Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Chương 86: Nhiệm vụ tương thân (trung)
Từng hành động, cử chỉ của Ám Hắc Đại Công xưa nay luôn là tiêu điểm đáng chú ý trong Mộng Đại Lục. Tội Lỗi Quá Xá danh tiếng tuy không nổi bằng nhưng chỉ cần bỏ công lên bảng cao thủ tìm thử nhất định sẽ nhìn thấy tên cậu ta, vì vậy chuyện này đã nhanh chóng vạch trần bản chất “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của game thủ toàn Mộng Đại Lục, gây ra xôn xao dư luận. Nhà cái có, người đặt cược cũng có, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Hiếm khi Tội Lỗi Quá Xá bình tĩnh như lúc này, cậu ta nói: “Em logout tránh bão đây.”
Quan Miên nói: “Cậu có thể về khu miễn chiến trong thôn.”
Tội Lỗi Quá Xá lắc đầu đáp: “Nếu em còn online mà không ứng chiến chẳng phải để người ta thấy em nhát lắm à? Nhưng logout là bất đắc dĩ đúng không. Em là học sinh mà, cần thi lại.”
Quan Miên nói: “Phần lớn học sinh đều không cần thi lại.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
“Cậu thi lại vẫn chưa đậu?”
“Không phải thi lại vẫn chưa đậu! Là chưa bắt đầu thi lại mà!” Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy phân biệt rõ hai chuyện này là việc vô cùng quan trọng.
Quan Miên rất biết lắng nghe, cậu sửa lời: “Xin lỗi, trước khi gặp cậu, trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ phải dùng hai từ ‘thi lại’ này.”
“…”
“A!” Game thủ trốn việc lén xem báo lúc nãy nhảy cẫng lên, “Hội trưởng ứng chiến rồi!”
Những người khác nhao nhao thi nhau lấy báo ra đọc.
Vì đã chuyển báo cho Quan Miên nên Tội Lỗi Quá Xá chỉ đành lấy tay chọt vào lưng Quan Miên, “Mau mau mau, xem xem hội trưởng nào.”
Quan Miên chẳng buồn liếc lấy một cái mà chuyền ngay báo cho cậu ta, “Tôi thấy vốn chả cần xác nhận.” Cậu thật sự không nghĩ ra được còn có hội trưởng nào trong Mộng Đại Lục ngốc đến mức đứng ra chịu trận cho Tội Lỗi Quá Xá.
Tội Lỗi Quá Xá nhận báo, quả nhiên tìm được tin nhắc nhận lời thách đấu của Ám Hắc Đại Công do Tinh Phi Ngân gửi, cậu ta hớn hở đến mức khoa tay múa chân, “Chẹp chẹp, mần thịt anh ta đi!”
Quan Miên hỏi: “Ý cậu là mần thịt Ám Hắc Đại Công hay Tinh Phi Ngân?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Anh thấy em là kẻ ăn cháo đá bát sao hả?” Có ngốc đến đâu thì vẫn phải biết Tinh Phi Ngân ra mặt giùm mình chứ, “Đừng nói nhiều nữa, mình đi xem kịch đi anh!”
Quan Miên nói: “Vẫn chưa hết giờ.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Xem kịch làm đầu!”
Những thành viên quanh đó đều gật gù tán thành.
Quan Miên nói: “Bây giờ đi xem thì về tăng ca một tiếng.”
Các thành viên đồng thanh phản bác lại lời của Tội Lỗi Quá Xá, “Công việc làm đầu.”
Cuối cùng người đi xem kịch chỉ có mỗi Tội Lỗi Quá Xá, thế nhưng đa số những thành viên làm việc trong khu phế tích đều dán mắt vào báo theo dõi tin tức.
Là Ám Hắc Đại Công thắng, hay là Tinh Phi Ngân thắng đây?
Câu hỏi này gần như đang lởn vởn trong đầu tất cả mọi người. Huyền thoại chiến tích của Ám Hắc Đại Công cách đây chưa lâu vừa sụp đổ, tuy level của anh cao hơn nhưng cũng chỉ xếp trên một hạng mà thôi. Tinh Phi Ngân tuy không thích PK nhưng luôn nằm trong top ba trên bảng cao thủ, thực lực tuyệt đối không thể xem thường.
Quan Miên thản nhiên nhặt hết đá vụn cho vào bao, dáng vẻ bình tĩnh như chưa hề biết về việc này.
Hình như thi đấu đã bắt đầu.
Có người trên báo xung phong tường thuật trực tiếp tình hình, khu đổ nát lúc này không ngớt rộ lên những tràn xầm xì nghị luận và xuýt xoa, càng về sau công tác trong khu càng như ngừng hẳn. Dù có phải mượn cớ trốn việc hay không nhưng ánh mắt mọi người đều dán vào báo, theo từng lời tường thuật trên báo mà phản ứng đủ kiểu.
“Ôi chao!”
Có người hoảng hốt la lên, những người khác cũng thở dài thành tiếng.
Quan Miên tuy không xem báo nhưng từ phản ứng của họ, cậu đã đoán được kết quả.
Cả khu phế tích như bị bao phủ bởi mây đen, không khí vô cùng ngột ngạt.
Mãi đến khi Tội Lỗi Quá Xá cưỡi sư thứu từ trên trời đáp xuống, nhảy phóc xuống trước mặt Quan Miên, “Anh biết chưa?”
Quan Miên đáp: “Tinh Phi Ngân thua.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nếu chẳng phải Tinh Phi Ngân nhất quyết chỉ dùng kỹ năng level 80 thì căn bản sẽ không thua đâu.”
Quan Miên hỏi: “Cấp 80?”
“Ám Hắc Đại Công cấp 80, Tinh Phi Ngân vì để cuộc đấu công bằng nên chủ động yêu cầu chỉ dùng kỹ năng cấp 80 trở xuống.” Tội Lỗi Quá Xá tức tối nói: “Vốn có thua được đâu.”
Quan Miên hỏi: “Tức là cậu đang phàn nàn vì một cuộc đấu công bằng quá công bằng?”
Tội Lỗi Quá Xá cứng họng, ấp úng đáp: “Em đâu có ý đó.”
Quan Miên cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tội Lỗi Quá Xá ngồi đờ ra bên cạnh.
Làm được một lát, Quan Miên đột nhiên mở miệng: “Cậu đặc biệt nhạy cảm với chuyện của Tinh Phi Ngân.”
“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá thoáng sửng sốt nhưng lập tức la lối oai oái: “Ai bảo?”
Quan Miên đáp: “Quan sát thấy.”
Tội Lỗi Quá Xá lúng túng nói: “Bọn em học cùng trường lại bắt cặp với nhau trong game, quan tâm nhau cũng phải thôi, không có ý gì khác đâu.”
Quan Miên lẳng lặng nhìn Tội Lỗi Quá Xá, mãi đến khi cậu ta ngại ngùng quay sang chỗ khác trước mới thôi.
“Tới giờ của tôi rồi.” Quan Miên nói.
Tội Lỗi Quá Xá quay đầu lại và nói ngay: “Vậy mình cùng đi luyện cấp.”
“Ý tôi là giờ ăn cơm.”
“Em đợi anh lên.”
“Tôi có hẹn.” Quan Miên nói.
Tội Lỗi Quá Xá lòng vẫn chưa nguội lạnh, tiếp tục cù cưa: “Em đi chung với.”
“Ám Hắc Đại Công.”
Tội Lỗi Quá Xá há mỏ nhưng cũng chịu thôi.
Quan Miên nói: “Tôi nhớ cậu mới bảo là có người đi cặp với cậu mà.”
“Anh í bận thấy mồ.” Tội Lỗi Quá Xá đáp.
Quan Miên bắt bẻ: “Bận mà thay cậu nhận lời khiêu chiến?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời ấp úng: “Tình cờ thôi mà, chắc là tình cờ đúng không nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Cậu cứ đi gây chuyện lần nữa xem sao.” Nói xong liền logout.
Tội Lỗi Quá Xá đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi đột nhiên vỗ đầu cái bốp, “Mắc gì mình phải cuống lên chứ?!”
Rời khỏi game, Quan Miên vừa đi đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy điện thoại phát ra tin nhắn: “Quý khách có một cuộc gọi nhỡ từ Bản Chất Minh Mẫn.”
Bởi không có thói quen soi mói đời tư của người khác nên trong phạm vi hiểu biết của cậu, Bản Chất Minh Mẫn vẫn là Bản Chất Minh Mẫn, không có quan hệ xã giao ngoài đời. Cậu bước tới cạnh điện thoại nhấn nút gọi lại.
Nghe được gần nửa bài hát cũ rích “Tôi Muốn Yêu” của Kiều Dĩ Hàng, bên kia mới bắt điện thoại. Bản Chất Minh Mẫn hỏi bằng giọng hồ hởi: “Mai cậu rảnh không?”
Quan Miên: “Không.”
“Đừng phũ phàng vậy chứ! Năn nỉ đấy! Người anh em!” Bản Chất Minh Mẫn xúc động nói: “Hạnh phúc nửa đời sau của tôi đều nhờ vào cậu cả!”
Quan Miên nói: “Tôi không cung cấp dịch vụ đẻ mướn.”
“…Tôi chỉ muốn mời cậu ăn cơm thôi mà.”
Quan Miên hỏi: “Trên bàn ăn có thứ gì?”
Bản Chất Minh Mẫn do dự rồi trả lời: “Đồ ăn.”
“Cạnh bàn thì sao?”
“…Gái đẹp.”
“Không đi.” Quan Miên từ chối thẳng thừng.
Bản Chất Minh Mẫn hốt hoảng nói: “Van cậu đấy! Ngoài cậu ra tôi chẳng tìm được anh chàng đẹp trai nào chưa lập gia đình cả!”
Quan Miên nói: “Anh cứ xem như tôi đã kết hôn.”
“Tôi luôn rất trung thực với bản thân.” Bản Chất Minh Mẫn nói: “Xem như giúp tôi lần này đi mà. Cô ấy là bạn thân của Lily, tôi đảm bảo cô ấy phẩm chất tốt, tướng mạo đoan trang. Thật ra thì cũng không trách tôi được, chủ yếu là tại cậu quá ưu tú, ưu tú đến nỗi làm tôi không nhịn được mà buột miệng khen vài câu. Vì vậy khi Lily bảo muốn giới thiệu đối tượng cho Mimi, tôi lỡ mồm nhắc đến cậu. Tôi mới quen Lily chưa được bao lâu, chẳng lẽ tí chuyện cỏn con này mà cũng từ chối cô ấy…”
Quan Miên bỏ vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, Bản Chất Minh Mẫn vẫn còn đang mãi ca cẩm.
Quan Miên thở dài ngao ngán, “Thời gian, địa điểm.”
“Mộng Xuân vạn tuế!”
“Coi chừng suy kiệt rồi ‘đi’ luôn.”
“Yên tâm, anh đây giữ được lâu, tần suất cũng không cao.”
Thật ra đối với Quan Miên, chuyện bị bạn bè kéo đi tham gia tiệc tùng xã giao vốn không phải chuyện gì lạ lẫm. Lúc còn học đại học, Kim Vũ Trụ cứ thích kéo cậu đi dự những bữa tiệc kết bạn này nọ, thế nhưng mục đích của cậu lại khác với tên kia, cậu chỉ muốn ăn chực mà thôi.
Chắc bởi ăn chực riết rồi chán mà bây giờ cậu chả còn tí hứng thú gì với mấy loại tiệc tùng như vậy nữa.
Cậu vẫn lên mạng cùng làm nhiệm vụ với Ám Hắc Đại Công rồi đi ngủ như thường ngày, đến sáng hôm sau thì bị cuộc điện thoại của Bản Chất Minh Mẫn réo tới gọi dậy.
“Có đồ Tây không? Màu trắng là hay nhất, hôm nay tôi mặc đồ đen. Một đen một trắng đi chung có vẻ oách.” Bản Chất Minh Mẫn kiêm luôn chuyên gia phục trang.
Quan Miên hỏi: “Có cần đeo thêm cái lưỡi dài để tăng âm khí không?”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “À phải, cậu có mắt kính không? Tôi nghe bảo Mimi thích đàn ông đeo kính.”
Quan Miên đáp: “Tôi thích gái đẹp lõa thể. Cô ta có chịu phối hợp không?”
“…Đến đúng hẹn có được không?” Yêu cầu của Bản Chất Minh Mẫn hạ xuống mức thấp nhất.
Quan Miên đáp: “Anh có thể sửa thời gian hẹn thành đúng ngay giờ tôi đến nơi.”
“Mấy giờ cậu tới?”
“Tới rồi cho anh hay.”
“…”
Hiếm khi Tội Lỗi Quá Xá bình tĩnh như lúc này, cậu ta nói: “Em logout tránh bão đây.”
Quan Miên nói: “Cậu có thể về khu miễn chiến trong thôn.”
Tội Lỗi Quá Xá lắc đầu đáp: “Nếu em còn online mà không ứng chiến chẳng phải để người ta thấy em nhát lắm à? Nhưng logout là bất đắc dĩ đúng không. Em là học sinh mà, cần thi lại.”
Quan Miên nói: “Phần lớn học sinh đều không cần thi lại.”
Tội Lỗi Quá Xá: “…”
“Cậu thi lại vẫn chưa đậu?”
“Không phải thi lại vẫn chưa đậu! Là chưa bắt đầu thi lại mà!” Tội Lỗi Quá Xá cảm thấy phân biệt rõ hai chuyện này là việc vô cùng quan trọng.
Quan Miên rất biết lắng nghe, cậu sửa lời: “Xin lỗi, trước khi gặp cậu, trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ phải dùng hai từ ‘thi lại’ này.”
“…”
“A!” Game thủ trốn việc lén xem báo lúc nãy nhảy cẫng lên, “Hội trưởng ứng chiến rồi!”
Những người khác nhao nhao thi nhau lấy báo ra đọc.
Vì đã chuyển báo cho Quan Miên nên Tội Lỗi Quá Xá chỉ đành lấy tay chọt vào lưng Quan Miên, “Mau mau mau, xem xem hội trưởng nào.”
Quan Miên chẳng buồn liếc lấy một cái mà chuyền ngay báo cho cậu ta, “Tôi thấy vốn chả cần xác nhận.” Cậu thật sự không nghĩ ra được còn có hội trưởng nào trong Mộng Đại Lục ngốc đến mức đứng ra chịu trận cho Tội Lỗi Quá Xá.
Tội Lỗi Quá Xá nhận báo, quả nhiên tìm được tin nhắc nhận lời thách đấu của Ám Hắc Đại Công do Tinh Phi Ngân gửi, cậu ta hớn hở đến mức khoa tay múa chân, “Chẹp chẹp, mần thịt anh ta đi!”
Quan Miên hỏi: “Ý cậu là mần thịt Ám Hắc Đại Công hay Tinh Phi Ngân?”
Tội Lỗi Quá Xá đáp: “Anh thấy em là kẻ ăn cháo đá bát sao hả?” Có ngốc đến đâu thì vẫn phải biết Tinh Phi Ngân ra mặt giùm mình chứ, “Đừng nói nhiều nữa, mình đi xem kịch đi anh!”
Quan Miên nói: “Vẫn chưa hết giờ.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Xem kịch làm đầu!”
Những thành viên quanh đó đều gật gù tán thành.
Quan Miên nói: “Bây giờ đi xem thì về tăng ca một tiếng.”
Các thành viên đồng thanh phản bác lại lời của Tội Lỗi Quá Xá, “Công việc làm đầu.”
Cuối cùng người đi xem kịch chỉ có mỗi Tội Lỗi Quá Xá, thế nhưng đa số những thành viên làm việc trong khu phế tích đều dán mắt vào báo theo dõi tin tức.
Là Ám Hắc Đại Công thắng, hay là Tinh Phi Ngân thắng đây?
Câu hỏi này gần như đang lởn vởn trong đầu tất cả mọi người. Huyền thoại chiến tích của Ám Hắc Đại Công cách đây chưa lâu vừa sụp đổ, tuy level của anh cao hơn nhưng cũng chỉ xếp trên một hạng mà thôi. Tinh Phi Ngân tuy không thích PK nhưng luôn nằm trong top ba trên bảng cao thủ, thực lực tuyệt đối không thể xem thường.
Quan Miên thản nhiên nhặt hết đá vụn cho vào bao, dáng vẻ bình tĩnh như chưa hề biết về việc này.
Hình như thi đấu đã bắt đầu.
Có người trên báo xung phong tường thuật trực tiếp tình hình, khu đổ nát lúc này không ngớt rộ lên những tràn xầm xì nghị luận và xuýt xoa, càng về sau công tác trong khu càng như ngừng hẳn. Dù có phải mượn cớ trốn việc hay không nhưng ánh mắt mọi người đều dán vào báo, theo từng lời tường thuật trên báo mà phản ứng đủ kiểu.
“Ôi chao!”
Có người hoảng hốt la lên, những người khác cũng thở dài thành tiếng.
Quan Miên tuy không xem báo nhưng từ phản ứng của họ, cậu đã đoán được kết quả.
Cả khu phế tích như bị bao phủ bởi mây đen, không khí vô cùng ngột ngạt.
Mãi đến khi Tội Lỗi Quá Xá cưỡi sư thứu từ trên trời đáp xuống, nhảy phóc xuống trước mặt Quan Miên, “Anh biết chưa?”
Quan Miên đáp: “Tinh Phi Ngân thua.”
Tội Lỗi Quá Xá nói: “Nếu chẳng phải Tinh Phi Ngân nhất quyết chỉ dùng kỹ năng level 80 thì căn bản sẽ không thua đâu.”
Quan Miên hỏi: “Cấp 80?”
“Ám Hắc Đại Công cấp 80, Tinh Phi Ngân vì để cuộc đấu công bằng nên chủ động yêu cầu chỉ dùng kỹ năng cấp 80 trở xuống.” Tội Lỗi Quá Xá tức tối nói: “Vốn có thua được đâu.”
Quan Miên hỏi: “Tức là cậu đang phàn nàn vì một cuộc đấu công bằng quá công bằng?”
Tội Lỗi Quá Xá cứng họng, ấp úng đáp: “Em đâu có ý đó.”
Quan Miên cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tội Lỗi Quá Xá ngồi đờ ra bên cạnh.
Làm được một lát, Quan Miên đột nhiên mở miệng: “Cậu đặc biệt nhạy cảm với chuyện của Tinh Phi Ngân.”
“Hả?” Tội Lỗi Quá Xá thoáng sửng sốt nhưng lập tức la lối oai oái: “Ai bảo?”
Quan Miên đáp: “Quan sát thấy.”
Tội Lỗi Quá Xá lúng túng nói: “Bọn em học cùng trường lại bắt cặp với nhau trong game, quan tâm nhau cũng phải thôi, không có ý gì khác đâu.”
Quan Miên lẳng lặng nhìn Tội Lỗi Quá Xá, mãi đến khi cậu ta ngại ngùng quay sang chỗ khác trước mới thôi.
“Tới giờ của tôi rồi.” Quan Miên nói.
Tội Lỗi Quá Xá quay đầu lại và nói ngay: “Vậy mình cùng đi luyện cấp.”
“Ý tôi là giờ ăn cơm.”
“Em đợi anh lên.”
“Tôi có hẹn.” Quan Miên nói.
Tội Lỗi Quá Xá lòng vẫn chưa nguội lạnh, tiếp tục cù cưa: “Em đi chung với.”
“Ám Hắc Đại Công.”
Tội Lỗi Quá Xá há mỏ nhưng cũng chịu thôi.
Quan Miên nói: “Tôi nhớ cậu mới bảo là có người đi cặp với cậu mà.”
“Anh í bận thấy mồ.” Tội Lỗi Quá Xá đáp.
Quan Miên bắt bẻ: “Bận mà thay cậu nhận lời khiêu chiến?”
Tội Lỗi Quá Xá trả lời ấp úng: “Tình cờ thôi mà, chắc là tình cờ đúng không nhỉ?”
Quan Miên đáp: “Cậu cứ đi gây chuyện lần nữa xem sao.” Nói xong liền logout.
Tội Lỗi Quá Xá đứng yên tại chỗ một lúc lâu rồi đột nhiên vỗ đầu cái bốp, “Mắc gì mình phải cuống lên chứ?!”
Rời khỏi game, Quan Miên vừa đi đến cửa phòng ngủ thì nghe thấy điện thoại phát ra tin nhắn: “Quý khách có một cuộc gọi nhỡ từ Bản Chất Minh Mẫn.”
Bởi không có thói quen soi mói đời tư của người khác nên trong phạm vi hiểu biết của cậu, Bản Chất Minh Mẫn vẫn là Bản Chất Minh Mẫn, không có quan hệ xã giao ngoài đời. Cậu bước tới cạnh điện thoại nhấn nút gọi lại.
Nghe được gần nửa bài hát cũ rích “Tôi Muốn Yêu” của Kiều Dĩ Hàng, bên kia mới bắt điện thoại. Bản Chất Minh Mẫn hỏi bằng giọng hồ hởi: “Mai cậu rảnh không?”
Quan Miên: “Không.”
“Đừng phũ phàng vậy chứ! Năn nỉ đấy! Người anh em!” Bản Chất Minh Mẫn xúc động nói: “Hạnh phúc nửa đời sau của tôi đều nhờ vào cậu cả!”
Quan Miên nói: “Tôi không cung cấp dịch vụ đẻ mướn.”
“…Tôi chỉ muốn mời cậu ăn cơm thôi mà.”
Quan Miên hỏi: “Trên bàn ăn có thứ gì?”
Bản Chất Minh Mẫn do dự rồi trả lời: “Đồ ăn.”
“Cạnh bàn thì sao?”
“…Gái đẹp.”
“Không đi.” Quan Miên từ chối thẳng thừng.
Bản Chất Minh Mẫn hốt hoảng nói: “Van cậu đấy! Ngoài cậu ra tôi chẳng tìm được anh chàng đẹp trai nào chưa lập gia đình cả!”
Quan Miên nói: “Anh cứ xem như tôi đã kết hôn.”
“Tôi luôn rất trung thực với bản thân.” Bản Chất Minh Mẫn nói: “Xem như giúp tôi lần này đi mà. Cô ấy là bạn thân của Lily, tôi đảm bảo cô ấy phẩm chất tốt, tướng mạo đoan trang. Thật ra thì cũng không trách tôi được, chủ yếu là tại cậu quá ưu tú, ưu tú đến nỗi làm tôi không nhịn được mà buột miệng khen vài câu. Vì vậy khi Lily bảo muốn giới thiệu đối tượng cho Mimi, tôi lỡ mồm nhắc đến cậu. Tôi mới quen Lily chưa được bao lâu, chẳng lẽ tí chuyện cỏn con này mà cũng từ chối cô ấy…”
Quan Miên bỏ vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, Bản Chất Minh Mẫn vẫn còn đang mãi ca cẩm.
Quan Miên thở dài ngao ngán, “Thời gian, địa điểm.”
“Mộng Xuân vạn tuế!”
“Coi chừng suy kiệt rồi ‘đi’ luôn.”
“Yên tâm, anh đây giữ được lâu, tần suất cũng không cao.”
Thật ra đối với Quan Miên, chuyện bị bạn bè kéo đi tham gia tiệc tùng xã giao vốn không phải chuyện gì lạ lẫm. Lúc còn học đại học, Kim Vũ Trụ cứ thích kéo cậu đi dự những bữa tiệc kết bạn này nọ, thế nhưng mục đích của cậu lại khác với tên kia, cậu chỉ muốn ăn chực mà thôi.
Chắc bởi ăn chực riết rồi chán mà bây giờ cậu chả còn tí hứng thú gì với mấy loại tiệc tùng như vậy nữa.
Cậu vẫn lên mạng cùng làm nhiệm vụ với Ám Hắc Đại Công rồi đi ngủ như thường ngày, đến sáng hôm sau thì bị cuộc điện thoại của Bản Chất Minh Mẫn réo tới gọi dậy.
“Có đồ Tây không? Màu trắng là hay nhất, hôm nay tôi mặc đồ đen. Một đen một trắng đi chung có vẻ oách.” Bản Chất Minh Mẫn kiêm luôn chuyên gia phục trang.
Quan Miên hỏi: “Có cần đeo thêm cái lưỡi dài để tăng âm khí không?”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “À phải, cậu có mắt kính không? Tôi nghe bảo Mimi thích đàn ông đeo kính.”
Quan Miên đáp: “Tôi thích gái đẹp lõa thể. Cô ta có chịu phối hợp không?”
“…Đến đúng hẹn có được không?” Yêu cầu của Bản Chất Minh Mẫn hạ xuống mức thấp nhất.
Quan Miên đáp: “Anh có thể sửa thời gian hẹn thành đúng ngay giờ tôi đến nơi.”
“Mấy giờ cậu tới?”
“Tới rồi cho anh hay.”
“…”
Tác giả :
Tô Du Bính