Tối Chân Tâm
Quyển 1 - Chương 21: Thuyết phục kết hôn
Bách Hợp đi theo sau vị sư huynh đẹp trai, đang băn khoăn sao chàng ta vẫn chưa bước vào, không phải nói tới tìm Mẫn cách cách ư? Lẽ nào Cách cách không có trong đó? Nhưng rõ ràng tiếng cười bên trong vọng ra là của Cách cách mà. Nếu Cách cách thực sự không có ở trong đó thì chàng ta cũng không thể đứng chắn mãi ở cửa như vậy chứ? Trời lạnh thế này… Cô ta liếc mắt nhìn tùy tùng đi theo vị sư huynh đẹp trai, người tùy tùng đó rõ ràng không thể từ chối được sự thỉnh cầu của mĩ nữ, lập tức khom người gọi: “A ca!”. Tiếng gọi đó không chỉ khiến sư huynh đẹp trai giật mình bừng tỉnh, mà cả ba vị Cách cách bên trong cũng đứng sững lại, đờ người như khúc gỗ.
Nhan Tử La nghĩ: Trẻ trung, đẹp trai, không làm minh tinh thì quá phí. Nhìn xem, mày cong lưỡi mác, mũi cao thẳng, mắt trong veo như sóng nước mùa thu… nghe cứ như tả phụ nữ vậy, nhưng cũng xin lượng thứ cho vốn từ nghèo nàn của nàng, tiểu tử này quả thật là rất đẹp trai! Lại quan sát kĩ từ trên xuống dưới một lượt nữa, Nhan Tử La mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Sư huynh đẹp trai này là ai? Tên tùy tùng kia gọi hắn là “A ca”, xem ra lại là một vị chủ nhân không nên dây vào rồi.
Còn đang mải nghĩ, Mẫn Chỉ đã hỏi: “Thập tứ đệ, đệ sao lại tới đây?”
Thì ra là Thập tứ a ca, trong rất nhiều những tác phẩm xuyên không đều miêu tả hắn giống như một đứa trẻ, xem ra cũng khá chính xác. Lẽ nào các tác giả đó đã viết sau khi xuyên không quay về? Hô hô, thế chẳng phải chính là nói nàng cũng có khả năng được quay lại thời đại của mình, viết tiểu thuyết bán kiếm tiền hay sao? Đang suy nghĩ miên man, Thập tứ a ca đằng hắng giọng nói: “Ồ, Mẫn tỷ, là Hoàng a ma sai đệ mang quà mừng sinh nhật tới cho tỷ. Quà của những nương nương, ca ca khác đều đã mang tới cung của Quý nhân nương nương rồi”.
Mẫn Chỉ gật gật đầu: “Làm phiền Thập tứ đệ rồi”. Thập tứ a ca là đứa con trai được Đức phi nương nương sủng ái nhất, cũng là vị A ca khá được Hoàng a ma yêu thương, nhưng hắn không bao giờ cậy quyền thế mà ức hiếp bắt nạt người khác, còn tỏ ra rất tôn trọng vị tỷ tỷ là nàng ta. Chỉ có điều… cũng chỉ là tôi trọng mà thôi, hoàn toàn không có thân thiết, gần gũi.
“Mẫn tỷ tỷ, các tỷ đang chúc mừng?” Cái mũi mẫn cảm của Thập tứ a ca đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
“Hả! Đúng thế, đệ có muốn ăn một miếng không? Đây là Nhan Nhan làm cho ta”, Mẫn Chỉ nói.
“Sao? Được chứ được chứ, vậy tiểu đệ không khách khí nữa.” Hắn thực sự đã không khách khí đi thẳng vào trong đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn và bắt đầu ăn. Nhìn thấy chiếc bánh ga tô trong nháy mắt đã bị tên “háu ăn” này ăn hết veo chỉ còn lại một miếng nhỏ xíu, Mẫn Chỉ lòng thắt lại, có lẽ thành quả bận rộn cả ngày của họ sẽ được vị A ca này giải quyết gọn nhẹ trong vòng một phần tư canh giờ.
Nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, Dận Trinh mới ngại ngùng nói: “Sao ta lại ăn hết thế này?”
“Không sao, dù sao làm ra cũng để ăn mà.” Mẫn Chỉ đau lòng nói. Không được, để hôm khác phải yêu cầu Nhan Nhan làm cho nàng ta một cái khác, nàng ta còn chưa ăn đủ. Nhưng đột nhiên nàng ta nghĩ tới một vấn đề: “Thập tứ đệ, Hoàng a ma còn có ý chỉ gì không?”
Dận Trinh cúi đầu, “Hoàng a ma lệnh cho Mẫn tỷ tỷ phải lập tức hồi cung”.
“Hoàng a ma… giận sao?”, Mẫn Chỉ thận trọng hỏi. Thật không ngờ, Hoàng a ma đột nhiên lại nhớ ra mình còn có một người con gái là nàng ta, không biết là phúc hay là họa nữa.
“Mẫn tỷ yên tâm, Hoàng a ma không giận. Chỉ dặn dò tỷ nhanh chóng hồi cung.” Dận Trinh không nói cho Mẫn Chỉ biết Hoàng a ma yêu cầu nàng ta về cung là vì chuyện liên hôn với Mông Cổ.
“Ta biết rồi, đệ hãy thay ta hồi bẩm Hoàng a ma, ta sẽ nhanh chóng quay về”, Mẫn Chỉ cúi đầu đáp.
Dận Trinh cũng không ở lại lâu, đứng dậy nhìn hai con mèo hoa một lớn một bé sắp không rõ mặt nữa, cười hỏi: “Vị này chắc là Tứ tẩu phải không?”.
“Thập tứ gia không cần phải gọi thế, tôi không dám nhận. Chỉ cần gọi tôi là Nhan Tử La được rồi”, Nhan Tử La đáp. Đến trắc phúc tấn cũng còn không phải, sao dám để vị A ca tôi quý này gọi mình là Tứ tẩu chứ? Hơn nữa, người ta gọi thì gọi nhưng trong lòng chắc sẽ cười vì nàng không biết cao thấp trên dưới.
“Được”, Dận Trinh khẽ mỉm cười gật đầu, nhìn Tiểu Khuynh Thành, lại cúi người xuống hỏi: “Con tên là gì? Ta là Thập tứ thúc của con đấy”.
“Khuynh Thành”, Khuynh Thành đáp gọn lỏn.
Nhan Tử La thấy sắc mặt Thập tứ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng thầm bĩu môi, ai quy định người nào tên Khuynh Thành cũng phải là mĩ nữ chứ? Nàng còn muốn đặt tên cho chó là Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tống, Tống Tổ đây. Nhưng đương nhiên, giờ còn ở xã hội Phong kiến này, dù có một trăm cái đầu nàng cũng không dám.
“Ngoan quá, Khuynh Thành.” Dận Trinh đứng thẳng người dậy, “Vậy đệ về trước, đệ sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng như lời Mẫn tỷ nói. Cáo từ”, nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Để lại Mẫn Chỉ trong lòng tràn ngập ưu phiền.
Ban đêm, Mẫn Chỉ không ngủ được, lăn qua trở lại. Chỉ nghe thấy Nhan Tử La khẽ hỏi: “Sao thế? Không ngủ được à? Nghĩ gì phải không?”.
Mẫn Chỉ ngồi bật dậy: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ tại sao Hoàng a ma lại đột nhiên nhớ ra ta thôi”. Không đợi Nhan Tử La nói, Mẫn Chỉ lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, “Hồi còn nhỏ, khi mà ngạch nương ta còn được sủng ái, Hoàng a ma thường xuyên đến Đồng Thuận trai, thường bế ta đặt lên đùi, còn bón cơm cho ta ăn, bóc hạt dẻ cho ta nữa. Khi ấy ta cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng chẳng được mấy năm, ngạch nương ta thất sủng. Từ đó về sau ta chỉ có thể đứng nhìn Hoàng a ma từ xa, ánh mắt người không bao giờ liếc nhìn ta và ngạch nương ta nữa. Ngạch nương thường vì chuyện này mà âm thầm rơi lệ. Ta biết, bà cho rằng vì bà nên Hoàng a ma mới lạnh nhạt với ta, bà lo ta sẽ trở thành một cô gái chết già trong cung. Gần đây bà còn khóc nhiều hơn. Có điều, giờ thì hay rồi, Hoàng a ma đã nhớ tới người con gái quá lứa lỡ thì là ta. Ngạch nương cuối cùng cũng không cần phải đau buồn nữa”.
“Mẫn Mẫn”, Nhan Tử La khẽ gọi, lại thêm một đứa trẻ bất hạnh.
“Có biết tại sao Hoàng a ma nhớ tới ta không? Vì chuyện liên hôn. Giờ trong cung mặc dù có bốn công chúa đang ở độ tuổi thích hợp, nhưng Hạm Chỉ và Quân Chỉ là do Mẫn phi nương nương sinh, Hoàng a ma nhất định không nỡ gả họ đi xa. Kỳ Chân mặc dù là do Viên quý nhân sinh, nhưng so với ngạch nương ta, Viên quý nhân vẫn được yêu thương hơn nhiều. Huống hồ, Kỳ Chân tuổi còn nhỏ, vì vậy, người duy nhất thích hợp để bị gả đi tận Mông Cổ chỉ còn lại ta mà thôi. Hứ, thật tức cười.”
“Haizz, nói với tỷ những điều đó để làm gì chứ, ý chỉ của Hoàng a ma từ xưa tới nay chưa có ai dám không theo. Ha ha, có thể năm nay ta sẽ bị gả tới Mông Cổ, không còn được gặp lại hai mẹ con tỷ nữa.” Mẫn Chỉ thờ dài, “Ngủ thôi”.
Nhưng Nhan Tử La biết nàng ta không thể ngủ được. Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, hai mắt thâm sì của Mẫn Chỉ đã tiết lộ hết bí mật. Lặng lẽ ăn xong bữa sang, Mẫn Chỉ cố tỏ ra vui vẻ cười nói với Nhan Tử la. Một lúc lâu sau, Nhan Tử La đột nhiên buột ra một câu: “Không muốn cười thì đừng cười, sao phải thể hiện cho người khác nhìn còn mình thì chịu ấm ức?”
Khóe miệng Mẫn Chỉ khẽ giật giật, cúi đầu im lặng không nói.
“Chẳng phải cũng là lấy chồng sao, có gì khó khăn vậy? Tôi cũng chẳng đang sống cuộc sống như thế đấy ư. Bảo bối ba tuổi rồi mà còn chưa được gặp cha nó lần nào. Cô không muốn bị gả đi xa, nhưng cô đã từng nghĩ chưa, cho dù Hoàng a ma có gả cô cho các công tôi quý tử trong kinh thành, thì cô có chắc chắn mình sẽ hạnh phúc không? Cứ nhìn các huynh đệ và những vị công tử khác xung quanh cô xem, có ai không năm thê bảy thiếp? Ngoài năm thê bảy thiếp chính thức ra, còn có vô số những hồng nhan tri kỉ bên ngoài. Thân là phụ nữ sinh ra ở xã hội này vốn đã không có sự lựa chọn rồi, huống hồ cô lại còn là công chúa Đại Thanh, trách nhiệm quốc gia mà cô phải gánh vác trên vai lớn hơn chúng tôi nhiều. Có điều, đây cũng là may mắn của cô, ít nhất điều đó còn chứng tỏ rằng cô rất quan trọng, có thể nhờ sự tồn tại của cô mà khói lửa nơi biên tái sẽ được dập tắt, bách tính không còn phải chịu cảnh lầm than nữa. Tôi biết, trong lòng cô đang rất oán hận Hoàng thượng, nhưng cô hãy thử đặt mình vào địa vị của người mà nghĩ xem, trong thiên hạ có ai phải ở trong hoàn cảnh bất đắc dĩ hơn Hoàng thượng chứ? Cô cho rằng người thật sự muốn đem các con gái mình gả ra tít biên ải xa xôi để thực hiện việc liên hôn sao? Sao người có thể không đau lòng, không thương xót các cô chứ? Nhưng ngoài là Hoàng a ma của các cô ra, người còn là chỗ dựa của bách tính muôn dân. Dựa vào việc liên hôn để bảo vệ con dân của mình là tình yêu bao la trong lòng Hoàng thượng dành cho họ. Cô có hiểu không?” Nhan Tử La nhìn Mẫn Chỉ chăm chăm, Mẫn Chỉ không dám ngẩng đầu lên.
“Nếu đã không thể thay đổi số mệnh, thì chỉ còn cách chấp nhận nó thôi. Đây cũng là số mệnh của cô.”
“Ta biết rồi.” Mẫn Chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta lớn thế này rồi mà còn chưa từng được thấy cuộc sống của bách tính nhân gian, có thể sau này cũng không bao giờ còn được thấy nữa”.
“Chuyện đó có gì là khó, dù sao Hoàng thượng cũng không nói cô sẽ lập tức bị gả đi, cô vẫn còn thời gian đi thăm thú cuộc sống của bách tính trong kinh thành. Có điều nhất định phải mang tôi theo đấy, tôi cũng chưa được thấy bao giờ.” Nhan Tử La cũng rất muốn được thấy.
“Chọn ngày không bẳng gặp ngày, hôm nay chúng ta đi luôn nhé?”, đột nhiên Mẫn Chỉ quay sang nhìn Nhan Tử La hỏi.
“Được! Nhưng giờ chúng ta đang ở ngoại thành phía Tây, ngồi xe ngựa đến kinh thành chắc tối mất”, Nhan Tử La lo lắng nói.
“Thế thì cưỡi ngựa!”, Mẫn Chỉ đứng dậy.
“Nhưng… nhưng tôi không biết cưỡi ngựa”, Nhan Tử La lí nhí nói.
“Tỷ… mà lại không biết cưỡi ngựa? Thôi, ta và tỷ cùng cưỡi một con!” Mẫn Chỉ lắc lắc đầu, đúng là quá ngốc mà, là con gái người Mãn mà không biết cưỡi ngựa.
“Lắc đầu gì chứ? Không biết cưỡi ngựa mất mặt lắm sao?”, Nhan Tử La bĩu bĩu môi, tới gần bên sập xỏ giầy.
“Cái đó… chúng ta phải mang theo những gì?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Tiền! Chưa từng nghe câu ‘một quan tiền có thể bức chết anh hùng hảo hán’ hay sao? Đây là kinh thành, không có tiền thì đi một bước cũng khó.”
Đi giày xong, Nhan Tử La đột nhiên dừng lại nói: “Chúng ta hãy thay những bộ y phục của con gái dân thường thì hơn. Trên phố người qua lại hỗn tạp, chúng ta không nên gây chú ý”.
“Y phục dân thường? Ta thế này là rất bình thường rồi mà?” Mẫn Chỉ nhìn nhìn y phục của mình, rất bình thường, có phải loại vải thượng hạng nhất đâu.
“Tiểu Mẫn Mẫn, giờ cô đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống của bách tính, chứ không phải trải nghiệm cuộc sống quý tộc của mình”, Nhan Tử La vừa nói vừa lật tìm y phục của mình trong tủ, nhưng tìm đi tìm lại vẫn chỉ thấy toàn y phục đẹp, nhìn thế nào cũng không giống của người bình thường. Thế là, nghĩ ngợi một lát rồi gọi Bách Hợp vào.
“Bách Hợp, ngươi hãy đi tìm cho ta mấy bộ y phục bình thường ngươi không mặc tới mang lại đây”, Nhan Tử La dặn dò. Bách Hợp mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng không dám hỏi, đành đi lật tìm trong hòm y phục của mình, khó khăn lắm mới tìm được vài cái.
Nhan Tử La nghĩ: Trẻ trung, đẹp trai, không làm minh tinh thì quá phí. Nhìn xem, mày cong lưỡi mác, mũi cao thẳng, mắt trong veo như sóng nước mùa thu… nghe cứ như tả phụ nữ vậy, nhưng cũng xin lượng thứ cho vốn từ nghèo nàn của nàng, tiểu tử này quả thật là rất đẹp trai! Lại quan sát kĩ từ trên xuống dưới một lượt nữa, Nhan Tử La mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Sư huynh đẹp trai này là ai? Tên tùy tùng kia gọi hắn là “A ca”, xem ra lại là một vị chủ nhân không nên dây vào rồi.
Còn đang mải nghĩ, Mẫn Chỉ đã hỏi: “Thập tứ đệ, đệ sao lại tới đây?”
Thì ra là Thập tứ a ca, trong rất nhiều những tác phẩm xuyên không đều miêu tả hắn giống như một đứa trẻ, xem ra cũng khá chính xác. Lẽ nào các tác giả đó đã viết sau khi xuyên không quay về? Hô hô, thế chẳng phải chính là nói nàng cũng có khả năng được quay lại thời đại của mình, viết tiểu thuyết bán kiếm tiền hay sao? Đang suy nghĩ miên man, Thập tứ a ca đằng hắng giọng nói: “Ồ, Mẫn tỷ, là Hoàng a ma sai đệ mang quà mừng sinh nhật tới cho tỷ. Quà của những nương nương, ca ca khác đều đã mang tới cung của Quý nhân nương nương rồi”.
Mẫn Chỉ gật gật đầu: “Làm phiền Thập tứ đệ rồi”. Thập tứ a ca là đứa con trai được Đức phi nương nương sủng ái nhất, cũng là vị A ca khá được Hoàng a ma yêu thương, nhưng hắn không bao giờ cậy quyền thế mà ức hiếp bắt nạt người khác, còn tỏ ra rất tôn trọng vị tỷ tỷ là nàng ta. Chỉ có điều… cũng chỉ là tôi trọng mà thôi, hoàn toàn không có thân thiết, gần gũi.
“Mẫn tỷ tỷ, các tỷ đang chúc mừng?” Cái mũi mẫn cảm của Thập tứ a ca đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
“Hả! Đúng thế, đệ có muốn ăn một miếng không? Đây là Nhan Nhan làm cho ta”, Mẫn Chỉ nói.
“Sao? Được chứ được chứ, vậy tiểu đệ không khách khí nữa.” Hắn thực sự đã không khách khí đi thẳng vào trong đặt mông ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn và bắt đầu ăn. Nhìn thấy chiếc bánh ga tô trong nháy mắt đã bị tên “háu ăn” này ăn hết veo chỉ còn lại một miếng nhỏ xíu, Mẫn Chỉ lòng thắt lại, có lẽ thành quả bận rộn cả ngày của họ sẽ được vị A ca này giải quyết gọn nhẹ trong vòng một phần tư canh giờ.
Nuốt nốt miếng bánh cuối cùng, Dận Trinh mới ngại ngùng nói: “Sao ta lại ăn hết thế này?”
“Không sao, dù sao làm ra cũng để ăn mà.” Mẫn Chỉ đau lòng nói. Không được, để hôm khác phải yêu cầu Nhan Nhan làm cho nàng ta một cái khác, nàng ta còn chưa ăn đủ. Nhưng đột nhiên nàng ta nghĩ tới một vấn đề: “Thập tứ đệ, Hoàng a ma còn có ý chỉ gì không?”
Dận Trinh cúi đầu, “Hoàng a ma lệnh cho Mẫn tỷ tỷ phải lập tức hồi cung”.
“Hoàng a ma… giận sao?”, Mẫn Chỉ thận trọng hỏi. Thật không ngờ, Hoàng a ma đột nhiên lại nhớ ra mình còn có một người con gái là nàng ta, không biết là phúc hay là họa nữa.
“Mẫn tỷ yên tâm, Hoàng a ma không giận. Chỉ dặn dò tỷ nhanh chóng hồi cung.” Dận Trinh không nói cho Mẫn Chỉ biết Hoàng a ma yêu cầu nàng ta về cung là vì chuyện liên hôn với Mông Cổ.
“Ta biết rồi, đệ hãy thay ta hồi bẩm Hoàng a ma, ta sẽ nhanh chóng quay về”, Mẫn Chỉ cúi đầu đáp.
Dận Trinh cũng không ở lại lâu, đứng dậy nhìn hai con mèo hoa một lớn một bé sắp không rõ mặt nữa, cười hỏi: “Vị này chắc là Tứ tẩu phải không?”.
“Thập tứ gia không cần phải gọi thế, tôi không dám nhận. Chỉ cần gọi tôi là Nhan Tử La được rồi”, Nhan Tử La đáp. Đến trắc phúc tấn cũng còn không phải, sao dám để vị A ca tôi quý này gọi mình là Tứ tẩu chứ? Hơn nữa, người ta gọi thì gọi nhưng trong lòng chắc sẽ cười vì nàng không biết cao thấp trên dưới.
“Được”, Dận Trinh khẽ mỉm cười gật đầu, nhìn Tiểu Khuynh Thành, lại cúi người xuống hỏi: “Con tên là gì? Ta là Thập tứ thúc của con đấy”.
“Khuynh Thành”, Khuynh Thành đáp gọn lỏn.
Nhan Tử La thấy sắc mặt Thập tứ thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng thầm bĩu môi, ai quy định người nào tên Khuynh Thành cũng phải là mĩ nữ chứ? Nàng còn muốn đặt tên cho chó là Tần Hoàng, Hán Vũ, Đường Tống, Tống Tổ đây. Nhưng đương nhiên, giờ còn ở xã hội Phong kiến này, dù có một trăm cái đầu nàng cũng không dám.
“Ngoan quá, Khuynh Thành.” Dận Trinh đứng thẳng người dậy, “Vậy đệ về trước, đệ sẽ bẩm báo lại với Hoàng thượng như lời Mẫn tỷ nói. Cáo từ”, nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Để lại Mẫn Chỉ trong lòng tràn ngập ưu phiền.
Ban đêm, Mẫn Chỉ không ngủ được, lăn qua trở lại. Chỉ nghe thấy Nhan Tử La khẽ hỏi: “Sao thế? Không ngủ được à? Nghĩ gì phải không?”.
Mẫn Chỉ ngồi bật dậy: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ tại sao Hoàng a ma lại đột nhiên nhớ ra ta thôi”. Không đợi Nhan Tử La nói, Mẫn Chỉ lại bắt đầu lẩm bẩm một mình, “Hồi còn nhỏ, khi mà ngạch nương ta còn được sủng ái, Hoàng a ma thường xuyên đến Đồng Thuận trai, thường bế ta đặt lên đùi, còn bón cơm cho ta ăn, bóc hạt dẻ cho ta nữa. Khi ấy ta cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng chẳng được mấy năm, ngạch nương ta thất sủng. Từ đó về sau ta chỉ có thể đứng nhìn Hoàng a ma từ xa, ánh mắt người không bao giờ liếc nhìn ta và ngạch nương ta nữa. Ngạch nương thường vì chuyện này mà âm thầm rơi lệ. Ta biết, bà cho rằng vì bà nên Hoàng a ma mới lạnh nhạt với ta, bà lo ta sẽ trở thành một cô gái chết già trong cung. Gần đây bà còn khóc nhiều hơn. Có điều, giờ thì hay rồi, Hoàng a ma đã nhớ tới người con gái quá lứa lỡ thì là ta. Ngạch nương cuối cùng cũng không cần phải đau buồn nữa”.
“Mẫn Mẫn”, Nhan Tử La khẽ gọi, lại thêm một đứa trẻ bất hạnh.
“Có biết tại sao Hoàng a ma nhớ tới ta không? Vì chuyện liên hôn. Giờ trong cung mặc dù có bốn công chúa đang ở độ tuổi thích hợp, nhưng Hạm Chỉ và Quân Chỉ là do Mẫn phi nương nương sinh, Hoàng a ma nhất định không nỡ gả họ đi xa. Kỳ Chân mặc dù là do Viên quý nhân sinh, nhưng so với ngạch nương ta, Viên quý nhân vẫn được yêu thương hơn nhiều. Huống hồ, Kỳ Chân tuổi còn nhỏ, vì vậy, người duy nhất thích hợp để bị gả đi tận Mông Cổ chỉ còn lại ta mà thôi. Hứ, thật tức cười.”
“Haizz, nói với tỷ những điều đó để làm gì chứ, ý chỉ của Hoàng a ma từ xưa tới nay chưa có ai dám không theo. Ha ha, có thể năm nay ta sẽ bị gả tới Mông Cổ, không còn được gặp lại hai mẹ con tỷ nữa.” Mẫn Chỉ thờ dài, “Ngủ thôi”.
Nhưng Nhan Tử La biết nàng ta không thể ngủ được. Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, hai mắt thâm sì của Mẫn Chỉ đã tiết lộ hết bí mật. Lặng lẽ ăn xong bữa sang, Mẫn Chỉ cố tỏ ra vui vẻ cười nói với Nhan Tử la. Một lúc lâu sau, Nhan Tử La đột nhiên buột ra một câu: “Không muốn cười thì đừng cười, sao phải thể hiện cho người khác nhìn còn mình thì chịu ấm ức?”
Khóe miệng Mẫn Chỉ khẽ giật giật, cúi đầu im lặng không nói.
“Chẳng phải cũng là lấy chồng sao, có gì khó khăn vậy? Tôi cũng chẳng đang sống cuộc sống như thế đấy ư. Bảo bối ba tuổi rồi mà còn chưa được gặp cha nó lần nào. Cô không muốn bị gả đi xa, nhưng cô đã từng nghĩ chưa, cho dù Hoàng a ma có gả cô cho các công tôi quý tử trong kinh thành, thì cô có chắc chắn mình sẽ hạnh phúc không? Cứ nhìn các huynh đệ và những vị công tử khác xung quanh cô xem, có ai không năm thê bảy thiếp? Ngoài năm thê bảy thiếp chính thức ra, còn có vô số những hồng nhan tri kỉ bên ngoài. Thân là phụ nữ sinh ra ở xã hội này vốn đã không có sự lựa chọn rồi, huống hồ cô lại còn là công chúa Đại Thanh, trách nhiệm quốc gia mà cô phải gánh vác trên vai lớn hơn chúng tôi nhiều. Có điều, đây cũng là may mắn của cô, ít nhất điều đó còn chứng tỏ rằng cô rất quan trọng, có thể nhờ sự tồn tại của cô mà khói lửa nơi biên tái sẽ được dập tắt, bách tính không còn phải chịu cảnh lầm than nữa. Tôi biết, trong lòng cô đang rất oán hận Hoàng thượng, nhưng cô hãy thử đặt mình vào địa vị của người mà nghĩ xem, trong thiên hạ có ai phải ở trong hoàn cảnh bất đắc dĩ hơn Hoàng thượng chứ? Cô cho rằng người thật sự muốn đem các con gái mình gả ra tít biên ải xa xôi để thực hiện việc liên hôn sao? Sao người có thể không đau lòng, không thương xót các cô chứ? Nhưng ngoài là Hoàng a ma của các cô ra, người còn là chỗ dựa của bách tính muôn dân. Dựa vào việc liên hôn để bảo vệ con dân của mình là tình yêu bao la trong lòng Hoàng thượng dành cho họ. Cô có hiểu không?” Nhan Tử La nhìn Mẫn Chỉ chăm chăm, Mẫn Chỉ không dám ngẩng đầu lên.
“Nếu đã không thể thay đổi số mệnh, thì chỉ còn cách chấp nhận nó thôi. Đây cũng là số mệnh của cô.”
“Ta biết rồi.” Mẫn Chỉ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta lớn thế này rồi mà còn chưa từng được thấy cuộc sống của bách tính nhân gian, có thể sau này cũng không bao giờ còn được thấy nữa”.
“Chuyện đó có gì là khó, dù sao Hoàng thượng cũng không nói cô sẽ lập tức bị gả đi, cô vẫn còn thời gian đi thăm thú cuộc sống của bách tính trong kinh thành. Có điều nhất định phải mang tôi theo đấy, tôi cũng chưa được thấy bao giờ.” Nhan Tử La cũng rất muốn được thấy.
“Chọn ngày không bẳng gặp ngày, hôm nay chúng ta đi luôn nhé?”, đột nhiên Mẫn Chỉ quay sang nhìn Nhan Tử La hỏi.
“Được! Nhưng giờ chúng ta đang ở ngoại thành phía Tây, ngồi xe ngựa đến kinh thành chắc tối mất”, Nhan Tử La lo lắng nói.
“Thế thì cưỡi ngựa!”, Mẫn Chỉ đứng dậy.
“Nhưng… nhưng tôi không biết cưỡi ngựa”, Nhan Tử La lí nhí nói.
“Tỷ… mà lại không biết cưỡi ngựa? Thôi, ta và tỷ cùng cưỡi một con!” Mẫn Chỉ lắc lắc đầu, đúng là quá ngốc mà, là con gái người Mãn mà không biết cưỡi ngựa.
“Lắc đầu gì chứ? Không biết cưỡi ngựa mất mặt lắm sao?”, Nhan Tử La bĩu bĩu môi, tới gần bên sập xỏ giầy.
“Cái đó… chúng ta phải mang theo những gì?”, Mẫn Chỉ hỏi.
“Tiền! Chưa từng nghe câu ‘một quan tiền có thể bức chết anh hùng hảo hán’ hay sao? Đây là kinh thành, không có tiền thì đi một bước cũng khó.”
Đi giày xong, Nhan Tử La đột nhiên dừng lại nói: “Chúng ta hãy thay những bộ y phục của con gái dân thường thì hơn. Trên phố người qua lại hỗn tạp, chúng ta không nên gây chú ý”.
“Y phục dân thường? Ta thế này là rất bình thường rồi mà?” Mẫn Chỉ nhìn nhìn y phục của mình, rất bình thường, có phải loại vải thượng hạng nhất đâu.
“Tiểu Mẫn Mẫn, giờ cô đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống của bách tính, chứ không phải trải nghiệm cuộc sống quý tộc của mình”, Nhan Tử La vừa nói vừa lật tìm y phục của mình trong tủ, nhưng tìm đi tìm lại vẫn chỉ thấy toàn y phục đẹp, nhìn thế nào cũng không giống của người bình thường. Thế là, nghĩ ngợi một lát rồi gọi Bách Hợp vào.
“Bách Hợp, ngươi hãy đi tìm cho ta mấy bộ y phục bình thường ngươi không mặc tới mang lại đây”, Nhan Tử La dặn dò. Bách Hợp mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng không dám hỏi, đành đi lật tìm trong hòm y phục của mình, khó khăn lắm mới tìm được vài cái.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn