Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 3 - Chương 43: Ánh nắng bỏng cháy
Editor: Aminta.
Trên các đoàn tàu thông hành trên Ilov có trận pháp phòng ngự kiên cố, có tác dụng kháng ma pháp, kháng công kích vật lý, tác dụng nổi bật nhất là chống truyền tống. Bằng không người nào cũng có thể truyền tống lên xe thì vé xe có ý nghĩ gì nữa?
Trừ bỏ trận pháp phòng ngự ra, trên mỗi chiếc tàu cũng có đội chấp pháp để xử lý những sự cố và chuyện bất ngờ xuất hiện dọc đường.
Khi mười ba người Jain Fairbairn lặng lẽ chiếm cả khoang xe lửa này thì đã sửa lại hoa văn ma pháp khắc trên trận pháp phòng ngự. Bọn họ có lòng dạ hại người không phòng bị, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, bởi vậy Sigourney hay đội chấp pháp bảo vệ đoàn tàu cũng không thể phát hiện ra chuyện mờ ám mà bọn họ làm trong âm thầm.
Vì thế khi khoang xe bị phá hỏng, đáng lẽ phải có tiếng động rất lớn hấp dẫn sự chú ý của đội chấp pháp mới đúng, nhưng lúc này lại không có chút tiếng động nào, trần xe tựa như một tờ giấy mỏng, bị phù thủy áo bào đen gỡ ra dễ như trở bàn tay.
Vốn bọn họ định dùng thuốc phép khống chế tâm trí của đám người Evan, sau đó thì giải quyết Sigourney. Phải biết rằng, một khi quỷ hút máu xuất hiện dưới ánh mặt trời, cho dù là một đứa trẻ cũng đủ để giết chúng, không hề đáng sợ chút nào.
Nếu như kế hoạch thuận lợi, có lẽ bọn họ có thể loại trừ tên tinh linh sa đọa tiếng ác lan xa trên đoàn tàu này mà không khiến người khác chú ý đến.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra sai sót.
Mấy con cá bạc tẩm thuốc phép thế mà bị một thiếu niên vô danh phát hiện.
Evan và Elena không bị khống chế, nên cuộc chiến sau đó là không thể tránh khỏi.
Dù phù thủy áo bào đen tự tin rằng có thể xử lý hai phù thủy bé nhỏ này cực nhanh, nhưng họ không thể che dấu chấn động của cuộc chiến, chắc chắn sẽ khiến đội chấp pháp của xe lửa để ý. Đến lúc đó bọn họ muốn trốn đi một cách an toàn là chuyện không thể nào.
Nhất định sẽ có thương vong.
Vì để không xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, bọn họ tốn hết sức lực, thậm chí còn làm nhiễu kết quả chiêm tinh của vị phù thủy áo bào xám Nance, nhưng không ngờ thời khắc mấu chốt lại bị một thiếu niên vô danh phá hỏng.
Tuy mười hai người sau lưng Jain đã chuẩn bị tâm lý sẽ hi sinh vào lúc tham gia lần hành động này, nhưng thương vong vốn có thể tránh khỏi lại chỉ bởi vì một câu nói của thiếu niên mà trở thành không thể tránh khỏi. Không thể không nói, kẻ bọn họ căm thù nhất vào lúc này ngoại trừ Sigourney ra, thì chắc chắn là Ash.
Sau khi nghe lệnh "Tốc chiến tốc thắng" của Jain, bọn họ đánh ra đòn tấn công ma pháp mà bọn họ đã tích tụ đã lâu về phía ba người, điểm tấn công đầu tiên là quan tài đen, điểm tấn công thứ hai chính là Ash.
Muốn nghiền nát xương kẻ này thành tro.
Xong đời rồi!
Elena cảm nhận được dao động nguyên tố sục sôi trong không khí, sắc mặt cô trắng bệch, không thể cản được! Dù có thêm mười lớp "Thuật lá chắn" cũng không đỡ nổi! Những kẻ dưới lớp áo choàng là ai? Toàn bộ bọn họ đều là phù thủy cấp cao ư!
Chết chắc rồi!
Dạ dày Evan co thắt mạnh, những người này canh ra tay vào lúc này là để bắt bí Sigourney không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời! Nhưng anh hiểu cách làm này của kẻ địch, trong đêm tối Sigourney vô địch, chỉ có ánh nắng là có thể chiến thắng, thậm chí là giết chết Sigourney.
Sigourney là băng tuyết, sẽ tan ngay lập tức dưới ánh mặt trời. Là chiếc lá khô sẽ lập tức bùng cháy dưới ánh mặt trời.
Một tia nắng nhẹ nhàng trong mắt người bình thường có thể cắt rơi máu thịt trên người Sigourney.
Huống chi, bây giờ cả khoang xe chìm trong ánh nắng giữa trưa, không hề có thứ gì che đậy, nắng vàng đong đầy mặt đất.
Đối với quỷ hút máu mà nói, vùng không gian này như cắm đầy lưỡi dao, lửa cháy rừng rực, đốt cháy tất cả mọi thứ.
Sigourney không thể đi ra, không có cách nào đi ra.
Một khi ngài ấy rời khỏi cái quan tài đen, không cần bất cứ kẻ nào ra tay, thì ngài ấy cũng sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt ngắn ngủi.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, khi ngài ấy bị ánh nắng áp chế, thậm chí còn chẳng có sức lực để giết một người.
Đường cùng.
Tuyệt đối là đường cùng!
Evan và Elena không thể không cảm thấy tuyệt vọng.
Mà Ash bị kẻ địch căm hận, đứng mũi chịu sào lại không thấy sợ hãi chút nào, trong khoảnh khắc ánh sáng pháp thuật chói mắt bao phủ cả người, lòng cậu nghĩ đến lời ngài Nance đã nói, cậu không tránh không né, trái lại trực tiếp chủ động đón lấy đòn tấn công.
..."Hai người tức là một người."
..."Hai người tức là một người, không phải tôi và anh, mà là "chúng ta". Khi một trong hai người trong gặp nguy hiểm, một người khác sẽ tự động tiến vào trạng thái phản ứng vì an nguy của "chúng ta"."
Cậu không chút do dự đứng cản trước chiếc quan tài đen, lòng kiên định, cậu tin tưởng ngài Nance.
Bọn họ là một, khi đối mặt với nguy hiểm, khế ước phán định rằng cậu không có cách nào để giải quyết, cậu sẽ bị thương, sau đó khế ước sẽ để Sigourney có khả năng xử lý mối uy hiếp hóa giải nguy hiểm thay cậu.
Bây giờ cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, một giây sau cậu sẽ chỉ còn là bộ xương, cho nên... Chắc khế ước sẽ có hiệu lực nhỉ?
Cậu nghĩ như vậy, khi cảm nhận được cơn choáng váng quen thuộc, khóe môi cậu giương lên tạo thành một nụ cười nhẹ...
A, thành công rồi!
Quả nhiên ngài Nance nói không sai. Nhà chiêm tinh học thức uyên bác đúng là ghê gớm thật.
Nói hoàn toàn đúng!
Ánh mắt cậu tối sầm lại, lúc cậu có ý thức lần nữa thì đã ở trong một không gian dài hẹp mềm mại, xung quanh tối tăm, chỉ có một tia nắng len lỏi vào từ cái nắp quan tài được mở ra một cái khe, chiếu lên lồng ngực phải cậu, in xuống một dấu vết sáng rực.
Da thịt dưới vết sáng đau nhức vô cùng giống như là bị lửa đốt dù cách một lớp áo bào ma pháp.
Nhưng mà cơn đau nhức trên lồng ngực không là gì nếu so với sau đau đớn như lăng trì trên tay phải.
Tay phải của cậu thò ra ngoài từ khe hở, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Từ đầu ngón tay đến cánh tay, từng tấc một, giống như là có lưỡi dao đang từ từ lột từng miếng da ra, rồi bỏ thịt đi, cạo lên xương phát ra tiếng vang chói tai.
Đau đến mức nơi sâu xa trong đầu cậu phát ra tiếng "Vù vù", cậu vừa mới lấy lại được ý thức thì suýt chút nữa đã ngất đi. Cậu chớp mắt, nước mắt sinh lý vì đau đớn mà nối thành chuỗi lệ và rơi xuống.
"Khóc cái gì!" Giọng nói bực bội vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó, cánh tay phải đau đến sắp chết lặng bị người bên ngoài nhét vào lại cực nhanh. Tiếp theo, khe nắp hở bị đóng mạnh lại phát ra một tiếng "Cạch", xung quanh lại trở nên tối tăm, không còn một tia sáng nào len lỏi vào.
Chỉ có cơn đau dai dẳng trên lồng ngực và cánh tay nhắc nhở cậu tất cả mọi thứ đều là thật.
Những suy nghĩ bị cơn đau gián đoạn của Ash cuối cùng cũng liền mạch.
Đúng. Cậu và Sigourney trao đổi thành công rồi.
Sở dĩ tay phải đau đớn như thế, là bởi vì Sigourney mở nắp quan tài ra một cái khe, đưa cánh tay ra ngoài nắng.
Tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủi... Ash thử cử động cái tay phải gần như đã mất hết cảm giác một chút, cậu kinh ngạc nghe thấy tiếng xương cốt va chạm "Răng rắc răng rắc". Trong bóng tối, cậu không thấy gì cả, cậu dùng tay trái để chạm tay phải theo bản năng, và mò thấy đám máu thịt đang dần dần tự lành lại.
Ash: "..." Hình như tay phải đã bị ánh nắng làm phân hủy đến mức chỉ còn xương rồi.
Hẳn Sigourney cũng biết suy đoán của ngài Nance về khế ước này chứ? Chắc anh ấy cũng biết vào lúc cậu gặp nguy hiểm, bọn họ có thể trao đổi thân thể đúng không? Khi đó, ánh nắng sẽ không thể cản trở anh.
Nhưng mà vì sao anh ấy còn muốn mở quan tài, vươn một tay ra trước đó nữa?
Là vì để bảo vệ bọn họ an toàn trong đợt tấn công đầu tiên ư?
Lúc trước Elena có từng nói, huyết tộc bậc cao đều có kỹ năng đặc biệt trời ban riêng. Kỹ năng trời ban cho huyết tộc của Sigourney là "Lụi tàn". Anh có thể khiến tất cả những vật vô hình, hữu hình mà anh tiếp xúc tiêu tan, hoàn toàn biến mất.
Bao gồm cả ma pháp.
Cho nên Sigourney lo lắng trước khi trao đổi thân thể, Evan và Elena sẽ bị pháp thuật gây tổn thương, nên mới mở nắp quan tài ra sao?
Ash chịu đựng cơn đau, cậu nở một nụ cười trong không gian tối tăm.
Sigourney đúng là một con quỷ hút máu không sợ ánh nắng.
Jain Fairbairn hỏi Sigourney có dám đi ra hay không?
Nếu như không có sự tồn tại của khế ước, chắc vào lúc Jain khiêu khích trước đó thì Sigourney đã chạy ra luôn rồi nhỉ?
...A, đau quá!
Một chuỗi nước mắt lại tuôn ra, nụ cười trên mặt cậu lập tức trở nên vặn vẹo kỳ quái.
Trên các đoàn tàu thông hành trên Ilov có trận pháp phòng ngự kiên cố, có tác dụng kháng ma pháp, kháng công kích vật lý, tác dụng nổi bật nhất là chống truyền tống. Bằng không người nào cũng có thể truyền tống lên xe thì vé xe có ý nghĩ gì nữa?
Trừ bỏ trận pháp phòng ngự ra, trên mỗi chiếc tàu cũng có đội chấp pháp để xử lý những sự cố và chuyện bất ngờ xuất hiện dọc đường.
Khi mười ba người Jain Fairbairn lặng lẽ chiếm cả khoang xe lửa này thì đã sửa lại hoa văn ma pháp khắc trên trận pháp phòng ngự. Bọn họ có lòng dạ hại người không phòng bị, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, bởi vậy Sigourney hay đội chấp pháp bảo vệ đoàn tàu cũng không thể phát hiện ra chuyện mờ ám mà bọn họ làm trong âm thầm.
Vì thế khi khoang xe bị phá hỏng, đáng lẽ phải có tiếng động rất lớn hấp dẫn sự chú ý của đội chấp pháp mới đúng, nhưng lúc này lại không có chút tiếng động nào, trần xe tựa như một tờ giấy mỏng, bị phù thủy áo bào đen gỡ ra dễ như trở bàn tay.
Vốn bọn họ định dùng thuốc phép khống chế tâm trí của đám người Evan, sau đó thì giải quyết Sigourney. Phải biết rằng, một khi quỷ hút máu xuất hiện dưới ánh mặt trời, cho dù là một đứa trẻ cũng đủ để giết chúng, không hề đáng sợ chút nào.
Nếu như kế hoạch thuận lợi, có lẽ bọn họ có thể loại trừ tên tinh linh sa đọa tiếng ác lan xa trên đoàn tàu này mà không khiến người khác chú ý đến.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra sai sót.
Mấy con cá bạc tẩm thuốc phép thế mà bị một thiếu niên vô danh phát hiện.
Evan và Elena không bị khống chế, nên cuộc chiến sau đó là không thể tránh khỏi.
Dù phù thủy áo bào đen tự tin rằng có thể xử lý hai phù thủy bé nhỏ này cực nhanh, nhưng họ không thể che dấu chấn động của cuộc chiến, chắc chắn sẽ khiến đội chấp pháp của xe lửa để ý. Đến lúc đó bọn họ muốn trốn đi một cách an toàn là chuyện không thể nào.
Nhất định sẽ có thương vong.
Vì để không xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, bọn họ tốn hết sức lực, thậm chí còn làm nhiễu kết quả chiêm tinh của vị phù thủy áo bào xám Nance, nhưng không ngờ thời khắc mấu chốt lại bị một thiếu niên vô danh phá hỏng.
Tuy mười hai người sau lưng Jain đã chuẩn bị tâm lý sẽ hi sinh vào lúc tham gia lần hành động này, nhưng thương vong vốn có thể tránh khỏi lại chỉ bởi vì một câu nói của thiếu niên mà trở thành không thể tránh khỏi. Không thể không nói, kẻ bọn họ căm thù nhất vào lúc này ngoại trừ Sigourney ra, thì chắc chắn là Ash.
Sau khi nghe lệnh "Tốc chiến tốc thắng" của Jain, bọn họ đánh ra đòn tấn công ma pháp mà bọn họ đã tích tụ đã lâu về phía ba người, điểm tấn công đầu tiên là quan tài đen, điểm tấn công thứ hai chính là Ash.
Muốn nghiền nát xương kẻ này thành tro.
Xong đời rồi!
Elena cảm nhận được dao động nguyên tố sục sôi trong không khí, sắc mặt cô trắng bệch, không thể cản được! Dù có thêm mười lớp "Thuật lá chắn" cũng không đỡ nổi! Những kẻ dưới lớp áo choàng là ai? Toàn bộ bọn họ đều là phù thủy cấp cao ư!
Chết chắc rồi!
Dạ dày Evan co thắt mạnh, những người này canh ra tay vào lúc này là để bắt bí Sigourney không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời! Nhưng anh hiểu cách làm này của kẻ địch, trong đêm tối Sigourney vô địch, chỉ có ánh nắng là có thể chiến thắng, thậm chí là giết chết Sigourney.
Sigourney là băng tuyết, sẽ tan ngay lập tức dưới ánh mặt trời. Là chiếc lá khô sẽ lập tức bùng cháy dưới ánh mặt trời.
Một tia nắng nhẹ nhàng trong mắt người bình thường có thể cắt rơi máu thịt trên người Sigourney.
Huống chi, bây giờ cả khoang xe chìm trong ánh nắng giữa trưa, không hề có thứ gì che đậy, nắng vàng đong đầy mặt đất.
Đối với quỷ hút máu mà nói, vùng không gian này như cắm đầy lưỡi dao, lửa cháy rừng rực, đốt cháy tất cả mọi thứ.
Sigourney không thể đi ra, không có cách nào đi ra.
Một khi ngài ấy rời khỏi cái quan tài đen, không cần bất cứ kẻ nào ra tay, thì ngài ấy cũng sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt ngắn ngủi.
Trong nháy mắt ngắn ngủi này, khi ngài ấy bị ánh nắng áp chế, thậm chí còn chẳng có sức lực để giết một người.
Đường cùng.
Tuyệt đối là đường cùng!
Evan và Elena không thể không cảm thấy tuyệt vọng.
Mà Ash bị kẻ địch căm hận, đứng mũi chịu sào lại không thấy sợ hãi chút nào, trong khoảnh khắc ánh sáng pháp thuật chói mắt bao phủ cả người, lòng cậu nghĩ đến lời ngài Nance đã nói, cậu không tránh không né, trái lại trực tiếp chủ động đón lấy đòn tấn công.
..."Hai người tức là một người."
..."Hai người tức là một người, không phải tôi và anh, mà là "chúng ta". Khi một trong hai người trong gặp nguy hiểm, một người khác sẽ tự động tiến vào trạng thái phản ứng vì an nguy của "chúng ta"."
Cậu không chút do dự đứng cản trước chiếc quan tài đen, lòng kiên định, cậu tin tưởng ngài Nance.
Bọn họ là một, khi đối mặt với nguy hiểm, khế ước phán định rằng cậu không có cách nào để giải quyết, cậu sẽ bị thương, sau đó khế ước sẽ để Sigourney có khả năng xử lý mối uy hiếp hóa giải nguy hiểm thay cậu.
Bây giờ cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng, một giây sau cậu sẽ chỉ còn là bộ xương, cho nên... Chắc khế ước sẽ có hiệu lực nhỉ?
Cậu nghĩ như vậy, khi cảm nhận được cơn choáng váng quen thuộc, khóe môi cậu giương lên tạo thành một nụ cười nhẹ...
A, thành công rồi!
Quả nhiên ngài Nance nói không sai. Nhà chiêm tinh học thức uyên bác đúng là ghê gớm thật.
Nói hoàn toàn đúng!
Ánh mắt cậu tối sầm lại, lúc cậu có ý thức lần nữa thì đã ở trong một không gian dài hẹp mềm mại, xung quanh tối tăm, chỉ có một tia nắng len lỏi vào từ cái nắp quan tài được mở ra một cái khe, chiếu lên lồng ngực phải cậu, in xuống một dấu vết sáng rực.
Da thịt dưới vết sáng đau nhức vô cùng giống như là bị lửa đốt dù cách một lớp áo bào ma pháp.
Nhưng mà cơn đau nhức trên lồng ngực không là gì nếu so với sau đau đớn như lăng trì trên tay phải.
Tay phải của cậu thò ra ngoài từ khe hở, hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời. Từ đầu ngón tay đến cánh tay, từng tấc một, giống như là có lưỡi dao đang từ từ lột từng miếng da ra, rồi bỏ thịt đi, cạo lên xương phát ra tiếng vang chói tai.
Đau đến mức nơi sâu xa trong đầu cậu phát ra tiếng "Vù vù", cậu vừa mới lấy lại được ý thức thì suýt chút nữa đã ngất đi. Cậu chớp mắt, nước mắt sinh lý vì đau đớn mà nối thành chuỗi lệ và rơi xuống.
"Khóc cái gì!" Giọng nói bực bội vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó, cánh tay phải đau đến sắp chết lặng bị người bên ngoài nhét vào lại cực nhanh. Tiếp theo, khe nắp hở bị đóng mạnh lại phát ra một tiếng "Cạch", xung quanh lại trở nên tối tăm, không còn một tia sáng nào len lỏi vào.
Chỉ có cơn đau dai dẳng trên lồng ngực và cánh tay nhắc nhở cậu tất cả mọi thứ đều là thật.
Những suy nghĩ bị cơn đau gián đoạn của Ash cuối cùng cũng liền mạch.
Đúng. Cậu và Sigourney trao đổi thành công rồi.
Sở dĩ tay phải đau đớn như thế, là bởi vì Sigourney mở nắp quan tài ra một cái khe, đưa cánh tay ra ngoài nắng.
Tuy chỉ có mấy giây ngắn ngủi... Ash thử cử động cái tay phải gần như đã mất hết cảm giác một chút, cậu kinh ngạc nghe thấy tiếng xương cốt va chạm "Răng rắc răng rắc". Trong bóng tối, cậu không thấy gì cả, cậu dùng tay trái để chạm tay phải theo bản năng, và mò thấy đám máu thịt đang dần dần tự lành lại.
Ash: "..." Hình như tay phải đã bị ánh nắng làm phân hủy đến mức chỉ còn xương rồi.
Hẳn Sigourney cũng biết suy đoán của ngài Nance về khế ước này chứ? Chắc anh ấy cũng biết vào lúc cậu gặp nguy hiểm, bọn họ có thể trao đổi thân thể đúng không? Khi đó, ánh nắng sẽ không thể cản trở anh.
Nhưng mà vì sao anh ấy còn muốn mở quan tài, vươn một tay ra trước đó nữa?
Là vì để bảo vệ bọn họ an toàn trong đợt tấn công đầu tiên ư?
Lúc trước Elena có từng nói, huyết tộc bậc cao đều có kỹ năng đặc biệt trời ban riêng. Kỹ năng trời ban cho huyết tộc của Sigourney là "Lụi tàn". Anh có thể khiến tất cả những vật vô hình, hữu hình mà anh tiếp xúc tiêu tan, hoàn toàn biến mất.
Bao gồm cả ma pháp.
Cho nên Sigourney lo lắng trước khi trao đổi thân thể, Evan và Elena sẽ bị pháp thuật gây tổn thương, nên mới mở nắp quan tài ra sao?
Ash chịu đựng cơn đau, cậu nở một nụ cười trong không gian tối tăm.
Sigourney đúng là một con quỷ hút máu không sợ ánh nắng.
Jain Fairbairn hỏi Sigourney có dám đi ra hay không?
Nếu như không có sự tồn tại của khế ước, chắc vào lúc Jain khiêu khích trước đó thì Sigourney đã chạy ra luôn rồi nhỉ?
...A, đau quá!
Một chuỗi nước mắt lại tuôn ra, nụ cười trên mặt cậu lập tức trở nên vặn vẹo kỳ quái.
Tác giả :
Nguyên Đại Mã