Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
Chương 42: Lưu Tinh Chi Chiến (hạ)
Ngay sau khai mạc, đại chiến bắt đầu.
Công khai danh sách đội viên chẳng khác nào công khai thực lực đội ngũ. Trừ phi đối phương sử dụng bùa ẩn thân, bằng không tất cả mọi người đều có thể mua lệnh tìm kiếm để tra cứu đẳng cấp, nghề nghiệp cùng trang bị của đối phương, gần như không thể nào che giấu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta mua cả chồng lệnh tìm kiếm để dò xét đối thủ. Có điều cậu ta sưu tầm tư liệu không phải vì chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến, mà là chuẩn bị thay cho người tham gia Lưu Tinh Chi Chiến.
Ám Hắc Đại Công nhìn biển người rút dần dưới chân lều, từ tốn hỏi: “Có tài liệu của đội bèo bọt không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngước lên, cười thâm thúy, “Rốt cuộc anh cũng hỏi rồi. Hắc hắc, em đã chuẩn bị trả lời từ đời tám hoánh.”
Ám Hắc Đại Công ngoảnh lại, khóe miệng nhoẻn lên.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm mặt đáp: “Không. Bọn họ đều dùng bùa ẩn thân.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày hỏi: “Cả Vô Song lẫn Minh Nguyệt Vô Ảnh?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhún vai đáp: “Em vẫn luôn cho rằng họ là một công hội thích đốt tiền.” Những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Vô Song, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Gia Cát Động Minh căn bản chẳng cần dùng bùa ẩn thân, cứ lên diễn đàn chính mà tra sẽ ra hàng đống kết quả, từ đẳng cấp, nghề nghiệp tới trang bị, kỹ năng, thói quen chiến đấu, thậm chí tần số đánh nhau cũng đầy đủ mọi thứ, tuyệt đối không bỏ sót chi tiết gì.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Rất giống phong cách của ai kia.”
“Tay ôm đàn che nửa mặt hoa (trích “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị, ý chỉ những cô gái thẹn thùng) ấy à?” Ám Hắc Đại Công khoanh tay.
Vùng giữa chân mày Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhăn tít, “Ý các anh là Phồn Tinh Hữu Độ? Các anh nghi ngờ hắn ta trong đội bèo bọt?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Chỉ nghi thôi.”
Ám Hắc Đại Công tựa lưng vào cột, dõi theo hướng Quan Miên khuất dần, trong mắt lóe lên sự hưng phấn đến xán lạn, “Hắn ở đó.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Lòng Son Chiếu Sử Xanh liếc nhau. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hắng giọng nói: “Rất có khả năng hắn là Bị Thịt Rỗng hoặc Đăng Hỏa Hồi Mâu?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Đăng Hỏa Hồi Mâu.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao? Em thấy Bị Thịt Rỗng là một ID rất có nội hàm mà.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặt không đổi sắc, “Cậu cảm thấy Phồn Tinh Hữu Độ rất có nội hàm sao?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt tỉnh ra, “Nói thế thì đội ngũ của họ mạnh lắm í!” Minh Nguyệt Vô Ảnh là tử linh kỵ sĩ cấp 87, Vô Song hỏa pháp cấp 79, Gia Cát Động Minh thích khách cấp 81, lại thêm Phồn Tinh Hữu Độ vong linh pháp sư cấp 75, xét theo thực lực, đội ngũ như vậy hoàn toàn đủ để tiến vào top mười của Lưu Tinh Chi Chiến – Này còn chưa tính đến ưu thế thao tác cùng phân tích.
Cậu ta đột nhiên đập bàn, “Em hiểu vì sao trong đội lại có Bị Thịt Rỗng cấp 50 rồi! Là thủ thuật che mắt! Nham hiểm!” Lúc đăng ký, cấp bậc của đội trưởng không thể che giấu, nếu đổi thành người khác sẽ khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác, thế nhưng lần này cả đám người nòng cốt của Công hội Tinh Nguyệt như Tinh Phi Ngân, Tội Lỗi Quá Xá vân vân đều không có mặt, bởi vậy bọn họ mới tự do chia tổ, trên cơ bản chưa từng chăm chút trù tính. Ngược lại, Phồn Tinh Hữu Độ rõ ràng đã tính toán chi li ngay từ bước đầu.
Ám Hắc Đại Công hờ hững nói: “Dày công sắp đặt, tính toán cẩn trọng là phong cách của hắn.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cau mày nói: “Sớm biết tụi mình đã không tách ra. Giờ đổi được không nhỉ? Đá mấy tên ‘Đại’ gì gì ấy đi, thêm vào đội bọn em?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh dùng hai chữ đập tan hy vọng của cậu ta, “Không thể.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó ngước lên, nghiêm mặt nói: “Hay chúng ta tìm một đêm âm u tăm tối đi giết người, giết cho họ về cấp 0 hết luôn.”
Ám Hắc Đại Công mỉm cười hỏi: “Cậu cảm thấy tôi chắc chắn sẽ thua không cần bàn cãi?”
Lông tơ toàn thân Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dựng hết cả lên, “Đương nhiên không. Em chỉ thấy họ…”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Anh cấp 90.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ù ù cạc cạc đáp, “Em biết.”
“Cậu 88.”
“Này em càng rõ hơn anh.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Tổng hợp thực lực, đẳng cấp, đội chúng ta vững vàng ngồi vào vị trí đầu, cậu sợ cái gì?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta giật mình.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Phồn Tinh Hữu Độ giết cậu mấy lần?”
“Sáu mươi ba.”
“Nhớ kỹ ghê.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh còn chưa nói tiếp, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đã thấy được điểm mấu chốt. Cậu ta sợ Phồn Tinh Hữu Độ. Mặc cho level cao giờ đây cao hơn hẳn đối phương, mặc cho bao nhiêu kỹ năng học được, song di chuyển cùng kỹ thuật của Phồn Tinh Hữu Độ vẫn luôn gieo lại ám ảnh trong lòng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói với Ám Hắc Đại Công: “Đại Công hẳn cũng giết Minh Nguyệt Vô Ảnh khá nhiều lần nhỉ?”
Ám Hắc Đại Công hờ hững cười, gọi rồng có cánh về rồi nhảy phóc lên lưng nó, cùng nó biến mất nơi chân trời.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt phát hiện, nguyên nhân cậu ta thiếu tự tin tuyệt đối không phải do bên cạnh Đại Công không có bọn họ, mà là bên cạnh bọn họ không có Ám Hắc Đại Công. Hơn nữa loại thiếu tự tin này chỉ nảy mầm mỗi khi đối diện với Phồn Tinh Hữu Độ.
“Được rồi.” Cậu ta đột nhiên ngồi xuống, tiếp tục dùng lệnh tìm kiếm tra cứu tin tức về các đội khác, cẩn thận ghi lại từng chi tiết một.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày hỏi: “Còn cần ư?” Đối thủ lần này của họ đã rõ rành rành.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cũng không ngước lên, chỉ đáp: “Không thể nửa chừng bỏ dở được! Em định bán tư liệu kiếm tiền… Anh nhớ ký hộ em mấy chữ nha.”
“Chi vậy?” Lòng Son Chiếu Sử Xanh thắc mắc hỏi.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Mặt sau tư liệu của mỗi cá nhân em đều thêm vào lời bình của đệ nhất cao thủ, như vậy chắc chém được không ít tiền.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Mấy ngày rồi anh chưa luyện cấp.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta buồn bực hỏi: “Sao thế? Giờ là thời điểm quan trọng mà.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh trả lời: “Cho cậu cơ hội lên làm đệ nhất cao thủ.”
“…”
Quan Miên trở về lều Công hội Tinh Nguyệt chuẩn bị.
Đội bèo bọt ngồi thành vòng tròn. Nhìn thấy cậu xuất hiện, biểu cảm của Bị Thịt Rỗng và Vô Song khá tế nhị, Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng Gia Cát Động Minh trước sau như một, lạnh lùng vẫn lạnh lùng, bỉ ổi vẫn bỉ ổi.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, chìa tay ra mời Quan Miên ngồi, “Xem xong lễ khai mạc chưa?”
Quan Miên gật đầu.
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Góc nhìn của lều Đế Diệu chắc còn tốt hơn bình thường nhỉ?”
Quan Miên đáp: “So với cánh trái, đúng là tôi thích nhìn từ cánh phải hơn.”
Bị Thịt Rỗng sửng cồ, “Anh và Ám Hắc Đại Công quan hệ thế nào? Mắc gì hắn đối xử với anh tốt quá vậy?”
“Tốt?” Đôi mày Quan Miên cau tít lại, dường như đang cố nghĩ xem ngoài chuyện Ám Hắc Đại Công cho mình ngồi “máy bay” miễn phí thì còn chỗ nào thể hiện đúng chữ “Tốt” nữa.
Bị Thịt Rỗng cố ép giọng xuống thật thấp: “Em nghe đồn hắn ta giết người như ngóe, những người từng nói chuyện với hắn hầu như chết tất.”
“Bọn Lòng Son Chiếu Sử Xanh sống rất tốt.”
“Nhảm nhí. Bọn họ là chung một tổ chức sát thủ mà.” Bị Thịt Rỗng tiếp, “Anh cũng nhìn thấy cô nàng tỏ tình với hắn đúng không? Số phật thiệt tình quá chi là… Chậc chậc.”
“Không thấy.” Quan Miên không nói dối. Bấy giờ cậu chỉ nhìn thấy một luồng trắng sáng.
Vô Song không như Bị Thịt Rỗng, quanh đi quẩn lại vẫn chưa vào chủ đề, anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “Tại sao cậu không vào đội của hắn?”
Quan Miên đáp: “Bang hội của tôi là Tinh Nguyệt.”
Vô Song ngẩn người, tự dưng nhận ra dường như bản thân đã hơi hung hăng quá đáng. Thế nhưng anh ta lại nhanh chóng tìm được lý do mình bỗng hung hăng:
Sự xuất hiện của Quan Miên quá kỳ cục, trước khi Phồn Tinh Hữu Độ dẫn cậu cùng đến, anh ta trước giờ chưa từng nghe nhắc tới người này. Song biểu hiện của Quan Miên trong quá trình diễn tập lại quá bình tĩnh và thành thạo, hoàn toàn không giống người mới cấp 30. Thi thoảng anh ta còn có cảm giác cậu là cao thủ ID cũ tự sát trở về, nhưng xem lại lịch sử Mộng Đại Lục thì chẳng tìm được đối tượng phù hợp.
Phồn Tinh Hữu Độ thấy chân mày Vô Song suýt dính lại với nhau, nhịn không được bèn mở lời: “Bang hội chỉ là một phần của game, mỗi người đều có quyền quen bạn ngoài bang, này cũng bình thường thôi.”
Bất thường ở chỗ, người bạn đó vừa khéo lại là tên cuồng giết người của công hội đối địch!
Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng kháng nghị trong yên lặng.
“Hiện nay chúng ta nên quan tâm nhất chính là đối thủ vòng một.” Phồn Tinh Hữu Độ lấy ra một tờ giấy, bên trên liệt kê tư liệu của đội Lông Chân Rất Gợi Cảm, “Thủy pháp, cuồng chiến sĩ, vong linh pháp sư, thích khách, hỏa pháp, long kỵ sĩ.”
Quan Miên nói: “Bọn họ có hai người hệ nguyên tố, hai người hệ chiến đấu.”
Phồn Tinh Hữu Độ gật đầu, “Cho nên họ có thể sử dụng Ma Pháp Trận, cũng có thể dùng skill Liên Hợp.”
Quan Miên bổ sung: “Vong linh pháp sư còn biết dùng Thần Giáng.”
Tổng kết: Khúc xương chẳng dễ gặm chút nào.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, “Đúng lúc dùng để tế cờ.”
Công khai danh sách đội viên chẳng khác nào công khai thực lực đội ngũ. Trừ phi đối phương sử dụng bùa ẩn thân, bằng không tất cả mọi người đều có thể mua lệnh tìm kiếm để tra cứu đẳng cấp, nghề nghiệp cùng trang bị của đối phương, gần như không thể nào che giấu.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta mua cả chồng lệnh tìm kiếm để dò xét đối thủ. Có điều cậu ta sưu tầm tư liệu không phải vì chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến, mà là chuẩn bị thay cho người tham gia Lưu Tinh Chi Chiến.
Ám Hắc Đại Công nhìn biển người rút dần dưới chân lều, từ tốn hỏi: “Có tài liệu của đội bèo bọt không?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngước lên, cười thâm thúy, “Rốt cuộc anh cũng hỏi rồi. Hắc hắc, em đã chuẩn bị trả lời từ đời tám hoánh.”
Ám Hắc Đại Công ngoảnh lại, khóe miệng nhoẻn lên.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta lập tức thu hồi nụ cười, nghiêm mặt đáp: “Không. Bọn họ đều dùng bùa ẩn thân.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày hỏi: “Cả Vô Song lẫn Minh Nguyệt Vô Ảnh?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhún vai đáp: “Em vẫn luôn cho rằng họ là một công hội thích đốt tiền.” Những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như Vô Song, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Gia Cát Động Minh căn bản chẳng cần dùng bùa ẩn thân, cứ lên diễn đàn chính mà tra sẽ ra hàng đống kết quả, từ đẳng cấp, nghề nghiệp tới trang bị, kỹ năng, thói quen chiến đấu, thậm chí tần số đánh nhau cũng đầy đủ mọi thứ, tuyệt đối không bỏ sót chi tiết gì.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Rất giống phong cách của ai kia.”
“Tay ôm đàn che nửa mặt hoa (trích “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị, ý chỉ những cô gái thẹn thùng) ấy à?” Ám Hắc Đại Công khoanh tay.
Vùng giữa chân mày Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nhăn tít, “Ý các anh là Phồn Tinh Hữu Độ? Các anh nghi ngờ hắn ta trong đội bèo bọt?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Chỉ nghi thôi.”
Ám Hắc Đại Công tựa lưng vào cột, dõi theo hướng Quan Miên khuất dần, trong mắt lóe lên sự hưng phấn đến xán lạn, “Hắn ở đó.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cùng Lòng Son Chiếu Sử Xanh liếc nhau. Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta hắng giọng nói: “Rất có khả năng hắn là Bị Thịt Rỗng hoặc Đăng Hỏa Hồi Mâu?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Đăng Hỏa Hồi Mâu.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nghi ngờ hỏi: “Tại sao? Em thấy Bị Thịt Rỗng là một ID rất có nội hàm mà.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặt không đổi sắc, “Cậu cảm thấy Phồn Tinh Hữu Độ rất có nội hàm sao?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt tỉnh ra, “Nói thế thì đội ngũ của họ mạnh lắm í!” Minh Nguyệt Vô Ảnh là tử linh kỵ sĩ cấp 87, Vô Song hỏa pháp cấp 79, Gia Cát Động Minh thích khách cấp 81, lại thêm Phồn Tinh Hữu Độ vong linh pháp sư cấp 75, xét theo thực lực, đội ngũ như vậy hoàn toàn đủ để tiến vào top mười của Lưu Tinh Chi Chiến – Này còn chưa tính đến ưu thế thao tác cùng phân tích.
Cậu ta đột nhiên đập bàn, “Em hiểu vì sao trong đội lại có Bị Thịt Rỗng cấp 50 rồi! Là thủ thuật che mắt! Nham hiểm!” Lúc đăng ký, cấp bậc của đội trưởng không thể che giấu, nếu đổi thành người khác sẽ khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác, thế nhưng lần này cả đám người nòng cốt của Công hội Tinh Nguyệt như Tinh Phi Ngân, Tội Lỗi Quá Xá vân vân đều không có mặt, bởi vậy bọn họ mới tự do chia tổ, trên cơ bản chưa từng chăm chút trù tính. Ngược lại, Phồn Tinh Hữu Độ rõ ràng đã tính toán chi li ngay từ bước đầu.
Ám Hắc Đại Công hờ hững nói: “Dày công sắp đặt, tính toán cẩn trọng là phong cách của hắn.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cau mày nói: “Sớm biết tụi mình đã không tách ra. Giờ đổi được không nhỉ? Đá mấy tên ‘Đại’ gì gì ấy đi, thêm vào đội bọn em?”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh dùng hai chữ đập tan hy vọng của cậu ta, “Không thể.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó ngước lên, nghiêm mặt nói: “Hay chúng ta tìm một đêm âm u tăm tối đi giết người, giết cho họ về cấp 0 hết luôn.”
Ám Hắc Đại Công mỉm cười hỏi: “Cậu cảm thấy tôi chắc chắn sẽ thua không cần bàn cãi?”
Lông tơ toàn thân Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dựng hết cả lên, “Đương nhiên không. Em chỉ thấy họ…”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Anh cấp 90.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ù ù cạc cạc đáp, “Em biết.”
“Cậu 88.”
“Này em càng rõ hơn anh.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Tổng hợp thực lực, đẳng cấp, đội chúng ta vững vàng ngồi vào vị trí đầu, cậu sợ cái gì?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta giật mình.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Phồn Tinh Hữu Độ giết cậu mấy lần?”
“Sáu mươi ba.”
“Nhớ kỹ ghê.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh còn chưa nói tiếp, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đã thấy được điểm mấu chốt. Cậu ta sợ Phồn Tinh Hữu Độ. Mặc cho level cao giờ đây cao hơn hẳn đối phương, mặc cho bao nhiêu kỹ năng học được, song di chuyển cùng kỹ thuật của Phồn Tinh Hữu Độ vẫn luôn gieo lại ám ảnh trong lòng Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói với Ám Hắc Đại Công: “Đại Công hẳn cũng giết Minh Nguyệt Vô Ảnh khá nhiều lần nhỉ?”
Ám Hắc Đại Công hờ hững cười, gọi rồng có cánh về rồi nhảy phóc lên lưng nó, cùng nó biến mất nơi chân trời.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta chợt phát hiện, nguyên nhân cậu ta thiếu tự tin tuyệt đối không phải do bên cạnh Đại Công không có bọn họ, mà là bên cạnh bọn họ không có Ám Hắc Đại Công. Hơn nữa loại thiếu tự tin này chỉ nảy mầm mỗi khi đối diện với Phồn Tinh Hữu Độ.
“Được rồi.” Cậu ta đột nhiên ngồi xuống, tiếp tục dùng lệnh tìm kiếm tra cứu tin tức về các đội khác, cẩn thận ghi lại từng chi tiết một.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh cau mày hỏi: “Còn cần ư?” Đối thủ lần này của họ đã rõ rành rành.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta cũng không ngước lên, chỉ đáp: “Không thể nửa chừng bỏ dở được! Em định bán tư liệu kiếm tiền… Anh nhớ ký hộ em mấy chữ nha.”
“Chi vậy?” Lòng Son Chiếu Sử Xanh thắc mắc hỏi.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta đáp: “Mặt sau tư liệu của mỗi cá nhân em đều thêm vào lời bình của đệ nhất cao thủ, như vậy chắc chém được không ít tiền.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh nói: “Mấy ngày rồi anh chưa luyện cấp.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta buồn bực hỏi: “Sao thế? Giờ là thời điểm quan trọng mà.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh trả lời: “Cho cậu cơ hội lên làm đệ nhất cao thủ.”
“…”
Quan Miên trở về lều Công hội Tinh Nguyệt chuẩn bị.
Đội bèo bọt ngồi thành vòng tròn. Nhìn thấy cậu xuất hiện, biểu cảm của Bị Thịt Rỗng và Vô Song khá tế nhị, Minh Nguyệt Vô Ảnh cùng Gia Cát Động Minh trước sau như một, lạnh lùng vẫn lạnh lùng, bỉ ổi vẫn bỉ ổi.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, chìa tay ra mời Quan Miên ngồi, “Xem xong lễ khai mạc chưa?”
Quan Miên gật đầu.
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Góc nhìn của lều Đế Diệu chắc còn tốt hơn bình thường nhỉ?”
Quan Miên đáp: “So với cánh trái, đúng là tôi thích nhìn từ cánh phải hơn.”
Bị Thịt Rỗng sửng cồ, “Anh và Ám Hắc Đại Công quan hệ thế nào? Mắc gì hắn đối xử với anh tốt quá vậy?”
“Tốt?” Đôi mày Quan Miên cau tít lại, dường như đang cố nghĩ xem ngoài chuyện Ám Hắc Đại Công cho mình ngồi “máy bay” miễn phí thì còn chỗ nào thể hiện đúng chữ “Tốt” nữa.
Bị Thịt Rỗng cố ép giọng xuống thật thấp: “Em nghe đồn hắn ta giết người như ngóe, những người từng nói chuyện với hắn hầu như chết tất.”
“Bọn Lòng Son Chiếu Sử Xanh sống rất tốt.”
“Nhảm nhí. Bọn họ là chung một tổ chức sát thủ mà.” Bị Thịt Rỗng tiếp, “Anh cũng nhìn thấy cô nàng tỏ tình với hắn đúng không? Số phật thiệt tình quá chi là… Chậc chậc.”
“Không thấy.” Quan Miên không nói dối. Bấy giờ cậu chỉ nhìn thấy một luồng trắng sáng.
Vô Song không như Bị Thịt Rỗng, quanh đi quẩn lại vẫn chưa vào chủ đề, anh ta dứt khoát hỏi thẳng: “Tại sao cậu không vào đội của hắn?”
Quan Miên đáp: “Bang hội của tôi là Tinh Nguyệt.”
Vô Song ngẩn người, tự dưng nhận ra dường như bản thân đã hơi hung hăng quá đáng. Thế nhưng anh ta lại nhanh chóng tìm được lý do mình bỗng hung hăng:
Sự xuất hiện của Quan Miên quá kỳ cục, trước khi Phồn Tinh Hữu Độ dẫn cậu cùng đến, anh ta trước giờ chưa từng nghe nhắc tới người này. Song biểu hiện của Quan Miên trong quá trình diễn tập lại quá bình tĩnh và thành thạo, hoàn toàn không giống người mới cấp 30. Thi thoảng anh ta còn có cảm giác cậu là cao thủ ID cũ tự sát trở về, nhưng xem lại lịch sử Mộng Đại Lục thì chẳng tìm được đối tượng phù hợp.
Phồn Tinh Hữu Độ thấy chân mày Vô Song suýt dính lại với nhau, nhịn không được bèn mở lời: “Bang hội chỉ là một phần của game, mỗi người đều có quyền quen bạn ngoài bang, này cũng bình thường thôi.”
Bất thường ở chỗ, người bạn đó vừa khéo lại là tên cuồng giết người của công hội đối địch!
Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng kháng nghị trong yên lặng.
“Hiện nay chúng ta nên quan tâm nhất chính là đối thủ vòng một.” Phồn Tinh Hữu Độ lấy ra một tờ giấy, bên trên liệt kê tư liệu của đội Lông Chân Rất Gợi Cảm, “Thủy pháp, cuồng chiến sĩ, vong linh pháp sư, thích khách, hỏa pháp, long kỵ sĩ.”
Quan Miên nói: “Bọn họ có hai người hệ nguyên tố, hai người hệ chiến đấu.”
Phồn Tinh Hữu Độ gật đầu, “Cho nên họ có thể sử dụng Ma Pháp Trận, cũng có thể dùng skill Liên Hợp.”
Quan Miên bổ sung: “Vong linh pháp sư còn biết dùng Thần Giáng.”
Tổng kết: Khúc xương chẳng dễ gặm chút nào.
Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười, “Đúng lúc dùng để tế cờ.”
Tác giả :
Tô Du Bính