Tôi Chỉ Muốn Ly Hôn
Chương 16
Editor: Lầu trên có XB
Lúc Yến Kiêu nói ra lời này, hắn đang đứng cạnh Diệp Phi.
Hắn mặc bộ quần áo ở nhà màu xám mềm mại, cài cúc lên tận cùng, trông vẫn như đang ở văn phòng, vừa nghiêm nghị lại nghiêm túc.
Nhịp tim của Diệp Phi đột nhiên chậm nửa nhịp, rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
Cậu dở khóc dở cười, không ngờ Yến Kiêu bởi vì không muốn ly hôn mà làm đến mức như thế này, thậm chí không tiếc tiêu hơn một trăm triệu chỉ để cho cậu vui vẻ.
Cũng đúng thôi, với địa vị bây giờ của Yến Kiêu, thì thứ quý giá nhất không phải là tiền bạc mà là thời gian.
“Không cần xem trước kịch bản luôn à?” Diệp Phi hỏi hắn.
Yến Kiêu nói “Không cần”, lại nói: “Lúc nào thì ký hợp đồng? Để tôi gọi điện bảo người sắp xếp.”
Tài sản của Yến Kiêu do một đội ngũ quản lý tài chính chuyên nghiệp đảm nhận, Dù một hai trăm triệu không phải là số tiền lớn đối với hắn nhưng vẫn cần phải được chuẩn bị trước.
Diệp Phi ngẩng lên.
Vóc người Yến Kiêu rất cao, bởi vì đang đứng, nên so với cậu còn cao hơn nửa đầu.
Hắn cúi đầu nhìn cậu chăm chú, dù có bị nói là đập tiền vì Diệp Phi, cũng không mang cảm giác như bố thí.
Dường như cho dù Diệp Phi có yêu cầu quá phận đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ thỏa mãn cho cậu.
Không ai có thể cự tuyệt được kiểu lấy lòng ngốc nghếch như vậy, cho dù Yến Kiêu thật sự có mục đích khác đi chăng nữa, thì Diệp Phi vẫn thấy cảm động như cũ.
Từ sau khi quyết định đầu tư 《 Giải cứu siêu thời gian 》, Yến Kiêu là người đầu tiên ủng hộ cậu vô điều kiện như vậy.
“Nếu mất tiền thì sao?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi.
Yến Kiêu nói “Không sao cả”, sau đó ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt Diệp Phi, gọi tên cậu: “Diệp Phi.”
Diệp Phi “Ừ” một tiếng.
“Không sao,” Yến Kiêu nói, ngón tay chuyển động, như muốn chạm vào tay Diệp Phi, nhưng cuối cùng lại không dám chạm vào, “Em thiếu, thì tôi sẽ bù lại.”
“Tôi có tiền, ” hắn lại bỏ thêm một câu, nói với Diệp Phi, “Đừng sợ.”
Trong một khoảnh khắc, Diệp Phi dường như bị hút ra khỏi thế giới.
Đại não của cậu quay cuồng, câu nói “Đừng sợ” của Yến Kiêu như văng vẳng bên tai cậu.
Cảm giác của cơ thể, thị giác dường như đều biến thành mọi vật xung quanh Yến Kiêu, mỗi một mình hắn, chỉ muốn nhìn mỗi hắn, suy nghĩ ấy hoàn toàn khống chế Diệp Phi.
Cậu muốn như trước kia, nói hai câu gì đó để ngắt lời hắn, hoặc nói lảng sang chuyện khác.
Dù rất muốn làm như vậy nhưng vào giờ phút này lại chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, chỉ có thể chật vật quay mặt đi, nói một câu: “Được.
Cả đêm Diệp Phi không sao ngủ ngon được, sáng hôm sau đi đến Thiên Tỉ mắt vẫn còn chút đỏ, Cốc Thụy Gia trêu chọc cậu: “Chậc chậc chậc, đêm xuân ngắn ngủi, bạn hiền chúng ta không giống nhau.”
Đêm xuân ngắn ngủi cái rắm ấy! Tâm tình Diệp Phi vốn đã không tốt, bị y trêu như thế lại càng buồn bực, tính gộp lại cả hai đời lại thì cậu vẫn còn chưa được nếm chút vị thịt nào đây này.
Diệp Phi không kìm được lòng mà thở dài, cảm giác như tối qua thật không ổn.
Cậu trọng sinh trở về là để tận hưởng đủ lạc thú, chứ không phải nhảy xuống vực, sau này phải tránh xa Yến Kiêu ra chút mới được.
Cậu lắc đầu, đem những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu tống ra ngoài hết, gọi điện cho Tống Văn Hoa. Nói cho anh ta biết đã chuẩn bị đủ tiền đầu tư, bảo anh ta tới ký hợp đồng.
“Âu shit, ” lúc cậu gọi điện, Cốc Thụy Gia ngồi bên cạnh nghe, hiếu kỳ vô cùng.
Sau khi Diệp Phi cúp, y mới nhảy lại gần, “Cậu lấy số tiền đó từ tên coi tiền như rác nào vậy ?”
Diệp Phi: “…”
Diệp Phi không muốn nói tiếp đề tài này nữa, buồn bực vung vung tay: “Cậu đừng quản nhiều như thế.”
Cốc Thụy Gia không phục, đang muốn tranh luận cùng Diệp Phi, cậu đã nói sang chuyện khác, nói tới công việc: “Vốn lưu động hiện tại của công ty không còn nhiều, đầu tư hạng mục lại có thời gian quá dài, cho nên bây giờ cũng chỉ còn sót lại một con đường —— ”
Cốc Thụy Gia bị cậu dẫn dắt, theo bản năng hỏi: “Đường gì?”
Diệp Phi nói: “Mua IP.”
Thời điểm này, IP không như hai năm sau, cứ một lượt là tốn cả chục triệu.
Nói cho cùng, giá IP bình thường mấy triệu đã xem là giá trên trời rồi.
Đương nhiên, có nhiều tác phẩm không ở trong phạm vi này.
Diệp Phi nhớ rằng vào tháng sáu năm nay, một bộ phim cổ trang được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết trên mạng đã trở nên phổ biến trên toàn quốc, và do đó IP đã bắt đầu nổi đình nổi đám.
Các công ty Điện ảnh &Truyền hình lớn giống như mấy đứa con ngốc nhà địa chủ, không cần biết ra sao cứ dồn dập đổ tiền vào.
Tình trạng này kéo dài hai năm, cho đến khi hàng loạt quốc sách xuất hiện, điện ảnh và truyền hình bước vào thời kì đóng băng, sau đó mới lụi tàn.
“Mua IP làm gì?” Cốc Thụy Gia nghĩ mãi vẫn không ra, “Với điều kiện của chúng ta bây giờ muốn quay chụp cũng không được.”
Đừng tưởng sau khi mua IP là có thể lập tức quay chụp.
Đối tượng của tiểu thuyết online và phim truyền hình không giống nhau. Công ty Điện ảnh & Truyền hình sau khi lấy bản quyền, nhất định phải thông qua biên kịch chuyên nghiệp thay đổi rồi mới có thể biến thành kịch bản.
Đây chỉ là bước đầu tiên, còn bước tiếp theo là chuẩn bị và thành lập dự án … Tóm lại là đủ thứ rắc rối, rõ ràng là không thể kiếm tiền nhanh được.
“Chúng ta đương nhiên không quay chụp, ” Diệp Phi cong môi cười, “chúng ta sẽ bán cho các công ty Điện ảnh &Truyền hình khác.”
Cốc Thụy Gia vẫn không hiểu nỗi: “Sao cậu biết người ta muốn mua IP? Lỡ như bọn họ không muốn, chẳng phải chúng ta tự lấy đá đập vào chân mình sao?”
Diệp Phi ung dung nói: “Bọn họ sẽ mua.”
Cốc Thụy Gia không biết sự tự tin của cậu từ đâu đến, nhưng mấy ngày nay y đã quen nghe theo lời của Diệp Phi, theo lời cậu nói, y ra lệnh cho người phía dưới liên hệ với những IP đó.
Sau khi nói chuyện công việc, Cốc Thụy Gia đang định mời cậu buổi tối đi ăn mừng, thì nghe thấy Diệp Phi nói: “Đi gọi cho tớ mấy tiểu thịt tươi mới được công ty ký hợp đồng đến đây.”
Cốc Thụy Gia: “???”
Cốc Thụy Gia dựng rào cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?” Không phải y nghĩ quá nhiều, mà bởi Diệp Phi đã có tội danh từ sớm.
Mấy ngày trước la hét muốn ly hôn, ngày hôm sau lại muốn gặp tiểu thịt tươi, sao là chuyện tốt được?
Diệp Phi cười nhạo: “Làm sao, sợ tớ chơi quy tắc ngầm với nghệ sĩ nhà cậu à?”
Cốc Thụy Gia đầu tiên phản pháo lại: “Cái gì mà nhà tớ với cả nhà cậu?” Sau đó lại nhận ra mình bị lệch trọng tâm, ngay lập tức nói thêm,”Làm vậy không được đâu.”
Diệp Phi nâng cằm cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau một chốc, mới nói: “Yên tâm, tớ chỉ nhìn thôi.”
Cậu cảm thấy nhất định mình đang bị sắc đẹp của Yến Kiêu mê hoặc, mới làm sản sinh ảo giác động lòng với hắn.
Vậy thì thử tiếp xúc với người có túi da đẹp khác để thử nghiệm xem sao.
“Phi! Tra nam!” Cốc Thụy Gia khinh thường liếc cậu một cái, “Cậu cho rằng tớ sẽ tin ư? Tiếp theo, không phải lại nói rằng tớ sẽ không làm gì cả hả?””
Diệp Phi: “…”
Diệp Phi: “Cái thằng này, sao trong đầu cậu suốt ngày chứa toàn thứ dơ bẩn không thế? Tớ muốn gặp nghệ sĩ của công ty tìm hiểu một chút thì có chuyện gì, nếu không thì làm sao có thể hoạch định con đường sự nghiệp cho họ được?”
Cốc Thụy Gia nửa tin nửa ngờ nhìn cậu: “Thật không thế?”
Diệp Phi gật đầu.
Cuối cùng Cốc Thụy Gia vẫn là gọi đám tiểu thịt tươi tới, Thiên Tỉ cũng không phải là công ty lớn gì, nghệ sĩ ký đều là người không có danh tiếng.
Thoạt nhìn, có 5 tới 6 triệu người hâm mộ trên Weibo, có vẻ rất hot, nhưng thực ra là do họ mua bằng tiền.
Bỗng nhiên bị sếp triệu tập, nhóm tiểu thịt tươi không biết xảy ra chuyện gì, tập trung tại trước bàn làm việc, lòng rối như tơ vò.
Có thể phát triển trong giới giải trí đều là người có tư sắc không tồi.
Mấy tiểu thịt tươi này trông vừa đẹp trai, dẻo dai và tràn đầy sức sống.
Thậm chí vì còn nhỏ nên vẫn có chút nhút nhát, trông đặc biệt ngon miệng.
Nhưng lòng Diệp Phi lại như thành giếng cổ, cả chút sóng gió cũng không nổi lên được.
Vóc dáng của người này không đẹp bằng Yến Kiêu, lưng người kia lại không giống như Yến Kiêu, người cuối cùng lớn lên miễn cưỡng có chút giống với Yến Kiêu, nhưng khí chất lại kém hơn rất nhiều.
Cho dù Diệp Phi không cố ý so sánh, nhưng phàm là người đã từng gặp qua yến tiệc hải sản tươi rói, thì làm sao có thể để ý tới món cháo hoa nữa đây.
Diệp Phi trong lòng thở dài, nhìn đống tài liệu cá nhân mới vừa in ra, rồi lại nhìn nhóm tiểu thịt tươi một lần, sau đó phất tay ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài.
Cốc Thụy Gia luôn ở bên cạnh giám sát, chỉ lo Diệp Phi sẽ phạm vào loại lỗi mà đàn ông thường hay mắc.
Lúc này thấy cậu đúng thực không ý gì khác, tâm tư mới thả lỏng: “Chờ đã, tối này cũng không biết đi nơi nào.
Hay là đêm nay tiện thể ăn chung một bữa cơm đi, sẵn giới thiệu sếp Diệp cho mọi người biết.”
Các tiểu thịt tươi nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía Diệp Phi, trong mắt đều là mong đợi.
Cơ hội cùng được đi ăn cơm với sếp cũng không nhiều, nhất định phải nắm chặt.
Cái gì? Lỡ như bị rót rượu rồi chơi quy tắc ngầm thì phải làm sao? Đang muốn thay bọn họ lo lắng một chút, nhưng dung mạo của sếp Diệp còn đẹp hơn bọn họ nữa, nếu như muốn phát sinh chuyện đó, ai chiếm tiện nghi ai còn chưa chắc đâu.
Diệp Phi suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.”
Cậu tạm thời không muốn về nhà đối mặt với Yến Kiêu.
Buổi tối, nhóm người đi tới một cửa hàng đồ nướng có chút tiếng tăm.
Cái lợi duy nhất là không quá nổi tiếng.
Dù muốn đi đâu, cũng không cần phải lo lắng về việc bị người hâm mộ vây quanh.
Tối nay Diệp Phi mời khách, nhóm tiểu thịt tươi không dám gọi quá nhiều, Cốc Thụy Gia lại không khách khí như vậy, chọn một đống như muốn gọi toàn bộ menu quán ra.
Cửa hàng này phát huy hết vai trò của công nghệ cao, thức ăn được phục vụ không cần người bưng mà trực tiếp đẩy bằng máy.
Chiếc kệ khổng lồ cao sáu tầng chứa đầy đủ các loại xiên thịt nướng, phút chốc hình thành đánh như đánh vào thị giác của khách hàng.
“Đến đến đến, ” Cốc Thụy Gia cũng cảm thấy mới mẻ, giơ lên di động đứng bên cạnh giá nướng, ra hiệu nhóm tiểu thịt tươi lại, “Chúng ta chụp ảnh trước rồi lại ăn.”
Nhóm tiểu thịt tươi đều rất có mắt nhìn, ngoan ngoãn chừa vị trí C lại cho Diệp Phi.
Chỉ có điều bởi vì nhiều người, vì bảo đảm tất cả mọi người được vào màn hình, nên đứng lại rất gần nhau.
Khi chụp xong, làm cho Diệp Phi có một loại cảm giác trái ôm phải ấp.
Cốc Thụy Gia là thẳng nam, có thể chụp không bị thiếu người đã không tệ, cũng không chú ý nhiều như vậy, đăng bức ảnh lên vòng bạn bè, rồi đắc ý tham gia vào buổi nhậu.
Trong trụ sở chính của Khoa Học Kỹ Thuật Phi Tiêu, Yến Kiêu đã hoàn thành xong email yêu cầu tài trợ cho dự án, đang định gọi Trình Minh Hạo đến để nói về hội nghị.
Bỗng như nghĩ tới điều gì đó, mở wechat ra nhấn vào vòng bạn bè.
Hắn chưa bao giờ xem mấy thứ này, bởi cảm thấy rất lãng phí thời gian.
Chỉ là bỗng nhớ tới lời đề nghị của Trình Minh Hạo ngày hôm đó, hắn định tham khảo bạn bè khác trước về cách đăng một nội dung mà chỉ có Diệp Phi mới có thể đọc được.
Hình tròn nhỏ quay vòng hai lần, đã hiện lên hoạt động mới, bài đầu chính là của Cốc Thụy Gia ——
Cốc Thụy Gia: Hôm nay sếp Diệp phải vì nhóm tiểu thịt tươi mà xuất huyết nhiều ha ha ha ha ha ha! 【 bức ảnh 】
Định vị: Tiệm BBQ Sáng Ý.
Trong hình, Diệp Phi được đám đàn ông vây quanh, khóe miệng mang ý cười, dáng vẻ trông rất vui vẻ, thậm chí tay còn khoác lên trên vai một người trong đó.
Môi Yến Kiêu dần mím lại.
Hắn trầm mặc nhìn chăm chú vào tấm hình kia, sau một phút, gọi điện cho tài xế ở dưới lầu chờ mình, sau đó nhanh chân đi ra khỏi văn phòng.
Lúc Yến Kiêu đến, cả người Diệp Phi đang tựa hờ vào ghế ngồi, cười nhẹ nghe một tiểu thịt tươi ngồi bên cạnh nói chuyện.
Lúc là giờ cao điểm ăn tối, quán hơi ồn ào.
Có lẽ là không nghe rõ, Diệp Phi cau mày, lại nghiêng người về phía trước.
Hai người vốn đã rất gần lại tiến lên sát như vậy, nhìn từ phía sau, giống như một cặp tình nhân đang thủ thỉ với nhau vậy.
Mắt thấy mặt Diệp Phi sắp đụng vào mặt tiểu thịt tươi kia, đầu Yến Kiêu trống rỗng, mang theo tâm trạng không thể nhẫn nhịn được nữa, mạnh mẽ tiến lên nắm cổ áo của Diệp Phi kéo cậu trở lại.
Cả bàn yên tĩnh.
Diệp Phi nheo mắt, chậm rãi quay đầu nhìn lại.
Thân thể Yến Kiêu cứng đờ, nhanh chóng rụt tay về đặt ra sau lưng, xoay mặt nhìn sang bên cạnh, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Phi: “…”.