Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thiệu Chu không khỏi nhíu mày, người này không trốn ở đây, cuộc đối thoại vừa rồi giữa hắn với ông nội cũng không có ích lợi gì.
Hàn Thiệu Chu đóng cửa sổ và cửa ra vào thông với ban công, quay lại tìm các phòng khác, phòng làm việc, phòng khách, phòng chứa đồ, phòng tắm.
Nhìn vào phòng chứa đồ hắn nhìn thấy hai chiếc vali lớn dựa vào trong góc, Hàn Thiệu Chu theo bản năng nhìn vào, nhưng không nghĩ nhiều.
Trong phòng ngủ, Hàn Thiệu Chu nghe thấy tiếng động nặng nề truyền từ phòng để quần áo.
Phòng để quần áo của hắn và Mạt Minh để riêng ra, động tĩnh vừa phát ra từ phòng để quần áo của Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ đi vào, trước cửa tủ gỗ phát ra tiếng cạch cạch, hắn khẽ cười một tiếng rồi vươn tay đẩy một cánh cửa tủ sang một bên.
Mạt Minh đang khuỵu gối trong tủ, cầm bát anh đào đang ăn, anh sửng sốt, nuốt miếng thịt quả từ trong miệng xuống, cẩn thận hỏi: “Ông anh đi rồi à?”
Hàn Thiệu Chu mặt vô biểu tình chằm chằm nhìn vào người trong tủ quần áo: “Đi rồi”.
Mạt Minh nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm: “Tốt rồi.”
“Trốn ở đây có thoải mái không?”
Mạt Minh nhìn sắc mặt như mây đen trước mặt, co rụt cổ lại, lắc đầu, thì thầm: “Không thoải mái, eo và thắt lưng vẫn còn đau.”
“Anh nghĩ em khá thoải mái, anh có nên chen vào ngồi cùng với em?”
“Không, không cần, anh Chu đừng tức giận, em đi ra ngoài ngay”.
Mạt Minh vội vàng từ trong tủ cầm bát đi ra, chân trần đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu, ngước mắt lên quan sát kỹ sắc mặt của Hàn Thiệu Chu, nhìn thấy người ta có vẻ rất tức giận, giọng nói hối lỗi càng ngày càng nhỏ: “Xin lỗi anh Chu, em sai rồi.”
“Em đi ra ngoài với anh”.
Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói xong liền rời đi, Mạt Minh biết mình sai, cúi đầu im lặng đi theo Hàn Thiệu Chu phía sau.
Trong phòng khách, Hàn Thiệu Chu ngồi xuống sô pha, chỉ vào khoảng trống trước bàn, vừa muốn Mạt Minh đứng bên cạnh nghe chính mình dạy bảo, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy Mạt Minh bước trên sàn, chân không đi tất, ngón chân trắng như tuyết lạnh ngắt, đầu ngón chân đông cứng cuộn tròn trên sàn.
Hàn Thiệu Chu nghẹn trong lồng ngực: “Đi lấy giầy đeo đi!”
Mạt Minh quay đầu chạy đi xỏ dép bông, ngoan ngoãn đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu theo yêu cầu của hắn, hai tay cầm lấy phía dưới bộ đồ ngủ. Khóe miệng hạ thấp, đôi mắt hơi rủ xuống, hiển nhiên là một bộ dạng ủy khuất.
Hàn Thiệu Chu nhất thời không chịu được biểu hiện này của Mạt Minh, dường như hắn chỉ cần nói thêm một câu, sẽ làm cho hắn trở thành người có lỗi.
Sự đáng thương này của Mạt Minh hết lần này đến lần khác khiến Hàn Thiệu Chu tức giận đến nghẹt thở trong lồng ngực như đi qua mười tám khúc cua quanh con đường núi, hắn chính là không nhẫn tâm phát tác ra bên ngoài, quả thực nghẹn đến mức hắn phải tự kiểm điểm bản thân mình.
Hàn Thiệu Chu nghiêm túc nghi ngờ người đàn ông trước mặt đang cố gắng làm xấu mình.
“Em làm sai cái gì?” Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu nhìn anh.”
Mạt Minh chậm rãi ngẩng đầu, mím chặt môi, ánh mắt hư hư lập lòe.
“Ông nội đến em trốn làm gì? Anh không phải nói em đợi trong phòng sao? Em trốn trong tủ đó là có ý gì?”
“Em, căng thẳng.” Mạt Minh thấp giọng nói, “Nhưng em biết em sai rồi.”.
“Sai cái gì?”
“Sai là không nghe lời anh Chu.” Ngừng một chút, Mạt Minh nói: “Từ nay về sau em nhất định sẽ nghe lời anh Chu”.
“Lần trước em cũng nói như vậy, nhưng bây giờ vẫn như thế này.”
Mạt Minh bước tới, đưa tay ra ôm Hàn Thiệu Chu bằng một cánh tay sau đó ngồi sang một bên, ánh mắt tha thiết nói: “Em sẽ không làm vậy nữa, thật đấy”.
“Nếu em còn làm thế này nữa, anh thực sự sẽ không cần em. “Hàn Thiệu Chu cố ý nói. (—.—)
Hắn cảm thấy mấy năm qua hắn đã quá dung túng Mạt Minh, đặc biệt là trong khoảng thời gian này khi hắn trở về Xuyên Hải. Khiến cho Mạt Minh ở bên cạnh hắn không có cảm giác khủng hoảng, thời điểm mấu chốt vừa rồi cậu ta còn dám cho mình sợi dây xích*.
*chỗ này dịch sát không hiểu nghĩa lắm cái đoạn sợi dây xích, nôm na là cho rằng Mạt Minh đang muốn đè đầu Chu vậy.
Những ngày sắp tới còn dài, hắn phải sớm chỉnh người này lại.
Cằm Mạt Minh nhẹ nhàng đặt lên vai Hàn Thiệu Chu, thấp giọng nói: “Em về sau sẽ không làm anh Chu tức giận nữa, được không?”
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, im lặng không nói, sắc mặt lạnh lùng.
Mạt Minh cúi người, hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu, dịu dàng nói: “Anh Chu, anh đừng giận em nữa được không”.
Hàn Thiệu Chu nâng cánh tay cố ý đẩy Mạt Minh ra, thân thể hơi hướng về phía bên kia, khuôn mặt lạnh lùng không nói gì.
Mạt Minh cau mày, đứng dậy đi vòng qua bên trái Hàn Thiệu Chu ngồi xuống, tiếp tục thân mật ôm chặt Hàn Thiệu Chu, lại trấn an rồi hôn Hàn Thiệu Chu, giọng anh yếu ớt như một chú mèo con: “Em biết là em đã sai rồi, thật mà”.
Hàn Thiệu Chu lúc này mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bất an bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Thật sao?”
Mạt Minh gật gật đầu, giơ một tay lên:” Em thề, lần sau nếu em làm anh Chu tức giận, em liền, liền…”
“Liền cái gì?”
Mạt Minh thì thào nói:” Em hiện tại chưa nghĩ tới”.
“Anh muốn em biết, nếu còn tái phạm, anh sẽ ném em ra khỏi đây”, Hàn Thiệu Chu cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt ban đầu, nở nụ cười nhéo nhéo mặt Mạt Minh:” Nghe rõ chưa?”
Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu, hai mắt chậm rãi rũ xuống, anh ôm chặt cánh tay Hàn Thiệu Chu, nói nhỏ: “Em còn chưa muốn đi, anh Chu, đừng ném em đi”.
Nụ cười trong mắt Hàn Thiệu Chu càng ngày càng đậm: “Em sợ sao?”
Mạt Minh sắc mặt thất thần, mất mát, khổ sở, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thiệu Chu ngừng nói nhảm, đem người đè trên ghế sô pha lại hôn lại gặm.
Hắn đã sớm không còn tức giận, nhưng được Mạt Minh dỗ dành như thế này, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hắn rõ ràng cảm giác được Mạt Minh sợ hắn tức giận, cũng sợ hãi mất đi hắn.
Hắn có thể cảm thấy Mạt Minh giống như một con mèo con bị hắn nắm sau gáy, từ trong ra ngoài đều bị hắn gắt gao nắm giữ. Loại kiểm soát tuyệt đối này cũng mang lại cho hắn cảm giác an toàn mà trước đây hắn chưa từng cảm thấy.
Hắn chưa bao giờ thích nghe Triệu Thành nói chuyện tình cảm của mình trước mặt hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại những gì Triệu Thành nói cũng có lý.
Chỉ cần nắm quyền chủ động mối quan hệ trong tay, liền có thể xác định được hướng đi và kết quả của toàn bộ mối quan hệ.
Mạt Minh bị thuận thế làm cho bối rối, Hàn Thiệu Chu tuy rằng cao hứng, nhưng hắn vẫn biết thân thể Mạt Minh vẫn chưa khôi phục.
Chỉ là hắn rất muốn hôn, nhất thời khó nhịn được, trong lòng tràn đầy ham muốn, mặc dù chính mình bị nghẹn cũng muốn làm cho người dưới thân sảng khoái một hồi.
Mạt Minh đột nhiên cả người căng thẳng, ôm lấy một cái gối dùng sức che mặt, đè nén âm thanh phát ra từ giữa hai cánh môi.
Đến khi Hàn Thiệu Chu ngẩng đầu, duỗi tay lấy cái gối ra, mới phát hiện khóe mắt Mạt Minh đều ướt, ánh nước hồng nhuận, lúc này sắc mặt đỏ bừng, thở gấp hổn hển.
Hàn Thiệu Chu khẽ cười một tiếng, không có ý tốt cúi người tiến đến hôn Mạt Minh, dọa Mạt Minh lần nữa nhanh chóng lấy gối che mặt lại.
“Đi súc miệng, đi mau.” Mạt Minh ra mệnh lệnh.
Hàn Thiệu Chu tâm trạng thoải mái, nhéo bên hông Mạt Minh, xoay người rời khỏi sô pha đi vào phòng WC.
Mạt Minh nhanh chóng đứng dậy mặc quần vào, hai tai đỏ bừng như muốn rỉ máu, Hàn Thiệu Chu từ phòng WC đi ra anh quay mặt đi không thèm để ý.
Hàn Thiệu Chu cũng không tức giận, hài lòng xoay người vào phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài, vừa đi ra liền thấy Mạt Minh đang ngồi xổm trước những hộp quà cạnh tường, vẻ mặt tò mò.
“Ông nội vừa thuận đường mang tới, còn có người khác đưa cho ông, nói cái gì mà thuốc bổ.” Hàn Thiệu Chu cười nói với Mạt Minh, “Vừa lúc cho em bồi bổ thân thể.”
Mạt Minh hai mắt sáng lên, thật cẩn thận hỏi: “Nếu ngon, em có thể ăn nhiều một chút không? “
Hàn Thiệu Chu cười tủm tỉm:” Tất cả đều là của em. Ông nội thường ngày vẫn coi thường không nhìn những sản phẩm chế biến này. Mỗi lần thu thập những sản phẩm này đều sẽ cất giữ trong nhà kho. Nếu em thích, ngày khác anh sẽ kêu A Đức mang đến đây”.
Mạt Minh nghe vậy, cầm mấy hộp quà lên trên ghế sô pha, mở từng cái một.
Hai hộp là bánh điểm tâm của trẻ con, ngày sản xuất là sáng nay, Mạt Minh nếm thử một miếng nhỏ, vừa miệng, mềm ngọt, rất ngon.
Ngoài ra còn có một chiếc hộp bên trong có hai hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng hai cây nấm tùng lộ(*) đen và trắng, có dính một ít bùn đất, còn có một hộp vuông phẳng màu đen, được khảm tám lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu nâu, theo hướng dẫn ở thân hộp nói rằng đó là một loại dược liệu cực kỳ quý giá được đun thành canh, Mạt Minh mở lọ uống một ngụm, nghĩ sẽ hơi đắng, sau khi uống xong, lại thấy vị ngọt thanh pha chút vị trà rất ngon.
(*)nấm tùng lộ: là Nấm truffle hay nấm đất còn tên khác là nấm cục, mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi. Cung cấp vitamin, phòng chống ung thư, tăng cường trí nhớ… Có 2 loại đen (mọc ở nước Pháp) và trắng (mọc ở Ý).
(Nấm Tùng Lộ)
Hàn Thiệu Chu đặt thức ăn lên bàn, đi tới sô pha, nhìn Mạt Minh liếm môi tỏ vẻ thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười, “Nếu em thích, hôm nào anh mang em đến kho hàng ở nhà anh, cho em tùy ý lựa chọn, thích cái gì lấy cái đó”.
Mạt Minh lắc đầu, nghiêm túc nói:” Đó là đồ của Hàn lão gia. “
Hàn Thiệu Chu ngồi xuống sô pha, từ trong hộp lấy ra một cái hũ canh nhỏ(*), mở nắp đưa cho Mạt Minh, không khỏi cười khổ nói: “Nếu anh nói cho ông nội biết chúng ta đang yêu nhau, ông nội có thể trực tiếp chuyển kho hàng đến đây cho em, em tin hay không? “
(Hũ canh nhỏ)
“Chính là em cùng anh Chu vĩnh viễn không thể yêu nhau”.
Mạt Minh cười nhẹ, anh vươn tay cầm lấy hũ canh nhỏ Hàn Thiệu Chu đưa cho, đặt đến bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liếm môi ngẩng đầu uống hết cả hũ.
Nó rất ngon, dạ dày dần ấm áp lên.
Mạt Minh muốn uống thêm một hũ nữa, mím môi lại, chưa kịp lấy ra khỏi hộp, vừa vươn tay ra bất ngờ bị người đối diện bắt lấy.
Mạt Minh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hàn Thiệu Chu không hiểu vì sao, phát hiện Hàn Thiệu Chu đã cất đi khuôn mặt tươi cười từ lúc nào, cau mày nhìn mình vẻ mặt âm trầm.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Mạt Minh bị Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm có chút chột dạ, thật cẩn thận hỏi: “Không cho uống sao?”
Hàn Thiệu Chu đáy mắt như có cái gì trầm mặc, vẻ mặt rất xấu, muốn nói lại thôi, cuối cùng buông tay ra, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Đừng uống nữa, qua đây ăn cơm đi.”
Cảm thấy không khí không ổn, Mạt Minh vội vàng ngoan ngoãn đứng dậy đi đến bàn ăn.
“Thật ngon.” Mạt Minh nhai nấm, không chút bủn xỉn nào vuốt mông ngựa (*): “Ngon thật. Ngon hơn trước đây rất nhiều. Anh Chu tay nghề càng ngày càng tiến bộ”.
(*)vuốt mông ngựa: dùng để chỉ hành động của những người chuyên đi nịnh hót, lấy lòng người khác.
“Không phải anh làm.” Đôi mắt Hàn Thiệu Chu tối sầm. “Là A Đức làm”.
“…”
Vuốt mông ngựa không thành, Mạt Minh rốt cuộc không nói nữa, cuống quít cúi đầu, trầm mặc ăn cơm.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm Mạt Minh ngồi đối diện bàn ăn, sắc mặt càng ngày càng xấu.
Câu nói vừa rồi của anh chàng này là có ý gì?
Chẳng lẽ cảm giác khủng hoảng của hắn càng tăng lên, ngược lại khiến anh chàng này đối với mình không dám chút nào mơ tưởng?
————–
Hàn Thiệu Chu không khỏi nhíu mày, người này không trốn ở đây, cuộc đối thoại vừa rồi giữa hắn với ông nội cũng không có ích lợi gì.
Hàn Thiệu Chu đóng cửa sổ và cửa ra vào thông với ban công, quay lại tìm các phòng khác, phòng làm việc, phòng khách, phòng chứa đồ, phòng tắm.
Nhìn vào phòng chứa đồ hắn nhìn thấy hai chiếc vali lớn dựa vào trong góc, Hàn Thiệu Chu theo bản năng nhìn vào, nhưng không nghĩ nhiều.
Trong phòng ngủ, Hàn Thiệu Chu nghe thấy tiếng động nặng nề truyền từ phòng để quần áo.
Phòng để quần áo của hắn và Mạt Minh để riêng ra, động tĩnh vừa phát ra từ phòng để quần áo của Hàn Thiệu Chu.
Hàn Thiệu Chu nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ đi vào, trước cửa tủ gỗ phát ra tiếng cạch cạch, hắn khẽ cười một tiếng rồi vươn tay đẩy một cánh cửa tủ sang một bên.
Mạt Minh đang khuỵu gối trong tủ, cầm bát anh đào đang ăn, anh sửng sốt, nuốt miếng thịt quả từ trong miệng xuống, cẩn thận hỏi: “Ông anh đi rồi à?”
Hàn Thiệu Chu mặt vô biểu tình chằm chằm nhìn vào người trong tủ quần áo: “Đi rồi”.
Mạt Minh nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm: “Tốt rồi.”
“Trốn ở đây có thoải mái không?”
Mạt Minh nhìn sắc mặt như mây đen trước mặt, co rụt cổ lại, lắc đầu, thì thầm: “Không thoải mái, eo và thắt lưng vẫn còn đau.”
“Anh nghĩ em khá thoải mái, anh có nên chen vào ngồi cùng với em?”
“Không, không cần, anh Chu đừng tức giận, em đi ra ngoài ngay”.
Mạt Minh vội vàng từ trong tủ cầm bát đi ra, chân trần đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu, ngước mắt lên quan sát kỹ sắc mặt của Hàn Thiệu Chu, nhìn thấy người ta có vẻ rất tức giận, giọng nói hối lỗi càng ngày càng nhỏ: “Xin lỗi anh Chu, em sai rồi.”
“Em đi ra ngoài với anh”.
Hàn Thiệu Chu trầm giọng nói xong liền rời đi, Mạt Minh biết mình sai, cúi đầu im lặng đi theo Hàn Thiệu Chu phía sau.
Trong phòng khách, Hàn Thiệu Chu ngồi xuống sô pha, chỉ vào khoảng trống trước bàn, vừa muốn Mạt Minh đứng bên cạnh nghe chính mình dạy bảo, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy Mạt Minh bước trên sàn, chân không đi tất, ngón chân trắng như tuyết lạnh ngắt, đầu ngón chân đông cứng cuộn tròn trên sàn.
Hàn Thiệu Chu nghẹn trong lồng ngực: “Đi lấy giầy đeo đi!”
Mạt Minh quay đầu chạy đi xỏ dép bông, ngoan ngoãn đứng trước mặt Hàn Thiệu Chu theo yêu cầu của hắn, hai tay cầm lấy phía dưới bộ đồ ngủ. Khóe miệng hạ thấp, đôi mắt hơi rủ xuống, hiển nhiên là một bộ dạng ủy khuất.
Hàn Thiệu Chu nhất thời không chịu được biểu hiện này của Mạt Minh, dường như hắn chỉ cần nói thêm một câu, sẽ làm cho hắn trở thành người có lỗi.
Sự đáng thương này của Mạt Minh hết lần này đến lần khác khiến Hàn Thiệu Chu tức giận đến nghẹt thở trong lồng ngực như đi qua mười tám khúc cua quanh con đường núi, hắn chính là không nhẫn tâm phát tác ra bên ngoài, quả thực nghẹn đến mức hắn phải tự kiểm điểm bản thân mình.
Hàn Thiệu Chu nghiêm túc nghi ngờ người đàn ông trước mặt đang cố gắng làm xấu mình.
“Em làm sai cái gì?” Hàn Thiệu Chu hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu nhìn anh.”
Mạt Minh chậm rãi ngẩng đầu, mím chặt môi, ánh mắt hư hư lập lòe.
“Ông nội đến em trốn làm gì? Anh không phải nói em đợi trong phòng sao? Em trốn trong tủ đó là có ý gì?”
“Em, căng thẳng.” Mạt Minh thấp giọng nói, “Nhưng em biết em sai rồi.”.
“Sai cái gì?”
“Sai là không nghe lời anh Chu.” Ngừng một chút, Mạt Minh nói: “Từ nay về sau em nhất định sẽ nghe lời anh Chu”.
“Lần trước em cũng nói như vậy, nhưng bây giờ vẫn như thế này.”
Mạt Minh bước tới, đưa tay ra ôm Hàn Thiệu Chu bằng một cánh tay sau đó ngồi sang một bên, ánh mắt tha thiết nói: “Em sẽ không làm vậy nữa, thật đấy”.
“Nếu em còn làm thế này nữa, anh thực sự sẽ không cần em. “Hàn Thiệu Chu cố ý nói. (—.—)
Hắn cảm thấy mấy năm qua hắn đã quá dung túng Mạt Minh, đặc biệt là trong khoảng thời gian này khi hắn trở về Xuyên Hải. Khiến cho Mạt Minh ở bên cạnh hắn không có cảm giác khủng hoảng, thời điểm mấu chốt vừa rồi cậu ta còn dám cho mình sợi dây xích*.
*chỗ này dịch sát không hiểu nghĩa lắm cái đoạn sợi dây xích, nôm na là cho rằng Mạt Minh đang muốn đè đầu Chu vậy.
Những ngày sắp tới còn dài, hắn phải sớm chỉnh người này lại.
Cằm Mạt Minh nhẹ nhàng đặt lên vai Hàn Thiệu Chu, thấp giọng nói: “Em về sau sẽ không làm anh Chu tức giận nữa, được không?”
Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, im lặng không nói, sắc mặt lạnh lùng.
Mạt Minh cúi người, hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu, dịu dàng nói: “Anh Chu, anh đừng giận em nữa được không”.
Hàn Thiệu Chu nâng cánh tay cố ý đẩy Mạt Minh ra, thân thể hơi hướng về phía bên kia, khuôn mặt lạnh lùng không nói gì.
Mạt Minh cau mày, đứng dậy đi vòng qua bên trái Hàn Thiệu Chu ngồi xuống, tiếp tục thân mật ôm chặt Hàn Thiệu Chu, lại trấn an rồi hôn Hàn Thiệu Chu, giọng anh yếu ớt như một chú mèo con: “Em biết là em đã sai rồi, thật mà”.
Hàn Thiệu Chu lúc này mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bất an bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Thật sao?”
Mạt Minh gật gật đầu, giơ một tay lên:” Em thề, lần sau nếu em làm anh Chu tức giận, em liền, liền…”
“Liền cái gì?”
Mạt Minh thì thào nói:” Em hiện tại chưa nghĩ tới”.
“Anh muốn em biết, nếu còn tái phạm, anh sẽ ném em ra khỏi đây”, Hàn Thiệu Chu cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt ban đầu, nở nụ cười nhéo nhéo mặt Mạt Minh:” Nghe rõ chưa?”
Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu, hai mắt chậm rãi rũ xuống, anh ôm chặt cánh tay Hàn Thiệu Chu, nói nhỏ: “Em còn chưa muốn đi, anh Chu, đừng ném em đi”.
Nụ cười trong mắt Hàn Thiệu Chu càng ngày càng đậm: “Em sợ sao?”
Mạt Minh sắc mặt thất thần, mất mát, khổ sở, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Thiệu Chu ngừng nói nhảm, đem người đè trên ghế sô pha lại hôn lại gặm.
Hắn đã sớm không còn tức giận, nhưng được Mạt Minh dỗ dành như thế này, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hắn rõ ràng cảm giác được Mạt Minh sợ hắn tức giận, cũng sợ hãi mất đi hắn.
Hắn có thể cảm thấy Mạt Minh giống như một con mèo con bị hắn nắm sau gáy, từ trong ra ngoài đều bị hắn gắt gao nắm giữ. Loại kiểm soát tuyệt đối này cũng mang lại cho hắn cảm giác an toàn mà trước đây hắn chưa từng cảm thấy.
Hắn chưa bao giờ thích nghe Triệu Thành nói chuyện tình cảm của mình trước mặt hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại những gì Triệu Thành nói cũng có lý.
Chỉ cần nắm quyền chủ động mối quan hệ trong tay, liền có thể xác định được hướng đi và kết quả của toàn bộ mối quan hệ.
Mạt Minh bị thuận thế làm cho bối rối, Hàn Thiệu Chu tuy rằng cao hứng, nhưng hắn vẫn biết thân thể Mạt Minh vẫn chưa khôi phục.
Chỉ là hắn rất muốn hôn, nhất thời khó nhịn được, trong lòng tràn đầy ham muốn, mặc dù chính mình bị nghẹn cũng muốn làm cho người dưới thân sảng khoái một hồi.
Mạt Minh đột nhiên cả người căng thẳng, ôm lấy một cái gối dùng sức che mặt, đè nén âm thanh phát ra từ giữa hai cánh môi.
Đến khi Hàn Thiệu Chu ngẩng đầu, duỗi tay lấy cái gối ra, mới phát hiện khóe mắt Mạt Minh đều ướt, ánh nước hồng nhuận, lúc này sắc mặt đỏ bừng, thở gấp hổn hển.
Hàn Thiệu Chu khẽ cười một tiếng, không có ý tốt cúi người tiến đến hôn Mạt Minh, dọa Mạt Minh lần nữa nhanh chóng lấy gối che mặt lại.
“Đi súc miệng, đi mau.” Mạt Minh ra mệnh lệnh.
Hàn Thiệu Chu tâm trạng thoải mái, nhéo bên hông Mạt Minh, xoay người rời khỏi sô pha đi vào phòng WC.
Mạt Minh nhanh chóng đứng dậy mặc quần vào, hai tai đỏ bừng như muốn rỉ máu, Hàn Thiệu Chu từ phòng WC đi ra anh quay mặt đi không thèm để ý.
Hàn Thiệu Chu cũng không tức giận, hài lòng xoay người vào phòng bếp bưng thức ăn ra ngoài, vừa đi ra liền thấy Mạt Minh đang ngồi xổm trước những hộp quà cạnh tường, vẻ mặt tò mò.
“Ông nội vừa thuận đường mang tới, còn có người khác đưa cho ông, nói cái gì mà thuốc bổ.” Hàn Thiệu Chu cười nói với Mạt Minh, “Vừa lúc cho em bồi bổ thân thể.”
Mạt Minh hai mắt sáng lên, thật cẩn thận hỏi: “Nếu ngon, em có thể ăn nhiều một chút không? “
Hàn Thiệu Chu cười tủm tỉm:” Tất cả đều là của em. Ông nội thường ngày vẫn coi thường không nhìn những sản phẩm chế biến này. Mỗi lần thu thập những sản phẩm này đều sẽ cất giữ trong nhà kho. Nếu em thích, ngày khác anh sẽ kêu A Đức mang đến đây”.
Mạt Minh nghe vậy, cầm mấy hộp quà lên trên ghế sô pha, mở từng cái một.
Hai hộp là bánh điểm tâm của trẻ con, ngày sản xuất là sáng nay, Mạt Minh nếm thử một miếng nhỏ, vừa miệng, mềm ngọt, rất ngon.
Ngoài ra còn có một chiếc hộp bên trong có hai hộp gỗ nhỏ, bên trong đựng hai cây nấm tùng lộ(*) đen và trắng, có dính một ít bùn đất, còn có một hộp vuông phẳng màu đen, được khảm tám lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu nâu, theo hướng dẫn ở thân hộp nói rằng đó là một loại dược liệu cực kỳ quý giá được đun thành canh, Mạt Minh mở lọ uống một ngụm, nghĩ sẽ hơi đắng, sau khi uống xong, lại thấy vị ngọt thanh pha chút vị trà rất ngon.
(*)nấm tùng lộ: là Nấm truffle hay nấm đất còn tên khác là nấm cục, mọc sâu trong lòng đất, thường ký sinh trong lớp rễ cây sồi. Cung cấp vitamin, phòng chống ung thư, tăng cường trí nhớ… Có 2 loại đen (mọc ở nước Pháp) và trắng (mọc ở Ý).
(Nấm Tùng Lộ)
Hàn Thiệu Chu đặt thức ăn lên bàn, đi tới sô pha, nhìn Mạt Minh liếm môi tỏ vẻ thỏa mãn, không khỏi nở nụ cười, “Nếu em thích, hôm nào anh mang em đến kho hàng ở nhà anh, cho em tùy ý lựa chọn, thích cái gì lấy cái đó”.
Mạt Minh lắc đầu, nghiêm túc nói:” Đó là đồ của Hàn lão gia. “
Hàn Thiệu Chu ngồi xuống sô pha, từ trong hộp lấy ra một cái hũ canh nhỏ(*), mở nắp đưa cho Mạt Minh, không khỏi cười khổ nói: “Nếu anh nói cho ông nội biết chúng ta đang yêu nhau, ông nội có thể trực tiếp chuyển kho hàng đến đây cho em, em tin hay không? “
(Hũ canh nhỏ)
“Chính là em cùng anh Chu vĩnh viễn không thể yêu nhau”.
Mạt Minh cười nhẹ, anh vươn tay cầm lấy hũ canh nhỏ Hàn Thiệu Chu đưa cho, đặt đến bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liếm môi ngẩng đầu uống hết cả hũ.
Nó rất ngon, dạ dày dần ấm áp lên.
Mạt Minh muốn uống thêm một hũ nữa, mím môi lại, chưa kịp lấy ra khỏi hộp, vừa vươn tay ra bất ngờ bị người đối diện bắt lấy.
Mạt Minh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hàn Thiệu Chu không hiểu vì sao, phát hiện Hàn Thiệu Chu đã cất đi khuôn mặt tươi cười từ lúc nào, cau mày nhìn mình vẻ mặt âm trầm.
“Sao, có chuyện gì vậy?” Mạt Minh bị Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm có chút chột dạ, thật cẩn thận hỏi: “Không cho uống sao?”
Hàn Thiệu Chu đáy mắt như có cái gì trầm mặc, vẻ mặt rất xấu, muốn nói lại thôi, cuối cùng buông tay ra, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, giọng nói không có chút cảm xúc nào: “Đừng uống nữa, qua đây ăn cơm đi.”
Cảm thấy không khí không ổn, Mạt Minh vội vàng ngoan ngoãn đứng dậy đi đến bàn ăn.
“Thật ngon.” Mạt Minh nhai nấm, không chút bủn xỉn nào vuốt mông ngựa (*): “Ngon thật. Ngon hơn trước đây rất nhiều. Anh Chu tay nghề càng ngày càng tiến bộ”.
(*)vuốt mông ngựa: dùng để chỉ hành động của những người chuyên đi nịnh hót, lấy lòng người khác.
“Không phải anh làm.” Đôi mắt Hàn Thiệu Chu tối sầm. “Là A Đức làm”.
“…”
Vuốt mông ngựa không thành, Mạt Minh rốt cuộc không nói nữa, cuống quít cúi đầu, trầm mặc ăn cơm.
Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm Mạt Minh ngồi đối diện bàn ăn, sắc mặt càng ngày càng xấu.
Câu nói vừa rồi của anh chàng này là có ý gì?
Chẳng lẽ cảm giác khủng hoảng của hắn càng tăng lên, ngược lại khiến anh chàng này đối với mình không dám chút nào mơ tưởng?
————–
Tác giả :
Cáp Khiếm Huynh