Toàn Thế Giới Đều Là Thần Trợ Công
Quyển 3 - Chương 35: Một hai ba bốn
Editor: Aminta.
Beta:
Chương 35: Một hai ba bốn.
Sigourney là bị cái tính lải nhải của Nance đuổi ra khỏi tháp phù thủy.
"Cậu có biết hay không, bởi vì lỗi của cậu, Ash đã nằm mấy ngày không xuống giường được ở phố Cự Thạch đó?"
"Cậu thật biết cách làm khổ người ta! Ta nghe Zoya nói, cơ thể của thiếu niên nhà người ta như bị nghiền nát vậy!"
"Cậu coi cậu đó, dùng thân thể người ta làm cái gì hả!"
"Ash người ta chẳng dùng thân thể cậu làm gì bậy cả! Giúp cậu quét dọn còn chưa nói, còn chủ động chăm sóc cái dạ dày bị cậu ngược đãi nữa! Còn cậu thì sao?"
"Dùng xong rồi mặc kệ, đúng không?"
"Sigourney, cậu coi lương tâm mình có cắn rứt hay không!"
Sigourney: "..." Cho nên anh mới không cho người ném thẳng mớ rắc rối này về thôn Dogo đó, như thế vẫn chưa đủ à? Nếu như muốn tính sổ, vậy thì hãy xem ai là người lén lút đưa Ash đến Ilov sau lưng anh? Elena chỉ là tiếp tay, còn Nance chắc chắn là chủ mưu!
Nếu Ash cứ ở thôn Dogo thì sau đó đâu có nhiều chuyện như vậy?
Bây giờ kẻ cầm đầu lại thảo luận vấn đề lương tâm có cắn rứt hay không với anh ư?
Sigourney cười mỉa một tiếng, từ chối trả lời.
Nhưng anh đã đánh giá thấp lực sát thương của một ông già cao tuổi cô đơn, cái tính lải nhải của Nance bùng phát, chưa tới một ngày mà đã khiến anh thấy phiền vô cùng, cuối cùng anh cáu kỉnh rời khỏi tháp phù thủy.
"Đến lãnh địa của tháp phù thủy cấp bảy." Nance nói: "Đi về hướng trang viên Familio cũ thì cậu sẽ gặp bọn họ."
"Cậu nhất định phải qua đó." Ông cường điệu: "Ta nhìn thấy cái bóng của ba người bọn họ bị bao phủ trong máu. Bọn họ cần cậu."
Sigourney đã quen thói lải nhải của Nance, hầu như các nhà chiêm tinh đều giống vậy, bí ẩn quái lạ, luôn nói mấy câu khó hiểu như vận mệnh này ngôi sao này, mà trên thực tế thì không có chút ý nghĩa thực sự nào.
Anh chỉ cho rằng Nance không thích nhìn thấy anh ru rú trong tháp phù thủy, cho nên mới tìm cớ lôi anh ra ngoài, nhưng anh không ngờ rằng khi anh vừa rời khỏi thành Thiên Bình, trên đường đi tới trang viên Familio, vậy mà thật sự gặp được ba người Ash, hơn nữa ba người này cũng đang chiến đấu.
Khi anh ở chỗ cách bọn họ rất xa thì đã phát hiện dao động pháp thuật do chiến đấu.
Lúc này anh chuyển hướng, chạy về phía bên này.
Khi cự ly của bọn họ càng ngày càng gần, chỉ cần chốc lát nữa là anh có thể tới chỗ bọn họ, thì đột nhiên có ánh sáng trắng do truyền tống phát ra từ bên kia, bao phủ ba người Ash, sau đó ba người biến mất.
Sigourney: "..." Vừa rồi có lẽ anh nên ra hiệu là mình đang tới sớm một chút nhỉ?
Mà quên đi. Ba người kia tự trốn thoát một cách suôn sẻ rồi, cũng không tệ. Hơn nữa còn thừa lại ba kẻ địch ở đây, chuyến này cũng không tính là trắng tay.
Khi Sigourney suy nghĩ như vậy và ung dung đi đến chỗ ba người kia, thì bỗng nhiên anh cảm thấy dao động không gian ở bên cạnh mình, sau đó có nhiều bóng người đáp xuống xung quanh anh.
Một bóng người trong đó vừa lúc rơi trên người anh.
Anh bị bất ngờ, theo bản năng giơ hai tay lên, đón lấy người nọ một cách vững vàng.
Anh cúi đầu nhìn... Mái tóc màu trà mềm mại dán lấy gương mặt, con mắt màu xanh lam nhạt nhìn anh chăm chú, lại là loại ánh mắt cực kỳ thuần khiết mà trắng trợn. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cho dù là Sigourney thì cũng cảm thấy sự lạnh lẽo do bị túm lấy nơi quan trọng như cổ trong chớp mắt.
Cảm giác như lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc đó anh xem cảm giác rùng mình chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy lòng là ảo giác, nhưng bây giờ anh lại cảm nhận nó lần nữa, thằng nhóc trông rất bình thường này lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm, anh sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng nữa.
"Ash Erwin." Cánh môi tái nhợt nói ra cái tên này, giọng nói hơi lạnh lẽo, nhưng lại vui tai dễ nghe hòa hợp với dung mạo của anh.
Ash nằm một cách ngay ngắn: "Hả?"
Vì sao cậu lại khiến tôi thấy nguy hiểm? Sigourney nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của Ash, anh như có điều suy nghĩ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc mà anh có thể dùng một đầu ngón tay cũng giết được.
"A! Ngài Sigourney!"
"Ngài Trăng Đỏ!"
Hai tiếng kêu một trước một sau vang lên ở bên cạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sigourney.
Là Evan và Elena.
Bọn họ và Ash cùng được truyền tống đến bên cạnh Sigourney. Khi ba người bọn họ đáp xuống đất, ai nấy đều tự buông nhau ra, miễn cho cả đám ngã xuống đất hết. Thế là sau khi đáp xuống, một người đứng bên trái Sigourney, một người đứng bên phải Sigourney, người còn lại thì nằm trong ngực Sigourney.
Hai người bọn họ không được Sigourney ôm, hơn nữa sau khi họ đáp xuống đất thì ngẩng đầu một cái đã đối mặt với ba người Quentin cách đó không xa.
Bởi vậy trong những dòng suy nghĩ bị đả kích, kinh hãi, tự lừa gạt bản thân "Nhất định là kẻ địch cũng sử dụng quyển trục truyền tống, trời ơi, số may thế nào mà điểm đến lại ở gần chúng ta vậy!", "Chắc chắn không phải do chúng ta chỉ truyền tống có hai trăm mét!", "Phong cảnh xung quanh không hề thay đổi, chỉ có thể là do phong cảnh trên đài nguyên này giống hệt nhau thôi", "Không, tôi không tin hiện thực này", "Không còn quyển trục truyền tống nữa rồi, chúng ta nên làm gì đây?", Evan và Elena mờ mịt, hoàn toàn không chú ý tới Sigourney ở bên cạnh.
Cho đến khi Sigourney lên tiếng.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Sigourney giống như rớt xuống từ trên trời, một dòng chữ lớn đầy kiêu ngạo đồng loạt hiện lên trong lòng: Không có quyển trục truyền tống nữa nhưng chúng ta còn có Sigourney!
Cự ly truyền tống ngắn thì có gì mà ghê? Cứ truyền tống ngay tại chỗ thì sao?
Bọn họ có Sigourney mà!
Evan và Elena nhanh chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh giá trị may mắn âm, thần kinh căng thẳng lập tức nới lỏng, cũng thảnh thơi mà chú ý tới Ash đang được Sigourney ôm trong ngực.
"Ash, cậu được ngài Trăng Đỏ đỡ à?" Evan hoàn toàn không biết gì cả cười nói cực kỳ tự nhiên, "Có lẽ đây là lần đầu tiên ngài Trăng Đỏ ôm ai đó như thế này."
Vẻ mặt của Sigourney không có chút cảm xúc, anh đặt Ash xuống đất.
"Cảm ơn." Ash nhỏ giọng nói.
Elena thầm giơ ngón tay cái với anh trai mình, sau đó đi đến bên cạnh Ash, nhỏ giọng nói: "Ash, nói thật đi, cậu nhắm vào đó đúng không?"
"?" Ash khó hiểu.
"Làm tốt lắm!" Ước chừng là do tình hình biến đổi liên tục, nên đã kích thích cảm xúc của Elena tăng cao, cô dùng sức vỗ vỗ lưng Ash, khen ngợi, "Cứ duy trì tinh thần này, rồi cậu sẽ đạt được ước muốn!"
Lúc cô nói lời này, Sigourney đã đi về phía ba người Quentin, nhưng mà với thính lực của anh thì vẫn nghe được đôi câu vài lời.
Đạt được ước muốn? Ash Erwin có nguyện vọng gì sao?
Chắc không có gì khác ngoài có được sức mạnh, cứu vớt cả thôn nguyên liệu ma pháp của cậu ta chăng? Sigourney hững hờ mà nghĩ, đi từng bước một kéo gần khoảng cách với ba người Quentin.
Khi ba người Quentin nhìn thấy mục tiêu chạy trốn đứng cách đó không xa thì cũng kinh ngạc.
Chưa từng thấy truyền tống nào số đen như thế!
Cho dù là ở bên phe đối địch, họ cũng không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy đồng cảm và thương hại.
Quentin cong khóe môi, thậm chí cũng không gấp gáp đi đối phó ba người đã chạy trốn, để cho đối thủ cảm nhận kỹ càng sự chênh lệch từ hi vọng đến tuyệt vọng. Khỏi phải nói nhìn gương mặt không thể tin nổi của bọn họ thú vị cỡ nào!
Nhưng mà...
Gã ngờ ngợ nghiêng đầu, duỗi ngón tay ra và đếm số người ở đằng xa: "Một, hai, ba... Bốn." Sao lại có thêm một người?
Gã thì thào một cách kỳ quái: "Chẳng lẽ đó không phải là quyển trục truyền tống, mà là quyển trục triệu hồi?"
"Này, Quentin." Giọng nói của phù thủy trẻ tuổi bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "Ngươi nhìn xem, cái người dư ra có phải là kẻ phản nghịch Biển Sao hay không?"
Nghe được cái tên này, đồng tử của Quentin bỗng nhiên co rụt lại, rốt cuộc ánh mắt gã tập trung nhìn vào mặt người thứ tư.
"Ồ, đúng là hắn ta!" Ánh mắt của gã đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Là tên phản đồ khom lưng uốn gối trước nhân loại! Là tên huyết tộc nhục nhã nịnh hót lấy lòng nhân loại!"
"Thằng nhóc, ta nghe thấy ngươi mắng ta đấy." Sigourney đang đi về phía gã hoàn toàn không có dấu hiệu bị gã chọc giận: "Ngươi định một mình hấp dẫn sự chú ý của ta, sau đó để đồng bọn của ngươi có thể trốn chạy suôn sẻ sao?"
Sắc mặt của Quentin thay đổi: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Bị ta nói trúng rồi à?" Sigourney tao nhã dang tay ra: "Đồng bọn của ngươi thế mà lại là nhân loại? Hi sinh cống hiến anh dũng như thế này, chẳng lẽ ngươi muốn giành cái danh huyết tộc nhục nhã sao?"
Anh bật cười một cách xấu xa: "Vậy có lẽ ta không sánh bằng ngươi rồi. Tặng cho ngươi cái danh đó đấy."
"Ngươi!" Quentin nổi giận, móng tay mọc dài ra, tấn công về phía Sigourney.
"Lần này là dùng bản thân làm mồi nhử, tạo cơ hội tấn công cho đồng bọn à?" Lúc đòn tấn công của gã đến trước mặt thì Sigourney mới nhẹ nhàng tránh đi... Tốc độ của anh vượt xa Quentin, ngay cả dáng vẻ nói chuyện cũng ung dung: "Ngươi làm tới mức này, xem ra ngươi rất thích nhân loại đúng không? Giờ cũng có rất ít người bảo vệ nhân loại như ngươi trong huyết tộc đó."
"Ông đây! Ghét! Nhân loại! Nhất!" Nếu như lúc trước là giả vờ, vậy bây giờ Quentin thật sự tức giận, rõ ràng gã đã bị Sigourney đạp trúng nỗi đau.
Sigourney nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, tính nhẫn nại còn không bằng một góc của Nance, bị chọc giận dễ dàng như thế này, không thú vị tí nào.
Anh liếc nhìn hai phù thủy khác đang tranh thủ thời gian chuẩn bị chiêu cuối... Có lẽ bọn họ cũng biết, nếu như không dùng ma pháp át chủ bài ngay lập tức thì chắc sau đó bọ họ cũng chẳng có cơ hội để dùng.
Tuy anh cũng tốt bụng muốn cho bọn họ một chút cơ hội phát huy, nhưng mà...
Sigourney ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, dù ban đêm ở Bắc Địa dài, nhưng cũng sắp đến lúc tờ mờ sáng rồi.
"Mặt trời sắp mọc rồi." Anh cong khóe môi, trong đôi mắt hẹp dài lại không mang ý cười: "Trước lúc mặt trời mọc, hãy để ta bẻ gãy tay chân của các ngươi trước hết... Nếu như các ngươi có ý đồ phản kháng."
Dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh, Quentin cũng là huyết tộc và lại đứng mũi chịu sào, gã bị sự chênh lệch cấp bậc giữa huyết tộc áp chế đến mức nửa quỳ trên mặt đất. Gã định chống lại, gân xanh lộ ra, nhưng vẫn bị đè xuống mặt đất từng chút một.
Hai phù thủy đang đọc thần chú làm phép, nhưng âm tiết trong cổ bỗng dưng gián đoạn, họ kêu lên một tiếng đau đớn, bọt máu mang mùi rỉ sét tràn ra trong miệng.
Một trong những kỹ năng bẩm sinh của quỷ hút máu cấp cao: Uy áp.
Có tác dụng đe dọa và làm hoảng sợ.
Huyết tộc có huyết thống càng thuần chủng, sức mạnh của kỹ năng bẩm sinh uy áp càng mạnh, thậm chí có thể hủy diệt tinh thần và linh hồn của một người.
Mạnh quá!
Mắt của Ash sáng ngời, cậu nhìn về phía xa xa.
Beta:
Chương 35: Một hai ba bốn.
Sigourney là bị cái tính lải nhải của Nance đuổi ra khỏi tháp phù thủy.
"Cậu có biết hay không, bởi vì lỗi của cậu, Ash đã nằm mấy ngày không xuống giường được ở phố Cự Thạch đó?"
"Cậu thật biết cách làm khổ người ta! Ta nghe Zoya nói, cơ thể của thiếu niên nhà người ta như bị nghiền nát vậy!"
"Cậu coi cậu đó, dùng thân thể người ta làm cái gì hả!"
"Ash người ta chẳng dùng thân thể cậu làm gì bậy cả! Giúp cậu quét dọn còn chưa nói, còn chủ động chăm sóc cái dạ dày bị cậu ngược đãi nữa! Còn cậu thì sao?"
"Dùng xong rồi mặc kệ, đúng không?"
"Sigourney, cậu coi lương tâm mình có cắn rứt hay không!"
Sigourney: "..." Cho nên anh mới không cho người ném thẳng mớ rắc rối này về thôn Dogo đó, như thế vẫn chưa đủ à? Nếu như muốn tính sổ, vậy thì hãy xem ai là người lén lút đưa Ash đến Ilov sau lưng anh? Elena chỉ là tiếp tay, còn Nance chắc chắn là chủ mưu!
Nếu Ash cứ ở thôn Dogo thì sau đó đâu có nhiều chuyện như vậy?
Bây giờ kẻ cầm đầu lại thảo luận vấn đề lương tâm có cắn rứt hay không với anh ư?
Sigourney cười mỉa một tiếng, từ chối trả lời.
Nhưng anh đã đánh giá thấp lực sát thương của một ông già cao tuổi cô đơn, cái tính lải nhải của Nance bùng phát, chưa tới một ngày mà đã khiến anh thấy phiền vô cùng, cuối cùng anh cáu kỉnh rời khỏi tháp phù thủy.
"Đến lãnh địa của tháp phù thủy cấp bảy." Nance nói: "Đi về hướng trang viên Familio cũ thì cậu sẽ gặp bọn họ."
"Cậu nhất định phải qua đó." Ông cường điệu: "Ta nhìn thấy cái bóng của ba người bọn họ bị bao phủ trong máu. Bọn họ cần cậu."
Sigourney đã quen thói lải nhải của Nance, hầu như các nhà chiêm tinh đều giống vậy, bí ẩn quái lạ, luôn nói mấy câu khó hiểu như vận mệnh này ngôi sao này, mà trên thực tế thì không có chút ý nghĩa thực sự nào.
Anh chỉ cho rằng Nance không thích nhìn thấy anh ru rú trong tháp phù thủy, cho nên mới tìm cớ lôi anh ra ngoài, nhưng anh không ngờ rằng khi anh vừa rời khỏi thành Thiên Bình, trên đường đi tới trang viên Familio, vậy mà thật sự gặp được ba người Ash, hơn nữa ba người này cũng đang chiến đấu.
Khi anh ở chỗ cách bọn họ rất xa thì đã phát hiện dao động pháp thuật do chiến đấu.
Lúc này anh chuyển hướng, chạy về phía bên này.
Khi cự ly của bọn họ càng ngày càng gần, chỉ cần chốc lát nữa là anh có thể tới chỗ bọn họ, thì đột nhiên có ánh sáng trắng do truyền tống phát ra từ bên kia, bao phủ ba người Ash, sau đó ba người biến mất.
Sigourney: "..." Vừa rồi có lẽ anh nên ra hiệu là mình đang tới sớm một chút nhỉ?
Mà quên đi. Ba người kia tự trốn thoát một cách suôn sẻ rồi, cũng không tệ. Hơn nữa còn thừa lại ba kẻ địch ở đây, chuyến này cũng không tính là trắng tay.
Khi Sigourney suy nghĩ như vậy và ung dung đi đến chỗ ba người kia, thì bỗng nhiên anh cảm thấy dao động không gian ở bên cạnh mình, sau đó có nhiều bóng người đáp xuống xung quanh anh.
Một bóng người trong đó vừa lúc rơi trên người anh.
Anh bị bất ngờ, theo bản năng giơ hai tay lên, đón lấy người nọ một cách vững vàng.
Anh cúi đầu nhìn... Mái tóc màu trà mềm mại dán lấy gương mặt, con mắt màu xanh lam nhạt nhìn anh chăm chú, lại là loại ánh mắt cực kỳ thuần khiết mà trắng trợn. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, cho dù là Sigourney thì cũng cảm thấy sự lạnh lẽo do bị túm lấy nơi quan trọng như cổ trong chớp mắt.
Cảm giác như lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc đó anh xem cảm giác rùng mình chợt lóe lên rồi biến mất dưới đáy lòng là ảo giác, nhưng bây giờ anh lại cảm nhận nó lần nữa, thằng nhóc trông rất bình thường này lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm, anh sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng nữa.
"Ash Erwin." Cánh môi tái nhợt nói ra cái tên này, giọng nói hơi lạnh lẽo, nhưng lại vui tai dễ nghe hòa hợp với dung mạo của anh.
Ash nằm một cách ngay ngắn: "Hả?"
Vì sao cậu lại khiến tôi thấy nguy hiểm? Sigourney nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của Ash, anh như có điều suy nghĩ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc mà anh có thể dùng một đầu ngón tay cũng giết được.
"A! Ngài Sigourney!"
"Ngài Trăng Đỏ!"
Hai tiếng kêu một trước một sau vang lên ở bên cạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sigourney.
Là Evan và Elena.
Bọn họ và Ash cùng được truyền tống đến bên cạnh Sigourney. Khi ba người bọn họ đáp xuống đất, ai nấy đều tự buông nhau ra, miễn cho cả đám ngã xuống đất hết. Thế là sau khi đáp xuống, một người đứng bên trái Sigourney, một người đứng bên phải Sigourney, người còn lại thì nằm trong ngực Sigourney.
Hai người bọn họ không được Sigourney ôm, hơn nữa sau khi họ đáp xuống đất thì ngẩng đầu một cái đã đối mặt với ba người Quentin cách đó không xa.
Bởi vậy trong những dòng suy nghĩ bị đả kích, kinh hãi, tự lừa gạt bản thân "Nhất định là kẻ địch cũng sử dụng quyển trục truyền tống, trời ơi, số may thế nào mà điểm đến lại ở gần chúng ta vậy!", "Chắc chắn không phải do chúng ta chỉ truyền tống có hai trăm mét!", "Phong cảnh xung quanh không hề thay đổi, chỉ có thể là do phong cảnh trên đài nguyên này giống hệt nhau thôi", "Không, tôi không tin hiện thực này", "Không còn quyển trục truyền tống nữa rồi, chúng ta nên làm gì đây?", Evan và Elena mờ mịt, hoàn toàn không chú ý tới Sigourney ở bên cạnh.
Cho đến khi Sigourney lên tiếng.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Sigourney giống như rớt xuống từ trên trời, một dòng chữ lớn đầy kiêu ngạo đồng loạt hiện lên trong lòng: Không có quyển trục truyền tống nữa nhưng chúng ta còn có Sigourney!
Cự ly truyền tống ngắn thì có gì mà ghê? Cứ truyền tống ngay tại chỗ thì sao?
Bọn họ có Sigourney mà!
Evan và Elena nhanh chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh giá trị may mắn âm, thần kinh căng thẳng lập tức nới lỏng, cũng thảnh thơi mà chú ý tới Ash đang được Sigourney ôm trong ngực.
"Ash, cậu được ngài Trăng Đỏ đỡ à?" Evan hoàn toàn không biết gì cả cười nói cực kỳ tự nhiên, "Có lẽ đây là lần đầu tiên ngài Trăng Đỏ ôm ai đó như thế này."
Vẻ mặt của Sigourney không có chút cảm xúc, anh đặt Ash xuống đất.
"Cảm ơn." Ash nhỏ giọng nói.
Elena thầm giơ ngón tay cái với anh trai mình, sau đó đi đến bên cạnh Ash, nhỏ giọng nói: "Ash, nói thật đi, cậu nhắm vào đó đúng không?"
"?" Ash khó hiểu.
"Làm tốt lắm!" Ước chừng là do tình hình biến đổi liên tục, nên đã kích thích cảm xúc của Elena tăng cao, cô dùng sức vỗ vỗ lưng Ash, khen ngợi, "Cứ duy trì tinh thần này, rồi cậu sẽ đạt được ước muốn!"
Lúc cô nói lời này, Sigourney đã đi về phía ba người Quentin, nhưng mà với thính lực của anh thì vẫn nghe được đôi câu vài lời.
Đạt được ước muốn? Ash Erwin có nguyện vọng gì sao?
Chắc không có gì khác ngoài có được sức mạnh, cứu vớt cả thôn nguyên liệu ma pháp của cậu ta chăng? Sigourney hững hờ mà nghĩ, đi từng bước một kéo gần khoảng cách với ba người Quentin.
Khi ba người Quentin nhìn thấy mục tiêu chạy trốn đứng cách đó không xa thì cũng kinh ngạc.
Chưa từng thấy truyền tống nào số đen như thế!
Cho dù là ở bên phe đối địch, họ cũng không khỏi dở khóc dở cười, cảm thấy đồng cảm và thương hại.
Quentin cong khóe môi, thậm chí cũng không gấp gáp đi đối phó ba người đã chạy trốn, để cho đối thủ cảm nhận kỹ càng sự chênh lệch từ hi vọng đến tuyệt vọng. Khỏi phải nói nhìn gương mặt không thể tin nổi của bọn họ thú vị cỡ nào!
Nhưng mà...
Gã ngờ ngợ nghiêng đầu, duỗi ngón tay ra và đếm số người ở đằng xa: "Một, hai, ba... Bốn." Sao lại có thêm một người?
Gã thì thào một cách kỳ quái: "Chẳng lẽ đó không phải là quyển trục truyền tống, mà là quyển trục triệu hồi?"
"Này, Quentin." Giọng nói của phù thủy trẻ tuổi bỗng nhiên trở nên căng thẳng: "Ngươi nhìn xem, cái người dư ra có phải là kẻ phản nghịch Biển Sao hay không?"
Nghe được cái tên này, đồng tử của Quentin bỗng nhiên co rụt lại, rốt cuộc ánh mắt gã tập trung nhìn vào mặt người thứ tư.
"Ồ, đúng là hắn ta!" Ánh mắt của gã đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Là tên phản đồ khom lưng uốn gối trước nhân loại! Là tên huyết tộc nhục nhã nịnh hót lấy lòng nhân loại!"
"Thằng nhóc, ta nghe thấy ngươi mắng ta đấy." Sigourney đang đi về phía gã hoàn toàn không có dấu hiệu bị gã chọc giận: "Ngươi định một mình hấp dẫn sự chú ý của ta, sau đó để đồng bọn của ngươi có thể trốn chạy suôn sẻ sao?"
Sắc mặt của Quentin thay đổi: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Bị ta nói trúng rồi à?" Sigourney tao nhã dang tay ra: "Đồng bọn của ngươi thế mà lại là nhân loại? Hi sinh cống hiến anh dũng như thế này, chẳng lẽ ngươi muốn giành cái danh huyết tộc nhục nhã sao?"
Anh bật cười một cách xấu xa: "Vậy có lẽ ta không sánh bằng ngươi rồi. Tặng cho ngươi cái danh đó đấy."
"Ngươi!" Quentin nổi giận, móng tay mọc dài ra, tấn công về phía Sigourney.
"Lần này là dùng bản thân làm mồi nhử, tạo cơ hội tấn công cho đồng bọn à?" Lúc đòn tấn công của gã đến trước mặt thì Sigourney mới nhẹ nhàng tránh đi... Tốc độ của anh vượt xa Quentin, ngay cả dáng vẻ nói chuyện cũng ung dung: "Ngươi làm tới mức này, xem ra ngươi rất thích nhân loại đúng không? Giờ cũng có rất ít người bảo vệ nhân loại như ngươi trong huyết tộc đó."
"Ông đây! Ghét! Nhân loại! Nhất!" Nếu như lúc trước là giả vờ, vậy bây giờ Quentin thật sự tức giận, rõ ràng gã đã bị Sigourney đạp trúng nỗi đau.
Sigourney nhẹ nhàng "Chậc" một tiếng, tính nhẫn nại còn không bằng một góc của Nance, bị chọc giận dễ dàng như thế này, không thú vị tí nào.
Anh liếc nhìn hai phù thủy khác đang tranh thủ thời gian chuẩn bị chiêu cuối... Có lẽ bọn họ cũng biết, nếu như không dùng ma pháp át chủ bài ngay lập tức thì chắc sau đó bọ họ cũng chẳng có cơ hội để dùng.
Tuy anh cũng tốt bụng muốn cho bọn họ một chút cơ hội phát huy, nhưng mà...
Sigourney ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, dù ban đêm ở Bắc Địa dài, nhưng cũng sắp đến lúc tờ mờ sáng rồi.
"Mặt trời sắp mọc rồi." Anh cong khóe môi, trong đôi mắt hẹp dài lại không mang ý cười: "Trước lúc mặt trời mọc, hãy để ta bẻ gãy tay chân của các ngươi trước hết... Nếu như các ngươi có ý đồ phản kháng."
Dứt lời, một luồng khí thế mạnh mẽ lan ra từ người anh, Quentin cũng là huyết tộc và lại đứng mũi chịu sào, gã bị sự chênh lệch cấp bậc giữa huyết tộc áp chế đến mức nửa quỳ trên mặt đất. Gã định chống lại, gân xanh lộ ra, nhưng vẫn bị đè xuống mặt đất từng chút một.
Hai phù thủy đang đọc thần chú làm phép, nhưng âm tiết trong cổ bỗng dưng gián đoạn, họ kêu lên một tiếng đau đớn, bọt máu mang mùi rỉ sét tràn ra trong miệng.
Một trong những kỹ năng bẩm sinh của quỷ hút máu cấp cao: Uy áp.
Có tác dụng đe dọa và làm hoảng sợ.
Huyết tộc có huyết thống càng thuần chủng, sức mạnh của kỹ năng bẩm sinh uy áp càng mạnh, thậm chí có thể hủy diệt tinh thần và linh hồn của một người.
Mạnh quá!
Mắt của Ash sáng ngời, cậu nhìn về phía xa xa.
Tác giả :
Nguyên Đại Mã