Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 304: Đao Quỷ
Chỉ thấy một luồng chân khí tựa cuồng phong, thế như chẻ tre lao thẳng đến đám đông!
Trương Hạo Dương và mười mấy quân sĩ đều bị đánh trúng, tất cả đều bị hất tung lên, người thì té gãy hết mấy đoạn xương, kẻ thì hôn mê bất tỉnh.
Một gã mặc đồ đen che mặt có thân hình vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, cao hơn hai mét, lưng cõng một hộp sắt cũng to không kém xuất hiện ngay trong vòng vây!
Hai tên tội phạm bị vây vừa thấy người đến liền tỏ vẻ kính sợ, song cũng rất mừng, rõ ràng thấy sắp được cứu rồi.
Nhưng gã cao to đó chỉ hừ một tiếng rồi vung mạnh tay ra nắm lấy cổ hai tên này.
- Hừ, đồ vô dụng… Có chút nhiệm vụ cũng làm không xong, giữ bọn mày lại có ích gì?
Trong mắt gã hằn đầy sát khí hiểm ác.
Khi nãy hai tên này còn rất vui mừng, nhưng ngay sau đó liền hoảng sợ:
- Đao trưởng lão! Xin đừng mà…
Nhưng gã rõ ràng không định để chúng sống sót.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Hai tiếng rắc vang lên giòn tan, hai tên này đã bị bóp nát cổ chết tươi!
Chúng đến chết cũng khó tin được lại chết trong tay thủ lĩnh của mình!
Trương Hạo Dương bò dậy, mặt ông xanh rờn, lồng ngực sôi sục máu nóng, biết đối phương sức mạnh cao cường nên không dám tùy tiện ra tay, bèn bảo đám quân sĩ chĩa súng vào gã cao to.
- Mà là ai? Mau giơ tay lên! Còn nhúc nhích tao ra lệnh nổ súng đấy!
Nhưng gã không màng gì đến Trương Hạo Dương, ngẩng cao đầu cười vang mấy tiếng “ha ha ha”.
Từng đợt chân khí mạnh bạo như sóng biển càn quét cuồn cuộn bốc lên khiến cả chục quân sĩ run cầm cập, giống như bị cuồng phong thổi bay bọn họ!
Cuối cùng Tần Xuyên đã xác định thực lực gã này chắc chắn trên mức Tiên Thiên trung cấp, dù chưa đến Tiên Thiên cao cấp nhưng cũng tương đương rồi!
- Hôm nay xem như tụi bây may mắn, tao không rảnh xử lý tụi bây, cút hết cho tao!
Gã cao to rống lên, thân hình như ngọn núi nhỏ chớp mắt rời khỏi vòng vây tựa như phi yến đạp tuyết, tung người rồi đáp xuống hai lần thì đã đến đường đối diện, tiếp đó mất hút!
Trương Hạo Dương mềm nhũn toàn thân, thiếu điều ngã lăn ra đất. Còn các quân sĩ khác bắt đầu phun máu tươi, họ đã bị chân khí đánh đến nội thương!
- Thôi rồi… có chuyện lớn rồi!
Trương Hạo Dương bừng tỉnh. Đây chắc là phần tử đáng ngờ nhập cảnh mà Bộ An ninh đang truy lùng, nào ngờ chúng chẳng những nắm tin nhanh nhạy, biết trước họ sắp đến tra soát, thậm chí còn lớn gan định thu xếp người trà trộn vào quân đội!
Quan trọng là sức mạnh của kẻ đó lại ở mức cao thủ Tiên Thiên! Hơn nữa thủ đoạn hung ác, cả người của phe mình cũng giết chết bịt miệng!
Vừa nghĩ đến địch trong tối ta ngoài sáng, Trương Hạo Dương vội lấy điện thoại ra báo cáo việc này với Liễu Hàn Yên…
Chẳng ai để ý Tần Xuyên mới nãy còn ở hiện trường đã bốc hơi mất dạng, hắn hối hả đuổi theo gã cao to kia!
Tần Xuyên vốn định mặc kệ chuyện này, những nghĩ tới có thể gã này là phần tử khủng bố sẽ giao thủ với Liễu Hàn Yên, hắn liền thấy lo lắng.
Thực lực của Liễu Hàn Yên tuyệt đối không thể đánh bại gã này.
Cho nên Tần Xuyên tính giải quyết rắc rối này giúp vợ trước, bằng không nếu Liễu Hàn Yên đụng phải gã sẽ rất nguy hiểm!
Đương nhiên Tần Xuyên không chắc mình có thể giết gã hay không, lỡ đâu đánh không lại thì chạy thoát thân cũng không thành vấn đề, ít ra có thể tìm hiểu kẻ địch một chút.
Đầu đường thành phố Đông Hoa tối om, trên nóc những dãy cửa hàng và nhà ở có hai bóng người đang phi thân.
Tốc độ của họ nhanh như tên bắn, gió không ngừng rít gào bên tai.
Tuy gã đó rất nhanh nhẹn, nhưng dù gì thân hình cũng khá thô kệch, hơn nữa khinh công chẳng phải sở trường của y, do đó vẫn bị Tần Xuyên kéo gần khoảng cách.
Thấy Tần Xuyên sắp đuổi kịp, gã nhảy vào một ngõ cụt trong khu khố cũ. Khi đứng vững trên mặt đất, gã xoay người lại, ánh mắt tối tăm như màn đêm nhìn trừng trừng Tần Xuyên.
- Thằng ranh kia! Mày là đứa nào? Sao thích lo chuyện bao đồng quá vậy?
Gã dĩ nhiên có thể thấy thực lực của Tần Xuyên không tầm thường, cho nên không vội ra tay mà hỏi rõ đầu đuôi.
Tần Xuyên bắt đầu cảnh giác, giữ một khoảng cách nhất định, thản nhiên nói:
- Tôi mới là người nên hỏi các ông là ai, dám đối đầu với Bộ An ninh Hoa Hạ, gan cũng không nhỏ đâu!
- Có vài chuyện, vài người không phải một thằng miệng còn hôi sữa như mày dò xét được đâu. Tốt nhất mày mau cút ngay, nể tình mày còn trẻ, thực lực không tệ nên cho mày con đường sống, bằng không đừng trách tao bụng dạ độc ác!
Gã cười đầy ác ý.
Tần Xuyên nhếch miệng:
- Trừ khi ông nói các người đến từ đâu, có mục đích gì, bằng không… Tôi đành phải thấy bao nhiêu giết bấy nhiêu, tránh để các người đến gây chuyện với vợ tôi.
- Ha ha! Cũng mạnh miệng lắm! Vậy để tao xem thử mày mạnh đến đâu!
Sâu trong lòng gã vẫn nghĩ trẻ tuổi như Tần Xuyên không thể là đối thủ của mình.
Gã bèn tung chiêu mãnh hổ xuất chuồng, người như điện chớp tóm lấy ngực của Tần Xuyên.
Tần Xuyên lách mình né tránh, tung chiêu Thông bối quyền đánh trả nhắm vào ngực gã. Nhưng đối phương đã nhanh chóng lùi lại, chỉ cách có mấy mi-li-mét, cú đánh không hề trúng.
Bàn tay của gã đổi từ trảo thành đao, liên tục xoay vòng tung mấy đòn liên hoàn bức Tần Xuyên thối lui liên tiếp.
Tần Xuyên lấy chậm đánh nhanh, chân khí Băng Liên tựa băng tơ lạnh buốt làm giảm tốc độ công kích của gã, song chưởng liên hồi, dồn dập tựa mưa giông giáng vào các huyệt vị lớn của gã.
Gã liền vận chân khí hộ thể, dùng chưởng pháp phá núi hóa giải thế công của Tần Xuyên.
Chân khí của cả hai phát ra tiếng nổ đôm đốp, quyền chưởng đan xen, chân chạm phải nhau, thi thoảng đạp chân vào tường lún cả gạch vữa xi măng.
Qua bốn, năm mươi chiêu liên tiếp, Tần Xuyên phát hiện chân khí của mình và gã kia có thể nói không ngang hàng nhau lắm. Gã vẫn chiếm ưu thế so với công pháp Thanh Liên quyết cửu phẩm của hắn, trên thực tế, tu vi của gã cao hơn hắn một bậc.
Đặt nửa bước vào Tiên Thiên cao cấp, Tần Xuyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đúng là còn cách Tiên Thiên cao cấp một chặng, nhưng dù gì cũng chạm được ngưỡng cửa rồi.
Dù vậy, cao thủ ở cấp bậc này đã là hiếm thấy trong số cao thủ Tiên Thiên, dù là trong thập đại môn phái cũng sẽ là trụ cột vững chắc!
- Thằng nhóc, tao quả là xem thường mày rồi, chân khí tà môn của mày đúng là phiền phức!
Trong mắt gã lộ một tia hứng thú, cử động nắm đấm có phần lạnh lẽo, nhếch một nụ cười tà dưới lớp bịt mặt.
- Đáng lẽ chỉ muốn chơi một chút rồi xử mày luôn, xem ra nếu không dùng bản lĩnh thật sự thì hôm nay không dễ rời khỏi đây rồi, thôi được… Cho mày thấy thực lực chân chính của Đao gia tao!
Dứt lời, gã đột ngột duỗi tay ra sau, một đợt chân khí xộc vào hộp sắt dài sau lưng.
Leng keng!
Trong tiếng kim loại va chạm, chỉ thấy một thứ vũ khí lóe hàn quang bay ra rơi vào tay gã!
Tần Xuyên tập trung nhìn kỹ, lập tức nhận ra thứ đó!
Trảm mã đao?
Đao này dài khoảng hai mét hơn, cán đao dài một mét, khắp thân đao lấp lánh ánh đen vàng, rõ ràng là được chế tạo từ chất kim loại đặc thù!
- Trảm mã đao này tên là “Quỷ Hùng”, do danh sư đúc đao tạo thành từ mỏ sắt đen tại tái ngoại cả ngàn năm trước, nặng 50 ký! Đao của Quỷ Đao tao không chém kẻ vô danh tiểu tốt, mau nói rõ họ tên để tao lấy đầu mày!
Gã Đao Quỷ ngẩng đầu cuồng ngạo, chĩa Trảm mã đao vào Tần Xuyên.
Tần Xuyên nheo mắt, thì ra gã này chính là “đao khách”.
Chẳng trách hắn luôn cảm thấy thực lực của gã còn chỗ giấu diếm, bởi vì công phu tay chân và tu vi của gã không tương xứng lắm, có thể nói là quá thường.
Nếu gã là “đao khách” thì mọi chuyện đều rõ rồi!
Kiếm có kiếm ý, đao có đao ý!
Trên thực tế, mọi vũ khí trên đời khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, chúng đều nắm giữ một dạng ý cảnh.
Chỉ là kiếm đứng đầu trăm binh, cho nên có rất nhiều người dùng kiếm, vì vậy kiếm khách lưu truyền rất rộng trong giới võ cổ, nhiều người đã từng nghe nói qua.
Nhưng với các vũ khí khác như đao, thương, côn bổng hoặc cung tên thì ít người sử dụng hơn, đặc biệt là khi vũ khí nóng tung hoành ở thế giới hiện đại, cho nên càng không mấy ai nghiên cứu những thứ này.
Việc này dẫn đến không còn ai hiểu rõ nhiều cảnh giới cao thâm của binh khí, cho rằng chỉ có luyện kiếm mới có thể đạt được thực lực võ cổ vượt mức bình thường, còn vũ khí khác thì chẳng là gì.
Tần Xuyên đọc rộng hiểu nhiều, cũng biết đến không ít điều liên quan đến cảnh giới cao thâm của vũ khí khác từ Phó Thanh Y, cho nên hắn không quá kinh ngạc.
Có điều đao khách còn quá ít trên thế giới, ít hơn nhiều so với kiếm khách, giống như “Bá Đao Môn” của thập đại môn phái, nghe nói có đến mấy đao khách lợi hại, nhưng chưa từng nghe chút phong thanh trên giang hồ.
Còn về danh hiệu “Đao Quỷ” thì Tần Xuyên chưa từng nghe bao giờ…
Bất kể ra sao, lần đầu chạm mặt đao khách, Tần Xuyên có chút sôi sục khí huyết, trong mắt lượn lờ sương đen, cực kỳ hứng thú.
Hắn muốn thấy cảnh giới “đao ý” của gã này như thế nào.
- Ông không cần biết tên của tôi, bởi vì ông không giết nổi tôi đâu.
Dứt lời, hắn đưa tay ra sau tóm lấy tường gạch vỡ nát, sau khi đống gạch tan tành, hắn phối hợp chân khí, dùng lực lấy ra một đoạn thép rỉ đã bị đứt.
Đối diện với Đao Quỷ như mãnh hổ xuất chuồng, Trảm mã đao hừng hực sát khí, Tần Xuyên ung dung giơ lên đoạn thép trong tay.
Trương Hạo Dương và mười mấy quân sĩ đều bị đánh trúng, tất cả đều bị hất tung lên, người thì té gãy hết mấy đoạn xương, kẻ thì hôn mê bất tỉnh.
Một gã mặc đồ đen che mặt có thân hình vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, cao hơn hai mét, lưng cõng một hộp sắt cũng to không kém xuất hiện ngay trong vòng vây!
Hai tên tội phạm bị vây vừa thấy người đến liền tỏ vẻ kính sợ, song cũng rất mừng, rõ ràng thấy sắp được cứu rồi.
Nhưng gã cao to đó chỉ hừ một tiếng rồi vung mạnh tay ra nắm lấy cổ hai tên này.
- Hừ, đồ vô dụng… Có chút nhiệm vụ cũng làm không xong, giữ bọn mày lại có ích gì?
Trong mắt gã hằn đầy sát khí hiểm ác.
Khi nãy hai tên này còn rất vui mừng, nhưng ngay sau đó liền hoảng sợ:
- Đao trưởng lão! Xin đừng mà…
Nhưng gã rõ ràng không định để chúng sống sót.
Rắc rắc! Rắc rắc!
Hai tiếng rắc vang lên giòn tan, hai tên này đã bị bóp nát cổ chết tươi!
Chúng đến chết cũng khó tin được lại chết trong tay thủ lĩnh của mình!
Trương Hạo Dương bò dậy, mặt ông xanh rờn, lồng ngực sôi sục máu nóng, biết đối phương sức mạnh cao cường nên không dám tùy tiện ra tay, bèn bảo đám quân sĩ chĩa súng vào gã cao to.
- Mà là ai? Mau giơ tay lên! Còn nhúc nhích tao ra lệnh nổ súng đấy!
Nhưng gã không màng gì đến Trương Hạo Dương, ngẩng cao đầu cười vang mấy tiếng “ha ha ha”.
Từng đợt chân khí mạnh bạo như sóng biển càn quét cuồn cuộn bốc lên khiến cả chục quân sĩ run cầm cập, giống như bị cuồng phong thổi bay bọn họ!
Cuối cùng Tần Xuyên đã xác định thực lực gã này chắc chắn trên mức Tiên Thiên trung cấp, dù chưa đến Tiên Thiên cao cấp nhưng cũng tương đương rồi!
- Hôm nay xem như tụi bây may mắn, tao không rảnh xử lý tụi bây, cút hết cho tao!
Gã cao to rống lên, thân hình như ngọn núi nhỏ chớp mắt rời khỏi vòng vây tựa như phi yến đạp tuyết, tung người rồi đáp xuống hai lần thì đã đến đường đối diện, tiếp đó mất hút!
Trương Hạo Dương mềm nhũn toàn thân, thiếu điều ngã lăn ra đất. Còn các quân sĩ khác bắt đầu phun máu tươi, họ đã bị chân khí đánh đến nội thương!
- Thôi rồi… có chuyện lớn rồi!
Trương Hạo Dương bừng tỉnh. Đây chắc là phần tử đáng ngờ nhập cảnh mà Bộ An ninh đang truy lùng, nào ngờ chúng chẳng những nắm tin nhanh nhạy, biết trước họ sắp đến tra soát, thậm chí còn lớn gan định thu xếp người trà trộn vào quân đội!
Quan trọng là sức mạnh của kẻ đó lại ở mức cao thủ Tiên Thiên! Hơn nữa thủ đoạn hung ác, cả người của phe mình cũng giết chết bịt miệng!
Vừa nghĩ đến địch trong tối ta ngoài sáng, Trương Hạo Dương vội lấy điện thoại ra báo cáo việc này với Liễu Hàn Yên…
Chẳng ai để ý Tần Xuyên mới nãy còn ở hiện trường đã bốc hơi mất dạng, hắn hối hả đuổi theo gã cao to kia!
Tần Xuyên vốn định mặc kệ chuyện này, những nghĩ tới có thể gã này là phần tử khủng bố sẽ giao thủ với Liễu Hàn Yên, hắn liền thấy lo lắng.
Thực lực của Liễu Hàn Yên tuyệt đối không thể đánh bại gã này.
Cho nên Tần Xuyên tính giải quyết rắc rối này giúp vợ trước, bằng không nếu Liễu Hàn Yên đụng phải gã sẽ rất nguy hiểm!
Đương nhiên Tần Xuyên không chắc mình có thể giết gã hay không, lỡ đâu đánh không lại thì chạy thoát thân cũng không thành vấn đề, ít ra có thể tìm hiểu kẻ địch một chút.
Đầu đường thành phố Đông Hoa tối om, trên nóc những dãy cửa hàng và nhà ở có hai bóng người đang phi thân.
Tốc độ của họ nhanh như tên bắn, gió không ngừng rít gào bên tai.
Tuy gã đó rất nhanh nhẹn, nhưng dù gì thân hình cũng khá thô kệch, hơn nữa khinh công chẳng phải sở trường của y, do đó vẫn bị Tần Xuyên kéo gần khoảng cách.
Thấy Tần Xuyên sắp đuổi kịp, gã nhảy vào một ngõ cụt trong khu khố cũ. Khi đứng vững trên mặt đất, gã xoay người lại, ánh mắt tối tăm như màn đêm nhìn trừng trừng Tần Xuyên.
- Thằng ranh kia! Mày là đứa nào? Sao thích lo chuyện bao đồng quá vậy?
Gã dĩ nhiên có thể thấy thực lực của Tần Xuyên không tầm thường, cho nên không vội ra tay mà hỏi rõ đầu đuôi.
Tần Xuyên bắt đầu cảnh giác, giữ một khoảng cách nhất định, thản nhiên nói:
- Tôi mới là người nên hỏi các ông là ai, dám đối đầu với Bộ An ninh Hoa Hạ, gan cũng không nhỏ đâu!
- Có vài chuyện, vài người không phải một thằng miệng còn hôi sữa như mày dò xét được đâu. Tốt nhất mày mau cút ngay, nể tình mày còn trẻ, thực lực không tệ nên cho mày con đường sống, bằng không đừng trách tao bụng dạ độc ác!
Gã cười đầy ác ý.
Tần Xuyên nhếch miệng:
- Trừ khi ông nói các người đến từ đâu, có mục đích gì, bằng không… Tôi đành phải thấy bao nhiêu giết bấy nhiêu, tránh để các người đến gây chuyện với vợ tôi.
- Ha ha! Cũng mạnh miệng lắm! Vậy để tao xem thử mày mạnh đến đâu!
Sâu trong lòng gã vẫn nghĩ trẻ tuổi như Tần Xuyên không thể là đối thủ của mình.
Gã bèn tung chiêu mãnh hổ xuất chuồng, người như điện chớp tóm lấy ngực của Tần Xuyên.
Tần Xuyên lách mình né tránh, tung chiêu Thông bối quyền đánh trả nhắm vào ngực gã. Nhưng đối phương đã nhanh chóng lùi lại, chỉ cách có mấy mi-li-mét, cú đánh không hề trúng.
Bàn tay của gã đổi từ trảo thành đao, liên tục xoay vòng tung mấy đòn liên hoàn bức Tần Xuyên thối lui liên tiếp.
Tần Xuyên lấy chậm đánh nhanh, chân khí Băng Liên tựa băng tơ lạnh buốt làm giảm tốc độ công kích của gã, song chưởng liên hồi, dồn dập tựa mưa giông giáng vào các huyệt vị lớn của gã.
Gã liền vận chân khí hộ thể, dùng chưởng pháp phá núi hóa giải thế công của Tần Xuyên.
Chân khí của cả hai phát ra tiếng nổ đôm đốp, quyền chưởng đan xen, chân chạm phải nhau, thi thoảng đạp chân vào tường lún cả gạch vữa xi măng.
Qua bốn, năm mươi chiêu liên tiếp, Tần Xuyên phát hiện chân khí của mình và gã kia có thể nói không ngang hàng nhau lắm. Gã vẫn chiếm ưu thế so với công pháp Thanh Liên quyết cửu phẩm của hắn, trên thực tế, tu vi của gã cao hơn hắn một bậc.
Đặt nửa bước vào Tiên Thiên cao cấp, Tần Xuyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đúng là còn cách Tiên Thiên cao cấp một chặng, nhưng dù gì cũng chạm được ngưỡng cửa rồi.
Dù vậy, cao thủ ở cấp bậc này đã là hiếm thấy trong số cao thủ Tiên Thiên, dù là trong thập đại môn phái cũng sẽ là trụ cột vững chắc!
- Thằng nhóc, tao quả là xem thường mày rồi, chân khí tà môn của mày đúng là phiền phức!
Trong mắt gã lộ một tia hứng thú, cử động nắm đấm có phần lạnh lẽo, nhếch một nụ cười tà dưới lớp bịt mặt.
- Đáng lẽ chỉ muốn chơi một chút rồi xử mày luôn, xem ra nếu không dùng bản lĩnh thật sự thì hôm nay không dễ rời khỏi đây rồi, thôi được… Cho mày thấy thực lực chân chính của Đao gia tao!
Dứt lời, gã đột ngột duỗi tay ra sau, một đợt chân khí xộc vào hộp sắt dài sau lưng.
Leng keng!
Trong tiếng kim loại va chạm, chỉ thấy một thứ vũ khí lóe hàn quang bay ra rơi vào tay gã!
Tần Xuyên tập trung nhìn kỹ, lập tức nhận ra thứ đó!
Trảm mã đao?
Đao này dài khoảng hai mét hơn, cán đao dài một mét, khắp thân đao lấp lánh ánh đen vàng, rõ ràng là được chế tạo từ chất kim loại đặc thù!
- Trảm mã đao này tên là “Quỷ Hùng”, do danh sư đúc đao tạo thành từ mỏ sắt đen tại tái ngoại cả ngàn năm trước, nặng 50 ký! Đao của Quỷ Đao tao không chém kẻ vô danh tiểu tốt, mau nói rõ họ tên để tao lấy đầu mày!
Gã Đao Quỷ ngẩng đầu cuồng ngạo, chĩa Trảm mã đao vào Tần Xuyên.
Tần Xuyên nheo mắt, thì ra gã này chính là “đao khách”.
Chẳng trách hắn luôn cảm thấy thực lực của gã còn chỗ giấu diếm, bởi vì công phu tay chân và tu vi của gã không tương xứng lắm, có thể nói là quá thường.
Nếu gã là “đao khách” thì mọi chuyện đều rõ rồi!
Kiếm có kiếm ý, đao có đao ý!
Trên thực tế, mọi vũ khí trên đời khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, chúng đều nắm giữ một dạng ý cảnh.
Chỉ là kiếm đứng đầu trăm binh, cho nên có rất nhiều người dùng kiếm, vì vậy kiếm khách lưu truyền rất rộng trong giới võ cổ, nhiều người đã từng nghe nói qua.
Nhưng với các vũ khí khác như đao, thương, côn bổng hoặc cung tên thì ít người sử dụng hơn, đặc biệt là khi vũ khí nóng tung hoành ở thế giới hiện đại, cho nên càng không mấy ai nghiên cứu những thứ này.
Việc này dẫn đến không còn ai hiểu rõ nhiều cảnh giới cao thâm của binh khí, cho rằng chỉ có luyện kiếm mới có thể đạt được thực lực võ cổ vượt mức bình thường, còn vũ khí khác thì chẳng là gì.
Tần Xuyên đọc rộng hiểu nhiều, cũng biết đến không ít điều liên quan đến cảnh giới cao thâm của vũ khí khác từ Phó Thanh Y, cho nên hắn không quá kinh ngạc.
Có điều đao khách còn quá ít trên thế giới, ít hơn nhiều so với kiếm khách, giống như “Bá Đao Môn” của thập đại môn phái, nghe nói có đến mấy đao khách lợi hại, nhưng chưa từng nghe chút phong thanh trên giang hồ.
Còn về danh hiệu “Đao Quỷ” thì Tần Xuyên chưa từng nghe bao giờ…
Bất kể ra sao, lần đầu chạm mặt đao khách, Tần Xuyên có chút sôi sục khí huyết, trong mắt lượn lờ sương đen, cực kỳ hứng thú.
Hắn muốn thấy cảnh giới “đao ý” của gã này như thế nào.
- Ông không cần biết tên của tôi, bởi vì ông không giết nổi tôi đâu.
Dứt lời, hắn đưa tay ra sau tóm lấy tường gạch vỡ nát, sau khi đống gạch tan tành, hắn phối hợp chân khí, dùng lực lấy ra một đoạn thép rỉ đã bị đứt.
Đối diện với Đao Quỷ như mãnh hổ xuất chuồng, Trảm mã đao hừng hực sát khí, Tần Xuyên ung dung giơ lên đoạn thép trong tay.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính