Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
Chương 26: Không thể giết
Ngọn đèn dầu bên cạnh bàn được châm lên, gian phòng tối đen thoáng cái trở nên sáng sủa.
Thế nhưng ánh đền nho nhỏ có phạm vi chiếu sáng hữu hạn, chỗ ánh đèn không thể chiếu đến, mơ hồ thấu lộ mờ tối.
Diệp Vô Truy cũng không ngại những việc này, cậu chỉ cầm lấy giá để đèn, đặt tới trên bàn trước cửa sổ. Giơ tay lên đẩy cửa sở ra, ánh trăng cứ như vậy chiếu vào trong phòng.
Ánh trăng đêm nay rất tốt, ánh trăng trắng bạc lưu lạc đến trên thềm đá ngoài cửa sổ, như một dòng suối màu bạc nhỏ. So với trong phòng mờ tối, ngoài phòng trái lại sáng sửa hơn rất nhiều.
Ánh mắt treo ở vầng trăng tròn giữa không trung, Diệp Vô Truy xoay người, quyết định không bằng nhân cơ hội ánh trăng sáng này uống vài chén rượu. Mà trong nháy mắt cậu quay đầu lại lấy chén, một cơn gió lạnh thổi đến, ánh đèn vốn không sáng đột ngột bị thổi tắt.
Mất đi ánh nến, gian phòng tối tăm hơn nhiều, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất.
Tay trái đang đưa ra nhất thời dừng lại, trong bóng tối chỗ không thể thấy, khóe môi Diệp Vô Truy hơi câu lên.
Cậu vươn tay cầm lấy chén rượu, rót đầy chén rượu, sau đó lại rót đầy một chén khác. Đem hai chén rượu đặt trên bệ cửa sổ được ánh trăng chiếu rọi, Diệp Vô Truy nhẹ giọng nói.
“Nếu tới, không bằng đi ra cùng uống một chén.”
Ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây lòa xòa lay động, không ai đáp trả cậu.
Nhưng Diệp Vô Truy cũng không để ý, cậu chỉ bưng chén rượu của mình, như là lẩm bẩm nói: “Tôi vốn tưởng cho dù là địch nhân, cũng có thể ngắm trăng cùng uống. Tối thiểu cá nhân tôi mà nói, tôi còn rất bội phục cậu.”
Lúc này, trả lời cậu không phải yên lặng. Trong bóng tối có một thân ảnh đi ra, hắn nhìn Diệp Vô Truy một mình uống rượu, thấp giọng cười.
“Bội phục tôi? Tôi cũng không biết mình có đức năng gì, có thể khiến Danh Đao truyền thụ Diệp Vô Truy kính nể.”
“Có dũng khí một mình xông vào Tàng Kiếm sơn trang, người bình thường không có can đảm làn được.” Diệp Vô Truy nhấp một ngụm rượu trong chén, xoay người nhìn người nọ đi ra khỏi bóng tối: “Mà liều lĩnh ban đêm xông vào Tàng Kiếm sơn trang còn có tự tin như vậy, cậu là người duy nhất.”
Người nọ không khỏi khẽ cười rộ lên: “Nếu không ở trường hợp này, tôi thật muốn cùng cậu uống một chén, Diệp Vô Truy. Từ trước đến nay tựa hồ cậu là người đầu tiên khen tôi.”
Ly Hỏa mặc một thân hắc y, đứng trong bóng đen thân hình dường như biến mất, mà lúc này hắn từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng chiếu xuống, hắc y trái lại thấy được.
“Phải không?” Diệp Vô Truy nhướng mày hỏi: “Vậy tôi trước đây là thế nào với cậu?”
Ly Hỏa biểu tình chăm chú, tựa hồ thực sự hồi tưởng: “Lần đầu tiên gặp mặt, cậu cầm đao muốn tôi cùng cậu đánh một trận. Lần thứ hai gặp lại, cậu nửa uy hiếp muốn tôi và cậu cùng nhau lao ra khỏi vòng vây. Sau đó, trái lại một đường chê tôi vướng bận, muốn đuổi tôi đi.”
Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút, hình như thực sự giống như Ly Hỏa nói.
Mỗi lần cậu gặp Ly Hỏa, đều không phải trường hợp tốt gì, hơn nữa vị trí bối cảnh của hai người, nếu muốn Diệp Vô Truy hòa ngôn tương hướng với Ly Hỏa hầu như là chuyện không có khả năng. Trừ phi sau này, trong hai người bọn họ có một người cam nguyện vì đối phương mà buông tha lập trường của mình, như vậy mới có khả năng hòa thuận ở chung.
Thế nhưng Diệp Vô Truy nghĩ đến việc ấy, không khỏi tự giễu cười. Bảo cậu vì Ly Hỏa mà phản bội sư môn, căn bản là chuyện không có khả năng. Đối với Ly Hỏa mà nói, thân là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, muốn dừng lại đến Diệp Vô Truy bên này cũng khó như lên trời.
Tóm lại, hai người từ ngày đầu tiên đã là địch, thì gần như không bao giờ có cơ hội có thể hòa thuận nữa.
Nhìn thấy khóe miệng Diệp Vô Truy hơi lộ vẻ tươi cười chế giễu, ánh mắt Ly Hỏa ảm đạm xuống.
“Cho nên, đem nay cậu đối với tôi như vậy, trái lại khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Cậu tuyệt đối không có khả năng lấy lòng tôi, nói như vậy chỉ có một lý do.” Hắn nhìn góc tường bốn phía vắng vẻ, nói: “Cậu chỉ trêu chọc tôi, kỳ thực nội tâm cho rằng tôi tuyệt đối có đi không về, đúng không? Diệp Vô Truy.”
“Lẽ nào cậu cho rằng còn có thể trở về?” Diệp Vô Truy cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ly Hỏa, con ngươi đen sáng quắc nhìn thẳng đối phương.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, trong nháy mắt ánh trăng âm thanh của bụi cỏ đều không nghe thấy. Một loại chiến ý băng lãnh vận sức chờ phát động tràn ngập, phảng phất lạnh băng như tháng chạp. Thế nhưng không ai động thủ trước, Diệp Vô Truy vẫn như cũ đứng bên cửa sổ, trong tay nắm chặt chén rượu.
Ly Hỏa cứ như vậy vững vàng theo dõi cậu, nửa ngày không thấy cậu hành động, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. Thoáng qua, hắn như nghĩ thông suốt cái gì đó, cười nói.
“Diệp Vô Truy, hóa ra cậu cũng sẽ hù người.”
Tay nắm chèn rượu nhẹ run lên, Diệp Vô Truy mặt không đổi sắc: “Hù người? Có cái gì tốt?”
Thấy cậu bộ dáng cậu không sợ hãi như trước, Ly Hỏa cũng không lo lắng, như là tính trước ký càng: “Từ ngày đó sau khí chạy ra khỏi vòng vây của Thiên Ưng giáo, tôi đã cảm thấy kỳ quái. Dọc đường đi nếu cậu không muốn tôi đi theo, lấy võ công của cậu rõ ràng có rất nhiều phương pháp có thể cắt đuôi hoặc đánh đuổi tôi, thế nhưng cậu lại không hề.”
Hai tròng mắt Ly Hỏa đặc biệt phát sáng, hắn đột nhiên di chuyển, từng bước một thong thả lại kiên định đi tới hướng Diệp Vô Truy. Khóe miệng mang theo ý cười, như là vì sắp bắt được con mồi đã hướng tới từ trước đến nay mà cảm thấy vui sướng.
“Cậu không phải không làm, mà không thể làm. Lấy công lực hiện tại của cậu ngay cả người bình thường cũng không bằng, Diệp Vô Truy!”
Nháy mắt khi phun ra câu kia, Ly Hỏa toàn thân nhảy lên, như làn gió di chuyển tới bên cạnh Diệp Vô Truy. Tốc độ nhanh như gió, khiến người ta tránh không kịp.
Chớp mắt, liền xuất hiện phía sau cậu, Ly Hỏa ghé sát vào bên tai người phía trước, ngữ khí gần như ái muội.
“Cho nên, hiện tại cậu căn bản không phải đối thủ của tôi.”
Dĩ nhiên bị người nhanh như vậy tới gần! Diệp Vô Truy trong lòng cả kinh, vừa định xoay người lại, nhưng bị người phía sau mạnh mẽ chế trụ thắt lưng, không thể động đậy.
“Cậu ——!”
Ly Hỏa đưa tay, nắm chặt cổ tay cầm chén rượu kia của Diệp Vô Truy, cầm tay cậu nhấp một ngụm, cười khẽ.
“Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra vị Danh Đao truyền thụ, bất quá chỉ là cọp giấy mà thôi.”
Diệp Vô Truy bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng không cam. Thế nhưng tình cảnh bất lợi với cậu, nhiều lời cũng vô ích.
Ly Hỏa thấy cậu không nói, càng khẳng định suy đoàn trong lòng.
“Tôi trước đây vẫn luôn nghĩ kỳ quái, lấy thân thủ sử dụng đao của cậu, vì sao chỉ xếp hạng chín.” Nói đến đây, Ly Hỏa chú ý tới Diệp Vô Truy luôn không biểu tình thần sắc bỗng nhiên căng thẳng, hắn cười cười, tiếp tục nói: “Bây giờ nghĩ lại, cậu có một chiêu lợi hại như vậy, không có khả năng không có chút hạn chế. Có thể những hạn chế này chính là, mấy ngày sau khi cậu sử dụng tuyệt chiêu này nội công sẽ bị giảm lớn, hử, tôi nói đúng không?”
Một phen suy đoán này của hắn, dĩ nhiên đem thuộc tính vô địch “Đao” của Diệp Vô Truy đoán được hơn phân nửa. Đương nhiên Diệp Vô Truy sẽ không nghiệm chứng đúng sai, cho nên Ly Hỏa chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn của cậu.
Ly Hỏa tâm tình tốt, lúc này cũng không ngại bị trừng nhiều. Dù sao hiện tại người bị khắc chế trong ngực là Diệp Vô Truy, mà không phải hắn. Thân là tay săn, lúc nào cũng thích trêu chọc con mồi.
“Cậu không động thủ?” Diệp Vô Truy bị áp chế trong ngực đột nhiên hỏi: “Hay là nói, giáo chủ của các người không có hạ lệnh cướp thanh đao này của tôi?”
Không kỳ quái sao cậu biết được tin tức, Ly Hỏa khẽ nhướng mày: “Đây là việc của tôi…”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, tay chế trụ Diệp Vô Truy cũng dùng sức hơn.
Bởi vì hắn thấy một con bướm, đột nhiên ba từ ngoài tường tới, con bướm đen nhẹ nhàng khiêu vũ vòng quanh hai người. Bướm đêm đen mỹ lệ, dưới ánh trang chiếu rọi nhẹ nhàng khiêu vũ, có một loại xinh đẹp quỷ dị kiêu ngạo.
Bướm đen bay hai vòng quanh Diệp Vô Truy, cuối cùng đậu trên chén rượu bên tay phải của cậu, hạ hai cánh xuống.
Một màn quỷ dị này, bỗng nhiên khiến Ly Hỏa nhớ tới cái gì đó. Hắn một đường thấy các loại kỳ quái, vì sao thủ vệ xung quanh ít như vậy, vì sao Diệp Vô Truy dĩ nhiên bó tay chịu trói? Tất cả đột nhiên đều có lý giải.
Nếu như, đây là một cái bẫy rập. Đây là Diệp Vô Truy lấy bản thân làm mồi, bẫy rập bắt được Ly Hỏa hắn!
Hắn cúi đầu nhìn thần sắc người trong lòng, không ngoài dự đoán, Diệp Vô Truy cũng đang giương mắt nhìn hắn.
Bên mép đang lộ một tia mỉm cười.
Ly Hỏa nhìn vẻ tươi cười chiếm đầy trong mắt, cảm giác yêu thích bò lên trong lòng.
Diệp Vô Truy không nói gì, nhưng có người thay cậu lên tiếng.
“Tiểu tử, cậu ôm đủ chưa?”
Ly Hỏa theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trước cửa tiểu viện không biết từ bao giờ có ba người đang đứng, dẫn đầu là nam tử hắc y mặt lạnh, có một cỗ khí thế không giận mà uy. Ở hai bên, là hai người diện mạo giống nam tử bảy tám phần. Mà mở miệng chất vẫn Ly Hỏa, chính là nam nhân tương đối cao to trong hai người kia.
Chỉ liếc mắt, Ly Hỏa liền biết thân phận của ba người trước mắt này. Ở Tàng Kiếm sơn trang có khí chất ấy, thân pháp như vậy của ba người, không ngoài ba vị trang chủ, vị dẫn đầu kia nhất định chính là đại trang chủ Diệp Anh. Mà hai vị khác, tự nhiên là nhị trang chủ cùng tứ trang chủ. Tam trang chủ Diệp Vụ luôn luôn ẩn cư, không tùy tiện ra mặt.
Người vóc người cao tráng vừa nói, đúng là tứ trang chủ Diệp Mong.
Quả nhiên là trúng kế, không nghĩ tới Diệp Vô Truy dĩ nhiên đem bản thân cậu làm mồi dụ, liếc mắt nhìn người bên người, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Truy ẩn ẩn vẻ an tâm.
Cậu thấy Ly Hỏa nhìn mình, trả lời: “Thế nào, cậu nghĩ lần này có thể bình yên rời đi sao?”
Ly Hỏa nội tâm cười khổ, trên mặt vẫn làm bộ không đổi: “Cho dù ba vị trang chủ đến thì có sao, hiện tại cậu đang ở trong tay tôi, tôi có thể lấy cậu làm con tin.” Nói xong, hắn giả vờ ngoan lệ cầm trường kiếm trong tay đặt tại chỗ yết hầu của Diệp Vô Truy, trầm giọng nói: “Cậu nghĩ như vậy đáng giá sao? Vì một cái nhiệm vụ, mà để mình công lao đổ biển.”
Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》 nếu người chơi tử vong, chỉ có hoàn toàn làm lại từ đầu. Nghiêm phạt nghiêm khắc như vậy, cho dù là Diệp Vô Truy cũng không cách nào chịu đựng.
Ly Hỏa chờ mong biểu tình của đối phương khi nghe được những lời này của mình, quả nhiên thấy Diệp Vô Truy nhướng mày.
“Tôi vốn tưởng cậu sẽ không chọn loại cách làm lưỡng bại câu thương này.”
“Đó chỉ do cậu tưởng, cũng không phải tôi.” Ly Hỏa mặt không biểu tình, thanh âm lạnh lùng, mặt hướng ba vị trang chủ cao giọng quát dẹp đường: “Để tôi dẫn hắn rời khỏi đây, tôi sẽ không làm hắn bị thương.” Trường kiếm trong tay lại đặt sát hơn chút, chỗ cổ Diệp Vô Truy có vết màu uốn lượn theo trường kiếm lạnh băng chảy xuống.
Diệp Mông bên kia lộ vẻ nôn nóng, lại bị Diệp nhị trang chủ đưa tay ngăn cản, Diệp Huy nhàn nhạt nhìn về phía Ly Hỏa, nói: “Cho dù cậu bước ra khỏi cánh cửa này, hôm nay nếu cậu làm người này mảy may bị thương, Tàng Kiếm sơn trang tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”
Ly Hỏa hoàn toàn không thèm để ý: “Một khi rời đi, Tàng Kiếm sơn trang các người muốn tìm được tôi cũng không dễ dàng như vậy.”
Lúc hắn nói những lời này, trong giọng nói có tự tin cùng kiêu ngạo, không khỏi khiến người ta tin tưởng hắn thật sự có bản lĩnh này, có thể đường đường tránh khỏi truy sát của Tàng Kiếm sơn trang.
Lúc này Diệp Mông cũng trở nên do dự, không biết đối phương có thực sự hạ độc thủ với Diệp Vô Truy hay không, nhưng nếu tùy ý để thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo này rời đi, đây mới thực sự là hậu hoạn vô cùng. Một bên, Diệp Anh vẫn trầm mặc nhíu mày, tay nắm trường kiếm không khỏi thật chặt.
Hai bên đang định giằng co, Diệp Vô Truy bị hai bên kèm đột nhiên mở miệng nói: “Không cần cần quan tâm tôi, hôm nay dù thế nào cũng không thể để hắn rời khỏi chỗ này!”
Ly Hỏa nắm chặt tay, đem cậu kéo gần hơn: “Cậu không quan tâm tính mạng của mình?”
Hắn vừa hỏi như thế, chỉ thấy Diệp Vô Truy nâng mắt, cặp mắt đen kịt thâm thúy kia nhìn hắn. Hai tròng mắt không bầu trời sao, cũng không chất chứa tâm trí cùng ý vị, mà như vực sâu. Ly Hỏa phút chốc cảm thấy, mình tựa hồ nhanh chóng bị đôi mắt mê hoặc này câu dẫn tâm trí.
Bên tai, chỉ nghe thấy thanh âm trong suốt của Diệp Vô Truy.
“Ly Hỏa, cậu mới là người giỏi giả bộ nhất trên đời này.” Cậu cười, chuyển lời nói: “Cậu căn bản không thể giết tôi, cũng sẽ không giết tôi.”
Thế nhưng ánh đền nho nhỏ có phạm vi chiếu sáng hữu hạn, chỗ ánh đèn không thể chiếu đến, mơ hồ thấu lộ mờ tối.
Diệp Vô Truy cũng không ngại những việc này, cậu chỉ cầm lấy giá để đèn, đặt tới trên bàn trước cửa sổ. Giơ tay lên đẩy cửa sở ra, ánh trăng cứ như vậy chiếu vào trong phòng.
Ánh trăng đêm nay rất tốt, ánh trăng trắng bạc lưu lạc đến trên thềm đá ngoài cửa sổ, như một dòng suối màu bạc nhỏ. So với trong phòng mờ tối, ngoài phòng trái lại sáng sửa hơn rất nhiều.
Ánh mắt treo ở vầng trăng tròn giữa không trung, Diệp Vô Truy xoay người, quyết định không bằng nhân cơ hội ánh trăng sáng này uống vài chén rượu. Mà trong nháy mắt cậu quay đầu lại lấy chén, một cơn gió lạnh thổi đến, ánh đèn vốn không sáng đột ngột bị thổi tắt.
Mất đi ánh nến, gian phòng tối tăm hơn nhiều, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ là nguồn sáng duy nhất.
Tay trái đang đưa ra nhất thời dừng lại, trong bóng tối chỗ không thể thấy, khóe môi Diệp Vô Truy hơi câu lên.
Cậu vươn tay cầm lấy chén rượu, rót đầy chén rượu, sau đó lại rót đầy một chén khác. Đem hai chén rượu đặt trên bệ cửa sổ được ánh trăng chiếu rọi, Diệp Vô Truy nhẹ giọng nói.
“Nếu tới, không bằng đi ra cùng uống một chén.”
Ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây lòa xòa lay động, không ai đáp trả cậu.
Nhưng Diệp Vô Truy cũng không để ý, cậu chỉ bưng chén rượu của mình, như là lẩm bẩm nói: “Tôi vốn tưởng cho dù là địch nhân, cũng có thể ngắm trăng cùng uống. Tối thiểu cá nhân tôi mà nói, tôi còn rất bội phục cậu.”
Lúc này, trả lời cậu không phải yên lặng. Trong bóng tối có một thân ảnh đi ra, hắn nhìn Diệp Vô Truy một mình uống rượu, thấp giọng cười.
“Bội phục tôi? Tôi cũng không biết mình có đức năng gì, có thể khiến Danh Đao truyền thụ Diệp Vô Truy kính nể.”
“Có dũng khí một mình xông vào Tàng Kiếm sơn trang, người bình thường không có can đảm làn được.” Diệp Vô Truy nhấp một ngụm rượu trong chén, xoay người nhìn người nọ đi ra khỏi bóng tối: “Mà liều lĩnh ban đêm xông vào Tàng Kiếm sơn trang còn có tự tin như vậy, cậu là người duy nhất.”
Người nọ không khỏi khẽ cười rộ lên: “Nếu không ở trường hợp này, tôi thật muốn cùng cậu uống một chén, Diệp Vô Truy. Từ trước đến nay tựa hồ cậu là người đầu tiên khen tôi.”
Ly Hỏa mặc một thân hắc y, đứng trong bóng đen thân hình dường như biến mất, mà lúc này hắn từ trong bóng tối đi ra, ánh trăng chiếu xuống, hắc y trái lại thấy được.
“Phải không?” Diệp Vô Truy nhướng mày hỏi: “Vậy tôi trước đây là thế nào với cậu?”
Ly Hỏa biểu tình chăm chú, tựa hồ thực sự hồi tưởng: “Lần đầu tiên gặp mặt, cậu cầm đao muốn tôi cùng cậu đánh một trận. Lần thứ hai gặp lại, cậu nửa uy hiếp muốn tôi và cậu cùng nhau lao ra khỏi vòng vây. Sau đó, trái lại một đường chê tôi vướng bận, muốn đuổi tôi đi.”
Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút, hình như thực sự giống như Ly Hỏa nói.
Mỗi lần cậu gặp Ly Hỏa, đều không phải trường hợp tốt gì, hơn nữa vị trí bối cảnh của hai người, nếu muốn Diệp Vô Truy hòa ngôn tương hướng với Ly Hỏa hầu như là chuyện không có khả năng. Trừ phi sau này, trong hai người bọn họ có một người cam nguyện vì đối phương mà buông tha lập trường của mình, như vậy mới có khả năng hòa thuận ở chung.
Thế nhưng Diệp Vô Truy nghĩ đến việc ấy, không khỏi tự giễu cười. Bảo cậu vì Ly Hỏa mà phản bội sư môn, căn bản là chuyện không có khả năng. Đối với Ly Hỏa mà nói, thân là thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo, muốn dừng lại đến Diệp Vô Truy bên này cũng khó như lên trời.
Tóm lại, hai người từ ngày đầu tiên đã là địch, thì gần như không bao giờ có cơ hội có thể hòa thuận nữa.
Nhìn thấy khóe miệng Diệp Vô Truy hơi lộ vẻ tươi cười chế giễu, ánh mắt Ly Hỏa ảm đạm xuống.
“Cho nên, đem nay cậu đối với tôi như vậy, trái lại khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Cậu tuyệt đối không có khả năng lấy lòng tôi, nói như vậy chỉ có một lý do.” Hắn nhìn góc tường bốn phía vắng vẻ, nói: “Cậu chỉ trêu chọc tôi, kỳ thực nội tâm cho rằng tôi tuyệt đối có đi không về, đúng không? Diệp Vô Truy.”
“Lẽ nào cậu cho rằng còn có thể trở về?” Diệp Vô Truy cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ly Hỏa, con ngươi đen sáng quắc nhìn thẳng đối phương.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, trong nháy mắt ánh trăng âm thanh của bụi cỏ đều không nghe thấy. Một loại chiến ý băng lãnh vận sức chờ phát động tràn ngập, phảng phất lạnh băng như tháng chạp. Thế nhưng không ai động thủ trước, Diệp Vô Truy vẫn như cũ đứng bên cửa sổ, trong tay nắm chặt chén rượu.
Ly Hỏa cứ như vậy vững vàng theo dõi cậu, nửa ngày không thấy cậu hành động, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi hoặc. Thoáng qua, hắn như nghĩ thông suốt cái gì đó, cười nói.
“Diệp Vô Truy, hóa ra cậu cũng sẽ hù người.”
Tay nắm chèn rượu nhẹ run lên, Diệp Vô Truy mặt không đổi sắc: “Hù người? Có cái gì tốt?”
Thấy cậu bộ dáng cậu không sợ hãi như trước, Ly Hỏa cũng không lo lắng, như là tính trước ký càng: “Từ ngày đó sau khí chạy ra khỏi vòng vây của Thiên Ưng giáo, tôi đã cảm thấy kỳ quái. Dọc đường đi nếu cậu không muốn tôi đi theo, lấy võ công của cậu rõ ràng có rất nhiều phương pháp có thể cắt đuôi hoặc đánh đuổi tôi, thế nhưng cậu lại không hề.”
Hai tròng mắt Ly Hỏa đặc biệt phát sáng, hắn đột nhiên di chuyển, từng bước một thong thả lại kiên định đi tới hướng Diệp Vô Truy. Khóe miệng mang theo ý cười, như là vì sắp bắt được con mồi đã hướng tới từ trước đến nay mà cảm thấy vui sướng.
“Cậu không phải không làm, mà không thể làm. Lấy công lực hiện tại của cậu ngay cả người bình thường cũng không bằng, Diệp Vô Truy!”
Nháy mắt khi phun ra câu kia, Ly Hỏa toàn thân nhảy lên, như làn gió di chuyển tới bên cạnh Diệp Vô Truy. Tốc độ nhanh như gió, khiến người ta tránh không kịp.
Chớp mắt, liền xuất hiện phía sau cậu, Ly Hỏa ghé sát vào bên tai người phía trước, ngữ khí gần như ái muội.
“Cho nên, hiện tại cậu căn bản không phải đối thủ của tôi.”
Dĩ nhiên bị người nhanh như vậy tới gần! Diệp Vô Truy trong lòng cả kinh, vừa định xoay người lại, nhưng bị người phía sau mạnh mẽ chế trụ thắt lưng, không thể động đậy.
“Cậu ——!”
Ly Hỏa đưa tay, nắm chặt cổ tay cầm chén rượu kia của Diệp Vô Truy, cầm tay cậu nhấp một ngụm, cười khẽ.
“Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra vị Danh Đao truyền thụ, bất quá chỉ là cọp giấy mà thôi.”
Diệp Vô Truy bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng không cam. Thế nhưng tình cảnh bất lợi với cậu, nhiều lời cũng vô ích.
Ly Hỏa thấy cậu không nói, càng khẳng định suy đoàn trong lòng.
“Tôi trước đây vẫn luôn nghĩ kỳ quái, lấy thân thủ sử dụng đao của cậu, vì sao chỉ xếp hạng chín.” Nói đến đây, Ly Hỏa chú ý tới Diệp Vô Truy luôn không biểu tình thần sắc bỗng nhiên căng thẳng, hắn cười cười, tiếp tục nói: “Bây giờ nghĩ lại, cậu có một chiêu lợi hại như vậy, không có khả năng không có chút hạn chế. Có thể những hạn chế này chính là, mấy ngày sau khi cậu sử dụng tuyệt chiêu này nội công sẽ bị giảm lớn, hử, tôi nói đúng không?”
Một phen suy đoán này của hắn, dĩ nhiên đem thuộc tính vô địch “Đao” của Diệp Vô Truy đoán được hơn phân nửa. Đương nhiên Diệp Vô Truy sẽ không nghiệm chứng đúng sai, cho nên Ly Hỏa chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn của cậu.
Ly Hỏa tâm tình tốt, lúc này cũng không ngại bị trừng nhiều. Dù sao hiện tại người bị khắc chế trong ngực là Diệp Vô Truy, mà không phải hắn. Thân là tay săn, lúc nào cũng thích trêu chọc con mồi.
“Cậu không động thủ?” Diệp Vô Truy bị áp chế trong ngực đột nhiên hỏi: “Hay là nói, giáo chủ của các người không có hạ lệnh cướp thanh đao này của tôi?”
Không kỳ quái sao cậu biết được tin tức, Ly Hỏa khẽ nhướng mày: “Đây là việc của tôi…”
Giọng nói của hắn đột nhiên ngừng lại, tay chế trụ Diệp Vô Truy cũng dùng sức hơn.
Bởi vì hắn thấy một con bướm, đột nhiên ba từ ngoài tường tới, con bướm đen nhẹ nhàng khiêu vũ vòng quanh hai người. Bướm đêm đen mỹ lệ, dưới ánh trang chiếu rọi nhẹ nhàng khiêu vũ, có một loại xinh đẹp quỷ dị kiêu ngạo.
Bướm đen bay hai vòng quanh Diệp Vô Truy, cuối cùng đậu trên chén rượu bên tay phải của cậu, hạ hai cánh xuống.
Một màn quỷ dị này, bỗng nhiên khiến Ly Hỏa nhớ tới cái gì đó. Hắn một đường thấy các loại kỳ quái, vì sao thủ vệ xung quanh ít như vậy, vì sao Diệp Vô Truy dĩ nhiên bó tay chịu trói? Tất cả đột nhiên đều có lý giải.
Nếu như, đây là một cái bẫy rập. Đây là Diệp Vô Truy lấy bản thân làm mồi, bẫy rập bắt được Ly Hỏa hắn!
Hắn cúi đầu nhìn thần sắc người trong lòng, không ngoài dự đoán, Diệp Vô Truy cũng đang giương mắt nhìn hắn.
Bên mép đang lộ một tia mỉm cười.
Ly Hỏa nhìn vẻ tươi cười chiếm đầy trong mắt, cảm giác yêu thích bò lên trong lòng.
Diệp Vô Truy không nói gì, nhưng có người thay cậu lên tiếng.
“Tiểu tử, cậu ôm đủ chưa?”
Ly Hỏa theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trước cửa tiểu viện không biết từ bao giờ có ba người đang đứng, dẫn đầu là nam tử hắc y mặt lạnh, có một cỗ khí thế không giận mà uy. Ở hai bên, là hai người diện mạo giống nam tử bảy tám phần. Mà mở miệng chất vẫn Ly Hỏa, chính là nam nhân tương đối cao to trong hai người kia.
Chỉ liếc mắt, Ly Hỏa liền biết thân phận của ba người trước mắt này. Ở Tàng Kiếm sơn trang có khí chất ấy, thân pháp như vậy của ba người, không ngoài ba vị trang chủ, vị dẫn đầu kia nhất định chính là đại trang chủ Diệp Anh. Mà hai vị khác, tự nhiên là nhị trang chủ cùng tứ trang chủ. Tam trang chủ Diệp Vụ luôn luôn ẩn cư, không tùy tiện ra mặt.
Người vóc người cao tráng vừa nói, đúng là tứ trang chủ Diệp Mong.
Quả nhiên là trúng kế, không nghĩ tới Diệp Vô Truy dĩ nhiên đem bản thân cậu làm mồi dụ, liếc mắt nhìn người bên người, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Vô Truy ẩn ẩn vẻ an tâm.
Cậu thấy Ly Hỏa nhìn mình, trả lời: “Thế nào, cậu nghĩ lần này có thể bình yên rời đi sao?”
Ly Hỏa nội tâm cười khổ, trên mặt vẫn làm bộ không đổi: “Cho dù ba vị trang chủ đến thì có sao, hiện tại cậu đang ở trong tay tôi, tôi có thể lấy cậu làm con tin.” Nói xong, hắn giả vờ ngoan lệ cầm trường kiếm trong tay đặt tại chỗ yết hầu của Diệp Vô Truy, trầm giọng nói: “Cậu nghĩ như vậy đáng giá sao? Vì một cái nhiệm vụ, mà để mình công lao đổ biển.”
Trong 《Nhất Mộng Giang Hồ》 nếu người chơi tử vong, chỉ có hoàn toàn làm lại từ đầu. Nghiêm phạt nghiêm khắc như vậy, cho dù là Diệp Vô Truy cũng không cách nào chịu đựng.
Ly Hỏa chờ mong biểu tình của đối phương khi nghe được những lời này của mình, quả nhiên thấy Diệp Vô Truy nhướng mày.
“Tôi vốn tưởng cậu sẽ không chọn loại cách làm lưỡng bại câu thương này.”
“Đó chỉ do cậu tưởng, cũng không phải tôi.” Ly Hỏa mặt không biểu tình, thanh âm lạnh lùng, mặt hướng ba vị trang chủ cao giọng quát dẹp đường: “Để tôi dẫn hắn rời khỏi đây, tôi sẽ không làm hắn bị thương.” Trường kiếm trong tay lại đặt sát hơn chút, chỗ cổ Diệp Vô Truy có vết màu uốn lượn theo trường kiếm lạnh băng chảy xuống.
Diệp Mông bên kia lộ vẻ nôn nóng, lại bị Diệp nhị trang chủ đưa tay ngăn cản, Diệp Huy nhàn nhạt nhìn về phía Ly Hỏa, nói: “Cho dù cậu bước ra khỏi cánh cửa này, hôm nay nếu cậu làm người này mảy may bị thương, Tàng Kiếm sơn trang tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.”
Ly Hỏa hoàn toàn không thèm để ý: “Một khi rời đi, Tàng Kiếm sơn trang các người muốn tìm được tôi cũng không dễ dàng như vậy.”
Lúc hắn nói những lời này, trong giọng nói có tự tin cùng kiêu ngạo, không khỏi khiến người ta tin tưởng hắn thật sự có bản lĩnh này, có thể đường đường tránh khỏi truy sát của Tàng Kiếm sơn trang.
Lúc này Diệp Mông cũng trở nên do dự, không biết đối phương có thực sự hạ độc thủ với Diệp Vô Truy hay không, nhưng nếu tùy ý để thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo này rời đi, đây mới thực sự là hậu hoạn vô cùng. Một bên, Diệp Anh vẫn trầm mặc nhíu mày, tay nắm trường kiếm không khỏi thật chặt.
Hai bên đang định giằng co, Diệp Vô Truy bị hai bên kèm đột nhiên mở miệng nói: “Không cần cần quan tâm tôi, hôm nay dù thế nào cũng không thể để hắn rời khỏi chỗ này!”
Ly Hỏa nắm chặt tay, đem cậu kéo gần hơn: “Cậu không quan tâm tính mạng của mình?”
Hắn vừa hỏi như thế, chỉ thấy Diệp Vô Truy nâng mắt, cặp mắt đen kịt thâm thúy kia nhìn hắn. Hai tròng mắt không bầu trời sao, cũng không chất chứa tâm trí cùng ý vị, mà như vực sâu. Ly Hỏa phút chốc cảm thấy, mình tựa hồ nhanh chóng bị đôi mắt mê hoặc này câu dẫn tâm trí.
Bên tai, chỉ nghe thấy thanh âm trong suốt của Diệp Vô Truy.
“Ly Hỏa, cậu mới là người giỏi giả bộ nhất trên đời này.” Cậu cười, chuyển lời nói: “Cậu căn bản không thể giết tôi, cũng sẽ không giết tôi.”
Tác giả :
YY Đích Liệt Tích