Tôi Bị Gay Hay Em Là Les
Chương 9: Có anh hai ở đây rồi
****Sau giờ học, cuối cùng nó cũng lếch được cái xác về nhà. Đi thẳng vào nhà, nó quăng cái cặp sang một bên rồi ngã uỳnh xuống ghế sofa. Phong và Kỳ bước vào sau, thấy nó vậy nên lên tiếng hỏi:
- Em/Cậu sao vậy???
-... - nó vãn không trả lời, nhắm hờ đôi mắt.
Thấy nó không trả lời, Kỳ đi lên phòng. Giờ chỉ còn lại nó và Phong. Anh ngồi xuống đối diện chiếc ghế nó nằm, nhìn nó bằng ánh mắt chua xót và đau lòng. Phong lên tiếng:
- Thiên...!
- Em không sao. - nó trả lời dứt khoát
- Ừm. - Phong gật nhẹ một cái
- Sắp tới ngày giỗ của mẹ rồi, anh hai!
Nó nói xong ngồi dậy lấy cặp rồi đi thẳng lên phòng. Phong chỉ biết im lặng mà nhìn theo nó. Anh thương đứa em gái này lắm, nó và anh đều chỉ còn lại người thân là đối phương nên anh không thể để nó chịu nhiều tổn thương hơn nữa. Mỗi năm tới ngày này là tâm trạng nó đều như vậy, cho nên ngày mai anh tự hứa rằng phải dẫn nó đi đến một nơi để làm lòng nó vui hơn hẳn.
-----
NGÀY HÔM SAU
- Kỳ! hôm nay mày đi học một mình nhá. Tao với Khang xin nghỉ hôm nay rồi. - Phong đứng trước cửa phòng của hắn nói vào
- Ừ, biết rồi. - Kỳ
Nói xong, anh sang phòng nó kêu nó dậy và chờ nó làm VSCN. Đợi hắn đi học, hai anh em mới đi. Phong chở nó trên chiếc xe mui trần màu đen hiệu Toyota. Anh chạy băng băng trên con đường thành thị suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Cuối cùng cũng đến vùng ngoại ô Thành phố. Khác với Thành thị - nơi dân cư đông đúc, không khí ngột ngạt với bao nhiêu là khói bụi thì vùng quê này không khí vô cùng trong lành, dễ chịu và thoáng mát. Con xe chạy thêm một đoạn khoảng chùng 500m nữa thì rẽ trái và dừng lại trước một khu vườn rộng. Bước xuống xe, hai người đi bộ vào trong. Đây trồng rất nhiều hoa Bồ Công Anh - loài hoa dại nhưng sức sống vô cùng mạnh mẽ. Giữa vườn là một ngôi mộ được xây dựng rất kiên cố nhưng trông cũng rất đơn giản, không cầu kì. Ngôi mộ màu trắng. Nó và anh bây giờ đã đứng trước ngôi mộ, nó đặt bó hoa cúc màu vàng tươi lên mộ mẹ, anh lấy nhanh thắp lên. Mắt nó đã ngấn nước, nó thấy sau trống rỗng quá. Tim nó như đang bị ai bóp nghẹn lại. Phong đứng phía sau ôm chặt lấy nó như nói với nó rằng: "Anh hai sẽ bảo vệ cho em". Giọt nước mắt nó đã rơi xuống rồi, không biết rơi từ lúc nào.
- Anh hai! Sao mẹ không nói chuyện với mình?? - nó hỏi trong vô thức
Phong không nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy hai bờ vai gầy của một đứa con gái đang trong lúc yếu đuối nhất, anh cũng khóc. Nó thì vẫn cứ nói trong vô thức: "anh hai, sao giờ mẹ chỉ bé bằng tấm hình này thôi?", "anh hai, sao mẹ không cười?", "anh hai, mẹ đâu rồi anh hai?", "anh hai, khi nào mẹ mới dậy? Mẹ ngủ lâu lắm rồi mà?"
- Em đừng nói nữa mà, Thiên Thiên!
Phong xoay người nó lại cho đầu nó tựa vào ngực mình. Như tìm được điểm tựa, nó òa khóc như mưa... Trong lòng nó tràn lên nỗi oán hận người cha - người mà lúc nhỏ nó luôn kính trọng và tin tưởng, nhưng giờ thì sao... nó hận ông tận xương tủy -.....
***
Trong cái gió nhè nhẹ cùng chút gợn sáng của nắng làm lòng người trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Nó và anh đang đứng trên một ngọn đồi cách khu vườn lúc nảy không xa. Nó nhắm mắt để cảm thụ điều tuyệt vời này của thiên nhiên. Nó cười nhẹ rồi nói:
- Sao anh hai biết được chỗ này dạ?
- Thì lúc em đi sang Anh, khi buồn anh thường đi dạo, rồi tình cờ ra ngoại thành và tìm được chỗ này. Em thích không? - Phong nói rồi nhìn qua nó hỏi
- Rất thích luôn! ^^
-.....
#################
TỐI - 20:00 p.m
Về đến nhà, thấy hắn đang ngồi xem tivi, nó không nói gì, lướt qua rồi đi thẳng lên phòng. Phong lại vỗ vai thằng bạn làm hắn giật mình, rồi anh cũng đi lên phòng.
- Wekkk!!! Hai người đi đâu giờ này mới về.??? - Hắn hỏi nhưng mắt vẫn chú mục vào chiếc tivi với bộ phim hoạt hình thám tử nổi tiếng - Thám Tử Lừng Danh Conan
Không nhận được câu trả lời, hắn im luôn, không hỏi gì nữa. Tắt tivi, đúng dậy định lên phòng thì đôi mắt hắn chợt dừng lại ở cuốn lịch đặt ngay bàn. Cười nhẹ một cái, hắn dường như đã hiểu. Suốt 3 năm nay, năm nào cũng vậy, hãy đến ngày 17/02 là Phong lại ra ngoài đến tối mới về. Nhưng sao năm nay lại có điều lạ, nó là em ruột của Phong sao???? Trước giờ chỉ nghe Phong nói là nó chỉ có một đứa em thôi, mà đứa em đó là em gái mà, sao giờ lòi ra thêm thằng em trai. Hắn lắc đầu rồi nghĩ: "Chắc là thằng này giấu mình, mà thôi kệ, mai hỏi nó, suy nghĩ chi nhiều"
{{{T/g: Ai bảo suy nghĩ chi rồi nói suy nghĩ chi cho nhiều. @@}}}}
{{{Kỳ: Em vừa nói gì vại???}}}
{{{T/g: ahihor, có chi đâu. Em đi đây, bye bye *chùn lẹ*}}}}
- Em/Cậu sao vậy???
-... - nó vãn không trả lời, nhắm hờ đôi mắt.
Thấy nó không trả lời, Kỳ đi lên phòng. Giờ chỉ còn lại nó và Phong. Anh ngồi xuống đối diện chiếc ghế nó nằm, nhìn nó bằng ánh mắt chua xót và đau lòng. Phong lên tiếng:
- Thiên...!
- Em không sao. - nó trả lời dứt khoát
- Ừm. - Phong gật nhẹ một cái
- Sắp tới ngày giỗ của mẹ rồi, anh hai!
Nó nói xong ngồi dậy lấy cặp rồi đi thẳng lên phòng. Phong chỉ biết im lặng mà nhìn theo nó. Anh thương đứa em gái này lắm, nó và anh đều chỉ còn lại người thân là đối phương nên anh không thể để nó chịu nhiều tổn thương hơn nữa. Mỗi năm tới ngày này là tâm trạng nó đều như vậy, cho nên ngày mai anh tự hứa rằng phải dẫn nó đi đến một nơi để làm lòng nó vui hơn hẳn.
-----
NGÀY HÔM SAU
- Kỳ! hôm nay mày đi học một mình nhá. Tao với Khang xin nghỉ hôm nay rồi. - Phong đứng trước cửa phòng của hắn nói vào
- Ừ, biết rồi. - Kỳ
Nói xong, anh sang phòng nó kêu nó dậy và chờ nó làm VSCN. Đợi hắn đi học, hai anh em mới đi. Phong chở nó trên chiếc xe mui trần màu đen hiệu Toyota. Anh chạy băng băng trên con đường thành thị suốt 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Cuối cùng cũng đến vùng ngoại ô Thành phố. Khác với Thành thị - nơi dân cư đông đúc, không khí ngột ngạt với bao nhiêu là khói bụi thì vùng quê này không khí vô cùng trong lành, dễ chịu và thoáng mát. Con xe chạy thêm một đoạn khoảng chùng 500m nữa thì rẽ trái và dừng lại trước một khu vườn rộng. Bước xuống xe, hai người đi bộ vào trong. Đây trồng rất nhiều hoa Bồ Công Anh - loài hoa dại nhưng sức sống vô cùng mạnh mẽ. Giữa vườn là một ngôi mộ được xây dựng rất kiên cố nhưng trông cũng rất đơn giản, không cầu kì. Ngôi mộ màu trắng. Nó và anh bây giờ đã đứng trước ngôi mộ, nó đặt bó hoa cúc màu vàng tươi lên mộ mẹ, anh lấy nhanh thắp lên. Mắt nó đã ngấn nước, nó thấy sau trống rỗng quá. Tim nó như đang bị ai bóp nghẹn lại. Phong đứng phía sau ôm chặt lấy nó như nói với nó rằng: "Anh hai sẽ bảo vệ cho em". Giọt nước mắt nó đã rơi xuống rồi, không biết rơi từ lúc nào.
- Anh hai! Sao mẹ không nói chuyện với mình?? - nó hỏi trong vô thức
Phong không nói gì, anh chỉ ôm chặt lấy hai bờ vai gầy của một đứa con gái đang trong lúc yếu đuối nhất, anh cũng khóc. Nó thì vẫn cứ nói trong vô thức: "anh hai, sao giờ mẹ chỉ bé bằng tấm hình này thôi?", "anh hai, sao mẹ không cười?", "anh hai, mẹ đâu rồi anh hai?", "anh hai, khi nào mẹ mới dậy? Mẹ ngủ lâu lắm rồi mà?"
- Em đừng nói nữa mà, Thiên Thiên!
Phong xoay người nó lại cho đầu nó tựa vào ngực mình. Như tìm được điểm tựa, nó òa khóc như mưa... Trong lòng nó tràn lên nỗi oán hận người cha - người mà lúc nhỏ nó luôn kính trọng và tin tưởng, nhưng giờ thì sao... nó hận ông tận xương tủy -.....
***
Trong cái gió nhè nhẹ cùng chút gợn sáng của nắng làm lòng người trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Nó và anh đang đứng trên một ngọn đồi cách khu vườn lúc nảy không xa. Nó nhắm mắt để cảm thụ điều tuyệt vời này của thiên nhiên. Nó cười nhẹ rồi nói:
- Sao anh hai biết được chỗ này dạ?
- Thì lúc em đi sang Anh, khi buồn anh thường đi dạo, rồi tình cờ ra ngoại thành và tìm được chỗ này. Em thích không? - Phong nói rồi nhìn qua nó hỏi
- Rất thích luôn! ^^
-.....
#################
TỐI - 20:00 p.m
Về đến nhà, thấy hắn đang ngồi xem tivi, nó không nói gì, lướt qua rồi đi thẳng lên phòng. Phong lại vỗ vai thằng bạn làm hắn giật mình, rồi anh cũng đi lên phòng.
- Wekkk!!! Hai người đi đâu giờ này mới về.??? - Hắn hỏi nhưng mắt vẫn chú mục vào chiếc tivi với bộ phim hoạt hình thám tử nổi tiếng - Thám Tử Lừng Danh Conan
Không nhận được câu trả lời, hắn im luôn, không hỏi gì nữa. Tắt tivi, đúng dậy định lên phòng thì đôi mắt hắn chợt dừng lại ở cuốn lịch đặt ngay bàn. Cười nhẹ một cái, hắn dường như đã hiểu. Suốt 3 năm nay, năm nào cũng vậy, hãy đến ngày 17/02 là Phong lại ra ngoài đến tối mới về. Nhưng sao năm nay lại có điều lạ, nó là em ruột của Phong sao???? Trước giờ chỉ nghe Phong nói là nó chỉ có một đứa em thôi, mà đứa em đó là em gái mà, sao giờ lòi ra thêm thằng em trai. Hắn lắc đầu rồi nghĩ: "Chắc là thằng này giấu mình, mà thôi kệ, mai hỏi nó, suy nghĩ chi nhiều"
{{{T/g: Ai bảo suy nghĩ chi rồi nói suy nghĩ chi cho nhiều. @@}}}}
{{{Kỳ: Em vừa nói gì vại???}}}
{{{T/g: ahihor, có chi đâu. Em đi đây, bye bye *chùn lẹ*}}}}
Tác giả :
SunYin