Tôi Chỉ Muốn Học Hành Thật Tốt
Chương 8
Tần Hoan vẫn cực lực giấu nhược điểm bị Tiêu Mặc vô tình biết được, hai người có một bí mật chung, quan hệ có tiến bộ.
Điểm này thể hiện khi đang đi học, tần suất hai người nói chuyện cao hơn một chút.
Dù rằng lúc Tiêu Mặc nói chuyện, vẻ mặt phần nhiều là cứng ngắt, nhìn không ra biến hóa cảm xúc, giọng điệu cũng bình thường, rõ lạnh, hơn nữa thường hay khiến cho cuộc trò chuyện bị dập tắt, theo lời của Tần Hoan là, y cơ bản là đã đưa ra đáp án.
So với việc một ngày nửa ngày không kêu một tiếng, thái độ chảnh ngút trời, cái này đã là tốt vô cùng.
Hơn nữa Tần Hoan còn phát hiện, bạn cùng bàn thật ra là người lấy giúp người làm niềm vui.
Hắn không chỉ một lần thấy Tiêu Mặc im lặng giúp người, tuy rằng đều là một chút chuyện, nhưng những chuyện nhỏ nhặt này, thường sẽ thể hiện phẩm chất của một người.
__
Thi toàn quốc rơi vào tháng giêng, bởi vậy nhóm khoa học tự nhiên còn phải tiếp tục lên bờ xuống ruộng.
Thầy dạy sử ban 3 chính là Niên Đoạn Trường, mỗi tiết hắn đều sẽ phát cho một phần bài thi làm bài tập, không cần nộp, nhưng trước khi học nhất định sẽ kiểm tra, không làm, không chỉ có phải đứng nửa tiết, còn phải phạt chép bài thi để nâng cao tri thức, ít nhất là năm lần làm mốc, có thể chép tới khiến người chùn tay.
Buổi chiều tiết 1 là tiết sử, nghỉ trưa rất nhanh thì chấm dứt, Trương Tuân mò đến trước mặt Tần Hoan, “Anh Tần, cho tớ chép lại bài thi sử đi.”
Hắn căn bản là quên mất bài tập lịch sử, đợi một lát phải kiểm tra, hắn phải xong.
“Bài thi sử?” Tần Hoan được Trương Tuân nhắc, cũng nhớ ra là mình không làm, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, “Cho tôi mượn bài thi sử chép được không?”
Nói xong hắn nói với Trương Tuân: “Cậu tìm người khác mượn đi, tớ cũng quên viết rồi.”
Trương Tuân nhìn Tiêu Mặc, cảm thấy là căn cứ vào tính cách của học sinh chuyển trường, tám phần sẽ không cho mượn, liền hỏi: “Anh Tần, cần mượn giúp anh một bài không?”
Tần Hoan lắc đầu, hắn cười với Tiêu Mặc, “Khỏi cần.”
Trương Tuân còn muốn nói điều gì, liền thấy Tiêu Mặc tìm bài thi sử từ trong hộc bàn ra, đưa cho Tần Hoan.
Tần Hoan nhận lấy, “Cảm ơn.”
Ủa?
Sau đó Trương Tuân lơ tơ mơ mà thẳng bước đi.
Nhờ có bài thi của Tiêu Mặc, tiết sử kiểm tra bài tập trước, Tần Hoan an toàn thông qua.
Sau đó Tần Hoan cũng phát hiện bạn cùng bàn của mình thật sự rất giỏi, tất cả đề bài, một đề cũng không hề sai, dù là đề phân tích ở mặt sau.
Sau giờ học lịch sử là tiết văn.
Thái Chân vừa đi vào lớp, liền tuyên bố một tin xấu.
“Các em, cuối tuần bắt đầu kiểm tra trở lại, cuối tuần đừng chơi quá hăng, phải nhớ ôn tập.”
Diệp Hiểu Hiểu nghe xong, sống không còn gì luyến tiếc mà gục xuống bàn, giọng kéo dài, “Nay mới tuần đầu đi học mà.”
Thái Chân sửa lại cho đúng, “Là đã khai giảng một tuần rồi.”
Tầm mắt của cô lại quét qua mỗi người trong lớp, nói: “Cho nên mọi người tém tém lại, cần phải nghiêm túc.”
“Dạ dạ dạ dạ.”
Bạn học cả lớp cùng nhau đáp lại.
Thái Chân bất đắc dĩ, cô vỗ bàn một cái, nói: “Được rồi, mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta học tiết bốn…”
__
Tiết học cuối cùng cũng hết, Tiêu Mặc hiếm khi mà không ở lại làm bài tập, tiếng chuông vừa vang lên, liền đeo balo lên vai ra khỏi lớp.
Tần Hoan nhìn y hơn một cái. Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, thứ sáu mà, cuối tuần chỉ có hai ngày thôi.
Tiêu Mặc vẫn chưa về nhà, mà là đang ngồi tàu điện ngầm tới một nhà hàng.
Y nhận việc làm trong đấy.
Thay đồng phục trong phòng thay đồ, Tiêu Mặc đứng ở trước gương, thử nhếch khóe môi, nhìn thấy người trong gương lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, không có bất kỳ không ổn nào, y mới xoay người đi ra ngoài.
Thứ sáu nhà hàng bề bộn nhiều việc.
Tiêu Mặc bắt đầu đi làm, không hề dừng lại, giống con quay chuyển động không ngừng, tuy rằng tay y đã không cần phải treo lên nữa, nhưng thạch cao vẫn chưa tháo ra, cho nên đa phần vẫn là dựa vào tay phải để làm, mệt mỏi hơn thêm vài phần.
Hơn bảy giờ tối mà khách vẫn còn rất nhiều.
Hôm nay tới bảy tám bàn khách mang theo trẻ con, nghe khách gọi đồ ăn, một bàn tay khoanh chọn trong thực đơn.
Mà lúc mang đồ ăn ra, khách lại không hài lòng.
“Có nhầm không vậy, tôi đã nói rõ là không cay, cậu lại cho cay, con tôi không ăn cay được, có chuyện gì cậu bồi thường nổi sao?” Tiếng của vị khách này rất lớn, “Lúc kêu đồ ăn tôi đã lặp đi lặp lại ba lần, ba lần, cậu bị điếc hay gì?”
Tiêu Mặc khom lưng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lập tức đi nói với phòng bếp làm lại.”
Thật ra y nhớ rõ, khách nói không cay là món khác, nhưng phục vụ lại không thể cãi với khách, nếu bị trách thì y cũng chỉ có thể rời khỏi.
Y chỉ có thể nói xin lỗi.
Khách lại không tha thứ, “Giải thích? Giải thích có ích lợi gì, tôi đợi lâu như vậy, con tôi cũng đói rồi, nó chỉ muốn ăn món này, mà cậu mang ra lại cay, sao bọn tôi ăn được, kêu quản lí các cậu lại đây, tôi muốn khiếu nại cậu.”
Tiêu Mặc tiếp tục xin lỗi, “Xin lỗi, cơm của ngài hôm nay tôi không tính tiền cho ngài, bây giờ tôi đi nói phòng bếp làm món khác ngay, được không ạ?”
“Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy là tôi thiếu một chút tiền lẻ như thế?” Vị khách kia đột nhiên nổi nóng, ông ta lật đổ hết thức ăn trên bàn.
Đồ ăn vươn vãi trên đất, nước bắn tung tóe lên chân Tiêu Mặc, giày và quần cũng trở nên bẩn thỉu.
Chén đĩa rơi hết trên đất bể nát, tiếng loảng xoảng làm cho cả sảnh im lặng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về đám Tiêu Mặc.
“Dimeno mày là cái thá gì, dám coi thường tao?” Vị khách kia phẫn nộ đứng lên, giơ tay lên định tát Tiêu Mặc.
“Này, ông một vừa hai phải thôi nha.”
Kèm theo những lời này, tay của vị khách kia bị người ta tóm lấy.
Tiêu Mặc quay đầu, liền đã nhìn thấy Tần Hoan đứng ở bên cạnh mình, một tay hắn đút túi quần, tay kia thì cầm lấy tay của vị khách nọ, mặt không chút thay đổi.
Tần Hoan cao hơn vị khách kia gần một cái đầu, lúc này ánh mắt lạnh như băng, trên cao nhìn xuống, áp suất thấp quanh thân, tuy rằng giọng không tính là lớn, giọng điệu cũng không nặng, nhưng trước khí thế của hắn, cơ hồ là hình thức áp đảo, miểu sát vị khách kia thành mảnh vụn.
Lúc này, người đến cùng với vị khách kia liền vội vàng đứng lên khuyên ông ta.
Chống lại ánh mắt của Tần Hoan, vị khách đó nuốt nước miếng một cái, sợ hãi.
Đúng lúc quản lí cũng chạy tới.
Quản lí là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, cô bảo Tiêu Mặc đi ra, sau đó nói chuyện với khách.
Vị khách kia bị Tần Hoan hù dọa, lúc này cũng kiêu ngạo không nổi, ông ta không dám khiếu nại với quản lí, mắng vài câu liền tính tiền rồi đi.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra là cố ý bới móc, phát tiết bất mãn trong lòng, cho nên quản lí cũng không có nói gì Tiêu Mặc, chỉ bảo y mau chóng quét sàn sạch sẽ rồi đi.
Tần Hoan nhìn nhìn Tiêu Mặc, cũng xoay người về chỗ của hắn.
Thấy Tần Hoan quay lại, Khương Hàng hỏi: “Tiêu Mặc không sao chứ?”
Tần Hoan lắc đầu.
Trương Tuân mồm đầy cơm, nói: “Tiêu Mặc vậy mà lại làm công ở đây, lúc vô đây thấy cậu ấy, tôi có hơi hết hồn.”
Khương Hàng nhìn cậu ta, “Điều này có gì mà kì lạ đâu, tớ cũng đi làm mà.”
Trương Tuân nói: “Không phải, cậu ấy xài trái táo nhe, hơn nữa hôm nay tớ thấy trong hộp bút của cậu ta có một chiếc bút máy Vạn Bảo Long, vừa hay ba tớ có một chiếc, hơn bốn vạn* đấy.”
*Cây viết hơn 1 trăm ba chục củ đấy mấy má:))
Tần Hoan nhét một miếng táo vào miệng Trương Tuân, “Được rồi, ăn gì đi, đừng nghị luận người khác ở sau lưng.”
__
Cơm nước xong, Tần Hoan nghĩ nghĩ, dừng bước lại, hắn nói với Trương Tuân: “Tớ mới nhớ ra còn chút việc, không thể đi cũng cậu.”
“Ủa, không phải nói là mua quà giúp tớ sao?” Trương Tuân buồn rầu.
Họ tới đây ban đêm là vì sinh nhật nữ sinh Trương Tuân thích vào cuối tuần, cậu ta muốn mua quà, nhưng cậu ta hoàn toàn không hiểu biết gì về đồ vật ưa thích của nữ sinh, hơn nữa cũng không tiện đi mua một mình, bởi vậy kêu thêm hai người được hoan nghênh nhất lớp nghiên cứu kiêm làm bạn.
Tần Hoan nói: “Xin lỗi, thật sự là tạm thời có chuyện.”
Khương Hàng nhìn thoáng qua Tần Hoan, đại khái hiểu hắn muốn làm gì, cậu kéo Trương Tuân đi, “Không phải còn có tớ sao? Tớ dám chắc là sẽ giúp cậu chọn món quà tốt nhất, được chưa.”
Tần Hoan nhìn hai người đi xa, mới xoay người trở lại nhà hàng.
Tiêu Mặc tan làm, đã sắp mười giờ rưỡi.
Y thay đồng phục học sinh, đeo balo, trong tay xách một túi rác, đi ra từ cửa sau, thuận tay vứt vào thùng rác.
Y đang chuẩn bị về nhà, liền thấy cách đó không xa, Tần Hoan đang đứng chờ.
Tần Hoan cũng nhìn thấy y.
Tiêu Mặc sợ run vài giây.
Chậm rãi đi đến trước mặt Tần Hoan, Tiêu Mặc hỏi: “Cậu đang chờ tôi sao?”
Tần Hoan gật đầu, “Ừ.”
Hắn nhìn Tiêu Mặc, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vừa rồi quản lí có la cậu không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không có.”
Đi một đoạn đường với Tiêu Mặc, bỗng nhiên Tần Hoan nói: “Yên tâm đi, bọn tôi sẽ không nói ra chuyện cậu làm thêm ở đây đâu.”
“Không sao.” Tiêu Mặc ngước mắt, “Các cậu nói ra, cũng không sao.”
Tần Hoan nhìn y chăm chú, nhếch mày, “Thật à? Bị trường học biết, không chỉ cậu bị phê bình, việc làm cũng sẽ không giữ được.”
Tiêu Mặc rất bình tĩnh, “Có thể tìm lại.”
Tần Hoan: “…”
“Được rồi, không đùa cậu nữa, tóm lại bọn tôi sẽ không nói.” Tần Hoan lại hỏi, “Cậu thường xuyên gặp phải chuyện như hôm nay sao?”
“Là lần đầu tiên.” Thật ra y cũng mới tới một tháng thôi.
Tần Hoan nói tiếp: “Lúc cậu đi làm, so với ở trường rất khác nha, còn cười nữa, hơn nữa giọng nói dịu dàng như thế.”
Tiêu Mặc trầm mặc một hồi, mới trả lời, “Bởi vì là công việc.”
Tới ga, Tần Hoan lại hỏi: “Mỗi thứ sáu cậu đều đi làm hả?”
Nói xong hắn lấy kẹo mút ra, vốn là để mình ăn, nhưng nhớ tới cái gì, lại đưa cho Tiêu Mặc, “Ăn không?”
Buổi tối Tiêu Mặc không có ăn cơm, thật ra lúc này có hơi tuột huyết áp, không quá thoải mái, y nhìn chằm chằm kẹo sau một lúc lâu, nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Tần Hoan đưa kẹo trong tay cho Tiêu Mặc sau đó hắn lại lấy ra một cái khác, mở ra cho vào miệng, sau đó nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc, chờ trả lời.
Hồi lâu sau, Tiêu Mặc mới nói: “Thứ tư, thứ sáu, cuối tuần.”
Thứ tư tuần trước Quý Nghiêu gặp chuyện không may, thứ tư này tay trái của y còn treo, cho nên xin nghỉ không đi.
Tiêu Mặc nói xong, xe buýt vừa lúc lại tới, y lấy thẻ ngồi xe ra, lên xe trước rồi quay đầu nói với Tần Hoan: “Tôi cà thẻ giúp cậu.”
“Lại là tạ lễ?”
“Ừ.”
Tần Hoan nở nụ cười, hắn nhún vai, lại chợt cảm thấy bạn cùng bàn thật đáng yêu.
Điểm này thể hiện khi đang đi học, tần suất hai người nói chuyện cao hơn một chút.
Dù rằng lúc Tiêu Mặc nói chuyện, vẻ mặt phần nhiều là cứng ngắt, nhìn không ra biến hóa cảm xúc, giọng điệu cũng bình thường, rõ lạnh, hơn nữa thường hay khiến cho cuộc trò chuyện bị dập tắt, theo lời của Tần Hoan là, y cơ bản là đã đưa ra đáp án.
So với việc một ngày nửa ngày không kêu một tiếng, thái độ chảnh ngút trời, cái này đã là tốt vô cùng.
Hơn nữa Tần Hoan còn phát hiện, bạn cùng bàn thật ra là người lấy giúp người làm niềm vui.
Hắn không chỉ một lần thấy Tiêu Mặc im lặng giúp người, tuy rằng đều là một chút chuyện, nhưng những chuyện nhỏ nhặt này, thường sẽ thể hiện phẩm chất của một người.
__
Thi toàn quốc rơi vào tháng giêng, bởi vậy nhóm khoa học tự nhiên còn phải tiếp tục lên bờ xuống ruộng.
Thầy dạy sử ban 3 chính là Niên Đoạn Trường, mỗi tiết hắn đều sẽ phát cho một phần bài thi làm bài tập, không cần nộp, nhưng trước khi học nhất định sẽ kiểm tra, không làm, không chỉ có phải đứng nửa tiết, còn phải phạt chép bài thi để nâng cao tri thức, ít nhất là năm lần làm mốc, có thể chép tới khiến người chùn tay.
Buổi chiều tiết 1 là tiết sử, nghỉ trưa rất nhanh thì chấm dứt, Trương Tuân mò đến trước mặt Tần Hoan, “Anh Tần, cho tớ chép lại bài thi sử đi.”
Hắn căn bản là quên mất bài tập lịch sử, đợi một lát phải kiểm tra, hắn phải xong.
“Bài thi sử?” Tần Hoan được Trương Tuân nhắc, cũng nhớ ra là mình không làm, hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc, “Cho tôi mượn bài thi sử chép được không?”
Nói xong hắn nói với Trương Tuân: “Cậu tìm người khác mượn đi, tớ cũng quên viết rồi.”
Trương Tuân nhìn Tiêu Mặc, cảm thấy là căn cứ vào tính cách của học sinh chuyển trường, tám phần sẽ không cho mượn, liền hỏi: “Anh Tần, cần mượn giúp anh một bài không?”
Tần Hoan lắc đầu, hắn cười với Tiêu Mặc, “Khỏi cần.”
Trương Tuân còn muốn nói điều gì, liền thấy Tiêu Mặc tìm bài thi sử từ trong hộc bàn ra, đưa cho Tần Hoan.
Tần Hoan nhận lấy, “Cảm ơn.”
Ủa?
Sau đó Trương Tuân lơ tơ mơ mà thẳng bước đi.
Nhờ có bài thi của Tiêu Mặc, tiết sử kiểm tra bài tập trước, Tần Hoan an toàn thông qua.
Sau đó Tần Hoan cũng phát hiện bạn cùng bàn của mình thật sự rất giỏi, tất cả đề bài, một đề cũng không hề sai, dù là đề phân tích ở mặt sau.
Sau giờ học lịch sử là tiết văn.
Thái Chân vừa đi vào lớp, liền tuyên bố một tin xấu.
“Các em, cuối tuần bắt đầu kiểm tra trở lại, cuối tuần đừng chơi quá hăng, phải nhớ ôn tập.”
Diệp Hiểu Hiểu nghe xong, sống không còn gì luyến tiếc mà gục xuống bàn, giọng kéo dài, “Nay mới tuần đầu đi học mà.”
Thái Chân sửa lại cho đúng, “Là đã khai giảng một tuần rồi.”
Tầm mắt của cô lại quét qua mỗi người trong lớp, nói: “Cho nên mọi người tém tém lại, cần phải nghiêm túc.”
“Dạ dạ dạ dạ.”
Bạn học cả lớp cùng nhau đáp lại.
Thái Chân bất đắc dĩ, cô vỗ bàn một cái, nói: “Được rồi, mở sách giáo khoa ra, hôm nay chúng ta học tiết bốn…”
__
Tiết học cuối cùng cũng hết, Tiêu Mặc hiếm khi mà không ở lại làm bài tập, tiếng chuông vừa vang lên, liền đeo balo lên vai ra khỏi lớp.
Tần Hoan nhìn y hơn một cái. Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, thứ sáu mà, cuối tuần chỉ có hai ngày thôi.
Tiêu Mặc vẫn chưa về nhà, mà là đang ngồi tàu điện ngầm tới một nhà hàng.
Y nhận việc làm trong đấy.
Thay đồng phục trong phòng thay đồ, Tiêu Mặc đứng ở trước gương, thử nhếch khóe môi, nhìn thấy người trong gương lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, không có bất kỳ không ổn nào, y mới xoay người đi ra ngoài.
Thứ sáu nhà hàng bề bộn nhiều việc.
Tiêu Mặc bắt đầu đi làm, không hề dừng lại, giống con quay chuyển động không ngừng, tuy rằng tay y đã không cần phải treo lên nữa, nhưng thạch cao vẫn chưa tháo ra, cho nên đa phần vẫn là dựa vào tay phải để làm, mệt mỏi hơn thêm vài phần.
Hơn bảy giờ tối mà khách vẫn còn rất nhiều.
Hôm nay tới bảy tám bàn khách mang theo trẻ con, nghe khách gọi đồ ăn, một bàn tay khoanh chọn trong thực đơn.
Mà lúc mang đồ ăn ra, khách lại không hài lòng.
“Có nhầm không vậy, tôi đã nói rõ là không cay, cậu lại cho cay, con tôi không ăn cay được, có chuyện gì cậu bồi thường nổi sao?” Tiếng của vị khách này rất lớn, “Lúc kêu đồ ăn tôi đã lặp đi lặp lại ba lần, ba lần, cậu bị điếc hay gì?”
Tiêu Mặc khom lưng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi lập tức đi nói với phòng bếp làm lại.”
Thật ra y nhớ rõ, khách nói không cay là món khác, nhưng phục vụ lại không thể cãi với khách, nếu bị trách thì y cũng chỉ có thể rời khỏi.
Y chỉ có thể nói xin lỗi.
Khách lại không tha thứ, “Giải thích? Giải thích có ích lợi gì, tôi đợi lâu như vậy, con tôi cũng đói rồi, nó chỉ muốn ăn món này, mà cậu mang ra lại cay, sao bọn tôi ăn được, kêu quản lí các cậu lại đây, tôi muốn khiếu nại cậu.”
Tiêu Mặc tiếp tục xin lỗi, “Xin lỗi, cơm của ngài hôm nay tôi không tính tiền cho ngài, bây giờ tôi đi nói phòng bếp làm món khác ngay, được không ạ?”
“Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy là tôi thiếu một chút tiền lẻ như thế?” Vị khách kia đột nhiên nổi nóng, ông ta lật đổ hết thức ăn trên bàn.
Đồ ăn vươn vãi trên đất, nước bắn tung tóe lên chân Tiêu Mặc, giày và quần cũng trở nên bẩn thỉu.
Chén đĩa rơi hết trên đất bể nát, tiếng loảng xoảng làm cho cả sảnh im lặng.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về đám Tiêu Mặc.
“Dimeno mày là cái thá gì, dám coi thường tao?” Vị khách kia phẫn nộ đứng lên, giơ tay lên định tát Tiêu Mặc.
“Này, ông một vừa hai phải thôi nha.”
Kèm theo những lời này, tay của vị khách kia bị người ta tóm lấy.
Tiêu Mặc quay đầu, liền đã nhìn thấy Tần Hoan đứng ở bên cạnh mình, một tay hắn đút túi quần, tay kia thì cầm lấy tay của vị khách nọ, mặt không chút thay đổi.
Tần Hoan cao hơn vị khách kia gần một cái đầu, lúc này ánh mắt lạnh như băng, trên cao nhìn xuống, áp suất thấp quanh thân, tuy rằng giọng không tính là lớn, giọng điệu cũng không nặng, nhưng trước khí thế của hắn, cơ hồ là hình thức áp đảo, miểu sát vị khách kia thành mảnh vụn.
Lúc này, người đến cùng với vị khách kia liền vội vàng đứng lên khuyên ông ta.
Chống lại ánh mắt của Tần Hoan, vị khách đó nuốt nước miếng một cái, sợ hãi.
Đúng lúc quản lí cũng chạy tới.
Quản lí là một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi, cô bảo Tiêu Mặc đi ra, sau đó nói chuyện với khách.
Vị khách kia bị Tần Hoan hù dọa, lúc này cũng kiêu ngạo không nổi, ông ta không dám khiếu nại với quản lí, mắng vài câu liền tính tiền rồi đi.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra là cố ý bới móc, phát tiết bất mãn trong lòng, cho nên quản lí cũng không có nói gì Tiêu Mặc, chỉ bảo y mau chóng quét sàn sạch sẽ rồi đi.
Tần Hoan nhìn nhìn Tiêu Mặc, cũng xoay người về chỗ của hắn.
Thấy Tần Hoan quay lại, Khương Hàng hỏi: “Tiêu Mặc không sao chứ?”
Tần Hoan lắc đầu.
Trương Tuân mồm đầy cơm, nói: “Tiêu Mặc vậy mà lại làm công ở đây, lúc vô đây thấy cậu ấy, tôi có hơi hết hồn.”
Khương Hàng nhìn cậu ta, “Điều này có gì mà kì lạ đâu, tớ cũng đi làm mà.”
Trương Tuân nói: “Không phải, cậu ấy xài trái táo nhe, hơn nữa hôm nay tớ thấy trong hộp bút của cậu ta có một chiếc bút máy Vạn Bảo Long, vừa hay ba tớ có một chiếc, hơn bốn vạn* đấy.”
*Cây viết hơn 1 trăm ba chục củ đấy mấy má:))
Tần Hoan nhét một miếng táo vào miệng Trương Tuân, “Được rồi, ăn gì đi, đừng nghị luận người khác ở sau lưng.”
__
Cơm nước xong, Tần Hoan nghĩ nghĩ, dừng bước lại, hắn nói với Trương Tuân: “Tớ mới nhớ ra còn chút việc, không thể đi cũng cậu.”
“Ủa, không phải nói là mua quà giúp tớ sao?” Trương Tuân buồn rầu.
Họ tới đây ban đêm là vì sinh nhật nữ sinh Trương Tuân thích vào cuối tuần, cậu ta muốn mua quà, nhưng cậu ta hoàn toàn không hiểu biết gì về đồ vật ưa thích của nữ sinh, hơn nữa cũng không tiện đi mua một mình, bởi vậy kêu thêm hai người được hoan nghênh nhất lớp nghiên cứu kiêm làm bạn.
Tần Hoan nói: “Xin lỗi, thật sự là tạm thời có chuyện.”
Khương Hàng nhìn thoáng qua Tần Hoan, đại khái hiểu hắn muốn làm gì, cậu kéo Trương Tuân đi, “Không phải còn có tớ sao? Tớ dám chắc là sẽ giúp cậu chọn món quà tốt nhất, được chưa.”
Tần Hoan nhìn hai người đi xa, mới xoay người trở lại nhà hàng.
Tiêu Mặc tan làm, đã sắp mười giờ rưỡi.
Y thay đồng phục học sinh, đeo balo, trong tay xách một túi rác, đi ra từ cửa sau, thuận tay vứt vào thùng rác.
Y đang chuẩn bị về nhà, liền thấy cách đó không xa, Tần Hoan đang đứng chờ.
Tần Hoan cũng nhìn thấy y.
Tiêu Mặc sợ run vài giây.
Chậm rãi đi đến trước mặt Tần Hoan, Tiêu Mặc hỏi: “Cậu đang chờ tôi sao?”
Tần Hoan gật đầu, “Ừ.”
Hắn nhìn Tiêu Mặc, nghĩ nghĩ, hỏi: “Vừa rồi quản lí có la cậu không?”
Tiêu Mặc lắc đầu, “Không có.”
Đi một đoạn đường với Tiêu Mặc, bỗng nhiên Tần Hoan nói: “Yên tâm đi, bọn tôi sẽ không nói ra chuyện cậu làm thêm ở đây đâu.”
“Không sao.” Tiêu Mặc ngước mắt, “Các cậu nói ra, cũng không sao.”
Tần Hoan nhìn y chăm chú, nhếch mày, “Thật à? Bị trường học biết, không chỉ cậu bị phê bình, việc làm cũng sẽ không giữ được.”
Tiêu Mặc rất bình tĩnh, “Có thể tìm lại.”
Tần Hoan: “…”
“Được rồi, không đùa cậu nữa, tóm lại bọn tôi sẽ không nói.” Tần Hoan lại hỏi, “Cậu thường xuyên gặp phải chuyện như hôm nay sao?”
“Là lần đầu tiên.” Thật ra y cũng mới tới một tháng thôi.
Tần Hoan nói tiếp: “Lúc cậu đi làm, so với ở trường rất khác nha, còn cười nữa, hơn nữa giọng nói dịu dàng như thế.”
Tiêu Mặc trầm mặc một hồi, mới trả lời, “Bởi vì là công việc.”
Tới ga, Tần Hoan lại hỏi: “Mỗi thứ sáu cậu đều đi làm hả?”
Nói xong hắn lấy kẹo mút ra, vốn là để mình ăn, nhưng nhớ tới cái gì, lại đưa cho Tiêu Mặc, “Ăn không?”
Buổi tối Tiêu Mặc không có ăn cơm, thật ra lúc này có hơi tuột huyết áp, không quá thoải mái, y nhìn chằm chằm kẹo sau một lúc lâu, nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Tần Hoan đưa kẹo trong tay cho Tiêu Mặc sau đó hắn lại lấy ra một cái khác, mở ra cho vào miệng, sau đó nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc, chờ trả lời.
Hồi lâu sau, Tiêu Mặc mới nói: “Thứ tư, thứ sáu, cuối tuần.”
Thứ tư tuần trước Quý Nghiêu gặp chuyện không may, thứ tư này tay trái của y còn treo, cho nên xin nghỉ không đi.
Tiêu Mặc nói xong, xe buýt vừa lúc lại tới, y lấy thẻ ngồi xe ra, lên xe trước rồi quay đầu nói với Tần Hoan: “Tôi cà thẻ giúp cậu.”
“Lại là tạ lễ?”
“Ừ.”
Tần Hoan nở nụ cười, hắn nhún vai, lại chợt cảm thấy bạn cùng bàn thật đáng yêu.
Tác giả :
Hủ Mộc Điêu Dã