngủ say vô cùng ngoan ngoãn, Hàn Thiệu Chu hôn thật sâu, trong giấc mơ cậu ấy nhíu mày, Hàn Thiệu Chu không nhịn được lại ôm cậu vào lòng.
Với tình yêu nhỏ bé yếu đuối như vậy, thật lãng phí cuộc đời khi nghĩ về những điều tầm thường khác.
Liên quan đến chuyện nghi ngờ Mạt Minh từ chối giới thiệu hắn tối nay, Hàn Thiệu Chu đã mất hai phút để suy nghĩ về điều đó, hắn cảm thấy chính mình không cho Mạt Minh danh phận nên Mạt Minh mới giữ bí mật về mối quan hệ của mình với bạn bè cậu ấy.
Nói một cách chính xác, hắn bây giờ là chủ nhân của Mạt Minh, không phải bạn trai của cậu ấy.
Cuối cùng, Hàn Thiệu Chu cảm thấy vấn đề là do chính mình.
Vào ngày sinh nhật của cậu, Hàn Thiệu Chu vẫn rời khỏi thành phố đi công tác vào sáng sớm.
Mạt Minh nghĩ rằng Hàn Thiệu Chu sẽ không trở lại, dự định buổi tối sẽ đến đoàn kịch xem biểu diễn, nhân tiện đến thăm sư phụ, nhưng đến buổi chiều, Hàn Thiệu Chu gọi điện thoại bảo cậu đi đến quán bar của Triệu Thành. Bạn bè của hắn sẽ ở đó lúc 7 giờ tối nay để tổ chức một buổi tụ tập nhỏ, hắn sẽ đi thẳng đến quán bar sau khi xuống máy bay và sẽ đến muộn hơn họ một chút.
“Em đừng lo lắng, bọn họ đều là bạn của anh mấy năm nay, em lần trước đều đã gặp qua.” Tuy rằng hắn có không ít bạn bè, nhưng lần này tụ tập đều là những người bạn tốt.
“Anh Chu, em…” Mạt Minh do dự, “Em sẽ đợi anh trở về, chúng ta hãy ở nhà, em sẽ nấu món ăn anh thích”.
“Em lo lắng phải không?” Hàn Thiếu Chu cười, “Đừng lo, chỉ là một vài người bạn của anh thôi. Chỉ là cùng nhau uống rượu, nhân tiện cũng để cho em thân thiết với bọn họ, sau này thuận tiện đưa em đi dự tiệc hơn”.
Đây cũng coi như quà sinh nhật cho Mạt Minh của Hàn Thiệu Chu, là một bất ngờ nhỏ.
Anh cũng biết, so với những món trang sức đắt giá kia, sự công nhận Mạt Minh trước mặt người khác mới là điều Mạt Minh mong muốn nhất.
Còn Mạt Minh thì lại làm sao, đó cũng cách hắn cưng chiều tiểu tình nhân rất nhiều rồi.
Hàn Thiệu Chu vội vàng lên máy bay, không cùng Mạt Minh nói chuyện quá lâu.
Cúp điện thoại xong, Mạt Minh khẽ thở dài.
Người đàn ông này chưa từng làm nhiều điều phiền toái như vậy trước đây.
Buổi tối, Mạt Minh thay quần áo, đi tới quán bar của Triệu Thành, trước đây cậu đã từng đến một lần, nên quen thuộc đường đi.
Khi Mạt Minh bước vào quán bar, Triệu Thành mỉm cười, giơ tay chào hỏi: “Tiểu Mạt, em còn nhớ anh không?”
“Em nhớ.” Mạt Minh ngoan ngoãn gật đầu, “Anh Triệu.”
Triệu Thành mỉm cười sáng lạn hơn: “Đi, chúng ta vào phòng trước, Lão Hàn chắc cũng nhanh chóng đến thôi”.
Triệu Thành đã được Hàn Thiệu Chu gửi gắm vào sáng sớm nay là phải đáp ứng Mạt Minh trước tiên, để sau khi bước vào quán bar, Mạt Minh sẽ không gặp phải những kẻ gây rối.
“Cậu ấy nhút nhát, tính cách mềm yếu, hiếm khi lui tới nơi như vậy. Đừng để người lạ tùy tiện nói chuyện với cậu ấy”. Hàn Thiệu Chu nghiêm mặt nói với Triệu Thành. Anh cũng tin tưởng Triệu Thành và Tần Hựu, nếu không thì dù chuyến bay đến muộn cũng để Mạt Minh chờ hắn rồi mới cùng nhau tới.
“Ừ, đừng lo lắng, tôi sẽ không để bông hoa trắng của cậu rụng một cánh nào.”
Ấn tượng của Triệu Thành về Mạt Minh thực ra khá tốt, vẻ ngoài đẹp, tính tình lại ôn hòa, không gây ác cảm cho người khác. Chính là phần lông mày kia có hai phần giống với Văn Từ, làm cho hắn phải thất thần. Hắn tưởng tượng người anh em tốt của mình đối với Mạt Minh yêu thương, mà lại nhìn thấy hình ảnh một người khác qua gương mặt này, cảm thấy cảm giác này không nói nên lời.
Phòng riêng VIP trang trí rất sang trọng, khác hẳn với không khí khói thuốc mù mịt của những phòng riêng khác, trong phòng này không có khói thuốc, ánh đèn dịu nhẹ, hương rượu quyện với hương gỗ cảm giác rất dễ chịu.
Chỉ có ba người ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu đỏ, ăn mặc giản dị nhưng điềm đạm.
Triệu Thành dẫn Mạt Minh đi vào, vỗ tay cười: “Tôi đưa Tiểu Mạt đến đây rồi, tôi sẽ đợi Tiểu Dương và Lão Hàn.”
Tần Hựu và Giang Hề trước đây đã gặp Mạt Minh, Triệu Thành trực tiếp đi qua hai người bọn họ giới thiệu cho Mạt Minh người khác, Thái Triệu.
Triệu Thành chưa kịp nói gì, Thái Triệu đã ngạc nhiên nhìn Mạt Minh: “Mạt Minh, là em sao.”
Mạt Minh cũng sững sờ: “Đạo diễn Thái”
“Thái Triệu, anh biết Mạt Minh?” Triệu Thành ngạc nhiên hỏi.
Thái Triệu dở khóc dở cười: “Dĩ nhiên, Mạt Minh là nam diễn viên số 2 trong bộ phim cuối cùng của tôi, cái này Thiệu Chu thật là… hắn không nói với tôi một tiếng”.
Thái Gia là một tập đoàn về ngành dệt may với rất nhiều chi nhánh trải khắp nơi ở trong nước, nhưng Thái Triệu lại không theo sự sắp đặt của gia đình nối nghiệp kinh doanh, hắn ta học biên đạo múa trong trường đại học, nhưng khi bước chân vào ngành giải trí lại trở thành đạo diễn. Mấy năm qua vững bước đi lên, hiện tại đã trở thành đạo diễn nổi tiếng, có rất nhiều diễn viên muốn được cộng tác cùng hắn. Hắn ở ngoài là người đàn ông hài hước, không câu nệ tiểu tiết* nhưng trong công việc, hắn rất cố chấp và vô cùng nghiêm túc.
*câu nệ tiểu tiết: xử lí thiếu linh hoạt, cứ rập khuôn theo cái đã định sẵn cả những chi tiết nhỏ.
“Thật là trùng hợp” Triệu Thành nói, “Vậy đâu cần phải giới thiệu? Đều là người quen.”
“Mạt Minh, lại đây ngồi đi.” Tần Hựu chậm rãi nói, “Vì em là người của Thiệu Chu, em đương nhiên cũng là bạn bè của chúng ta, đừng quá để ý.”
Mạt Minh gật đầu, cũng thực sự thoải mái… bạn bè của Hàn Thiệu Chu quả nhiên đều là người tốt.
Thái Triệu nhìn Mạt Minh, trầm ngâm hỏi: “Triệu Thành nói em cùng Thiệu Chu đã ở bên nhau ba năm, tại sao Thiệu Chu còn không có cho em chút tài nguyên nha?”
“Là tại em lười biếng.” Mạt Minh cười đáp lại.
Thái Triệu lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta cùng nhau làm việc mấy tháng, tôi còn không hiểu em sao? Em có thể chịu đựng gian khổ, thấu tình đạt lý, diễn xuất tốt. Nói thật, nếu bộ phim này không phải là Tôn Triều được công ty đầu tư trọng điểm, tôi đã muốn thay đổi em thành diễn viên chính, em so với hắn ưu tú hơn nhiều”.
“Nhìn thật không ra, Mạt Minh lại là người ưu tú như vậy” Triệu Thành nhìn Mạt Minh cười nói: “Lão Thái rất hiếm khi khen người khác như thế này”.
“Đúng rồi, Mạt Minh, em đã quyết định tiếp theo sẽ đi đóng phim nào chưa?” “Thái Triệu hỏi.
“Em sẽ có một chương trình giải trí vào đầu tháng sau”.
“Tại sao em lại muốn tham gia một chương trình giải trí? Các chương trình giải trí tiêu tốn rất nhiều năng lượng của các diễn viên. Công ty quản lý của em muốn làm gì vậy? Sao không nhân cơ hội này tiếp tục cho em tham gia một bộ phim mới?” Kỹ năng hiện tại của em phù hợp ở đoàn làm phim mài dũa hơn” Thái Triệu kích động nói: “Em là diễn viên của Tinh Từ, chẳng lẽ Thiệu Chu không giúp gì cho em sao? Lại cứ để công ty làm lỡ mọi thứ của em như vậy?”
Mạt Minh định giải thích không phải như vậy, Triệu Thành vỗ vai Thái Triệu cười nói: “Có thể là Lão Hàn không muốn Mạt Minh quá mệt mỏi thôi”.
‘Vậy trước đây khi theo đuổi Văn Từ, sao cậu ta lại ra tay hào phóng như vậy?” Thái Triệu nói:”Hận không thể mang tất cả tài nguyên tốt trên thế giới để cho Văn Từ lựa chọn”.
Thái Triệu nói xong, vẻ mặt Triệu Thành sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Mạt Minh cũng không có phản ứng, yên lặng đặt tay lên đùi, nhìn Thái Triệu nói giống như một học sinh ngoan.
Thái Triệu cũng nhận ra trước mặt Mạt Minh không thích hợp khi nói những điều này, có vẻ như muốn châm ngòi ly gián* nên lập tức chuyển chủ đề: “Không sao, Mạt Minh, về sau có cơ hội chúng ta lại hợp tác với nhau”. Hắn không phải thuận miệng nói ra, trong lòng đích xác đã có tính toán.
*Châm ngòi ly gián: công kích người khác gây nghi ngờ, chia rẽ nhau.
Mạt Minh tại đây không muốn từ chối lòng tốt của Thái Triệu, gật đầu nói: “Cảm ơn Giám đốc Thái”.
Mấy người tán gẫu một hồi, cửa phòng lại bị đẩy ra.
“Em xin lỗi, trên đường kẹt xe.”
Người đàn ông đi vào, vuốt lại đầu tóc, trông giản dị nhưng tràn đầy sức sống, so với Triệu Thành thì trẻ hơn, mặc áo khoác Denim với quần túi hộp, mỉm cười và xin lỗi ngay khi bước vào cửa.
Áo Denim
Phía sau người đàn ông là một người phụ nữ trang điểm tinh tế.
Triệu Thành dựa vào ghế sô pha thậm chí còn không đứng dậy, nghiêng người và mỉm cười với người đàn ông: “Thật phong độ, Tiểu Dương, lại muốn chúng ta phải đợi lâu như vậy.”
“Xin lỗi anh Triệu, là thật kẹt xe… Để em giới thiệu bạn với mọi người. Đây là bạn gái của em, Hi Hi”.
Dương Quan xem như là người vào sau cùng của nhóm của Hàn Thiệu Chu và Tần Hựu, kỳ thật cũng không phải là thành viên của nhóm. Triệu Thành và những người khác tụ tập cũng không muốn gọi Tiểu Dương đến, bởi vì Tiểu Dương còn trẻ, mọi chuyện đều xử lý theo cảm tính, nếu không phải Dương gia có quan hệ với Hàn gia, Dương lão gia muốn nhờ Hàn Thiệu Chu để ý đế đứa cháu trai này, bọn họ căn bản sẽ không thèm để ý đến cậu ta.
Vốn dĩ hôm nay Hàn Thiệu Chu không hề gọi điện cho Dương Quan, bản thân Dương Quan là muốn tìm Triệu Thành và những người khác đi uống rượu, tình cờ biết được có một cuộc tụ tập nhỏ mà Hàn Thiệu Chu là người chủ trì nên muốn tham gia, Triệu Thành cũng không có coi trọng hắn, dù sao ngày thường dù hắn có tụ tập cùng, ai cũng không để ý đến hắn.
Nhưng nhìn thấy Dương Quan mang bạn gái tới, sắc mặt của tất cả mọi người đều không tốt lắm.
Cô gái tên Hi Hi mặc chiếc váy Denim đen xám, thân hình không được đẹp, vén mái tóc buông xõa sang hai bên tai, lịch sự chào mọi người.
“Ngồi đi.” Giang Hề vẫn luôn không nói nhiều, bất mãn nói.
Sau khi ngồi xuống, Dương Quan liền chú ý tới Mạt Minh ngồi ở chính giữa, sửng sốt một chút.
Triệu Thành mở miệng: “Đây là Tiểu Minh, người của Lão Hàn, Tiểu Minh, đây là Tiểu Dương.”
Dương Quan tùy cơ ứng biến mà đến, Triệu Thành cũng không giải thích nhiều chuyện cho hắn, cho nên hắn liền không hiểu ý nghĩa câu nói “người của Lão Hàn” của Triệu Thành, hắn chỉ là nghĩ một đàn em bạn của Hàn Thiệu Chu, cho nên tự nhiên chào hỏi Mạt Minh, rồi quay đầu lại tập trung vào bạn gái nhỏ của mình.
“Hi Hi, để anh giới thiệu mọi người với em, đây là…”
Dương Quan giới thiệu chi tiết mọi người với Thẩm Hi Hi, cuối cùng giới thiệu về Thái Triệu. Trong lời nói cũng muốn ám chỉ một chút Thẩm Hi Hi muốn gia mắt giới giải trí, hiện tại thông qua bạn trai muốn kết nối quan hệ.
Mọi người ngoài mặt khá lịch sự, nhưng đối với ý đồ quá rõ ràng của một người ngoài đều cảm thấy khó chịu.
Dương Quan cảm giác mọi người không quá quan tâm đến bạn gái mình, cũng không nóng vội, hắng giọng một cái, cười sâu xa nói: “Kỳ thực, Hi Hi cũng là người nhà với chúng ta. Cô ấy là em họ của anh Văn Từ”.
Mọi người đều giật mình, sắc mặt mỗi người thay đổi ở các mức độ khác nhau.
Thẩm Hi Hi mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ, bên tai một sợi tóc rơi xuống, Thẩm Hi Hi đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc sang bên tai: “Em đã từng nghe anh Văn Từ nhắc đến mọi người, vẫn luôn…”
“Cái gì, Tiểu Minh, em không uống gì sao? “Triệu Thành đột nhiên ngắt lời Thẩm Hi Hi hỏi Mạt Minh,” Nếu em không thích những loại rượu này, để anh kêu người lấy đồ uống khác cho em”.
Đề tài đột nhiên chuyển sang Mạt Minh, Mạt Minh nhìn chằm chằm bàn rượu đến phát ngốc, nghe vậy cậu cũng không kịp phản ứng: “Không cần phiền đến Anh Triệu, em có thể uống giống mọi người”.
“Ơ, Lão Hàn này cũng thật là, sao giờ này vẫn chưa tới?”Triệu Thành cầm điện thoại kiểm tra thời gian.
“Đúng rồi Mạt Minh, Thiệu Chu nói hôm nay là sinh nhật của em” Tần Hựu cầm ly rượu, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Tần.”
Thẩm Hi Hi, người bị bỏ rơi, nhìn có chút khó chịu, mím chặt khóe môi, bí mật nhéo vòng eo bạn trai của nàng.
“Đúng rồi” Dương Quan dường như rất vô tình nói với mọi người, “Hi Hi nói với tôi rằng gia đình anh Văn Từ sẽ chuyển về Xuyên Hải, các anh biết chưa?”.
Mọi người: “…”
“Mọi người về sau có thể thường xuyên gặp mặt, không biết anh Hàn có biết tin tức này không, nếu biết được, anh ấy nhất định sẽ rất vui. “
Giang Hề chậm rãi nói:” Trước kia thời điểm Văn Từ ở cùng chúng ta, em hình như lúc đó vẫn còn ở nước Y đọc sách. Cái câu “thường xuyên gặp mặt” này là từ đâu ra?”.
“Anh Giang, đừng để ý đến những chi tiết này. Văn Từ là người mà anh Hàn thích, và em họ của anh Văn Từ lại là bạn gái của em. Vòng đi vòng lại cuối cùng chẳng phải là người một nhà”.
“Em im miệng đi”Triệu Thành không thể chịu nổi. Hắn thật sự hối hận khi để Dương Quan, một kẻ ngớ ngẩn tham dự buổi tụ tập này. Anh lặng lẽ liếc nhìn Mạt Minh, và nói,” Cái gì mà anh Hàn thích, Văn Từ đã kết hôn, em có thể đừng nói nữa được không”.
Dương Quan nhìn có chút vô tội:” Anh Hàn sau khi anh Văn Từ kết hôn vẫn luôn một mình, cái này chẳng phải là vì anh Văn Từ sao, lại nói, cho các anh biết một chuyện…”
Trước cái nhìn trừng trừng của Triệu Thành như muốn nói “Con mẹ nó ngươi có thể câm miệng lại không đồ ngốc này” Dương Quan nở nụ cười vô cùng thần bí: “Anh Văn Từ cùng Cao Sâm đã ly hôn”.
Trừ Tần Hựu lúc trước cùng Hàn Thiệu Chu tham gia tiệc rượu, nghe từ Thẩm Bội Linh trong miệng nói ra, những người còn lại đều là vẻ mặt sửng sốt.
Triệu Thành ngay cả tức giận cũng quên, mở miệng: “Cái…Cái gì?”
“Không ngờ tới, anh Hàn trước đây nói chờ anh Văn Từ ly hôn, cuối cùng anh ấy thật sự chờ được”.
Mọi người: “…”
Mạt Minh khẽ cúi đầu, tò mò nhìn ly rượu trong tay, mới uống một ngụm nhỏ, vị ngon đến bất ngờ.
Độ cồn thấp, hương vị trái cây nồng đậm.
Nếu đêm nay uống thêm vài ly nữa chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh