Toàn Năng Khí Thiếu
Chương 210: Thiên lý hương
Lời vừa nói ra, mọi người đều có một loại ảo giác, hình tượng của Tần Xuyên trong nháy mắt trở nên cao thượng và thâm trầm hơn.
Mặc dù hắn mặc quần lót, giống như bức tượng điêu khắc cổ đại phương Tây, mặc rất ít, nhưng cũng có thể biểu đạt được cảnh ý thâm sâu.
Sau khi Tần Xuyên nói xong, khóe mắt liếc nhìn Liễu Hàn Yên, xem phản ứng của cô.
Đáng tiếc thần thái của Liễu Hàn Yên không có gì thay đổi, dường như cô không thể lĩnh hội được những lời lẽ ngọt ngào này, cô căn bản không hề tin vào lời Tần Xuyên.
- Vợ ơi, vợ à...
Tần Xuyên đến sát bên tai cô, nhỏ giọng nói:
- Sao em không có chút phản ứng gì vậy?
Liễu Hàn Yên nháy mắt mấy cái, nhìn hắn
- Muốn phản ứng thế nào?
- Mắt phải hồng hồng, nước mắt lã chã, kiểu như cảm động đến rơi lệ ấy… phối hợp một chút đi.
Liễu Hàn Yên trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Em không làm đâu.
Nói xong, cô cầm quần, xoay người đi lấy quần áo cho Tần Xuyên thay.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng, khiến mọi người ai cũng cảm thấy bất ngờ, phụ nữ bình thường nhận được chiếc nhẫn kim cương quý giá như vậy, dù không mừng rỡ như điên, thì chắc chắn cũng sẽ chớp chớp đôi mắt đẹp.
Cô nàng thì hay rồi, hình như nhận chiếc nhẫn hai mươi triệu chẳng khác gì nhận chiếc nhẫn hai ngàn tệ.
Vợ chồng Liễu Trung Kình cười khổ, cảm thấy buồn thay cho Tần Xuyên, muốn nịnh nọt một người vợ như vậy, đúng là độ khó quá lớn.
Cũng may Tần Xuyên đã tương đối quen rồi, lắc lắc mông rồi chạy về phía biển, vừa chạy vừa quay đầu lại hỏi:
- Mọi người có ai đi bơi cùng không? Ở đây không có cá mập đâu!
Mọi người đều trợn mắc, thằng nhóc này suy nghĩ chu đáo thật.
Dĩ nhiên những người khác không cùng Tần Xuyên ra biển, một mình Tần Xuyên tắm biển rồi tắm nước sạch, thay bộ đồ Liễu Hàn Yên đem đến, cuối cùng chính thức ngồi xuống.
Tần Minh và Liễu Trung Kình cười nói vui vẻ, cùng với mối liên hôn của đôi trẻ, hai nhà cũng đang ở trong kỳ trăng mật.
Thấy Tần Xuyên quay lại ngồi vào vị trí, Tần Minh đột nhiên đề nghị:
- Tần Xuyên à, tháng sau cháu đưa Hàn Yên về gia tộc một chuyến, dù sao cũng không xa lắm, theo quy củ, tử tôn Tần gia sau khi lập gia đình đều phải đưa vợ về nhà tổ bái lạy các tổ tông, con là trưởng tôn trưởng tử, càng không thể ngoại lệ.
Tần Xuyên nhíu mày, trước kia tổ phụ của hắn chẳng hề để ý đến cha hắn, giờ lại muốn hắn dẫn Liễu Hàn Yên về gia tộc tế tổ, đúng là kế hoạch thay đổi quá nhiều rồi.
Nhưng cũng không khó hiểu, dù sao Liễu Hàn Yên cũng đại diện cho cả Liễu gia, nếu như sau khi bọn họ kết hôn, Tần gia không để bọn họ quay về gia tộc một chuyến, làm chút hình thức, thì đúng là không hay cho lắm.
Tần Xuyên cảm thấy, gọi hắn về là giả, mục đích chủ yếu là muốn Liễu Hàn Yên bước vào cửa Tần gia.
- Trong gia tộc đã sắp xếp cho bọn cháu một sân nhỏ, đặc biệt dành riêng cho các cháu ở khi quay về gia tộc, đến lúc các cháu cưới, chỗ đó cũng coi như phòng cưới của các cháu.
Tần Hải cũng cười nói.
Liễu Trung Kình đồng ý nói:
- Tần gia sắp xếp như vậy rất thỏa đáng, tuy bây giờ hai đứa nhỏ đang người nam kẻ bắc, nhưng quay về bái tổ thì vẫn phải về, không thể quên đi gốc gác được.
Tần Minh mỉm cười gật đầu:
- Dĩ nhiên là vậy, cũng phải để tổ tông phù hộ, để chúng nó sớm sinh một thằng nhóc mập mạp.
Tần Xuyên thầm nghĩ, sớm muộn cũng phải về Tần gia đối mặt với những người kia, đi sớm hay đi muộn cũng như nhau, chẳng sao cả.
- Cháu thì không sao, chủ yếu là vợ cháu không phải phải quay về quân đội sao? Đến lúc đó có đi được không?
Liễu Hàn Yên ngồi cạnh hắn, luôn im lặng uống nước trái cây, không khác gì một cô vợ nhỏ.
Nghe thấy vậy cũng trả lời:
- Em sẽ sắp xếp thời gian.
Cô nhàn nhạt đáp.
Tần Minh thoả mãn gật đầu,
- Được, các cháu đều nói không sao, vậy thì hai mươi tám tháng sau, đúng Lễ thất tịch, các cháu về gia tộc nhé!
Việc đã định như vậy rồi, chuyện hai nhà Tần Liễu cần nói, cũng đều nói xong.
- Hôm nay vui quá, lại còn chúc mừng đôi trẻ vừa kết mối lương duyên, không thể nào thiếu rượu trợ hứng được, Bí thư Liễu, để tôi cho người đem một vò “Thiên lý hương” rượu độc môn của Tần gia chúng tôi đến, có muốn thử không?
Tần Minh cười nói.
Liễu Trung Kình nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày,
- Nghe nói về rượu thuốc bí phương độc môn của Tần gia từ lâu, mùi vị của Thiên lý hương ngon hiếm có, hơn nữa mỗi năm chỉ ủ không quá mười vò, đúng là chưa có cơ hội nếm thử! tần nhị gia có thể đem ra cho chúng tôi thưởng thức, dĩ nhiên là quá tốt!
- Haha, A Hải, đem Thiên lý hương đến đây!
Tần Minh vung tay lên, bảo con trai mình đích thân đi lấy rượu, đồng thời cười nói:
- Biết Bí thư Liễu là nhã sĩ thưởng thức rượu, nên cố ý đem theo một vò rượu từ gia tộc đến, năm sau có rượu mới, sẽ tặng Bí thư một vò.
Liễu Trung Kình vội khoát tay:
- Haizz, công việc bận rộn, lâu lắm chẳng có cơ hội uống rượu. Nhưng có thể nếm thử Thiên lý hương, có ngủ một ngày cũng đáng!
Tần Hải đã đi về phía chiếc Mercedes dừng bên kia, cẩn thận lấy một hòm sắt đóng kín từ cốp sau, trông có vẻ rất nặng, dĩ nhiên đây là thứ được chế tạo đặc biệt để giữ độ ấm của nước giữ nhiệt.
Liễu Thiển Thiển cũng là kẻ tham ăn, sớm nghe qua tên tuổi Thiên lý hương, chắc chắc lưỡi:
- Ông Tần, cháu nghe nói trong rượu này có dược liệu khiến người ta say, chưa từng có ai có thể uống được nửa cân mà không say, có đúng không ạ?
Không đợi Tần Minh nói, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đã cướp lời đáp:
- Dĩ nhiên, Thiên lý hương này còn được gọi là “Một ly ngã”,người không biết uống rượu, nghe mùi đã say, người có tửu lượng tốt, chỉ có thể uống hai lượng, một ngụm là xong ngay.
- Hơn nữa rượu này không phải dựa vào độ cồn cao, mà do những vật liệu quý giá bên trong, phối hợp với nhau tạo ra hiệu quả khiến người ta buồn ngủ, cho nên uống say cũng không hại sức khỏe, có điều sẽ ngủ rất lâu.
Hai anh em này thực ra sớm đã vừa ý Liễu Thiển Thiển, tuy Liễu Thiển Thiển không đẹp bằng chị gái cô, nhưng lại dễ gần, không giống như Liễu Hàn Yên, tiếp xúc với cô rất áp lực.
Huống hồ Liễu Thiển Thiển cũng thuộc dạng hot girl, dáng người cũng rất đẹp, hai anh em đều có ý lấy lòng.
Nhưng Liễu Thiển Thiển căn bản chẳng hứng thú với họ, đôi mắt trông ngóng của cô chỉ nhìn chằm chằm vò rượu Thiên lý hương Tần Hải đang đem ra, hai mắt tỏa sáng.
- Thiển Thiển, em vẫn đang là học sinh, không được uống rượu.
Liễu Hàn Yên quản giáo nói.
- A...
Liễu Thiển Thiển đáng thương nhìn chị,
- Nhưng người ta muốn thử mà..
Tần Xuyên vừa cắn bạch tuộc, vừa nói:
- Vợ à, em cứ để em vợ nếm một ngụm đi, đang nghỉ mà, hơn nữa cô bé cũng thành niên rồi, có quyền được uống rượu.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, liếc nhìn Tần Xuyên, do dự một chút, cảm thấy vì mấy chuyện này tranh cãi với chồng không đáng, đành gật đầu nhẹ.
Liễu Thiển Thiển vui mừng nhảy cẫng lên, hôn gió Tần Xuyên một cái:
- Anh rể tốt quá! La la la!
Tần Xuyên nháy mắt, biểu thị lòng thanh, dù sao một câu nói mà lấy lòng được em vợ thì hời quá.
Hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt thấy Liễu Thiển Thiển thân thiết với Tần Xuyên như vậy, trong lòng không thoải mái.
- Anh cả, Thiên lý hương này là rượu thuốc quý giá nhất của Tần gia chúng ta, người làm anh cả như anh, hôm nay dù thế nào cũng phải nếm thử.
Tần Tử Hằng lộ vẻ thân mật cười nói.
Mặc dù hắn mặc quần lót, giống như bức tượng điêu khắc cổ đại phương Tây, mặc rất ít, nhưng cũng có thể biểu đạt được cảnh ý thâm sâu.
Sau khi Tần Xuyên nói xong, khóe mắt liếc nhìn Liễu Hàn Yên, xem phản ứng của cô.
Đáng tiếc thần thái của Liễu Hàn Yên không có gì thay đổi, dường như cô không thể lĩnh hội được những lời lẽ ngọt ngào này, cô căn bản không hề tin vào lời Tần Xuyên.
- Vợ ơi, vợ à...
Tần Xuyên đến sát bên tai cô, nhỏ giọng nói:
- Sao em không có chút phản ứng gì vậy?
Liễu Hàn Yên nháy mắt mấy cái, nhìn hắn
- Muốn phản ứng thế nào?
- Mắt phải hồng hồng, nước mắt lã chã, kiểu như cảm động đến rơi lệ ấy… phối hợp một chút đi.
Liễu Hàn Yên trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Em không làm đâu.
Nói xong, cô cầm quần, xoay người đi lấy quần áo cho Tần Xuyên thay.
Liễu Hàn Yên lạnh lùng, khiến mọi người ai cũng cảm thấy bất ngờ, phụ nữ bình thường nhận được chiếc nhẫn kim cương quý giá như vậy, dù không mừng rỡ như điên, thì chắc chắn cũng sẽ chớp chớp đôi mắt đẹp.
Cô nàng thì hay rồi, hình như nhận chiếc nhẫn hai mươi triệu chẳng khác gì nhận chiếc nhẫn hai ngàn tệ.
Vợ chồng Liễu Trung Kình cười khổ, cảm thấy buồn thay cho Tần Xuyên, muốn nịnh nọt một người vợ như vậy, đúng là độ khó quá lớn.
Cũng may Tần Xuyên đã tương đối quen rồi, lắc lắc mông rồi chạy về phía biển, vừa chạy vừa quay đầu lại hỏi:
- Mọi người có ai đi bơi cùng không? Ở đây không có cá mập đâu!
Mọi người đều trợn mắc, thằng nhóc này suy nghĩ chu đáo thật.
Dĩ nhiên những người khác không cùng Tần Xuyên ra biển, một mình Tần Xuyên tắm biển rồi tắm nước sạch, thay bộ đồ Liễu Hàn Yên đem đến, cuối cùng chính thức ngồi xuống.
Tần Minh và Liễu Trung Kình cười nói vui vẻ, cùng với mối liên hôn của đôi trẻ, hai nhà cũng đang ở trong kỳ trăng mật.
Thấy Tần Xuyên quay lại ngồi vào vị trí, Tần Minh đột nhiên đề nghị:
- Tần Xuyên à, tháng sau cháu đưa Hàn Yên về gia tộc một chuyến, dù sao cũng không xa lắm, theo quy củ, tử tôn Tần gia sau khi lập gia đình đều phải đưa vợ về nhà tổ bái lạy các tổ tông, con là trưởng tôn trưởng tử, càng không thể ngoại lệ.
Tần Xuyên nhíu mày, trước kia tổ phụ của hắn chẳng hề để ý đến cha hắn, giờ lại muốn hắn dẫn Liễu Hàn Yên về gia tộc tế tổ, đúng là kế hoạch thay đổi quá nhiều rồi.
Nhưng cũng không khó hiểu, dù sao Liễu Hàn Yên cũng đại diện cho cả Liễu gia, nếu như sau khi bọn họ kết hôn, Tần gia không để bọn họ quay về gia tộc một chuyến, làm chút hình thức, thì đúng là không hay cho lắm.
Tần Xuyên cảm thấy, gọi hắn về là giả, mục đích chủ yếu là muốn Liễu Hàn Yên bước vào cửa Tần gia.
- Trong gia tộc đã sắp xếp cho bọn cháu một sân nhỏ, đặc biệt dành riêng cho các cháu ở khi quay về gia tộc, đến lúc các cháu cưới, chỗ đó cũng coi như phòng cưới của các cháu.
Tần Hải cũng cười nói.
Liễu Trung Kình đồng ý nói:
- Tần gia sắp xếp như vậy rất thỏa đáng, tuy bây giờ hai đứa nhỏ đang người nam kẻ bắc, nhưng quay về bái tổ thì vẫn phải về, không thể quên đi gốc gác được.
Tần Minh mỉm cười gật đầu:
- Dĩ nhiên là vậy, cũng phải để tổ tông phù hộ, để chúng nó sớm sinh một thằng nhóc mập mạp.
Tần Xuyên thầm nghĩ, sớm muộn cũng phải về Tần gia đối mặt với những người kia, đi sớm hay đi muộn cũng như nhau, chẳng sao cả.
- Cháu thì không sao, chủ yếu là vợ cháu không phải phải quay về quân đội sao? Đến lúc đó có đi được không?
Liễu Hàn Yên ngồi cạnh hắn, luôn im lặng uống nước trái cây, không khác gì một cô vợ nhỏ.
Nghe thấy vậy cũng trả lời:
- Em sẽ sắp xếp thời gian.
Cô nhàn nhạt đáp.
Tần Minh thoả mãn gật đầu,
- Được, các cháu đều nói không sao, vậy thì hai mươi tám tháng sau, đúng Lễ thất tịch, các cháu về gia tộc nhé!
Việc đã định như vậy rồi, chuyện hai nhà Tần Liễu cần nói, cũng đều nói xong.
- Hôm nay vui quá, lại còn chúc mừng đôi trẻ vừa kết mối lương duyên, không thể nào thiếu rượu trợ hứng được, Bí thư Liễu, để tôi cho người đem một vò “Thiên lý hương” rượu độc môn của Tần gia chúng tôi đến, có muốn thử không?
Tần Minh cười nói.
Liễu Trung Kình nghe xong, lập tức vui mừng nhướng mày,
- Nghe nói về rượu thuốc bí phương độc môn của Tần gia từ lâu, mùi vị của Thiên lý hương ngon hiếm có, hơn nữa mỗi năm chỉ ủ không quá mười vò, đúng là chưa có cơ hội nếm thử! tần nhị gia có thể đem ra cho chúng tôi thưởng thức, dĩ nhiên là quá tốt!
- Haha, A Hải, đem Thiên lý hương đến đây!
Tần Minh vung tay lên, bảo con trai mình đích thân đi lấy rượu, đồng thời cười nói:
- Biết Bí thư Liễu là nhã sĩ thưởng thức rượu, nên cố ý đem theo một vò rượu từ gia tộc đến, năm sau có rượu mới, sẽ tặng Bí thư một vò.
Liễu Trung Kình vội khoát tay:
- Haizz, công việc bận rộn, lâu lắm chẳng có cơ hội uống rượu. Nhưng có thể nếm thử Thiên lý hương, có ngủ một ngày cũng đáng!
Tần Hải đã đi về phía chiếc Mercedes dừng bên kia, cẩn thận lấy một hòm sắt đóng kín từ cốp sau, trông có vẻ rất nặng, dĩ nhiên đây là thứ được chế tạo đặc biệt để giữ độ ấm của nước giữ nhiệt.
Liễu Thiển Thiển cũng là kẻ tham ăn, sớm nghe qua tên tuổi Thiên lý hương, chắc chắc lưỡi:
- Ông Tần, cháu nghe nói trong rượu này có dược liệu khiến người ta say, chưa từng có ai có thể uống được nửa cân mà không say, có đúng không ạ?
Không đợi Tần Minh nói, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đã cướp lời đáp:
- Dĩ nhiên, Thiên lý hương này còn được gọi là “Một ly ngã”,người không biết uống rượu, nghe mùi đã say, người có tửu lượng tốt, chỉ có thể uống hai lượng, một ngụm là xong ngay.
- Hơn nữa rượu này không phải dựa vào độ cồn cao, mà do những vật liệu quý giá bên trong, phối hợp với nhau tạo ra hiệu quả khiến người ta buồn ngủ, cho nên uống say cũng không hại sức khỏe, có điều sẽ ngủ rất lâu.
Hai anh em này thực ra sớm đã vừa ý Liễu Thiển Thiển, tuy Liễu Thiển Thiển không đẹp bằng chị gái cô, nhưng lại dễ gần, không giống như Liễu Hàn Yên, tiếp xúc với cô rất áp lực.
Huống hồ Liễu Thiển Thiển cũng thuộc dạng hot girl, dáng người cũng rất đẹp, hai anh em đều có ý lấy lòng.
Nhưng Liễu Thiển Thiển căn bản chẳng hứng thú với họ, đôi mắt trông ngóng của cô chỉ nhìn chằm chằm vò rượu Thiên lý hương Tần Hải đang đem ra, hai mắt tỏa sáng.
- Thiển Thiển, em vẫn đang là học sinh, không được uống rượu.
Liễu Hàn Yên quản giáo nói.
- A...
Liễu Thiển Thiển đáng thương nhìn chị,
- Nhưng người ta muốn thử mà..
Tần Xuyên vừa cắn bạch tuộc, vừa nói:
- Vợ à, em cứ để em vợ nếm một ngụm đi, đang nghỉ mà, hơn nữa cô bé cũng thành niên rồi, có quyền được uống rượu.
Liễu Hàn Yên nhíu mày, liếc nhìn Tần Xuyên, do dự một chút, cảm thấy vì mấy chuyện này tranh cãi với chồng không đáng, đành gật đầu nhẹ.
Liễu Thiển Thiển vui mừng nhảy cẫng lên, hôn gió Tần Xuyên một cái:
- Anh rể tốt quá! La la la!
Tần Xuyên nháy mắt, biểu thị lòng thanh, dù sao một câu nói mà lấy lòng được em vợ thì hời quá.
Hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt thấy Liễu Thiển Thiển thân thiết với Tần Xuyên như vậy, trong lòng không thoải mái.
- Anh cả, Thiên lý hương này là rượu thuốc quý giá nhất của Tần gia chúng ta, người làm anh cả như anh, hôm nay dù thế nào cũng phải nếm thử.
Tần Tử Hằng lộ vẻ thân mật cười nói.
Tác giả :
Mai Can Thái Thiếu Bính