Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 26
Vẻ mặt Đan Kỳ mơ màng nhìn Cùng Kỳ trước mặt, đại não lúc này hơi bị kẹt. Cùng Kỳ, không phải là hung thú bầu trời sao? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn thành chiến sủng của Kình Trạch?
Nhưng mà ai có thể hàng phục được Cùng Kỳ? Ngoại trừ Thần Tướng, cậu chưa bao giờ nghe qua có người nào đánh bại Cùng Kỳ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Kình Trạch chỉ huy Cùng Kỳ tập võ ở trước mặt, Cùng Kỳ đã từng hung ác, hiện giờ lại biến thành một con mèo lớn rất nghe lời. Mũi của Đan Kỳ hơi chua xót, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng hiện ra.
“Kình Trạch…. không phải là chuyển thế của Thần Tướng đó chứ?” Nhưng mà vì sao hắn lại chuyển thế? Thần Tướng là không chết không diệt, hắn chuyển thế, trừ khi là ứng kiếp, hoặc là có mục đích gì.
Kình Trạch sẽ là Thần Tướng sao? Lòng bàn tay của Đan Kỳ toàn mồ hôi, bởi vì kích động, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Không được, cậu phải thăm dò một chút. Nhưng mà phải thử như thế nào đây? Tình trạng của hắn như vậy, rõ ràng là đã mất đi ký ức của kiếp trước. Đan Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, một ít thói quen nhỏ của Thần Tướng. Vì thế cậu liền im lặng gật đầu trong lòng, tiến lên vẫy tay với Kình Trạch: “Nên ăn cơm thôi, nếu không ăn sẽ nguội mất!”
Kình Trạch diễn rất vui vẻ nghe thấy Đan Kỳ kêu mình, lập tức thu Cùng Kỳ lại, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi tới trước mặt Đan Kỳ. Nhẹ nhàng gật đầu với cậu, cũng không nói gì, liền vào nhà ăn cơm.
Đan Kỳ hơi buồn cười, dụng ý vừa rồi của hắn mình hiểu rất rõ, khi thật sự đối mặt với mình, hắn lại phát ra khí chất lạnh lùng của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Thấy hắn rửa tay xong liền ngồi vào trước bàn ăn, Đan Kỳ lập tức đi lên gắp đồ ăn cho hắn.
Canh cá cà chua làm cũng tương đối thành công, canh cà chua tươi ngon thơm nức, kết hợp với rau chân vịt giòn giòn, bên trong có miếng cá đã được đun nóng. Còn chưa ăn, mùi đã bay toàn xoang mũi.
Trong lòng Đan Kỳ đang có chuyện, cho nên không có tâm tư ăn, cậu chuẩn bị một cái đĩa nhỏ và một cái chén nhỏ, vừa gắp một miếng cá cho Kình Trạch vừa nói: “Ăn canh cá cà chua, cần phải chia làm hai bước. Ăn cá trước, rồi mới ăn canh.” Nói xong cậu gắp một miếng cá thơm nức đặt trước mặt Kình Trạch, sau đó lại dùng muỗng múc canh cho hắn. Vừa múc canh vừa nói: “Nào, nếm thử cái này đi.”
Nói xong cậu đưa chén nhỏ vào trong tầm tay của Kình Trạch, lại trong lúc hoảng loạn, không cần thận làm đổ một ít canh lên cổ tay áo hắn. Cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng bằng đồng xu.
Kình Trạch lại bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói với cậu: “Xin lỗi.” Sau đó xoay người, vào phòng, vài phút sau, hắn đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái trở về, giống như chưa có gì xảy ra mà tiếp tục ăn cơm.
Tim Đan Kỳ đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ký ức của một người có thể biến mất, nhưng thói quen và một ít sở thích cá nhân sẽ không biến mất theo ký ức của người đó.
Thần Tướng có thói quen ở sạch, chẳng những lúc ra cửa không cho phép giày vớ mình dính bất cứ bụi bặm gì, ngay cả bản thân cũng không thể dính một hạt bụi. Nêu trên người không cần thận dính vào thứ gì đó không sạch sẽ, hắn sẽ dùng pháp thuật rửa sạch ngay lập tức.
Đan Kỳ lại rất thích lăn lộn trong bùn đất, dù sao cậu cũng là một cây hoa yêu, gần gũi với đất nhất. Mỗi lúc như vậy, Thần Tướng sẽ bất đắc dĩ liếc cậu một cái, lại gọi nước tưới, dội sạch cho cậu.
Vừa rồi dính có một ít canh hắn đã khó chịu như vậy, điều này không khác mấy với thói quen ở sạch của Thần Tướng.
Cùng Kỳ, thói quen ở sạch, cùng với khí chất lạnh lẽo từ khi sinh ra. Đan Kỳ không thể tưởng tượng được, trên thế giới này làm sao có thể có hai người có nhiều điểm trùng hợp như vậy.
Không sai, hắn chính là Thần Tướng.
Đan Kỳ hít sâu một hơi nói: “Anh ăn trước đi, tôi đi về nghỉ ngơi trước.” Nói xong Đan Kỳ đứng dậy, rời khỏi phòng Kình Trạch.
Kình Trạch nhíu mày, cảm thấy hơi mệt mỏi, vì sao nghĩ ra bất cứ cách gì, cũng không chiếm được niềm vui của vợ nhỏ là sao?
Mà sau khi trở về phòng, khi nhịp tim đã đập lại bình thường, cậu liền nhảy vài vòng ở trong phòng. Khóe miệng cậu kéo tới mang tai, tâm tình tốt tới mức muốn bay lên trời. Cho dù mục đích Thần Tướng chuyển thế là gì, bọn họ rốt cuộc lại sống nương tựa vào nhau một lần nữa.
Nhưng mà tưởng tượng tới quan hệ lúc này của mình và Thần Tướng, vẻ mặt Đan Kỳ liền đỏ bừng. Hơn nữa bọn họ đã làm loại chuyện này, cậu càng không tự giác ôm lấy bản thân, vùi mặt vào trong gối.
Chuyện này quả thật quá khó tin.
Với cậu mà nói, Thần Tướng như thầy như cha, là trưởng bối cậu tôn kính mười phần. Tuy rằng bề ngoài của Thần Tướng nhìn giống như một thanh niên đã trưởng thành, nhưng lão nhân gia đã mấy chục vạn tuổi. Mình thì sao? Chỉ là một hoa yêu nho nhỏ thành tinh mấy trăm năm được hắn cảm hóa mà thôi. Cậu kính hắn, yêu hắn, tuy rằng có đôi khi cậy sủng mà kiêu, nhưng trước giờ không hề sinh ra bất cứ suy nghĩ bất kính gì đối với hắn.
Điều này là đương nhiên, nghĩ lại mà xem, tằng tôn nhà ai lại có suy nghĩ bậy bạ với lão tổ tông nhà mình chứ? Cho dù bề ngoài hay là tu vi hoặc là đức hạnh của lão tổ tông đều được xếp vào loại tốt nhất, thì cũng không được, như vậy là khinh nhờn Thần Tướng.
Nhưng mà hiện giờ, bọn họ lại biến thành loại này…. quan hệ không thể tưởng tượng.
Càng muốn mạng chính là, hiện giờ trong bụng cậu còn có con của Kình Trạch.
Nghĩ tới đây, Đan Kỳ liền hận không thể tìm một cái khe để chui vào. Cậu cảm thấy mình vẫn nên trở về vườn gieo trồng ở mấy ngày vậy! Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, cậu không có cách nào đối mặt với Kình Trạch, thậm chí Kình Trạch không hiểu rõ, còn suốt ngày muốn kéo cậu lên giường….
Cậu rất khó tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Thần Tướng lấy lại được ký ức, tình cảnh của hai người sẽ như thế nào.
Cảm xúc xấu hổ khiến Đan Kỳ khe khẽ đóng gói hành lý của mình, thừa dịp bóng tối mà trở về vườn gieo trồng. Lúc trở về nhóm học sinh đang xếp hàng rửa mặt đi ngủ, nhìn thấy Đan Kỳ kéo hành lý lớn trở về, nhịn không được suy đoán: “Bọn họ cãi nhau sao?”
“Nhìn khuôn mặt đại thần tức giận tới mức hồng hết cả mặt, nhìn dáng vẻ này chắc là cãi nhau rất lớn.”
“Vì sao lại cãi nhau vậy? Vị võ thần giáng thế kia rõ ràng rất tốt với đại thần mà!”
“Chuyện giữa hai vợ chồng, ai có thể nói rõ được đâu?”
…..
Bọn học sinh không rõ chân tướng liền lặng lẽ đổ mồ hôi thay cho Đan Kỳ, dù sao cậu là sinh sản giả, luôn sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu. Tuy nói trên người đại thần có tuyệt kỹ, nhưng so sánh với Kình Trạch quyền khuynh thiên hạ, thì không là gì cả.
Mà sau khi trở về chỗ ở trong vườn ươm, Đan Kỳ liền ném mình vào trong phòng tắm, cực kỳ buồn rầu, không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào. Sau khi tắm xong lại không ngủ được, vì thế lại đi tới Khu Linh Võ.
Duệ Khôn thực ngạc nhiên, hôm nay đại thần đánh có hơi điên cuồng! Đánh liền bảy tám trận sắp xếp tự do, đương nhiên là một chọi một. Loại hình thức kêu gọi chiến đấu này của cậu, chỉ có thể đấu một trọi một, bởi vì có rất ít người đồng ý đấu đội với Linh Chiến Sĩ hệ chiêu gọi, sẽ bị chết thực thảm.
Lần tổ chức ngoài ý muốn này, tất cả đều là Linh Chiến Sĩ cấp thấp. Cấp cao nhất hôm nay là cấp F. Đan Kỳ đánh còn chưa đã nghiền, nhưng mà Diễn Võ Trường này chỉ có như vậy, cậu không dám mạo hiểm đi Diễn Võ Trường khác, sau khi đánh được tám trận thì liền offline.
Duệ Khôn nhìn ra tâm tình cậu không tốt, liền hỏi: “Đại Thần….. Có muốn đăng kí tham gia Chung Cực Chi Chiến không? Còn có nửa tháng nữa, thi đấu địa phương sắp bắt đầu. Các Linh Võ Khu địa phương sẽ tiến hành chiến đấu, chỉ có lúc thi đấu trận chung kết mới có thể đi tới cực bắc được.”
Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Duệ Khôn hỏi: “Hửm? Tôi có thể đăng kí sao?”
Duệ Khôn cười nói: “Đương nhiên là có thể, thậm chí người bình thường chỉ cần vượt qua cấp kỹ năng, cũng có thể đăng ký tham gia.”
Đan Kỳ gật đầu nói: “Thật sự là quá tốt, không biết quy trình đăng kỳ như thế nào?”
Duệ Khôn đương nhiên có ý của mình: “Ngài là tuyển thủ chính của Diễn Võ Trường chúng tôi, vậy thì đại thiện cho Diễn Võ Trường của chúng ta thì thế nào? Nếu ngài có thể xếp hạng trước một ngàn, còn có thể đạt được quyền tham gia trận đấu cuối cùng.” Quan trọng không phải là xếp hạng trước một ngàn, mà là trước một vạn. Nếu Đan Kỳ xếp trước một vạn, Diễn Võ Trường nho nhỏ của ông ta cũng có thể từ cấp 2, nhảy liền 3 cấp, lên tới Diễn Võ Trường cấp 5.
Phải biết rằng, Diễn Võ Trường cao nhất ở Linh Võ Khu là cấp mười một, Diễn Võ Trường cấp năm là loại trung cấp. Đến lúc đó, sẽ có nhiều đại thần tới chỗ ông ta đối chiến hơn. Chỉ cần tặng quà trích phần trăm, cũng đủ cho ông ta mua một biệt thự lớn!
Tính kế rõ ràng, Duệ Khôn liền chờ không kịp muốn đăng ký cho Đan Kỳ.
Nhưng mà Tiểu Đan Kỳ đơn thuần của chúng ta lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu cảm thấy đi thi đấu trận đấu chung kết đúng là mộng tưởng của cậu, vì sao lại không đi chứ? Vì thế cậu gật gật đầu nói: “Vậy được rồi! chuyện này liền giao cho Khôn tiên sinh vậy.”
Duệ Khôn cảm động muốn rơi nước mắt nói: “Ngài yên tâm đi đại thần! Duệ Khôn tôi nhất định sẽ làm tốt người đại diện cho ngài, sẽ tạo cho ngài một diện mạo khác khi tham gia Chung Cực Chi Chiến!” cho tới bây giờ ông ta cũng không dò xét được điểm mấu chốt của Đan Kỳ, ông ta tin Đan Kỳ nhất định còn có hậu chiêu.
Như Duệ Khôn sở liệu, sau khi Đan Kỳ offline lại nhận được nhiệm vụ gieo trồng thứ ba.
Loại gieo trồng thứ ba, vậy mà lại là cây cải dầu.
Không phải loại cây cải dầu nhỏ dùng để ăn, mà là loại dùng để ép dầu. Nó có nhiều mục đích sử dụng, nhưng đa phần là sử dụng để ép dầu. Quan trọng hơn là nó có thể cải thiện đất mặn kiềm.
Đan Kỳ vừa thấy cây cải dầu, liền biết được loại thuộc tính ma thực thứ ba sắp tới.
Hiện giờ cậu có hai loại ma thực, một loại dùng để chiến đấu, một loại dùng phòng ngự, loại thứ ba, có thể là dùng để trị liệu? Trên chiến trường nếu có khả năng trị liệu, cơ bản là tồn tại vô địch.
Trong lòng Đan Kỳ rất là vui mừng, vốn dĩ cũng không ngủ được cậu lập tức xuống phòng ươm giống. Vừa nói chuyện với tinh linh cỏ cây, vừa dùng pháp thuật hệ mộc của mình phục chế ra một gốc cây cải dầu. Lại thông qua pháp thuật hệ mộc thúc dục ra một lều cây mầm cải dầu.
Cậu nhìn một lều mầm cây cải dầu, tâm tình cũng bình tĩnh lại, hơi ngáp một cái, lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau cậu ngủ đến giữa trưa, vừa mới rời giường rửa mặt. Cậu hái một ít rau chân vịt, làm món rau trộn rau chân vịt làm bữa sáng. Rồi quay một video ngắn về thành viên mới, rồi đăng lên khu gia viên của mình.
Các bạn mạng đã sớm ngẩng đầu chờ đợi, bình luận lại nháy mắt bay lên:
“Oa, anh trai nhỏ, loại rau dưa mới là dùng để ăn sao?”
“Nhìn qua rất giống với rau chân vịt! Chẳng qua là lá của nó thì tròn tròn.”
“Tôi đoán khẳng định là không giống nhau, anh trai nhỏ không có khả năng lấy ra cùng một loại rau dưa có cùng thuộc tính!”
“Loại rau dưa lần này tên là gì?”
…..
Lúc này Đan Kỳ cũng không úp úp mở mở, cậu rất nhanh trả lời: “Đây là cây cải dầu, dùng để ép dầu. Giống như mọi người ăn dầu rong biển, hoặc là dầu cá biển sâu. Thế nhưng mùi thơm của dầu cải hơi nặng hơn mùi của dầu rong biển, tuy rằng cũng thuộc về một loại thực vật dùng để ép dầu. Lần này cũng sẽ tặng quà cho mười người may mắn, ách…. Sẽ tặng cho mỗi người hai lượng dầu cải đi!” Dù sao cậu cũng lần đầu tiên trồng ra nên cũng không được nhiều lắm.
Cùng lúc đó, Lại Hoa Cường dẫn theo bọn học sinh đi thu hoạch hai mẫu rau chân vịt, gần 2500kg rau chân vịt sắp được đăng giá bán ra thị trường.
Nhưng mà ai có thể hàng phục được Cùng Kỳ? Ngoại trừ Thần Tướng, cậu chưa bao giờ nghe qua có người nào đánh bại Cùng Kỳ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Kình Trạch chỉ huy Cùng Kỳ tập võ ở trước mặt, Cùng Kỳ đã từng hung ác, hiện giờ lại biến thành một con mèo lớn rất nghe lời. Mũi của Đan Kỳ hơi chua xót, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng hiện ra.
“Kình Trạch…. không phải là chuyển thế của Thần Tướng đó chứ?” Nhưng mà vì sao hắn lại chuyển thế? Thần Tướng là không chết không diệt, hắn chuyển thế, trừ khi là ứng kiếp, hoặc là có mục đích gì.
Kình Trạch sẽ là Thần Tướng sao? Lòng bàn tay của Đan Kỳ toàn mồ hôi, bởi vì kích động, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Không được, cậu phải thăm dò một chút. Nhưng mà phải thử như thế nào đây? Tình trạng của hắn như vậy, rõ ràng là đã mất đi ký ức của kiếp trước. Đan Kỳ bỗng nhiên nhớ tới, một ít thói quen nhỏ của Thần Tướng. Vì thế cậu liền im lặng gật đầu trong lòng, tiến lên vẫy tay với Kình Trạch: “Nên ăn cơm thôi, nếu không ăn sẽ nguội mất!”
Kình Trạch diễn rất vui vẻ nghe thấy Đan Kỳ kêu mình, lập tức thu Cùng Kỳ lại, nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi tới trước mặt Đan Kỳ. Nhẹ nhàng gật đầu với cậu, cũng không nói gì, liền vào nhà ăn cơm.
Đan Kỳ hơi buồn cười, dụng ý vừa rồi của hắn mình hiểu rất rõ, khi thật sự đối mặt với mình, hắn lại phát ra khí chất lạnh lùng của mình vô cùng nhuần nhuyễn.
Thấy hắn rửa tay xong liền ngồi vào trước bàn ăn, Đan Kỳ lập tức đi lên gắp đồ ăn cho hắn.
Canh cá cà chua làm cũng tương đối thành công, canh cà chua tươi ngon thơm nức, kết hợp với rau chân vịt giòn giòn, bên trong có miếng cá đã được đun nóng. Còn chưa ăn, mùi đã bay toàn xoang mũi.
Trong lòng Đan Kỳ đang có chuyện, cho nên không có tâm tư ăn, cậu chuẩn bị một cái đĩa nhỏ và một cái chén nhỏ, vừa gắp một miếng cá cho Kình Trạch vừa nói: “Ăn canh cá cà chua, cần phải chia làm hai bước. Ăn cá trước, rồi mới ăn canh.” Nói xong cậu gắp một miếng cá thơm nức đặt trước mặt Kình Trạch, sau đó lại dùng muỗng múc canh cho hắn. Vừa múc canh vừa nói: “Nào, nếm thử cái này đi.”
Nói xong cậu đưa chén nhỏ vào trong tầm tay của Kình Trạch, lại trong lúc hoảng loạn, không cần thận làm đổ một ít canh lên cổ tay áo hắn. Cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng bằng đồng xu.
Kình Trạch lại bỗng nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói với cậu: “Xin lỗi.” Sau đó xoay người, vào phòng, vài phút sau, hắn đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái trở về, giống như chưa có gì xảy ra mà tiếp tục ăn cơm.
Tim Đan Kỳ đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi cổ họng, ký ức của một người có thể biến mất, nhưng thói quen và một ít sở thích cá nhân sẽ không biến mất theo ký ức của người đó.
Thần Tướng có thói quen ở sạch, chẳng những lúc ra cửa không cho phép giày vớ mình dính bất cứ bụi bặm gì, ngay cả bản thân cũng không thể dính một hạt bụi. Nêu trên người không cần thận dính vào thứ gì đó không sạch sẽ, hắn sẽ dùng pháp thuật rửa sạch ngay lập tức.
Đan Kỳ lại rất thích lăn lộn trong bùn đất, dù sao cậu cũng là một cây hoa yêu, gần gũi với đất nhất. Mỗi lúc như vậy, Thần Tướng sẽ bất đắc dĩ liếc cậu một cái, lại gọi nước tưới, dội sạch cho cậu.
Vừa rồi dính có một ít canh hắn đã khó chịu như vậy, điều này không khác mấy với thói quen ở sạch của Thần Tướng.
Cùng Kỳ, thói quen ở sạch, cùng với khí chất lạnh lẽo từ khi sinh ra. Đan Kỳ không thể tưởng tượng được, trên thế giới này làm sao có thể có hai người có nhiều điểm trùng hợp như vậy.
Không sai, hắn chính là Thần Tướng.
Đan Kỳ hít sâu một hơi nói: “Anh ăn trước đi, tôi đi về nghỉ ngơi trước.” Nói xong Đan Kỳ đứng dậy, rời khỏi phòng Kình Trạch.
Kình Trạch nhíu mày, cảm thấy hơi mệt mỏi, vì sao nghĩ ra bất cứ cách gì, cũng không chiếm được niềm vui của vợ nhỏ là sao?
Mà sau khi trở về phòng, khi nhịp tim đã đập lại bình thường, cậu liền nhảy vài vòng ở trong phòng. Khóe miệng cậu kéo tới mang tai, tâm tình tốt tới mức muốn bay lên trời. Cho dù mục đích Thần Tướng chuyển thế là gì, bọn họ rốt cuộc lại sống nương tựa vào nhau một lần nữa.
Nhưng mà tưởng tượng tới quan hệ lúc này của mình và Thần Tướng, vẻ mặt Đan Kỳ liền đỏ bừng. Hơn nữa bọn họ đã làm loại chuyện này, cậu càng không tự giác ôm lấy bản thân, vùi mặt vào trong gối.
Chuyện này quả thật quá khó tin.
Với cậu mà nói, Thần Tướng như thầy như cha, là trưởng bối cậu tôn kính mười phần. Tuy rằng bề ngoài của Thần Tướng nhìn giống như một thanh niên đã trưởng thành, nhưng lão nhân gia đã mấy chục vạn tuổi. Mình thì sao? Chỉ là một hoa yêu nho nhỏ thành tinh mấy trăm năm được hắn cảm hóa mà thôi. Cậu kính hắn, yêu hắn, tuy rằng có đôi khi cậy sủng mà kiêu, nhưng trước giờ không hề sinh ra bất cứ suy nghĩ bất kính gì đối với hắn.
Điều này là đương nhiên, nghĩ lại mà xem, tằng tôn nhà ai lại có suy nghĩ bậy bạ với lão tổ tông nhà mình chứ? Cho dù bề ngoài hay là tu vi hoặc là đức hạnh của lão tổ tông đều được xếp vào loại tốt nhất, thì cũng không được, như vậy là khinh nhờn Thần Tướng.
Nhưng mà hiện giờ, bọn họ lại biến thành loại này…. quan hệ không thể tưởng tượng.
Càng muốn mạng chính là, hiện giờ trong bụng cậu còn có con của Kình Trạch.
Nghĩ tới đây, Đan Kỳ liền hận không thể tìm một cái khe để chui vào. Cậu cảm thấy mình vẫn nên trở về vườn gieo trồng ở mấy ngày vậy! Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, cậu không có cách nào đối mặt với Kình Trạch, thậm chí Kình Trạch không hiểu rõ, còn suốt ngày muốn kéo cậu lên giường….
Cậu rất khó tưởng tượng, nếu một ngày nào đó Thần Tướng lấy lại được ký ức, tình cảnh của hai người sẽ như thế nào.
Cảm xúc xấu hổ khiến Đan Kỳ khe khẽ đóng gói hành lý của mình, thừa dịp bóng tối mà trở về vườn gieo trồng. Lúc trở về nhóm học sinh đang xếp hàng rửa mặt đi ngủ, nhìn thấy Đan Kỳ kéo hành lý lớn trở về, nhịn không được suy đoán: “Bọn họ cãi nhau sao?”
“Nhìn khuôn mặt đại thần tức giận tới mức hồng hết cả mặt, nhìn dáng vẻ này chắc là cãi nhau rất lớn.”
“Vì sao lại cãi nhau vậy? Vị võ thần giáng thế kia rõ ràng rất tốt với đại thần mà!”
“Chuyện giữa hai vợ chồng, ai có thể nói rõ được đâu?”
…..
Bọn học sinh không rõ chân tướng liền lặng lẽ đổ mồ hôi thay cho Đan Kỳ, dù sao cậu là sinh sản giả, luôn sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu. Tuy nói trên người đại thần có tuyệt kỹ, nhưng so sánh với Kình Trạch quyền khuynh thiên hạ, thì không là gì cả.
Mà sau khi trở về chỗ ở trong vườn ươm, Đan Kỳ liền ném mình vào trong phòng tắm, cực kỳ buồn rầu, không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào. Sau khi tắm xong lại không ngủ được, vì thế lại đi tới Khu Linh Võ.
Duệ Khôn thực ngạc nhiên, hôm nay đại thần đánh có hơi điên cuồng! Đánh liền bảy tám trận sắp xếp tự do, đương nhiên là một chọi một. Loại hình thức kêu gọi chiến đấu này của cậu, chỉ có thể đấu một trọi một, bởi vì có rất ít người đồng ý đấu đội với Linh Chiến Sĩ hệ chiêu gọi, sẽ bị chết thực thảm.
Lần tổ chức ngoài ý muốn này, tất cả đều là Linh Chiến Sĩ cấp thấp. Cấp cao nhất hôm nay là cấp F. Đan Kỳ đánh còn chưa đã nghiền, nhưng mà Diễn Võ Trường này chỉ có như vậy, cậu không dám mạo hiểm đi Diễn Võ Trường khác, sau khi đánh được tám trận thì liền offline.
Duệ Khôn nhìn ra tâm tình cậu không tốt, liền hỏi: “Đại Thần….. Có muốn đăng kí tham gia Chung Cực Chi Chiến không? Còn có nửa tháng nữa, thi đấu địa phương sắp bắt đầu. Các Linh Võ Khu địa phương sẽ tiến hành chiến đấu, chỉ có lúc thi đấu trận chung kết mới có thể đi tới cực bắc được.”
Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Duệ Khôn hỏi: “Hửm? Tôi có thể đăng kí sao?”
Duệ Khôn cười nói: “Đương nhiên là có thể, thậm chí người bình thường chỉ cần vượt qua cấp kỹ năng, cũng có thể đăng ký tham gia.”
Đan Kỳ gật đầu nói: “Thật sự là quá tốt, không biết quy trình đăng kỳ như thế nào?”
Duệ Khôn đương nhiên có ý của mình: “Ngài là tuyển thủ chính của Diễn Võ Trường chúng tôi, vậy thì đại thiện cho Diễn Võ Trường của chúng ta thì thế nào? Nếu ngài có thể xếp hạng trước một ngàn, còn có thể đạt được quyền tham gia trận đấu cuối cùng.” Quan trọng không phải là xếp hạng trước một ngàn, mà là trước một vạn. Nếu Đan Kỳ xếp trước một vạn, Diễn Võ Trường nho nhỏ của ông ta cũng có thể từ cấp 2, nhảy liền 3 cấp, lên tới Diễn Võ Trường cấp 5.
Phải biết rằng, Diễn Võ Trường cao nhất ở Linh Võ Khu là cấp mười một, Diễn Võ Trường cấp năm là loại trung cấp. Đến lúc đó, sẽ có nhiều đại thần tới chỗ ông ta đối chiến hơn. Chỉ cần tặng quà trích phần trăm, cũng đủ cho ông ta mua một biệt thự lớn!
Tính kế rõ ràng, Duệ Khôn liền chờ không kịp muốn đăng ký cho Đan Kỳ.
Nhưng mà Tiểu Đan Kỳ đơn thuần của chúng ta lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu cảm thấy đi thi đấu trận đấu chung kết đúng là mộng tưởng của cậu, vì sao lại không đi chứ? Vì thế cậu gật gật đầu nói: “Vậy được rồi! chuyện này liền giao cho Khôn tiên sinh vậy.”
Duệ Khôn cảm động muốn rơi nước mắt nói: “Ngài yên tâm đi đại thần! Duệ Khôn tôi nhất định sẽ làm tốt người đại diện cho ngài, sẽ tạo cho ngài một diện mạo khác khi tham gia Chung Cực Chi Chiến!” cho tới bây giờ ông ta cũng không dò xét được điểm mấu chốt của Đan Kỳ, ông ta tin Đan Kỳ nhất định còn có hậu chiêu.
Như Duệ Khôn sở liệu, sau khi Đan Kỳ offline lại nhận được nhiệm vụ gieo trồng thứ ba.
Loại gieo trồng thứ ba, vậy mà lại là cây cải dầu.
Không phải loại cây cải dầu nhỏ dùng để ăn, mà là loại dùng để ép dầu. Nó có nhiều mục đích sử dụng, nhưng đa phần là sử dụng để ép dầu. Quan trọng hơn là nó có thể cải thiện đất mặn kiềm.
Đan Kỳ vừa thấy cây cải dầu, liền biết được loại thuộc tính ma thực thứ ba sắp tới.
Hiện giờ cậu có hai loại ma thực, một loại dùng để chiến đấu, một loại dùng phòng ngự, loại thứ ba, có thể là dùng để trị liệu? Trên chiến trường nếu có khả năng trị liệu, cơ bản là tồn tại vô địch.
Trong lòng Đan Kỳ rất là vui mừng, vốn dĩ cũng không ngủ được cậu lập tức xuống phòng ươm giống. Vừa nói chuyện với tinh linh cỏ cây, vừa dùng pháp thuật hệ mộc của mình phục chế ra một gốc cây cải dầu. Lại thông qua pháp thuật hệ mộc thúc dục ra một lều cây mầm cải dầu.
Cậu nhìn một lều mầm cây cải dầu, tâm tình cũng bình tĩnh lại, hơi ngáp một cái, lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau cậu ngủ đến giữa trưa, vừa mới rời giường rửa mặt. Cậu hái một ít rau chân vịt, làm món rau trộn rau chân vịt làm bữa sáng. Rồi quay một video ngắn về thành viên mới, rồi đăng lên khu gia viên của mình.
Các bạn mạng đã sớm ngẩng đầu chờ đợi, bình luận lại nháy mắt bay lên:
“Oa, anh trai nhỏ, loại rau dưa mới là dùng để ăn sao?”
“Nhìn qua rất giống với rau chân vịt! Chẳng qua là lá của nó thì tròn tròn.”
“Tôi đoán khẳng định là không giống nhau, anh trai nhỏ không có khả năng lấy ra cùng một loại rau dưa có cùng thuộc tính!”
“Loại rau dưa lần này tên là gì?”
…..
Lúc này Đan Kỳ cũng không úp úp mở mở, cậu rất nhanh trả lời: “Đây là cây cải dầu, dùng để ép dầu. Giống như mọi người ăn dầu rong biển, hoặc là dầu cá biển sâu. Thế nhưng mùi thơm của dầu cải hơi nặng hơn mùi của dầu rong biển, tuy rằng cũng thuộc về một loại thực vật dùng để ép dầu. Lần này cũng sẽ tặng quà cho mười người may mắn, ách…. Sẽ tặng cho mỗi người hai lượng dầu cải đi!” Dù sao cậu cũng lần đầu tiên trồng ra nên cũng không được nhiều lắm.
Cùng lúc đó, Lại Hoa Cường dẫn theo bọn học sinh đi thu hoạch hai mẫu rau chân vịt, gần 2500kg rau chân vịt sắp được đăng giá bán ra thị trường.
Tác giả :
Công Tử Tầm Hoan