Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 13-5: Da sói
Thân Nghị và Tôn Kỳ bị An Cách Nhĩ ‘gọi về’ đảo Nanh Sói, mang theo đội đặc công súng vác vai, đạn lên nòng, trông vô cùng phong cách.
Nhưng ngoại trừ An Cách Nhĩ ra, chẳng ai hiểu bọn họ muốn làm gì, mà câu trả lời của An Cách Nhĩ cũng vô cùng thái quá — Tới bắt người sói!
Cho dù tối hôm qua thật sự quay được, nhưng ai cũng không tin trên đời này có người sói, tất cả đều có chung một suy nghĩ — Dù sao cũng có An Cách Nhĩ ở đây, đến cuối cùng, hắn sẽ giải được câu đố.
Giống như tình huống bây giờ, mọi người đi theo An Cách Nhĩ rời khỏi trấn Hồ Băng, lên núi… Đích đến là tòa thành của Mạc Tần.
“Tới tòa thành làm gì vậy?” Oss nhỏ giọng hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi cũng nhỏ giọng nói, “Anh không cảm thấy có một chuyện khác kì lạ hơn sao?”
Oss khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Chuyện gì?”
“Từ đây lên tới tòa thành cũng phải tốn ít nhất một tiếng.” Mạc Phi nói, “Vậy mà An Cách Nhĩ không kêu đi xe!”
Mạc Phi nói xong, Oss cũng hít một hơi — Có phải sắp tận thế rồi không?! An Cách Nhĩ lại đi bộ một tiếng, còn là đường dốc!
…
Sự khác thường của An Cách Nhĩ không chỉ có thế, hắn bảo Tôn Kỳ lấy điện thoại, chụp ảnh lưu niệm cho mỗi đứa học sinh.
Cứ mỗi khi bước qua một kiến trúc không mấy thu hút, An Cách Nhĩ sẽ đột nhiên dừng chân, bảo một đứa chạy qua, giơ cao tay chữ V, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc về độ cao giơ tay, có khi bảo bọn nhỏ giơ quá đỉnh đầu, có khi lại bảo bọn nhỏ đặt ở bên vai.
Cả đường đi cứ như ngắm cảnh bình thường, dù sao cũng là đặc công vai mang súng, nhưng mọi người đều bị An Cách Nhĩ lấy vẻ đẹp ở đây hấp dẫn.
Trách thì trách thanh danh của An Cách Nhĩ ở cảnh cục tốt quá, bởi vậy ngay cả Thân Nghị và Tôn Kỳ và nhóm cảnh viên đều không có gì bất mãn, ngược lại còn vô cùng chờ mong.
Mãi cho đến khi An Cách Nhĩ dừng lại trước cửa biệt thự Mạc gia, cái kiểu chụp hình ngắm cảnh này mới chấm dứt.
…
Lần đầu tiên bước vào tòa thành này, mọi người đều có một ấn tượng mãnh liệt — Chưa hoàn thành!
Cả tòa thành vẫn chỉ hoàn thành một nửa, đột nhiên ngừng xây tiếp, giữ đến bây giờ.
Roy từ bên trong chạy ra nghênh đón, nhìn thấy An Cách Nhĩ mang theo đội đặc công đến, ông vô cùng khó hiểu, đành phải hỏi Mạc Phi, “Thiếu gia, đây là…”
Trước mắt, Mạc Phi vẫn quan tâm xem An Cách Nhĩ có mệt không, còn lại không tò mò điều gì.
An Cách Nhĩ cười cười, nói với Roy, “Phiền chú dẫn chúng tôi xuống tầng hầm.”
Roy không hiểu, “Cậu nói tầng hầm số mấy?”
“Ở đây có nhiều tầng hầm lắm sao?” Oss hỏi.
Roy theo bản năng xoay đầu… Mọi người cũng nhìn theo, đúng vậy, với quy mô của nơi này, chắc hẳn có không ít tầng hầm.
Tôn Kỳ nhịn không được nhíu mày, “Tôi nói rồi, có tiền tôi cũng vẫn ở nhà bình thường, không bao giờ ở biệt thự, đừng nói chi là tòa thành! Nhà to như thế, có rất nhiều phòng, ở một mình bỏ trống bao nhiêu, còn sợ nữa!”
Có không ít người gật đầu, tỏ vẻ cùng quan điểm với cô.
Bước vào đại sảnh bên trong tòa thành, trên cầu thang kiểu Âu, Mạc Tần đeo kính, cầm văn kiện trong tay, bước xuống lầu, giương mắt thấy An Cách Nhĩ bọn họ, cùng với đội đặc công súng vác vai hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
“Gì vậy?” Thẩm Tuyển đi theo phía sau, nhìn thấy bên dưới cũng tò mò hỏi, “Đi bắt người sói?”
An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó ngoắc tay kêu Mạc Tần.
Thẩm Tuyển và Roy đều nhìn trời, cách An Cách Nhĩ gọi Mạc Tần chẳng khác gì gọi Ace.
Mạc Tần thở dài, tuy rằng không biết hắn muốn làm trò quỷ gì, nhưng vẫn bước đến chỗ hắn.
An Cách Nhĩ thấp giọng nói vào tai Mạc Tần.
Mạc Phi chú ý thấy Mạc Tần có chút xấu hổ, sờ sờ cằm ho khan một tiếng, Mạc Tần nói với Roy, “Dẫn bọn họ xuống tầng bảy.”
Roy gật đầu, đưa mọi người xuyên qua đại sảnh, ra cửa sau.
Tòa thành này rất to, kiến trúc kiểu cũ tuy rằng tương liên nhưng lại khác nhau, từng đống từng đống kiến trúc bám đầy bụi, điêu khắc và sơn phết cũng chỉ mới xong một nửa.
An Cách Nhĩ đứng giữa sân trống, nhìn bố cục hình chữ của từng tòa nhà, tán thưởng nói, “Kết cấu bên ngoài thì xấu vô cùng, nhưng bên trong thì lại có tính nghệ thuật rất cao!”
“Chỗ này giống y như mê cung!” Oss nhìn xung quanh, kiến trúc hình chữ rất khó phân biệt phương hướng, nếu trước mỗi cửa không để tấm thẻ bài ghi chữ số, chắc chắn sẽ hôn mê ở đây luôn.
“An Cách Nhĩ.”
Lúc này, Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ lên vai An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn hắn.
Mạc Phi thấp giọng nói, “Phong cách này, hình như anh đã thấy trong một bức tranh của em.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, gật đầu, “Cách ẩn trốn giỏi nhất đúng không?”
Mạc Phi gật đầu.
Ở bên kia, Oss vẫn luôn dựng thẳng tai nghe, vội vàng hỏi, “Trốn cái gì?”
An Cách Nhĩ vỗ vào trán hắn, chỉ vào tòa kiến trúc để tấm thẻ bài số 7, nói, “Dẫn người xuống tầng hầm bên đó.”
“Xuống tầng hầm làm gì?” Oss nghiêng đầu.
Roy cầm chìa khóa rất to, lấy chiếc chìa khóa dán số bảy, nói, “Tuy nơi này có kiến trúc cổ nhưng đâu đâu cũng gắn camera, chắc không có phần tử không tốt gì chui vào đây đi?”
An Cách Nhĩ cũng không đáp, để Roy mở cửa.
Roy mở cửa tòa số bảy.
Tuy rằng nơi này không có ai ở, nhưng cách một khoảng thời gian vẫn có người vào quét dọn, bởi vậy không bám nhiều bụi, cái này đối với Mạc Phi mà nói rất quan trọng, trước khi mở cửa hắn còn sợ bên trong bám bụi, sẽ ảnh hưởng tới khí quản của An Cách Nhĩ.
Căn phòng này nghiễm nhiên đã trở thành một nơi chất đống những gia cụ cũ nát, cầu thang ở góc tường thông xuống tầng hầm, bị rất nhiều đồ vật chắn mất.
Thân Nghị bảo đội đặc công lấy đồ vật ra… Theo lượng bụi bám trên cầu thang, có thể thấy đã lâu rồi không ai xuống đây.
Roy chỉ cầu thang, nói, “Nơi này thông xuống đường hầm.”
Nhóm đặc công mở đèn pin, từng nhóm đi xuống.
Mạc Tần khó hiểu hỏi Mạc Phi, “Làm gì đây? Ở dưới có trọng phạm?”
Mạc Tiếu cũng tới góp vui, hỏi, “Có phải có tội phạm lẩn trốn trong tòa thành? Sáng hôm qua còn nghe thấy tiếng lạ lạ, cặp song sinh nói trong tòa thành có ma!”
Roy và Thẩm Tuyển đều nhìn An Cách Nhĩ, “Nhưng mà camera không quay được gì, chuông cảnh báo cũng không reo!”
An Cách Nhĩ khẽ cười, ý bảo mọi người an tâm, đừng nóng, kéo tay Mạc Phi xuống dưới.
Mạc Phi một tay cầm đèn pin, chú ý an toàn của An Cách Nhĩ, cảnh sát ở đằng trước làm cho hắn có chút căng thẳng.
…
Sau khi xuống tầng hầm, nơi này chỉ khoảng 30m² rất trống trải, giống như không có để đồ vật gì.
Mọi người cẩn thận xem xét tầng hầm trống trải, tập thể xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Tìm cái gì bây giờ?
An Cách Nhĩ hỏi Roy, “Trong tòa thành có dư chìa khóa nào không dùng được không?”
Roy sửng sốt, lập tức gật đầu, “Có! Có một chìa khóa không biết mở cửa nào!”
Nói xong, Roy lấy một chiếc chìa khóa dài, hươ hươ với An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ chỉ vào bức tường trước mặt, nói với đội đặc công, “Gõ lên xem có chỗ nào rỗng không.”
Đội đặc công liền tỏa ra bốn phía, ba người một bức tường, bắt đầu gõ.
Rất nhanh, có một đặc công phát hiện sau khi gõ lên một góc tường, bên trong phát ra âm thanh rỗng, liền giơ tay lên.
Thân Nghị bước tới gõ lên, gật đầu, “Đúng là rỗng.”
“Ở đây có vết sâu, có thể mở ra.” Tôn Kỳ vẫn luôn cẩn thận, chỉ vào khe hở trên bức tường.
Thân Nghị nhẹ nhàng cạy ra, kéo được tấm gỗ.
Mạc Tiếu tò mò hỏi Roy và Mạc Tần, “Hồi đó hai người có để ý tới cái này không?”
Roy lắc đầu.
Mạc Tần lại chỉ nhìn chằm chằm đằng sau tấm ván gỗ… bên trong có một lỗ đút chìa khóa.
Thân Nghị đút chìa khóa vào, phát hiện vừa vặn, xoay một cái.
“Cạch” một tiếng.
Sau khi âm thanh vang lên, mặt tường hơi đẩy ra ngoài một chút… Mặt tường này ai ngờ lại là một cánh cửa.
Thân Nghị đang định mở ra thì nghe An Cách Nhĩ nói, “Cẩn thận.”
Thân Nghị sửng sốt.
An Cách Nhĩ nói, “Phía sau chính là người sói.”
Sau khi nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, đội đặc công liền đồng loạt giơ súng chỉa vào cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng.
Thân Nghị hơi né người, cầm chìa khóa, túm kéo ra.
“Rầm” một tiếng, cửa mở.
Một cơn gió mang theo mùi thối rữa thổi ra ngoài… Bên trong có hai cặp mắt xanh nhìn mọi người.
“Oa!” Mạc Tiếu cả kinh kêu lên.
Không chỉ có hắn mà cả đội đặc công cũng cả kinh, nổi hết da gà.
Nhưng mà…
Sau khi mọi người nhìn rõ phía sau rốt cuộc là cái gì, đều ngây ra.
Đằng sau cánh cửa vô cùng bí mật này, cũng không có cái gì phòng tối, chỉ có một không gian hình vuông cao chừng 2m, nói trắng ra chỉ giống một tủ quần áo thôi.
Mà trong chiếc tủ tối đen lại có hai người sói đang đứng.
Nói chính xác là hai bộ da sói.
Đầu sói trông rất thật, lông và da cũng được xử lý rất kỹ càng. Mặt khác, đặc biệt nhất chính là vị trí của hai mắt… Đôi mắt bán trong suốt không biết dùng cái gì sơn lên, phản xạ ánh sáng, tạo ra hiệu quả huỳnh quang, lóe lên màu xanh sâu thẳm.
An Cách Nhĩ nói với Oss, “Mặc vào thử đi.”
Oss nghe xong lắc đầu — Có chết cũng không mặc!
Mạc Phi có vẻ muốn thử nhưng An Cách Nhĩ lại túm hắn, “Không biết chết bao lâu rồi, coi chừng có rận, ngoan, đừng đụng vào!”
Oss uất ức nhìn An Cách Nhĩ, ý nói — Cậu mà cũng biết đau lòng Mạc Phi!
Cuối cùng, Mạc Tiếu chạy tới tháo bộ da ‘sói’ xuống.
Sau khi hắn mặc vào, ba học sinh đều hô lên, An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nheo mắt, Oss gật đầu, chính là “người sói” mà bọn họ nhìn thấy tối qua.
“Khó trách qua bao nhiêu năm, nó chẳng hề thay đổi gì cả!” Mạc Tần lầm bầm.
“Có người giả làm người sói?” Thân Nghị hỏi.
“Ai lại chơi trò nhàm chán như vậy?” Mạc Phi khó hiểu, đồng thời càng thêm nghi hoặc, “Tại sao da sói lại nằm trong nhà của Mạc gia?”
Thân Nghị quay sang nhìn Roy và Mạc Tần.
Roy lắc đầu, “Chắc sẽ không phải người làm trong nhà chứ? Không thể…”
Lúc mọi người đang thảo luận, An Cách Nhĩ đột nhiên cắt ngang, “Tôi cảm thấy trọng điểm của mọi người bị lệch rồi, nhìn chiếc tủ này mọi người nghĩ tới cái gì?”
Tất cả cùng nhìn chằm chằm, thật lâu sau xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Nhìn cái gì?
An Cách Nhĩ nhìn trời, bảo Mạc Tiếu cởi bộ da sói ra treo lên lại.
Mạc Tiếu treo lên, An Cách Nhĩ lại hỏi, “Còn bây giờ? Có phát hiện gì không?”
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc tủ cũ kỹ thật lâu, vẫn mờ mịt.
Cũng may Mạc Phi đã lên tiếng, “Chiếc tủ này có ba ngăn nhưng chỉ có hai bộ?”
Mạc Phi nói xong, mọi người đều hoàn hồn.
Oss nhảy dựng, “Cho nên còn một bộ?!”
“Chẳng lẽ đã mang ra ngoài?!” Tôn Kỳ hô, “Người sói đó bây giờ đang ở ngoài?”
“Người ở đâu?” Mạc Tần nhịn không được hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đột nhiên hươ hươ ngón tay, “Cho mọi người một vấn đề mới để suy nghĩ.”
Tất cả mọi người chờ mong nhìn An Cách Nhĩ — Cậu lại nữa?!
An Cách Nhĩ chỉ vào hai bộ da sói, “Có cách nào không vào tòa thành, không bị camera theo dõi, không cần dùng chìa khóa, thậm chí không cần xuống cầu thang vẫn mở cửa được, lấy đi một bộ da sói không?”
Nhưng ngoại trừ An Cách Nhĩ ra, chẳng ai hiểu bọn họ muốn làm gì, mà câu trả lời của An Cách Nhĩ cũng vô cùng thái quá — Tới bắt người sói!
Cho dù tối hôm qua thật sự quay được, nhưng ai cũng không tin trên đời này có người sói, tất cả đều có chung một suy nghĩ — Dù sao cũng có An Cách Nhĩ ở đây, đến cuối cùng, hắn sẽ giải được câu đố.
Giống như tình huống bây giờ, mọi người đi theo An Cách Nhĩ rời khỏi trấn Hồ Băng, lên núi… Đích đến là tòa thành của Mạc Tần.
“Tới tòa thành làm gì vậy?” Oss nhỏ giọng hỏi Mạc Phi.
Mạc Phi cũng nhỏ giọng nói, “Anh không cảm thấy có một chuyện khác kì lạ hơn sao?”
Oss khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Chuyện gì?”
“Từ đây lên tới tòa thành cũng phải tốn ít nhất một tiếng.” Mạc Phi nói, “Vậy mà An Cách Nhĩ không kêu đi xe!”
Mạc Phi nói xong, Oss cũng hít một hơi — Có phải sắp tận thế rồi không?! An Cách Nhĩ lại đi bộ một tiếng, còn là đường dốc!
…
Sự khác thường của An Cách Nhĩ không chỉ có thế, hắn bảo Tôn Kỳ lấy điện thoại, chụp ảnh lưu niệm cho mỗi đứa học sinh.
Cứ mỗi khi bước qua một kiến trúc không mấy thu hút, An Cách Nhĩ sẽ đột nhiên dừng chân, bảo một đứa chạy qua, giơ cao tay chữ V, nhưng lại vô cùng nghiêm khắc về độ cao giơ tay, có khi bảo bọn nhỏ giơ quá đỉnh đầu, có khi lại bảo bọn nhỏ đặt ở bên vai.
Cả đường đi cứ như ngắm cảnh bình thường, dù sao cũng là đặc công vai mang súng, nhưng mọi người đều bị An Cách Nhĩ lấy vẻ đẹp ở đây hấp dẫn.
Trách thì trách thanh danh của An Cách Nhĩ ở cảnh cục tốt quá, bởi vậy ngay cả Thân Nghị và Tôn Kỳ và nhóm cảnh viên đều không có gì bất mãn, ngược lại còn vô cùng chờ mong.
Mãi cho đến khi An Cách Nhĩ dừng lại trước cửa biệt thự Mạc gia, cái kiểu chụp hình ngắm cảnh này mới chấm dứt.
…
Lần đầu tiên bước vào tòa thành này, mọi người đều có một ấn tượng mãnh liệt — Chưa hoàn thành!
Cả tòa thành vẫn chỉ hoàn thành một nửa, đột nhiên ngừng xây tiếp, giữ đến bây giờ.
Roy từ bên trong chạy ra nghênh đón, nhìn thấy An Cách Nhĩ mang theo đội đặc công đến, ông vô cùng khó hiểu, đành phải hỏi Mạc Phi, “Thiếu gia, đây là…”
Trước mắt, Mạc Phi vẫn quan tâm xem An Cách Nhĩ có mệt không, còn lại không tò mò điều gì.
An Cách Nhĩ cười cười, nói với Roy, “Phiền chú dẫn chúng tôi xuống tầng hầm.”
Roy không hiểu, “Cậu nói tầng hầm số mấy?”
“Ở đây có nhiều tầng hầm lắm sao?” Oss hỏi.
Roy theo bản năng xoay đầu… Mọi người cũng nhìn theo, đúng vậy, với quy mô của nơi này, chắc hẳn có không ít tầng hầm.
Tôn Kỳ nhịn không được nhíu mày, “Tôi nói rồi, có tiền tôi cũng vẫn ở nhà bình thường, không bao giờ ở biệt thự, đừng nói chi là tòa thành! Nhà to như thế, có rất nhiều phòng, ở một mình bỏ trống bao nhiêu, còn sợ nữa!”
Có không ít người gật đầu, tỏ vẻ cùng quan điểm với cô.
Bước vào đại sảnh bên trong tòa thành, trên cầu thang kiểu Âu, Mạc Tần đeo kính, cầm văn kiện trong tay, bước xuống lầu, giương mắt thấy An Cách Nhĩ bọn họ, cùng với đội đặc công súng vác vai hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
“Gì vậy?” Thẩm Tuyển đi theo phía sau, nhìn thấy bên dưới cũng tò mò hỏi, “Đi bắt người sói?”
An Cách Nhĩ gật đầu, sau đó ngoắc tay kêu Mạc Tần.
Thẩm Tuyển và Roy đều nhìn trời, cách An Cách Nhĩ gọi Mạc Tần chẳng khác gì gọi Ace.
Mạc Tần thở dài, tuy rằng không biết hắn muốn làm trò quỷ gì, nhưng vẫn bước đến chỗ hắn.
An Cách Nhĩ thấp giọng nói vào tai Mạc Tần.
Mạc Phi chú ý thấy Mạc Tần có chút xấu hổ, sờ sờ cằm ho khan một tiếng, Mạc Tần nói với Roy, “Dẫn bọn họ xuống tầng bảy.”
Roy gật đầu, đưa mọi người xuyên qua đại sảnh, ra cửa sau.
Tòa thành này rất to, kiến trúc kiểu cũ tuy rằng tương liên nhưng lại khác nhau, từng đống từng đống kiến trúc bám đầy bụi, điêu khắc và sơn phết cũng chỉ mới xong một nửa.
An Cách Nhĩ đứng giữa sân trống, nhìn bố cục hình chữ của từng tòa nhà, tán thưởng nói, “Kết cấu bên ngoài thì xấu vô cùng, nhưng bên trong thì lại có tính nghệ thuật rất cao!”
“Chỗ này giống y như mê cung!” Oss nhìn xung quanh, kiến trúc hình chữ rất khó phân biệt phương hướng, nếu trước mỗi cửa không để tấm thẻ bài ghi chữ số, chắc chắn sẽ hôn mê ở đây luôn.
“An Cách Nhĩ.”
Lúc này, Mạc Phi nhẹ nhàng vỗ lên vai An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn hắn.
Mạc Phi thấp giọng nói, “Phong cách này, hình như anh đã thấy trong một bức tranh của em.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, gật đầu, “Cách ẩn trốn giỏi nhất đúng không?”
Mạc Phi gật đầu.
Ở bên kia, Oss vẫn luôn dựng thẳng tai nghe, vội vàng hỏi, “Trốn cái gì?”
An Cách Nhĩ vỗ vào trán hắn, chỉ vào tòa kiến trúc để tấm thẻ bài số 7, nói, “Dẫn người xuống tầng hầm bên đó.”
“Xuống tầng hầm làm gì?” Oss nghiêng đầu.
Roy cầm chìa khóa rất to, lấy chiếc chìa khóa dán số bảy, nói, “Tuy nơi này có kiến trúc cổ nhưng đâu đâu cũng gắn camera, chắc không có phần tử không tốt gì chui vào đây đi?”
An Cách Nhĩ cũng không đáp, để Roy mở cửa.
Roy mở cửa tòa số bảy.
Tuy rằng nơi này không có ai ở, nhưng cách một khoảng thời gian vẫn có người vào quét dọn, bởi vậy không bám nhiều bụi, cái này đối với Mạc Phi mà nói rất quan trọng, trước khi mở cửa hắn còn sợ bên trong bám bụi, sẽ ảnh hưởng tới khí quản của An Cách Nhĩ.
Căn phòng này nghiễm nhiên đã trở thành một nơi chất đống những gia cụ cũ nát, cầu thang ở góc tường thông xuống tầng hầm, bị rất nhiều đồ vật chắn mất.
Thân Nghị bảo đội đặc công lấy đồ vật ra… Theo lượng bụi bám trên cầu thang, có thể thấy đã lâu rồi không ai xuống đây.
Roy chỉ cầu thang, nói, “Nơi này thông xuống đường hầm.”
Nhóm đặc công mở đèn pin, từng nhóm đi xuống.
Mạc Tần khó hiểu hỏi Mạc Phi, “Làm gì đây? Ở dưới có trọng phạm?”
Mạc Tiếu cũng tới góp vui, hỏi, “Có phải có tội phạm lẩn trốn trong tòa thành? Sáng hôm qua còn nghe thấy tiếng lạ lạ, cặp song sinh nói trong tòa thành có ma!”
Roy và Thẩm Tuyển đều nhìn An Cách Nhĩ, “Nhưng mà camera không quay được gì, chuông cảnh báo cũng không reo!”
An Cách Nhĩ khẽ cười, ý bảo mọi người an tâm, đừng nóng, kéo tay Mạc Phi xuống dưới.
Mạc Phi một tay cầm đèn pin, chú ý an toàn của An Cách Nhĩ, cảnh sát ở đằng trước làm cho hắn có chút căng thẳng.
…
Sau khi xuống tầng hầm, nơi này chỉ khoảng 30m² rất trống trải, giống như không có để đồ vật gì.
Mọi người cẩn thận xem xét tầng hầm trống trải, tập thể xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Tìm cái gì bây giờ?
An Cách Nhĩ hỏi Roy, “Trong tòa thành có dư chìa khóa nào không dùng được không?”
Roy sửng sốt, lập tức gật đầu, “Có! Có một chìa khóa không biết mở cửa nào!”
Nói xong, Roy lấy một chiếc chìa khóa dài, hươ hươ với An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ chỉ vào bức tường trước mặt, nói với đội đặc công, “Gõ lên xem có chỗ nào rỗng không.”
Đội đặc công liền tỏa ra bốn phía, ba người một bức tường, bắt đầu gõ.
Rất nhanh, có một đặc công phát hiện sau khi gõ lên một góc tường, bên trong phát ra âm thanh rỗng, liền giơ tay lên.
Thân Nghị bước tới gõ lên, gật đầu, “Đúng là rỗng.”
“Ở đây có vết sâu, có thể mở ra.” Tôn Kỳ vẫn luôn cẩn thận, chỉ vào khe hở trên bức tường.
Thân Nghị nhẹ nhàng cạy ra, kéo được tấm gỗ.
Mạc Tiếu tò mò hỏi Roy và Mạc Tần, “Hồi đó hai người có để ý tới cái này không?”
Roy lắc đầu.
Mạc Tần lại chỉ nhìn chằm chằm đằng sau tấm ván gỗ… bên trong có một lỗ đút chìa khóa.
Thân Nghị đút chìa khóa vào, phát hiện vừa vặn, xoay một cái.
“Cạch” một tiếng.
Sau khi âm thanh vang lên, mặt tường hơi đẩy ra ngoài một chút… Mặt tường này ai ngờ lại là một cánh cửa.
Thân Nghị đang định mở ra thì nghe An Cách Nhĩ nói, “Cẩn thận.”
Thân Nghị sửng sốt.
An Cách Nhĩ nói, “Phía sau chính là người sói.”
Sau khi nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, đội đặc công liền đồng loạt giơ súng chỉa vào cánh cửa, chuẩn bị sẵn sàng.
Thân Nghị hơi né người, cầm chìa khóa, túm kéo ra.
“Rầm” một tiếng, cửa mở.
Một cơn gió mang theo mùi thối rữa thổi ra ngoài… Bên trong có hai cặp mắt xanh nhìn mọi người.
“Oa!” Mạc Tiếu cả kinh kêu lên.
Không chỉ có hắn mà cả đội đặc công cũng cả kinh, nổi hết da gà.
Nhưng mà…
Sau khi mọi người nhìn rõ phía sau rốt cuộc là cái gì, đều ngây ra.
Đằng sau cánh cửa vô cùng bí mật này, cũng không có cái gì phòng tối, chỉ có một không gian hình vuông cao chừng 2m, nói trắng ra chỉ giống một tủ quần áo thôi.
Mà trong chiếc tủ tối đen lại có hai người sói đang đứng.
Nói chính xác là hai bộ da sói.
Đầu sói trông rất thật, lông và da cũng được xử lý rất kỹ càng. Mặt khác, đặc biệt nhất chính là vị trí của hai mắt… Đôi mắt bán trong suốt không biết dùng cái gì sơn lên, phản xạ ánh sáng, tạo ra hiệu quả huỳnh quang, lóe lên màu xanh sâu thẳm.
An Cách Nhĩ nói với Oss, “Mặc vào thử đi.”
Oss nghe xong lắc đầu — Có chết cũng không mặc!
Mạc Phi có vẻ muốn thử nhưng An Cách Nhĩ lại túm hắn, “Không biết chết bao lâu rồi, coi chừng có rận, ngoan, đừng đụng vào!”
Oss uất ức nhìn An Cách Nhĩ, ý nói — Cậu mà cũng biết đau lòng Mạc Phi!
Cuối cùng, Mạc Tiếu chạy tới tháo bộ da ‘sói’ xuống.
Sau khi hắn mặc vào, ba học sinh đều hô lên, An Cách Nhĩ và Mạc Phi cùng nheo mắt, Oss gật đầu, chính là “người sói” mà bọn họ nhìn thấy tối qua.
“Khó trách qua bao nhiêu năm, nó chẳng hề thay đổi gì cả!” Mạc Tần lầm bầm.
“Có người giả làm người sói?” Thân Nghị hỏi.
“Ai lại chơi trò nhàm chán như vậy?” Mạc Phi khó hiểu, đồng thời càng thêm nghi hoặc, “Tại sao da sói lại nằm trong nhà của Mạc gia?”
Thân Nghị quay sang nhìn Roy và Mạc Tần.
Roy lắc đầu, “Chắc sẽ không phải người làm trong nhà chứ? Không thể…”
Lúc mọi người đang thảo luận, An Cách Nhĩ đột nhiên cắt ngang, “Tôi cảm thấy trọng điểm của mọi người bị lệch rồi, nhìn chiếc tủ này mọi người nghĩ tới cái gì?”
Tất cả cùng nhìn chằm chằm, thật lâu sau xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ — Nhìn cái gì?
An Cách Nhĩ nhìn trời, bảo Mạc Tiếu cởi bộ da sói ra treo lên lại.
Mạc Tiếu treo lên, An Cách Nhĩ lại hỏi, “Còn bây giờ? Có phát hiện gì không?”
Mọi người nhìn chằm chằm chiếc tủ cũ kỹ thật lâu, vẫn mờ mịt.
Cũng may Mạc Phi đã lên tiếng, “Chiếc tủ này có ba ngăn nhưng chỉ có hai bộ?”
Mạc Phi nói xong, mọi người đều hoàn hồn.
Oss nhảy dựng, “Cho nên còn một bộ?!”
“Chẳng lẽ đã mang ra ngoài?!” Tôn Kỳ hô, “Người sói đó bây giờ đang ở ngoài?”
“Người ở đâu?” Mạc Tần nhịn không được hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đột nhiên hươ hươ ngón tay, “Cho mọi người một vấn đề mới để suy nghĩ.”
Tất cả mọi người chờ mong nhìn An Cách Nhĩ — Cậu lại nữa?!
An Cách Nhĩ chỉ vào hai bộ da sói, “Có cách nào không vào tòa thành, không bị camera theo dõi, không cần dùng chìa khóa, thậm chí không cần xuống cầu thang vẫn mở cửa được, lấy đi một bộ da sói không?”
Tác giả :
Nhĩ Nhã