Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình
Chương 51
Vợ trước quá không cho người bớt lo.
Đường “trăm công ngàn việc” Trạch có điểm phiền.
Nhưng so với những người đàn ông khác không thể làm người phụ nữ của mình nghe lời thì Đường Sĩ Trạch có chỗ tốt, đó là anh có tiền.
Người một khi có tiền, sẽ có một bó lớn người tiến đến phụ thuộc, giúp anh giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Cho nên, sau khi Đường Sĩ Trạch nói chuyện điện thoại với vợ trước xong cũng không vội vã bay về nước xử lý cô, mà là vào lúc ban đêm sau khi kết thúc công việc, anh mời nhóm thư ký, trợ lý đi ăn cơm. Mục đích là để cho bọn họ tiếp thu ý kiến từ quần chúng, làm thế nào lừa dối Hứa U trở về.
Nhóm thư ký cùng trợ lý có rất nhiều linh cảm, khiến Đường Sĩ Trạch được dẫn dắt sâu sắc.
—
Cũng không biết vì cái gì trước kia Hứa U không phát hiện người có yêu hận tình thù với Hứa Nhược Nhược nhiều như vậy.
Cô cũng không phải thật sự muốn đi hãm hại Hứa Nhược Nhược — cô cũng chỉ là bạch liên hoa một ít, nham hiểm một ít, chứ không làm gì thương thiên hại lí*.
(*thương thiên hại lí: làm việc độc ác tàn nhẫn, không có tình người, không theo pháp luật)
Chỉ là lần đầu tiên Hứa U bị kéo vào trận doanh của nữ phụ ác độc, có chút ngạc nhiên, cảm thấy chơi rất vui.
Lại nói, này không phải còn có mấy tiểu thịt tươi* muốn nhặt cô đi, yêu quý cô che chở cô đó sao.
(*tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai thanh tú, đẹp theo kiểu nhẹ nhàng, thường thuộc giới giải trí mới nổi)
Hứa U sướng rên.
Nhưng mà cảm giác sung sướng này cũng không kéo dài được bao lâu sau khi cô nói chuyện điện thoại với chồng trước.
Người qua đường A tới tìm cô nói: “Thực xin lỗi Hứa tiểu thư, trước kia chuyện chúng ta nói để tôi cưới Hứa Nhược Nhược, sau khi kết hôn giúp cô trả thù cô ta, thôi thì bỏ đi. Đường tiên sinh đã liên hệ với tôi, nói tôi dạy hư Hứa tiểu thư, dụ dỗ Hứa tiểu thư phạm tội, tội không thể tha thứ.”
Người qua đường A liếc nhanh nhìn một cái mỹ nhân Hứa U đeo đôi khuyên tai dài tinh xảo rũ đến vai có hình giọt nước, thanh âm nhỏ lại: “Đường tiên sinh nói vốn dĩ tư tưởng phẩm đức của Hứa tiểu thư đã không đủ cao thượng, tôi lại dụ dỗ cô chính là đang đẩy Hứa tiểu thư vào vực sâu, sẽ hại Hứa tiểu thư cả đời. Tôi cho rằng Đường tiên sinh nói đúng, Hứa tiểu thư, chúng ta hảo tụ hảo tán* đi.”
(*hảo tụ hảo tán: gặp gỡ hay biệt ly cũng phóng khoáng tiêu sái, vui vẻ)
Hứa U giận vỗ bàn ném ly: “…”
Đệt.
Chó nói tư tưởng phẩm đức ai không cao thượng!
Nếu không phải tư tưởng phẩm đức của cô quá cao thượng, chó Đường hiện tại chính là một con chó chết!
Hứa U hỏi: “Đường Sĩ Trạch cho anh bao nhiêu tiền?”
Người qua đường A ngượng ngùng báo một con số.
Đừng nói là người này, nếu Đường Sĩ Trạch cho Hứa U số tiền như thế, Hứa U cũng sẽ động tâm.
Đồ đàn ông phá của!
—
Người qua đường B nói: “Thực xin lỗi Hứa tiểu thư, tôi sai rồi. Kỳ thật trong tay tôi vốn không có ảnh bất nhã của Hứa Nhược Nhược, chỉ là trước kia tôi không theo đuổi được Hứa Nhược Nhược, giờ thấy cô ta leo lên nhà giàu thật khó chịu, muốn trả thù cô ta. Tôi sai rồi, tôi đã khắc sâu ý thức được sai lầm của mình, xin Hứa tiểu coi lời tôi nói lúc trước là đánh rắm đi.”
Hứa U: “Đường Sĩ Trạch tìm anh à?”
Người qua đường B do dự mà gật đầu.
Người qua đường C: “… Hứa tiểu thư thực xin lỗi, Đường tiên sinh đã trò chuyện với chúng tôi, chúng tôi cảm thấy cô hơi khó tính, kỳ thật cô cũng không thích hợp trở thành ngôi sao lớn…”
Người qua đường D: “Hứa tiểu thư, Đường tiên sinh sắp xếp cho tôi một công việc tốt hơn hiện tại, tôi cảm thấy Đường tiên sinh càng quý trọng cô hơn so với tôi, tôi không làm chuyện đào góc tường của ân nhân mình được. Tôi chúc hai người hạnh phúc!”
Trước khi đi, người qua đường D còn thâm tình nói: “Đường tiên sinh nói anh ấy sẽ nhanh chóng trở về tìm cô, Hứa tiểu thư phải ngoan ngoãn chờ anh ấy trở về đấy.”
—
Các loại kịch bản phát triển một cách thần kỳ giống như mưa bay tạp vào mặt Hứa U, lại bị Đường Sĩ Trạch cầm ô đánh đuổi từng giọt một.
Ngay từ đầu Hứa U từ mặt vô biểu tình, cười lạnh khinh bỉ, đến sau lại cư nhiên có điểm hoảng sợ.
Đường Sĩ Trạch đánh bạt từng người đàn ông muốn cấu kết với cô, làm bên người cô không mọc nổi một ngọn cỏ*. Cách xa cả đại dương, người không trở về, lại có thủ đoạn này.
(*ở đây ý nói đến việc bình thường cắm sừng nhau thường dùng cách nói đội nón xanh, Hứa U không mọc được ngọn cỏ xanh nào tức không có cơ hội cắm sừng anh Đường)
Những lời người qua đường D nói trước khi đi “Đường tiên sinh nói anh ấy sẽ nhanh chóng trở về tìm cô, Hứa tiểu thư phải ngoan ngoãn chờ anh ấy trở về nhé.”, làm Hứa U cảm thấy hoảng sợ.
Này rõ ràng là có ý trở về tính sổ với cô!
Quan Dĩnh biểu đạt lo lắng đối với Hứa U.
Hứa U không để bụng: “Hừ, tớ mới không sợ anh ta. Tớ lại không có quan hệ gì với anh ta, tớ theo đuổi hạnh phúc của chính mình có gì sai. Anh ta không thể làm khó người khác!”
—
Hứa U nói không sợ Đường Sĩ Trạch, sau khi nhóm người gậy thọc cứt theo đuổi mình bị Đường Sĩ Trạch dọn dẹp sạch sẽ, cô vẫn ngoan ngoãn dọn về nhà Đường Sĩ Trạch.
Hơn nữa giấu đầu lòi đuôi, Hứa U đăng một tin lên vòng bạn bè, khen một phen nhà này lấy ánh sáng tốt như thế nào, bố trí ấm áp như thế nào, chủ nhân nhất định là một người vô cùng có phẩm vị!
Ông Hứa cùng bà Hứa bình luận dưới bài đăng của cô: “U U con bây giờ dọn đến ở nhà ai? Nếu không ba mẹ giúp con tìm một căn nhà?”
Hứa Nhược Nhược dối trá nói: “U U, nếu không tớ cho cậu mượn một căn nhà để ở nhé?”
Quan Dĩnh: “Vua nịnh nọt.”
Hứa Hàm: “Vua nịnh nọt.”
Hứa U trả lời lại ba mẹ chính mình, có lệ mà nói là một người bạn cho cô ở nhờ.
Lại trả lời Hứa Nhược Nhược: “Nợ tháng này cậu trả chưa?”
Hứa Nhược Nhược: “…”
Mà đối với Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm bình luận giống nhau, Hứa U kỳ quái một chút, nghĩ thầm hai người này sao có ăn ý như vậy, nhưng cũng không chú ý quá nhiều.
Cô vò đầu bứt tai, hy vọng Đường Sĩ Trạch bình luận đôi câu vài lời cho bài đăng này của mình, chẳng sợ nhấn thích một cái cũng tốt rồi.
Hiện tại Hứa U đã biết chồng trước của cô sẽ rình coi vòng bạn bè của cô!
Cô đăng bài viết tích cực lạc quan như vậy, còn không phải là vì ứng phó anh sao!
Nhưng mà Đường Sĩ Trạch trước sau không xuất hiện.
Người nên nhìn đến tin tức nhìn không tới, người không nên nhìn đến tin tức tất cả đều thấy được.
Thảm.
Nát.
—
Dư Nhược Nhược, hiện tại là Hứa Nhược Nhược.
Cô ta cũng rất quan tâm Đường Sĩ Trạch.
Cô ta yêu thầm người đàn ông này đã nhiều năm, nếu có thân phận đại tiểu thư Hứa gia, tự nhiên cảm thấy chính mình càng dễ dàng tiếp xúc anh, giành được thiện cảm của anh.
Tuy rằng hiện giờ cô ta không ở “Quang Hòa”, nhưng đồng nghiệp trước kia vẫn còn ở trong vòng bạn bè. Hứa Nhược Nhược xác thật là người phụ nữ có bản lĩnh, cô ta thông qua dấu vết trong vòng bạn bè để lại quan sát, xác định Đường Sĩ Trạch ra nước ngoài công tác.
Cô ta còn xác nhận được thời gian Đường Sĩ Trạch trở về.
Mấy ngày này Hứa Nhược Nhược không lãng phí thời gian, cô ta tự huấn luyện ma quỷ cho chính mình, trong đám bạn bè mới thật thật giả giả vây quanh, tiến hành đại cải cách, đại biến thân đối với chính mình. Để khi Đường Sĩ Trạch trở về, cần phải nhìn thấy một cô ta hoàn toàn mới.
Nhìn đến Hứa U khoe ra trong vòng bạn bè, Hứa Nhược Nhược không để trong lòng. Trong lòng Hứa Nhược Nhược nghĩ, Đường tiên sinh nhất định sẽ càng thích phụ nữ có nội hàm.
Mà không phải cái loại phụ nữ khoa trương, mạch não kỳ ba như này.
Sau khi Hứa Nhược Nhược xác định thời gian trở về của Đường Sĩ Trạch, cô ta thay trang phục hè xinh đẹp thoải mái thanh tân, trang điểm cẩn thận, liền chuẩn bị ra cửa đến sân bay. Cô ta tính toán làm bộ đi đón bạn, sau đó ở sân bay ngẫu nhiên gặp được Đường Sĩ Trạch trở về.
Khi Hứa Nhược Nhược đang muốn ra cửa, lại nhận được một cuộc điện thoại của bà Hứa.
Bà Hứa hỏi: “Nhược Nhược à, mẹ cùng dì Trịnh của con đang đánh bài, dì ấy nghe nói gần đây con đang tìm việc, còn nghe nói trước kia con làm việc cho Đường Sĩ Trạch, liền nói gần đây công ty bọn họ vừa lúc thừa một chức vị, hỏi con muốn làm hay không?”
Hứa Nhược Nhược mờ mịt: “Dì Trịnh là ai ạ?”
Bà Hứa: “À, chính là mẹ của Đường Sĩ Trạch.”
Hứa Nhược Nhược: “…!”
Hứa U đã ly hôn với Đường Sĩ Trạch, người lớn hai nhà còn ngồi cùng nhau đánh bài?
Quan hệ nhà giàu các người không khỏi phức tạp đến làm người xem không hiểu.
Nhưng mà dì Trịnh lại là mẹ của Đường Sĩ Trạch!
Hứa Nhược Nhược đầu óc chuyển động nhanh chóng, lập tức nghĩ tới. Trong nhà Đường Sĩ Trạch có sản nghiệp có công ty, chỉ là Đường Sĩ Trạch không đi làm trong công ty nhà mình. Nhưng mà Đường gia là nhà giàu, công ty của Đường gia là công ty lớn! Không thể nghi ngờ!
Tim Hứa Nhược Nhược đập gia tốc, hơi có do dự — hiện tại có hai cái cơ hội đang đặt ở trước mặt cô ta:
Một cái là đi sân bay ngẫu nhiên gặp được Đường Sĩ Trạch tê liệt, cơ bản xác định sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt;
Một cái là đi làm ở công ty nhà Đường Sĩ Trạch, mượn cơ hội lấy lòng mẹ Đường Sĩ Trạch!
Chỉ cần dì Trịnh thích cô ta, Đường Sĩ Trạch sớm muộn gì cũng sẽ thích cô ta!
Hứa Nhược Nhược nhanh chóng quyết định, từ bỏ hành trình đi sân bay, nói với bà Hứa: “Mẹ chờ một lát! Con lập tức đi qua gặp dì Trịnh!”
Bà Hứa: “Ha ha, cũng không cần, mẹ cho con số điện thoại, con gọi vào dãy số này. Cô gái bên kia là Thư Dạ, theo dì Trịnh con nói thì hiện tại chính là người phụ trách một hạng mục của tập đoàn Đường thị. Thư Dạ sẽ mang con đi công ty, giúp con sắp xếp chức vị.”
Hứa Nhược Nhược ôn nhu nói: “Con phải cảm ơn chị Thư Dạ rồi.”
Lại tâm sinh cảnh giác: Thư Dạ lại là ai? Vì cái gì được dì Trịnh tín nhiệm như vậy?
Vì cái gì cô ta làm thư ký của Đường Sĩ Trạch sắp hai năm, còn chưa từng nghe đến người tên Thư Dạ này?
—
Tối hôm qua Hứa U vẽ truyện tranh xuyên đêm.
Cô cảm động đến muốn khóc, bởi vì truyện tranh nát của cô, rốt cuộc dưới sự trợ giúp của một người bạn làm biên tập đã được chấp nhận, đưa lên web. Trong lúc ngủ mơ, Hứa U liên tục ảo tưởng, giống như những tác giả truyện tranh khắp thiên hạ vừa mới bắt đầu công tác, cô thoả thuê mãn nguyện, tích cực lạc quan, dường như nhìn đến một ngày chính mình trở thành tác giả truyện tranh nổi danh —
Tiền tài giống như mưa to rải xuống đầu cô.
Mà cô lại có tiền bao Giám đốc Đường!
Làm Giám đốc Đường làm nũng với cô, làm Giám đốc Đường ngoan ngoãn nghe lời cô, làm Giám đốc Đường mặc quần áo nữ!
Hứa U nằm mơ đến thời điểm hạnh phúc, tiếng chuông di động vang lên.
Tóc dài hỗn độn rải trên gối đầu, đầu chôn ở dưới gối, Hứa U gian nan duỗi tay sờ di động, có chút táo bạo nghe máy: “Alo?”
Vừa mới sáng sớm, quấy rầy mộng đẹp của cô.
Tiếng nói của Giám đốc Đường vừa mặc quần áo nữ trong mộng của cô, thanh lãnh vững vàng vang lên ở đầu kia di động: “Anh sắp lên máy bay.”
Hứa U không nghe hiểu, hàm hồ: “Hả?”
Đường Sĩ Trạch mỉm cười một cái.
Nói: “Giữa trưa gặp.”
Hứa U: “…!”
Cô lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, nhưng bên kia đã ngắt máy. Đồng thời, trái tim nhỏ của Hứa U bắt đầu kinh hoàng lên, ác mộng cô chờ đợi gần một tuần sắp về rồi –
Đường Sĩ Trạch sẽ trở về xử lý cô.
Đường Sĩ Trạch sẽ không tha cho tuyên ngôn làm càn lúc trước của cô.
Hứa U hoảng quá lại bình tĩnh trở lại.
—
Hứa U ngồi ở trên giường, nghiêm túc đăng WeChat.
Cô vô cùng hèn mọn có ý đồ liên hệ nhóm thư ký và trợ lý của Đường Sĩ Trạch: Mấy giờ chồng trước của cô đến sân bay? Có còn kịp cho cô chạy ra nước ngoài không?
Tổng trợ lý Trương vô cùng tiếc nuối nói cho cô: “Chỉ sợ không còn kịp rồi. Chúng tôi đã cùng ông chủ lên máy bay.”
Kế hoạch “Cô vợ nhỏ xuất ngoại trốn chạy” thất bại.
—
Hứa U vội vàng rời giường, trang điểm thay quần áo, lại chăm chỉ không thuê người giúp việc tới cửa, chính mình tự đẩy máy hút bụi, quét tước nhà Đường Sĩ Trạch một lần.
Sau đó cô bắt đầu tra Baidu*: “Làm thế nào để chồng trước tha thứ chính mình?”
(*Baidu: giống như google của mình)
Đáp án trên mạng hoa hoè loè loẹt.
Tám nhảm hỏi cô: “Vậy đến xem bạn phạm vào chuyện nghiêm trọng đến mức nào.”
Hứa U hàm hồ đáp: “Cùng loại với ngoại tình.”
Bạn mạng: “… Chị gái nhỏ thật trâu bò.”
“Chị gái nhớ rõ làm tốt chứng cứ, liền tính ngoại tình nhà trai cũng không thể động thủ với chị. Nếu anh ta bạo hành chị, chị gái nhất định phải nhớ rõ đi báo cảnh sát.”
Hứa U bán tín bán nghi.
Còn có người nói: “Chị gái nhất định rất xinh đẹp. Muốn cho chồng trước tha thứ, chị có thể ngủ phục anh ta. Nhưng mà đã là chồng trước, vì sao chị gái không vứt bỏ anh ta nhìn về phía trước?”
Hứa U như ngộ ra.
Từ đáp án của các bạn mạng cô đã tìm được linh cảm rồi.
—
Vì thế sau khi ra cửa, Hứa U đi trước mua bình xịt phòng sói (dê già).
Lại đi mua một hộp Durex.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cô do dự một chút, đi vào mua một bó hoa hồng to.
—
Đường Sĩ Trạch xuống máy bay liền mở di động mang tai nghe, bắt đầu bàn công việc với người ở đầu bên kia.
Anh dùng giọng Luân Đôn tiêu chuẩn nói chuyện, phía sau trợ lý cùng các thư ký xách theo túi hành lý, vô cùng chức nghiệp mà đi theo Đường Sĩ Trạch, cũng thường thường lật văn kiện, cung cấp tin tức cho Đường Sĩ Trạch.
Sau đó thấy Đường Sĩ Trạch nện bước dừng lại, tiếng Anh cũng ngừng.
Mọi người đi theo Đường Sĩ Trạch cùng nhau ngẩng đầu, chợt hít thở không thông thấy được hoa hồng đỏ tươi ở cửa ra, còn có khuôn mặt xinh đẹp của Hứa tiểu thư phía sau hoa hồng.
Hứa U thấy được Đường Sĩ Trạch, cô cong mắt cười, trong mắt đầy ánh sáng. Cô hướng anh vẫy hoa hồng rực rỡ trong tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người chung quanh. Hứa U nhảy dựng lên phất tay hấp dẫn Đường Sĩ Trạch: “A Trạch! A Trạch! Em ở đây!”
Người trong sân bay yên lặng vây xem, có lấy ra di động, chuẩn bị quay một đoạn video ngắn về đôi người yêu lâu ngày gặp lại ân ái.
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh nói xin lỗi với người bên đầu kia của điện thoại, tạm hạ màn công việc trước, có rảnh lại liên hệ.
Trợ lý cùng các thư ký đều cúi đầu, trong lòng không biết nên hâm mộ Đường tiên sinh, hay là đồng tình Đường tiên sinh — có một người vợ trước vừa thích làm nổi bật lại thần kỳ như Hứa tiểu thư.
Nhưng thật ra tố chất tâm lý của Đường Sĩ Trạch rất tốt, trong tình cảnh nhiều người vây xem như vậy, anh vững vàng đi tới trước mặt Hứa U, nhìn thẳng bó hoa hồng to đùng mà Hứa U đưa qua.
Hứa U ngửa đầu nhìn anh, thâm tình chân thành: “A Trạch, em yêu anh.”
Đường Sĩ Trạch: “Cút.”
Hứa U: “…”
Cô nhẫn!
—
Hứa U không rõ ràng lắm Đường Sĩ Trạch có tha thứ cho cô hay không.
Bởi vì anh quá chết lặng, anh nhận được lời tỏ tình của cô lại bảo cô cút, sau khi thu được hoa hồng của cô, lên xe liền đưa hoa hồng cho Tổng trợ lý Trương.
Nhưng mà sau khi Đường Sĩ Trạch ngồi trên xe, khóe môi lại ngậm một mạt như có như không cười.
Hứa U thấp thỏm.
Xem Đường Sĩ Trạch cười như không cười mà nhìn cô.
Đường Sĩ Trạch chậm rì rì: “Tích cực như vậy, sợ?”
Hứa U: “Sợ cái gì? Em lại không làm cái gì sai.”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô một cái.
Anh phân phó thư ký và tài xế: “Hôm nay tôi không đến công ty, vợ trước của tôi đã tự mình tới tìm, dĩ nhiên tôi phải đi cùng vợ trước của tôi rồi.”
Cấp dưới của anh đương nhiên nói được.
Trong lòng Hứa U hy vọng anh đi làm biết bao, không cần ở bên cô làm gì.
Hứa U nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh đi với em làm gì? Em thấy thấy công việc của anh rất quan trọng, hay là anh kệ em, đi làm việc đi?”
Đường Sĩ Trạch duỗi tay, xoa xoa tóc cô, mỉm cười nói: “Trước kia luôn không có thời gian ở cùng em, hiện tại đương nhiên muốn bồi thường.”
Hứa U: “Em nguyện ý làm một hiền thê lương mẫu lý giải anh, anh làm việc nuôi gia đình là quan trọng nhất, em thật sự không cần anh ở cạnh.”
Đường Sĩ Trạch đau lòng nói: “Vậy sao được? Em hiểu cho anh đến vậy, anh đương nhiên hẳn là hồi báo em, hiểu cho em. Không cần phải nói, hôm nay anh chắc chắn phải ở bên em rồi.”
Hứa U: “Ô ô ô.”
Đường Sĩ Trạch cười to.
Ngồi ở ghế phó lái phía trước Tổng trợ lý Trương mặt vô biểu tình, làm bộ không nghe được đối thoại của hai người bọn họ, trong lòng thì lại nghĩ:… Một đôi bệnh tâm thần.
Đường “trăm công ngàn việc” Trạch có điểm phiền.
Nhưng so với những người đàn ông khác không thể làm người phụ nữ của mình nghe lời thì Đường Sĩ Trạch có chỗ tốt, đó là anh có tiền.
Người một khi có tiền, sẽ có một bó lớn người tiến đến phụ thuộc, giúp anh giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Cho nên, sau khi Đường Sĩ Trạch nói chuyện điện thoại với vợ trước xong cũng không vội vã bay về nước xử lý cô, mà là vào lúc ban đêm sau khi kết thúc công việc, anh mời nhóm thư ký, trợ lý đi ăn cơm. Mục đích là để cho bọn họ tiếp thu ý kiến từ quần chúng, làm thế nào lừa dối Hứa U trở về.
Nhóm thư ký cùng trợ lý có rất nhiều linh cảm, khiến Đường Sĩ Trạch được dẫn dắt sâu sắc.
—
Cũng không biết vì cái gì trước kia Hứa U không phát hiện người có yêu hận tình thù với Hứa Nhược Nhược nhiều như vậy.
Cô cũng không phải thật sự muốn đi hãm hại Hứa Nhược Nhược — cô cũng chỉ là bạch liên hoa một ít, nham hiểm một ít, chứ không làm gì thương thiên hại lí*.
(*thương thiên hại lí: làm việc độc ác tàn nhẫn, không có tình người, không theo pháp luật)
Chỉ là lần đầu tiên Hứa U bị kéo vào trận doanh của nữ phụ ác độc, có chút ngạc nhiên, cảm thấy chơi rất vui.
Lại nói, này không phải còn có mấy tiểu thịt tươi* muốn nhặt cô đi, yêu quý cô che chở cô đó sao.
(*tiểu thịt tươi: chỉ những chàng trai thanh tú, đẹp theo kiểu nhẹ nhàng, thường thuộc giới giải trí mới nổi)
Hứa U sướng rên.
Nhưng mà cảm giác sung sướng này cũng không kéo dài được bao lâu sau khi cô nói chuyện điện thoại với chồng trước.
Người qua đường A tới tìm cô nói: “Thực xin lỗi Hứa tiểu thư, trước kia chuyện chúng ta nói để tôi cưới Hứa Nhược Nhược, sau khi kết hôn giúp cô trả thù cô ta, thôi thì bỏ đi. Đường tiên sinh đã liên hệ với tôi, nói tôi dạy hư Hứa tiểu thư, dụ dỗ Hứa tiểu thư phạm tội, tội không thể tha thứ.”
Người qua đường A liếc nhanh nhìn một cái mỹ nhân Hứa U đeo đôi khuyên tai dài tinh xảo rũ đến vai có hình giọt nước, thanh âm nhỏ lại: “Đường tiên sinh nói vốn dĩ tư tưởng phẩm đức của Hứa tiểu thư đã không đủ cao thượng, tôi lại dụ dỗ cô chính là đang đẩy Hứa tiểu thư vào vực sâu, sẽ hại Hứa tiểu thư cả đời. Tôi cho rằng Đường tiên sinh nói đúng, Hứa tiểu thư, chúng ta hảo tụ hảo tán* đi.”
(*hảo tụ hảo tán: gặp gỡ hay biệt ly cũng phóng khoáng tiêu sái, vui vẻ)
Hứa U giận vỗ bàn ném ly: “…”
Đệt.
Chó nói tư tưởng phẩm đức ai không cao thượng!
Nếu không phải tư tưởng phẩm đức của cô quá cao thượng, chó Đường hiện tại chính là một con chó chết!
Hứa U hỏi: “Đường Sĩ Trạch cho anh bao nhiêu tiền?”
Người qua đường A ngượng ngùng báo một con số.
Đừng nói là người này, nếu Đường Sĩ Trạch cho Hứa U số tiền như thế, Hứa U cũng sẽ động tâm.
Đồ đàn ông phá của!
—
Người qua đường B nói: “Thực xin lỗi Hứa tiểu thư, tôi sai rồi. Kỳ thật trong tay tôi vốn không có ảnh bất nhã của Hứa Nhược Nhược, chỉ là trước kia tôi không theo đuổi được Hứa Nhược Nhược, giờ thấy cô ta leo lên nhà giàu thật khó chịu, muốn trả thù cô ta. Tôi sai rồi, tôi đã khắc sâu ý thức được sai lầm của mình, xin Hứa tiểu coi lời tôi nói lúc trước là đánh rắm đi.”
Hứa U: “Đường Sĩ Trạch tìm anh à?”
Người qua đường B do dự mà gật đầu.
Người qua đường C: “… Hứa tiểu thư thực xin lỗi, Đường tiên sinh đã trò chuyện với chúng tôi, chúng tôi cảm thấy cô hơi khó tính, kỳ thật cô cũng không thích hợp trở thành ngôi sao lớn…”
Người qua đường D: “Hứa tiểu thư, Đường tiên sinh sắp xếp cho tôi một công việc tốt hơn hiện tại, tôi cảm thấy Đường tiên sinh càng quý trọng cô hơn so với tôi, tôi không làm chuyện đào góc tường của ân nhân mình được. Tôi chúc hai người hạnh phúc!”
Trước khi đi, người qua đường D còn thâm tình nói: “Đường tiên sinh nói anh ấy sẽ nhanh chóng trở về tìm cô, Hứa tiểu thư phải ngoan ngoãn chờ anh ấy trở về đấy.”
—
Các loại kịch bản phát triển một cách thần kỳ giống như mưa bay tạp vào mặt Hứa U, lại bị Đường Sĩ Trạch cầm ô đánh đuổi từng giọt một.
Ngay từ đầu Hứa U từ mặt vô biểu tình, cười lạnh khinh bỉ, đến sau lại cư nhiên có điểm hoảng sợ.
Đường Sĩ Trạch đánh bạt từng người đàn ông muốn cấu kết với cô, làm bên người cô không mọc nổi một ngọn cỏ*. Cách xa cả đại dương, người không trở về, lại có thủ đoạn này.
(*ở đây ý nói đến việc bình thường cắm sừng nhau thường dùng cách nói đội nón xanh, Hứa U không mọc được ngọn cỏ xanh nào tức không có cơ hội cắm sừng anh Đường)
Những lời người qua đường D nói trước khi đi “Đường tiên sinh nói anh ấy sẽ nhanh chóng trở về tìm cô, Hứa tiểu thư phải ngoan ngoãn chờ anh ấy trở về nhé.”, làm Hứa U cảm thấy hoảng sợ.
Này rõ ràng là có ý trở về tính sổ với cô!
Quan Dĩnh biểu đạt lo lắng đối với Hứa U.
Hứa U không để bụng: “Hừ, tớ mới không sợ anh ta. Tớ lại không có quan hệ gì với anh ta, tớ theo đuổi hạnh phúc của chính mình có gì sai. Anh ta không thể làm khó người khác!”
—
Hứa U nói không sợ Đường Sĩ Trạch, sau khi nhóm người gậy thọc cứt theo đuổi mình bị Đường Sĩ Trạch dọn dẹp sạch sẽ, cô vẫn ngoan ngoãn dọn về nhà Đường Sĩ Trạch.
Hơn nữa giấu đầu lòi đuôi, Hứa U đăng một tin lên vòng bạn bè, khen một phen nhà này lấy ánh sáng tốt như thế nào, bố trí ấm áp như thế nào, chủ nhân nhất định là một người vô cùng có phẩm vị!
Ông Hứa cùng bà Hứa bình luận dưới bài đăng của cô: “U U con bây giờ dọn đến ở nhà ai? Nếu không ba mẹ giúp con tìm một căn nhà?”
Hứa Nhược Nhược dối trá nói: “U U, nếu không tớ cho cậu mượn một căn nhà để ở nhé?”
Quan Dĩnh: “Vua nịnh nọt.”
Hứa Hàm: “Vua nịnh nọt.”
Hứa U trả lời lại ba mẹ chính mình, có lệ mà nói là một người bạn cho cô ở nhờ.
Lại trả lời Hứa Nhược Nhược: “Nợ tháng này cậu trả chưa?”
Hứa Nhược Nhược: “…”
Mà đối với Quan Dĩnh cùng Hứa Hàm bình luận giống nhau, Hứa U kỳ quái một chút, nghĩ thầm hai người này sao có ăn ý như vậy, nhưng cũng không chú ý quá nhiều.
Cô vò đầu bứt tai, hy vọng Đường Sĩ Trạch bình luận đôi câu vài lời cho bài đăng này của mình, chẳng sợ nhấn thích một cái cũng tốt rồi.
Hiện tại Hứa U đã biết chồng trước của cô sẽ rình coi vòng bạn bè của cô!
Cô đăng bài viết tích cực lạc quan như vậy, còn không phải là vì ứng phó anh sao!
Nhưng mà Đường Sĩ Trạch trước sau không xuất hiện.
Người nên nhìn đến tin tức nhìn không tới, người không nên nhìn đến tin tức tất cả đều thấy được.
Thảm.
Nát.
—
Dư Nhược Nhược, hiện tại là Hứa Nhược Nhược.
Cô ta cũng rất quan tâm Đường Sĩ Trạch.
Cô ta yêu thầm người đàn ông này đã nhiều năm, nếu có thân phận đại tiểu thư Hứa gia, tự nhiên cảm thấy chính mình càng dễ dàng tiếp xúc anh, giành được thiện cảm của anh.
Tuy rằng hiện giờ cô ta không ở “Quang Hòa”, nhưng đồng nghiệp trước kia vẫn còn ở trong vòng bạn bè. Hứa Nhược Nhược xác thật là người phụ nữ có bản lĩnh, cô ta thông qua dấu vết trong vòng bạn bè để lại quan sát, xác định Đường Sĩ Trạch ra nước ngoài công tác.
Cô ta còn xác nhận được thời gian Đường Sĩ Trạch trở về.
Mấy ngày này Hứa Nhược Nhược không lãng phí thời gian, cô ta tự huấn luyện ma quỷ cho chính mình, trong đám bạn bè mới thật thật giả giả vây quanh, tiến hành đại cải cách, đại biến thân đối với chính mình. Để khi Đường Sĩ Trạch trở về, cần phải nhìn thấy một cô ta hoàn toàn mới.
Nhìn đến Hứa U khoe ra trong vòng bạn bè, Hứa Nhược Nhược không để trong lòng. Trong lòng Hứa Nhược Nhược nghĩ, Đường tiên sinh nhất định sẽ càng thích phụ nữ có nội hàm.
Mà không phải cái loại phụ nữ khoa trương, mạch não kỳ ba như này.
Sau khi Hứa Nhược Nhược xác định thời gian trở về của Đường Sĩ Trạch, cô ta thay trang phục hè xinh đẹp thoải mái thanh tân, trang điểm cẩn thận, liền chuẩn bị ra cửa đến sân bay. Cô ta tính toán làm bộ đi đón bạn, sau đó ở sân bay ngẫu nhiên gặp được Đường Sĩ Trạch trở về.
Khi Hứa Nhược Nhược đang muốn ra cửa, lại nhận được một cuộc điện thoại của bà Hứa.
Bà Hứa hỏi: “Nhược Nhược à, mẹ cùng dì Trịnh của con đang đánh bài, dì ấy nghe nói gần đây con đang tìm việc, còn nghe nói trước kia con làm việc cho Đường Sĩ Trạch, liền nói gần đây công ty bọn họ vừa lúc thừa một chức vị, hỏi con muốn làm hay không?”
Hứa Nhược Nhược mờ mịt: “Dì Trịnh là ai ạ?”
Bà Hứa: “À, chính là mẹ của Đường Sĩ Trạch.”
Hứa Nhược Nhược: “…!”
Hứa U đã ly hôn với Đường Sĩ Trạch, người lớn hai nhà còn ngồi cùng nhau đánh bài?
Quan hệ nhà giàu các người không khỏi phức tạp đến làm người xem không hiểu.
Nhưng mà dì Trịnh lại là mẹ của Đường Sĩ Trạch!
Hứa Nhược Nhược đầu óc chuyển động nhanh chóng, lập tức nghĩ tới. Trong nhà Đường Sĩ Trạch có sản nghiệp có công ty, chỉ là Đường Sĩ Trạch không đi làm trong công ty nhà mình. Nhưng mà Đường gia là nhà giàu, công ty của Đường gia là công ty lớn! Không thể nghi ngờ!
Tim Hứa Nhược Nhược đập gia tốc, hơi có do dự — hiện tại có hai cái cơ hội đang đặt ở trước mặt cô ta:
Một cái là đi sân bay ngẫu nhiên gặp được Đường Sĩ Trạch tê liệt, cơ bản xác định sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt;
Một cái là đi làm ở công ty nhà Đường Sĩ Trạch, mượn cơ hội lấy lòng mẹ Đường Sĩ Trạch!
Chỉ cần dì Trịnh thích cô ta, Đường Sĩ Trạch sớm muộn gì cũng sẽ thích cô ta!
Hứa Nhược Nhược nhanh chóng quyết định, từ bỏ hành trình đi sân bay, nói với bà Hứa: “Mẹ chờ một lát! Con lập tức đi qua gặp dì Trịnh!”
Bà Hứa: “Ha ha, cũng không cần, mẹ cho con số điện thoại, con gọi vào dãy số này. Cô gái bên kia là Thư Dạ, theo dì Trịnh con nói thì hiện tại chính là người phụ trách một hạng mục của tập đoàn Đường thị. Thư Dạ sẽ mang con đi công ty, giúp con sắp xếp chức vị.”
Hứa Nhược Nhược ôn nhu nói: “Con phải cảm ơn chị Thư Dạ rồi.”
Lại tâm sinh cảnh giác: Thư Dạ lại là ai? Vì cái gì được dì Trịnh tín nhiệm như vậy?
Vì cái gì cô ta làm thư ký của Đường Sĩ Trạch sắp hai năm, còn chưa từng nghe đến người tên Thư Dạ này?
—
Tối hôm qua Hứa U vẽ truyện tranh xuyên đêm.
Cô cảm động đến muốn khóc, bởi vì truyện tranh nát của cô, rốt cuộc dưới sự trợ giúp của một người bạn làm biên tập đã được chấp nhận, đưa lên web. Trong lúc ngủ mơ, Hứa U liên tục ảo tưởng, giống như những tác giả truyện tranh khắp thiên hạ vừa mới bắt đầu công tác, cô thoả thuê mãn nguyện, tích cực lạc quan, dường như nhìn đến một ngày chính mình trở thành tác giả truyện tranh nổi danh —
Tiền tài giống như mưa to rải xuống đầu cô.
Mà cô lại có tiền bao Giám đốc Đường!
Làm Giám đốc Đường làm nũng với cô, làm Giám đốc Đường ngoan ngoãn nghe lời cô, làm Giám đốc Đường mặc quần áo nữ!
Hứa U nằm mơ đến thời điểm hạnh phúc, tiếng chuông di động vang lên.
Tóc dài hỗn độn rải trên gối đầu, đầu chôn ở dưới gối, Hứa U gian nan duỗi tay sờ di động, có chút táo bạo nghe máy: “Alo?”
Vừa mới sáng sớm, quấy rầy mộng đẹp của cô.
Tiếng nói của Giám đốc Đường vừa mặc quần áo nữ trong mộng của cô, thanh lãnh vững vàng vang lên ở đầu kia di động: “Anh sắp lên máy bay.”
Hứa U không nghe hiểu, hàm hồ: “Hả?”
Đường Sĩ Trạch mỉm cười một cái.
Nói: “Giữa trưa gặp.”
Hứa U: “…!”
Cô lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, nhưng bên kia đã ngắt máy. Đồng thời, trái tim nhỏ của Hứa U bắt đầu kinh hoàng lên, ác mộng cô chờ đợi gần một tuần sắp về rồi –
Đường Sĩ Trạch sẽ trở về xử lý cô.
Đường Sĩ Trạch sẽ không tha cho tuyên ngôn làm càn lúc trước của cô.
Hứa U hoảng quá lại bình tĩnh trở lại.
—
Hứa U ngồi ở trên giường, nghiêm túc đăng WeChat.
Cô vô cùng hèn mọn có ý đồ liên hệ nhóm thư ký và trợ lý của Đường Sĩ Trạch: Mấy giờ chồng trước của cô đến sân bay? Có còn kịp cho cô chạy ra nước ngoài không?
Tổng trợ lý Trương vô cùng tiếc nuối nói cho cô: “Chỉ sợ không còn kịp rồi. Chúng tôi đã cùng ông chủ lên máy bay.”
Kế hoạch “Cô vợ nhỏ xuất ngoại trốn chạy” thất bại.
—
Hứa U vội vàng rời giường, trang điểm thay quần áo, lại chăm chỉ không thuê người giúp việc tới cửa, chính mình tự đẩy máy hút bụi, quét tước nhà Đường Sĩ Trạch một lần.
Sau đó cô bắt đầu tra Baidu*: “Làm thế nào để chồng trước tha thứ chính mình?”
(*Baidu: giống như google của mình)
Đáp án trên mạng hoa hoè loè loẹt.
Tám nhảm hỏi cô: “Vậy đến xem bạn phạm vào chuyện nghiêm trọng đến mức nào.”
Hứa U hàm hồ đáp: “Cùng loại với ngoại tình.”
Bạn mạng: “… Chị gái nhỏ thật trâu bò.”
“Chị gái nhớ rõ làm tốt chứng cứ, liền tính ngoại tình nhà trai cũng không thể động thủ với chị. Nếu anh ta bạo hành chị, chị gái nhất định phải nhớ rõ đi báo cảnh sát.”
Hứa U bán tín bán nghi.
Còn có người nói: “Chị gái nhất định rất xinh đẹp. Muốn cho chồng trước tha thứ, chị có thể ngủ phục anh ta. Nhưng mà đã là chồng trước, vì sao chị gái không vứt bỏ anh ta nhìn về phía trước?”
Hứa U như ngộ ra.
Từ đáp án của các bạn mạng cô đã tìm được linh cảm rồi.
—
Vì thế sau khi ra cửa, Hứa U đi trước mua bình xịt phòng sói (dê già).
Lại đi mua một hộp Durex.
Đi ngang qua cửa hàng bán hoa, cô do dự một chút, đi vào mua một bó hoa hồng to.
—
Đường Sĩ Trạch xuống máy bay liền mở di động mang tai nghe, bắt đầu bàn công việc với người ở đầu bên kia.
Anh dùng giọng Luân Đôn tiêu chuẩn nói chuyện, phía sau trợ lý cùng các thư ký xách theo túi hành lý, vô cùng chức nghiệp mà đi theo Đường Sĩ Trạch, cũng thường thường lật văn kiện, cung cấp tin tức cho Đường Sĩ Trạch.
Sau đó thấy Đường Sĩ Trạch nện bước dừng lại, tiếng Anh cũng ngừng.
Mọi người đi theo Đường Sĩ Trạch cùng nhau ngẩng đầu, chợt hít thở không thông thấy được hoa hồng đỏ tươi ở cửa ra, còn có khuôn mặt xinh đẹp của Hứa tiểu thư phía sau hoa hồng.
Hứa U thấy được Đường Sĩ Trạch, cô cong mắt cười, trong mắt đầy ánh sáng. Cô hướng anh vẫy hoa hồng rực rỡ trong tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người chung quanh. Hứa U nhảy dựng lên phất tay hấp dẫn Đường Sĩ Trạch: “A Trạch! A Trạch! Em ở đây!”
Người trong sân bay yên lặng vây xem, có lấy ra di động, chuẩn bị quay một đoạn video ngắn về đôi người yêu lâu ngày gặp lại ân ái.
Đường Sĩ Trạch: “…”
Anh nói xin lỗi với người bên đầu kia của điện thoại, tạm hạ màn công việc trước, có rảnh lại liên hệ.
Trợ lý cùng các thư ký đều cúi đầu, trong lòng không biết nên hâm mộ Đường tiên sinh, hay là đồng tình Đường tiên sinh — có một người vợ trước vừa thích làm nổi bật lại thần kỳ như Hứa tiểu thư.
Nhưng thật ra tố chất tâm lý của Đường Sĩ Trạch rất tốt, trong tình cảnh nhiều người vây xem như vậy, anh vững vàng đi tới trước mặt Hứa U, nhìn thẳng bó hoa hồng to đùng mà Hứa U đưa qua.
Hứa U ngửa đầu nhìn anh, thâm tình chân thành: “A Trạch, em yêu anh.”
Đường Sĩ Trạch: “Cút.”
Hứa U: “…”
Cô nhẫn!
—
Hứa U không rõ ràng lắm Đường Sĩ Trạch có tha thứ cho cô hay không.
Bởi vì anh quá chết lặng, anh nhận được lời tỏ tình của cô lại bảo cô cút, sau khi thu được hoa hồng của cô, lên xe liền đưa hoa hồng cho Tổng trợ lý Trương.
Nhưng mà sau khi Đường Sĩ Trạch ngồi trên xe, khóe môi lại ngậm một mạt như có như không cười.
Hứa U thấp thỏm.
Xem Đường Sĩ Trạch cười như không cười mà nhìn cô.
Đường Sĩ Trạch chậm rì rì: “Tích cực như vậy, sợ?”
Hứa U: “Sợ cái gì? Em lại không làm cái gì sai.”
Đường Sĩ Trạch nhìn cô một cái.
Anh phân phó thư ký và tài xế: “Hôm nay tôi không đến công ty, vợ trước của tôi đã tự mình tới tìm, dĩ nhiên tôi phải đi cùng vợ trước của tôi rồi.”
Cấp dưới của anh đương nhiên nói được.
Trong lòng Hứa U hy vọng anh đi làm biết bao, không cần ở bên cô làm gì.
Hứa U nơm nớp lo sợ hỏi: “Anh đi với em làm gì? Em thấy thấy công việc của anh rất quan trọng, hay là anh kệ em, đi làm việc đi?”
Đường Sĩ Trạch duỗi tay, xoa xoa tóc cô, mỉm cười nói: “Trước kia luôn không có thời gian ở cùng em, hiện tại đương nhiên muốn bồi thường.”
Hứa U: “Em nguyện ý làm một hiền thê lương mẫu lý giải anh, anh làm việc nuôi gia đình là quan trọng nhất, em thật sự không cần anh ở cạnh.”
Đường Sĩ Trạch đau lòng nói: “Vậy sao được? Em hiểu cho anh đến vậy, anh đương nhiên hẳn là hồi báo em, hiểu cho em. Không cần phải nói, hôm nay anh chắc chắn phải ở bên em rồi.”
Hứa U: “Ô ô ô.”
Đường Sĩ Trạch cười to.
Ngồi ở ghế phó lái phía trước Tổng trợ lý Trương mặt vô biểu tình, làm bộ không nghe được đối thoại của hai người bọn họ, trong lòng thì lại nghĩ:… Một đôi bệnh tâm thần.
Tác giả :
Y Nhân Khuê Khuê