Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
Chương 7
Bởi vì Bạch quý nhân, gần đây bệ hạ không tìm hậu cung gây phiền toái. Tất cả các nương nương đều tự giác thả lỏng lại, trong cung đều có chút hoan thanh tiếu ngữ*.
(*hoan thanh tiếu ngữ: nói cười vui sướиɠ, tự do, thoải mái)
Các nương nương thả lỏng, lại có tâm tình giải trí. Lương phi nương nương nhân lúc này vội vàng phân phát tiểu thuyết của nàng ra ngoài, cho bọn tỷ muội đánh giá.
Trước khi vào cung Lương phi là một thế hệ tài nữ, văn thải nổi bật. Tiểu thuyết của nàng lấy hoàng đế cùng Bạch U làm nguyên hình, viết lên một câu chuyện tình yêu đầy triền miên lâm li, làm ruột gan người ta như đứt thành từng khúc, vô cùng được hoan nghênh trong hậu cung.
Các nương nương nhìn những lời trong sách, lại nhìn Bạch U cùng hoàng đế, đều cảm thấy đây thật là một đôi uyên ương mệnh khổ yêu nhau nhưng lại không có duyên ở bên nhau. Sau khi các nương nương rớt hai giọt nước mắt, lại bắt đầu đưa Bạch U rất nhiều rất nhiều lễ vật, cổ vũ Bạch U tiếp tục trói chặt chó dữ… À không, là bệ hạ.
—
Tiểu thuyết được truyền bá một cách vui sướиɠ trong hậu cung, không riêng các nương nương lật xem, cung nữ cùng thái giám cũng xem đến mùi ngon.
Không thể không tán thưởng tài văn chương của Lương phi, là bàn tay vàng tiểu thuyết.
Khi hoàng đế vừa đi ngang qua Ngự Hoa Viên, một cung nữ giấu tiểu thuyết quá chậm, làm rơi từ trong tay áo ra. Sắc mặt cung nữ lập tức trắng bệch, run bần bật, quỳ xuống liền thỉnh tội.
Sách rơi ngay dưới mí mắt của hoàng đế, hoàng đế vốn dĩ không nghĩ để ý tới, nhưng mà nhìn thấy các nàng sợ hãi, hắn liền nổi lên một tia hứng thú.
Hoàng đế ý bảo đại nội tổng quản lấy quyển sách lại đây.
Hoàng đế mở sách ra, nhìn đến tên sách trước – “Hoàng đế bá đạo tiếu thiên kim”.
Hoàng đế nhíu mi.
Kỳ thật dân gian xác thật cũng có những câu chuyện như vậy, thiên mã hành không* mà tưởng tượng câu chuyện tình yêu triền miên của hoàng đế. Loại tiểu thuyết này ở dân gian truyền lưu thật sự rộng rãi, chỉ là không nghĩ tới các nữ nhân trong cung có lẽ là quá nhàn, nên có thời gian rảnh mà xem tiểu thuyết.
(*thiên mã hành không: cưỡi ngựa trêи không trung, ý chỉ những ý tưởng lơn mật, không tưởng, tự do, bay bổng, vượt ra ngoài khuôn phép, ngoài sức tưởng tượng của người bình thường)
Hoàng đế muốn giết người.
Màu mắt hắn bình tĩnh, trong lòng trầm tư có lẽ gần đây mình quá tốt với hậu cung, nên các nữ nhân này còn có nhàn rỗi mà “gài” hắn.
Hoàng đế đã tính toán giết người cũng không đổi sắc mặt, hắn tùy ý tìm lấy cớ giết người: “Đây là sách gì? Từ đâu truyền đến?”
Cung nữ run bần bật: “Nô tỳ cũng không biết sách này từ nơi nào truyền đến, trong cung đều đang xem…”
Hoàng đế: À, người ta muốn giết xem ra có chút nhiều. Nhưng mà không sao cả, lại không phải tự ta ra tay, ta không chê mệt.
Cung nữ khóc thút thít: “Nô tỳ biết sai! Bởi vì tiểu thuyết nói đến bệ hạ cùng Bạch quý nhân, trong cung đều nói Bạch quý nhân là cục cưng yêu quý của bệ hạ, nô tỳ chỉ là tò mò tình yêu của bệ hạ và Bạch quý nhân… Nô tỳ không phải cố ý, cầu bệ hạ khai ân!”
Tay hoàng đế nắm sách chợt khựng lại.
Cung nữ kia nói nhiều như vậy, hắn chỉ nhớ được tiểu thuyết này nói đến tình yêu của hắn và Bạch U.
Hoàng đế buồn bực: Hắn và Bạch U có tình yêu sao?
Cung nữ còn nói Bạch U là cục cưng yêu quý của hắn.
Đến đây hoàng đế trực tiếp ngây ngẩn cả người: Ai nói? Từ khi nào hắn từng có cục cưng yêu quý? Từ khi nào Bạch U lại trở thành nốt chu sa của hắn? Tại sao chính hắn cũng không biết?!
Chiêu này đánh hoàng đế đến trở tay không kịp, thậm chí có chút mờ mịt.
Hoàng đế có chút hoảng hốt, hắn tuần tra trong trí nhớ, tin tưởng trước kia chính mình chưa từng có cái gì với Bạch U. Nhưng mà cung nữ nói thật như vậy… Nàng điên rồi hay là hắn điên rồi?
Hốt hoảng, hoàng đế cầm tiểu thuyết đi luôn.
Chờ bóng dáng của đoàn người hoàng đế nhìn không thấy nữa, cung nữ mới một thân mồ hôi lạnh thoát lực: Đột nhiên không thể hiểu được mà tránh được một kiếp.
—
Mùa hè nắng chói chang, ngày nóng bỏng.
Bạch U mới vừa ăn xong anh đào phía dưới tiến cống, anh đào trộn sữa đặc, thoải mái mới mẻ lại thơm ngọt. Ăn xong từ ngoài vào trong đều mát lạnh, không còn cảm thấy nóng đến khó chịu nữa.
Còn có cơm thủy tinh, hỉ tất la, hòe diệp đào lạnh, tuyết lung mềm đam*…
(*mình không hiểu cũng không tìm được hình ảnh minh hoạ cho mấy món này T.T, thôi cứ biết là món ngon nhé)
Một tiểu nữ tử như nàng, cũng ăn không hết nhiều như vậy. Nhưng mà cơm trưa của nàng quá mức phong phú, nàng đông chọn tây nhặt, cũng ăn được lửng dạ.
Sau khi ăn xong tức thời mệt rã rời.
Cuộc sống này cũng quá xa hoa ɖâʍ dật.
Nhưng ai làm Bạch U là bạch nguyệt quang của bệ hạ chứ, người trong cung đều muốn nịnh bợ nàng, Bạch U cũng không có biện pháp nào, hì hì.
Sau khi dọn cơm đi, Bạch U lại đánh lên tinh thần nghe xong diễn xướng, lại từ từ nhàn nhã che miệng nhỏ ngáp một cái, tỏ vẻ mình muốn ngủ trưa. Khi vừa nhẹ thoát áo ngoài, bên ngoài cũng không ai thông báo, Bạch U nghe được tiếng mành vang lên nhìn ra phía ngoài, mới thấy là hoàng đế bệ hạ lại đây.
Số lần hoàng đế bệ hạ tới quá nhiều, nàng cũng đã chết lặng. Bạch U ngồi ở trêи giường, đang định ngủ trưa, lúc này đây quần áo nửa cởi, da thịt dưới cổ giống như nước chảy nửa che nửa lộ.
Hoàng đế nhìn đến bộ dáng của nàng, sửng sốt một chút. Cổ họng hắn hơi hơi lăn một chút, màu hổ phách trong mắt lưu động, nhìn chằm chằm phần dưới cổ nàng.
Tóc dài của mỹ nhân tản mạn khắp nơi, tóc đen nhẹ rũ trêи cẳng chân, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, gáy ngọc thon dài, như tuyết tan nước chảy, giống như hòa tan, lộ ra một loại màu trắng cực kỳ trong suốt. Nhẹ nhàng phập phồng, tràn đầy ánh sáng. Dáng vẻ này của Bạch U, minh diễm lại tươi mát, tươi mát lại vũ mị, câu hồn nhϊế͙p͙ phách (quyến rũ đến mức câu mất hồn phách, làm chấn động người khác).
Hoàng đế nhìn đến mức màu mắt tối lại.
Bạch U phát hiện hắn nhìn chăm chú, duỗi tay chắn chính mình, nhưng lại cảm thấy dư thừa — người ta đạo đức cao thượng như vậy, lại không ngủ nàng, nàng thẹn thùng cái gì chứ?
Bạch U liền hào phóng mà nói với hoàng đế: “Bệ hạ, sao lúc này ngài lại tới? Thần thϊế͙p͙ muốn ngủ trưa, không thể chơi với bệ hạ.”
Trong ngữ điệu của nàng mang vài phần đùa giỡn làm nũng.
Ánh mắt Hoàng đế nâng lên, nhìn về phía nàng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng sau một lúc lâu, nói: “Ngươi ngủ của ngươi, trẫm muốn đọc sách trong chốc lát. Chờ ngươi tỉnh ngủ, giao cho trẫm một phần thư nhận tội.”
Bạch U: Thứ gì? Nhận tội cái gì?!
Bạch U kinh hãi: “Thần thϊế͙p͙ cái gì cũng chưa làm, bệ hạ minh giám!”
Hoàng đế nói “Biết”, hắn nhìn chằm chằm da thịt nàng trắng như tuyết, nói: “Ngươi sai, là cố ý câu dẫn trẫm.”
Bạch U: “…”
Nàng trợn mắt há hốc mồm, quả thực nói không nên lời — hắn nổi sắc tâm (háo sắc), trách nàng mặc quần áo thiếu? Cũng không đúng, sao hắn có thể nổi sắc tâm? Không phải hắn thích nam sao?
Bạch U có một khang ủy khuất oán giận, nhưng trước mắt hoàng đế đối tốt với nàng còn có giới hạn, trong lòng nàng mắng cẩu hoàng đế mắng nửa ngày, rốt cuộc không dám cãi cọ với hoàng đế. Bạch U buông màn, hầm hừ đi ngủ trưa.
—
Bạch U mơ thấy nàng khi mười lăm tuổi.
Trong mộng cũng là thời gian ngủ trưa, Bạch U mười lăm tuổi một thân áo váy cùng sắc, chạy giữa hành lang dài. Bởi chạy vội mà khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, lại bởi khẩn trương mà tim đập liên hồi. Bạch U né tránh cung nữ cùng thái giám trong cung, nhấc lên tà váy chỉ vài bước đã vượt qua bậc thang, vụt vào phía sau một phiến cửa.
Vào đại điện u tĩnh, Bạch U vẫn thật cẩn thận dẫn theo tà váy đi vào nội xá (phòng trong, thường là phòng ngủ, nơi riêng tư của chủ nhà). Trong điện không có người hầu hạ, trêи giường trong phòng là một thiếu niên nhắm mắt ngủ.
Trêи trán thiếu niên có một khối khăn, khuôn mặt hắn hơi có chút hồng, môi lại bị khô đến có chút trầy da. Hắn đã phát sốt, một người ngủ trong cung điện giữa trưa, cũng không để người tiến vào hầu hạ.
Bạch U tới cạnh giường, cúi người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ thanh tú của hắn sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng thử gọi hắn: “Tam hoàng tử? Tam hoàng tử?”
Thiếu niên lang vì phát sốt mà lâm vào mộng mị, đúng là Tam hoàng tử đương triều. Bạch U liên tục gọi hắn vài tiếng, hắn cũng không tỉnh lại.
Thiếu nữ Bạch U mới yên tâm.
Bạch U ngồi ở mép giường cúi đầu, nàng nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi cư nhiên vẫn còn phát sốt. Ngày mai ta liền phải rời khỏi Trường An, xem ra ngươi không có khả năng tới tiễn ta.”
Thiếu niên trêи giường tự nhiên không cách nào đáp lại nàng.
Bạch U thở dài, nàng vươn một ngón tay, chọc mặt hắn. Da thịt hắn nóng bỏng, nàng lại càng chọc càng xuất thần. Bạch U nhìn hắn đến gần như nhập thần, có chút thương tâm nói: “Ta và ngươi cũng quen biết lâu như vậy, ta vốn đang tưởng dựa vào mị lực làm ngươi tới theo đuổi ta. Nhưng bây giờ ta phải đi, ngươi cái đồ đầu gỗ này, thế nhưng còn chưa bắt đầu thích ta. Ta thật là quá khó khăn.”
Ngón tay xoa môi thiếu niên, nàng lẩm bẩm: “Ta đây hôn ngươi một cái đi, dù sao ngươi cũng không biết.”
Bởi vì chủ ý này, đôi mắt nàng lập tức sáng lên.
Nàng cúi người xuống dưới, ôm cổ hắn, làm hơi thở phun lên hắn. Nước suối là tươi mát, kẹo bông gòn lại là mềm mại. Khi đầu nàng bắt đầu thấy choáng, lông mi thiếu niên lang phía dưới nhẹ nhàng run rẩy. Bạch U hoảng hốt, lập tức che lại đôi mắt hắn.
Thiếu niên lang lên tiếng khàn đặc: “Ai… Ưm!”
Hơi thở của hắn bị vỏ chăn che lấp, mặt bị che ra vết hồng.
Tim hắn đập kịch liệt, tay phát run, đập một cái thật mạnh trêи giường.
Hơi thở bỏng cháy, tóc dài của hai người giao triền rơi vào khoé miệng đang mở. Hắn mở miệng hơi thở ướt dầm dề, làm đáy mắt thiếu nữ phiếm hồng, không dám nhiều xem.
—
Bạch U từ trong mộng bừng tỉnh, che lại trái tim đang nhảy “Bang bang” của chính mình —
Quá dọa người.
Sao nàng lại mơ thấy cái kia?
Bạch U mặt đỏ tai hồng nửa ngày, lại có chút mất mát.
Ai, nàng đã không phải mười lăm tuổi nàng, mười lăm tuổi nàng dám cường hôn Tam hoàng tử, hiện tại nàng chỉ muốn qua ngày đoạn tháng; hoàng đế cũng không phải Tam hoàng tử năm đó, đến tính hướng (xu hướng tình cảm, ý chỉ thích với trai hay gái) của hắn cũng đã thay đổi…
Hắn biết bọn họ từng hôn môi sao? Ngốc cẩu khẳng định không biết. Hắn còn tưởng rằng hắn thuần khiết không tì vết đấy.
Bạch U tâm tình tốt hơn, nàng đá guốc gỗ, hừ ca bò từ trêи giường xuống. Nàng kết thúc ngủ trưa, ra nội điện, nhìn đến một vị thanh niên tuấn lãng ngồi trêи bàn bên ngoài. Hắn ngồi dưới ánh mặt trời, môi hồng răng trắng, tú sắc khả xan*.
(*tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm, đẹp đến không biết no đói nữa)
Lập tức tim Bạch U một lần nữa đập gia tốc.
Thẳng đến khi hắn nâng mắt lên nhìn lại đây.
Bạch U mộc mặt: Phi, cẩu hoàng đế.
Hoàng đế vẫy tay làm nàng lại đây, giao cho Bạch U đang mơ hồ một trang giấy do hắn viết. Hoàng đế nói: “Đọc.”
Bạch U mê mang lấy tờ giấy tràn đầy chữ mà hoàng đế đưa cho nàng, mơ hồ bắt đầu đọc: “Bệ hạ, ngài không cần lại đây! Chuyện quá khứ đã qua đi, thần thϊế͙p͙ đã không phải hoàn bích chi thân*, thần thϊế͙p͙ không xứng với bệ hạ!”
(*hoàn bích chi thân: không còn trong trắng)
Bạch U nghĩ thầm: Cái quỷ gì?
Nàng muốn tiếp tục đọc, hoàng đế lại đột nhiên ngắt lời: “U Nhi, ngươi đang nói cái gì? Trẫm đợi ngươi suốt 5 năm, chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm lại chờ một lần 5 năm nữa sao?”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngữ điệu thường thường, niệm ra một đoạn văn cực kỳ bi thương.
Bạch U nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Hoàng đế: “Tiếp tục đọc đi .”
Bạch U mờ mịt tiếp tục đọc: “Bệ hạ, không cần, không cần…”
Hoàng đế chen vào nói: “Trẫm một hai phải. Ngươi đồ tiểu yêu tinh này, ngươi đã là nữ nhân của trẫm, trẫm tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi.”
Bạch U đầy đầu mờ mịt mà tiếp tục: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ cũng yêu ngài, nhưng mà thần thϊế͙p͙ thân bất do kỷ*, thần thϊế͙p͙…”
(*thân bất do kỷ: ý là không thể làm theo ý mình do có lý do bất đắc dĩ)
Hoàng đế bình tĩnh: “Trẫm không để bụng. Trẫm chỉ để ý hiện tại ngươi yêu ai.”
Bạch U: “…”
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế nhìn Bạch U nâng mặt lên: “Sao không đọc tiếp?”
Bạch U suy yếu nhìn tờ giấy đang run rẩy trong tay mình: “Bệ hạ, đây là cái gì?”
Hoàng đế nói: “”Hoàng đế bá đạo tiếu thiên kim”. Ái phi quen tai không?”
Bạch U: “…”
Hoàng đế rốt cuộc khẽ cười lên, dù bận vẫn ung dung, lại ẩn hàm tức giận hỏi: “Trẫm thật sự rất tò mò, toàn bộ hậu cung đều đang truyền lưu cái gì. Ái phi ngươi sao lại là cục cưng yêu quý của trẫm, là bạch nguyệt quang của trẫm? Chuyện cả hậu cung đều biết, việc này trẫm biết sao?”
Bạch U: Xong con bê.
(*hoan thanh tiếu ngữ: nói cười vui sướиɠ, tự do, thoải mái)
Các nương nương thả lỏng, lại có tâm tình giải trí. Lương phi nương nương nhân lúc này vội vàng phân phát tiểu thuyết của nàng ra ngoài, cho bọn tỷ muội đánh giá.
Trước khi vào cung Lương phi là một thế hệ tài nữ, văn thải nổi bật. Tiểu thuyết của nàng lấy hoàng đế cùng Bạch U làm nguyên hình, viết lên một câu chuyện tình yêu đầy triền miên lâm li, làm ruột gan người ta như đứt thành từng khúc, vô cùng được hoan nghênh trong hậu cung.
Các nương nương nhìn những lời trong sách, lại nhìn Bạch U cùng hoàng đế, đều cảm thấy đây thật là một đôi uyên ương mệnh khổ yêu nhau nhưng lại không có duyên ở bên nhau. Sau khi các nương nương rớt hai giọt nước mắt, lại bắt đầu đưa Bạch U rất nhiều rất nhiều lễ vật, cổ vũ Bạch U tiếp tục trói chặt chó dữ… À không, là bệ hạ.
—
Tiểu thuyết được truyền bá một cách vui sướиɠ trong hậu cung, không riêng các nương nương lật xem, cung nữ cùng thái giám cũng xem đến mùi ngon.
Không thể không tán thưởng tài văn chương của Lương phi, là bàn tay vàng tiểu thuyết.
Khi hoàng đế vừa đi ngang qua Ngự Hoa Viên, một cung nữ giấu tiểu thuyết quá chậm, làm rơi từ trong tay áo ra. Sắc mặt cung nữ lập tức trắng bệch, run bần bật, quỳ xuống liền thỉnh tội.
Sách rơi ngay dưới mí mắt của hoàng đế, hoàng đế vốn dĩ không nghĩ để ý tới, nhưng mà nhìn thấy các nàng sợ hãi, hắn liền nổi lên một tia hứng thú.
Hoàng đế ý bảo đại nội tổng quản lấy quyển sách lại đây.
Hoàng đế mở sách ra, nhìn đến tên sách trước – “Hoàng đế bá đạo tiếu thiên kim”.
Hoàng đế nhíu mi.
Kỳ thật dân gian xác thật cũng có những câu chuyện như vậy, thiên mã hành không* mà tưởng tượng câu chuyện tình yêu triền miên của hoàng đế. Loại tiểu thuyết này ở dân gian truyền lưu thật sự rộng rãi, chỉ là không nghĩ tới các nữ nhân trong cung có lẽ là quá nhàn, nên có thời gian rảnh mà xem tiểu thuyết.
(*thiên mã hành không: cưỡi ngựa trêи không trung, ý chỉ những ý tưởng lơn mật, không tưởng, tự do, bay bổng, vượt ra ngoài khuôn phép, ngoài sức tưởng tượng của người bình thường)
Hoàng đế muốn giết người.
Màu mắt hắn bình tĩnh, trong lòng trầm tư có lẽ gần đây mình quá tốt với hậu cung, nên các nữ nhân này còn có nhàn rỗi mà “gài” hắn.
Hoàng đế đã tính toán giết người cũng không đổi sắc mặt, hắn tùy ý tìm lấy cớ giết người: “Đây là sách gì? Từ đâu truyền đến?”
Cung nữ run bần bật: “Nô tỳ cũng không biết sách này từ nơi nào truyền đến, trong cung đều đang xem…”
Hoàng đế: À, người ta muốn giết xem ra có chút nhiều. Nhưng mà không sao cả, lại không phải tự ta ra tay, ta không chê mệt.
Cung nữ khóc thút thít: “Nô tỳ biết sai! Bởi vì tiểu thuyết nói đến bệ hạ cùng Bạch quý nhân, trong cung đều nói Bạch quý nhân là cục cưng yêu quý của bệ hạ, nô tỳ chỉ là tò mò tình yêu của bệ hạ và Bạch quý nhân… Nô tỳ không phải cố ý, cầu bệ hạ khai ân!”
Tay hoàng đế nắm sách chợt khựng lại.
Cung nữ kia nói nhiều như vậy, hắn chỉ nhớ được tiểu thuyết này nói đến tình yêu của hắn và Bạch U.
Hoàng đế buồn bực: Hắn và Bạch U có tình yêu sao?
Cung nữ còn nói Bạch U là cục cưng yêu quý của hắn.
Đến đây hoàng đế trực tiếp ngây ngẩn cả người: Ai nói? Từ khi nào hắn từng có cục cưng yêu quý? Từ khi nào Bạch U lại trở thành nốt chu sa của hắn? Tại sao chính hắn cũng không biết?!
Chiêu này đánh hoàng đế đến trở tay không kịp, thậm chí có chút mờ mịt.
Hoàng đế có chút hoảng hốt, hắn tuần tra trong trí nhớ, tin tưởng trước kia chính mình chưa từng có cái gì với Bạch U. Nhưng mà cung nữ nói thật như vậy… Nàng điên rồi hay là hắn điên rồi?
Hốt hoảng, hoàng đế cầm tiểu thuyết đi luôn.
Chờ bóng dáng của đoàn người hoàng đế nhìn không thấy nữa, cung nữ mới một thân mồ hôi lạnh thoát lực: Đột nhiên không thể hiểu được mà tránh được một kiếp.
—
Mùa hè nắng chói chang, ngày nóng bỏng.
Bạch U mới vừa ăn xong anh đào phía dưới tiến cống, anh đào trộn sữa đặc, thoải mái mới mẻ lại thơm ngọt. Ăn xong từ ngoài vào trong đều mát lạnh, không còn cảm thấy nóng đến khó chịu nữa.
Còn có cơm thủy tinh, hỉ tất la, hòe diệp đào lạnh, tuyết lung mềm đam*…
(*mình không hiểu cũng không tìm được hình ảnh minh hoạ cho mấy món này T.T, thôi cứ biết là món ngon nhé)
Một tiểu nữ tử như nàng, cũng ăn không hết nhiều như vậy. Nhưng mà cơm trưa của nàng quá mức phong phú, nàng đông chọn tây nhặt, cũng ăn được lửng dạ.
Sau khi ăn xong tức thời mệt rã rời.
Cuộc sống này cũng quá xa hoa ɖâʍ dật.
Nhưng ai làm Bạch U là bạch nguyệt quang của bệ hạ chứ, người trong cung đều muốn nịnh bợ nàng, Bạch U cũng không có biện pháp nào, hì hì.
Sau khi dọn cơm đi, Bạch U lại đánh lên tinh thần nghe xong diễn xướng, lại từ từ nhàn nhã che miệng nhỏ ngáp một cái, tỏ vẻ mình muốn ngủ trưa. Khi vừa nhẹ thoát áo ngoài, bên ngoài cũng không ai thông báo, Bạch U nghe được tiếng mành vang lên nhìn ra phía ngoài, mới thấy là hoàng đế bệ hạ lại đây.
Số lần hoàng đế bệ hạ tới quá nhiều, nàng cũng đã chết lặng. Bạch U ngồi ở trêи giường, đang định ngủ trưa, lúc này đây quần áo nửa cởi, da thịt dưới cổ giống như nước chảy nửa che nửa lộ.
Hoàng đế nhìn đến bộ dáng của nàng, sửng sốt một chút. Cổ họng hắn hơi hơi lăn một chút, màu hổ phách trong mắt lưu động, nhìn chằm chằm phần dưới cổ nàng.
Tóc dài của mỹ nhân tản mạn khắp nơi, tóc đen nhẹ rũ trêи cẳng chân, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, gáy ngọc thon dài, như tuyết tan nước chảy, giống như hòa tan, lộ ra một loại màu trắng cực kỳ trong suốt. Nhẹ nhàng phập phồng, tràn đầy ánh sáng. Dáng vẻ này của Bạch U, minh diễm lại tươi mát, tươi mát lại vũ mị, câu hồn nhϊế͙p͙ phách (quyến rũ đến mức câu mất hồn phách, làm chấn động người khác).
Hoàng đế nhìn đến mức màu mắt tối lại.
Bạch U phát hiện hắn nhìn chăm chú, duỗi tay chắn chính mình, nhưng lại cảm thấy dư thừa — người ta đạo đức cao thượng như vậy, lại không ngủ nàng, nàng thẹn thùng cái gì chứ?
Bạch U liền hào phóng mà nói với hoàng đế: “Bệ hạ, sao lúc này ngài lại tới? Thần thϊế͙p͙ muốn ngủ trưa, không thể chơi với bệ hạ.”
Trong ngữ điệu của nàng mang vài phần đùa giỡn làm nũng.
Ánh mắt Hoàng đế nâng lên, nhìn về phía nàng.
Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng sau một lúc lâu, nói: “Ngươi ngủ của ngươi, trẫm muốn đọc sách trong chốc lát. Chờ ngươi tỉnh ngủ, giao cho trẫm một phần thư nhận tội.”
Bạch U: Thứ gì? Nhận tội cái gì?!
Bạch U kinh hãi: “Thần thϊế͙p͙ cái gì cũng chưa làm, bệ hạ minh giám!”
Hoàng đế nói “Biết”, hắn nhìn chằm chằm da thịt nàng trắng như tuyết, nói: “Ngươi sai, là cố ý câu dẫn trẫm.”
Bạch U: “…”
Nàng trợn mắt há hốc mồm, quả thực nói không nên lời — hắn nổi sắc tâm (háo sắc), trách nàng mặc quần áo thiếu? Cũng không đúng, sao hắn có thể nổi sắc tâm? Không phải hắn thích nam sao?
Bạch U có một khang ủy khuất oán giận, nhưng trước mắt hoàng đế đối tốt với nàng còn có giới hạn, trong lòng nàng mắng cẩu hoàng đế mắng nửa ngày, rốt cuộc không dám cãi cọ với hoàng đế. Bạch U buông màn, hầm hừ đi ngủ trưa.
—
Bạch U mơ thấy nàng khi mười lăm tuổi.
Trong mộng cũng là thời gian ngủ trưa, Bạch U mười lăm tuổi một thân áo váy cùng sắc, chạy giữa hành lang dài. Bởi chạy vội mà khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, lại bởi khẩn trương mà tim đập liên hồi. Bạch U né tránh cung nữ cùng thái giám trong cung, nhấc lên tà váy chỉ vài bước đã vượt qua bậc thang, vụt vào phía sau một phiến cửa.
Vào đại điện u tĩnh, Bạch U vẫn thật cẩn thận dẫn theo tà váy đi vào nội xá (phòng trong, thường là phòng ngủ, nơi riêng tư của chủ nhà). Trong điện không có người hầu hạ, trêи giường trong phòng là một thiếu niên nhắm mắt ngủ.
Trêи trán thiếu niên có một khối khăn, khuôn mặt hắn hơi có chút hồng, môi lại bị khô đến có chút trầy da. Hắn đã phát sốt, một người ngủ trong cung điện giữa trưa, cũng không để người tiến vào hầu hạ.
Bạch U tới cạnh giường, cúi người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ thanh tú của hắn sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng thử gọi hắn: “Tam hoàng tử? Tam hoàng tử?”
Thiếu niên lang vì phát sốt mà lâm vào mộng mị, đúng là Tam hoàng tử đương triều. Bạch U liên tục gọi hắn vài tiếng, hắn cũng không tỉnh lại.
Thiếu nữ Bạch U mới yên tâm.
Bạch U ngồi ở mép giường cúi đầu, nàng nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi cư nhiên vẫn còn phát sốt. Ngày mai ta liền phải rời khỏi Trường An, xem ra ngươi không có khả năng tới tiễn ta.”
Thiếu niên trêи giường tự nhiên không cách nào đáp lại nàng.
Bạch U thở dài, nàng vươn một ngón tay, chọc mặt hắn. Da thịt hắn nóng bỏng, nàng lại càng chọc càng xuất thần. Bạch U nhìn hắn đến gần như nhập thần, có chút thương tâm nói: “Ta và ngươi cũng quen biết lâu như vậy, ta vốn đang tưởng dựa vào mị lực làm ngươi tới theo đuổi ta. Nhưng bây giờ ta phải đi, ngươi cái đồ đầu gỗ này, thế nhưng còn chưa bắt đầu thích ta. Ta thật là quá khó khăn.”
Ngón tay xoa môi thiếu niên, nàng lẩm bẩm: “Ta đây hôn ngươi một cái đi, dù sao ngươi cũng không biết.”
Bởi vì chủ ý này, đôi mắt nàng lập tức sáng lên.
Nàng cúi người xuống dưới, ôm cổ hắn, làm hơi thở phun lên hắn. Nước suối là tươi mát, kẹo bông gòn lại là mềm mại. Khi đầu nàng bắt đầu thấy choáng, lông mi thiếu niên lang phía dưới nhẹ nhàng run rẩy. Bạch U hoảng hốt, lập tức che lại đôi mắt hắn.
Thiếu niên lang lên tiếng khàn đặc: “Ai… Ưm!”
Hơi thở của hắn bị vỏ chăn che lấp, mặt bị che ra vết hồng.
Tim hắn đập kịch liệt, tay phát run, đập một cái thật mạnh trêи giường.
Hơi thở bỏng cháy, tóc dài của hai người giao triền rơi vào khoé miệng đang mở. Hắn mở miệng hơi thở ướt dầm dề, làm đáy mắt thiếu nữ phiếm hồng, không dám nhiều xem.
—
Bạch U từ trong mộng bừng tỉnh, che lại trái tim đang nhảy “Bang bang” của chính mình —
Quá dọa người.
Sao nàng lại mơ thấy cái kia?
Bạch U mặt đỏ tai hồng nửa ngày, lại có chút mất mát.
Ai, nàng đã không phải mười lăm tuổi nàng, mười lăm tuổi nàng dám cường hôn Tam hoàng tử, hiện tại nàng chỉ muốn qua ngày đoạn tháng; hoàng đế cũng không phải Tam hoàng tử năm đó, đến tính hướng (xu hướng tình cảm, ý chỉ thích với trai hay gái) của hắn cũng đã thay đổi…
Hắn biết bọn họ từng hôn môi sao? Ngốc cẩu khẳng định không biết. Hắn còn tưởng rằng hắn thuần khiết không tì vết đấy.
Bạch U tâm tình tốt hơn, nàng đá guốc gỗ, hừ ca bò từ trêи giường xuống. Nàng kết thúc ngủ trưa, ra nội điện, nhìn đến một vị thanh niên tuấn lãng ngồi trêи bàn bên ngoài. Hắn ngồi dưới ánh mặt trời, môi hồng răng trắng, tú sắc khả xan*.
(*tú sắc khả xan: sắc đẹp thay cơm, đẹp đến không biết no đói nữa)
Lập tức tim Bạch U một lần nữa đập gia tốc.
Thẳng đến khi hắn nâng mắt lên nhìn lại đây.
Bạch U mộc mặt: Phi, cẩu hoàng đế.
Hoàng đế vẫy tay làm nàng lại đây, giao cho Bạch U đang mơ hồ một trang giấy do hắn viết. Hoàng đế nói: “Đọc.”
Bạch U mê mang lấy tờ giấy tràn đầy chữ mà hoàng đế đưa cho nàng, mơ hồ bắt đầu đọc: “Bệ hạ, ngài không cần lại đây! Chuyện quá khứ đã qua đi, thần thϊế͙p͙ đã không phải hoàn bích chi thân*, thần thϊế͙p͙ không xứng với bệ hạ!”
(*hoàn bích chi thân: không còn trong trắng)
Bạch U nghĩ thầm: Cái quỷ gì?
Nàng muốn tiếp tục đọc, hoàng đế lại đột nhiên ngắt lời: “U Nhi, ngươi đang nói cái gì? Trẫm đợi ngươi suốt 5 năm, chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm lại chờ một lần 5 năm nữa sao?”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngữ điệu thường thường, niệm ra một đoạn văn cực kỳ bi thương.
Bạch U nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối.
Hoàng đế: “Tiếp tục đọc đi .”
Bạch U mờ mịt tiếp tục đọc: “Bệ hạ, không cần, không cần…”
Hoàng đế chen vào nói: “Trẫm một hai phải. Ngươi đồ tiểu yêu tinh này, ngươi đã là nữ nhân của trẫm, trẫm tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi.”
Bạch U đầy đầu mờ mịt mà tiếp tục: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ cũng yêu ngài, nhưng mà thần thϊế͙p͙ thân bất do kỷ*, thần thϊế͙p͙…”
(*thân bất do kỷ: ý là không thể làm theo ý mình do có lý do bất đắc dĩ)
Hoàng đế bình tĩnh: “Trẫm không để bụng. Trẫm chỉ để ý hiện tại ngươi yêu ai.”
Bạch U: “…”
Hoàng đế: “…”
Hoàng đế nhìn Bạch U nâng mặt lên: “Sao không đọc tiếp?”
Bạch U suy yếu nhìn tờ giấy đang run rẩy trong tay mình: “Bệ hạ, đây là cái gì?”
Hoàng đế nói: “”Hoàng đế bá đạo tiếu thiên kim”. Ái phi quen tai không?”
Bạch U: “…”
Hoàng đế rốt cuộc khẽ cười lên, dù bận vẫn ung dung, lại ẩn hàm tức giận hỏi: “Trẫm thật sự rất tò mò, toàn bộ hậu cung đều đang truyền lưu cái gì. Ái phi ngươi sao lại là cục cưng yêu quý của trẫm, là bạch nguyệt quang của trẫm? Chuyện cả hậu cung đều biết, việc này trẫm biết sao?”
Bạch U: Xong con bê.
Tác giả :
Y Nhân Khuê Khuê