Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 421: Thì Ra là Vì Vậy
Mọi người Chu gia nhìn thoáng qua rồi sắc mặt ai nấy đều trở nên kì lạ. Mọi người đều vội vã lùi về, thành viên nữ thậm chí còn có vẻ xấu hổ.
Trên tấm ảnh này, có một người phụ nữ da trắng bị trói chặt ở đằng kia, thân hình lộ hết ra ngoài không nói, còn bị một người đàn ông trung niên đùa giỡn.
Chu Phương Ngữ liến thoắng nói:
-Làm gì vậy! Đùa dai hả? Loại ảnh chụp buồn nôn này mà cũng đăng lên!
Tần Xuyên cười ha hả:
-Mọi người không nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai à?
Mọi người Chu gia lắc đầu, cho thấy rằng mình không hiểu.
-Margaret Hamburg.
Tần Xuyên nói ra một cái tên tiếng Anh, giải thích rằng:
-Cô ấy là cục trưởng đương nhiệm của FDA. Bức ảnh này do tình nhân của Margaret tìm được trên máy tính. Cô ta không những quan hệ ngoài hôn nhân, mà còn thích chơi loại hoạt động nặng mùi này.
Nhiệm kỳ của cô ta đã sắp đầy sáu năm rồi, theo lý thuyết thì tháng ba năm sau phải từ chức rồi. Trước khi cô ta từ chức, nếu tuôn ra những tấm ảnh này, lại tuôn ra thêm những khoản hối lộ mà cô ta thu được từ bán thuốc hằng năm, mọi người cảm thấy cô ta sẽ thế nào?
Bản thân cô ta hi vọng bị đưa vào Cục điều tra trước ngay khi sắp từ chức, để chồng và con biết rõ mình là loại người nào, hay là hi vọng yên yên ổn ổn thu được một số tiền lớn để an hưởng lúc tuổi già?
Người của Chu gia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Xuyên với vẻ khó tin.
Người đàn ông trước mặt họ, dù từng lời nói ra đều nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, trên mặt còn mỉm cười, thế nhưng lại giống như một ác ma có thể hiểu rõ mọi thứ trên thế gian!
Bon họ lần đầu tiên được biết rằng, sức khủng bố của một hacker là như thế nào.
Thử nghĩ một chút xem, một người là Cục trưởng FDA, mà có những tin bí mật dơ bẩn kia, thì đám quan chức dưới quyền cô ta hơn phân nửa cũng có đủ loại mặt không thể để lộ ra ánh sáng.
Tần xuyên chậm rãi nói:
-Chúng ta chỉ là đưa thuốc tốt… đến với toàn bộ bệnh nhân trên thế giới thôi. Chúng ta không làm chuyện gì xấu, là chuyện tốt cứu người, chỉ là động tay động chân một chút để đạt mục đích tốt, chắc không quá phận đâu ha?
Mọi người Chu gia đều dở khóc dở cười. Thấy được bản lĩnh lên trời xuống đất như vậy rồi, sao họ còn dám từ chối lời đề nghị của Tần Xuyên?
Huống chi họ đã thấy Tần Xuyên cho Chu Thanh Sơn cơ hội, sau khi biết rõ năng lực của hắn thì càng cảm thấy đây là một cơ hội khó có được.
Bàn bạc kế hoạch hợp tác chi tiết với người Chu gia xong rồi, Tần Xuyên chuẩn bị lái xe về nhà. Trước khi đi, mọi người ở Chu gia còn tiễn hắn ra đến tận cửa.
Tần Xuyên vô thức nhìn thoáng qua hướng căn nhà lúc trước cho Chu Phương Tinh chữa bệnh, hỏi:
-Tinh Nhi cô ấy… Có tin tức gì cho biết khi nào cô ấy trở về không?
Chu Thanh Sơn cao hứng ra mặt, nói:
-Tháng mười hai sẽ về! Nói là tiến độ khảo cổ nhanh hơn, có thể về đón tất niên cùng chúng ta đấy!
-Cha!
Chu Phương Ngữ vọt lên lấy tay muốn bịt miệng bố mình lại.
Chu Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
-Làm gì, làm gì vậy? Con bé kia! Không biết lớn nhỏ?!
-Không được nói ra đó!
Chu Phương Ngữ nói bằng giọng tức giận.
Tần Xuyên đứng sững tại chỗ, rồi nhanh chóng hiểu rõ điều gì đó, cười ha ha vui mừng nói:
-Thì ra Tinh Nhi sắp trở về rồi hả? Còn tưởng cô ấy muốn sang năm mới rồi mới về chứ. Bác sĩ Chu, cô vậy là không đúng. Phải nói cho tôi biết việc chị cô muốn về sớm từ sớm chứ!
-Hừ! Anh đừng hòng có ý đồ xấu với chị tôi! Anh mặt hoa, tim củ cải trắng!
Chu Phương Ngữ đáp với vẻ mặt không cam lòng.
Những người còn lại của Chu gia đều có sắc mặt kì lạ. Họ coi như đã nhìn ra Tần Xuyên có ý với Chu Phương Tinh.
Nếu là trước đây, kết hôn với dạng người như Tần Xuyên, có chuyện gì xảy ra với Chu Phương Tinh, Chu gia sẽ không chấp nhận đâu.
Nhưng giờ thì khác. Tần Xuyên là người đàn ông có thể tùy tiện bỏ ra vài tỷ, lại có năng lực cá nhân mạnh mẽ như vậy, nếu có thể trở thành người một nhà với hắn, chẳng phải Chu gia sẽ có cơ hội tiến thân vào hàng ngũ thế gia rồi sao?
Chu Thanh Sơn cũng là nhắm đến điểm này, mới cao hứng tiết lộ tin con gái sắp trở về. Nếu Chu Phương Tinh cũng thích Tần Xuyên thì… Người làm cha như ông sẽ không ngăn trở. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm Chu Phương Tinh sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
-Đúng rồi, Tinh Nhi khảo cổ ở đâu vậy?
Tần Xuyên bức thiết muốn biết. Dù sao cô ấy cũng sắp trở về rồi. Nếu là ở gần thì hắn muốn đến thăm một chút.
Lần này người trả lời là Chu Văn Phong:
-Là một đất nước ở châu Nam Mỹ, gọi là… Colombia gì đó? Là hợp tác cùng đoàn khảo cổ quốc tế.
Tần Xuyên nghe thấy là địa phương xa thế thì đành buông tha ý định đi tìm phụ nữ, vì bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Sau khi tạm biệt mọi người Chu gia, Tần Xuyên lái xe ra chuẩn bị trở về.
Thế nhưng, có một cuộc điện thoại gọi đến từ Liễu Tiên Tiên.
-Này, em vợ, làm sao vậy?
-Anh rể à… Ngày mai là cuối tuần, anh đến đón em sang chỗ anh được không? Em ở một mình trong căn hộ chán quá hà.
Liễu Tiên Tiên cất giọng tội nghiệp cầu xin.
Tần Xuyên biết cô nàng nhất định là muốn mình đưa ra ngoài chơi. Hắn còn đang vội đọc sách, thảo luận các vấn đề về hình thức ban đầu của hệ thống tình báo cùng Nạp Lan Thẩm đây.
-Em vợ, qua một thời gian ngắn nữa được không, gần đây anh hơi bận…
Liễu Tiên Tiên nghe xong, lập tức khóc nức nở ở đầu dây bên kia:
-Chị bận, anh rể cũng bận, được rồi… Các người không cần quản tôi, cứ để tôi ở một mình trong trường hai ngày nghỉ đi.
Tần Xuyên cười khổ, biết rõ cô giả vờ đáng thương, có biết bao chàng trai muốn vây xung quanh cô, nhưng lần nào hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
-Em vợ, em chờ anh, giờ anh đang trên đường tới đón em.
-Hì hì, em biết anh rể là tốt nhất mà! Em chờ đây! Chụt! Chụt!
Liễu Tiên Tiên lập tức hóa thành khuôn mặt tươi cười, tắt điện thoại.
Tần Xuyên lắc đầu, thở dài. Không còn cách nào, lấy lão bà tặng thêm một cô em vợ. Mình không quan tâm thì ai quan tâm đây?
Hơn hai mươi phút sau, Tần Xuyên vác chiếc ba lô hoạt hình của Liễu Tiên Tiên lên vai. Cô nàng một thân style BAPE mới, ít nhất phải trị giá hai ba vạn, đúng là xài tiền như nước.
-Anh rể, chúng ta đi ăn khuya được không?
Liễu Tiên Tiên vừa lên xe đã làm nũng.
Tần Xuyên cào cào mớ tóc đen, đáp:
-Anh vừa ăn tối cách đây không lâu đấy.
-Chúng ta đi dạo cửa hàng, đến khi nào đói bụng thì lại ăn khuya!
Liễu Tiên Tiên đưa ra phương án hai.
Tần Xuyên cắn rang một cái. Thôi, dù sao cũng có hai ngày cuối tuần thôi, hầu hạ bà cô này trước đi rồi nói sau.
Chiếc Mercedes lướt nhanh trên mặt đường, đèn nhá lên rồi biến mất trên đại lộ mênh mông.
Cho đến khi Tần Xuyên đã đi được ba phút mới có một đôi nam nữ người da trắng bước ra từ trong một tòa lầu dạy học.
Trước đó họ luôn quan sát từ xa, không dám để Tần Xuyên phát giác.
Người đàn ông toát ra khí chất thân sĩ quý phái nói:
-Fiona, cô gái đó có quan hệ thế nào với Kiếm Ma?
Người phụ nữ tên Fiona lật xem một ít tư liệu trên di động, trả lời:
-Cô ta tên Liễu Tiên Tiên, em gái ruột của nữ tướng lĩnh trước đây từng lên đảo tên là Liễu Hàn Yên… Saifandi, tôi cảm thấy, có lẽ chúng ta đã tìm được mục tiêu có thể ra tay.
Hai người này đúng là hai Vệ sĩ trưởng của Đồng minh Tulip từng bị phái đến Đông Hoa điều tra.
Từ ngày trên đảo đó, thần vật của Đồng minh Tulip đã bị mất, sau khi hao tổn thêm mấy vị Đại tướng, nội bộ Thần phạt giả đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Thủ lĩnh Thần phạt giả ra lệnh nhất định phải tìm được hung thủ giết chết kỵ sĩ trưởng Kauffmann và mang thần vật về.
Trải qua đủ các hình thức điều tra, đủ loại manh mối cho thấy, Đại thiếu Tần gia, người đã lên đảo cứu thoát vị hôn thê, chính là cao thủ siêu cấp đã giết chết Kauffmann, sâu không lường được.
Với tư cách là Lực lượng vũ trang của Đồng minh Tulip, tuy cao ngạo nhưng Thần phạt giả có lòng kính sợ Tần Xuyên, vẫn âm thầm điều tra Tần Xuyên bấy lâu nay.
Thẳng đến khi phát hiện Tần Xuyên chính là Kiếm Ma làm mưa làm gió tại thế giới ngầm ở hải ngoại thì càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối phó với Tần Xuyên ngay trong cảnh nội Hoa Hạ còn có thể đưa tới cao thủ của Cục an toàn Quốc thổ Hoa Hạ. Thế nên họ vẫn đang tìm cách uy hiếp Tần Xuyên.
Hiện tại họ phát hiện Liễu Tiên Tiên, nghĩ ngay đến Tần Xuyên quan tâm vợ mình đến thế, thì cô em vợ kia chắc chắn cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.
Sau khi ăn ý gật đầu với nhau, họ quay người đi, chuẩn bị động tác tiếp theo.
Cùng lúc đó Tần Xuyên cũng không biết, có người theo dõi cô em vợ hoạt bát đến đỉnh cao của mình.
Liễu Tiên Tiên chạy sà vào máy chơi game trong cửa hàng. Cô giành máy chơi game đánh chuột đất với một đám con nít, còn cởi áo khoác ra chơi ném bóng rổ ở đó.
Cô hoàn toàn không hay biết, mấy sợi len dưới áo khoác ôm chặt lên phía trên, theo động tác ném bóng của cô không ngừng bật lên nẩy xuống, khiến rất nhiều bé trai chảy máu mũi ào ào.
Đợi đến lúc rồi lại kéo Tần Xuyên đi ăn khuya. Trước khi đi còn tiện đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn vặt lớn, chuẩn bị phóng đến khu nhà ăn cao cấp trong Bích Hải Sơn trang ăn.
Hôm sau Tần Xuyên rời khỏi giường còn thưởng thức bữa sáng phong phú do Liễu Tiên Tiên chuẩn bị.
Vừa ăn bánh trứng, Liễu Tiên Tiên vừa nói lúng búng trong miệng:
-Anh rể, hôm nay chúng ta đi Câu lạc bộ Siêu tốc độ chơi được không? Lâu rồi anh không dắt em đi đua xe!
-Lại tới đó hả? Phải bái bai nó đi, bây giờ đang thịnh hành trào lưu bảo vệ môi trường. Thứ đó thải quá nhiều khói, nếu thành phố Đông Hoa cũng toàn mây sương mù như Kinh Thành, thì anh gánh không nổi đâu. – Tần Xuyên nói.
-Vậy chúng ta làm gì?
Liễu Tiên Tiên hỏi, giọng u oán.
-Em vợ à, em không phải học bài ư? Anh rể ngồi đọc sách cùng em chịu không?
Tần Xuyên cười rạng rỡ, nội dung không còn nhiều, hắn sắp xem hết quyển sách rồi.
Liễu Tiên Tiên dẫu môi ra, nói:
-Em đọc sách thì làm bộ dáng đó ngay. Dù sao ba ba cũng không quan tâm sau này em sẽ làm gì, em mới không muốn đọc sách đấy.
-Em nói gì vậy, đọc nhiều sách nhất định có lợi. Cha vợ thấy em cố gắng học tập chắc chắn là sẽ vui lắm đây.
Tần Xuyên nói.
Từ đôi mắt to của Liễu Tiên Tiên toát ra một tia ảm đạm:
-Em không phải con trai, lại không có tài năng như chị, em tu luyện không được, đầu óc cũng không đủ thông minh. Mặc kệ em làm việc gì cũng rất khó trở nên ưu tú… Ba ba va các trưởng bối, từ lúc em còn nhỏ đã không trông mong gì vào em rồi.
Tần Xuyên khẽ giật mình. Hắn không ngờ một câu nói vô tâm của mình lại làm Liễu Tiên Tiên nói ra những lời nặng nề như vậy.
Vốn tưởng Liễu Tiên Tiên là cô gái vô cùng lạc quan, lại không ngờ trong lòng cô bé, luôn phân rõ sự khác biệt giữa mình và chị.
-Em vợ, em đừng nói vậy, thật ra… Em cũng có nhiều ưu điểm lắm đó. Ví dụ như, em làm nội trợ giỏi hơn chị nè, khi em bắt đầu ăn cũng giỏi hơn chị gái, còn nữa… còn…
Trong thoáng chốc Tần Xuyên cũng không không nghĩ ra cô bé còn ưu điểm gì khác.
Liễu Tiên Tiên cười miễn cưỡng, liếc xéo Tần Xuyên:
-Đồ anh rể đần, không cần anh an ủi em. Em chỉ muốn nói là em đã biết sự thật từ khi còn nhỏ rồi thôi. Nói lại, bắt đầu tính toán ưu đểm thiệt hơn cái gì!
Tần Xuyên cười cười đầy xấu hổ, hình như là có chuyện như vậy.
Chỉ là bị Liễu Tiên Tiên nói như thế hắn cảm thấy rất áy náy. Suy đi nghĩ lại, hay là mình dẫn con bé đi đua xe?
Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên.
Liễu Tiên Tiên lập tức bổ nhào tới cánh cửa như một cơn gió, mở thiết bị tin tức ra nhìn xem người đến là ai.
Kết quả sau khi nhìn thấy gương mặt xuất hiện trên màn hình, Liễu Tiên Tiên quay lại nhìn Tần Xuyên với vẻ mặt nghi ngờ.
-Anh rể, thì ra anh không đưa em ra ngoài chơi là vì thế …
Trên tấm ảnh này, có một người phụ nữ da trắng bị trói chặt ở đằng kia, thân hình lộ hết ra ngoài không nói, còn bị một người đàn ông trung niên đùa giỡn.
Chu Phương Ngữ liến thoắng nói:
-Làm gì vậy! Đùa dai hả? Loại ảnh chụp buồn nôn này mà cũng đăng lên!
Tần Xuyên cười ha hả:
-Mọi người không nhận ra người phụ nữ trong ảnh là ai à?
Mọi người Chu gia lắc đầu, cho thấy rằng mình không hiểu.
-Margaret Hamburg.
Tần Xuyên nói ra một cái tên tiếng Anh, giải thích rằng:
-Cô ấy là cục trưởng đương nhiệm của FDA. Bức ảnh này do tình nhân của Margaret tìm được trên máy tính. Cô ta không những quan hệ ngoài hôn nhân, mà còn thích chơi loại hoạt động nặng mùi này.
Nhiệm kỳ của cô ta đã sắp đầy sáu năm rồi, theo lý thuyết thì tháng ba năm sau phải từ chức rồi. Trước khi cô ta từ chức, nếu tuôn ra những tấm ảnh này, lại tuôn ra thêm những khoản hối lộ mà cô ta thu được từ bán thuốc hằng năm, mọi người cảm thấy cô ta sẽ thế nào?
Bản thân cô ta hi vọng bị đưa vào Cục điều tra trước ngay khi sắp từ chức, để chồng và con biết rõ mình là loại người nào, hay là hi vọng yên yên ổn ổn thu được một số tiền lớn để an hưởng lúc tuổi già?
Người của Chu gia đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Xuyên với vẻ khó tin.
Người đàn ông trước mặt họ, dù từng lời nói ra đều nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, trên mặt còn mỉm cười, thế nhưng lại giống như một ác ma có thể hiểu rõ mọi thứ trên thế gian!
Bon họ lần đầu tiên được biết rằng, sức khủng bố của một hacker là như thế nào.
Thử nghĩ một chút xem, một người là Cục trưởng FDA, mà có những tin bí mật dơ bẩn kia, thì đám quan chức dưới quyền cô ta hơn phân nửa cũng có đủ loại mặt không thể để lộ ra ánh sáng.
Tần xuyên chậm rãi nói:
-Chúng ta chỉ là đưa thuốc tốt… đến với toàn bộ bệnh nhân trên thế giới thôi. Chúng ta không làm chuyện gì xấu, là chuyện tốt cứu người, chỉ là động tay động chân một chút để đạt mục đích tốt, chắc không quá phận đâu ha?
Mọi người Chu gia đều dở khóc dở cười. Thấy được bản lĩnh lên trời xuống đất như vậy rồi, sao họ còn dám từ chối lời đề nghị của Tần Xuyên?
Huống chi họ đã thấy Tần Xuyên cho Chu Thanh Sơn cơ hội, sau khi biết rõ năng lực của hắn thì càng cảm thấy đây là một cơ hội khó có được.
Bàn bạc kế hoạch hợp tác chi tiết với người Chu gia xong rồi, Tần Xuyên chuẩn bị lái xe về nhà. Trước khi đi, mọi người ở Chu gia còn tiễn hắn ra đến tận cửa.
Tần Xuyên vô thức nhìn thoáng qua hướng căn nhà lúc trước cho Chu Phương Tinh chữa bệnh, hỏi:
-Tinh Nhi cô ấy… Có tin tức gì cho biết khi nào cô ấy trở về không?
Chu Thanh Sơn cao hứng ra mặt, nói:
-Tháng mười hai sẽ về! Nói là tiến độ khảo cổ nhanh hơn, có thể về đón tất niên cùng chúng ta đấy!
-Cha!
Chu Phương Ngữ vọt lên lấy tay muốn bịt miệng bố mình lại.
Chu Thanh Sơn ngạc nhiên nói:
-Làm gì, làm gì vậy? Con bé kia! Không biết lớn nhỏ?!
-Không được nói ra đó!
Chu Phương Ngữ nói bằng giọng tức giận.
Tần Xuyên đứng sững tại chỗ, rồi nhanh chóng hiểu rõ điều gì đó, cười ha ha vui mừng nói:
-Thì ra Tinh Nhi sắp trở về rồi hả? Còn tưởng cô ấy muốn sang năm mới rồi mới về chứ. Bác sĩ Chu, cô vậy là không đúng. Phải nói cho tôi biết việc chị cô muốn về sớm từ sớm chứ!
-Hừ! Anh đừng hòng có ý đồ xấu với chị tôi! Anh mặt hoa, tim củ cải trắng!
Chu Phương Ngữ đáp với vẻ mặt không cam lòng.
Những người còn lại của Chu gia đều có sắc mặt kì lạ. Họ coi như đã nhìn ra Tần Xuyên có ý với Chu Phương Tinh.
Nếu là trước đây, kết hôn với dạng người như Tần Xuyên, có chuyện gì xảy ra với Chu Phương Tinh, Chu gia sẽ không chấp nhận đâu.
Nhưng giờ thì khác. Tần Xuyên là người đàn ông có thể tùy tiện bỏ ra vài tỷ, lại có năng lực cá nhân mạnh mẽ như vậy, nếu có thể trở thành người một nhà với hắn, chẳng phải Chu gia sẽ có cơ hội tiến thân vào hàng ngũ thế gia rồi sao?
Chu Thanh Sơn cũng là nhắm đến điểm này, mới cao hứng tiết lộ tin con gái sắp trở về. Nếu Chu Phương Tinh cũng thích Tần Xuyên thì… Người làm cha như ông sẽ không ngăn trở. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm Chu Phương Tinh sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
-Đúng rồi, Tinh Nhi khảo cổ ở đâu vậy?
Tần Xuyên bức thiết muốn biết. Dù sao cô ấy cũng sắp trở về rồi. Nếu là ở gần thì hắn muốn đến thăm một chút.
Lần này người trả lời là Chu Văn Phong:
-Là một đất nước ở châu Nam Mỹ, gọi là… Colombia gì đó? Là hợp tác cùng đoàn khảo cổ quốc tế.
Tần Xuyên nghe thấy là địa phương xa thế thì đành buông tha ý định đi tìm phụ nữ, vì bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Sau khi tạm biệt mọi người Chu gia, Tần Xuyên lái xe ra chuẩn bị trở về.
Thế nhưng, có một cuộc điện thoại gọi đến từ Liễu Tiên Tiên.
-Này, em vợ, làm sao vậy?
-Anh rể à… Ngày mai là cuối tuần, anh đến đón em sang chỗ anh được không? Em ở một mình trong căn hộ chán quá hà.
Liễu Tiên Tiên cất giọng tội nghiệp cầu xin.
Tần Xuyên biết cô nàng nhất định là muốn mình đưa ra ngoài chơi. Hắn còn đang vội đọc sách, thảo luận các vấn đề về hình thức ban đầu của hệ thống tình báo cùng Nạp Lan Thẩm đây.
-Em vợ, qua một thời gian ngắn nữa được không, gần đây anh hơi bận…
Liễu Tiên Tiên nghe xong, lập tức khóc nức nở ở đầu dây bên kia:
-Chị bận, anh rể cũng bận, được rồi… Các người không cần quản tôi, cứ để tôi ở một mình trong trường hai ngày nghỉ đi.
Tần Xuyên cười khổ, biết rõ cô giả vờ đáng thương, có biết bao chàng trai muốn vây xung quanh cô, nhưng lần nào hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
-Em vợ, em chờ anh, giờ anh đang trên đường tới đón em.
-Hì hì, em biết anh rể là tốt nhất mà! Em chờ đây! Chụt! Chụt!
Liễu Tiên Tiên lập tức hóa thành khuôn mặt tươi cười, tắt điện thoại.
Tần Xuyên lắc đầu, thở dài. Không còn cách nào, lấy lão bà tặng thêm một cô em vợ. Mình không quan tâm thì ai quan tâm đây?
Hơn hai mươi phút sau, Tần Xuyên vác chiếc ba lô hoạt hình của Liễu Tiên Tiên lên vai. Cô nàng một thân style BAPE mới, ít nhất phải trị giá hai ba vạn, đúng là xài tiền như nước.
-Anh rể, chúng ta đi ăn khuya được không?
Liễu Tiên Tiên vừa lên xe đã làm nũng.
Tần Xuyên cào cào mớ tóc đen, đáp:
-Anh vừa ăn tối cách đây không lâu đấy.
-Chúng ta đi dạo cửa hàng, đến khi nào đói bụng thì lại ăn khuya!
Liễu Tiên Tiên đưa ra phương án hai.
Tần Xuyên cắn rang một cái. Thôi, dù sao cũng có hai ngày cuối tuần thôi, hầu hạ bà cô này trước đi rồi nói sau.
Chiếc Mercedes lướt nhanh trên mặt đường, đèn nhá lên rồi biến mất trên đại lộ mênh mông.
Cho đến khi Tần Xuyên đã đi được ba phút mới có một đôi nam nữ người da trắng bước ra từ trong một tòa lầu dạy học.
Trước đó họ luôn quan sát từ xa, không dám để Tần Xuyên phát giác.
Người đàn ông toát ra khí chất thân sĩ quý phái nói:
-Fiona, cô gái đó có quan hệ thế nào với Kiếm Ma?
Người phụ nữ tên Fiona lật xem một ít tư liệu trên di động, trả lời:
-Cô ta tên Liễu Tiên Tiên, em gái ruột của nữ tướng lĩnh trước đây từng lên đảo tên là Liễu Hàn Yên… Saifandi, tôi cảm thấy, có lẽ chúng ta đã tìm được mục tiêu có thể ra tay.
Hai người này đúng là hai Vệ sĩ trưởng của Đồng minh Tulip từng bị phái đến Đông Hoa điều tra.
Từ ngày trên đảo đó, thần vật của Đồng minh Tulip đã bị mất, sau khi hao tổn thêm mấy vị Đại tướng, nội bộ Thần phạt giả đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.
Thủ lĩnh Thần phạt giả ra lệnh nhất định phải tìm được hung thủ giết chết kỵ sĩ trưởng Kauffmann và mang thần vật về.
Trải qua đủ các hình thức điều tra, đủ loại manh mối cho thấy, Đại thiếu Tần gia, người đã lên đảo cứu thoát vị hôn thê, chính là cao thủ siêu cấp đã giết chết Kauffmann, sâu không lường được.
Với tư cách là Lực lượng vũ trang của Đồng minh Tulip, tuy cao ngạo nhưng Thần phạt giả có lòng kính sợ Tần Xuyên, vẫn âm thầm điều tra Tần Xuyên bấy lâu nay.
Thẳng đến khi phát hiện Tần Xuyên chính là Kiếm Ma làm mưa làm gió tại thế giới ngầm ở hải ngoại thì càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đối phó với Tần Xuyên ngay trong cảnh nội Hoa Hạ còn có thể đưa tới cao thủ của Cục an toàn Quốc thổ Hoa Hạ. Thế nên họ vẫn đang tìm cách uy hiếp Tần Xuyên.
Hiện tại họ phát hiện Liễu Tiên Tiên, nghĩ ngay đến Tần Xuyên quan tâm vợ mình đến thế, thì cô em vợ kia chắc chắn cũng chiếm một vị trí rất quan trọng.
Sau khi ăn ý gật đầu với nhau, họ quay người đi, chuẩn bị động tác tiếp theo.
Cùng lúc đó Tần Xuyên cũng không biết, có người theo dõi cô em vợ hoạt bát đến đỉnh cao của mình.
Liễu Tiên Tiên chạy sà vào máy chơi game trong cửa hàng. Cô giành máy chơi game đánh chuột đất với một đám con nít, còn cởi áo khoác ra chơi ném bóng rổ ở đó.
Cô hoàn toàn không hay biết, mấy sợi len dưới áo khoác ôm chặt lên phía trên, theo động tác ném bóng của cô không ngừng bật lên nẩy xuống, khiến rất nhiều bé trai chảy máu mũi ào ào.
Đợi đến lúc rồi lại kéo Tần Xuyên đi ăn khuya. Trước khi đi còn tiện đường ghé qua cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn vặt lớn, chuẩn bị phóng đến khu nhà ăn cao cấp trong Bích Hải Sơn trang ăn.
Hôm sau Tần Xuyên rời khỏi giường còn thưởng thức bữa sáng phong phú do Liễu Tiên Tiên chuẩn bị.
Vừa ăn bánh trứng, Liễu Tiên Tiên vừa nói lúng búng trong miệng:
-Anh rể, hôm nay chúng ta đi Câu lạc bộ Siêu tốc độ chơi được không? Lâu rồi anh không dắt em đi đua xe!
-Lại tới đó hả? Phải bái bai nó đi, bây giờ đang thịnh hành trào lưu bảo vệ môi trường. Thứ đó thải quá nhiều khói, nếu thành phố Đông Hoa cũng toàn mây sương mù như Kinh Thành, thì anh gánh không nổi đâu. – Tần Xuyên nói.
-Vậy chúng ta làm gì?
Liễu Tiên Tiên hỏi, giọng u oán.
-Em vợ à, em không phải học bài ư? Anh rể ngồi đọc sách cùng em chịu không?
Tần Xuyên cười rạng rỡ, nội dung không còn nhiều, hắn sắp xem hết quyển sách rồi.
Liễu Tiên Tiên dẫu môi ra, nói:
-Em đọc sách thì làm bộ dáng đó ngay. Dù sao ba ba cũng không quan tâm sau này em sẽ làm gì, em mới không muốn đọc sách đấy.
-Em nói gì vậy, đọc nhiều sách nhất định có lợi. Cha vợ thấy em cố gắng học tập chắc chắn là sẽ vui lắm đây.
Tần Xuyên nói.
Từ đôi mắt to của Liễu Tiên Tiên toát ra một tia ảm đạm:
-Em không phải con trai, lại không có tài năng như chị, em tu luyện không được, đầu óc cũng không đủ thông minh. Mặc kệ em làm việc gì cũng rất khó trở nên ưu tú… Ba ba va các trưởng bối, từ lúc em còn nhỏ đã không trông mong gì vào em rồi.
Tần Xuyên khẽ giật mình. Hắn không ngờ một câu nói vô tâm của mình lại làm Liễu Tiên Tiên nói ra những lời nặng nề như vậy.
Vốn tưởng Liễu Tiên Tiên là cô gái vô cùng lạc quan, lại không ngờ trong lòng cô bé, luôn phân rõ sự khác biệt giữa mình và chị.
-Em vợ, em đừng nói vậy, thật ra… Em cũng có nhiều ưu điểm lắm đó. Ví dụ như, em làm nội trợ giỏi hơn chị nè, khi em bắt đầu ăn cũng giỏi hơn chị gái, còn nữa… còn…
Trong thoáng chốc Tần Xuyên cũng không không nghĩ ra cô bé còn ưu điểm gì khác.
Liễu Tiên Tiên cười miễn cưỡng, liếc xéo Tần Xuyên:
-Đồ anh rể đần, không cần anh an ủi em. Em chỉ muốn nói là em đã biết sự thật từ khi còn nhỏ rồi thôi. Nói lại, bắt đầu tính toán ưu đểm thiệt hơn cái gì!
Tần Xuyên cười cười đầy xấu hổ, hình như là có chuyện như vậy.
Chỉ là bị Liễu Tiên Tiên nói như thế hắn cảm thấy rất áy náy. Suy đi nghĩ lại, hay là mình dẫn con bé đi đua xe?
Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên.
Liễu Tiên Tiên lập tức bổ nhào tới cánh cửa như một cơn gió, mở thiết bị tin tức ra nhìn xem người đến là ai.
Kết quả sau khi nhìn thấy gương mặt xuất hiện trên màn hình, Liễu Tiên Tiên quay lại nhìn Tần Xuyên với vẻ mặt nghi ngờ.
-Anh rể, thì ra anh không đưa em ra ngoài chơi là vì thế …
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính