Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 422: Ngoéo tay thắt cổ
-Tình hình thế nào?
Tần Xuyên cũng không biết tại sao vừa sáng ra đã có người tới, qua nhìn thì thấy Freyja đang đứng trước cửa ra vào.
Tần Xuyên lập tức cười xấu xa, nói:
-Em vợ à, em biết rồi đó, anh rể em lớn lên quá đẹp trai, việc bên người có nhiều mỹ nhân là không thể tránh khỏi.
Liễu Tiên Tiên phồng mang trợn má:
-Hừ! Dù sao cũng là chơi với cô khác, không dắt em đi chơi là đúng rồi!
-Đừng mà! Anh hỏi cô ấy có chuyện gì không đã. Nếu không có gì anh lập tức đưa em đi đua xe!
Tần Xuyên vỗ ngực nói.
Lúc này Liễu Tiên Tiên mới vui lòng gật đầu.
Tần Xuyên mở cửa chính cho Freyja vào.
Một bộ đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, cô hầu gái con lai tóc đỏ chạm ngực, thấy Liễu Tiên Tiên ở đó, thì rất khiêm tốn cúi đầu cất tiếng:
- Chào Liễu tiểu thư.
Liễu Tiên Tiên nháy nháy mắt, dường như buồn bực vì người phụ nữ này nhận ra mình.
- Freyja, chuyện gì?
Tần Xuyên hỏi.
- Chủ nhân, bản chế Bell 429 ngài đặt hàng đã đến rồi, chủ nhân Bạch Dạ mời ngài qua xem thử.
- Cái… Cái gì đó? Bell gì vậy? Chẳng lẽ tôi nhận được giải thưởng Nobel à?
Tần Xuyên chẳng hiểu mô tê gì hết, hoàn toàn không biết rõ cái đó là có ý gì.
Freyja cười nói:
- Không phải Nobel, là Bell, 429 là loại máy bay trực thăng. Chủ nhân Bạch Dạ nói, dùng thân phận của ngài, ra ngoài nên ngồi trực thăng, nên đã thay ngài đặt một chiếc chỗ Công ty trực thăng Bell của Mỹ, giờ đã chở đến rồi.
- Máy bay trực thăng?
Tần Xuyên mắt hoa mày choáng. Cô nàng này sao lại mua thứ lớn như vậy mà không nói một tiếng nào!
Hai mắt Liễu Tiên Tiên tỏa sáng:
- Anh rể lợi hại quá! Có cả tiền mua máy bay! Tốt quá rồi! Chu Tiểu Bình nhỏ đó cũng không có máy bay nà!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, mình không nói là muốn mua, nhưng thấy em vợ thích vậy, đành nói:
- Đi, đưa tôi đi xem chút.
Freyja dẫn đường, ba người cùng nhau đi vào bãi biển phía tây của Sơn trang Bích Hải.
Bờ biển vào thu, cát vàng biển xanh, quanh co trải dài.
Ở đây vốn có cảng phân phối tư nhân, chuyên cho các phú hào ở đây gửi du thuyền. Mỗi ngày đều có bốn năm chiếc du thuyền đậu ở chỗ này.
Nhưng hôm nay, có một chiếc du thuyền cực lớn, cao khoảng năm tầng lầu, dài gần hai trăm mét, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh dương quang.
Những dường cong tràn đầy khí tức thời thượng, nước sơn kim loại chất liệu cực tốt, viền được trang trí bằng màu bạch kim.
Bể bơi ngoài trời, sân bay trực thăng, những trang thiết bị cao cấp cần thiết đều có đủ.
Chiếc du thuyền này vừa xuất hiện, mấy chiếc du thuyền neo một bên không ngờ giống hệt mấy tên lính quèn, nửa điểm giá trị cũng không có!
Tần Xuyên và Liễu Tiên Tiên đều ngẩn ra hồi lâu. Sao chỉ trong một đêm, trước cửa nhà lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ thế?
- Chủ nhân, trực thăng ở ngay trên du thuyền.
Freyja nói rồi dẫn đường bước lên cầu thang.
Liễu Tiên Tiên đã hưng phấn không chịu được, chạy vụt tới trước.
Bước lên boong thuyền, Tần Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc trực thăng màu trắng, trông rất xứng với chiếc du thuyền này, giống như một “bá khí hùng ưng”.
Bạch Dạ nằm trên ghế ngoài bãi cát, ăn salad hoa quả, mắt đeo kính mát, hơi thỏa mãn ngắm nhìn chiếc trực thăng.
Thấy Tần Xuyên đi lên, cô gái vui vẻ đứng dậy, bước tới ôm cổ Tần Xuyên:
- Honey, thích chiếc trực thăng này không?
Tần Xuyên ngắm thần thái, biểu hiện này của Bạch Dạ, xác nhận không nhầm đi đâu được, là thiếu nữ tính cách dí dỏm Bạch Dạ, liền hỏi cô:
- Chiếc trực thăng này bao nhiêu tiền?
Bạch Dạ cười ngọt như đường, giơ lên bốn ngón tay trắng nõn nà như ngọc thạch.
- 4 tỉ? – Tần Xuyên hỏi.
Bạch Dạ gật đầu.
- Vậy thì được…
Tần Xuyên thở hắt ra, cười nói:
- Xem ra cũng không đắt, hoàn toàn đáng giá, cùng giá với một chiếc Lamborghini.
Bạch Dạ ngại ngùng lầm bầm:
- Là đô la…
Tần Xuyên liền cảm thấy da thịt mình đang kêu lên đau đớn:
- Vậy là… Là 24 tỉ?
Bạch Dạ lắc lắc cánh tay Tần Xuyên:
- Anh cho Đường Vi Hoa trên trăm tỉ đô, em mua cái trực thăng cũng không được sao? Hơn nữa sau này chúng ta có thể bay tới bay lui cùng nhau nữa.
- Đây là Hoa Hạ, hàng không bị quản lý có hiểu không? Được phê các loại giấy chứng nhận rồi còn phải thông báo tuyến đường và độ cao gì nữa, phiền lắm.
Tần Xuyên nói.
- Cái đo thì có gì khó, bằng vào kĩ thuật hacker Phoenix của anh, làm mấy tờ chứng nhận không phải chỉ cần nháy mắt sao?
Tần Xuyên nghĩ thấy cũng đúng. Nhìn Liễu Tiên Tiên vui vẻ vây quanh chiếc trực thăng, như một đứa trẻ vừa được món đồ chơi yêu thích.
- Anh rể, Anh rể ơi! Em muốn bay lên! Anh khởi động trực thăng đi!
Liễu Tiên Tiên chạy đến trước mặt Tần Xuyên nài nỉ.
Về phần Bạch Dạ và Freyja rốt cục là ai, cô chẳng muốn hỏi nhiều đâu. Chắc là một trong mấy cô gái khác của anh rể rồi!
Tần Xuyên xấu hỏ cười cười:
- Em vợ, mặc dù anh đã học lái xe xong rồi, nhưng mà anh còn chưa học lái trực thăng.
Bạch Dạ chỉ huy:
- Freyja, cô làm phi công cho Liễu Nhị tiểu thư đi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Mỹ nhân tóc đỏ giống như một người quản gia vạn năng, đã dẫn Liễu Tiên Tiên lên trực thăng.
Tần Xuyên giật mình, nói rằng:
- Freyja còn biết lái trực thăng nữa à?
- Đâu chỉ có một chiếc trực thăng đó, tất cả các loại máy bay cô ấy đều lái được, ngoài ra còn có thể điều khiển xe tăng, quân hạm nữa đấy.
Bạch Dạ nói với vẻ kiêu ngạo:
- Không nhìn xem cô ấy là hầu gái do ai bồi dưỡng ha.
Tần Xuyên nhìn bộ dáng đắc ý xinh đẹp của Bạch Dạ, không khỏi cảm khái. Thật khó có thể tưởng tượng đến cảnh trên giường trở tay che mây cùng mình. Cô gái vũ mị kia với cô bé gái trước mặt đây là cùng một người.
- Phành phạch phạch phạch!
Trực thăng quạt cánh, chuẩn bị bay lên trời.
Liễu Tiên Tiên đã vào trong không ngừng hét lớn với Tần Xuyên:
- Anh rể mau lên đâyyy! Chúng ta bay đi tìm Thái Bình công chúa!
- Honey, anh không lên ngồi thử sao?
Bạch Dạ giục.
Tần Xuyên nhếch miệng cười cười. Hắn cũng không gấp, chỉ chỉ dưới chân mình:
- Tiểu Dạ Dạ, chiếc du thuyền này… Là chuyện thế nào?
Hắn không ngốc. Một chiếc du thuyền lớn như vậy, không thể nào từ trên trời rơi xuống. Chiếc thuyền này hiển nhiên cũng là hàng mới coóng. Hơn nửa cũng là Bạch Dạ cầm tiền của hắn đi mua đây mà.
Từ đầu đến cuối, Bạch Dạ không hề nói một tiếng nào về chiếc du thuyền này, quá nửa là có “chuyện ẩn” rất lớn bên trong.
Quả nhiên, Bạch Dạ cuối đầu, hơi nhăn mặt cọ cọ lên bờ vai của Tần Xuyên:
- Lão công tốt… Đây là chiếc du thuyền mà em tỉ mỉ chọn lựa cho anh. Em làm vầy là để sau này anh rảnh rỗi có thể ra biển du lịch. Về phần chiếc du thuyền này ở đâu ra, đó thì có gì quan trọng đâu?
Tần Xuyên xem cô nàng làm nũng như một đứa trẻ, trong lòng thấp thỏm không yên:
- Vậy em nói đi, thứ này giá bao nhiêu tiền hử?
- Du thuyền này là do công ty Lürssen của Đức sản xuất. Tổng cộng chia làm bảy tầng, có rạp chiếu phim, sân bóng quần, sân golf mini, ngoài ra phía dưới còn có một chiếc tàu ngầm nhỏ có thể lặn xuống biển ngắm cảnh! Anh nói xem, chúng ta cùng ngồi tàu ngầm ngắm cá nhiệt đới… thật đẹp quá…
Nghe cô nói lời ngọt ngào, Tần Xuyên không biết nên khóc hay nên cười:
- Em nói anh biết, em bỏ ra bao nhiêu tiền, lão công tuyệt đối không đánh em.
- Cũng không được mắng em,không được trừng em.
Bạch Dạ cố gắng cò kè mặc cả thêm.
Tần Xuyên cười cứng ngắc:
- Tất nhiên, anh đâu giống mấy thằng con trai nhỏ mọn, sao anh nỡ mắng em, trừng em chứ?
Bạch Dạ duỗi ngón út ra:
- Ngoéo tay đi!
- Còn… còn ngoéo tay?
Tần Xuyên có dùng mông cũng không nghĩ đến, sau khi thay đổi nhân cách, tuổi tâm lý của Bạch Dạ sẽ biến hóa lớn như vậy.
Bên kia Liễu Tiên Tiên đã không đợi được nữa, gọi với lên:
- Anh rể đần này anh chậm chết đi được! Em bay trước nhé!
Tần Xuyên phất phất tay:
- Freyja! Đưa em vợ tôi đi chơi thật vui nhé!
- Vâng, chủ nhân.
Freyja không nói lời vô nghĩa, điều khiển trực thăng bay lên khỏi du thuyền, tiến về biển cả bát ngát mênh mông.
Đợi boong thuyền yên tĩnh lại, Tần Xuyên hít vào một hơi thật sâu, ngoéo tay với Bạch Dạ.
- Ngoéo tay thắt cổ, xong rồi ha? Bây giờ nói cho anh biết em đã bỏ ra bao nhiêu tiền được rồi há?
Tần Xuyên không biết vì sao mình đã có nhiều tiền như vậy mà vẫn còn sờ sợ cô nàng Bạch Dạ này tiêu tiền. Bởi vì cô nàng càng không xem tiền là tiền hơn cả hắn.
Bạch Dạ cười ngọt lịm, ghé vào tai Tần Xuyên, nói ra một con số.
Tức thì hai mắt Tần Xuyên phát ra ánh sáng xanh, cất tiếng rống như sắp nhấn chìm chiếc du thuyền:
- Năm tỉ!!?
- Ái da! Ghét quá, làm gì lớn tiếng quá vậy hả? Anh bỏ ra cho Đường Vi hơn trăm tỉ, mà vẫn còn bỏ thêm, vậy anh có đau lòng không?
Bạch Dạ tức giận nhìn chàng trai, nói:
- Dù cho anh yêu cô ấy nhiều hơn một chút, nhưng cái này em đâu mua cho riêng mình. nó cũng là tài sản của anh mà, sao anh không chào đón em chút nào vậy?
- Anh… Anh… Em…
Tần Xuyên suýt thì phun ra một búng máu, bị cô làm cho nội thương rồi.
Năm tỉ đó! Đây không phải là năm triệu, năm mươi triệu, mà là năm tỉ! Số tiền này đủ để mua cả câu lạc bộ bóng đá trong Top League của Châu Âu rồi!
Bạch Dạ bỗng nhiên nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
- Em biết rồi… Anh vốn không hề thích em, em hiểu ý anh rồi.
Yên tâm đi, em giúp anh trả chiếc du thuyền này lại. Dù sao trong ba tháng vẫn có thể trả hàng lại. Vốn Vương tử Saudi cũng muốn mua nó, em phải đấu giá mới mua được.
Tần Xuyên biết rõ cô gái chỉ đang diễn kịch, nhưng vẫn không nỡ nhìn bộ dáng hiện giờ của cô. Hắn cắn răng một cái, rồi cười thật dịu dàng hết sức, nói:
- Tiểu Dạ Dạ, anh không có ý đó. Chỉ là trước đây anh nghèo quá, em đột nhiên nói năm tỉ hù anh sợ chết khiếp luôn.
Coi như ngân hàng Thụy Sĩ trả tiền thay hắn đi, Tần Xuyên tự an ủi trong lòng.
Tần Xuyên cũng không biết tại sao vừa sáng ra đã có người tới, qua nhìn thì thấy Freyja đang đứng trước cửa ra vào.
Tần Xuyên lập tức cười xấu xa, nói:
-Em vợ à, em biết rồi đó, anh rể em lớn lên quá đẹp trai, việc bên người có nhiều mỹ nhân là không thể tránh khỏi.
Liễu Tiên Tiên phồng mang trợn má:
-Hừ! Dù sao cũng là chơi với cô khác, không dắt em đi chơi là đúng rồi!
-Đừng mà! Anh hỏi cô ấy có chuyện gì không đã. Nếu không có gì anh lập tức đưa em đi đua xe!
Tần Xuyên vỗ ngực nói.
Lúc này Liễu Tiên Tiên mới vui lòng gật đầu.
Tần Xuyên mở cửa chính cho Freyja vào.
Một bộ đồng phục màu đen, áo sơ mi trắng, cô hầu gái con lai tóc đỏ chạm ngực, thấy Liễu Tiên Tiên ở đó, thì rất khiêm tốn cúi đầu cất tiếng:
- Chào Liễu tiểu thư.
Liễu Tiên Tiên nháy nháy mắt, dường như buồn bực vì người phụ nữ này nhận ra mình.
- Freyja, chuyện gì?
Tần Xuyên hỏi.
- Chủ nhân, bản chế Bell 429 ngài đặt hàng đã đến rồi, chủ nhân Bạch Dạ mời ngài qua xem thử.
- Cái… Cái gì đó? Bell gì vậy? Chẳng lẽ tôi nhận được giải thưởng Nobel à?
Tần Xuyên chẳng hiểu mô tê gì hết, hoàn toàn không biết rõ cái đó là có ý gì.
Freyja cười nói:
- Không phải Nobel, là Bell, 429 là loại máy bay trực thăng. Chủ nhân Bạch Dạ nói, dùng thân phận của ngài, ra ngoài nên ngồi trực thăng, nên đã thay ngài đặt một chiếc chỗ Công ty trực thăng Bell của Mỹ, giờ đã chở đến rồi.
- Máy bay trực thăng?
Tần Xuyên mắt hoa mày choáng. Cô nàng này sao lại mua thứ lớn như vậy mà không nói một tiếng nào!
Hai mắt Liễu Tiên Tiên tỏa sáng:
- Anh rể lợi hại quá! Có cả tiền mua máy bay! Tốt quá rồi! Chu Tiểu Bình nhỏ đó cũng không có máy bay nà!
Tần Xuyên dở khóc dở cười, mình không nói là muốn mua, nhưng thấy em vợ thích vậy, đành nói:
- Đi, đưa tôi đi xem chút.
Freyja dẫn đường, ba người cùng nhau đi vào bãi biển phía tây của Sơn trang Bích Hải.
Bờ biển vào thu, cát vàng biển xanh, quanh co trải dài.
Ở đây vốn có cảng phân phối tư nhân, chuyên cho các phú hào ở đây gửi du thuyền. Mỗi ngày đều có bốn năm chiếc du thuyền đậu ở chỗ này.
Nhưng hôm nay, có một chiếc du thuyền cực lớn, cao khoảng năm tầng lầu, dài gần hai trăm mét, tỏa sáng rạng rỡ dưới ánh dương quang.
Những dường cong tràn đầy khí tức thời thượng, nước sơn kim loại chất liệu cực tốt, viền được trang trí bằng màu bạch kim.
Bể bơi ngoài trời, sân bay trực thăng, những trang thiết bị cao cấp cần thiết đều có đủ.
Chiếc du thuyền này vừa xuất hiện, mấy chiếc du thuyền neo một bên không ngờ giống hệt mấy tên lính quèn, nửa điểm giá trị cũng không có!
Tần Xuyên và Liễu Tiên Tiên đều ngẩn ra hồi lâu. Sao chỉ trong một đêm, trước cửa nhà lại xuất hiện một con quái vật khổng lồ thế?
- Chủ nhân, trực thăng ở ngay trên du thuyền.
Freyja nói rồi dẫn đường bước lên cầu thang.
Liễu Tiên Tiên đã hưng phấn không chịu được, chạy vụt tới trước.
Bước lên boong thuyền, Tần Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc trực thăng màu trắng, trông rất xứng với chiếc du thuyền này, giống như một “bá khí hùng ưng”.
Bạch Dạ nằm trên ghế ngoài bãi cát, ăn salad hoa quả, mắt đeo kính mát, hơi thỏa mãn ngắm nhìn chiếc trực thăng.
Thấy Tần Xuyên đi lên, cô gái vui vẻ đứng dậy, bước tới ôm cổ Tần Xuyên:
- Honey, thích chiếc trực thăng này không?
Tần Xuyên ngắm thần thái, biểu hiện này của Bạch Dạ, xác nhận không nhầm đi đâu được, là thiếu nữ tính cách dí dỏm Bạch Dạ, liền hỏi cô:
- Chiếc trực thăng này bao nhiêu tiền?
Bạch Dạ cười ngọt như đường, giơ lên bốn ngón tay trắng nõn nà như ngọc thạch.
- 4 tỉ? – Tần Xuyên hỏi.
Bạch Dạ gật đầu.
- Vậy thì được…
Tần Xuyên thở hắt ra, cười nói:
- Xem ra cũng không đắt, hoàn toàn đáng giá, cùng giá với một chiếc Lamborghini.
Bạch Dạ ngại ngùng lầm bầm:
- Là đô la…
Tần Xuyên liền cảm thấy da thịt mình đang kêu lên đau đớn:
- Vậy là… Là 24 tỉ?
Bạch Dạ lắc lắc cánh tay Tần Xuyên:
- Anh cho Đường Vi Hoa trên trăm tỉ đô, em mua cái trực thăng cũng không được sao? Hơn nữa sau này chúng ta có thể bay tới bay lui cùng nhau nữa.
- Đây là Hoa Hạ, hàng không bị quản lý có hiểu không? Được phê các loại giấy chứng nhận rồi còn phải thông báo tuyến đường và độ cao gì nữa, phiền lắm.
Tần Xuyên nói.
- Cái đo thì có gì khó, bằng vào kĩ thuật hacker Phoenix của anh, làm mấy tờ chứng nhận không phải chỉ cần nháy mắt sao?
Tần Xuyên nghĩ thấy cũng đúng. Nhìn Liễu Tiên Tiên vui vẻ vây quanh chiếc trực thăng, như một đứa trẻ vừa được món đồ chơi yêu thích.
- Anh rể, Anh rể ơi! Em muốn bay lên! Anh khởi động trực thăng đi!
Liễu Tiên Tiên chạy đến trước mặt Tần Xuyên nài nỉ.
Về phần Bạch Dạ và Freyja rốt cục là ai, cô chẳng muốn hỏi nhiều đâu. Chắc là một trong mấy cô gái khác của anh rể rồi!
Tần Xuyên xấu hỏ cười cười:
- Em vợ, mặc dù anh đã học lái xe xong rồi, nhưng mà anh còn chưa học lái trực thăng.
Bạch Dạ chỉ huy:
- Freyja, cô làm phi công cho Liễu Nhị tiểu thư đi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Mỹ nhân tóc đỏ giống như một người quản gia vạn năng, đã dẫn Liễu Tiên Tiên lên trực thăng.
Tần Xuyên giật mình, nói rằng:
- Freyja còn biết lái trực thăng nữa à?
- Đâu chỉ có một chiếc trực thăng đó, tất cả các loại máy bay cô ấy đều lái được, ngoài ra còn có thể điều khiển xe tăng, quân hạm nữa đấy.
Bạch Dạ nói với vẻ kiêu ngạo:
- Không nhìn xem cô ấy là hầu gái do ai bồi dưỡng ha.
Tần Xuyên nhìn bộ dáng đắc ý xinh đẹp của Bạch Dạ, không khỏi cảm khái. Thật khó có thể tưởng tượng đến cảnh trên giường trở tay che mây cùng mình. Cô gái vũ mị kia với cô bé gái trước mặt đây là cùng một người.
- Phành phạch phạch phạch!
Trực thăng quạt cánh, chuẩn bị bay lên trời.
Liễu Tiên Tiên đã vào trong không ngừng hét lớn với Tần Xuyên:
- Anh rể mau lên đâyyy! Chúng ta bay đi tìm Thái Bình công chúa!
- Honey, anh không lên ngồi thử sao?
Bạch Dạ giục.
Tần Xuyên nhếch miệng cười cười. Hắn cũng không gấp, chỉ chỉ dưới chân mình:
- Tiểu Dạ Dạ, chiếc du thuyền này… Là chuyện thế nào?
Hắn không ngốc. Một chiếc du thuyền lớn như vậy, không thể nào từ trên trời rơi xuống. Chiếc thuyền này hiển nhiên cũng là hàng mới coóng. Hơn nửa cũng là Bạch Dạ cầm tiền của hắn đi mua đây mà.
Từ đầu đến cuối, Bạch Dạ không hề nói một tiếng nào về chiếc du thuyền này, quá nửa là có “chuyện ẩn” rất lớn bên trong.
Quả nhiên, Bạch Dạ cuối đầu, hơi nhăn mặt cọ cọ lên bờ vai của Tần Xuyên:
- Lão công tốt… Đây là chiếc du thuyền mà em tỉ mỉ chọn lựa cho anh. Em làm vầy là để sau này anh rảnh rỗi có thể ra biển du lịch. Về phần chiếc du thuyền này ở đâu ra, đó thì có gì quan trọng đâu?
Tần Xuyên xem cô nàng làm nũng như một đứa trẻ, trong lòng thấp thỏm không yên:
- Vậy em nói đi, thứ này giá bao nhiêu tiền hử?
- Du thuyền này là do công ty Lürssen của Đức sản xuất. Tổng cộng chia làm bảy tầng, có rạp chiếu phim, sân bóng quần, sân golf mini, ngoài ra phía dưới còn có một chiếc tàu ngầm nhỏ có thể lặn xuống biển ngắm cảnh! Anh nói xem, chúng ta cùng ngồi tàu ngầm ngắm cá nhiệt đới… thật đẹp quá…
Nghe cô nói lời ngọt ngào, Tần Xuyên không biết nên khóc hay nên cười:
- Em nói anh biết, em bỏ ra bao nhiêu tiền, lão công tuyệt đối không đánh em.
- Cũng không được mắng em,không được trừng em.
Bạch Dạ cố gắng cò kè mặc cả thêm.
Tần Xuyên cười cứng ngắc:
- Tất nhiên, anh đâu giống mấy thằng con trai nhỏ mọn, sao anh nỡ mắng em, trừng em chứ?
Bạch Dạ duỗi ngón út ra:
- Ngoéo tay đi!
- Còn… còn ngoéo tay?
Tần Xuyên có dùng mông cũng không nghĩ đến, sau khi thay đổi nhân cách, tuổi tâm lý của Bạch Dạ sẽ biến hóa lớn như vậy.
Bên kia Liễu Tiên Tiên đã không đợi được nữa, gọi với lên:
- Anh rể đần này anh chậm chết đi được! Em bay trước nhé!
Tần Xuyên phất phất tay:
- Freyja! Đưa em vợ tôi đi chơi thật vui nhé!
- Vâng, chủ nhân.
Freyja không nói lời vô nghĩa, điều khiển trực thăng bay lên khỏi du thuyền, tiến về biển cả bát ngát mênh mông.
Đợi boong thuyền yên tĩnh lại, Tần Xuyên hít vào một hơi thật sâu, ngoéo tay với Bạch Dạ.
- Ngoéo tay thắt cổ, xong rồi ha? Bây giờ nói cho anh biết em đã bỏ ra bao nhiêu tiền được rồi há?
Tần Xuyên không biết vì sao mình đã có nhiều tiền như vậy mà vẫn còn sờ sợ cô nàng Bạch Dạ này tiêu tiền. Bởi vì cô nàng càng không xem tiền là tiền hơn cả hắn.
Bạch Dạ cười ngọt lịm, ghé vào tai Tần Xuyên, nói ra một con số.
Tức thì hai mắt Tần Xuyên phát ra ánh sáng xanh, cất tiếng rống như sắp nhấn chìm chiếc du thuyền:
- Năm tỉ!!?
- Ái da! Ghét quá, làm gì lớn tiếng quá vậy hả? Anh bỏ ra cho Đường Vi hơn trăm tỉ, mà vẫn còn bỏ thêm, vậy anh có đau lòng không?
Bạch Dạ tức giận nhìn chàng trai, nói:
- Dù cho anh yêu cô ấy nhiều hơn một chút, nhưng cái này em đâu mua cho riêng mình. nó cũng là tài sản của anh mà, sao anh không chào đón em chút nào vậy?
- Anh… Anh… Em…
Tần Xuyên suýt thì phun ra một búng máu, bị cô làm cho nội thương rồi.
Năm tỉ đó! Đây không phải là năm triệu, năm mươi triệu, mà là năm tỉ! Số tiền này đủ để mua cả câu lạc bộ bóng đá trong Top League của Châu Âu rồi!
Bạch Dạ bỗng nhiên nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
- Em biết rồi… Anh vốn không hề thích em, em hiểu ý anh rồi.
Yên tâm đi, em giúp anh trả chiếc du thuyền này lại. Dù sao trong ba tháng vẫn có thể trả hàng lại. Vốn Vương tử Saudi cũng muốn mua nó, em phải đấu giá mới mua được.
Tần Xuyên biết rõ cô gái chỉ đang diễn kịch, nhưng vẫn không nỡ nhìn bộ dáng hiện giờ của cô. Hắn cắn răng một cái, rồi cười thật dịu dàng hết sức, nói:
- Tiểu Dạ Dạ, anh không có ý đó. Chỉ là trước đây anh nghèo quá, em đột nhiên nói năm tỉ hù anh sợ chết khiếp luôn.
Coi như ngân hàng Thụy Sĩ trả tiền thay hắn đi, Tần Xuyên tự an ủi trong lòng.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính