Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Chương 48: Cuộc chiến huyền thoại (hạ)
Lâu năm không gặp, truyền thuyết công hội.
Cục diện rất bất lợi với bọn họ, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn phải thua không cần bàn cãi! Nhất định phải tìm được cách xoay chuyển tình thế. Phồn Tinh Hữu Độ cùng Quan Miên đều lâm vào trầm tư.
Gia Cát Động Minh dùng Súc Ảnh đột ngột xuất hiện cạnh Đại Tự Báo Chấn Phiên. Đại Tự Báo Chấn Phiên bị trúng thuật định thân, có thể xem như không còn sức phản kháng, là đối thủ được thích khách ưu chuộng nhất. Khóe miệng anh ta nhoẻn lên, ánh mắt lóe sáng như lúc nhắc tới vớ da, thanh kiếm trong tay lặng lẽ bổ vào cổ của Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Khoảng cách giữa kiếm và cổ chỉ còn chưa tới ba mét…
Bất thình lình, một quả cầu ánh sáng to bằng quả bóng bàn lao qua sân đấu, chui tọt vào cơ thể Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Gia Cát Động Minh khẽ nheo mắt, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt, thân thể vô thức lùi lại một bước.
Song Đại Tự Báo Chấn Phiên vừa thoát khỏi thuật định thân còn nhanh hơn anh ta, trực tiếp dùng Cuồng Hóa chuyên dụng của cuồng chiến sĩ, ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, chấn văng Gia Cát Động Minh.
HP của Gia Cát Động Minh giảm đáng kể, sắc mặt trở nên trắng bệch!
Cuồng Hống là kỹ năng đánh lan, bởi vậy Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng đứng bên cạnh cũng bị vạ lây, tụt không ít máu.
Duy chỉ Quan Miên là tránh khỏi kiếp nạn. Đại Ngốc vừa ra tay cậu đã sớm biết gã muốn dùng thuật giải chú của quang minh tế tự phá bỏ thuật định thân cho Đại Tự Báo Chấn Phiên, có điều tốc độ của cậu quá chậm, lúc định chạy qua nhắc nhở thì Gia Cát Động Minh đã bị Đại Tự Báo Chấn Phiên hất văng.
May mà Gia Cát Động Minh dù gì vẫn là cao thủ cấp tám mươi mấy. Anh ta mau chóng thay đổi chiến thuật, xoay người tấn công Đại Ngốc.
Nếu chẳng phải đội chữ “Đại” của Ám Hắc Đại Công từ đầu đã tấn công như vũ bão, náo loạn đội hình của Phồn Tinh Hữu Độ, bọn họ nên sớm vận dụng chiến thuật như đối phó với đội Lông Chân Rất Gợi Cảm – Giết người trước giết vú – Vú của “vú em”.
Đại Ngốc người cũng như tên, khi Gia Cát Động Minh dùng thân pháp kỳ lạ nhào tới, gã vẫn đứng ngơ ngác như cũ, không chút biểu cảm.
Gia Cát Động Minh vừa ra tay đã sử dụng Thập Thất Liên Hoàn Sát. Anh ta biết đội của mình đã lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, chỉ khi giết bớt được một người, giảm nhẹ gánh nặng cho tất cả mới có thể cứu vãn tình thế.
So sánh với sự cấp bách của Gia Cát Động Minh, biểu hiện của Đại Ngốc tương đối bình tĩnh. Gã tuần tự dùng Thánh Dũ Thuật sơ cấp, Thánh Dũ Thuật trung cấp cùng Thánh Dũ Thuật cao cấp hồi máu cho mình. Hai người một liên tiếp đánh giết, một không ngừng bơm máu khiến HP của Đại Ngốc thoắt cao thoắt thấp một cách kỳ dị, nhất thời tạo nên cục diện giằng co.
Bọn họ bên này đánh đến hài hòa lại không kém phần thân mật, còn tình hình bên Phồn Tinh Hữu Độ lại cực kỳ nguy hiểm.
Mắt thấy sắc mặt Phồn Tinh Hữu Độ trắng đến gần như trong suốt, Minh Nguyệt Vô Ảnh đột nhiên chuyển thân chắn trước mặt anh ta, gắng gượng chống đỡ một chiêu Long Đằng Hổ Khiếu của Ám Hắc Đại Công!
Tuy khả năng vận dụng cùng thao tác của Ám Hắc Đại Công rất điêu luyện, song với mười mấy cấp chênh lệch, lại thêm nghề nghiệp cùng hệ chiến đấu, muốn đánh ngã Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng không phải chuyện dễ dàng. Không chỉ như vậy, Minh Nguyệt Vô Ảnh còn thuận tay đỡ cả công kích của Đại Vô Úy Tôn Giả, lấy một chọi hai.
Ám Hắc Đại Công thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng, xuống tay càng tàn nhẫn!
Phồn Tinh Hữu Độ tận dụng thời gian uống MP cùng hồi máu, hơn nữa còn tranh thủ cứu mạng đôi bạn khố rách áo ôm Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đang lay lắt sắp gục.
Phong Đại Bất Thính Thanh bị lãng quên bên cạnh thừa cơ giải quyết đám xương khô Phồn Tinh Hữu Độ triệu tập trước đó, đang định cùng Đại Tự Báo Chấn Phiên liên thủ giải quyết Quan Miên và Bị Thịt Rỗng lại cảm thấy một trận sương mù ào tới từ phía sau, lượng máu trong cơ thể từng đợt từng đợt tụt mạnh.
Phồn Tinh Hữu Độ và Gia Cát Động Minh đánh với chung mục đích: Hạ gục hẳn một tên trước. Dưới tình huống Quan Miên không giúp được gì, loại trừ một kẻ địch để cân bằng nhân số là chuyện tất yếu.
Nhìn Bị Thịt Rỗng vừa thấy Phồn Tinh Hữu Độ chạy qua liền muốn bứt khỏi, Quan Miên vội quát: “Đứng yên!” Cậu đã nhìn ra kế hoạch của Phồn Tinh Hữu Độ. Lúc này chỉ khi Bị Thịt Rỗng cầm chân Đại Tự Báo Chấn Phiên mới có thể giúp Phồn Tinh Hữu Độ trong thời gian sớm nhất giải quyết Phong Đại Thính Bất Thanh.
Phong Đại Thính Bất Thanh dường như cũng cảm giác được mình đang bị theo dõi.
Có điều gã không hề hoảng sợ hay lùi bước mà trực tiếp chuyển sang đối đầu trực tiếp với Phồn Tinh Hữu Độ.
Vì vậy, cục diện biến thành:
Minh Nguyệt Vô Ảnh lấy một chọi hai, ngăn cản Ám Hắc Đại Công cùng Đại Vô Úy Tôn Giả, tình hình vô cùng nguy ngập.
Vô Song đấu tay đôi với Thái Hoa Đại Đạo, đang chiếm kèo trên, chỉ cần thêm chút thời gian thì thắng lợi không thành vấn đề.
Gia Cát Động Minh và Đại Ngốc đơn đả độc đấu, tuy level của Gia Cát Động Minh cao hơn, song vú em lại là nghề nghiệp khó mài chết nhất! Hai bên giằng co với lượng máu của Đại Ngốc, tuy Gia Cát Động Minh quả thật kéo tụt được lượng HP của gã, nhưng thời gian cần tuyệt đối không ngắn chút nào.
Phồn Tinh Hữu Độ cùng Phong Đại Thính Bất Thanh cũng lấy một chọi một. Tuy hai bên giao thủ chưa lâu nhưng Phồn Tinh Hữu Độ, dưới sự hỗ trợ của xương khô, đã chiếm thế thượng phong. Thế nhưng anh ta không thể không chú ý giúp đỡ Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng ở xa bên kia, bỡi lẽ muốn giành thắng lợi cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cuối cùng là Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đối đầu với Đại Tự Báo Chấn Phiên. Giả sử không có sự hỗ trợ của Phồn Tinh Hữu Độ, hai người bọn họ chắc đã sớm tạm biệt cuộc chơi. Thế nhưng nếu xét về phối hợp, bọn họ cũng khá ăn ý. Ví như khi Quan Miên bơm máu cứ thế này, “Cậu một lần, tôi một lần, tôi một lần, cậu một lần, tôi một lần, tôi một lần…”
“Khoan đã!” Bị Thịt Rỗng tranh thủ chút thời gian giữa khoảng ngâm xướng mà rít qua kẽ răng, “Sao em ít hơn anh quá trời lần vậy?”
Quan Miên bình tĩnh đáp: “Mạch máu cậu nhỏ, chảy chậm.”
“…” Bị Thịt Rỗng thình lình trúng một đòn, HP tụt hẳn xuống gần đáy. “Fuck! Liều luôn!” Bị Thịt Rỗng bỗng nhiên nhào qua.
Hành động ấy chẳng những khiến Quan Miên sửng sốt mà cả Đại Tự Báo Chấn Phiên cũng đờ ra một hồi.
Thân là một cuồng chiến sĩ, cảm giác khi thấy thi nhân hát rong đột nhiên nhào ra khỏi kết giới liều mạng với mình đúng là hơi bó tay.
Bị Thịt Rỗng chợt cao giọng ngâm xướng! Tiếng ca tựa như dòng nước chảy giữa đêm đen tĩnh lặng, ưu thương, cô độc. Sắc lam u ám tỏa ra từ người cậu ta, từng vòng từng vòng lan ra ngoài.
Đại Tự Báo Chấn Phiên giận dữ gầm lên: “Phiền chết mất!” Đại đao trong tay giơ cao, ánh lửa vàng nhạt hệt như con mắt của tử thần, lạnh lùng nhìn con mồi dưới đao.
Bị Thịt Rỗng bất thình lình rít lên một tiếng chói tai.
Lượng máu Đại Tự Báo Chấn Phiên cùng Đại Phong Thính Bất Thanh đồng thời giảm mạnh.
Vĩnh Bi Thi (Bài Thơ Buồn Mãi)!
Vào lúc đó, Phồn Tinh Hữu Độ đã hiểu rõ dụng ý của cậu ta. Ánh mắt Phồn Tinh Hữu Độ bỗng tập trung, cơ thể lách qua chính diện Phong Đại Thính Bất Thanh, dùng thuật định thân kìm hãm gã, phá luôn chú thuật Đại Ngốc ếm trên người gã để phòng thuật định thân, tận dụng kỹ năng mạnh nhất cùng tốc độ nhanh nhất đánh lên mình Phong Đại Thính Bất Thanh.
Cùng lúc đó, đao của Đại Tự Báo Chấn Phiên bổ xuống đầu Bị Thịt Rỗng.
Khán giả trên đài đột nhiên được chứng kiến một trận lại một trận kỹ năng hoa mỹ, sau đó là hai luồng sáng trắng tan vào không trung.
Bị Thịt Rỗng, Phong Đại Thính Bất Thanh đồng thời rời khỏi cuộc đấu!
Phồn Tinh Hữu Độ vào một giây trước khi Đại Tự Báo Chấn Phiên tấn công Quan Miên đã chen vào giữa bọn họ.
Khán giả lác đác vang lên vài tiếng vỗ tay.
Song Bị Thịt Rỗng cùng Phong Đại Thính Bất Thanh rời cuộc chỉ là mở đầu.
Trên không trung lại xuất hiện một bóng rồng, Minh Nguyệt Vô Ảnh đánh ra chiêu U Hồn Bất Tức (Âm Hồn Không Tan) rồi an nghỉ.
Tỷ lệ tử vong trước mắt là hai đối một.
Bất quá sau khi Ám Hắc Đại Công giải quyết xong Minh Nguyệt Vô Ảnh thì không lập tức đối phó Phồn Tinh Hữu Độ mà chuyển thân đến sau lưng Vô Song.
Vô Song khẽ cắn môi, tiếp tục toàn lực đối phó Thái Hoa Đại Đạo chỉ còn lại vạch máu cuối cùng.
Ám Hắc Đại Công rút kiếm, nhanh nhẹn chém vào lưng Vô Song!
Vô Song gắng chịu một chiêu.
Phồn Tinh Hữu Độ đột nhiên liếc mắt ra hiệu cho Quan Miên.
Quan Miên nhìn ra, đội ngũ đối phương xét theo HP từ cao xuống thấp là Đại Vô Úy Tôn Giả, Đại Tự Báo Chấn Phiên, Ám Hắc Đại Công, Đại Ngốc, Thái Hoa Đại Đạo. Còn vũ khí bí mật của cậu…
Cậu lấy chiếc lọ trước đó Phồn Tinh Hữu Độ đã đưa cho mình ra, ừng ực uống sạch nước thuốc trong bình.
Khán giả rộ lên một trận xôn xao không nhỏ.
“Nước thuốc kia uống để làm gì nhỉ? Nâng cao tinh thần? Chưa thấy bao giờ nha.”
“Hình như tôi gặp rồi… Quảng cáo trên ti vi?”
“Bình to quá. Có khi nào mới ra lò không nhỉ?”
“Tôi biết. Nó dùng để tẩy kỹ năng đấy.” Đột nhiên có người cất tiếng, kinh động bốn phía.
Trong lúc thi đấu, tẩy kỹ năng?
Phần lớn mọi người nghĩ nát cả đầu đều không hiểu nổi.
Một người trong số đó chợt nói: “Có khi nào muốn dùng quyển trục ma pháp không?”
Bốn bề lập tức yên tĩnh.
Quan Miên uống hết nước thuốc vẫn đứng tại chỗ cũ, hệt như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Vô Song rốt cuộc hạ gục Thái Hoa Đại Đạo, thế nhưng lượng máu của ánh ta cũng đã sát đáy.
Gầm.
Long Uy của Ám Hắc Đại Công.
Máu của Vô Song lại tụt.
Phồn Tinh Hữu Độ nhào qua giúp anh ta bơm máu.
Lúc này đây, bọn họ không thể mất thêm bất kỳ một ai nữa.
Gia Cát Động Minh đột nhiên chạy về.
Đại Ngốc có viện trợ của Đại Vô Úy Tôn Giả, cuối cùng xoay chuyển cục diện chịu đòn nãy giờ, quay về với thân phận hậu phương vững chắc của cả đội, trông nom lượng máu của mọi người.
Gia Cát Động Minh lia mắt đánh giá toàn cục.
Kỳ thật đến hiện tại, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng thắng lợi. Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh ta là, giết một là giết một, giết hai là lời một.
Xét theo lượng máu, anh ta xác định mục tiêu chính là Đại Tự Báo Chấn Phiên đang dây dưa với Phồn Tinh Hữu Độ. Dù sau lưng đã trúng một đòn của Đại Vô Úy Tôn Giả, anh ta vẫn cứ lao về phía Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Đại Tự Báo Chấn Phiên cảm giác sau lưng tỏa ra sát khí, cơ thể bèn nhích qua một bên. Phồn Tinh Hữu Độ thừa cơ thoát thân, chuyển sang tấn công Ám Hắc Đại Công.
Vô Song tranh thủ lấy hơi, vừa uống HP vừa bỏ mặt Ám Hắc Đại Công mà sang đối phó với Đại Vô Úy Tôn Giả đang bám sát Gia Cát Động Minh.
Chính vì vậy, đối thủ lại đổi thành một vòng mới.
Ám Hắc Đại Công lần thứ hai đối đầu Phồn Tinh Hữu Độ như vừa bắt đầu.
“Tình huống không khá mấy nhỉ.” Ám Hắc Đại Công như cười như không.
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Ừ. Chịu thua đi.” Anh ta cứ như vậy mà đáp, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Hai người đã hiểu rõ đối phương đến không thể rõ hơn được nữa, bất luận là vị trí bước đi, vận dụng kỹ năng, thậm chí góc độ né tránh đều rành như lòng bàn tay. Bởi lẽ cuộc đấu của họ trông như đã luyện qua hơn trăm lần, mỗi động tác đều xuất sắc vô cùng, khán giả tuy cũng cảm giác nên đánh như vậy, song hiệu quả lại không được như ý bởi đối phương né tránh quá khéo.
Khán giả lại rộ lên những tràng nghi vấn.
Biểu hiện của Phồn Tinh Hữu Độ quá tốt, tốt đến nỗi khác hẳn một Đăng Hỏa Hồi Mâu mà anh ta đang sắm vai.
Nhiều người không kìm được bắt đầu lao nhao hỏi, anh ta là ai?
Có thể cùng Ám Hắc Đại Công đánh đến mức này tuyệt đối không phải người thường. Cuộc đấu giữa bọn họ kinh điển như sách giáo khoa ấy!
“Anh ta hình như cũng là vong linh pháp sư.”
“Ôi, em cứ tưởng vong linh pháp sư thao tác lợi hại nhất là Phồn Tinh Hữu Độ, nào ngờ anh í cũng khá lắm cơ.”
“Tao cảm thấy thao tác của ổng quá giống Phồn Tinh Hữu Độ.”
“Đệ tử ổng?”
“…”
Cuộc đấu trở nên gay cấn.
So với Ám Hắc Đại Công luôn đắm chìm trong chiến đấu, Phồn Tinh Hữu Độ càng lúc càng trầy trật. Không phải phán đoán của anh ta có vấn đề, mà là tinh thần của anh ta. Tinh thần của Phồn Tinh Hữu Độ đã không còn quen với loại thi đấu cường độ thế này.
“Cuộc chơi cũng nên kết thúc là vừa.” Ánh mắt Ám Hắc Đại Công tỏa ra nét phấn chấn. Mặc kệ đã qua bao lâu, có thể đánh bại đối thủ lâu năm vẫn luôn là một chuyện đáng ăn mừng.
“Thế à?” Phồn Tinh Hữu Độ hờ hững đáp lời, sau đó miệng liên tục niệm thần chú.
Ám Hắc Đại Công hai mắt lóe lên, “Thần Giáng?”
Là Thần Giáng!
Khác với của Tội Lỗi Quá Xá, Thần Giáng của Phồn Tinh Hữu Độ là một bóng mờ khoác áo choàng đen đang giơ lưỡi hái của mình bổ xuống Ám Hắc Đại Công.
Thánh Dũ Thuật cao cấp của Đại Ngốc đúng lúc bay tới.
Ám Hắc Đại Công cau mày.
Phồn Tinh Hữu Độ tức khắc tan thành ánh sáng. Cái giá đắt đỏ của Thần Giáng là năm mươi đến bảy mươi lăm phần trăm HP, mà hiện tại rõ ràng anh ta không gánh nổi cái giá này.
Ám Hắc Đại Công dùng một tầng máu mỏng tạm thời bảo vệ tính mạng.
Chỉ là tạm thời.
Một luồng ánh sáng đỏ chói phóng về phía anh, trực tiếp rút cạn lượng máu cuối cùng trong cơ thể Ám Hắc Đại Công.
Đại khái vì quá bất ngờ, lúc Ám Hắc Đại Công đến cung điện đầu thai vẫn còn hiện rõ hình ảnh Quan Miên tay cầm quyển trục, lạnh nhạt nhìn mình.
Phồn Tinh Hữu Độ đứng khoanh tay dựa cột như đang đợi anh.
“Anh bảo cậu ta tẩy sạch kỹ năng?” Ám Hắc Đại Công hỏi. Điều kiện đầu tiên để dùng quyển trục chính là kỹ năng mức 0. Bởi vậy trong game ngoài những game thủ chuyên dùng quyển trục được xưng là quyển trục sư, chỉ có tân thủ chưa học kỹ năng mới thường mua chúng về chơi.
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Vậy mới bất ngờ.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Quả thật rất bất ngờ, có điều bất ngờ thường chỉ có một lần.”
Quả nhiên, anh vừa dứt câu đã nhìn thấy Quan Miên xuất hiện trong cung điện.
Quan Miên mặt không biểu tình hỏi: “Hai người định đợi ai cùng chơi mạt chược?”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Bọn họ còn lâu, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ đi.”
Chú thích của tác giả:
Đội chữ “Đại”:
Ám Hắc Đại Công: Long kỵ sĩ.
Thái Hoa Đại Đạo: Ma pháp sư hệ hỏa.
Phong Đại Thính Bất Thanh: Ma pháp sư hệ thủy.
Đại Tự Báo Chấn Phiên: Cuồng chiến sĩ.
Đại Ngốc: Quang minh tế tự.
Đại Vô Úy Tôn Giả: Thần thánh kỵ sĩ.
Đội bèo bọt:
Phồn Tinh Hữu Độ: Vong linh pháp sư.
Minh Nguyệt Vô Ảnh: Vong linh kỵ sĩ.
Vô Song: Ma pháp sư hệ hỏa.
Gia Cát Động Minh: Thích khách.
Bị Thịt Rỗng: Thi nhân hát rong.
Quan Miên: Hắc ám tế tự.
Cục diện rất bất lợi với bọn họ, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn phải thua không cần bàn cãi! Nhất định phải tìm được cách xoay chuyển tình thế. Phồn Tinh Hữu Độ cùng Quan Miên đều lâm vào trầm tư.
Gia Cát Động Minh dùng Súc Ảnh đột ngột xuất hiện cạnh Đại Tự Báo Chấn Phiên. Đại Tự Báo Chấn Phiên bị trúng thuật định thân, có thể xem như không còn sức phản kháng, là đối thủ được thích khách ưu chuộng nhất. Khóe miệng anh ta nhoẻn lên, ánh mắt lóe sáng như lúc nhắc tới vớ da, thanh kiếm trong tay lặng lẽ bổ vào cổ của Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Khoảng cách giữa kiếm và cổ chỉ còn chưa tới ba mét…
Bất thình lình, một quả cầu ánh sáng to bằng quả bóng bàn lao qua sân đấu, chui tọt vào cơ thể Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Gia Cát Động Minh khẽ nheo mắt, trong lòng nảy lên dự cảm không tốt, thân thể vô thức lùi lại một bước.
Song Đại Tự Báo Chấn Phiên vừa thoát khỏi thuật định thân còn nhanh hơn anh ta, trực tiếp dùng Cuồng Hóa chuyên dụng của cuồng chiến sĩ, ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, chấn văng Gia Cát Động Minh.
HP của Gia Cát Động Minh giảm đáng kể, sắc mặt trở nên trắng bệch!
Cuồng Hống là kỹ năng đánh lan, bởi vậy Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng đứng bên cạnh cũng bị vạ lây, tụt không ít máu.
Duy chỉ Quan Miên là tránh khỏi kiếp nạn. Đại Ngốc vừa ra tay cậu đã sớm biết gã muốn dùng thuật giải chú của quang minh tế tự phá bỏ thuật định thân cho Đại Tự Báo Chấn Phiên, có điều tốc độ của cậu quá chậm, lúc định chạy qua nhắc nhở thì Gia Cát Động Minh đã bị Đại Tự Báo Chấn Phiên hất văng.
May mà Gia Cát Động Minh dù gì vẫn là cao thủ cấp tám mươi mấy. Anh ta mau chóng thay đổi chiến thuật, xoay người tấn công Đại Ngốc.
Nếu chẳng phải đội chữ “Đại” của Ám Hắc Đại Công từ đầu đã tấn công như vũ bão, náo loạn đội hình của Phồn Tinh Hữu Độ, bọn họ nên sớm vận dụng chiến thuật như đối phó với đội Lông Chân Rất Gợi Cảm – Giết người trước giết vú – Vú của “vú em”.
Đại Ngốc người cũng như tên, khi Gia Cát Động Minh dùng thân pháp kỳ lạ nhào tới, gã vẫn đứng ngơ ngác như cũ, không chút biểu cảm.
Gia Cát Động Minh vừa ra tay đã sử dụng Thập Thất Liên Hoàn Sát. Anh ta biết đội của mình đã lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, chỉ khi giết bớt được một người, giảm nhẹ gánh nặng cho tất cả mới có thể cứu vãn tình thế.
So sánh với sự cấp bách của Gia Cát Động Minh, biểu hiện của Đại Ngốc tương đối bình tĩnh. Gã tuần tự dùng Thánh Dũ Thuật sơ cấp, Thánh Dũ Thuật trung cấp cùng Thánh Dũ Thuật cao cấp hồi máu cho mình. Hai người một liên tiếp đánh giết, một không ngừng bơm máu khiến HP của Đại Ngốc thoắt cao thoắt thấp một cách kỳ dị, nhất thời tạo nên cục diện giằng co.
Bọn họ bên này đánh đến hài hòa lại không kém phần thân mật, còn tình hình bên Phồn Tinh Hữu Độ lại cực kỳ nguy hiểm.
Mắt thấy sắc mặt Phồn Tinh Hữu Độ trắng đến gần như trong suốt, Minh Nguyệt Vô Ảnh đột nhiên chuyển thân chắn trước mặt anh ta, gắng gượng chống đỡ một chiêu Long Đằng Hổ Khiếu của Ám Hắc Đại Công!
Tuy khả năng vận dụng cùng thao tác của Ám Hắc Đại Công rất điêu luyện, song với mười mấy cấp chênh lệch, lại thêm nghề nghiệp cùng hệ chiến đấu, muốn đánh ngã Minh Nguyệt Vô Ảnh cũng không phải chuyện dễ dàng. Không chỉ như vậy, Minh Nguyệt Vô Ảnh còn thuận tay đỡ cả công kích của Đại Vô Úy Tôn Giả, lấy một chọi hai.
Ám Hắc Đại Công thấy thế thì khóe miệng nhếch lên một cách lạnh lùng, xuống tay càng tàn nhẫn!
Phồn Tinh Hữu Độ tận dụng thời gian uống MP cùng hồi máu, hơn nữa còn tranh thủ cứu mạng đôi bạn khố rách áo ôm Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đang lay lắt sắp gục.
Phong Đại Bất Thính Thanh bị lãng quên bên cạnh thừa cơ giải quyết đám xương khô Phồn Tinh Hữu Độ triệu tập trước đó, đang định cùng Đại Tự Báo Chấn Phiên liên thủ giải quyết Quan Miên và Bị Thịt Rỗng lại cảm thấy một trận sương mù ào tới từ phía sau, lượng máu trong cơ thể từng đợt từng đợt tụt mạnh.
Phồn Tinh Hữu Độ và Gia Cát Động Minh đánh với chung mục đích: Hạ gục hẳn một tên trước. Dưới tình huống Quan Miên không giúp được gì, loại trừ một kẻ địch để cân bằng nhân số là chuyện tất yếu.
Nhìn Bị Thịt Rỗng vừa thấy Phồn Tinh Hữu Độ chạy qua liền muốn bứt khỏi, Quan Miên vội quát: “Đứng yên!” Cậu đã nhìn ra kế hoạch của Phồn Tinh Hữu Độ. Lúc này chỉ khi Bị Thịt Rỗng cầm chân Đại Tự Báo Chấn Phiên mới có thể giúp Phồn Tinh Hữu Độ trong thời gian sớm nhất giải quyết Phong Đại Thính Bất Thanh.
Phong Đại Thính Bất Thanh dường như cũng cảm giác được mình đang bị theo dõi.
Có điều gã không hề hoảng sợ hay lùi bước mà trực tiếp chuyển sang đối đầu trực tiếp với Phồn Tinh Hữu Độ.
Vì vậy, cục diện biến thành:
Minh Nguyệt Vô Ảnh lấy một chọi hai, ngăn cản Ám Hắc Đại Công cùng Đại Vô Úy Tôn Giả, tình hình vô cùng nguy ngập.
Vô Song đấu tay đôi với Thái Hoa Đại Đạo, đang chiếm kèo trên, chỉ cần thêm chút thời gian thì thắng lợi không thành vấn đề.
Gia Cát Động Minh và Đại Ngốc đơn đả độc đấu, tuy level của Gia Cát Động Minh cao hơn, song vú em lại là nghề nghiệp khó mài chết nhất! Hai bên giằng co với lượng máu của Đại Ngốc, tuy Gia Cát Động Minh quả thật kéo tụt được lượng HP của gã, nhưng thời gian cần tuyệt đối không ngắn chút nào.
Phồn Tinh Hữu Độ cùng Phong Đại Thính Bất Thanh cũng lấy một chọi một. Tuy hai bên giao thủ chưa lâu nhưng Phồn Tinh Hữu Độ, dưới sự hỗ trợ của xương khô, đã chiếm thế thượng phong. Thế nhưng anh ta không thể không chú ý giúp đỡ Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng ở xa bên kia, bỡi lẽ muốn giành thắng lợi cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Cuối cùng là Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đối đầu với Đại Tự Báo Chấn Phiên. Giả sử không có sự hỗ trợ của Phồn Tinh Hữu Độ, hai người bọn họ chắc đã sớm tạm biệt cuộc chơi. Thế nhưng nếu xét về phối hợp, bọn họ cũng khá ăn ý. Ví như khi Quan Miên bơm máu cứ thế này, “Cậu một lần, tôi một lần, tôi một lần, cậu một lần, tôi một lần, tôi một lần…”
“Khoan đã!” Bị Thịt Rỗng tranh thủ chút thời gian giữa khoảng ngâm xướng mà rít qua kẽ răng, “Sao em ít hơn anh quá trời lần vậy?”
Quan Miên bình tĩnh đáp: “Mạch máu cậu nhỏ, chảy chậm.”
“…” Bị Thịt Rỗng thình lình trúng một đòn, HP tụt hẳn xuống gần đáy. “Fuck! Liều luôn!” Bị Thịt Rỗng bỗng nhiên nhào qua.
Hành động ấy chẳng những khiến Quan Miên sửng sốt mà cả Đại Tự Báo Chấn Phiên cũng đờ ra một hồi.
Thân là một cuồng chiến sĩ, cảm giác khi thấy thi nhân hát rong đột nhiên nhào ra khỏi kết giới liều mạng với mình đúng là hơi bó tay.
Bị Thịt Rỗng chợt cao giọng ngâm xướng! Tiếng ca tựa như dòng nước chảy giữa đêm đen tĩnh lặng, ưu thương, cô độc. Sắc lam u ám tỏa ra từ người cậu ta, từng vòng từng vòng lan ra ngoài.
Đại Tự Báo Chấn Phiên giận dữ gầm lên: “Phiền chết mất!” Đại đao trong tay giơ cao, ánh lửa vàng nhạt hệt như con mắt của tử thần, lạnh lùng nhìn con mồi dưới đao.
Bị Thịt Rỗng bất thình lình rít lên một tiếng chói tai.
Lượng máu Đại Tự Báo Chấn Phiên cùng Đại Phong Thính Bất Thanh đồng thời giảm mạnh.
Vĩnh Bi Thi (Bài Thơ Buồn Mãi)!
Vào lúc đó, Phồn Tinh Hữu Độ đã hiểu rõ dụng ý của cậu ta. Ánh mắt Phồn Tinh Hữu Độ bỗng tập trung, cơ thể lách qua chính diện Phong Đại Thính Bất Thanh, dùng thuật định thân kìm hãm gã, phá luôn chú thuật Đại Ngốc ếm trên người gã để phòng thuật định thân, tận dụng kỹ năng mạnh nhất cùng tốc độ nhanh nhất đánh lên mình Phong Đại Thính Bất Thanh.
Cùng lúc đó, đao của Đại Tự Báo Chấn Phiên bổ xuống đầu Bị Thịt Rỗng.
Khán giả trên đài đột nhiên được chứng kiến một trận lại một trận kỹ năng hoa mỹ, sau đó là hai luồng sáng trắng tan vào không trung.
Bị Thịt Rỗng, Phong Đại Thính Bất Thanh đồng thời rời khỏi cuộc đấu!
Phồn Tinh Hữu Độ vào một giây trước khi Đại Tự Báo Chấn Phiên tấn công Quan Miên đã chen vào giữa bọn họ.
Khán giả lác đác vang lên vài tiếng vỗ tay.
Song Bị Thịt Rỗng cùng Phong Đại Thính Bất Thanh rời cuộc chỉ là mở đầu.
Trên không trung lại xuất hiện một bóng rồng, Minh Nguyệt Vô Ảnh đánh ra chiêu U Hồn Bất Tức (Âm Hồn Không Tan) rồi an nghỉ.
Tỷ lệ tử vong trước mắt là hai đối một.
Bất quá sau khi Ám Hắc Đại Công giải quyết xong Minh Nguyệt Vô Ảnh thì không lập tức đối phó Phồn Tinh Hữu Độ mà chuyển thân đến sau lưng Vô Song.
Vô Song khẽ cắn môi, tiếp tục toàn lực đối phó Thái Hoa Đại Đạo chỉ còn lại vạch máu cuối cùng.
Ám Hắc Đại Công rút kiếm, nhanh nhẹn chém vào lưng Vô Song!
Vô Song gắng chịu một chiêu.
Phồn Tinh Hữu Độ đột nhiên liếc mắt ra hiệu cho Quan Miên.
Quan Miên nhìn ra, đội ngũ đối phương xét theo HP từ cao xuống thấp là Đại Vô Úy Tôn Giả, Đại Tự Báo Chấn Phiên, Ám Hắc Đại Công, Đại Ngốc, Thái Hoa Đại Đạo. Còn vũ khí bí mật của cậu…
Cậu lấy chiếc lọ trước đó Phồn Tinh Hữu Độ đã đưa cho mình ra, ừng ực uống sạch nước thuốc trong bình.
Khán giả rộ lên một trận xôn xao không nhỏ.
“Nước thuốc kia uống để làm gì nhỉ? Nâng cao tinh thần? Chưa thấy bao giờ nha.”
“Hình như tôi gặp rồi… Quảng cáo trên ti vi?”
“Bình to quá. Có khi nào mới ra lò không nhỉ?”
“Tôi biết. Nó dùng để tẩy kỹ năng đấy.” Đột nhiên có người cất tiếng, kinh động bốn phía.
Trong lúc thi đấu, tẩy kỹ năng?
Phần lớn mọi người nghĩ nát cả đầu đều không hiểu nổi.
Một người trong số đó chợt nói: “Có khi nào muốn dùng quyển trục ma pháp không?”
Bốn bề lập tức yên tĩnh.
Quan Miên uống hết nước thuốc vẫn đứng tại chỗ cũ, hệt như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Vô Song rốt cuộc hạ gục Thái Hoa Đại Đạo, thế nhưng lượng máu của ánh ta cũng đã sát đáy.
Gầm.
Long Uy của Ám Hắc Đại Công.
Máu của Vô Song lại tụt.
Phồn Tinh Hữu Độ nhào qua giúp anh ta bơm máu.
Lúc này đây, bọn họ không thể mất thêm bất kỳ một ai nữa.
Gia Cát Động Minh đột nhiên chạy về.
Đại Ngốc có viện trợ của Đại Vô Úy Tôn Giả, cuối cùng xoay chuyển cục diện chịu đòn nãy giờ, quay về với thân phận hậu phương vững chắc của cả đội, trông nom lượng máu của mọi người.
Gia Cát Động Minh lia mắt đánh giá toàn cục.
Kỳ thật đến hiện tại, anh ta đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng thắng lợi. Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh ta là, giết một là giết một, giết hai là lời một.
Xét theo lượng máu, anh ta xác định mục tiêu chính là Đại Tự Báo Chấn Phiên đang dây dưa với Phồn Tinh Hữu Độ. Dù sau lưng đã trúng một đòn của Đại Vô Úy Tôn Giả, anh ta vẫn cứ lao về phía Đại Tự Báo Chấn Phiên.
Đại Tự Báo Chấn Phiên cảm giác sau lưng tỏa ra sát khí, cơ thể bèn nhích qua một bên. Phồn Tinh Hữu Độ thừa cơ thoát thân, chuyển sang tấn công Ám Hắc Đại Công.
Vô Song tranh thủ lấy hơi, vừa uống HP vừa bỏ mặt Ám Hắc Đại Công mà sang đối phó với Đại Vô Úy Tôn Giả đang bám sát Gia Cát Động Minh.
Chính vì vậy, đối thủ lại đổi thành một vòng mới.
Ám Hắc Đại Công lần thứ hai đối đầu Phồn Tinh Hữu Độ như vừa bắt đầu.
“Tình huống không khá mấy nhỉ.” Ám Hắc Đại Công như cười như không.
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Ừ. Chịu thua đi.” Anh ta cứ như vậy mà đáp, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Hai người đã hiểu rõ đối phương đến không thể rõ hơn được nữa, bất luận là vị trí bước đi, vận dụng kỹ năng, thậm chí góc độ né tránh đều rành như lòng bàn tay. Bởi lẽ cuộc đấu của họ trông như đã luyện qua hơn trăm lần, mỗi động tác đều xuất sắc vô cùng, khán giả tuy cũng cảm giác nên đánh như vậy, song hiệu quả lại không được như ý bởi đối phương né tránh quá khéo.
Khán giả lại rộ lên những tràng nghi vấn.
Biểu hiện của Phồn Tinh Hữu Độ quá tốt, tốt đến nỗi khác hẳn một Đăng Hỏa Hồi Mâu mà anh ta đang sắm vai.
Nhiều người không kìm được bắt đầu lao nhao hỏi, anh ta là ai?
Có thể cùng Ám Hắc Đại Công đánh đến mức này tuyệt đối không phải người thường. Cuộc đấu giữa bọn họ kinh điển như sách giáo khoa ấy!
“Anh ta hình như cũng là vong linh pháp sư.”
“Ôi, em cứ tưởng vong linh pháp sư thao tác lợi hại nhất là Phồn Tinh Hữu Độ, nào ngờ anh í cũng khá lắm cơ.”
“Tao cảm thấy thao tác của ổng quá giống Phồn Tinh Hữu Độ.”
“Đệ tử ổng?”
“…”
Cuộc đấu trở nên gay cấn.
So với Ám Hắc Đại Công luôn đắm chìm trong chiến đấu, Phồn Tinh Hữu Độ càng lúc càng trầy trật. Không phải phán đoán của anh ta có vấn đề, mà là tinh thần của anh ta. Tinh thần của Phồn Tinh Hữu Độ đã không còn quen với loại thi đấu cường độ thế này.
“Cuộc chơi cũng nên kết thúc là vừa.” Ánh mắt Ám Hắc Đại Công tỏa ra nét phấn chấn. Mặc kệ đã qua bao lâu, có thể đánh bại đối thủ lâu năm vẫn luôn là một chuyện đáng ăn mừng.
“Thế à?” Phồn Tinh Hữu Độ hờ hững đáp lời, sau đó miệng liên tục niệm thần chú.
Ám Hắc Đại Công hai mắt lóe lên, “Thần Giáng?”
Là Thần Giáng!
Khác với của Tội Lỗi Quá Xá, Thần Giáng của Phồn Tinh Hữu Độ là một bóng mờ khoác áo choàng đen đang giơ lưỡi hái của mình bổ xuống Ám Hắc Đại Công.
Thánh Dũ Thuật cao cấp của Đại Ngốc đúng lúc bay tới.
Ám Hắc Đại Công cau mày.
Phồn Tinh Hữu Độ tức khắc tan thành ánh sáng. Cái giá đắt đỏ của Thần Giáng là năm mươi đến bảy mươi lăm phần trăm HP, mà hiện tại rõ ràng anh ta không gánh nổi cái giá này.
Ám Hắc Đại Công dùng một tầng máu mỏng tạm thời bảo vệ tính mạng.
Chỉ là tạm thời.
Một luồng ánh sáng đỏ chói phóng về phía anh, trực tiếp rút cạn lượng máu cuối cùng trong cơ thể Ám Hắc Đại Công.
Đại khái vì quá bất ngờ, lúc Ám Hắc Đại Công đến cung điện đầu thai vẫn còn hiện rõ hình ảnh Quan Miên tay cầm quyển trục, lạnh nhạt nhìn mình.
Phồn Tinh Hữu Độ đứng khoanh tay dựa cột như đang đợi anh.
“Anh bảo cậu ta tẩy sạch kỹ năng?” Ám Hắc Đại Công hỏi. Điều kiện đầu tiên để dùng quyển trục chính là kỹ năng mức 0. Bởi vậy trong game ngoài những game thủ chuyên dùng quyển trục được xưng là quyển trục sư, chỉ có tân thủ chưa học kỹ năng mới thường mua chúng về chơi.
Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Vậy mới bất ngờ.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Quả thật rất bất ngờ, có điều bất ngờ thường chỉ có một lần.”
Quả nhiên, anh vừa dứt câu đã nhìn thấy Quan Miên xuất hiện trong cung điện.
Quan Miên mặt không biểu tình hỏi: “Hai người định đợi ai cùng chơi mạt chược?”
Ám Hắc Đại Công cười đáp: “Bọn họ còn lâu, ba người chúng ta chơi đấu địa chủ đi.”
Chú thích của tác giả:
Đội chữ “Đại”:
Ám Hắc Đại Công: Long kỵ sĩ.
Thái Hoa Đại Đạo: Ma pháp sư hệ hỏa.
Phong Đại Thính Bất Thanh: Ma pháp sư hệ thủy.
Đại Tự Báo Chấn Phiên: Cuồng chiến sĩ.
Đại Ngốc: Quang minh tế tự.
Đại Vô Úy Tôn Giả: Thần thánh kỵ sĩ.
Đội bèo bọt:
Phồn Tinh Hữu Độ: Vong linh pháp sư.
Minh Nguyệt Vô Ảnh: Vong linh kỵ sĩ.
Vô Song: Ma pháp sư hệ hỏa.
Gia Cát Động Minh: Thích khách.
Bị Thịt Rỗng: Thi nhân hát rong.
Quan Miên: Hắc ám tế tự.
Tác giả :
Tô Du Bính