Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 14-11: Tiếp diễn và kết cục
Chó dữ cuối cùng bị bắt, với một phương thức mà mọi người không thể tưởng tượng nổi, và một tư thế hèn hạ không hề tương xứng với kẻ giết người liên hoàn hung ác.
Mà càng làm người ta sợ hãi, chính là một loạt vấn đề tên hung thủ này dẫn đến.
Nửa tháng sau khi vụ án kết thúc, Oss vác bọng mắt to đùng đi vào nhà An Cách Nhĩ.
Ngồi xuống sô pha, Oss thở dài.
Mạc Diệc và cặp song sinh lại đến nhân kỳ nghỉ, mấy đứa nhỏ đang đi theo Mạc Tiếu vây quanh bàn trà chơi trò chơi.
Mạc Tiếu ngẩng đầu nhìn Oss ủ rủ, hỏi, “Sao vậy Oss? Có vụ án gì không giải quyết được hả? Tìm đại vương đi! Dạo này đại vương rảnh lắm.”
“Haiz…” Oss thở dài, “Đừng bàn tới vụ án, tôi còn đang muốn từ chức đây…”
Oss nói những lời này, vừa lúc bị An Cách Nhĩ mới bước ra khỏi phòng vẽ nghe thấy.
An Cách Nhĩ trước sau như một không buông tha cơ hội xỉa xói Oss, “Ồ? Oss định đổi nghề? Bây giờ tuổi cao sức yếu rồi có chậm quá không?”
Oss ai oán ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, sau đó lại thở dài, “An Cách Nhĩ, chó dữ chết rồi.”
“Hả?” jongwookislove.wordpress.com
An Cách Nhĩ không bày tỏ thái độ gì, nhưng Mạc Tiếu ở bên cạnh thì nhảy dựng lên.
“Chết như thế nào? Không phải đang tra hỏi sao?”
Oss thở dài, “Lúc thẩm vấn thì giả ngu giả ngơ, không hề phối hợp, sau đó thì chết trong tù không giải thích nổi… Nhìn thì có vẻ như tự sát.”
Mạc Tiếu nheo mắt, “Chắc chắn có âm mưu! Có khi nào đằng sau hắn còn một tập đoàn tội phạm, để không bị bại lộ nên giết người diệt khẩu?”
Oss xoa xoa mi tâm, “Hắn tự sát rất rõ ràng.”
An Cách Nhĩ chậm rãi xuống lầu, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ nhẹ lên nệm, Ace liền nhảy phốc lên nằm bên cạnh, hỏi, “Hắn chết như thế nào?”
“Buổi tối chính hắn cắt cổ tay mình, máu chảy quá nhiều mà chết.”
Mạc Tiếu há to miệng, không ngừng bận rộn che tai mấy đứa con nít, chỉ tiếc không đủ tay.
Mạc Diệc hiển nhiên bị kinh hách, mở to mắt nhìn, cặp song sinh cũng hiếu kỳ, “Tự cắt cổ tay mình ạ? Bộ không đau sao?”
“Giống như đóng phim!”
Oss giờ mới nhận ra có mấy đứa con nít ở đây, vội vàng bịt miệng.
Trong bếp, Mạc Phi mang đồ uống ra, đưa cho mấy đứa nhỏ, không hiểu hỏi Oss, “Chó dữ không giống loại người tự sát, hắn sợ chết như vậy mà.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy cho nên mới điều tra.” Oss lười biếng nằm xuống lăn hai cái, “Nhưng điều tra mấy ngày, cũng không phát hiện dấu hiệu có ai đột nhập vào nhà tù của hắn.” jongwookislove.wordpress.com
“Vậy cuộc thẩm vấn tiến triển thế nào?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Thôi đừng nói tới nữa.” Oss lật người, “Mấy năm nay tôi bắt không ít người xấu, lần đầu gặp người xấu như vậy, thằng nhóc đó quá biến thái… trời ơi là trời…”
Oss nói, ôm gối đầu, “Tại sao tui lại muốn làm cái công việc toàn là bóng tối thế này hả trời! Tui rõ ràng là một người rạng rỡ như mặt trời mà!”
Mọi người đều im lặng nhìn Oss oán than nằm trên sô pha.
Cặp song sinh xỉa xói.
“Haiz! Người trần khổ não!”
“Đây chính là nam sợ sai đường trong truyền thuyết đi…”
Mấy câu cặp song sinh nói chọc cười An Cách Nhĩ.
Mạc Tiếu kéo lại hai đứa một lớn một nhỏ, “Hai đứa bình thường học mấy câu đó ở đâu!”
Mạc Diệc đưa cho Oss ly chocolate nóng, an ủi tâm trạng của hắn.
Oss nhận lấy, sờ đầu Mạc Diệc, cảm khái — Trên đời này vẫn còn thứ tốt đẹp.
An Cách Nhĩ quan sát ba đứa nhỏ nhà họ Mạc, Mạc Diệc là kiểu dễ thương ngoan ngoãn, tiểu thiên sứ. Cặp song sinh thì thể hiện tính phúc hắc, tiểu ác ma.
“An Cách Nhĩ.” Oss uống chocolate nóng, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu có ý kiến gì không?”
“Một con dã thú bị bẫy kẹp, nó sẽ tự cắn đứt cơ thể để chạy trốn.” An Cách Nhĩ uống hồng trà, chậm rãi trả lời, nhưng câu trả lời thì lạc đề.
Oss đặt ly chocolate xuống, ôm gối, đi qua chỗ An Cách Nhĩ, “Đại vương, ý cậu là sao?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss, hơi cong khóe miệng, cười đầy hàm xúc.
Oss bị An Cách Nhĩ cười tới nổi da gà, ôm gối chạy về chỗ cũ.
“Khả năng cầu sinh của dã thú rất kinh người, Oss.” An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, “Mạc Phi nói không sai, chó dữ không phải loại tự sát, hắn rất sợ chết…”
“Cho nên là bị giết?” Mạc Tiếu cũng hiếu kỳ, lại gần hỏi, “Giết người trong phòng kín?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nếu là vậy, câu đầu tiên Oss bước vào đây phải là chó dữ bị giết rồi, nhờ tôi phá án, chứ không phải lăn lộn trên ghế sô pha.”
Mạc Tiếu nghiêng đầu, nhìn Oss rồi nhìn An Cách Nhĩ, “Rốt cuộc là sao?”
An Cách Nhĩ quay sang, hỏi Oss, “Chó dữ không để lại cái gì hết?”
Oss mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, trong mắt hiện nét kinh ngạc.
An Cách Nhĩ hiểu rõ gật đầu, “Xem ra là có… Với tình trạng trong tù của hắn, hắn sẽ dùng máu viết tên lên tường nhỉ?”
“A…” jongwookislove.wordpress.com
Oss hít một hơi ôm gối lăn lộn, xém xíu té xuống đất, vươn ngón tay run run chỉ An Cách Nhĩ, “Thần côn! Thần côn! Biến thái quá đi!”
An Cách Nhĩ liếc hắn một cái, “Anh cố tình vừa mới vào không nói đến chó dữ, lúc nói đến chuyện của hắn thì hời hợt, chính là vì không muốn tôi đoán ra trước? Anh đang cá cược chứ gì.”
“Á á á… Thiệt đáng sợ!” Oss bịt lỗ tai từ trên ghế lăn xuống đất, “Cái này cũng đoán được!”
Điện thoại di động cũng rớt khỏi túi, trên màn hình hiện trạng thái đang gọi điện.
Mạc Tiếu nhặt lên nghe, đầu dây bên kia vô cùng hỗn loạn, giọng của Tôn Kỳ vang lên, trạng thái cũng giống Oss, sợ hãi kêu “Đáng sợ quá!”, còn có tiếng kinh hô, đoán chừng là nhóm cảnh sát cá với nhau, An Cách Nhĩ thông minh cỡ nào cũng không đoán được tình huống của hiện trường.
Mạc Tiếu thè lưỡi, trả điện thoại lại cho Oss, thuận tiện run một cái — Đúng là rất đáng sợ, cái này cũng đoán được…
Mạc Phi đi đến bên cạnh sô pha, nhặt gối ôm bị Oss ném xuống đất, thông cảm nhìn Oss lần thứ hai bị An Cách Nhĩ ép điên.
Mạc Tiếu hiếu kỳ hỏi, “Hắn dùng máu viết tên lên tường kinh khủng vậy? Hắn viết những tên gì?”
Oss tắt điện thoại, đưa cho An Cách Nhĩ, “Ảnh chụp ở trỏng.”
An Cách Nhĩ cầm lấy ấn mở, phát hiện cài mật khẩu, liền liếc Oss một cái.
Oss vuốt cằm nhìn hắn, ý bảo — Cậu không giải được hả, chẳng phải là thần côn sao?
Chỉ là Oss còn chưa đắc ý được bao lâu, An Cách Nhĩ đã nhập mã xong, điện thoại mở khóa.
Oss một lần nữa ôm gối lăn về sô pha, Ace vẫy đuôi tới chỗ hắn, đối với hành động của hắn rất hiếu kỳ.
Mạc Phi mang máy chiếu loại nhỏ tới, cắm vào điện thoại, chiếu lên bức tường trắng.
Mọi người cau mày nhìn… Nhìn thế này, tấm ảnh vô cùng máu tanh.
Trên bức tường là những cái tên được viết bằng máu, có tiếng Trung, có tiếng Anh, còn có biệt hiệu, những cái tên này bao quanh chó dữ ngồi dưới đất.
Chó dữ rũ đầu, tóc che hết nửa gương mặt, để lại cái cằm dính đầy máu. Hắn ngồi dựa vào tường, hai tay để hai bên thân, cổ tay bị cắn tới máu thịt lẫn lộn, dưới đất toàn là máu.
Nhưng mà quỷ dị nhất chính là… chó dữ mặc áo thun màu trắng, ở vị trí trước ngực được dùng máu vẽ thành mặt cười.
“Má ơi!” Mạc Tiếu cau mày, “Có thể lấy làm kịch bản quay phim đó!”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tường một hồi, mở miệng, “Hắn bỏ trốn.”
“Cái gì?”
Mọi người sửng sốt.
An Cách Nhĩ lướt nhẹ lên màn hình điện thoại… Tấm thứ hai hiện lên.
Cũng là bối cảnh đó, thi thể của chó dữ được dời đi, mà vách tường phía sau thi thể, có mấy từ đơn được dùng máu viết lên — See you ime.
Mấy từ đơn vô cùng đơn giản, ngay cả cặp song sinh còn hiểu, khiến cho người ta thấy sợ.
“An Cách Nhĩ…” Mạc Tiếu không rõ, “Chó dữ trốn là có ý gì? Hắn không phải chết rồi sao?”
An Cách Nhĩ không có biểu tình gì, chỉ khẽ thở dài, hỏi Oss, “Những cái tên này đều tìm thấy trong danh sách ở trung tâm cai nghiện chứ?”
“Ừ.” Oss trả lời, “Có vài người đã cai nghiện thành công, có vài người vẫn còn đang trị liệu.” jongwookislove.wordpress.com
“Những người đánh đuổi chó dữ ở trung tâm thì sao?”
“Cũng có tên.” Oss gật đầu, “An Cách Nhĩ, nhiều người đã rời khỏi trung tâm… Xảy ra chuyện lớn như vậy, viện trưởng còn chết, trung tâm này nhất định phải đóng cửa.”
“Những người này đương nhiên chọn rời khỏi, có vài trường hợp không thể chữa hết, còn sống trên đời cũng chỉ trốn trong góc phòng. Có vài trường hợp có thể tiếp tục trị liệu, tiến vào cơ cấu mới.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Những người này đều là những người chó dữ sàng lọc ra…Hắn lợi dụng bọn họ, cuối cùng bị cắn trả, nhưng mà… hắn cũng cho mỗi người một chìa khóa, mở ra ‘tội ác khóa trong lòng’.”
Oss nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu nghĩ những người này sẽ hóa xấu? Trở thành chó dữ tiếp theo?”
“Oss, nếu nói hóa xấu chỉ là một vấn đề xác suất đơn giản.” An Cách Nhĩ nói, “Nói cách khác, mười người cai nghiện thành công sẽ có một người nghiện lại? Hai mươi người có khuynh hướng bạo lực, sẽ có một người làm bản thân bị thương?”
Oss đỡ trán, “An Cách Nhĩ, cậu đừng bi quan như vậy.”
“Cái này gọi là lý trí, không phải bi quan.” An Cách Nhĩ nói, “Anh đi tìm một trăm người nghèo khổ, anh cho họ một cách cướp ngân hàng thành công, anh nghĩ sẽ có bao nhiêu người thật sự đi làm? Toàn bộ? Không thể! Một cũng không? Chỉ là nguyện vọng tốt đẹp thôi.”
Oss bất đắc dĩ, “An Cách Nhĩ, giờ làm sao? Có cách ngăn chặn không?”
“Không có.” An Cách Nhĩ trả lời, “Nếu không vì bị cắn trả, thì cho dù chúng ta bắt được chó dữ, chúng ta cũng không có bằng chứng định tội hắn. Anh không thể vì một người biến xấu mà bắt hắn, chỉ có thể chờ hắn hại người, anh có bằng chứng phạm tội của hắn mới bắt được hắn.”
Oss lại lần nữa thở dài, “Những người này đều có vết xe đổ của chó dữ, nếu muốn làm chuyện xấu, sẽ càng kín đáo, càng cẩn thận hơn, muốn bắt hắn càng khó khăn hơn.”
Oss nói xong, lại một lần nữa lăn lộn, “A! Tôi muốn từ chức! Thế giới này thật đen tối!”
“Thật ra cũng không cần xoắn như thế.” Mạc Phi an ủi Oss, “Những người này rời khỏi trung tâm liền lẫn vào mọi người, trong một nhóm người có tốt có xấu, cũng là một vấn đề xác suất, trong một vạn người thì có một người đúng không? Bọn chó dữ đó có làm chuyện xấu đi chăng nữa, anh muốn bắt cũng bắt không xong. Tìm chỗ kết của cái ác thì càng không thể, thiện và ác đều là loại kéo dài, anh vẫn nên không ngừng cố gắng đi.”
Oss đau khổ nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi phát hiện cậu cũng có lúc không dễ thương gì hết…”
An Cách Nhĩ ném cái gối đập trúng Oss, “Anh không từ chức thì mau đi trừ gian diệt bạo, đừng có ở đây ngâm giấm làm hao tốn tiền thuế mà người ta!”
Oss xoa mặt, lấy điện thoại di động, “Tôi chính là muốn trừ gian diệt bạo mới tìm tới cậu mà đại vương, cậu xem hình kế tiếp đi.”
An Cách Nhĩ nhận lấy, quẹt tấm tiếp theo… Một tấm hình xuất hiện trên bức tường trắng.
Mạc Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Mạc Tiêu cả kinh làm rớt con cờ, cuống cuồng bịt mắt đám con nít, “Cái gì vậy trời!”
“Hiện trường vụ án vừa phát hiện.”Oss chà chà tay, hỏi An Cách Nhĩ, “Thế nào đại vương? Có hứng thú không?” jongwookislove.wordpress.com
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm một hồi, hơi mỉm cười, gật đầu, “Có một chút.”
Mạc Phi cầm chìa khóa xe trên bàn.
An Cách Nhĩ đứng dậy ra ngoài, Mạc Phi giúp hắn lấy áo khoác.
Oss cũng chạy theo, “Hiện trường cách đây không xa, đi tàu điện nhanh hơn…”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, “Ai nói tới hiện trường?”
Oss sửng sốt, há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Chẳng lẽ…”
Mạc Phi đi tới, mặc áo khoác cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ kéo cổ áo, cười giảo hoạt, “Chúng ta đi bắt hung thủ.”
…
Hết.
Nhĩ Nhã: Thần Hi Thiên đến đây là kết.
Nhưng Tội ái An Cách Nhĩ vẫn chưa kết thúc.
Vụ án của CAN có dài có ngắn, Ám Dạ Thiên, Lê Minh Thiên và Thần Hi Thiền đều là những vụ án ngắn tạo thành, Tội ái sau này sẽ có vụ án dài hơn, tiếp tục viết dưới dạng trung thiên.
Về phần bộ thứ tư, chừng nào tích lũy đủ số lượng vụ án thì sẽ viết tiếp nha~
Mà càng làm người ta sợ hãi, chính là một loạt vấn đề tên hung thủ này dẫn đến.
Nửa tháng sau khi vụ án kết thúc, Oss vác bọng mắt to đùng đi vào nhà An Cách Nhĩ.
Ngồi xuống sô pha, Oss thở dài.
Mạc Diệc và cặp song sinh lại đến nhân kỳ nghỉ, mấy đứa nhỏ đang đi theo Mạc Tiếu vây quanh bàn trà chơi trò chơi.
Mạc Tiếu ngẩng đầu nhìn Oss ủ rủ, hỏi, “Sao vậy Oss? Có vụ án gì không giải quyết được hả? Tìm đại vương đi! Dạo này đại vương rảnh lắm.”
“Haiz…” Oss thở dài, “Đừng bàn tới vụ án, tôi còn đang muốn từ chức đây…”
Oss nói những lời này, vừa lúc bị An Cách Nhĩ mới bước ra khỏi phòng vẽ nghe thấy.
An Cách Nhĩ trước sau như một không buông tha cơ hội xỉa xói Oss, “Ồ? Oss định đổi nghề? Bây giờ tuổi cao sức yếu rồi có chậm quá không?”
Oss ai oán ngẩng đầu nhìn An Cách Nhĩ, sau đó lại thở dài, “An Cách Nhĩ, chó dữ chết rồi.”
“Hả?” jongwookislove.wordpress.com
An Cách Nhĩ không bày tỏ thái độ gì, nhưng Mạc Tiếu ở bên cạnh thì nhảy dựng lên.
“Chết như thế nào? Không phải đang tra hỏi sao?”
Oss thở dài, “Lúc thẩm vấn thì giả ngu giả ngơ, không hề phối hợp, sau đó thì chết trong tù không giải thích nổi… Nhìn thì có vẻ như tự sát.”
Mạc Tiếu nheo mắt, “Chắc chắn có âm mưu! Có khi nào đằng sau hắn còn một tập đoàn tội phạm, để không bị bại lộ nên giết người diệt khẩu?”
Oss xoa xoa mi tâm, “Hắn tự sát rất rõ ràng.”
An Cách Nhĩ chậm rãi xuống lầu, ngồi xuống ghế sô pha, vỗ nhẹ lên nệm, Ace liền nhảy phốc lên nằm bên cạnh, hỏi, “Hắn chết như thế nào?”
“Buổi tối chính hắn cắt cổ tay mình, máu chảy quá nhiều mà chết.”
Mạc Tiếu há to miệng, không ngừng bận rộn che tai mấy đứa con nít, chỉ tiếc không đủ tay.
Mạc Diệc hiển nhiên bị kinh hách, mở to mắt nhìn, cặp song sinh cũng hiếu kỳ, “Tự cắt cổ tay mình ạ? Bộ không đau sao?”
“Giống như đóng phim!”
Oss giờ mới nhận ra có mấy đứa con nít ở đây, vội vàng bịt miệng.
Trong bếp, Mạc Phi mang đồ uống ra, đưa cho mấy đứa nhỏ, không hiểu hỏi Oss, “Chó dữ không giống loại người tự sát, hắn sợ chết như vậy mà.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy cho nên mới điều tra.” Oss lười biếng nằm xuống lăn hai cái, “Nhưng điều tra mấy ngày, cũng không phát hiện dấu hiệu có ai đột nhập vào nhà tù của hắn.” jongwookislove.wordpress.com
“Vậy cuộc thẩm vấn tiến triển thế nào?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Thôi đừng nói tới nữa.” Oss lật người, “Mấy năm nay tôi bắt không ít người xấu, lần đầu gặp người xấu như vậy, thằng nhóc đó quá biến thái… trời ơi là trời…”
Oss nói, ôm gối đầu, “Tại sao tui lại muốn làm cái công việc toàn là bóng tối thế này hả trời! Tui rõ ràng là một người rạng rỡ như mặt trời mà!”
Mọi người đều im lặng nhìn Oss oán than nằm trên sô pha.
Cặp song sinh xỉa xói.
“Haiz! Người trần khổ não!”
“Đây chính là nam sợ sai đường trong truyền thuyết đi…”
Mấy câu cặp song sinh nói chọc cười An Cách Nhĩ.
Mạc Tiếu kéo lại hai đứa một lớn một nhỏ, “Hai đứa bình thường học mấy câu đó ở đâu!”
Mạc Diệc đưa cho Oss ly chocolate nóng, an ủi tâm trạng của hắn.
Oss nhận lấy, sờ đầu Mạc Diệc, cảm khái — Trên đời này vẫn còn thứ tốt đẹp.
An Cách Nhĩ quan sát ba đứa nhỏ nhà họ Mạc, Mạc Diệc là kiểu dễ thương ngoan ngoãn, tiểu thiên sứ. Cặp song sinh thì thể hiện tính phúc hắc, tiểu ác ma.
“An Cách Nhĩ.” Oss uống chocolate nóng, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu có ý kiến gì không?”
“Một con dã thú bị bẫy kẹp, nó sẽ tự cắn đứt cơ thể để chạy trốn.” An Cách Nhĩ uống hồng trà, chậm rãi trả lời, nhưng câu trả lời thì lạc đề.
Oss đặt ly chocolate xuống, ôm gối, đi qua chỗ An Cách Nhĩ, “Đại vương, ý cậu là sao?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss, hơi cong khóe miệng, cười đầy hàm xúc.
Oss bị An Cách Nhĩ cười tới nổi da gà, ôm gối chạy về chỗ cũ.
“Khả năng cầu sinh của dã thú rất kinh người, Oss.” An Cách Nhĩ khẽ lắc đầu, “Mạc Phi nói không sai, chó dữ không phải loại tự sát, hắn rất sợ chết…”
“Cho nên là bị giết?” Mạc Tiếu cũng hiếu kỳ, lại gần hỏi, “Giết người trong phòng kín?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nếu là vậy, câu đầu tiên Oss bước vào đây phải là chó dữ bị giết rồi, nhờ tôi phá án, chứ không phải lăn lộn trên ghế sô pha.”
Mạc Tiếu nghiêng đầu, nhìn Oss rồi nhìn An Cách Nhĩ, “Rốt cuộc là sao?”
An Cách Nhĩ quay sang, hỏi Oss, “Chó dữ không để lại cái gì hết?”
Oss mở to mắt nhìn An Cách Nhĩ, trong mắt hiện nét kinh ngạc.
An Cách Nhĩ hiểu rõ gật đầu, “Xem ra là có… Với tình trạng trong tù của hắn, hắn sẽ dùng máu viết tên lên tường nhỉ?”
“A…” jongwookislove.wordpress.com
Oss hít một hơi ôm gối lăn lộn, xém xíu té xuống đất, vươn ngón tay run run chỉ An Cách Nhĩ, “Thần côn! Thần côn! Biến thái quá đi!”
An Cách Nhĩ liếc hắn một cái, “Anh cố tình vừa mới vào không nói đến chó dữ, lúc nói đến chuyện của hắn thì hời hợt, chính là vì không muốn tôi đoán ra trước? Anh đang cá cược chứ gì.”
“Á á á… Thiệt đáng sợ!” Oss bịt lỗ tai từ trên ghế lăn xuống đất, “Cái này cũng đoán được!”
Điện thoại di động cũng rớt khỏi túi, trên màn hình hiện trạng thái đang gọi điện.
Mạc Tiếu nhặt lên nghe, đầu dây bên kia vô cùng hỗn loạn, giọng của Tôn Kỳ vang lên, trạng thái cũng giống Oss, sợ hãi kêu “Đáng sợ quá!”, còn có tiếng kinh hô, đoán chừng là nhóm cảnh sát cá với nhau, An Cách Nhĩ thông minh cỡ nào cũng không đoán được tình huống của hiện trường.
Mạc Tiếu thè lưỡi, trả điện thoại lại cho Oss, thuận tiện run một cái — Đúng là rất đáng sợ, cái này cũng đoán được…
Mạc Phi đi đến bên cạnh sô pha, nhặt gối ôm bị Oss ném xuống đất, thông cảm nhìn Oss lần thứ hai bị An Cách Nhĩ ép điên.
Mạc Tiếu hiếu kỳ hỏi, “Hắn dùng máu viết tên lên tường kinh khủng vậy? Hắn viết những tên gì?”
Oss tắt điện thoại, đưa cho An Cách Nhĩ, “Ảnh chụp ở trỏng.”
An Cách Nhĩ cầm lấy ấn mở, phát hiện cài mật khẩu, liền liếc Oss một cái.
Oss vuốt cằm nhìn hắn, ý bảo — Cậu không giải được hả, chẳng phải là thần côn sao?
Chỉ là Oss còn chưa đắc ý được bao lâu, An Cách Nhĩ đã nhập mã xong, điện thoại mở khóa.
Oss một lần nữa ôm gối lăn về sô pha, Ace vẫy đuôi tới chỗ hắn, đối với hành động của hắn rất hiếu kỳ.
Mạc Phi mang máy chiếu loại nhỏ tới, cắm vào điện thoại, chiếu lên bức tường trắng.
Mọi người cau mày nhìn… Nhìn thế này, tấm ảnh vô cùng máu tanh.
Trên bức tường là những cái tên được viết bằng máu, có tiếng Trung, có tiếng Anh, còn có biệt hiệu, những cái tên này bao quanh chó dữ ngồi dưới đất.
Chó dữ rũ đầu, tóc che hết nửa gương mặt, để lại cái cằm dính đầy máu. Hắn ngồi dựa vào tường, hai tay để hai bên thân, cổ tay bị cắn tới máu thịt lẫn lộn, dưới đất toàn là máu.
Nhưng mà quỷ dị nhất chính là… chó dữ mặc áo thun màu trắng, ở vị trí trước ngực được dùng máu vẽ thành mặt cười.
“Má ơi!” Mạc Tiếu cau mày, “Có thể lấy làm kịch bản quay phim đó!”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tường một hồi, mở miệng, “Hắn bỏ trốn.”
“Cái gì?”
Mọi người sửng sốt.
An Cách Nhĩ lướt nhẹ lên màn hình điện thoại… Tấm thứ hai hiện lên.
Cũng là bối cảnh đó, thi thể của chó dữ được dời đi, mà vách tường phía sau thi thể, có mấy từ đơn được dùng máu viết lên — See you ime.
Mấy từ đơn vô cùng đơn giản, ngay cả cặp song sinh còn hiểu, khiến cho người ta thấy sợ.
“An Cách Nhĩ…” Mạc Tiếu không rõ, “Chó dữ trốn là có ý gì? Hắn không phải chết rồi sao?”
An Cách Nhĩ không có biểu tình gì, chỉ khẽ thở dài, hỏi Oss, “Những cái tên này đều tìm thấy trong danh sách ở trung tâm cai nghiện chứ?”
“Ừ.” Oss trả lời, “Có vài người đã cai nghiện thành công, có vài người vẫn còn đang trị liệu.” jongwookislove.wordpress.com
“Những người đánh đuổi chó dữ ở trung tâm thì sao?”
“Cũng có tên.” Oss gật đầu, “An Cách Nhĩ, nhiều người đã rời khỏi trung tâm… Xảy ra chuyện lớn như vậy, viện trưởng còn chết, trung tâm này nhất định phải đóng cửa.”
“Những người này đương nhiên chọn rời khỏi, có vài trường hợp không thể chữa hết, còn sống trên đời cũng chỉ trốn trong góc phòng. Có vài trường hợp có thể tiếp tục trị liệu, tiến vào cơ cấu mới.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Những người này đều là những người chó dữ sàng lọc ra…Hắn lợi dụng bọn họ, cuối cùng bị cắn trả, nhưng mà… hắn cũng cho mỗi người một chìa khóa, mở ra ‘tội ác khóa trong lòng’.”
Oss nhíu mày nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu nghĩ những người này sẽ hóa xấu? Trở thành chó dữ tiếp theo?”
“Oss, nếu nói hóa xấu chỉ là một vấn đề xác suất đơn giản.” An Cách Nhĩ nói, “Nói cách khác, mười người cai nghiện thành công sẽ có một người nghiện lại? Hai mươi người có khuynh hướng bạo lực, sẽ có một người làm bản thân bị thương?”
Oss đỡ trán, “An Cách Nhĩ, cậu đừng bi quan như vậy.”
“Cái này gọi là lý trí, không phải bi quan.” An Cách Nhĩ nói, “Anh đi tìm một trăm người nghèo khổ, anh cho họ một cách cướp ngân hàng thành công, anh nghĩ sẽ có bao nhiêu người thật sự đi làm? Toàn bộ? Không thể! Một cũng không? Chỉ là nguyện vọng tốt đẹp thôi.”
Oss bất đắc dĩ, “An Cách Nhĩ, giờ làm sao? Có cách ngăn chặn không?”
“Không có.” An Cách Nhĩ trả lời, “Nếu không vì bị cắn trả, thì cho dù chúng ta bắt được chó dữ, chúng ta cũng không có bằng chứng định tội hắn. Anh không thể vì một người biến xấu mà bắt hắn, chỉ có thể chờ hắn hại người, anh có bằng chứng phạm tội của hắn mới bắt được hắn.”
Oss lại lần nữa thở dài, “Những người này đều có vết xe đổ của chó dữ, nếu muốn làm chuyện xấu, sẽ càng kín đáo, càng cẩn thận hơn, muốn bắt hắn càng khó khăn hơn.”
Oss nói xong, lại một lần nữa lăn lộn, “A! Tôi muốn từ chức! Thế giới này thật đen tối!”
“Thật ra cũng không cần xoắn như thế.” Mạc Phi an ủi Oss, “Những người này rời khỏi trung tâm liền lẫn vào mọi người, trong một nhóm người có tốt có xấu, cũng là một vấn đề xác suất, trong một vạn người thì có một người đúng không? Bọn chó dữ đó có làm chuyện xấu đi chăng nữa, anh muốn bắt cũng bắt không xong. Tìm chỗ kết của cái ác thì càng không thể, thiện và ác đều là loại kéo dài, anh vẫn nên không ngừng cố gắng đi.”
Oss đau khổ nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, tôi phát hiện cậu cũng có lúc không dễ thương gì hết…”
An Cách Nhĩ ném cái gối đập trúng Oss, “Anh không từ chức thì mau đi trừ gian diệt bạo, đừng có ở đây ngâm giấm làm hao tốn tiền thuế mà người ta!”
Oss xoa mặt, lấy điện thoại di động, “Tôi chính là muốn trừ gian diệt bạo mới tìm tới cậu mà đại vương, cậu xem hình kế tiếp đi.”
An Cách Nhĩ nhận lấy, quẹt tấm tiếp theo… Một tấm hình xuất hiện trên bức tường trắng.
Mạc Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Mạc Tiêu cả kinh làm rớt con cờ, cuống cuồng bịt mắt đám con nít, “Cái gì vậy trời!”
“Hiện trường vụ án vừa phát hiện.”Oss chà chà tay, hỏi An Cách Nhĩ, “Thế nào đại vương? Có hứng thú không?” jongwookislove.wordpress.com
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm một hồi, hơi mỉm cười, gật đầu, “Có một chút.”
Mạc Phi cầm chìa khóa xe trên bàn.
An Cách Nhĩ đứng dậy ra ngoài, Mạc Phi giúp hắn lấy áo khoác.
Oss cũng chạy theo, “Hiện trường cách đây không xa, đi tàu điện nhanh hơn…”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, “Ai nói tới hiện trường?”
Oss sửng sốt, há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, “Chẳng lẽ…”
Mạc Phi đi tới, mặc áo khoác cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ kéo cổ áo, cười giảo hoạt, “Chúng ta đi bắt hung thủ.”
…
Hết.
Nhĩ Nhã: Thần Hi Thiên đến đây là kết.
Nhưng Tội ái An Cách Nhĩ vẫn chưa kết thúc.
Vụ án của CAN có dài có ngắn, Ám Dạ Thiên, Lê Minh Thiên và Thần Hi Thiền đều là những vụ án ngắn tạo thành, Tội ái sau này sẽ có vụ án dài hơn, tiếp tục viết dưới dạng trung thiên.
Về phần bộ thứ tư, chừng nào tích lũy đủ số lượng vụ án thì sẽ viết tiếp nha~
Tác giả :
Nhĩ Nhã