Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
Chương 86: Bí mật trước lúc ra đời
Thượng đế sờ sờ đầu chim nhỏ, “Không hiểu không sao, để Luci đạy ngươi.”
Chim nhỏ ủ rũ.
Nó dùng suy nghĩ ngốc ngốc tự hỏi phải hát như thế nào.
Thượng đế luôn nói được thì làm được, ban ngày liền mang tiểu Lục đến thần điện Hằng Tinh thiên. Lúc này Luci còn đang làm việc, y liền ở trong thần điện đi dạo xung quanh, nhìn chỗ khác biệt giữa tòa thần điện này với đại thánh đường.
Tay nghề của Meta tự nhiên không tồi, nhưng so với Luci, vẫn kém một đoạn.
Thượng đế không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên, y phát hiện quả thật mình không giống trước kia. Nếu là trước kia, y nhất quyết sẽ không vui vẻ vì loại việc nhỏ này, bởi vì Meta và Luci đều là thiên sứ y sủng ái, khác nhau chỉ ở chỗ y càng sủng ái Luci mà thôi.
Khi đi ngang qua một cái bình hoa, thượng đế thản nhiên liếc qua nó.
Giới luật thất mỹ đức ra sức giãy dụa.
Thượng đế gập ngón tay, búng búng bình hoa, “An tâm đợi, ngô sẽ tìm một chủ nhân cho ngươi.”
Luci là người đứng đầu thất mỹ đức đủ tư cách, cho nên không cần quản chế hắn nữa, thiên đường nhiều thiên sứ như vậy, y hoàn toàn có thể tìm một thiên sứ cần mạnh mẽ quản chế —— chẳng hạn như Michael?
Sự lựa chọn này bị thượng đế cắt bỏ ngay.
Giới luật thất mỹ đức là vinh quang y ban cho, vẫn là cho Meta tốt hơn.
Hôm nay công việc hơi nhiều, thời gian Lucifiel đến thần điện muộn một chút. Khi hắn đẩy cửa thần điện ra, nhìn thấy thần linh tóc bạc đùa với chim nhỏ bên trong, hắn khó hiểu mà cảm thấy mình đang hẹn hò quang minh chính đại.
Thượng đế nghi hoặc: “Luci?”
Lucifiel nhanh chóng vứt đi suy nghĩ miên man.
Hắn bước nhanh tới trước ngự tọa, mỉm cười nhìn thượng đế trước mặt, hôm nay thần linh vẫn xinh đẹp như thế, “Thần, ngài mang tiểu Lục đến, là có chuyện gì muốn nói với ta ư?”
Thượng đế thực tán thưởng sự sắc bén của hắn, “Quả thật như thế.”
Thần buông ngón tay ra, chim nhỏ vui vẻ bay về phía Lucifiel.
Theo chim nhỏ líu ríu kể ra, vẻ mặt Lucifiel có thể nói chuyện với động vật hơi vi diệu. Hắn nhìn về phía thượng đế chờ đợi hắn trả lời, chần chờ hỏi: “Ngài bảo ta dạy nó ca hát, có bao gồm ca từ hay không?”
Thượng đế phóng khoáng yêu cầu, “Không cần, khiến nó có thể hát ra làn điệu là được.”
Lucifiel một chút cũng không cảm thấy thoải mái.
Dạy chim ca hát, loại chuyện này cho tới bây giờ hắn chưa từng làm.
Hết thảy vì thần.
Lucifiel lĩnh mệnh, “Ta sẽ hết sức.”
Chuyện về tiểu Lục chấm dứt, trong thần điện bỗng nhiên yên tĩnh, như là không tìm thấy đề tài khác.
Thượng đế ở trên ngự tọa theo thói quen chuẩn bị đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Sách Sáng Thế giật giật, nhắc nhở: “Thượng đế, ngài không kiểm tra thần ngữ của điện hạ một chút sao?”
Thượng đế muộn màng nhận ra: “Tốt.”
Nhìn thần và sách nói chuyện, Lucifiel dở khóc dở cười, mình đã sớm biết hiểu tính cách thượng đế, cũng chuẩn bị tốt tâm lý không có lời gì để nói, nhưng mà hắn không ngờ sách Sáng Thế sẽ sinh ra hứng thú tác hợp bọn họ.
Quyển sách này không phải luôn thích xem náo nhiệt sao?
Sách Sáng Thế thầm nghĩ: điện hạ, ngài nhanh đi thân cận thượng đế chân chính đi, ngàn vạn lần đừng bị mặt hắc ám hấp dẫn nha!
Từ khi Lucifiel đoán được thượng đế ban ngày và ban đêm khác biệt, sách Sáng Thế liền sinh ra cảm giác nguy cơ cực lớn. Bảo vệ thượng đế là bản năng từ khi sinh ra của nó, nó hy vọng thượng đế có thể sống vui vẻ, cũng hy vọng Lucifiel có thể làm bạn với thượng đế, không để đại thánh đường trở nên cô đơn, nhưng tiền đề của hết thảy là ——
Lucifiel không thể bị mặt hắc ám kia dụ dỗ!
Sách Sáng Thế không cách nào tưởng tượng một ngày kia, thượng đế nghe thấy Luci thổ lộ với mặt hắc ám.
[ Ngô thần, ta càng thích ngài của ban đêm. ]
[… ]
[ Xin ngài thành toàn. ]
[… ]
[ Lúc đầu ta thích ngài, nhưng mà ngài vẫn chưa từng đáp lại ta, ta dần dần phát hiện đến buổi tối, làm bạn với ta đa phần là một “ngài” khác, y thực săn sóc ta, cũng thực dịu dàng. ] [… ]
Nó càng nghĩ càng cảm thấy bi kịch, đắm chìm trong tưởng tượng của mình không cách nào tự kiềm chế.
Thượng đế và Lucifiel thảo luận nhạc khúc thiên đường, ngay từ đầu đã đánh thẳng vào loại hình yêu cầu cao, chim nhỏ bên cạnh nghe mà hai mắt xoay vòng vòng. Người không biết, phỏng chừng còn tưởng rằng sắp báo cáo lễ mừng thiên đường gì đó, nhưng mà trên thực tế chỉ là thần và thiên sứ suy nghĩ phải dạy tiểu Lục hát cái gì thôi.
Thần rảnh rỗi nhàm chán chính là tùy hứng như vậy.
Nhưng mà sách Sáng Thế và thượng đế đều không phát hiện một việc, hôm nay Lucifiel đang cố ý kéo dài thời gian.
Thảo luận đơn giản thì lại đào sâu xuống, về nhạc khúc thiên đường, Lucifiel tiện tay túm lấy, bất luận điển cố gì cũng nói được rõ ràng, nhưng cố tình giọng hắn nhu hòa, cực kỳ có sức dãn, hấp dẫn thượng đế tiếp tục nghe. Bình thường Lucifiel tự giác rời khỏi, nhưng nay tận đến lúc thời gian vượt qua cũng không nói một câu trở về.
Chờ khi thượng đế kịp phản ứng, ban đêm đã từng giây từng phút tới gần.
Trước lúc chuyển giao ——
Thần linh tóc bạc cũng không có khẩn trương, bình tĩnh nói rằng: “Luci, ngươi cần phải trở về.”
Lucifiel thanh thản hành lễ, “Vâng.”
Lại nhấc đầu lên, thượng đế đã mất tăm.
Lucifiel co rút khóe miệng, “Thần, ngài đi thật nhanh.”
Không kịp đuổi hắn đi, liền dứt khoát tự mình đi, loại tư duy tự hỏi thẳng tắp này, cũng chỉ thần mới có được.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế cùng trở về với thượng đế nhịn không được muốn che mặt.
Nhưng mà, nó phải có mặt mới được.
Sách Sáng Thế tuyệt vọng thầm nghĩ: “Thượng đế, ngài quả thực là không đánh đã khai!”
Điện hạ vốn dĩ không có chứng cớ, chỉ là hoài nghi, kết quả thượng đế vừa làm vậy, có thể nói trực tiếp thừa nhận buổi tối có vấn đề, không thể xuất hiện trước mặt Lucifiel điện hạ.
“Ha…”
Sau khi hắc thượng đế xuất hiện, phá lệ mà cười ra tiếng.
Bởi vì y nhìn thấy Lucifiel trong thần điện còn chưa kịp đi!
Liên hệ chuyện trước sau, hắc thượng đế có sáu phần nắm chắc, Lucifiel đã nhận ra y tồn tại! Mà để lấy được chứng cớ, đối phương ở lại trong thần điện, muốn xem thượng đế biến hóa vào đêm tối!
Hắc thượng đế chậm rãi nói: “Luci của ta thật thông minh.”
Sách Sáng Thế giả chết.
Nhưng mà nó cảm thấy hắc thượng đế đứng lên, đặt nó trên ngự tọa.
Sách Sáng Thế sợ hãi, “Ngươi muốn đi đâu!” Nó dùng hai trang giấy trước sau ôm lấy đùi hắc thượng đế, dùng sức lực lớn nhất giữ lại đối phương, “Đừng đi, chúng ta có thể ngắm sao ngắm trăng, tâm sự lý tưởng nhân sinh.”
Hắc thượng đế nghe vậy, nói rằng: “Lý tưởng?”
Sách Sáng Thế liều mạng bày ra tư thế gật đầu.
Hắc thượng đế dùng ngón tay thon dài kéo nó xuống, vứt vào trong nước, “Ngô không có thứ hèn mọn như lý tưởng.”
Y muốn, liền phải có được.
Trên ngự tọa trống rỗng của thần điện lại xuất hiện một vị thần linh tóc bạc.
Con ngươi vàng kim lóe ánh sáng tối tăm, hắc thượng đế ngưng mắt nhìn bóng dáng tao nhã của Lucifiel. Lucifiel mới vừa đi tới cửa đại điện, đã bị tiếng kêu gọi phía sau làm tạm dừng bước chân, “Luci, ngô ở đây.”
Là giọng thần.
Trong nháy mắt, Lucifiel cảm thấy trên lưng tê dại, thân thể cứng đờ, chậm chạp không thể xoay người sang chỗ khác. Tựa như có hắc ám đáng sợ cắn nuốt thần điện sau lưng, quang minh không còn tồn tại, thần linh ngồi trên ngự tọa đắm thân trong hắc ám, dùng ánh mắt giống như vực sâu ngưng mắt nhìn hắn.
Truyền thuyết, ở địa ngục có một loại ác ma đặc biệt, luôn thích ở sau lưng kêu gọi người khác. Người bị kêu gọi sẽ nghe thấy bạn bè, người yêu quen thuộc nhất đang gọi họ.
Nhưng mà chỉ cần vừa quay đầu lại, liền vạn kiếp bất phục.
“Thần.”
Ánh mắt Lucifiel nhu hòa, cười như gió xuân, cho dù là Metatron cũng không sánh được khí chất hắn lúc này. Tay hắn đặt trên cửa điện, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên đó, Meta thực dụng tâm, hoa văn trên cửa điện đều là tinh xảo thanh lịch.
“Sắc trời đã tối, ngài chú ý nghỉ ngơi.”
Sau khi nói xong, hắn không quay đầu lại đi ra ngoài, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa điện.
Hắc thượng đế ngồi ở ngự tọa: “…”
Hắc thượng đế không thể tin Luci lại chạy mất, theo bản năng đi qua vài bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bình hoa vỡ vụn, một tiếng “xẹt” xé gió theo đó mà đến, giới luật thất mỹ đức trói lại mắt cá chân của y.
Hắc thượng đế lạnh lùng nhìn lại, phát hiện một đầu khác của giới luật thất mỹ đức, cột vào trên ngự tọa.
Y vừa nhấc chân, ngự tọa bị kéo di chuyển một phần.
Giới luật thất mỹ đức dùng sức hơn sách Sáng Thế nhiều, dùng ra toàn bộ sức lực để giữ chặt hắc thượng đế.
Dưới hắc ám kích thích, lực lượng bùng nổ của nó hơn xa đối với thượng đế!
“Giới luật thất mỹ đức.” Hắc thượng đế dùng giọng điệu tâm bình khí hòa nói rằng, “Nếu ngươi lại gây trở ngại cho ngô, ngô liền ném ngươi xuống địa ngục, dùng tội ác và hắc ám của toàn bộ thế giới ô nhiễm ngươi.”
Giới luật thất mỹ đức hóa thành xiềng xích run rẩy, vẫn như cũ không buông ra.
Hắc thượng đế ôn hòa nói: “Biến thành gông xiềng thất tông tội thì thế nào? Màu sắc như vậy nhất định rất xinh đẹp.”
Nửa câu sau vừa nói ra, ác ý lành lạnh nhằm về phía nó.
Không để ý giới luật thất mỹ đức phản kháng, ngón tay hắc thượng đế xẹt qua hư không, xé mở một cái khe, mạnh mẽ ném nó vào địa ngục. Y vén y bào bên chân lên, căm tức phát hiện mắt cá chân bị siết đến sưng đỏ một vòng.
Hắc thượng đế chậm rãi ngồi trở lại vị trí, nhìn cung điện sí thiên sứ trưởng gần đó.
“Lần sau, ngô sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện tới đây.”
Buổi tối.
Lucifiel lại gặp một cơn ác mộng.
Cảm giác bất an xoáy chặt tâm hạch, ở trong mộng hắn nhìn thấy vô số hắc ám. Chúng nó hóa thành hàng dài, quay quanh bên cạnh hắn, muốn đem mái tóc vàng của hắn nhuộm thành màu đen giống như ác ma, hai mắt hắn đau đớn, hắc ám chiếm cứ sắc thái quang minh, khiến hắn khó có thể ngăn chặn phát ra tiếng gào thét.
“A a a a —— ”
Cực hạn đau đớn trong mộng tựa như truyền đến từ trong linh hồn!
Hắn nghe thấy có ai đó đang nói, “Luci là tạo vật của ngô, hắn phải là thiên sứ hắc ám.”
Một giọng nói khác tương tự phản bác, “Hắn là quang minh…”
Lucifiel không cách nào nghe rõ ràng chuyện phía sau, chỉ có thể cảm giác được vô tận âm hàn bao lấy hắn. Hắc ám ngắn ngủi lại dài lâu bao phủ hắn, lâu như từ lúc sinh ra đến khi chết đi, quang minh mới lần nữa buông xuống, xóa đi bóng tối.
Ánh sáng ấm áp, chói mắt bao phủ hắn.
Trong lúc đó, Lucifiel nhớ lại câu nói khắc vào trong linh hồn.
“Ngươi tên Luci, phong hào ‘Fiel’.”
Đó là lúc hắn sinh ra, thượng đế chính miệng nói với hắn, vô số năm chưa bao giờ thay đổi.
Hắn là Lucifiel.
Sứ giả ánh sáng, là ngôi sao sớm.
Hết chương 86
Chim nhỏ ủ rũ.
Nó dùng suy nghĩ ngốc ngốc tự hỏi phải hát như thế nào.
Thượng đế luôn nói được thì làm được, ban ngày liền mang tiểu Lục đến thần điện Hằng Tinh thiên. Lúc này Luci còn đang làm việc, y liền ở trong thần điện đi dạo xung quanh, nhìn chỗ khác biệt giữa tòa thần điện này với đại thánh đường.
Tay nghề của Meta tự nhiên không tồi, nhưng so với Luci, vẫn kém một đoạn.
Thượng đế không khỏi mỉm cười.
Bỗng nhiên, y phát hiện quả thật mình không giống trước kia. Nếu là trước kia, y nhất quyết sẽ không vui vẻ vì loại việc nhỏ này, bởi vì Meta và Luci đều là thiên sứ y sủng ái, khác nhau chỉ ở chỗ y càng sủng ái Luci mà thôi.
Khi đi ngang qua một cái bình hoa, thượng đế thản nhiên liếc qua nó.
Giới luật thất mỹ đức ra sức giãy dụa.
Thượng đế gập ngón tay, búng búng bình hoa, “An tâm đợi, ngô sẽ tìm một chủ nhân cho ngươi.”
Luci là người đứng đầu thất mỹ đức đủ tư cách, cho nên không cần quản chế hắn nữa, thiên đường nhiều thiên sứ như vậy, y hoàn toàn có thể tìm một thiên sứ cần mạnh mẽ quản chế —— chẳng hạn như Michael?
Sự lựa chọn này bị thượng đế cắt bỏ ngay.
Giới luật thất mỹ đức là vinh quang y ban cho, vẫn là cho Meta tốt hơn.
Hôm nay công việc hơi nhiều, thời gian Lucifiel đến thần điện muộn một chút. Khi hắn đẩy cửa thần điện ra, nhìn thấy thần linh tóc bạc đùa với chim nhỏ bên trong, hắn khó hiểu mà cảm thấy mình đang hẹn hò quang minh chính đại.
Thượng đế nghi hoặc: “Luci?”
Lucifiel nhanh chóng vứt đi suy nghĩ miên man.
Hắn bước nhanh tới trước ngự tọa, mỉm cười nhìn thượng đế trước mặt, hôm nay thần linh vẫn xinh đẹp như thế, “Thần, ngài mang tiểu Lục đến, là có chuyện gì muốn nói với ta ư?”
Thượng đế thực tán thưởng sự sắc bén của hắn, “Quả thật như thế.”
Thần buông ngón tay ra, chim nhỏ vui vẻ bay về phía Lucifiel.
Theo chim nhỏ líu ríu kể ra, vẻ mặt Lucifiel có thể nói chuyện với động vật hơi vi diệu. Hắn nhìn về phía thượng đế chờ đợi hắn trả lời, chần chờ hỏi: “Ngài bảo ta dạy nó ca hát, có bao gồm ca từ hay không?”
Thượng đế phóng khoáng yêu cầu, “Không cần, khiến nó có thể hát ra làn điệu là được.”
Lucifiel một chút cũng không cảm thấy thoải mái.
Dạy chim ca hát, loại chuyện này cho tới bây giờ hắn chưa từng làm.
Hết thảy vì thần.
Lucifiel lĩnh mệnh, “Ta sẽ hết sức.”
Chuyện về tiểu Lục chấm dứt, trong thần điện bỗng nhiên yên tĩnh, như là không tìm thấy đề tài khác.
Thượng đế ở trên ngự tọa theo thói quen chuẩn bị đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
Sách Sáng Thế giật giật, nhắc nhở: “Thượng đế, ngài không kiểm tra thần ngữ của điện hạ một chút sao?”
Thượng đế muộn màng nhận ra: “Tốt.”
Nhìn thần và sách nói chuyện, Lucifiel dở khóc dở cười, mình đã sớm biết hiểu tính cách thượng đế, cũng chuẩn bị tốt tâm lý không có lời gì để nói, nhưng mà hắn không ngờ sách Sáng Thế sẽ sinh ra hứng thú tác hợp bọn họ.
Quyển sách này không phải luôn thích xem náo nhiệt sao?
Sách Sáng Thế thầm nghĩ: điện hạ, ngài nhanh đi thân cận thượng đế chân chính đi, ngàn vạn lần đừng bị mặt hắc ám hấp dẫn nha!
Từ khi Lucifiel đoán được thượng đế ban ngày và ban đêm khác biệt, sách Sáng Thế liền sinh ra cảm giác nguy cơ cực lớn. Bảo vệ thượng đế là bản năng từ khi sinh ra của nó, nó hy vọng thượng đế có thể sống vui vẻ, cũng hy vọng Lucifiel có thể làm bạn với thượng đế, không để đại thánh đường trở nên cô đơn, nhưng tiền đề của hết thảy là ——
Lucifiel không thể bị mặt hắc ám kia dụ dỗ!
Sách Sáng Thế không cách nào tưởng tượng một ngày kia, thượng đế nghe thấy Luci thổ lộ với mặt hắc ám.
[ Ngô thần, ta càng thích ngài của ban đêm. ]
[… ]
[ Xin ngài thành toàn. ]
[… ]
[ Lúc đầu ta thích ngài, nhưng mà ngài vẫn chưa từng đáp lại ta, ta dần dần phát hiện đến buổi tối, làm bạn với ta đa phần là một “ngài” khác, y thực săn sóc ta, cũng thực dịu dàng. ] [… ]
Nó càng nghĩ càng cảm thấy bi kịch, đắm chìm trong tưởng tượng của mình không cách nào tự kiềm chế.
Thượng đế và Lucifiel thảo luận nhạc khúc thiên đường, ngay từ đầu đã đánh thẳng vào loại hình yêu cầu cao, chim nhỏ bên cạnh nghe mà hai mắt xoay vòng vòng. Người không biết, phỏng chừng còn tưởng rằng sắp báo cáo lễ mừng thiên đường gì đó, nhưng mà trên thực tế chỉ là thần và thiên sứ suy nghĩ phải dạy tiểu Lục hát cái gì thôi.
Thần rảnh rỗi nhàm chán chính là tùy hứng như vậy.
Nhưng mà sách Sáng Thế và thượng đế đều không phát hiện một việc, hôm nay Lucifiel đang cố ý kéo dài thời gian.
Thảo luận đơn giản thì lại đào sâu xuống, về nhạc khúc thiên đường, Lucifiel tiện tay túm lấy, bất luận điển cố gì cũng nói được rõ ràng, nhưng cố tình giọng hắn nhu hòa, cực kỳ có sức dãn, hấp dẫn thượng đế tiếp tục nghe. Bình thường Lucifiel tự giác rời khỏi, nhưng nay tận đến lúc thời gian vượt qua cũng không nói một câu trở về.
Chờ khi thượng đế kịp phản ứng, ban đêm đã từng giây từng phút tới gần.
Trước lúc chuyển giao ——
Thần linh tóc bạc cũng không có khẩn trương, bình tĩnh nói rằng: “Luci, ngươi cần phải trở về.”
Lucifiel thanh thản hành lễ, “Vâng.”
Lại nhấc đầu lên, thượng đế đã mất tăm.
Lucifiel co rút khóe miệng, “Thần, ngài đi thật nhanh.”
Không kịp đuổi hắn đi, liền dứt khoát tự mình đi, loại tư duy tự hỏi thẳng tắp này, cũng chỉ thần mới có được.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế cùng trở về với thượng đế nhịn không được muốn che mặt.
Nhưng mà, nó phải có mặt mới được.
Sách Sáng Thế tuyệt vọng thầm nghĩ: “Thượng đế, ngài quả thực là không đánh đã khai!”
Điện hạ vốn dĩ không có chứng cớ, chỉ là hoài nghi, kết quả thượng đế vừa làm vậy, có thể nói trực tiếp thừa nhận buổi tối có vấn đề, không thể xuất hiện trước mặt Lucifiel điện hạ.
“Ha…”
Sau khi hắc thượng đế xuất hiện, phá lệ mà cười ra tiếng.
Bởi vì y nhìn thấy Lucifiel trong thần điện còn chưa kịp đi!
Liên hệ chuyện trước sau, hắc thượng đế có sáu phần nắm chắc, Lucifiel đã nhận ra y tồn tại! Mà để lấy được chứng cớ, đối phương ở lại trong thần điện, muốn xem thượng đế biến hóa vào đêm tối!
Hắc thượng đế chậm rãi nói: “Luci của ta thật thông minh.”
Sách Sáng Thế giả chết.
Nhưng mà nó cảm thấy hắc thượng đế đứng lên, đặt nó trên ngự tọa.
Sách Sáng Thế sợ hãi, “Ngươi muốn đi đâu!” Nó dùng hai trang giấy trước sau ôm lấy đùi hắc thượng đế, dùng sức lực lớn nhất giữ lại đối phương, “Đừng đi, chúng ta có thể ngắm sao ngắm trăng, tâm sự lý tưởng nhân sinh.”
Hắc thượng đế nghe vậy, nói rằng: “Lý tưởng?”
Sách Sáng Thế liều mạng bày ra tư thế gật đầu.
Hắc thượng đế dùng ngón tay thon dài kéo nó xuống, vứt vào trong nước, “Ngô không có thứ hèn mọn như lý tưởng.”
Y muốn, liền phải có được.
Trên ngự tọa trống rỗng của thần điện lại xuất hiện một vị thần linh tóc bạc.
Con ngươi vàng kim lóe ánh sáng tối tăm, hắc thượng đế ngưng mắt nhìn bóng dáng tao nhã của Lucifiel. Lucifiel mới vừa đi tới cửa đại điện, đã bị tiếng kêu gọi phía sau làm tạm dừng bước chân, “Luci, ngô ở đây.”
Là giọng thần.
Trong nháy mắt, Lucifiel cảm thấy trên lưng tê dại, thân thể cứng đờ, chậm chạp không thể xoay người sang chỗ khác. Tựa như có hắc ám đáng sợ cắn nuốt thần điện sau lưng, quang minh không còn tồn tại, thần linh ngồi trên ngự tọa đắm thân trong hắc ám, dùng ánh mắt giống như vực sâu ngưng mắt nhìn hắn.
Truyền thuyết, ở địa ngục có một loại ác ma đặc biệt, luôn thích ở sau lưng kêu gọi người khác. Người bị kêu gọi sẽ nghe thấy bạn bè, người yêu quen thuộc nhất đang gọi họ.
Nhưng mà chỉ cần vừa quay đầu lại, liền vạn kiếp bất phục.
“Thần.”
Ánh mắt Lucifiel nhu hòa, cười như gió xuân, cho dù là Metatron cũng không sánh được khí chất hắn lúc này. Tay hắn đặt trên cửa điện, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên đó, Meta thực dụng tâm, hoa văn trên cửa điện đều là tinh xảo thanh lịch.
“Sắc trời đã tối, ngài chú ý nghỉ ngơi.”
Sau khi nói xong, hắn không quay đầu lại đi ra ngoài, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa điện.
Hắc thượng đế ngồi ở ngự tọa: “…”
Hắc thượng đế không thể tin Luci lại chạy mất, theo bản năng đi qua vài bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bình hoa vỡ vụn, một tiếng “xẹt” xé gió theo đó mà đến, giới luật thất mỹ đức trói lại mắt cá chân của y.
Hắc thượng đế lạnh lùng nhìn lại, phát hiện một đầu khác của giới luật thất mỹ đức, cột vào trên ngự tọa.
Y vừa nhấc chân, ngự tọa bị kéo di chuyển một phần.
Giới luật thất mỹ đức dùng sức hơn sách Sáng Thế nhiều, dùng ra toàn bộ sức lực để giữ chặt hắc thượng đế.
Dưới hắc ám kích thích, lực lượng bùng nổ của nó hơn xa đối với thượng đế!
“Giới luật thất mỹ đức.” Hắc thượng đế dùng giọng điệu tâm bình khí hòa nói rằng, “Nếu ngươi lại gây trở ngại cho ngô, ngô liền ném ngươi xuống địa ngục, dùng tội ác và hắc ám của toàn bộ thế giới ô nhiễm ngươi.”
Giới luật thất mỹ đức hóa thành xiềng xích run rẩy, vẫn như cũ không buông ra.
Hắc thượng đế ôn hòa nói: “Biến thành gông xiềng thất tông tội thì thế nào? Màu sắc như vậy nhất định rất xinh đẹp.”
Nửa câu sau vừa nói ra, ác ý lành lạnh nhằm về phía nó.
Không để ý giới luật thất mỹ đức phản kháng, ngón tay hắc thượng đế xẹt qua hư không, xé mở một cái khe, mạnh mẽ ném nó vào địa ngục. Y vén y bào bên chân lên, căm tức phát hiện mắt cá chân bị siết đến sưng đỏ một vòng.
Hắc thượng đế chậm rãi ngồi trở lại vị trí, nhìn cung điện sí thiên sứ trưởng gần đó.
“Lần sau, ngô sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện tới đây.”
Buổi tối.
Lucifiel lại gặp một cơn ác mộng.
Cảm giác bất an xoáy chặt tâm hạch, ở trong mộng hắn nhìn thấy vô số hắc ám. Chúng nó hóa thành hàng dài, quay quanh bên cạnh hắn, muốn đem mái tóc vàng của hắn nhuộm thành màu đen giống như ác ma, hai mắt hắn đau đớn, hắc ám chiếm cứ sắc thái quang minh, khiến hắn khó có thể ngăn chặn phát ra tiếng gào thét.
“A a a a —— ”
Cực hạn đau đớn trong mộng tựa như truyền đến từ trong linh hồn!
Hắn nghe thấy có ai đó đang nói, “Luci là tạo vật của ngô, hắn phải là thiên sứ hắc ám.”
Một giọng nói khác tương tự phản bác, “Hắn là quang minh…”
Lucifiel không cách nào nghe rõ ràng chuyện phía sau, chỉ có thể cảm giác được vô tận âm hàn bao lấy hắn. Hắc ám ngắn ngủi lại dài lâu bao phủ hắn, lâu như từ lúc sinh ra đến khi chết đi, quang minh mới lần nữa buông xuống, xóa đi bóng tối.
Ánh sáng ấm áp, chói mắt bao phủ hắn.
Trong lúc đó, Lucifiel nhớ lại câu nói khắc vào trong linh hồn.
“Ngươi tên Luci, phong hào ‘Fiel’.”
Đó là lúc hắn sinh ra, thượng đế chính miệng nói với hắn, vô số năm chưa bao giờ thay đổi.
Hắn là Lucifiel.
Sứ giả ánh sáng, là ngôi sao sớm.
Hết chương 86
Tác giả :
Ngư Nguy