Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 29
Tim Đan Kỳ lập tức bay lên cổ họng, cậu theo bản năng lùi về phía sau, rồi lại bị Kình Trạch kéo trở về. Mấy cây xúc tua nhẹ nhàng quấn lấy eo cậu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia ở ngay trước mặt cậu.
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng này gần đây vẫn luôn nghiên cứu bảy mươi hai chiêu thức tán tỉnh lãng mạn, hôm nay là chiêu thức thứ hai, chủ động và gần gũi vừa phải.
Mặt Đan Kỳ đỏ bừng, nói lung tung: “Tôi hơi, không thở nổi.”
Kình Trạch thả cậu ra hỏi: “Là nhóc đó lại não loạn sao?”
Đan Kỳ lắc đầu nói: “Không có, anh ôm tôi hơi chặt, tôi thấy hơi không thoải mái.”
Kình Trạch bất đắc di thu lại xúc tua của mình nói: “Mấy ngày nay tôi phải ra ngoài một chuyến, chắc khoảng một tuần là về. Nếu em có việc gì thì liên hệ với quản gia, nếu có chuyện quan trọng thì gửi tin cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Đan Kỳ biết tinh tế này cũng chưa thật sự hòa bình, tinh cầu trung lập có ba cái, có Hoa Hạ, Kình Thiên và thế giới thú. Những tinh cầu khác, hoặc là tìm người mạnh bảo vệ, hoặc là bản thân chính là kẻ mạnh, đang chiến đấu trong chiến tranh.
Ví dụ như tộc Lân và tộc Chim, hai tộc này vốn dĩ như nước với lửa, hiện giờ đang đánh nhau túi bụi. Lúc trước tộc Chim thắng, bắt không ít Linh Chiến Sĩ của tộc Lân, phá hủy linh thạch của bọn họ, biến họ thành sinh sản giả. Lần này tộc Lân thắng một ván, nhưng cũng là thắng thảm, đả thương địch đủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Mấy năm nay tộc Lân thương vong nặng nề, bọn họ sắp không đánh được nữa.
Toàn bộ tinh cầu của tộc Lân đều là nước, căn bản không thích hợp để tộc Chim sinh sống, đương nhiên tộc Chim cũng sẽ không lấy tinh cầu của tộc Lân làm thuộc địa.
Kỳ thật Đan Kỳ không hiểu được, cứ đánh tiếp như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Kình Trạch hỏi: “Cần tiền sao?”
Hiện giờ Đan Kỳ tự mình kiếm lời được không ít tiền, cũng đã tiết kiệm được trên trăm vạn điểm tín dụng. Cậu lắc lắc đầu nói: “Không cần, tôi có tiền, anh tự mình chú ý an toàn.”
Kình Trạch giật mình nói: “Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi chú ý an toàn.”
Toàn bộ tinh tế đều công nhận hắn là võ thần giáng thế, cho dù đi nơi nào, chỉ có người sợ hãi hắn, thật sự chưa có ai nói với hắn chú ý an toàn. Ngay cả cha mẹ hắn, cũng đều làm đối thủ vuốt mồ hôi.
Đan Kỳ cũng không cảm thấy mình nói câu này có gì không ổn, chỉ thành thật nói: “Người cho dù có mạnh, cũng nên chú ý an toàn! Không thể vì mình là kẻ mạnh mà tự mãn được, cũng nên quan tâm tới an toàn của bản thân.”
Kình Trạch gật đầu nói: “Được, vì em, tôi sẽ chú ý an toàn.”
Mặt Đan Kỳ sắp cháy, cậu im lặng tưởng tượng một chút, Thần Tưởng mang khuôn mặt vô dục vô cầu nói với cậu những câu này. Đan Kỳ vẫn không nhịn được, cậu vội vàng nói một câu: “Tôi…. đã biết, nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây!” Nói xong cậu liền về tới khu gia viên của mình, nhẹ nhàng vỗ ngực, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ nổ tung.
Video vừa mới đăng lên đã được chia sẻ trên một vạn, Đan Kỳ xem làn đạn bình luận, chọn mấy cái để trả lời.
“Cây cải dầu là một loại cây có hoa thuộc họ cải, là cây để lấy dầu, đôi khi cũng được dùng làm thức ăn cho động vật chăn nuôi. Dầu do nó ép ra gọi là dầu hạt cải. Là một loại dầu ăn có vị ngọt và có hương thơm êm dịu. Dầu là linh hồn của nấu nướng, một loại dầu tốt, có thể giúp cho món ăn của bạn ngon hơn rất nhiều.”
Các bạn mạng nhìn thấy Đan Kỳ trả lời lại bắt đầu sôi nổi hét chói tai:
“Anh trai nhỏ làm bài giới thiệu sao? Vì sao cậu vừa nói như vậy tôi lại muốn ăn dầu chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy sau khi nghe anh trai nhỏ nói xong, cả người liền thấy đói bụng!”
“Ha ha có phải có thể ăn trực tiếp hay không? Dầu rong biến cũng có thể ăn trực tiếp!”
“Thật chờ mong, tôi đã đăng kí vài tài khoản để chia sẻ nó, hy vọng lần này tôi có thể được rút thăm trúng thưởng, những người Châu Phi sẽ bị bỏ qua.”
“Lâu trên chờ tôi với, cùng nhau nha! Cùng người Châu Phi.”
“Cái gì? Còn có thể đăng khí tài khoản phụ sao? Thì ra là do mọi người!”
…..
Đan Kỳ sung sướng lướt bình luận một lát, lại bị Duệ Khôn triệu hoán tới Diễn Võ Trường.
Vào Diễn Võ Trường, Đan Kỳ liền nhận được một tờ đơn Duệ Khôn đưa tới: “Đại thần, điền thông tin bản thân một chút đi! Đây là tờ đơn mà những tuyển thủ muốn đăng ký phải điền vào. Tôi có thể giúp ngài che dấu tung tích ở thể giới giả tưởng, nhưng một khi ngài tham gia Chung Cực Chi Chiến, thì phải lấy thân phận thật tham gia. Cho nên phần tư liệu này nhất định phải là những thông tin thật, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống gì.”
Đan Kỳ hơi do dự, thu thập thông tin thật…. như vậy có phải sẽ bại lộ thân phận của Đông Phương Kỳ hay không?
Nhưng nếu bại lộ, đến lúc đó nếu cậu tiến vào trận chung kết, thật sự tham gia thi đấu, khi đó ai cũng biệt được thân phận của cậu. Mục đích của cậu không phải là muốn cho Đông Phương Kỳ trở về chiến đấu sao, khiến cho những người lúc trước đã sỉ nhục cậu cảm thấy xấu hổ hay sao?
Vì thế Đan Kỳ gật đầu, kết nối hệ thống với tờ đơn, điền thông tin thật của mình vào tư liệu, cũng nói với Duệ Khôn: “Ngài hẳn là biết, nếu như không cần thiết, thì không nền tiết lộ thân phận thật của tôi.”
Duệ Khôn vừa nhận lấy tư liệu của Đan Kỳ vừa vỗ ngực nói: “Ngài yên tâm, Duệ Khôn tôi là người có lương tâm….” Sau khi ông ta nhìn thấy tư liệu thật của Đan Kỳ liền sợ tới mức la lên một âm: “A???”
Vẻ mặt đối phương không thể tin nổi nhìn Đan Kỳ, hình ảnh giả thuyết của Duệ Khôn trên internet rất kinh ngạc. Ông ta vừa xem tên trên tư liệu, vừa vò đầu miệng lẩm bẩm: “Đông Đông Đông…. Đông Phương Kỳ??? Này này này…. sao có thể???”
Vẻ mặt Đan Kỳ bình tĩnh như nước, gật đầu với ông ta nói: “Không sai, chính là tôi, Đông Phương Kỳ.”
Cậu hít sâu một hơi, giống như là nói với mình, cũng giống như là nói với Duệ Khôn: “Tôi đã trở về.”
Cho tới khi Đan Kỳ offline rời đi, đối phương vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ông ta lặp lại một câu: “Sao có thể? Đông Phương Kỳ…. Nam thần Cậu ta…. không phải cậu ta đã bị hủy rồi sao? Bởi vì tên cặn bã Đông Phương Y kia, tên cặn bã kia! Nhưng…. vì cái gì chứ?”
Nhưng Duệ Khôn lại tin tưởng, người oai phong một cõi ở Diễn Võ Trường của mình là nam thân của mình Đông Phương Kỳ!
Có thể là ông trời cảm động với tấm lòng chân thành của mình, nên ông trời đã đưa cậu ta tới bên cạnh mình!
Quan trọng hơn là cậu ta có thể tu luyện thêm lần nữa sao? Không phải nói Linh Chiến Sĩ bị hủy linh hạch, sẽ vĩnh viễn không có khả năng tu luyện nữa sao? Bởi vì linh hạch không thể tái sinh, không thể kết ra linh hạch, cũng không thể tu luyện linh lực.
Ngay sau đó Duệ Khôn liền cho mình một lý do, cho dù là cái gì, cũng không hề có tuyệt đối. nếu ông trời đã cho cậu ta có thể tu luyện lại, vậy nhất định sẽ có con đường khác!
Hơn nữa fan của nam thần ở giới linh võ không ít, nếu cậu ta dùng mặt thật đi đấu võ đài, khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn?
Càng nghĩ càng hưng phấn, Duệ Khôn có thể tưởng tượng ra sự phát triển của tương lai.
Hơn nữa ông ta âm thầm nắm chặt tay, trong lòng không nén nổi xúc động. Ông trời đối xử không công bằng với cậu ta, rõ ràng cậu ta mới là người có triển vọng nhất, lại bị người em trai ngoài dá thú của cậu ta cướp đi. Hơn nữa có thể ra tay phá hủy linh hạch của anh trai, người bình thường cũng không thể làm được như vậy. Hy vọng nam thần có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao một lần nữa, cậu ta chính là dũng sĩ đệ nhất của đại lục Đông Phương, là top mười anh hùng của đại lục tinh tế!
Nghĩ tới đây, vành mắt Duệ Khôn đỏ lên.
Nhưng mà sau khi offline, cảm xúc của Đan Kỳ cũng không thay đổi gì, cậu muốn mang tới cho Đông Phương Kỳ không chỉ là thắng lợi ở Diễn Võ Trường. Cậu cảm thấy, nếu để người ác tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, thì chẳng khác nào đang giúp đỡ cho kẻ ác. Nhưng hiện giờ cậu còn chưa đủ mạnh, không có cách chống lại chính diện với Đông Phương Y. Hơn nữa cậu phải nghĩ cách phá hủy sự thăng cấp trong nháy mắt của Đông Phương Y, tuy rằng cậu biết đối phương dùng thủ đoạn, nhưng lại không biết y dùng thủ đoạn gì.
Trong lòng Đan Kỳ có chuyện, hôm nay làm việc ở vườn gieo trồng hơi mất tập trung.
Lại Hoa Cường lại rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên ông trồng được mạ, mỗi ngày đều cầm sách nhỏ để ghi các hạng mục số liệu, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ hầu như có thể ghi ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng xác thật là Lại Hoa Cường mỗi ngày đều viết ra một bài văn liên quan tới gieo trồng thực vật, hơn nữa còn là văn chương mang tính học thuật.
Hướng nghiên cứu về phát sinh chất của ông đã thay đổi, trước đây ông cảm thấy điều kiện để cây phát triển là nước, đất, và chất dinh dưỡng trong đất. Hiện giờ ông mới biết phải nghiêm khắc không chế đất, nước, độ ẩm, dinh dưỡng, độ ấm thì mới có thể tạo ra mạ non.
Đương nhiên quan trọng nhất là ông phải có hạt giống.
Lúc trước nghiên cứu phát minh nhiều năm như vậy, nhiều nhất chỉ có thể tạo ra các loại rêu. Sau bao nhiêu năm nghiên cứu, đột nhiên có một ngày có rất nhiều thực vật cần ông chăm sóc, làm cho Lại Hoa Cường cực kỳ hưng phấn.
So với sự buồn bã ỉu xìu của Đan Kỳ, vô tình lại tại ra hai sự đối lập, mỗi phút mỗi giây Lại Hoa Cường giống như lúc nào cũng được tiêm máu gà. Ông cũng cảm thấy cảm xúc của Đan Kỳ không đúng lắm, liền hỏi: “Đại thần, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Đan Kỳ vốn không có người để hỏi, liền thuận miếng nói với Lại Hoa Cường: “Ông có biết có thứ gì có thể tăng linh lực nháy mắt từ cấp A tăng lên cấp SSS không?”
Lại Hoa Cường chỉ là người thường, ông không phải Linh Chiến Sĩ, Đan Kỳ nói với ông chẳng qua là không có người bàn bạc. Mỗi ngày Kình Trạch đều rất bận, mình cũng không thể vì một chuyện không có chứng cứ, mà đi quấy rầy Kình Trạch.
Hơn nữa mấy ngày nay Kình Trạch đã ra ngoài rồi, chắc là muốn đi đánh giặc!
Chỉ là Lại Hoa Cường sau khi nghe thấy vấn đề này của Đan Kỳ ánh mắt lại hiện lên khác thường, ông không trả lời vấn đề này, lại nhíu mày hỏi: “Vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Đan Kỳ nhìn vẻ mặt của Lại Hoa Cường nói: “Lại viện sĩ đã nghe nói qua rồi sao?”
Lại Hoa Cường suy nghĩ một lúc, thu lại vẻ hưng phấn thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không những đã nghe nói qua, em trai của tôi chính là chết trên tay loại thuốc này.”
Đan Kỳ rất ngoài ý muốn, cậu không nghĩ tới lại có thể nhận được đáp án từ Lại Hoa Cường, lập tức hỏi: “Vậy…. Có thể nói là chuyện như thế nào không?”
Lại Hoa Cường nói: “Chuyện mười mấy năm trước, em trai ruột của tôi Hoa Cương đang đấu trên võ đài. Bị một Linh Chiến Sĩ có cấp bậc thấp hơn nó rất nhiều đánh bại. Hoa Cương là linh chiến sĩ cấp S, nhưng đối phương lại chỉ có cấp B. Thực lực cách xa nhau như vậy, trường hợp này tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng mà chuyện này đã xảy ra, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
Đan Kỳ vừa nghe, tình huống này không khác mấy với tình huống của Đông Phương Y? Đông Phương Y tu luyện cũng không phải rất khắc khổ, thể chất bẩm sinh cũng không mạnh, cho nên ở tuổi này mới đạt được cấp A. Nhưng mà Đông Phương Kỳ là Linh Chiến Sĩ cấp SSS, kém khoảng ba cấp! Nếu y đột phá trước khi thi đấu, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới cấp S, sao có thể đánh bại Đông Phương Kỳ cấp SSS được?
Đan Kỳ hỏi: “Có tiến hành điều tra đối phương hay không?”
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng này gần đây vẫn luôn nghiên cứu bảy mươi hai chiêu thức tán tỉnh lãng mạn, hôm nay là chiêu thức thứ hai, chủ động và gần gũi vừa phải.
Mặt Đan Kỳ đỏ bừng, nói lung tung: “Tôi hơi, không thở nổi.”
Kình Trạch thả cậu ra hỏi: “Là nhóc đó lại não loạn sao?”
Đan Kỳ lắc đầu nói: “Không có, anh ôm tôi hơi chặt, tôi thấy hơi không thoải mái.”
Kình Trạch bất đắc di thu lại xúc tua của mình nói: “Mấy ngày nay tôi phải ra ngoài một chuyến, chắc khoảng một tuần là về. Nếu em có việc gì thì liên hệ với quản gia, nếu có chuyện quan trọng thì gửi tin cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
Đan Kỳ biết tinh tế này cũng chưa thật sự hòa bình, tinh cầu trung lập có ba cái, có Hoa Hạ, Kình Thiên và thế giới thú. Những tinh cầu khác, hoặc là tìm người mạnh bảo vệ, hoặc là bản thân chính là kẻ mạnh, đang chiến đấu trong chiến tranh.
Ví dụ như tộc Lân và tộc Chim, hai tộc này vốn dĩ như nước với lửa, hiện giờ đang đánh nhau túi bụi. Lúc trước tộc Chim thắng, bắt không ít Linh Chiến Sĩ của tộc Lân, phá hủy linh thạch của bọn họ, biến họ thành sinh sản giả. Lần này tộc Lân thắng một ván, nhưng cũng là thắng thảm, đả thương địch đủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Mấy năm nay tộc Lân thương vong nặng nề, bọn họ sắp không đánh được nữa.
Toàn bộ tinh cầu của tộc Lân đều là nước, căn bản không thích hợp để tộc Chim sinh sống, đương nhiên tộc Chim cũng sẽ không lấy tinh cầu của tộc Lân làm thuộc địa.
Kỳ thật Đan Kỳ không hiểu được, cứ đánh tiếp như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Kình Trạch hỏi: “Cần tiền sao?”
Hiện giờ Đan Kỳ tự mình kiếm lời được không ít tiền, cũng đã tiết kiệm được trên trăm vạn điểm tín dụng. Cậu lắc lắc đầu nói: “Không cần, tôi có tiền, anh tự mình chú ý an toàn.”
Kình Trạch giật mình nói: “Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi chú ý an toàn.”
Toàn bộ tinh tế đều công nhận hắn là võ thần giáng thế, cho dù đi nơi nào, chỉ có người sợ hãi hắn, thật sự chưa có ai nói với hắn chú ý an toàn. Ngay cả cha mẹ hắn, cũng đều làm đối thủ vuốt mồ hôi.
Đan Kỳ cũng không cảm thấy mình nói câu này có gì không ổn, chỉ thành thật nói: “Người cho dù có mạnh, cũng nên chú ý an toàn! Không thể vì mình là kẻ mạnh mà tự mãn được, cũng nên quan tâm tới an toàn của bản thân.”
Kình Trạch gật đầu nói: “Được, vì em, tôi sẽ chú ý an toàn.”
Mặt Đan Kỳ sắp cháy, cậu im lặng tưởng tượng một chút, Thần Tưởng mang khuôn mặt vô dục vô cầu nói với cậu những câu này. Đan Kỳ vẫn không nhịn được, cậu vội vàng nói một câu: “Tôi…. đã biết, nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây!” Nói xong cậu liền về tới khu gia viên của mình, nhẹ nhàng vỗ ngực, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ nổ tung.
Video vừa mới đăng lên đã được chia sẻ trên một vạn, Đan Kỳ xem làn đạn bình luận, chọn mấy cái để trả lời.
“Cây cải dầu là một loại cây có hoa thuộc họ cải, là cây để lấy dầu, đôi khi cũng được dùng làm thức ăn cho động vật chăn nuôi. Dầu do nó ép ra gọi là dầu hạt cải. Là một loại dầu ăn có vị ngọt và có hương thơm êm dịu. Dầu là linh hồn của nấu nướng, một loại dầu tốt, có thể giúp cho món ăn của bạn ngon hơn rất nhiều.”
Các bạn mạng nhìn thấy Đan Kỳ trả lời lại bắt đầu sôi nổi hét chói tai:
“Anh trai nhỏ làm bài giới thiệu sao? Vì sao cậu vừa nói như vậy tôi lại muốn ăn dầu chứ?”
“Tôi cũng cảm thấy sau khi nghe anh trai nhỏ nói xong, cả người liền thấy đói bụng!”
“Ha ha có phải có thể ăn trực tiếp hay không? Dầu rong biến cũng có thể ăn trực tiếp!”
“Thật chờ mong, tôi đã đăng kí vài tài khoản để chia sẻ nó, hy vọng lần này tôi có thể được rút thăm trúng thưởng, những người Châu Phi sẽ bị bỏ qua.”
“Lâu trên chờ tôi với, cùng nhau nha! Cùng người Châu Phi.”
“Cái gì? Còn có thể đăng khí tài khoản phụ sao? Thì ra là do mọi người!”
…..
Đan Kỳ sung sướng lướt bình luận một lát, lại bị Duệ Khôn triệu hoán tới Diễn Võ Trường.
Vào Diễn Võ Trường, Đan Kỳ liền nhận được một tờ đơn Duệ Khôn đưa tới: “Đại thần, điền thông tin bản thân một chút đi! Đây là tờ đơn mà những tuyển thủ muốn đăng ký phải điền vào. Tôi có thể giúp ngài che dấu tung tích ở thể giới giả tưởng, nhưng một khi ngài tham gia Chung Cực Chi Chiến, thì phải lấy thân phận thật tham gia. Cho nên phần tư liệu này nhất định phải là những thông tin thật, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống gì.”
Đan Kỳ hơi do dự, thu thập thông tin thật…. như vậy có phải sẽ bại lộ thân phận của Đông Phương Kỳ hay không?
Nhưng nếu bại lộ, đến lúc đó nếu cậu tiến vào trận chung kết, thật sự tham gia thi đấu, khi đó ai cũng biệt được thân phận của cậu. Mục đích của cậu không phải là muốn cho Đông Phương Kỳ trở về chiến đấu sao, khiến cho những người lúc trước đã sỉ nhục cậu cảm thấy xấu hổ hay sao?
Vì thế Đan Kỳ gật đầu, kết nối hệ thống với tờ đơn, điền thông tin thật của mình vào tư liệu, cũng nói với Duệ Khôn: “Ngài hẳn là biết, nếu như không cần thiết, thì không nền tiết lộ thân phận thật của tôi.”
Duệ Khôn vừa nhận lấy tư liệu của Đan Kỳ vừa vỗ ngực nói: “Ngài yên tâm, Duệ Khôn tôi là người có lương tâm….” Sau khi ông ta nhìn thấy tư liệu thật của Đan Kỳ liền sợ tới mức la lên một âm: “A???”
Vẻ mặt đối phương không thể tin nổi nhìn Đan Kỳ, hình ảnh giả thuyết của Duệ Khôn trên internet rất kinh ngạc. Ông ta vừa xem tên trên tư liệu, vừa vò đầu miệng lẩm bẩm: “Đông Đông Đông…. Đông Phương Kỳ??? Này này này…. sao có thể???”
Vẻ mặt Đan Kỳ bình tĩnh như nước, gật đầu với ông ta nói: “Không sai, chính là tôi, Đông Phương Kỳ.”
Cậu hít sâu một hơi, giống như là nói với mình, cũng giống như là nói với Duệ Khôn: “Tôi đã trở về.”
Cho tới khi Đan Kỳ offline rời đi, đối phương vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ông ta lặp lại một câu: “Sao có thể? Đông Phương Kỳ…. Nam thần Cậu ta…. không phải cậu ta đã bị hủy rồi sao? Bởi vì tên cặn bã Đông Phương Y kia, tên cặn bã kia! Nhưng…. vì cái gì chứ?”
Nhưng Duệ Khôn lại tin tưởng, người oai phong một cõi ở Diễn Võ Trường của mình là nam thân của mình Đông Phương Kỳ!
Có thể là ông trời cảm động với tấm lòng chân thành của mình, nên ông trời đã đưa cậu ta tới bên cạnh mình!
Quan trọng hơn là cậu ta có thể tu luyện thêm lần nữa sao? Không phải nói Linh Chiến Sĩ bị hủy linh hạch, sẽ vĩnh viễn không có khả năng tu luyện nữa sao? Bởi vì linh hạch không thể tái sinh, không thể kết ra linh hạch, cũng không thể tu luyện linh lực.
Ngay sau đó Duệ Khôn liền cho mình một lý do, cho dù là cái gì, cũng không hề có tuyệt đối. nếu ông trời đã cho cậu ta có thể tu luyện lại, vậy nhất định sẽ có con đường khác!
Hơn nữa fan của nam thần ở giới linh võ không ít, nếu cậu ta dùng mặt thật đi đấu võ đài, khẳng định sẽ gây ra sóng to gió lớn?
Càng nghĩ càng hưng phấn, Duệ Khôn có thể tưởng tượng ra sự phát triển của tương lai.
Hơn nữa ông ta âm thầm nắm chặt tay, trong lòng không nén nổi xúc động. Ông trời đối xử không công bằng với cậu ta, rõ ràng cậu ta mới là người có triển vọng nhất, lại bị người em trai ngoài dá thú của cậu ta cướp đi. Hơn nữa có thể ra tay phá hủy linh hạch của anh trai, người bình thường cũng không thể làm được như vậy. Hy vọng nam thần có thể trở lại thời kỳ đỉnh cao một lần nữa, cậu ta chính là dũng sĩ đệ nhất của đại lục Đông Phương, là top mười anh hùng của đại lục tinh tế!
Nghĩ tới đây, vành mắt Duệ Khôn đỏ lên.
Nhưng mà sau khi offline, cảm xúc của Đan Kỳ cũng không thay đổi gì, cậu muốn mang tới cho Đông Phương Kỳ không chỉ là thắng lợi ở Diễn Võ Trường. Cậu cảm thấy, nếu để người ác tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, thì chẳng khác nào đang giúp đỡ cho kẻ ác. Nhưng hiện giờ cậu còn chưa đủ mạnh, không có cách chống lại chính diện với Đông Phương Y. Hơn nữa cậu phải nghĩ cách phá hủy sự thăng cấp trong nháy mắt của Đông Phương Y, tuy rằng cậu biết đối phương dùng thủ đoạn, nhưng lại không biết y dùng thủ đoạn gì.
Trong lòng Đan Kỳ có chuyện, hôm nay làm việc ở vườn gieo trồng hơi mất tập trung.
Lại Hoa Cường lại rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên ông trồng được mạ, mỗi ngày đều cầm sách nhỏ để ghi các hạng mục số liệu, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ hầu như có thể ghi ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng xác thật là Lại Hoa Cường mỗi ngày đều viết ra một bài văn liên quan tới gieo trồng thực vật, hơn nữa còn là văn chương mang tính học thuật.
Hướng nghiên cứu về phát sinh chất của ông đã thay đổi, trước đây ông cảm thấy điều kiện để cây phát triển là nước, đất, và chất dinh dưỡng trong đất. Hiện giờ ông mới biết phải nghiêm khắc không chế đất, nước, độ ẩm, dinh dưỡng, độ ấm thì mới có thể tạo ra mạ non.
Đương nhiên quan trọng nhất là ông phải có hạt giống.
Lúc trước nghiên cứu phát minh nhiều năm như vậy, nhiều nhất chỉ có thể tạo ra các loại rêu. Sau bao nhiêu năm nghiên cứu, đột nhiên có một ngày có rất nhiều thực vật cần ông chăm sóc, làm cho Lại Hoa Cường cực kỳ hưng phấn.
So với sự buồn bã ỉu xìu của Đan Kỳ, vô tình lại tại ra hai sự đối lập, mỗi phút mỗi giây Lại Hoa Cường giống như lúc nào cũng được tiêm máu gà. Ông cũng cảm thấy cảm xúc của Đan Kỳ không đúng lắm, liền hỏi: “Đại thần, hôm nay cậu làm sao vậy?”
Đan Kỳ vốn không có người để hỏi, liền thuận miếng nói với Lại Hoa Cường: “Ông có biết có thứ gì có thể tăng linh lực nháy mắt từ cấp A tăng lên cấp SSS không?”
Lại Hoa Cường chỉ là người thường, ông không phải Linh Chiến Sĩ, Đan Kỳ nói với ông chẳng qua là không có người bàn bạc. Mỗi ngày Kình Trạch đều rất bận, mình cũng không thể vì một chuyện không có chứng cứ, mà đi quấy rầy Kình Trạch.
Hơn nữa mấy ngày nay Kình Trạch đã ra ngoài rồi, chắc là muốn đi đánh giặc!
Chỉ là Lại Hoa Cường sau khi nghe thấy vấn đề này của Đan Kỳ ánh mắt lại hiện lên khác thường, ông không trả lời vấn đề này, lại nhíu mày hỏi: “Vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Đan Kỳ nhìn vẻ mặt của Lại Hoa Cường nói: “Lại viện sĩ đã nghe nói qua rồi sao?”
Lại Hoa Cường suy nghĩ một lúc, thu lại vẻ hưng phấn thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không những đã nghe nói qua, em trai của tôi chính là chết trên tay loại thuốc này.”
Đan Kỳ rất ngoài ý muốn, cậu không nghĩ tới lại có thể nhận được đáp án từ Lại Hoa Cường, lập tức hỏi: “Vậy…. Có thể nói là chuyện như thế nào không?”
Lại Hoa Cường nói: “Chuyện mười mấy năm trước, em trai ruột của tôi Hoa Cương đang đấu trên võ đài. Bị một Linh Chiến Sĩ có cấp bậc thấp hơn nó rất nhiều đánh bại. Hoa Cương là linh chiến sĩ cấp S, nhưng đối phương lại chỉ có cấp B. Thực lực cách xa nhau như vậy, trường hợp này tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng mà chuyện này đã xảy ra, tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được.”
Đan Kỳ vừa nghe, tình huống này không khác mấy với tình huống của Đông Phương Y? Đông Phương Y tu luyện cũng không phải rất khắc khổ, thể chất bẩm sinh cũng không mạnh, cho nên ở tuổi này mới đạt được cấp A. Nhưng mà Đông Phương Kỳ là Linh Chiến Sĩ cấp SSS, kém khoảng ba cấp! Nếu y đột phá trước khi thi đấu, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt tới cấp S, sao có thể đánh bại Đông Phương Kỳ cấp SSS được?
Đan Kỳ hỏi: “Có tiến hành điều tra đối phương hay không?”
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan