Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 50
Cậu vô ý thức nắm chặt tay, nhưng lý trí đã khiến cho Đan Kỳ thả lỏng tay. Cậu gật đầu với Đông Phương Y rồi hỏi: “Xin hỏi ngài có chuyện gì không?”
Đông Phương Y mặc trang phục chiến đấu màu xanh, nhìn có chút khí chất của người hùng trẻ tuổi. Nếu không phải lúc trước Đan Kỳ đã nhìn thấy con người thật của y, có thể sẽ tin rằng y là một người trẻ tuổi có tài, thật sự người tài thứ hai được trời chọn.
Trong thân thể cậu còn có ý thức của Đông Phương Kỳ, trong một phút nhìn thấy Đông Phương Y, sự không cam lòng và tức giận cùng nổi lên trong lòng.
Đông Phương Y cười cười với cậu nói: “Không có gì, tôi chỉ là muốn làm quen với chủ lôi đài, có lẽ trong trận đấu kế tiếp chúng ta có thể gặp nhau thì sao?”
Trên mặt Đan Kỳ không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thật chờ mong được tỉ thí với tộc trưởng của gia tộc Đông Phương”.
Đông Phương Y hơi đăm chiêu hỏi: “Hình như Đan tiên sinh không được vui? Lúc trước có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không? Có phải đã từng quen biết hay không?”
Đan Kỳ không muốn nói nhiều với y, chỉ lắc đầu nói: “Cảm ơn, chúng ta không quen, cũng chưa hề gặp mặt”. Nói xong cậu lập tức quay đầu rời đi nhưng lại bị Đông Phương Y ngăn cản.
“Đan tiên sinh không có việc gì sao lại vội vàng như vậy? Nếu chúng ta không quen nhau, cũng chưa từng gặp, hay là tháo mặt nạ xuống để kết thêm một người bạn, thế nào?”
Đan Kỳ nói: “Không cần”.
Đông Phương Y đột nhiên ra tay với mặt nạ trên mặt Đan Kỳ. Đan Kỳ vừa xoay người liền được Kình Trạch kéo về phía sau bảo vệ. Kình Trạch nhàn nhạt nhìn Đông Phương Y nói: “Có thể thi đấu trong Chung Cực Chi Chiến, nhưng thi đấu xong thì không thể đấu riêng. Sao thế? Đông Phương tiên sinh là chủ của đại lục Đông Phương mà không rõ chuyện này sao?”
Nhìn thấy Kình Trạch che ở trước mặt, Đông Phương Y rất nhanh hiểu được ý tứ trong đó, y từ từ gật đầu nói: “Tôi chỉ đùa với Đan tiên sinh thôi, ngài không cần phải để ý”.
Kình Trạch không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đan Kỳ cũng không dây dưa với y nữa, cậu nhấc chân đi về chỗ nghỉ ngơi. Đối phương lại kêu to một câu với cậu: “Này, đừng quên chúng ta là đối thủ, tôi sẽ không nương tay đâu”.
Đan Kỳ xoay người nhìn y, còn rất nghiêm túc nói: “Hy vọng cậu chiến thắng được thực lực của tôi, tôi nói đều là sự thật”.
Đông Phương Y nhíu mày, dự cảm xấu lan rộng trong lòng. Không biết vì sao, y đột nhiên cảm thấy đối phương biết được bí mật của mình. Y dựa vào thu năng lực của những linh hạch bị hóa giải để sử dụng, nhưng đây là bí mật tác chiến.
Y lập tức lắc đầu, sao có thể được chứ? Những linh hạch này là thông qua con đường bí mật mới lấy được, người khác không thể nào biết được. Hơn nữa ai có thể nghĩ ra cách lấy linh hạch của người khác để bản thân sử dụng chứ? Cách làm này bởi vì quá độc ác, cho nên là bí mật không truyền ra ngoài của tộc rắn.
Nếu không phải y tập luyện như thế nào cũng không thể đột phá lên tầng cao hơn, thì tộc rắn cũng không phải tốn nhiều sức lực để làm chuyện này.
Nhất định là y suy nghĩ nhiều rồi, chờ cho y đạt được chức quán quân của cuộc thi, vậy mục tiêu lần này của y đã đạt được.
Sau này y còn có rất nhiều chuyện phải làm, dã tâm của y không chỉ dừng lại ở đây. Đệ nhất cao thủ là cái gì chứ? Y muốn là cả tinh tế.
Sau khi nở nụ cười, Đông Phương Y cũng rời khỏi sân thi đấu.
Đan Kỳ trở về phòng nghỉ của tuyển thủ, định nghỉ ngơi một lát, rồi sẽ quay về lãnh sự quán hội hợp với Kình Trạch. Cậu biết vừa rồi Kình Trạch là vì tránh hiềm nghi, tuy rằng Đông Phương Y có thể đã đoán ra thân phận của cậu, nhưng chỉ cần cậu không thừa nhận, thì có thể đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Lúc này, cửa phòng nghỉ của Đan Kỳ bị gõ, cậu đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Kình Trạch đang đứng ở cửa còn cầm một phần cá băng ở trong tay và một phần cơm dinh dưỡng cho bữa tối.
Đan Kỳ lập tức kéo người vào trong hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải em nói ngồi một lát sẽ trở về sao”.
Kình Trạch đặt đồ ăn lên bàn hỏi: “Lại đây xem em, đêm nay không muốn quay về, bên này là phòng xép, có thể nghỉ ngơi ở đây”.
Đan Kỳ theo bản năng gõ vào tường, Kình Trạch thấy hành động đáng yêu của cậu mà bật cười nói: “Làm gì vậy?”
Hai má Đan Kỳ hồng hồng nói: “Không…. Không có gì”.
Kình Trạch không đùa cậu nữa, đưa đồ ăn trên tay cho cậu nói: “Ăn một chút đi! Ăn trước một ít đồ ăn, rồi nghỉ ngơi, buổi tối anh mang em về lãnh sự quán”.
Loại kí túc xá này cách âm rất bình thường, nhưng mà muốn hai chồng chồng ngủ cùng nhau mà không làm cái gì, cũng quá khó cho bọn họ.
Đang ăn đồ ăn, Đan Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười. Kình Trạch hỏi cậu: “Sao vậy? Ăn thôi mà cũng ăn tới nở nụ cười sao?”
Đan Kỳ trả lời: “Không… không có gì”.
Kình Trạch vẫn nhìn chằm chằm cậu, Đan Kỳ bất đắc dĩ, vừa ăn cá băng vừa hỏi: “Vì…. Vì sao, hiện tại anh có thể…. Không kéo dài thời gian như vậy?” Nghĩ lại lúc trước là cả một đêm, nghĩ tới khoảng thời gian đen tối kia, Đan Kỳ thật sự muốn nổi điên.
Nhưng mà mấy lần gần đây, Kình Trạch lại nắm chắc thời gian từ nửa giờ tới một giờ. Mà thời gian này, sẽ căn cứ vào trạng thái của Đan Kỳ mà ngắn lại hoặc dài ra.
Sau khi nghe thấy Đan Kỳ hỏi như vậy, Kình Trạch cũng hơi ngại ngùng, hắn ngồi xuống, hơi ngập ngừng mới nói: “Những thứ này, thật ra…. Là học tập trên hệ thống. Lúc trước anh không nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con, cho nên kỹ xảo…. không tốt lắm. Sau khi em đi, anh lật mấy bản tư liệu, lại xem mấy cái video, sau khi có thể nắm chắc được rồi mới gọi em về”.
Mặt Đan Kỳ muốn cháy, vì sao cậu lại hỏi vấn đề này? Vì thế trong phòng chỉ còn lại âm thanh ăn đồ ăn của Đan Kỳ, bầu không khí rất xấu hổ.
Im lặng hơn mười phút, cho tới khi Đan Kỳ ăn xong, Kình Trạch mới hỏi: “Em có vừa lòng không?”
Đan Kỳ biết Kình Trạch đang hỏi cái gì, có tình giả ngu hỏi lại một câu: “A? Cái gì?”
Kình Trạch kéo Đan Kỳ ngồi lên đùi hắn, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu nói: “Em nói cái gì?”
Mặt Đan Kỳ nóng như lò thiêu, đỏ muốn nhỏ máu. Đầu cậu đặt lên bả vai Kình Trạch, gật đầu nói: “Có thể nói là rất vừa lòng?”
Dưới loại tình huống này là người đàn ông mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng. Kình Trạch kéo tay Đan Kỳ tới bãi đỗ xe ở tầng ngầm, lái xe đưa cậu về lãnh sự quán. Đan Kỳ cảm thấy mình không nên nói câu kia, thế nhưng…. Thật sự là rất vừa lòng.
Ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi và hồi phục cả ngày, Kình Trạch đưa Đan Kỳ đi xem tác phẩm khắc băng đồ sộ nhất Tinh Tế.
Người dân ban đầu sống ở vùng biên giới phía Bắc này đều là tộc Lân, bọn họ quen với rét lạnh, cho dù là trời băng đất tuyết, cũng có thể trần truồng bơi lội trong nước. Nghề chính của bọn họ là khắc băng, có khẳng năng không dùng bất cứ đồ bảo hộ nào, khắc một bức tranh cực kỳ tinh xảo trên vách đá.
Nơi này có một hạng mục giải trí rất đặc sắc, chính là bạn có thể bỏ tiền ra thuê những dân cư sống ở nơi này khắc cho bạn một bức hình theo chỉ dẫn của bạn. Đương nhiên mọi người khắc là bản thân, có số ít thì khác hình người yêu.
Kình Trạch tiêu tiền mua một khối băng cực lớn, có hơn mười người điêu khắc đang chờ để phục vụ.
Hắn nhìn nhìn khối băng cao khoảng trăm mét hỏi: “Muốn khắc cái gì? Có thích cái gì không?”
Đan Kỳ nghĩ nghĩ, lấy thông tấn khí ra, từ bên trong tìm ra một bức tranh tên là quốc sắc thiên hương, gửi cho nhóm điêu khắc.
Nhóm điêu khắc vây quanh xem bức tranh hết nửa ngày, Đan Kỳ nghĩ bọn họ không thể khắc được, liền hỏi: “Có thể không? Nếu không được, tôi sẽ đổi cái khác”.
Thợ thủ công đứng đầu nói: “Đương nhiên có thể, chúng tôi chỉ là đang cảm thán, bức tranh này thật sự rất đẹp. Chúng tôi đang nghiên cứu nên phân chia như thế nào, nhóm chúng tôi mười người, sẽ chia làm mười phần. Xin hỏi chữ trên bức tranh này là chữ gì? Hình như là…. chữ của Hoa Hạ? Nhưng lại không giống….”
Đan Kỳ trả lời: “Thì ra là như vậy, đây là chữ cổ của Hoa Hạ, tên của bức tranh là quốc sắc thiên hương. Đây là hoa mẫu đơn quốc hoa của Hoa Hạ cổ, loại này gọi là Diêu Hoàng. Là một loại hoa có màu sắc trang nhã”.
Đan Kỳ đúng là Diêu Hoàng, cho nên mới chú ý tới bức tranh hoa mẫu đơn diêu hoàng.
Thợ thủ công tò mò hỏi: “Không biết Diêu Hoàng có ý gì?”
Đan Kỳ trả lời: “Có ý là…. rất đẹp, không giống đẹp bình thường, không giống người thường”.
Nhóm thợ thủ công đều gật đầu trả lời: “Qủa thực, quả thực thật đẹp. Không nghĩ tới trên đời này lại có đóa hoa đẹp như vậy”.
Đan Kỳ hơi ngại ngùng, Diêu Hoàng là tên một loại hoa mẫu đơn, bản thân cậu có dòng máu của Diêu Hoàng, nên cực kỳ tự hào.
Nhóm thợ thủ công bắt đầu leo trèo điêu khắc, Đan Kỳ nhìn thấy hoa mẫu đơn được khắc từng chút ra, liền nói với Kình Trạch: “Cảm ơn”.
Kình Trạch lại nhìn cậu hỏi: “Quốc sắc thiên hương?”
Đan Kỳ thè lưỡi nói: “Đây là người đời hình dung về hoa mẫu đơn”.
Kình Trạch nói: “Em chính là quốc sắc thiên hương của anh”.
Đan Kỳ lặng lẽ nắm tay Kình Trạch nói: “Vậy… Vĩnh viễn đều là như vậy phải không? Cho dù lúc nào cũng là như vậy phải không?”
Kình Trạch đáp: “Đương nhiên, chẳng lẽ còn có kỳ hạn sao?”
Đan Kỳ mừng thầm, dù sao có lời này của anh là được rồi, đến lúc đó nếu anh chơi xấu, em sẽ lấy những lời này ra chất vấn anh. Đường đường là Thần Tướng Nam Hoa, sao có thể lừa gạt một đóa hoa mẫu đơn yêu nho nhỏ là em chứ?
Tuy rằng hắn không biết trong đầu Đan Kỳ đang nghĩ cái quỷ gì, nhưng mà vẻ mặt tự mãn của cậu sau khi nghe thấy câu sau đã bị Kình Trạch nhìn thấy. Sự thật chứng minh, hắn cũng thích mình đúng không?
Một bức tranh quốc sắc thiên hương to lớn được khắc ra, hiệu quả quả nhiên gây chấn động với tất cả những người vây xem. Mọi người đều chụp ảnh lưu niệm, đều hỏi nhóm thợ thủ công đã khắc cái gì. Nhóm thợ thủ công giải thích cho du khách: “Là vị khách kia cung cấp tranh, tên là quốc sắc thiên hương, nói là hoa mẫu đơn”.
Mọi người lại nhìn về phía Đan Kỳ, trong đó có người trong gia tộc Kình Thiên, vừa nhìn thấy Đan Kỳ và Kình Trạch liền đi qua hành lễ: “Thì ra là tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, tình cảm của vợ chồng hai vị thật là sâu đậm!”
Mọi người đánh giá Đan Kỳ, có người đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy vị tộc trưởng phu nhân này mới thật sự là quốc sắc thiên hương! Anh ta thật xinh đẹp!”
Những người khác cũng hùa theo nói: “Đúng vậy! Vị tộc trưởng phu nhân này thật xinh đẹp!”
Đan Kỳ bị vây xem hơi ngại ngùng, cậu kéo Kình Trạch rời đi. Kình Trạch dẫn cậu về lãnh sự quán nghỉ ngơi, để chào đón phần thi đấu của ngày mai. Trong phần thi đấu sau này, Đan Kỳ nhất định phải dốc toàn bộ sức lực đối phó.
Cậu muốn làm người giữ lôi đài, nếu giữ lôi đài thành công, cậu mới có thể chiến đấu với Đông Phương Y. Thời gian cậu chuẩn bị dài như vậy, cũng chỉ vì một trận chiến này. Tuy rằng cậu không chắc chắn có thể phá thiết bị gian lận của Đông Phương Y. Nhưng cậu tin tưởng, có thế lấy lại công bằng cho Đông Phương Kỳ.
Ngày hôm sau, máy phân tổ cho chung cực chi chiến bắt đầu. Kình Trạch nói với nhân viên công tác: “Đưa danh sách xếp hạng cho tôi xem một chút!”
Đông Phương Y mặc trang phục chiến đấu màu xanh, nhìn có chút khí chất của người hùng trẻ tuổi. Nếu không phải lúc trước Đan Kỳ đã nhìn thấy con người thật của y, có thể sẽ tin rằng y là một người trẻ tuổi có tài, thật sự người tài thứ hai được trời chọn.
Trong thân thể cậu còn có ý thức của Đông Phương Kỳ, trong một phút nhìn thấy Đông Phương Y, sự không cam lòng và tức giận cùng nổi lên trong lòng.
Đông Phương Y cười cười với cậu nói: “Không có gì, tôi chỉ là muốn làm quen với chủ lôi đài, có lẽ trong trận đấu kế tiếp chúng ta có thể gặp nhau thì sao?”
Trên mặt Đan Kỳ không có biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Vậy thật chờ mong được tỉ thí với tộc trưởng của gia tộc Đông Phương”.
Đông Phương Y hơi đăm chiêu hỏi: “Hình như Đan tiên sinh không được vui? Lúc trước có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không? Có phải đã từng quen biết hay không?”
Đan Kỳ không muốn nói nhiều với y, chỉ lắc đầu nói: “Cảm ơn, chúng ta không quen, cũng chưa hề gặp mặt”. Nói xong cậu lập tức quay đầu rời đi nhưng lại bị Đông Phương Y ngăn cản.
“Đan tiên sinh không có việc gì sao lại vội vàng như vậy? Nếu chúng ta không quen nhau, cũng chưa từng gặp, hay là tháo mặt nạ xuống để kết thêm một người bạn, thế nào?”
Đan Kỳ nói: “Không cần”.
Đông Phương Y đột nhiên ra tay với mặt nạ trên mặt Đan Kỳ. Đan Kỳ vừa xoay người liền được Kình Trạch kéo về phía sau bảo vệ. Kình Trạch nhàn nhạt nhìn Đông Phương Y nói: “Có thể thi đấu trong Chung Cực Chi Chiến, nhưng thi đấu xong thì không thể đấu riêng. Sao thế? Đông Phương tiên sinh là chủ của đại lục Đông Phương mà không rõ chuyện này sao?”
Nhìn thấy Kình Trạch che ở trước mặt, Đông Phương Y rất nhanh hiểu được ý tứ trong đó, y từ từ gật đầu nói: “Tôi chỉ đùa với Đan tiên sinh thôi, ngài không cần phải để ý”.
Kình Trạch không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đan Kỳ cũng không dây dưa với y nữa, cậu nhấc chân đi về chỗ nghỉ ngơi. Đối phương lại kêu to một câu với cậu: “Này, đừng quên chúng ta là đối thủ, tôi sẽ không nương tay đâu”.
Đan Kỳ xoay người nhìn y, còn rất nghiêm túc nói: “Hy vọng cậu chiến thắng được thực lực của tôi, tôi nói đều là sự thật”.
Đông Phương Y nhíu mày, dự cảm xấu lan rộng trong lòng. Không biết vì sao, y đột nhiên cảm thấy đối phương biết được bí mật của mình. Y dựa vào thu năng lực của những linh hạch bị hóa giải để sử dụng, nhưng đây là bí mật tác chiến.
Y lập tức lắc đầu, sao có thể được chứ? Những linh hạch này là thông qua con đường bí mật mới lấy được, người khác không thể nào biết được. Hơn nữa ai có thể nghĩ ra cách lấy linh hạch của người khác để bản thân sử dụng chứ? Cách làm này bởi vì quá độc ác, cho nên là bí mật không truyền ra ngoài của tộc rắn.
Nếu không phải y tập luyện như thế nào cũng không thể đột phá lên tầng cao hơn, thì tộc rắn cũng không phải tốn nhiều sức lực để làm chuyện này.
Nhất định là y suy nghĩ nhiều rồi, chờ cho y đạt được chức quán quân của cuộc thi, vậy mục tiêu lần này của y đã đạt được.
Sau này y còn có rất nhiều chuyện phải làm, dã tâm của y không chỉ dừng lại ở đây. Đệ nhất cao thủ là cái gì chứ? Y muốn là cả tinh tế.
Sau khi nở nụ cười, Đông Phương Y cũng rời khỏi sân thi đấu.
Đan Kỳ trở về phòng nghỉ của tuyển thủ, định nghỉ ngơi một lát, rồi sẽ quay về lãnh sự quán hội hợp với Kình Trạch. Cậu biết vừa rồi Kình Trạch là vì tránh hiềm nghi, tuy rằng Đông Phương Y có thể đã đoán ra thân phận của cậu, nhưng chỉ cần cậu không thừa nhận, thì có thể đạt được hiệu quả cậu mong muốn.
Lúc này, cửa phòng nghỉ của Đan Kỳ bị gõ, cậu đứng dậy đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Kình Trạch đang đứng ở cửa còn cầm một phần cá băng ở trong tay và một phần cơm dinh dưỡng cho bữa tối.
Đan Kỳ lập tức kéo người vào trong hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải em nói ngồi một lát sẽ trở về sao”.
Kình Trạch đặt đồ ăn lên bàn hỏi: “Lại đây xem em, đêm nay không muốn quay về, bên này là phòng xép, có thể nghỉ ngơi ở đây”.
Đan Kỳ theo bản năng gõ vào tường, Kình Trạch thấy hành động đáng yêu của cậu mà bật cười nói: “Làm gì vậy?”
Hai má Đan Kỳ hồng hồng nói: “Không…. Không có gì”.
Kình Trạch không đùa cậu nữa, đưa đồ ăn trên tay cho cậu nói: “Ăn một chút đi! Ăn trước một ít đồ ăn, rồi nghỉ ngơi, buổi tối anh mang em về lãnh sự quán”.
Loại kí túc xá này cách âm rất bình thường, nhưng mà muốn hai chồng chồng ngủ cùng nhau mà không làm cái gì, cũng quá khó cho bọn họ.
Đang ăn đồ ăn, Đan Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười. Kình Trạch hỏi cậu: “Sao vậy? Ăn thôi mà cũng ăn tới nở nụ cười sao?”
Đan Kỳ trả lời: “Không… không có gì”.
Kình Trạch vẫn nhìn chằm chằm cậu, Đan Kỳ bất đắc dĩ, vừa ăn cá băng vừa hỏi: “Vì…. Vì sao, hiện tại anh có thể…. Không kéo dài thời gian như vậy?” Nghĩ lại lúc trước là cả một đêm, nghĩ tới khoảng thời gian đen tối kia, Đan Kỳ thật sự muốn nổi điên.
Nhưng mà mấy lần gần đây, Kình Trạch lại nắm chắc thời gian từ nửa giờ tới một giờ. Mà thời gian này, sẽ căn cứ vào trạng thái của Đan Kỳ mà ngắn lại hoặc dài ra.
Sau khi nghe thấy Đan Kỳ hỏi như vậy, Kình Trạch cũng hơi ngại ngùng, hắn ngồi xuống, hơi ngập ngừng mới nói: “Những thứ này, thật ra…. Là học tập trên hệ thống. Lúc trước anh không nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con, cho nên kỹ xảo…. không tốt lắm. Sau khi em đi, anh lật mấy bản tư liệu, lại xem mấy cái video, sau khi có thể nắm chắc được rồi mới gọi em về”.
Mặt Đan Kỳ muốn cháy, vì sao cậu lại hỏi vấn đề này? Vì thế trong phòng chỉ còn lại âm thanh ăn đồ ăn của Đan Kỳ, bầu không khí rất xấu hổ.
Im lặng hơn mười phút, cho tới khi Đan Kỳ ăn xong, Kình Trạch mới hỏi: “Em có vừa lòng không?”
Đan Kỳ biết Kình Trạch đang hỏi cái gì, có tình giả ngu hỏi lại một câu: “A? Cái gì?”
Kình Trạch kéo Đan Kỳ ngồi lên đùi hắn, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu nói: “Em nói cái gì?”
Mặt Đan Kỳ nóng như lò thiêu, đỏ muốn nhỏ máu. Đầu cậu đặt lên bả vai Kình Trạch, gật đầu nói: “Có thể nói là rất vừa lòng?”
Dưới loại tình huống này là người đàn ông mạnh mẽ cũng không thể chịu đựng. Kình Trạch kéo tay Đan Kỳ tới bãi đỗ xe ở tầng ngầm, lái xe đưa cậu về lãnh sự quán. Đan Kỳ cảm thấy mình không nên nói câu kia, thế nhưng…. Thật sự là rất vừa lòng.
Ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi và hồi phục cả ngày, Kình Trạch đưa Đan Kỳ đi xem tác phẩm khắc băng đồ sộ nhất Tinh Tế.
Người dân ban đầu sống ở vùng biên giới phía Bắc này đều là tộc Lân, bọn họ quen với rét lạnh, cho dù là trời băng đất tuyết, cũng có thể trần truồng bơi lội trong nước. Nghề chính của bọn họ là khắc băng, có khẳng năng không dùng bất cứ đồ bảo hộ nào, khắc một bức tranh cực kỳ tinh xảo trên vách đá.
Nơi này có một hạng mục giải trí rất đặc sắc, chính là bạn có thể bỏ tiền ra thuê những dân cư sống ở nơi này khắc cho bạn một bức hình theo chỉ dẫn của bạn. Đương nhiên mọi người khắc là bản thân, có số ít thì khác hình người yêu.
Kình Trạch tiêu tiền mua một khối băng cực lớn, có hơn mười người điêu khắc đang chờ để phục vụ.
Hắn nhìn nhìn khối băng cao khoảng trăm mét hỏi: “Muốn khắc cái gì? Có thích cái gì không?”
Đan Kỳ nghĩ nghĩ, lấy thông tấn khí ra, từ bên trong tìm ra một bức tranh tên là quốc sắc thiên hương, gửi cho nhóm điêu khắc.
Nhóm điêu khắc vây quanh xem bức tranh hết nửa ngày, Đan Kỳ nghĩ bọn họ không thể khắc được, liền hỏi: “Có thể không? Nếu không được, tôi sẽ đổi cái khác”.
Thợ thủ công đứng đầu nói: “Đương nhiên có thể, chúng tôi chỉ là đang cảm thán, bức tranh này thật sự rất đẹp. Chúng tôi đang nghiên cứu nên phân chia như thế nào, nhóm chúng tôi mười người, sẽ chia làm mười phần. Xin hỏi chữ trên bức tranh này là chữ gì? Hình như là…. chữ của Hoa Hạ? Nhưng lại không giống….”
Đan Kỳ trả lời: “Thì ra là như vậy, đây là chữ cổ của Hoa Hạ, tên của bức tranh là quốc sắc thiên hương. Đây là hoa mẫu đơn quốc hoa của Hoa Hạ cổ, loại này gọi là Diêu Hoàng. Là một loại hoa có màu sắc trang nhã”.
Đan Kỳ đúng là Diêu Hoàng, cho nên mới chú ý tới bức tranh hoa mẫu đơn diêu hoàng.
Thợ thủ công tò mò hỏi: “Không biết Diêu Hoàng có ý gì?”
Đan Kỳ trả lời: “Có ý là…. rất đẹp, không giống đẹp bình thường, không giống người thường”.
Nhóm thợ thủ công đều gật đầu trả lời: “Qủa thực, quả thực thật đẹp. Không nghĩ tới trên đời này lại có đóa hoa đẹp như vậy”.
Đan Kỳ hơi ngại ngùng, Diêu Hoàng là tên một loại hoa mẫu đơn, bản thân cậu có dòng máu của Diêu Hoàng, nên cực kỳ tự hào.
Nhóm thợ thủ công bắt đầu leo trèo điêu khắc, Đan Kỳ nhìn thấy hoa mẫu đơn được khắc từng chút ra, liền nói với Kình Trạch: “Cảm ơn”.
Kình Trạch lại nhìn cậu hỏi: “Quốc sắc thiên hương?”
Đan Kỳ thè lưỡi nói: “Đây là người đời hình dung về hoa mẫu đơn”.
Kình Trạch nói: “Em chính là quốc sắc thiên hương của anh”.
Đan Kỳ lặng lẽ nắm tay Kình Trạch nói: “Vậy… Vĩnh viễn đều là như vậy phải không? Cho dù lúc nào cũng là như vậy phải không?”
Kình Trạch đáp: “Đương nhiên, chẳng lẽ còn có kỳ hạn sao?”
Đan Kỳ mừng thầm, dù sao có lời này của anh là được rồi, đến lúc đó nếu anh chơi xấu, em sẽ lấy những lời này ra chất vấn anh. Đường đường là Thần Tướng Nam Hoa, sao có thể lừa gạt một đóa hoa mẫu đơn yêu nho nhỏ là em chứ?
Tuy rằng hắn không biết trong đầu Đan Kỳ đang nghĩ cái quỷ gì, nhưng mà vẻ mặt tự mãn của cậu sau khi nghe thấy câu sau đã bị Kình Trạch nhìn thấy. Sự thật chứng minh, hắn cũng thích mình đúng không?
Một bức tranh quốc sắc thiên hương to lớn được khắc ra, hiệu quả quả nhiên gây chấn động với tất cả những người vây xem. Mọi người đều chụp ảnh lưu niệm, đều hỏi nhóm thợ thủ công đã khắc cái gì. Nhóm thợ thủ công giải thích cho du khách: “Là vị khách kia cung cấp tranh, tên là quốc sắc thiên hương, nói là hoa mẫu đơn”.
Mọi người lại nhìn về phía Đan Kỳ, trong đó có người trong gia tộc Kình Thiên, vừa nhìn thấy Đan Kỳ và Kình Trạch liền đi qua hành lễ: “Thì ra là tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, tình cảm của vợ chồng hai vị thật là sâu đậm!”
Mọi người đánh giá Đan Kỳ, có người đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy vị tộc trưởng phu nhân này mới thật sự là quốc sắc thiên hương! Anh ta thật xinh đẹp!”
Những người khác cũng hùa theo nói: “Đúng vậy! Vị tộc trưởng phu nhân này thật xinh đẹp!”
Đan Kỳ bị vây xem hơi ngại ngùng, cậu kéo Kình Trạch rời đi. Kình Trạch dẫn cậu về lãnh sự quán nghỉ ngơi, để chào đón phần thi đấu của ngày mai. Trong phần thi đấu sau này, Đan Kỳ nhất định phải dốc toàn bộ sức lực đối phó.
Cậu muốn làm người giữ lôi đài, nếu giữ lôi đài thành công, cậu mới có thể chiến đấu với Đông Phương Y. Thời gian cậu chuẩn bị dài như vậy, cũng chỉ vì một trận chiến này. Tuy rằng cậu không chắc chắn có thể phá thiết bị gian lận của Đông Phương Y. Nhưng cậu tin tưởng, có thế lấy lại công bằng cho Đông Phương Kỳ.
Ngày hôm sau, máy phân tổ cho chung cực chi chiến bắt đầu. Kình Trạch nói với nhân viên công tác: “Đưa danh sách xếp hạng cho tôi xem một chút!”
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan