Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!
Chương 47: Lời tỏ tình của Liêu Tiến
Liêu Tiến trở về văn phòng, không bao lâu, thư ký liền đi vào thông báo: “Liêu tổng, Ngô Song bên tổ kế hoạch tìm ngài.”
“Mời cô ấy vào.”
Thư ký ngẩng đầu nhìn Ngô Song, nói: “Liêu tổng mời cô vào.”
“Cám ơn.” Ngô Song hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Giờ phút này, Liêu Tiến đã cởi áo vest bên ngoài, đứng ở bên cửa sổ, thấy Ngô Song tiến vào, giơ tay ý mời ngồi: “Ngồi đi.”
Tuy không có biểu tình gì, nhưng thần thái trên mặt hắn đã ôn hòa hơn một chút.
“Cám ơn.”
Ngô Song ngồi xuống, vừa định nói chuyện, Liêu Tiến đã lên tiếng trước: “Trà hay cà phê?”
“Không cần đâu Liêu tổng, tôi nói xong sẽ đi ngay.” Ngô Song vội vàng cự tuyệt.
“Vậy tôi tùy ý gọi.” Liêu Tiến nói với cô thư ký, “Thư ký Trương, đem vào hai ly cà phê, đều không thêm đường.”
Ngô Song bất đắc dĩ, thật sự hiện tại cô không có tâm trạng uống cà phê. Nếu có thể lựa chọn, cô có chút nhớ đến mùi vị sữa bò chuối của Phương Thiếu Tắc nấu, thơm ngọt nồng đậm, mỗi một ngụm đều có thể cảm nhận được tư vị hạnh phúc.
“Ngô tổ trưởng, tìm tôi là có việc sao?” Liêu Tiến nói, cắt ngang dòng suy nghĩ Ngô Song.
Cô lấy lại tinh thần, đứng lên: “Liêu tổng, tôi tìm ngài là muốn cám ơn về chuyện vừa rồi.”
Ở công ty, Liêu Tiến là người luôn bận rộn. Nếu là bình thường, việc gặp khách hàng giống chiều nay thì Liêu Tiến đều không nhúng tay vào, nhưng hắn lại cố tình ở thời khắc cuối cùng bỗng nhiên đích thân tới, lại còn có thuận tiện giúp Ngô Song một phen, tất nhiên việc này không phải đơn giản chỉ là trùng hợp như vậy.
Là Phương Thiếu Tắc kêu hắn tìm tới sao? Nhưng mà tên kia (Phương Thiếu Tắc) rõ ràng là không quen nhìn tác phong của Liêu Tiến mà? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Trong lúc nhất thời, Ngô Song còn chưa hiểu là tại sao Liêu Tiến lại làm như vậy. Nhưng mà có một việc cô rất rõ ràng, là hiện tại mình đã nợ Liêu Tiến một ân tình, mà ân tình này cô cần thiết phải trả.
“Nếu là nói lời cảm ơn thì không cần, bảo vệ nhân viên là chức trách của tôi, công ty sẽ không để một nhân viên nào chịu ủy khuất. Nhưng mà, nếu cô làm sai, tôi cũng sẽ không mềm lòng.” Liêu Tiến nói.
“Cái này tôi hiểu, sau này tôi sẽ càng nỗ lực, sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào nữa.” Ngô Song thản nhiên trả lời.
“Phải không?” Liêu Tiến bỗng nhiên đổi giọng điệu, “Ngô tổ trưởng thật sự cảm thấy mình không phạm sai lầm sao?”
Ngô Song ngẩn ra, không rõ Liêu Tiến là trong hồ lô bán thuốc gì (không rõ ý tứ).
Liêu Tiến chậm rãi nói: “Lần này Hoàng Hựu Đức có ý gây khó dễ cho cô, hẳn là cô đã sớm biết?”
“Vâng, tôi biết."
“Nếu biết, vì sao còn phải làm phương án thứ hai cho hắn, nhân lực của công ty là nguồn tài nguyên quý giá, đem tài nguyên quý giá lãng phí trên người không có khả năng mà xem nhẹ khách hàng chân chính, cô cảm thấy như vậy thích hợp sao?”
Liêu Tiến nói nghe giống như đang quở trách cô, nhưng nghĩ lại hắn nói rất có đạo lý. Thật sự Ngô Song đã sớm biết phương án thứ hai này dù có làm tốt đến đâu cũng là vô dụng, thế nhưng cô lại không có nói cho bất kỳ ai.
“Điểm này, quả thật là tôi không đúng, thực xin lỗi, Liêu tổng.” Ngô Song cúi đầu, thành ý xin lỗi.
“Ngô tổ trưởng, cô lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực của cả một tổ, chỉ một câu "thực xin lỗi" hình như không thoả đáng” Liêu Tiến nghiêm mặt nói.
Liêu Tiến này, mới vừa nãy nói cô không cần cảm ơn, một hồi lại nói xin lỗi cũng vô dụng, đến tột cùng muốn làm gì, Ngô Song đoán không ra, chỉ có thể nhận mệnh nói: “Ngài nói đúng, chuyện này là tôi xử lý không tốt, tôi tự nguyện bị phạt.”
“Bị phạt thì không cần, coi như tôi cho Ngô tổ trưởng lấy công chuộc tội, nhưng lần sau sẽ không dễ như vậy nữa.” vẻ mặt nghiêm túc của Liêu Tiến bỗng nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười, thật sự làm người ta không thể nắm bắt.
“Cám ơn ngài, Liêu tổng.”
Liêu Tiến nhìn cô một cái, mắt mang theo ý cười, với vẻ nghiêm túc vừa rồi như hai người khác nhau: "Lời cám ơn này tôi nhận, nhưng mà chỉ một câu cám ơn, sợ không đủ thành ý?”
“Ý Liêu tổng là……”
“Ngô tổ trưởng không thể mời tôi ăn bữa cơm sao?”
Liêu Tiến đây là ở chủ động muốn cô mời bữa cơm cảm ơn sao? Thật đúng là trực tiếp quá!
Vẫn luôn cho rằng Phương Thiếu Tắc cùng Liêu Tiến tuy là anh em họ lại không hề có điểm gì giống nhau, hiện tại xem ra, hai người này ở phương diện nào đó vẫn là rất giống.
Chỉ là so với Phương Thiếu Tắc không có tâm cơ, Ngô Song biết, đối mặt với Liêu Tiến, mình vẫn là nên có thêm nhiều kim tinh hoả nhãn mới có thể nhìn ra.
........
Trong lòng Phương Thiếu Tắc rất nghẹn khuất, mình có ý tốt muốn giúp Ngô Song, không những cô không nói một câu cảm ơn, ngược lại còn mắng hắn một trận, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết nhìn người tốt.
À mà khoan, nữ nhân của hắn cũng không phải là cún, là mèo, một con mèo không dễ thuần phục!
Nhưng mà, hắn chính là không buông bỏ được còn mèo này, cũng không biết hôm nay con mèo của hắn có bị lợn rừng khi dễ không, đã tan sở chưa? Có ăn cơm không?
“Này, hiếm khi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm, sao cậu giống con mèo bệnh quá vậy, đang nghĩ cái gì?” Ellen huơ huơ tay trước mặt Phương Thiếu Tắc.
“Đừng lộn xộn.” Phương Thiếu Tắc bị hắn nháo càng phiền.
Ellen nổi xung: “Tên gia hỏa này! Tôi đã nhẫn tâm huỷ buổi hẹn hò để đến đây với cậu, cậu biết tôi cưa em Jojo chân dài mất bao lâu không? Vì cậu, cả chân dài tôi cũng từ bỏ, thế nhưng cậu lại hung dữ với tôi, anh em như vậy đó sao?”
"Cút đi, cậu tìm chân dài đi, chân dài với cậu lại quan trọng hơn anh em” Phương Thiếu Tắc phát hỏa.
Vừa thấy Phương Thiếu Tắc giống như nổi giận thật sự, thái độ Ellen lập tức mềm xuống, ôm lấy bả vai Phương Thiếu Tắc: “Đừng nóng, tôi chỉ là đang nói giỡn với cậu, chân dài có rất nhiều, nhưng anh em chỉ có một, sao tôi có thể nhẫn tâm mặc kệ cậu, cậu nói đúng không?”
Bộ dáng Ellen cợt nhả đã chọc cười Phương Thiếu Tắc: “Được, tôi tìm cậu là tới ăn cơm, không phải tới cùng cậu làm gay.”
“Làm gay tôi cũng không để ý đâu, là anh em, chỉ cần cậu nguyện ý, hoa cúc của tôi vĩnh viễn vì cậu mà rộng mở.”
(-_-!!!)
Phương Thiếu Tắc muốn phun ra: “Đại ca, tôi đang ăn cơm.”
“Ai, cậu tùy tiện ăn hai miếng là được rồi, hai người đàn ông chúng ta hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, không thấy tẻ nhạt sao?” Ellen thần thần bí bí mà đi lên, "Tôi nói với cậu, tôi có người bạn mới mua chiếc GT-R(1), chút nữa chúng ta lái lên núi thử xem.”
(1): GT-R là một dòng xe thể thao của hãng ô tô Nissan nổi tiếng ở Nhật Bản. Đầu chương mình có up ảnh, đó là mẫu Nissan GT-R đời 2017.
"Cậu điên rồi! Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng đi đua xe nữa, sẽ xảy ra chuyện!”
Ellen biết mình nói sai rồi: “Người anh em, tôi phục cậu rồi, so với mẹ tôi cậu còn phiền hơn, tôi không đi là được chứ gì? Nhưng tôi nhàm chán a, ở nước ngoài, hai ta mỗi ngày đều ở bên nhau, trở về nước, rốt cuộc mỗi người một nơi, có tiền có thời gian, ngược lại tôi không gặp được cậu. Tôi nói cậu gần đây rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Yêu đương.” Phương Thiếu Tắc thản nhiên nói.
“Cái gì?!” Ellen la hoảng lên, “Thật sao, tiểu tử cậu yêu đương, ai vậy, tôi đã gặp qua chưa?”
“Cậu không quen biết.”
Ellen hứng thú: “Mang đến đây cho tôi gặp! Mang đến đây cho tôi gặp!”
“Gặp cái gì mà gặp, đang cãi nhau.”
Ellen trợn mắt: “Trách không được tiểu tử cậu bỗng dưng nhớ tới tôi, thì ra là bị phụ nữ ghét bỏ, tìm tôi tới tiêu khiển, thật không nghĩa khí!”
“Không nghĩa khí cái đầu cậu, thời điểm tiểu tử cậu bị lừa tài lừa sắc, là ai tới cứu cậu?”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, sắc mặt Ellen có chút ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: “Đại ca, tôi sai rồi, hôm nay tôi ở đây bồi ngài, chỗ nào cũng không đi được không?”
“Nói vậy còn nghe được.”
“Ai, người phục vụ, mau mang bình rượu tới.”
Bạn bè tốt đang bồi nhậu, Phương Thiếu Tắc không có để ý tới tin nhắn trong điện thoại.
Ngô Song: Cơm chiều tôi sẽ không trở về nhà ăn.
.........
Trong cuộc đời Ngô Song lần đầu tiên để ý đến điện thoại như vậy, từ trong ví lấy ra cất vào lặp đi lặp lại rất nhiều lần, chỉ vì chờ một tin nhắn WeChat.
Nhưng mà, Phương Thiếu Tắc lại một chút phản ứng cũng không có, xem ra tiểu tử kia lúc này thật sự tức giận. Ngô Song nhìn màn hình, ở trong lòng âm thầm thở dài.
“Ngô tổ trưởng cùng người khác ăn cơm, từ trước đến nay đều thất thần như vậy sao?” Liêu Tiến gồi ở đối diện bỗng nhiên mở miệng.
Ngô Song nhanh chóng đem điện thoại bỏ lại trong ví: “Thực xin lỗi, Liêu tổng, tôi…… Bạn tôi có chút việc.”
“A, không biết là bạn thế nào, làm Ngô tổ trưởng nhìn qua tinh thần không yên như vậy?” Liêu Tiến nhìn như tùy ý hỏi.
“Không có gì, bạn bè bình thường……” Không có thói quen nói dối, Ngô Song cầm lấy thực đơn, chuyển đề tài, “Chúng ta gọi món ăn đi, ngài muốn ăn cái gì?”
Liêu Tiến cười cười: "Tôi sao cũng được, tôi luôn luôn cho rằng, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.”
Ngô Song tay cầm thực đơn cứng lại rồi, không rõ lời này của Liêu Tiến là có ý tứ gì? Vì sao ngày thường là Boss cao cao tại thượng, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên cứu cô, bỗng nhiên kêu cô cùng nhau ăn cơm, lại bỗng nhiên nói lời khó hiểu như vậy?
Tất cả chuyện này đều tới quá đột ngột, làm người ta phải lo lắng.
Ngô Song tâm sự nặng nề, dưới sự gợi ý của người phục vụ tùy ý gọi hai phần bò beefsteak (bít tết), rất nhanh, đồ ăn đã mang lên, nhưng mà bò bít tết vừa lên tới, Ngô Song liền 囧.
Bò bít tết này, sao lại là hình trái tim?
Người phục vụ cười giải thích: “Tiểu thư, đây là điểm đặc sắc của cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày phần ăn của 52 vị khách đôi, đầu bếp chúng tôi sẽ vì họ đặc chế (đặc biệt chế biến) hình dạng bò bít tết tình yêu, mong ước hai người có tình yêu ngọt ngào, lâu dài.”
Lúc này thật là xấu hổ, Ngô Song nói: “Chúng tôi không phải tình nhân, phiền anh đổi thành phần ăn bình thường.”
Người phục vụ có chút khó xử, “Thật ngại quá, tình huống như hai người vậy trước nay chúng ta chưa có gặp qua. Hơn nữa này bò bít tết đã mang lên, đổi lại chỉ sợ……”
“Không cần thay đổi, cứ để như vậy đi.” Liêu Tiến mở miệng.
Ngô Song vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà Liêu tổng……”
“Ăn đều giống nhau, chỉ là vấn đề hình dạng, không có gì ghê gớm.”
Được rồi, nếu hắn đã nói như vậy, Ngô Song cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng mà cùng Liêu Tiến đơn độc ăn cơm vốn dĩ cũng đã rất kỳ lạ rồi, hơn nữa bò bít tết này còn hình trái tim, càng ngày càng xấu hổ.
Ngô Song không nói chuyện, im lặng ăn bò beefsteak.
Nhưng Liêu Tiến lên tiếng trước: “Ngô tổ trưởng, ngày thường cô thích cái gì?”
Là đang hỏi cô sao? Ngô Song ngẩng đầu, trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt yêu thích.”
“Nghe nói thân thủ Ngô tổ trưởng lợi hại.”
“Ừm, ngày thường tôi có rèn luyện.”
“Luyện cái gì?”
“Nhu đạo.”
“Luyện bao lâu?”
“Có mấy năm……”
Một người hỏi một người đáp như vậy, quả thực giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên, Ngô Song có chút không chịu nổi.
Bỗng nhiên, Liêu Tiến hỏi: “Ngô tổ trưởng, xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
Vấn đề này……
Ngô Song chấn động, thật cẩn thận hỏi: “Liêu tổng hỏi cái này, là có chuyện gì sao?”
“Nếu không có, không biết có thể cho tôi một cơ hội hay không?”
Liêu Tiến vừa hỏi xong, rốt cuộc Ngô Song cũn nhịn không được: “Liêu tổng, ngài rốt cuộc là có ý gì?”
“Tôi thực sự rất yêu thích cô.” Liêu Tiến bình tĩnh mà nói.
Ngô Song có chút sinh khí, “Liêu tổng, ngài giúp tôi, tôi rất cảm kích ngài. Nhưng mà lời nói vừa rồi của ngài, tôi lại không hiểu, ngài phí tâm tư như vậy, đi nhiều vòng luẩn quẩn như vậy, chính là vì nói cho tôi, ngài yêu thích tôi? Tôi ở công ty làm bảy năm, không nhớ rõ cùng ngài có bao nhiêu lần gặp mặt, nếu ngài chỉ đơn thuần là thưởng thức năng lực của tôi, tôi cảm thấy thực vinh hạnh, nhưng là nếu có ý khác, thực xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận.”
Liêu Tiến không có sinh khí, chỉ là cười nói: “Một cô gái ưu tú, có thể hấp dẫn đến ánh mắt người khác phái, chuyện này rất bình thường, Ngô tổ trưởng không cần thiết nghĩ nhiều như vậy.”
Sắc mặt Ngô Song không tốt lắm: “Liêu tổng, cám ơn ngài đã quan tâm đến tôi, tôi cũng vẫn luôn rất tôn kính ngài. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn luôn giữ mối quan hệ đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới như vậy vẫn tốt hơn.”
“Nói như vậy, là tôi bị cự tuyệt?” Liêu Tiến lộ ra một tia thất vọng.
“Liêu tổng, mong ngài đừng……” Ngô Song nói nói đến một nửa, đã bị Liêu Tiến cắt ngang.
Hắn bỗng nhiên thở dài, cảm thán nói: “Xem ra, tôi còn không bằng cả Thiếu Tắc.”
___________...___________
“Mời cô ấy vào.”
Thư ký ngẩng đầu nhìn Ngô Song, nói: “Liêu tổng mời cô vào.”
“Cám ơn.” Ngô Song hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Giờ phút này, Liêu Tiến đã cởi áo vest bên ngoài, đứng ở bên cửa sổ, thấy Ngô Song tiến vào, giơ tay ý mời ngồi: “Ngồi đi.”
Tuy không có biểu tình gì, nhưng thần thái trên mặt hắn đã ôn hòa hơn một chút.
“Cám ơn.”
Ngô Song ngồi xuống, vừa định nói chuyện, Liêu Tiến đã lên tiếng trước: “Trà hay cà phê?”
“Không cần đâu Liêu tổng, tôi nói xong sẽ đi ngay.” Ngô Song vội vàng cự tuyệt.
“Vậy tôi tùy ý gọi.” Liêu Tiến nói với cô thư ký, “Thư ký Trương, đem vào hai ly cà phê, đều không thêm đường.”
Ngô Song bất đắc dĩ, thật sự hiện tại cô không có tâm trạng uống cà phê. Nếu có thể lựa chọn, cô có chút nhớ đến mùi vị sữa bò chuối của Phương Thiếu Tắc nấu, thơm ngọt nồng đậm, mỗi một ngụm đều có thể cảm nhận được tư vị hạnh phúc.
“Ngô tổ trưởng, tìm tôi là có việc sao?” Liêu Tiến nói, cắt ngang dòng suy nghĩ Ngô Song.
Cô lấy lại tinh thần, đứng lên: “Liêu tổng, tôi tìm ngài là muốn cám ơn về chuyện vừa rồi.”
Ở công ty, Liêu Tiến là người luôn bận rộn. Nếu là bình thường, việc gặp khách hàng giống chiều nay thì Liêu Tiến đều không nhúng tay vào, nhưng hắn lại cố tình ở thời khắc cuối cùng bỗng nhiên đích thân tới, lại còn có thuận tiện giúp Ngô Song một phen, tất nhiên việc này không phải đơn giản chỉ là trùng hợp như vậy.
Là Phương Thiếu Tắc kêu hắn tìm tới sao? Nhưng mà tên kia (Phương Thiếu Tắc) rõ ràng là không quen nhìn tác phong của Liêu Tiến mà? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?
Trong lúc nhất thời, Ngô Song còn chưa hiểu là tại sao Liêu Tiến lại làm như vậy. Nhưng mà có một việc cô rất rõ ràng, là hiện tại mình đã nợ Liêu Tiến một ân tình, mà ân tình này cô cần thiết phải trả.
“Nếu là nói lời cảm ơn thì không cần, bảo vệ nhân viên là chức trách của tôi, công ty sẽ không để một nhân viên nào chịu ủy khuất. Nhưng mà, nếu cô làm sai, tôi cũng sẽ không mềm lòng.” Liêu Tiến nói.
“Cái này tôi hiểu, sau này tôi sẽ càng nỗ lực, sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào nữa.” Ngô Song thản nhiên trả lời.
“Phải không?” Liêu Tiến bỗng nhiên đổi giọng điệu, “Ngô tổ trưởng thật sự cảm thấy mình không phạm sai lầm sao?”
Ngô Song ngẩn ra, không rõ Liêu Tiến là trong hồ lô bán thuốc gì (không rõ ý tứ).
Liêu Tiến chậm rãi nói: “Lần này Hoàng Hựu Đức có ý gây khó dễ cho cô, hẳn là cô đã sớm biết?”
“Vâng, tôi biết."
“Nếu biết, vì sao còn phải làm phương án thứ hai cho hắn, nhân lực của công ty là nguồn tài nguyên quý giá, đem tài nguyên quý giá lãng phí trên người không có khả năng mà xem nhẹ khách hàng chân chính, cô cảm thấy như vậy thích hợp sao?”
Liêu Tiến nói nghe giống như đang quở trách cô, nhưng nghĩ lại hắn nói rất có đạo lý. Thật sự Ngô Song đã sớm biết phương án thứ hai này dù có làm tốt đến đâu cũng là vô dụng, thế nhưng cô lại không có nói cho bất kỳ ai.
“Điểm này, quả thật là tôi không đúng, thực xin lỗi, Liêu tổng.” Ngô Song cúi đầu, thành ý xin lỗi.
“Ngô tổ trưởng, cô lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực của cả một tổ, chỉ một câu "thực xin lỗi" hình như không thoả đáng” Liêu Tiến nghiêm mặt nói.
Liêu Tiến này, mới vừa nãy nói cô không cần cảm ơn, một hồi lại nói xin lỗi cũng vô dụng, đến tột cùng muốn làm gì, Ngô Song đoán không ra, chỉ có thể nhận mệnh nói: “Ngài nói đúng, chuyện này là tôi xử lý không tốt, tôi tự nguyện bị phạt.”
“Bị phạt thì không cần, coi như tôi cho Ngô tổ trưởng lấy công chuộc tội, nhưng lần sau sẽ không dễ như vậy nữa.” vẻ mặt nghiêm túc của Liêu Tiến bỗng nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười, thật sự làm người ta không thể nắm bắt.
“Cám ơn ngài, Liêu tổng.”
Liêu Tiến nhìn cô một cái, mắt mang theo ý cười, với vẻ nghiêm túc vừa rồi như hai người khác nhau: "Lời cám ơn này tôi nhận, nhưng mà chỉ một câu cám ơn, sợ không đủ thành ý?”
“Ý Liêu tổng là……”
“Ngô tổ trưởng không thể mời tôi ăn bữa cơm sao?”
Liêu Tiến đây là ở chủ động muốn cô mời bữa cơm cảm ơn sao? Thật đúng là trực tiếp quá!
Vẫn luôn cho rằng Phương Thiếu Tắc cùng Liêu Tiến tuy là anh em họ lại không hề có điểm gì giống nhau, hiện tại xem ra, hai người này ở phương diện nào đó vẫn là rất giống.
Chỉ là so với Phương Thiếu Tắc không có tâm cơ, Ngô Song biết, đối mặt với Liêu Tiến, mình vẫn là nên có thêm nhiều kim tinh hoả nhãn mới có thể nhìn ra.
........
Trong lòng Phương Thiếu Tắc rất nghẹn khuất, mình có ý tốt muốn giúp Ngô Song, không những cô không nói một câu cảm ơn, ngược lại còn mắng hắn một trận, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết nhìn người tốt.
À mà khoan, nữ nhân của hắn cũng không phải là cún, là mèo, một con mèo không dễ thuần phục!
Nhưng mà, hắn chính là không buông bỏ được còn mèo này, cũng không biết hôm nay con mèo của hắn có bị lợn rừng khi dễ không, đã tan sở chưa? Có ăn cơm không?
“Này, hiếm khi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm, sao cậu giống con mèo bệnh quá vậy, đang nghĩ cái gì?” Ellen huơ huơ tay trước mặt Phương Thiếu Tắc.
“Đừng lộn xộn.” Phương Thiếu Tắc bị hắn nháo càng phiền.
Ellen nổi xung: “Tên gia hỏa này! Tôi đã nhẫn tâm huỷ buổi hẹn hò để đến đây với cậu, cậu biết tôi cưa em Jojo chân dài mất bao lâu không? Vì cậu, cả chân dài tôi cũng từ bỏ, thế nhưng cậu lại hung dữ với tôi, anh em như vậy đó sao?”
"Cút đi, cậu tìm chân dài đi, chân dài với cậu lại quan trọng hơn anh em” Phương Thiếu Tắc phát hỏa.
Vừa thấy Phương Thiếu Tắc giống như nổi giận thật sự, thái độ Ellen lập tức mềm xuống, ôm lấy bả vai Phương Thiếu Tắc: “Đừng nóng, tôi chỉ là đang nói giỡn với cậu, chân dài có rất nhiều, nhưng anh em chỉ có một, sao tôi có thể nhẫn tâm mặc kệ cậu, cậu nói đúng không?”
Bộ dáng Ellen cợt nhả đã chọc cười Phương Thiếu Tắc: “Được, tôi tìm cậu là tới ăn cơm, không phải tới cùng cậu làm gay.”
“Làm gay tôi cũng không để ý đâu, là anh em, chỉ cần cậu nguyện ý, hoa cúc của tôi vĩnh viễn vì cậu mà rộng mở.”
(-_-!!!)
Phương Thiếu Tắc muốn phun ra: “Đại ca, tôi đang ăn cơm.”
“Ai, cậu tùy tiện ăn hai miếng là được rồi, hai người đàn ông chúng ta hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, không thấy tẻ nhạt sao?” Ellen thần thần bí bí mà đi lên, "Tôi nói với cậu, tôi có người bạn mới mua chiếc GT-R(1), chút nữa chúng ta lái lên núi thử xem.”
(1): GT-R là một dòng xe thể thao của hãng ô tô Nissan nổi tiếng ở Nhật Bản. Đầu chương mình có up ảnh, đó là mẫu Nissan GT-R đời 2017.
"Cậu điên rồi! Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng đi đua xe nữa, sẽ xảy ra chuyện!”
Ellen biết mình nói sai rồi: “Người anh em, tôi phục cậu rồi, so với mẹ tôi cậu còn phiền hơn, tôi không đi là được chứ gì? Nhưng tôi nhàm chán a, ở nước ngoài, hai ta mỗi ngày đều ở bên nhau, trở về nước, rốt cuộc mỗi người một nơi, có tiền có thời gian, ngược lại tôi không gặp được cậu. Tôi nói cậu gần đây rốt cuộc đang làm gì vậy?”
“Yêu đương.” Phương Thiếu Tắc thản nhiên nói.
“Cái gì?!” Ellen la hoảng lên, “Thật sao, tiểu tử cậu yêu đương, ai vậy, tôi đã gặp qua chưa?”
“Cậu không quen biết.”
Ellen hứng thú: “Mang đến đây cho tôi gặp! Mang đến đây cho tôi gặp!”
“Gặp cái gì mà gặp, đang cãi nhau.”
Ellen trợn mắt: “Trách không được tiểu tử cậu bỗng dưng nhớ tới tôi, thì ra là bị phụ nữ ghét bỏ, tìm tôi tới tiêu khiển, thật không nghĩa khí!”
“Không nghĩa khí cái đầu cậu, thời điểm tiểu tử cậu bị lừa tài lừa sắc, là ai tới cứu cậu?”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, sắc mặt Ellen có chút ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: “Đại ca, tôi sai rồi, hôm nay tôi ở đây bồi ngài, chỗ nào cũng không đi được không?”
“Nói vậy còn nghe được.”
“Ai, người phục vụ, mau mang bình rượu tới.”
Bạn bè tốt đang bồi nhậu, Phương Thiếu Tắc không có để ý tới tin nhắn trong điện thoại.
Ngô Song: Cơm chiều tôi sẽ không trở về nhà ăn.
.........
Trong cuộc đời Ngô Song lần đầu tiên để ý đến điện thoại như vậy, từ trong ví lấy ra cất vào lặp đi lặp lại rất nhiều lần, chỉ vì chờ một tin nhắn WeChat.
Nhưng mà, Phương Thiếu Tắc lại một chút phản ứng cũng không có, xem ra tiểu tử kia lúc này thật sự tức giận. Ngô Song nhìn màn hình, ở trong lòng âm thầm thở dài.
“Ngô tổ trưởng cùng người khác ăn cơm, từ trước đến nay đều thất thần như vậy sao?” Liêu Tiến gồi ở đối diện bỗng nhiên mở miệng.
Ngô Song nhanh chóng đem điện thoại bỏ lại trong ví: “Thực xin lỗi, Liêu tổng, tôi…… Bạn tôi có chút việc.”
“A, không biết là bạn thế nào, làm Ngô tổ trưởng nhìn qua tinh thần không yên như vậy?” Liêu Tiến nhìn như tùy ý hỏi.
“Không có gì, bạn bè bình thường……” Không có thói quen nói dối, Ngô Song cầm lấy thực đơn, chuyển đề tài, “Chúng ta gọi món ăn đi, ngài muốn ăn cái gì?”
Liêu Tiến cười cười: "Tôi sao cũng được, tôi luôn luôn cho rằng, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn với ai.”
Ngô Song tay cầm thực đơn cứng lại rồi, không rõ lời này của Liêu Tiến là có ý tứ gì? Vì sao ngày thường là Boss cao cao tại thượng, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên cứu cô, bỗng nhiên kêu cô cùng nhau ăn cơm, lại bỗng nhiên nói lời khó hiểu như vậy?
Tất cả chuyện này đều tới quá đột ngột, làm người ta phải lo lắng.
Ngô Song tâm sự nặng nề, dưới sự gợi ý của người phục vụ tùy ý gọi hai phần bò beefsteak (bít tết), rất nhanh, đồ ăn đã mang lên, nhưng mà bò bít tết vừa lên tới, Ngô Song liền 囧.
Bò bít tết này, sao lại là hình trái tim?
Người phục vụ cười giải thích: “Tiểu thư, đây là điểm đặc sắc của cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày phần ăn của 52 vị khách đôi, đầu bếp chúng tôi sẽ vì họ đặc chế (đặc biệt chế biến) hình dạng bò bít tết tình yêu, mong ước hai người có tình yêu ngọt ngào, lâu dài.”
Lúc này thật là xấu hổ, Ngô Song nói: “Chúng tôi không phải tình nhân, phiền anh đổi thành phần ăn bình thường.”
Người phục vụ có chút khó xử, “Thật ngại quá, tình huống như hai người vậy trước nay chúng ta chưa có gặp qua. Hơn nữa này bò bít tết đã mang lên, đổi lại chỉ sợ……”
“Không cần thay đổi, cứ để như vậy đi.” Liêu Tiến mở miệng.
Ngô Song vẻ mặt khó xử: "Nhưng mà Liêu tổng……”
“Ăn đều giống nhau, chỉ là vấn đề hình dạng, không có gì ghê gớm.”
Được rồi, nếu hắn đã nói như vậy, Ngô Song cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng mà cùng Liêu Tiến đơn độc ăn cơm vốn dĩ cũng đã rất kỳ lạ rồi, hơn nữa bò bít tết này còn hình trái tim, càng ngày càng xấu hổ.
Ngô Song không nói chuyện, im lặng ăn bò beefsteak.
Nhưng Liêu Tiến lên tiếng trước: “Ngô tổ trưởng, ngày thường cô thích cái gì?”
Là đang hỏi cô sao? Ngô Song ngẩng đầu, trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt yêu thích.”
“Nghe nói thân thủ Ngô tổ trưởng lợi hại.”
“Ừm, ngày thường tôi có rèn luyện.”
“Luyện cái gì?”
“Nhu đạo.”
“Luyện bao lâu?”
“Có mấy năm……”
Một người hỏi một người đáp như vậy, quả thực giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên, Ngô Song có chút không chịu nổi.
Bỗng nhiên, Liêu Tiến hỏi: “Ngô tổ trưởng, xin hỏi cô có bạn trai chưa?”
Vấn đề này……
Ngô Song chấn động, thật cẩn thận hỏi: “Liêu tổng hỏi cái này, là có chuyện gì sao?”
“Nếu không có, không biết có thể cho tôi một cơ hội hay không?”
Liêu Tiến vừa hỏi xong, rốt cuộc Ngô Song cũn nhịn không được: “Liêu tổng, ngài rốt cuộc là có ý gì?”
“Tôi thực sự rất yêu thích cô.” Liêu Tiến bình tĩnh mà nói.
Ngô Song có chút sinh khí, “Liêu tổng, ngài giúp tôi, tôi rất cảm kích ngài. Nhưng mà lời nói vừa rồi của ngài, tôi lại không hiểu, ngài phí tâm tư như vậy, đi nhiều vòng luẩn quẩn như vậy, chính là vì nói cho tôi, ngài yêu thích tôi? Tôi ở công ty làm bảy năm, không nhớ rõ cùng ngài có bao nhiêu lần gặp mặt, nếu ngài chỉ đơn thuần là thưởng thức năng lực của tôi, tôi cảm thấy thực vinh hạnh, nhưng là nếu có ý khác, thực xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận.”
Liêu Tiến không có sinh khí, chỉ là cười nói: “Một cô gái ưu tú, có thể hấp dẫn đến ánh mắt người khác phái, chuyện này rất bình thường, Ngô tổ trưởng không cần thiết nghĩ nhiều như vậy.”
Sắc mặt Ngô Song không tốt lắm: “Liêu tổng, cám ơn ngài đã quan tâm đến tôi, tôi cũng vẫn luôn rất tôn kính ngài. Tôi cảm thấy chúng ta vẫn luôn giữ mối quan hệ đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới như vậy vẫn tốt hơn.”
“Nói như vậy, là tôi bị cự tuyệt?” Liêu Tiến lộ ra một tia thất vọng.
“Liêu tổng, mong ngài đừng……” Ngô Song nói nói đến một nửa, đã bị Liêu Tiến cắt ngang.
Hắn bỗng nhiên thở dài, cảm thán nói: “Xem ra, tôi còn không bằng cả Thiếu Tắc.”
___________...___________
Tác giả :
Ức Cẩm