Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu
Chương 48
Thình thịch thình thịch.
Phải mất đến vài phút trái tim Vân Chức mới không đập dữ dội như trước nữa, rồi bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, toàn thân cậu lại cháy phừng phừng.
Tuy rằng ban nãy đúng là cậu hôn người ta trước thật, nhưng lúc sau Nhất Tỉnh cũng hôn cậu đấy thôi, còn gặm rất lâu cơ mà…
Có khi Nhất Tỉnh đang mơ thấy loại chuyện này cũng nên. Nhân vật chính hẳn là anh ấy ha? Dễ là thật lắm..
Gương mặt Vân Chức bị suy nghĩ của bản thân hun đến đỏ bừng, muốn cuộn chăn lên lăn qua lộn lại hòng tản bớt cái nóng trong người nhưng ngại Nhất Tỉnh tỉnh lại, đành cố gắng nhẹ nhàng một chút.
Mang theo tâm tư nho nhỏ, cậu lăn vào lòng Phương Nhất Tỉnh, vùi mặt vào xương quai xanh của anh rồi hít một ngụm thật sâu.
Thơm thật, ngủ mau ngủ mau, nếu giờ không ngủ ngày mai lại có quầng thâm ngay, trông khó coi lắm.
Vài tiếng sau, trời vừa hửng sáng Vân Chức đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đẹp phóng đại trước mặt.
“Nhất Tỉnh ơi, tối qua anh ngủ ngon không?” Có cảm giác cổ mình đang gối lên tay anh, chẳng qua cũng không nhúc nhích, hai mắt cong cong, hỏi Nhất Tỉnh.
“Ngủ ngon lắm, em thì sao?” Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức, giọng điệu lười biếng, hình như vừa trải qua một giấc mơ đẹp nên tâm trạng đang tốt lắm.
“Có chút không ngon ạ.” Vân Chức hạ mắt, nhìn xuống cái tay của Phương Nhất Tỉnh đang ôm eo mình kia, đôi con ngươi nhạt màu hổ phách sáng lên lấp lánh, tựa bé hồ ly bám người đuổi theo anh hỏi: “Từ tối qua anh vẫn luôn ôm em, còn ôm thật chặt cơ đấy. Anh mơ thấy em ạ? Có phải trong giấc mơ cũng ôm em không? Mà trong mơ anh cùng em làm gì thế?”
Phương Nhất Tỉnh ho nhẹ, buông lỏng tay ngay lập tức, né tránh ánh mắt của Vân Chức.
Đúng, anh mơ thấy Vân Chức thật, khi ấy hành vi của anh đều nghe theo khát vọng của linh hồn. Không băn khoăn nhiều như đời thực, trong mơ anh có thể ôm lấy Vân Chức rồi hôn cậu, hôn đến cả người ửng đỏ, dẫu cậu có đỏ mặt run rẩy đi chăng nữa cũng không chịu buông ra.
Nhưng trên thực tế anh chưa làm thế được, bởi bạn nhỏ Omega ngọt ngào kia sẽ bị dọa khóc mất thôi.
Phương Nhất Tỉnh thay đổi cách nói, nơi đáy mắt ngập tràn ý cười mà nhìn Vân Chức: “Tôi mơ thấy một chiếc kẹo ngọt lịm.”
“Dạ..? Chỉ mỗi viên kẹo mà thôi.” Biểu cảm trên mặt Vân Chức rõ là mất mát, cậu “À” một tiếng.
Vân Chức ai oán ấm ức liếc Phương Nhất Tỉnh một cái, thầm nghĩ hóa ra tối qua anh ta xem cậu như viên kẹo mà gặm lâu đến vậy! Rốt cuộc Phương Omega xinh đẹp có ý kia với cậu không thế?
Lý Viên Viên nói Phương Nhất Tỉnh thích cậu, Vân Chức tin không nổi, dù sao Lý Viên Viên cũng chưa yêu đương bao giờ, ý kiến của người không có kinh nghiệm như hắn Vân Chức không dám tham khảo.
Bây giờ hoàn toàn không thể tỏ tình trực tiếp với anh ấy được.
Cậu với Phương Nhất Tỉnh đang là bạn bè tốt, ngộ nhỡ Phương Omega xinh đẹp không thích cậu thì bọn họ ngay cả bạn bè cũng không làm nổi mất.
Cũng may tính hướng bọn họ giống nhau, có điểm này khiến cho Vân Chức có thêm chút hy vọng.
Khi Phương Nhất Tỉnh mở mắt đã chú ý tới đôi môi đỏ au của Vân Chức rồi, so với bình thường có sưng lên đôi chút, thoạt nhìn vừa cắn sẽ rớt ngay.
“Môi em làm sao thế?” Phương Nhất Tỉnh duỗi tay vừa muốn chạm lại không dám, ngón tay để trước môi Vân Chức, “Bị sâu bắn?”
Vân Chức:…
Hơi tức rồi nhá. Người này gặm cậu thì thôi đi, còn hỏi có phải bị sâu bắn không nữa chứ.
“Anh nói sâu thì là sâu.” Vân Chức yếu ớt nói, bỗng dịch người một chút, chen vào lồng ngực Phương Nhất Tỉnh.
Chóp mũi gần như chạm vào ngực anh, hai cánh môi đỏ au hơi mở, chỉ cần Phương Nhất Tỉnh đảo mắt là có thể thấy cả mấy chiếc răng cùng đầu lưỡi phấn nộn.
“Đỏ sao? Sưng lên hả anh?” Mắt Vân Chức chớp chớp, hai cánh môi bóng bẩy đóng đóng mở mở ngay trước mắt Phương Nhất Tỉnh, cố ý để giọng mình nghe thật mềm mại, rất giống làm nũng, “Em thấy hơi đau ạ, Nhất Tỉnh có thể nhìn xem giúp em không?”
Đầu ngón tay Phương Nhất Tỉnh đè lên môi dưới của cậu, nhẹ ma sát. Trong mắt tối đen, hầu kết khẽ trượt. Nếu bây giờ còn đang mơ thì tốt biết mấy, bởi anh lại muốn hôn Vân Chức rồi.
“Sưng nhiều lắm. Để anh lấy cho em chút thuốc.” Phương Nhất Tỉnh nhổm dậy ngay, xốc chăn bước xuống giường.
Vân Chức xoay người nhìn bóng dáng của anh, trộm cười.
Cậu thấy lỗ tai Phương Omega xinh đẹp ửng đỏ rồi nhé! Phương Omega xinh đẹp bị cậu trêu đến thẹn luôn!
Phương Nhất Tỉnh không biết lấy từ đâu ra một cái hòm thuốc, anh đi vào phòng, trông thấy Vân Chức đang quỳ gối dẩu mông ở trên giường gấp chăn. Cái áo to rộng theo động tác của cậu mà rủ xuống làm Phương Nhất Tỉnh nhìn thấy một phần chiếc eo tuyết trắng của cậu.
Chưa kể cặp mông đáng yêu đang vểnh lên kia nữa.
Tuy đã trông thấy rất nhiều lần, thế nhưng vẫn như cũ không khống chế nổi cõi lòng nhộn nhạo.
Anh đặt hòm thuốc lên tủ đầu giường, đi tới mép giường nâng tay giữ lấy vạt áo của Vân Chức.
Ngoài ý muốn chạm phải vùng da trên eo Vân Chức khiến cậu không nhịn được run lên một chút, quay lại ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, cả khuôn mặt ửng hồng.
Đến bây giờ Vân Chức mới biết eo mình mẫn cảm đến thế, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh, anh sờ eo em làm gì thế ạ?”
Phương Nhất Tỉnh nhìn phản ứng của Vân Chức, chẳng hiểu sao lại cúi đầu, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Không thể sờ à?”
Vân Chức chớp đôi mắt ươn ướt, im lặng nhìn anh.
Một ngẩng đầu quỳ trên giường, một đứng ở trước cúi đầu. Hơi thở cả hai quyện vào nhau, tin tức tố mật đào thơm ngọt câu dẫn trầm hương ôn nhu bá đạo, dây dưa triền miên không dứt. Dung hợp thành một loại mùi hương ngọt nị ái muội không ngừng đánh chiếm tuyến thể của Vân Chức.
Cậu nuốt xuống một ngụm nước miếng, nơi ngực trái lại bắt đầu loạn nhịp..
Vân Chức cảm thấy mình đang bị Phương Omega xinh đẹp câu dẫn, cố gắng thẳng eo, nhích người lên phía trước một chút, đôi tay mềm mại đáp trên cổ Phương Nhất Tỉnh.
“Cũng không phải không được sờ.” Cậu ôm lấy đầu người đối diện, hô hấp thanh thiển mang theo dụ hoặc người người điên cuồng quét trên mặt Phương Nhất Tỉnh, nhẹ giọng: “Người khác không thể nhưng anh thì có thể.”
Ánh mắt Phương Nhất Tỉnh bỗng chốc trở nên u ám đến cùng cực, cần cổ tuyết trắng non mịn trước mắt kia thực sự lóa mắt, lý trí đứt đoạn, cúi đầu muốn hôn Vân Chức.
Hôn chỗ nào cũng được, chỉ cần hôn được em ấy. Anh đây bị bé yêu tinh câu dẫn đến khô nóng, chỉ Vân Chức có thể giải.
Giây tiếp theo Vân Chức lập tức buông tay, nhanh chân xuống giường rồi xỏ dép lê lộc cộc chạy đi.
“Em muốn đi rửa mặt!” Thanh âm đáng yêu truyền vào từ ngoài cửa.
Phương Nhất Tỉnh vốn đứng thẳng bất động tại chỗ liền thả lỏng người. Anh lắc đầu bật cười, may là Vân Chức chạy, nếu không anh sợ khi ấy lý trí chưa về kịp mà làm ra chuyện xấu gì đó mất thôi.
Trong phòng vệ sinh, Vân Chức khóa kỹ cửa, tựa vào cửa thẹn thùng cười ngây ngô.
Yên lặng hét lên.
A a a a a a! Cậu vừa lơ đãng nói lời đường mật với Phướng Nhất Tỉnh kìa! Sao tay lại mất khống chế đi sờ cái người hôn mình kia!
Vân Chức ơi, mày rụt rè chút xíu được không, đừng tỏ ra thèm thuồng sắc đẹp muốn được hôn như thế chứ. Quỷ! Không thể dọa Phương Omega xinh đẹp chạy mất đâu đấy!
Phải mất đến vài phút trái tim Vân Chức mới không đập dữ dội như trước nữa, rồi bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, toàn thân cậu lại cháy phừng phừng.
Tuy rằng ban nãy đúng là cậu hôn người ta trước thật, nhưng lúc sau Nhất Tỉnh cũng hôn cậu đấy thôi, còn gặm rất lâu cơ mà…
Có khi Nhất Tỉnh đang mơ thấy loại chuyện này cũng nên. Nhân vật chính hẳn là anh ấy ha? Dễ là thật lắm..
Gương mặt Vân Chức bị suy nghĩ của bản thân hun đến đỏ bừng, muốn cuộn chăn lên lăn qua lộn lại hòng tản bớt cái nóng trong người nhưng ngại Nhất Tỉnh tỉnh lại, đành cố gắng nhẹ nhàng một chút.
Mang theo tâm tư nho nhỏ, cậu lăn vào lòng Phương Nhất Tỉnh, vùi mặt vào xương quai xanh của anh rồi hít một ngụm thật sâu.
Thơm thật, ngủ mau ngủ mau, nếu giờ không ngủ ngày mai lại có quầng thâm ngay, trông khó coi lắm.
Vài tiếng sau, trời vừa hửng sáng Vân Chức đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đẹp phóng đại trước mặt.
“Nhất Tỉnh ơi, tối qua anh ngủ ngon không?” Có cảm giác cổ mình đang gối lên tay anh, chẳng qua cũng không nhúc nhích, hai mắt cong cong, hỏi Nhất Tỉnh.
“Ngủ ngon lắm, em thì sao?” Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức, giọng điệu lười biếng, hình như vừa trải qua một giấc mơ đẹp nên tâm trạng đang tốt lắm.
“Có chút không ngon ạ.” Vân Chức hạ mắt, nhìn xuống cái tay của Phương Nhất Tỉnh đang ôm eo mình kia, đôi con ngươi nhạt màu hổ phách sáng lên lấp lánh, tựa bé hồ ly bám người đuổi theo anh hỏi: “Từ tối qua anh vẫn luôn ôm em, còn ôm thật chặt cơ đấy. Anh mơ thấy em ạ? Có phải trong giấc mơ cũng ôm em không? Mà trong mơ anh cùng em làm gì thế?”
Phương Nhất Tỉnh ho nhẹ, buông lỏng tay ngay lập tức, né tránh ánh mắt của Vân Chức.
Đúng, anh mơ thấy Vân Chức thật, khi ấy hành vi của anh đều nghe theo khát vọng của linh hồn. Không băn khoăn nhiều như đời thực, trong mơ anh có thể ôm lấy Vân Chức rồi hôn cậu, hôn đến cả người ửng đỏ, dẫu cậu có đỏ mặt run rẩy đi chăng nữa cũng không chịu buông ra.
Nhưng trên thực tế anh chưa làm thế được, bởi bạn nhỏ Omega ngọt ngào kia sẽ bị dọa khóc mất thôi.
Phương Nhất Tỉnh thay đổi cách nói, nơi đáy mắt ngập tràn ý cười mà nhìn Vân Chức: “Tôi mơ thấy một chiếc kẹo ngọt lịm.”
“Dạ..? Chỉ mỗi viên kẹo mà thôi.” Biểu cảm trên mặt Vân Chức rõ là mất mát, cậu “À” một tiếng.
Vân Chức ai oán ấm ức liếc Phương Nhất Tỉnh một cái, thầm nghĩ hóa ra tối qua anh ta xem cậu như viên kẹo mà gặm lâu đến vậy! Rốt cuộc Phương Omega xinh đẹp có ý kia với cậu không thế?
Lý Viên Viên nói Phương Nhất Tỉnh thích cậu, Vân Chức tin không nổi, dù sao Lý Viên Viên cũng chưa yêu đương bao giờ, ý kiến của người không có kinh nghiệm như hắn Vân Chức không dám tham khảo.
Bây giờ hoàn toàn không thể tỏ tình trực tiếp với anh ấy được.
Cậu với Phương Nhất Tỉnh đang là bạn bè tốt, ngộ nhỡ Phương Omega xinh đẹp không thích cậu thì bọn họ ngay cả bạn bè cũng không làm nổi mất.
Cũng may tính hướng bọn họ giống nhau, có điểm này khiến cho Vân Chức có thêm chút hy vọng.
Khi Phương Nhất Tỉnh mở mắt đã chú ý tới đôi môi đỏ au của Vân Chức rồi, so với bình thường có sưng lên đôi chút, thoạt nhìn vừa cắn sẽ rớt ngay.
“Môi em làm sao thế?” Phương Nhất Tỉnh duỗi tay vừa muốn chạm lại không dám, ngón tay để trước môi Vân Chức, “Bị sâu bắn?”
Vân Chức:…
Hơi tức rồi nhá. Người này gặm cậu thì thôi đi, còn hỏi có phải bị sâu bắn không nữa chứ.
“Anh nói sâu thì là sâu.” Vân Chức yếu ớt nói, bỗng dịch người một chút, chen vào lồng ngực Phương Nhất Tỉnh.
Chóp mũi gần như chạm vào ngực anh, hai cánh môi đỏ au hơi mở, chỉ cần Phương Nhất Tỉnh đảo mắt là có thể thấy cả mấy chiếc răng cùng đầu lưỡi phấn nộn.
“Đỏ sao? Sưng lên hả anh?” Mắt Vân Chức chớp chớp, hai cánh môi bóng bẩy đóng đóng mở mở ngay trước mắt Phương Nhất Tỉnh, cố ý để giọng mình nghe thật mềm mại, rất giống làm nũng, “Em thấy hơi đau ạ, Nhất Tỉnh có thể nhìn xem giúp em không?”
Đầu ngón tay Phương Nhất Tỉnh đè lên môi dưới của cậu, nhẹ ma sát. Trong mắt tối đen, hầu kết khẽ trượt. Nếu bây giờ còn đang mơ thì tốt biết mấy, bởi anh lại muốn hôn Vân Chức rồi.
“Sưng nhiều lắm. Để anh lấy cho em chút thuốc.” Phương Nhất Tỉnh nhổm dậy ngay, xốc chăn bước xuống giường.
Vân Chức xoay người nhìn bóng dáng của anh, trộm cười.
Cậu thấy lỗ tai Phương Omega xinh đẹp ửng đỏ rồi nhé! Phương Omega xinh đẹp bị cậu trêu đến thẹn luôn!
Phương Nhất Tỉnh không biết lấy từ đâu ra một cái hòm thuốc, anh đi vào phòng, trông thấy Vân Chức đang quỳ gối dẩu mông ở trên giường gấp chăn. Cái áo to rộng theo động tác của cậu mà rủ xuống làm Phương Nhất Tỉnh nhìn thấy một phần chiếc eo tuyết trắng của cậu.
Chưa kể cặp mông đáng yêu đang vểnh lên kia nữa.
Tuy đã trông thấy rất nhiều lần, thế nhưng vẫn như cũ không khống chế nổi cõi lòng nhộn nhạo.
Anh đặt hòm thuốc lên tủ đầu giường, đi tới mép giường nâng tay giữ lấy vạt áo của Vân Chức.
Ngoài ý muốn chạm phải vùng da trên eo Vân Chức khiến cậu không nhịn được run lên một chút, quay lại ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, cả khuôn mặt ửng hồng.
Đến bây giờ Vân Chức mới biết eo mình mẫn cảm đến thế, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh, anh sờ eo em làm gì thế ạ?”
Phương Nhất Tỉnh nhìn phản ứng của Vân Chức, chẳng hiểu sao lại cúi đầu, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Không thể sờ à?”
Vân Chức chớp đôi mắt ươn ướt, im lặng nhìn anh.
Một ngẩng đầu quỳ trên giường, một đứng ở trước cúi đầu. Hơi thở cả hai quyện vào nhau, tin tức tố mật đào thơm ngọt câu dẫn trầm hương ôn nhu bá đạo, dây dưa triền miên không dứt. Dung hợp thành một loại mùi hương ngọt nị ái muội không ngừng đánh chiếm tuyến thể của Vân Chức.
Cậu nuốt xuống một ngụm nước miếng, nơi ngực trái lại bắt đầu loạn nhịp..
Vân Chức cảm thấy mình đang bị Phương Omega xinh đẹp câu dẫn, cố gắng thẳng eo, nhích người lên phía trước một chút, đôi tay mềm mại đáp trên cổ Phương Nhất Tỉnh.
“Cũng không phải không được sờ.” Cậu ôm lấy đầu người đối diện, hô hấp thanh thiển mang theo dụ hoặc người người điên cuồng quét trên mặt Phương Nhất Tỉnh, nhẹ giọng: “Người khác không thể nhưng anh thì có thể.”
Ánh mắt Phương Nhất Tỉnh bỗng chốc trở nên u ám đến cùng cực, cần cổ tuyết trắng non mịn trước mắt kia thực sự lóa mắt, lý trí đứt đoạn, cúi đầu muốn hôn Vân Chức.
Hôn chỗ nào cũng được, chỉ cần hôn được em ấy. Anh đây bị bé yêu tinh câu dẫn đến khô nóng, chỉ Vân Chức có thể giải.
Giây tiếp theo Vân Chức lập tức buông tay, nhanh chân xuống giường rồi xỏ dép lê lộc cộc chạy đi.
“Em muốn đi rửa mặt!” Thanh âm đáng yêu truyền vào từ ngoài cửa.
Phương Nhất Tỉnh vốn đứng thẳng bất động tại chỗ liền thả lỏng người. Anh lắc đầu bật cười, may là Vân Chức chạy, nếu không anh sợ khi ấy lý trí chưa về kịp mà làm ra chuyện xấu gì đó mất thôi.
Trong phòng vệ sinh, Vân Chức khóa kỹ cửa, tựa vào cửa thẹn thùng cười ngây ngô.
Yên lặng hét lên.
A a a a a a! Cậu vừa lơ đãng nói lời đường mật với Phướng Nhất Tỉnh kìa! Sao tay lại mất khống chế đi sờ cái người hôn mình kia!
Vân Chức ơi, mày rụt rè chút xíu được không, đừng tỏ ra thèm thuồng sắc đẹp muốn được hôn như thế chứ. Quỷ! Không thể dọa Phương Omega xinh đẹp chạy mất đâu đấy!
Tác giả :
Đông Bắc Bắc