Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 305: Đao ý của ác quỷ
Nhìn “vũ khí” Tần Xuyên đang cầm, Đao Quỷ nhíu mày:
- Chẳng lẽ mày muốn dùng thứ rác rưởi đó đấu với tao?
Tần Xuyên mỉm cười thần bí:
- Ông chưa hiểu cảnh giới của tôi đâu.
- Ha ha! Hay cho thằng nhóc khẩu xuất cuồng ngôn! Cho mày nếm mùi “Ác quỷ đao ý” của ông đây!
Đao Quỷ rống cười giận dữ, trừng cặp mắt hổ, toàn thân toát ra một luồng gió lạnh thấu xương, khí thế mãnh liệt như bão cát sa mạc, từng đợt sáng vàng ánh kim lấp lánh rực rỡ bao quanh thanh Trảm mã đao!
- Ác quỷ đao ý, quỷ thần tam trảo!
Đao Quỷ quát lớn một tiếng, Trảm mã đao liên tiếp đánh ra ba vệt đao khí. Trong lúc mơ hồ, đao khí giăng dày đặc xuất hiện trước mặt Tần Xuyên như một con ác quỷ dữ tợn!
Con ác quỷ này ngoác to cái miệng đỏ ngòm, cả hai vuốt quỷ đồng thời vạch ra những vệt sáng màu máu.
Đòn tấn công chưa kịp bổ xuống Tần Xuyên, chỉ với lực phân tán xung quanh của nó cũng đủ khiến bức tường hai bên xuất hiện vài đường nứt!
Xi măng và gạch liền sụp đổ như những tờ giấy mỏng manh!
May thay lúc này là buổi tối, các cửa hàng đã đóng cửa, bằng không đã đè chết người bình thường ở bên trong.
Tần Xuyên biết chân khí của hắn và Đao Quỷ tương đương nhau, cho nên chân khí của hắn tuyệt đối không tài nào chống lại đao khí này.
Vì thế hắn không chút do dự ngưng kết một luồng kiếm khí Thanh Liên, kiếm khí màu xanh thiên thanh xen lẫn màu lam bắn ra từ đoạn thép nhỏ tựa như một luồng suối phun trào.
- Phá!
Tần Xuyên giơ “kiếm” chếch lên rồi đâm tới với tốc độ cực nhanh, kiếm khí liền xé toạc ba vệt đao khí dũng mãnh.
Hệt như trong mây mù, một tia mặt trời sáng rực chọc thủng các tầng mây.
Ầm ầm ầm!
Cửa hàng cũ ở hai bên lại bị công kích có tính hủy diệt, bức tường phía sau lung lay sắp đổ, bốn bề mịt mù bụi bặm.
- Kiếm khí? Mày là kiếm khách?
Đao Quỷ lúc này mới có phản ứng, lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, không dám tin đao ý của mình lại bị một nhát kiếm của Tần Xuyên hóa giải!
Sắc mặt Tần Xuyên nghiêm nghị, không còn vẻ cười cợt ngày thường, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, màn khói đen quỷ dị không ngừng lượn lờ quanh người hắn.
Đao Quỷ không cam tâm phát hiện, một người trước giờ luôn ngông cuồng như gã lại cảm thấy một tia sợ hãi khi nhìn người thanh niên trẻ này!
- Mẹ nó, tao không tin một kiếm khách còn trẻ như mày có thể mạnh đến đâu!
Dường như nghĩ vậy khiến Đao Quỷ thêm phần bạo gan, gã bèn nhấc đao xông tới.
Thân thủ nhanh đến mức không nhìn rõ, dưới chân cuốn đầy bụi, y hệt một bóng đen hung ác lao về phía Tần Xuyên bổ mạnh đao xuống!
Đao phong cứng rắn tựa như đá vàng ngọc vỡ.
Keng!
Đao khí và kiếm khí choảng nhau kịch liệt, đột ngột phát ra tiếng lưỡi kim loại va chạm giòn tan!
Tần Xuyên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chỉ có một tay cầm đoạn thép nhỏ kia gắng gượng chống chọi với thanh Trảm mã đao cuồn cuộn ngạo khí!
Sắc mặt đao quỷ nóng ran, gã cảm thấy mình bị sỉ nhục. Dựa vào đâu chỉ dùng một que đồng nát mà dám đấu với danh đao ngàn năm của gã?
Điều có thể giải thích duy nhất chính là kiếm khí của người thanh niên này mạnh hơn nhiều so với đao khí của gã, hoặc là kiếm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới cao hơn.
Giống như đại đao đắp nên từ bùn đất chém vào đoạn thép tinh, trông có vẻ đại đao lợi hại, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn về chất!
Nhưng… có khả năng này sao? Nhìn tên này thế nào cũng mới hai mươi mấy tuổi thôi mà!
Không nghĩ nhiều nữa, Đao Quỷ đỏ hằn cả mắt, Trảm mã đao thế mạnh như chẻ tre, theo thân hình tung bay của gã tản phát ra đao khí bá đạo bừng bừng khí thế.
Ầm! Ầm!
Đao khí vàng ánh kim tựa như những lát cắt bán nguyệt, quanh cảnh giết người trong không gian nhỏ hẹp càng cuồng bạo dị thường.
Tuy nói kiếm là “vua của trăm binh”, nhưng đao cũng là “cửu đoản chi thủ” (*), hai loại vũ khí được sử dụng rộng rãi nhất dĩ nhiên có sức hấp dẫn riêng của nó.
(*) “Cửu đoản chi thủ”: đứng đầu trong chín đoản khí.
Đao hung tàn bá đạo chưa từng có đã hòa hợp với bản tính hung hãn từ nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm của võ sĩ như Đao Quỷ.
Mỗi một nhát đao bổ xuống, mỗi một lần chém tới đều phát ra đao ý, uy lực dĩ nhiên tăng gấp bội.
Bị hết đợt đao khí này tới đợt đao khí khác tấn công, Tần Xuyên tránh qua tránh lại, tựa như một chiếc thuyền đơn dập dềnh trên biển lớn.
Đoạn thép trên tay không ngừng quét ra từng đợt kiếm khí Thanh Liên, tựa như một đóa băng liên trong biển lửa có thể dập tắt cơn nóng rực trong thời khắc mấu chốt.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, hai người đã giao đấu hơn hai mươi chiêu, kiếm khí và đao khí điên cuồng vấn vít khiến phòng ốc xung quanh nát thành trăm ngàn mảnh.
Không ít cư dân và người đi đường đều chạy toán loạn, căn bản không dám đến gần khu vực này.
Tuy Đao Quỷ thấy mình chiếm thế thượng phong, nhưng lại không chạm được tới góc áo của Tần Xuyên, trong lòng liền bốc hỏa.
Sau khi phát ra ba vệt đao khí, Đao Quỷ bèn vung mạnh, Trảm mã đao múa may loạn xạ, dùng thân đao xuyên qua mưa đao khí hỗn loạn. Gã đằng không xoay vòng rồi đẩy đao khí tàn bạo hướng về phía Tần Xuyên.
Mặt đất dưới chân Tần Xuyên liền bị uy lực chấn động đến mức lõm xuống tan nát!
Tần Xuyên bèn trừng mắt, đột ngột phát hiện từng thấy đao pháp của gã này ở đâu đó.
Hắn không nghĩ nhiều, bèn hướng người lên khoảng không, đón lấy đao khí là một đợt kiếm khí lao tới!
Kiếm khí Thanh Liên tựa như mưa rơi dày đặt, sắc bén cực kỳ khiến đao khí nặng nề tức thì tan nát, hóa giải thế công lần này.
Đao Quỷ vẫn còn chiêu tiếp theo, gã soải rộng hai tay, Trảm mã đao quét ra một đường vòng cung, mượn đao khí giăng khắp trời để đánh cho Tần Xuyên trở tay không kịp!
-- Chết đi!
Thấy màn đao khí sắc bén càng dày đặc hơn trước sắp giáng xuống, Tần Xuyên đã sớm có chuẩn bị.
-- Thanh Liên kiếm giáp!
Kiếm khí băng lam đúng lúc chắn trước mặt Tần Xuyên, khi đao khí cách hắn chỉ còn dưới mười phân, kiếm khí tựa như núi lửa phun trào đánh cho đao khí tan nát.
Đao Quỷ xém nữa bị kiếm khí ập tới đột ngột gây thương tích, gã trở mình rơi xuống đất, thối lui vài bước.
Gã vội sờ lên mặt, có một vệt kiếm khí sượt qua khiến mặt gã rướm máu.
Đao Quỷ nuốt ực một phát, sợ hãi không thôi. Gã phát hiện mình đã dùng hết thực lực của mình tấn công, nhưng Tần Xuyên trước mắt hoàn toàn vẫn chưa thật sự tung chiêu!
-- Mày rốt cuộc… là ai?
-Đao Quỷ chợt nhận ra mình e là không phải đối thủ của thanh niên này.
Tần Xuyên cười tà:
-- Vấn đề này phải để tôi hỏi ông… Đao pháp khi nãy ông dùng chắc là “Bá tuyệt đao pháp” của “Bá Đao Môn” phải không…
Đao Quỷ nheo mắt, cơ mặt giựt giựt.
-- “Bá tuyệt đao pháp” chia thành ba bộ phận: trảm, đoạn, chấn. Lúc nãy rõ ràng ông dùng chiêu thức của hai bộ phận “chấn “ và “đoạn”, lẽ nào ông là người của Bá Đao Môn? Không phải… Bá Đao Môn là một trong thập đại môn phái, sao lại dám đối đầu với quân đội Hoa Hạ? Vậy… ông là phản đồ của Bá Đao Môn?
Đây cũng là lần đầu Tần Xuyên thấy tuyệt học thực sự của Bá Đao Môn, trước đó chỉ thấy trong sách và nghe Phó Thanh Y nhắc tới, nhưng hắn biết mình sẽ không nhìn lầm.
Ánh mắt Đao Quỷ hấp háy một hồi, gã nói:
-- Không liên quan đến mày.
Tần Xuyên cười khẽ:
- - Ông đừng hiểu lầm… Tôi không hứng thú gì chuyện ông tầm sư học đạo ở đâu… Chỉ là muốn xem thử đao ý của ông có thể đạt đến trình độ nào. Dù gì tìm một đao khách lĩnh ngộ đao ý không hề dễ dàng, tôi còn muốn xem thử có chi tiết nào đáng để cân nhắc không. Nhưng nếu ông đã dốc toàn lực, vậy thì đến lượt tôi ra tay thôi.
- - Thằng nhóc! Đừng quá ngông cuồng!
-Đao Quỷ giận dữ, Trảm mã đao bất ngờ giơ cao.
-- Ác quỷ đao ý, Thất sát trảm!
Thân thể cường tráng của Đao Quỷ như thể to lớn thêm vài phần, toàn thân giống hệt một trái bom có thể phát nổ bất cứ lức nào, đao khí bao bọc xung quanh gã.
Đao quang vàng ánh kim ngưng tụ giữa không trung, trong một giây ngắn ngủi đã tăng thêm bảy tầng, tựa như những chiếc gương màu ánh kim chồng chất lên nhau.
Ánh mặt Tần Xuyên nhanh như điện, phút chốc đã nắm được điểm mấu chốt của chiêu này, tay trái liền vung lên mạnh mẽ dứt khoát!
-- Thanh Liên kiếm ý, trảm không!
Kiếm khí biến thành một dải lụa choảng nhau kịch kiệt với luồng đao khí kia trên khoảng không.
- Chẳng lẽ mày muốn dùng thứ rác rưởi đó đấu với tao?
Tần Xuyên mỉm cười thần bí:
- Ông chưa hiểu cảnh giới của tôi đâu.
- Ha ha! Hay cho thằng nhóc khẩu xuất cuồng ngôn! Cho mày nếm mùi “Ác quỷ đao ý” của ông đây!
Đao Quỷ rống cười giận dữ, trừng cặp mắt hổ, toàn thân toát ra một luồng gió lạnh thấu xương, khí thế mãnh liệt như bão cát sa mạc, từng đợt sáng vàng ánh kim lấp lánh rực rỡ bao quanh thanh Trảm mã đao!
- Ác quỷ đao ý, quỷ thần tam trảo!
Đao Quỷ quát lớn một tiếng, Trảm mã đao liên tiếp đánh ra ba vệt đao khí. Trong lúc mơ hồ, đao khí giăng dày đặc xuất hiện trước mặt Tần Xuyên như một con ác quỷ dữ tợn!
Con ác quỷ này ngoác to cái miệng đỏ ngòm, cả hai vuốt quỷ đồng thời vạch ra những vệt sáng màu máu.
Đòn tấn công chưa kịp bổ xuống Tần Xuyên, chỉ với lực phân tán xung quanh của nó cũng đủ khiến bức tường hai bên xuất hiện vài đường nứt!
Xi măng và gạch liền sụp đổ như những tờ giấy mỏng manh!
May thay lúc này là buổi tối, các cửa hàng đã đóng cửa, bằng không đã đè chết người bình thường ở bên trong.
Tần Xuyên biết chân khí của hắn và Đao Quỷ tương đương nhau, cho nên chân khí của hắn tuyệt đối không tài nào chống lại đao khí này.
Vì thế hắn không chút do dự ngưng kết một luồng kiếm khí Thanh Liên, kiếm khí màu xanh thiên thanh xen lẫn màu lam bắn ra từ đoạn thép nhỏ tựa như một luồng suối phun trào.
- Phá!
Tần Xuyên giơ “kiếm” chếch lên rồi đâm tới với tốc độ cực nhanh, kiếm khí liền xé toạc ba vệt đao khí dũng mãnh.
Hệt như trong mây mù, một tia mặt trời sáng rực chọc thủng các tầng mây.
Ầm ầm ầm!
Cửa hàng cũ ở hai bên lại bị công kích có tính hủy diệt, bức tường phía sau lung lay sắp đổ, bốn bề mịt mù bụi bặm.
- Kiếm khí? Mày là kiếm khách?
Đao Quỷ lúc này mới có phản ứng, lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, không dám tin đao ý của mình lại bị một nhát kiếm của Tần Xuyên hóa giải!
Sắc mặt Tần Xuyên nghiêm nghị, không còn vẻ cười cợt ngày thường, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, màn khói đen quỷ dị không ngừng lượn lờ quanh người hắn.
Đao Quỷ không cam tâm phát hiện, một người trước giờ luôn ngông cuồng như gã lại cảm thấy một tia sợ hãi khi nhìn người thanh niên trẻ này!
- Mẹ nó, tao không tin một kiếm khách còn trẻ như mày có thể mạnh đến đâu!
Dường như nghĩ vậy khiến Đao Quỷ thêm phần bạo gan, gã bèn nhấc đao xông tới.
Thân thủ nhanh đến mức không nhìn rõ, dưới chân cuốn đầy bụi, y hệt một bóng đen hung ác lao về phía Tần Xuyên bổ mạnh đao xuống!
Đao phong cứng rắn tựa như đá vàng ngọc vỡ.
Keng!
Đao khí và kiếm khí choảng nhau kịch liệt, đột ngột phát ra tiếng lưỡi kim loại va chạm giòn tan!
Tần Xuyên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, chỉ có một tay cầm đoạn thép nhỏ kia gắng gượng chống chọi với thanh Trảm mã đao cuồn cuộn ngạo khí!
Sắc mặt đao quỷ nóng ran, gã cảm thấy mình bị sỉ nhục. Dựa vào đâu chỉ dùng một que đồng nát mà dám đấu với danh đao ngàn năm của gã?
Điều có thể giải thích duy nhất chính là kiếm khí của người thanh niên này mạnh hơn nhiều so với đao khí của gã, hoặc là kiếm ý của hắn đã đạt tới cảnh giới cao hơn.
Giống như đại đao đắp nên từ bùn đất chém vào đoạn thép tinh, trông có vẻ đại đao lợi hại, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn về chất!
Nhưng… có khả năng này sao? Nhìn tên này thế nào cũng mới hai mươi mấy tuổi thôi mà!
Không nghĩ nhiều nữa, Đao Quỷ đỏ hằn cả mắt, Trảm mã đao thế mạnh như chẻ tre, theo thân hình tung bay của gã tản phát ra đao khí bá đạo bừng bừng khí thế.
Ầm! Ầm!
Đao khí vàng ánh kim tựa như những lát cắt bán nguyệt, quanh cảnh giết người trong không gian nhỏ hẹp càng cuồng bạo dị thường.
Tuy nói kiếm là “vua của trăm binh”, nhưng đao cũng là “cửu đoản chi thủ” (*), hai loại vũ khí được sử dụng rộng rãi nhất dĩ nhiên có sức hấp dẫn riêng của nó.
(*) “Cửu đoản chi thủ”: đứng đầu trong chín đoản khí.
Đao hung tàn bá đạo chưa từng có đã hòa hợp với bản tính hung hãn từ nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm của võ sĩ như Đao Quỷ.
Mỗi một nhát đao bổ xuống, mỗi một lần chém tới đều phát ra đao ý, uy lực dĩ nhiên tăng gấp bội.
Bị hết đợt đao khí này tới đợt đao khí khác tấn công, Tần Xuyên tránh qua tránh lại, tựa như một chiếc thuyền đơn dập dềnh trên biển lớn.
Đoạn thép trên tay không ngừng quét ra từng đợt kiếm khí Thanh Liên, tựa như một đóa băng liên trong biển lửa có thể dập tắt cơn nóng rực trong thời khắc mấu chốt.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, hai người đã giao đấu hơn hai mươi chiêu, kiếm khí và đao khí điên cuồng vấn vít khiến phòng ốc xung quanh nát thành trăm ngàn mảnh.
Không ít cư dân và người đi đường đều chạy toán loạn, căn bản không dám đến gần khu vực này.
Tuy Đao Quỷ thấy mình chiếm thế thượng phong, nhưng lại không chạm được tới góc áo của Tần Xuyên, trong lòng liền bốc hỏa.
Sau khi phát ra ba vệt đao khí, Đao Quỷ bèn vung mạnh, Trảm mã đao múa may loạn xạ, dùng thân đao xuyên qua mưa đao khí hỗn loạn. Gã đằng không xoay vòng rồi đẩy đao khí tàn bạo hướng về phía Tần Xuyên.
Mặt đất dưới chân Tần Xuyên liền bị uy lực chấn động đến mức lõm xuống tan nát!
Tần Xuyên bèn trừng mắt, đột ngột phát hiện từng thấy đao pháp của gã này ở đâu đó.
Hắn không nghĩ nhiều, bèn hướng người lên khoảng không, đón lấy đao khí là một đợt kiếm khí lao tới!
Kiếm khí Thanh Liên tựa như mưa rơi dày đặt, sắc bén cực kỳ khiến đao khí nặng nề tức thì tan nát, hóa giải thế công lần này.
Đao Quỷ vẫn còn chiêu tiếp theo, gã soải rộng hai tay, Trảm mã đao quét ra một đường vòng cung, mượn đao khí giăng khắp trời để đánh cho Tần Xuyên trở tay không kịp!
-- Chết đi!
Thấy màn đao khí sắc bén càng dày đặc hơn trước sắp giáng xuống, Tần Xuyên đã sớm có chuẩn bị.
-- Thanh Liên kiếm giáp!
Kiếm khí băng lam đúng lúc chắn trước mặt Tần Xuyên, khi đao khí cách hắn chỉ còn dưới mười phân, kiếm khí tựa như núi lửa phun trào đánh cho đao khí tan nát.
Đao Quỷ xém nữa bị kiếm khí ập tới đột ngột gây thương tích, gã trở mình rơi xuống đất, thối lui vài bước.
Gã vội sờ lên mặt, có một vệt kiếm khí sượt qua khiến mặt gã rướm máu.
Đao Quỷ nuốt ực một phát, sợ hãi không thôi. Gã phát hiện mình đã dùng hết thực lực của mình tấn công, nhưng Tần Xuyên trước mắt hoàn toàn vẫn chưa thật sự tung chiêu!
-- Mày rốt cuộc… là ai?
-Đao Quỷ chợt nhận ra mình e là không phải đối thủ của thanh niên này.
Tần Xuyên cười tà:
-- Vấn đề này phải để tôi hỏi ông… Đao pháp khi nãy ông dùng chắc là “Bá tuyệt đao pháp” của “Bá Đao Môn” phải không…
Đao Quỷ nheo mắt, cơ mặt giựt giựt.
-- “Bá tuyệt đao pháp” chia thành ba bộ phận: trảm, đoạn, chấn. Lúc nãy rõ ràng ông dùng chiêu thức của hai bộ phận “chấn “ và “đoạn”, lẽ nào ông là người của Bá Đao Môn? Không phải… Bá Đao Môn là một trong thập đại môn phái, sao lại dám đối đầu với quân đội Hoa Hạ? Vậy… ông là phản đồ của Bá Đao Môn?
Đây cũng là lần đầu Tần Xuyên thấy tuyệt học thực sự của Bá Đao Môn, trước đó chỉ thấy trong sách và nghe Phó Thanh Y nhắc tới, nhưng hắn biết mình sẽ không nhìn lầm.
Ánh mắt Đao Quỷ hấp háy một hồi, gã nói:
-- Không liên quan đến mày.
Tần Xuyên cười khẽ:
- - Ông đừng hiểu lầm… Tôi không hứng thú gì chuyện ông tầm sư học đạo ở đâu… Chỉ là muốn xem thử đao ý của ông có thể đạt đến trình độ nào. Dù gì tìm một đao khách lĩnh ngộ đao ý không hề dễ dàng, tôi còn muốn xem thử có chi tiết nào đáng để cân nhắc không. Nhưng nếu ông đã dốc toàn lực, vậy thì đến lượt tôi ra tay thôi.
- - Thằng nhóc! Đừng quá ngông cuồng!
-Đao Quỷ giận dữ, Trảm mã đao bất ngờ giơ cao.
-- Ác quỷ đao ý, Thất sát trảm!
Thân thể cường tráng của Đao Quỷ như thể to lớn thêm vài phần, toàn thân giống hệt một trái bom có thể phát nổ bất cứ lức nào, đao khí bao bọc xung quanh gã.
Đao quang vàng ánh kim ngưng tụ giữa không trung, trong một giây ngắn ngủi đã tăng thêm bảy tầng, tựa như những chiếc gương màu ánh kim chồng chất lên nhau.
Ánh mặt Tần Xuyên nhanh như điện, phút chốc đã nắm được điểm mấu chốt của chiêu này, tay trái liền vung lên mạnh mẽ dứt khoát!
-- Thanh Liên kiếm ý, trảm không!
Kiếm khí biến thành một dải lụa choảng nhau kịch kiệt với luồng đao khí kia trên khoảng không.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính